Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 04 - Chương 1 Nanana Mộng Mơ / Sansa Toan Tính

1

Tôi thường hay mơ thấy bướm. Trong những giấc mơ ấy, mọi thứ cứ hư hư thực thực. Rốt cuộc là tôi đang mơ thấy bướm, hay bướm đang mơ thấy mình biến thành tôi đây?

Đó là câu thoại tôi từng nghe trong một bộ phim nào đó ngày trước.

Nhắc đến nhân vật trong phim thì hình như thiết lập của người đó có ký ức rất mơ hồ, không biết bản thân là ai, một kẻ cứ lơ lửng tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Nói chung là, cái cảm giác không nắm bắt được thực tại trước mắt chẳng phải sẽ khiến người ta bất an sao? Dù sao thì, đó cũng chỉ là cảm nhận chủ quan ở cái tầm của tôi khi xem bộ phim ấy thôi, thực ra cũng là những thứ rất chung chung.

Biết sao được, cuộc đời đâu giống như bài kiểm tra cuối kỳ ở trường có thể đối chiếu đáp án vào phút chót, nên đành phải phát huy tối đa trí tưởng tượng của bản thân, kiểu như "chắc là thế này nhỉ".

Kết cục, tôi nghiệm ra rằng việc muốn thấu hiểu tâm ý của người khác là điều bất khả thi, ừm. Tôi của ngày đó đã đưa ra kết luận như vậy.

... Chỉ có điều, giờ nhìn lại quá khứ, thấy cũng hơi xấu hổ thật. Không, là do tôi còn quá trẻ thôi. Hoàn toàn chẳng biết nhân vật nghĩ gì nhưng lại lấy những lý do thích hợp để từ bỏ việc tưởng tượng, cuối cùng lại ra vẻ ta đây như một nhà phê bình. Ái chà, tôi của lúc đó đúng là con nít thật.

Nhưng mà nhé, giờ thì khác rồi. Tôi của hiện tại ấy à, ngay cả tâm trạng hay nỗi đau của nhân vật đó tôi cũng hiểu rất rõ. Gọi là cộng hưởng nhỉ? Hay là đồng thanh tương ứng?

Chà, đây chính là cái người đời hay gọi là sự đồng cảm với tác phẩm đấy.

"Quả nhiên là thế nhỉ, nói sao đây ta, tôi chả hiểu cái tình huống này chút nào."

Hỏi tại sao ấy hả? Là bởi vì, ngay cả bây giờ tôi vẫn đang vô cùng khó hiểu về cái hoàn cảnh mà mình đang mắc kẹt đây.

Tôi lúc này đang đứng ở tầng trên của một trung tâm thương mại cao cấp đầy khó hiểu nào đó. Nhìn xuống khu phố từ khung cửa sổ trước mắt, có thể thấy ánh đèn đường rực rỡ dưới bầu trời đêm đen đặc, trải dài như một đại dương lấp lánh. Không hổ danh là cảnh đêm triệu đô. Nhưng rất tiếc, sự phấn khích đó không chạm tới được tôi của lúc này.

"Cơ mà, tại sao tôi lại đang mặc xườn xám thế này?"

Đúng là như vậy đấy, là xườn xám, chính là xườn xám, á á, là xườn xám đó. Ái chà, tuy đã thấy trong manga hay trên tivi rồi, nhưng thực tế mặc lên người vẫn thấy bất an ghê. Cảm giác đường xẻ tà cao hơn tưởng tượng nhiều, không chịu nổi luôn, chỉ muốn lấy tay che lại.

Cơ mà, chắc không nhìn thấy đâu nhỉ? Không bị lộ hàng đâu nhỉ?

"Ái chà, hợp lắm, cô Nanana."

Đứng bên cạnh tôi là một cô bé mắt hí vừa giúp tôi mặc xườn xám, vừa cười hì hì xoa tay, miệng bập bẹ tiếng Nhật. Tên cô bé hình như là A Hảo.

Dù cô bé nở nụ cười đầy thiện cảm như thế, nhưng trong đầu tôi vẫn không biết đã tự hỏi tự trả lời bao nhiêu lần những câu hỏi không đầu không đuôi.

Ít nhất thì cho đến bữa tối hôm kia, tôi lẽ ra vẫn đang ở trong cuộc sống thường nhật mới phải. Đi làm thêm này, đi học này, bảy người bạn cùng nhau chiếm cứ cái góc quen thuộc ở quán ăn gia đình quen thuộc để họp bàn chiến lược như mọi khi này...

Vậy mà, tại sao giờ lại thành ra thế này?

"Ồ, bắt cậu đợi lâu rồi, Nanana."

Tôi đang đứng chết trân ở một nơi chẳng có chút cảm giác hiện thực nào, thì bỗng có người gọi tên tôi. Tôi lơ đễnh nhìn sang và giật mình thon thót.

Một bà chị xinh đẹp đến mức lố bịch, cũng mặc xườn xám giống tôi, đang vừa vẫy tay vừa đi tới. Diện mạo thì đẹp, dáng người thì chuẩn, quan trọng nhất là đường cong của đôi chân. Chân cô ấy vốn đã đẹp rồi, cộng thêm hiệu ứng của giày cao gót và tà váy xẻ càng khiến nó trông thon dài hơn, và quan trọng nhất là nhìn rất gợi cảm.

Cái đường nét đó đúng là tuyệt phẩm, đây chính là nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành mà bộ xườn xám tạo ra sao?

"Ngươi... ngươi là yêu nghiệt phương nào!"

Tôi phản xạ có điều kiện liền thủ thế, ai bảo cô ta trông gợi cảm quá làm chi.

"Con nhỏ ngực bự này, nói khùng nói điên gì đấy? Cuối cùng não cũng sôi lên rồi hả?"

Giữa chừng, biểu cảm đầy thiện cảm của bà chị đó méo xệch, nhìn tôi khinh bỉ cứ như nhìn thấy dòi bọ vậy. Cái người có thể nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cộng thêm gọi tôi bằng cái biệt danh thô thiển đó, khắp thiên hạ này tuyệt đối không có người thứ hai.

"Chẳng... chẳng lẽ là, Sansa?"

Tôi sợ đến rớt cả mắt ra ngoài.

"Hả, nãy tóc tai còn bù xù, mặc áo khoác Yakuza, đeo khẩu trang trắng, trông ra dáng một đứa bất hảo lắm mà! Sao giờ thay đổi chóng mặt thế! Sao lại biến thành đại mỹ nhân thế này!?"

"Cậu ngốc à, tôi vốn dĩ là mỹ nhân rồi."

Trước một Sansa đang ưỡn ngực tự tin khẳng định như thế, dù không cam lòng nhưng đó lại là sự thật, chỉ là tôi không chấp nhận nổi thôi.

"Kỳ lạ lắm đúng không? Nhắc đến Sansa thì phải là một nữ quái bất hảo lúc nào cũng vác mộc kiếm, đeo khẩu trang, ngồi chồm hổm trước cửa hàng tiện lợi vắng vẻ chứ."

Không phải so sánh ví von đâu, mà cô ấy đích thực là như thế.

"Mà, đó là trạng thái tạm thời của việc 'đại ẩn ư thế' trong truyền thuyết thôi."

Tuy tôi muốn hỏi tại sao đại ẩn ư thế lại chọn cái bộ dạng bất hảo đó, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù có thay quần áo trang điểm, thì ngay cả khí chất cũng thay đổi được sao? Cứ tưởng cô ấy đã bất hảo ngấm vào tận xương tủy từ kiếp nào rồi chứ... Ác đảng đáng sợ - Kurosu Sansa.

"Cái đó... sao cũng được. Sansa, tôi hỏi một câu được không?"

"Gì?"

"Tại sao người ở đây không ai nói tiếng Nhật thế?"

Vị trí hiện tại của chúng tôi là tầng dành cho các thương hiệu nước ngoài. Ở tầng này, tạm bỏ qua A Hảo, thì những người đi lướt qua hay trong các cửa hàng cho đến tận đây đều nói thứ tiếng mà tôi hoàn toàn không hiểu.

"Hả? Rõ ràng vì đây không phải Nhật Bản chứ sao?"

"Không, không phải lạ lắm sao? Đến đêm hôm qua chúng ta vẫn còn ở Nhật mà? Sau đó nghe theo lời Sansa đi tàu điện rồi đi ô tô, rồi còn đến một cái cảng gió thổi lồng lộng lạ hoắc, rồi còn mơ mơ hồ hồ leo lên một con tàu rách nát..."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì hả?"

"Cái tôi muốn hỏi là, tại sao chúng ta không đi máy bay mà lại đến được nước ngoài vậy. Nhìn chung là tôi còn chẳng mang hộ chiếu."

Trước câu hỏi đánh trúng trọng tâm của tôi, Sansa bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trả lời tỉnh bơ như không có chuyện gì.

"Cái gì chứ, đương nhiên là vượt biên rồi?"

"Quả nhiên là thế à, chết tiệt!"

Tôi túm lấy Sansa.

"Gì hả, chẳng phải cậu nhận ra rồi sao."

"Nhận ra, đương nhiên là nhận ra rồi! Rõ ràng là ban đêm, thế mà lại lắc lư cả buổi trên con tàu chạy ra biển trong đêm tối đen như mực, rồi lại đổi sang tàu khác giữa biển, ban ngày đi trên phố thì chữ trên biển hiệu toàn là chữ Hán. Hơn nữa A Hảo còn chạy tới nói tiếng Nhật bồi 'Giám đốc, hoan nghênh. Ngộ là hướng dẫn viên tài năng, a~', dù thế nào tôi cũng lờ mờ cảm nhận được đây là đâu rồi chứ! Nhưng tôi vẫn muốn nghĩ là có nhầm lẫn gì đó! Được tham gia chương trình khuyến mãi đến nơi tràn ngập phong vị nước ngoài thế này thật tốt quá a — Tôi đã cố gắng lừa dối trái tim mình như thế đấy! Hơn nữa, tôi không muốn cứ thế mơ mơ hồ hồ mà dính vào trọng tội bi thảm đâu! Đùa cái kiểu gì vậy!"

"A, ồn ào quá. Mau buông tay ra."

Phụt.

Tôi đang gào khóc, nhưng Sansa chẳng nói chẳng rằng mà bóp ngực tôi.

"Cậu... cái đồ khốn này, làm cái gì thế! Đừng có sờ ngực!"

Sansa nhìn chằm chằm vào tôi đang rưng rưng nước mắt ôm lấy ngực.

"Cậu đấy, từ câu hỏi lúc nãy cứ nói năng tự tiện. Đây đâu phải chuyện có thể bô bô giữa chốn đông người. Với lại vốn dĩ là do cậu tự đòi đi theo còn gì."

Bị Sansa lườm như thế, tôi nhớ lại chuyện hôm kia.

Tại chỗ ngồi quen thuộc trong một quán ăn gia đình ở đâu đó trong nội đô, bảy học sinh mặc những bộ đồng phục khác nhau đang tụ tập. Cứ tan học là họ nhất định sẽ tập hợp tại đây để họp bàn chiến lược cho một kế hoạch tuyệt mật nào đó. Người ta gọi họ là "Ryugajou Nanana và sáu người bạn gieo rắc nụ cười cho thế giới"... được thế thì tốt biết mấy.

Tạm gác những giấc mơ của bản thân sang một bên, quay lại chuyện chính, hôm đó bảy người chúng tôi vẫn bàn bạc về kế hoạch như mọi khi. Chúng tôi sẽ thách thức ước mơ của mình: tạo ra một hòn đảo.

Để hiện thực hóa kế hoạch viển vông này, ngày nào chúng tôi cũng tụ tập tại quán ăn gia đình và triển khai hoạt động. Nhưng bầu không khí tuyệt vọng hôm đó còn nặng nề hơn mọi khi.

Hỏi tại sao, thì là vì giấc mơ của chúng tôi đã đi đến hồi kết.

Người đảm nhiệm vai trò chủ tọa là Ikkaku Shunju, à không, là Haruaki, bày ra vẻ mặt còn khó coi hơn bình thường và mở lời:

"Vậy thì, cho đến khi giải pháp ứng phó với vấn đề được đưa ra rõ ràng, sẽ đóng băng hoạt động của 'Ikkaku Shunju và sáu đồng chí cùng mưu cầu cách mạng kinh tế'."

Nghe lời của Haruaki, mọi người ai nấy đều với vẻ mặt khó coi bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước ngày hôm đó, kế hoạch hoàn hảo mà chúng tôi lập ra đã đón nhận kết thúc trước hiện thực tàn khốc.

Tóm lại một câu là không có tiền.

Sáu người ở đây (ngoài tôi ra) đều ít nhiều có tiếng tăm trong lĩnh vực của họ. Mọi người (đầu tiên là tôi) đã dùng hết mọi thủ đoạn để đàm phán với người lớn, nhưng chẳng có một người lớn nào chịu lắng nghe ước mơ của chúng tôi. Giấc mơ mà chúng tôi vẽ ra đã đâm sầm vào bức tường mang tên thường thức xã hội và thất bại thảm hại.

Thế nên trong cuộc họp chiến lược ngày hôm đó, chúng tôi đã đưa ra kết luận là "vô phương cứu chữa". Cái gọi là đóng băng kế hoạch thực chất chính là sự chấm dứt.

Rốt cuộc, bảy người chúng tôi chỉ có mục tiêu là hiện thực hóa kế hoạch này, đành phải giải tán thôi.

"Tôi sẽ xoay sở bằng cách nào đó!"

Dẫu vậy, tôi vẫn hét lên với mọi người đang chuẩn bị ra về. Tôi nghĩ rằng, nếu không làm thế, giấc mơ của chúng tôi, sự liên kết của chúng tôi sẽ biến mất ngay tại đây.

Trước tiếng hét vô căn cứ của tôi, mọi người đang định ai về nhà nấy bỗng đứng lại, nhìn nhau, rồi bật cười vui vẻ.

"Vậy nhờ cả vào cậu nhé, Nanana. Bổn thiếu gia cũng không muốn hoạt động của 'Nghiên cứu điên rồ của Futaba Sairito và sáu hạ bộc hầu hạ hắn' kết thúc thế này đâu."

Sairito cười nói như vậy rồi bước ra khỏi quán ăn gia đình. Những người khác cũng để lại những câu tương tự như "Trông cậy vào cậu đó" rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, tôi nghĩ. Phải rồi. Dù nói này nói nọ, nhưng tâm trạng không muốn kế hoạch mà mình đã nỗ lực đến mức này phải kết thúc của mọi người chắc chắn là giống nhau. Tuyệt đối không được phụ lòng tâm trạng đó, tuyệt đối không được phụ lòng nguyện vọng đó.

Không sao đâu, nhất định sẽ có cách thôi.

"Được rồi! Thử xem sao!"

Tôi hạ quyết tâm mới trong lòng, lao ra khỏi quán.

"Nè, Sansa. Có cách nào kiếm được nhiều tiền nhanh chóng không?"

Thế là ở cửa quán ăn gia đình, tình cờ thấy cô nàng bất hảo mặc váy dài đang leo lên xe mô tô, tôi liền bắt chuyện.

Cô ấy tên là Kurosu Sansa. Một trong sáu người bạn, tự xưng là "ác đảng", rõ ràng không bị cảm cúm nhưng lại đeo khẩu trang trắng và coi đó là sách lược, một thiếu nữ bí ẩn. Còn tại sao tôi lại bàn chuyện này với Sansa, là bởi vì Sansa tuy là bất hảo nhưng lại có mối quan hệ rộng, là một người phụ nữ có máu mặt ở nhiều phương diện. Tôi nghĩ nếu là Sansa thì biết đâu sẽ biết cách hay.

Bị tôi hỏi, Sansa đang đội mũ bảo hiểm leo lên chiếc xe độ khó xử gãi gãi má.

"Chà, có thì có."

"Thật hả! Chỉ cho tôi với!"

Tôi bất giác áp sát Sansa. Còn Sansa nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"Nanana, nói cho cậu cũng được. Cậu vừa nói những lời khá là to tát nhỉ, nhưng cậu có giác ngộ đánh cược tính mạng cho lời cậu nói ra không? Hả?"

Tục ngữ có câu, muốn tiêu diệt trộm đồ lót thì cứ áp trán vào, đối diện với cô nàng bất hảo đột nhiên áp sát ở cự ly cực gần này, tôi cười và gật đầu.

"Ừ, tôi cược tôi cược. Mau chỉ cho tôi đi."

"Cái câu trả lời gì thế này... Ặc! Thật sự không sao chứ?"

"Cứ giao cho tôi. Tuyệt đối sẽ có cách."

Tôi tự tin giơ ngón trỏ lên.

"... Tôi cứ nghĩ mãi, tại sao cái con người cậu lúc nào cũng chẳng có căn cứ gì mà lại luôn tự tin thái quá đến mức lãng phí thế nhỉ. Cái tinh thần dư thừa đó của cậu coi chừng phản tác dụng đấy nhé... Thôi được, dù sao tôi cũng đang có việc phải đến chỗ đó, nếu cậu muốn kiếm tiền bằng mọi giá thì đi theo tôi cũng được, sao, đi không?"

"Ừ, tôi đi tôi đi."

"Vậy ngày mai đến chỗ này."

Nghe tôi trả lời liền hai lần, Sansa thông báo địa điểm và thời gian tập hợp, sau đó đội mũ bảo hiểm lên, vừa phát ra âm thanh cao vút bí ẩn "Đà là là là là" vừa rời đi.

Tuy nhiên kết quả là, tôi bị mặc xườn xám vào người, và đến một nơi không phải Nhật Bản. Hơn nữa bây giờ, tôi, Sansa và A Hảo đang di chuyển trên một chiếc xe hơi cao cấp có tài xế riêng.

"Tại sao lại là vượt biên? Cứ bình thường lấy hộ chiếu rồi đi máy bay không được sao?"

"Tôi có lý do của tôi, không thích thì cút về."

"Không, tôi đâu có về được! Mau cho tôi về đi!"

"Không kiếm tiền nữa à?"

"... Kiếm chứ."

Tuy hoảng loạn vì hiện thực khó tin, nhưng sự thật là như vậy. Nói đến việc tại sao mình lại dấn thân vào cái hiện thực khó tin này, thì đó là để kiếm tiền.

Để thực hiện giấc mơ của mọi người, Nanana, đừng nản chí.

"Cơ mà, Sansa. Chúng ta đang đi đâu thế?"

"Là chỗ kia."

Sansa chỉ tay ra ngoài cửa sổ, đó là một tòa nhà trong quần thể cao ốc chọc trời cao vút tận mây xanh.

"Ở đó có gì thế?"

"Đến rồi sẽ biết."

Chiếc xe sang trọng dừng trước cửa tòa nhà, một ông chú mặc đồ đen đi tới, mở cửa ghế sau. Thế là sau khi xuống xe, trước mắt là một khách sạn siêu cao cấp, khi bước vào sảnh, những người mặc đồ đen to lớn tiến lại gần Sansa đang đi trước.

Sansa nói vài ba câu bằng ngôn ngữ không giống tiếng Nhật, và chúng tôi được đưa lên thang máy như thế. Đi theo sau Sansa đang bước đi đường hoàng như vậy, tôi buột miệng hỏi:

"Sansa, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?"

"Chỉ là ác đảng thôi."

Thang máy bắt đầu đi lên chẳng bao lâu thì dừng lại, cửa mở ra. Nơi chúng tôi đến là một thế giới của người lớn rực rỡ ánh đèn.

"... Nè, Sansa. Tôi từng thấy nơi như thế này trên tivi rồi. Chẳng lẽ đây là nơi gọi là sòng bạc sao?"

"Không phải chẳng lẽ, mà chính là sòng bạc."

Nội thất hào nhoáng lóa mắt, Dealer điều khiển bài poker đứng bên bàn, rồi máy đánh bạc (slot machine) các loại, ở đây đâu đâu cũng bố trí các thiết bị cờ bạc từng thấy trên tivi. Ngoài ra là những người lớn ăn mặc sang trọng đang say sưa với chúng.

"Oa, ghê thật, là đồ thật nè! Cảm giác toàn là đại gia đến đây thôi! Ồ ồ, kia chẳng phải là Bunny Girl sao! Gợi cảm quá, Bunny Girl gợi cảm quá! ... Không không không, giờ không phải lúc chìm đắm vào mấy thứ đó... Cho hỏi, cô Sansa. Tôi vẫn chưa đến tuổi thành niên, đến chỗ này có ổn không?"

"À, không sao. Vì chỗ này không phải sòng bạc chính thống."

Vậy nên không sao là thế nào? Nhưng mà, lời của Sansa thì tôi vẫn hiểu được.

"Nói cách khác, kiếm tiền bằng cờ bạc à?"

"Chính là như vậy."

Biểu cảm của Sansa vẫn bất động, đúng là câu trả lời đơn giản.

"Không, tuy đúng là rất cần tiền. Nhưng bảo tôi kiếm tiền ở nơi thế này, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó?"

"Haiz..."

Vừa dứt lời, Sansa không hiểu sao lại thở dài thườn thượt, lườm tôi bằng ánh mắt khiến người ta bối rối.

"Này, này, chuyện cười kiểu gì thế này, con nhỏ ngực bự kia. Cậu không phải là siêu tiểu thư con nhà giàu sao? Cái thân phận có thể cái rụp lấy ra số vốn khổng lồ tính bằng đơn vị hàng trăm triệu yên đâu rồi? Hả?"

"Không, không lấy ra được đâu. Với lại tôi vốn dĩ đâu có nhà để về."

"Vậy rốt cuộc, cậu định chuẩn bị số tiền lớn như thế bằng cách nào? Hả?"

"Tôi nghĩ là, nỗ lực làm việc tranh thủ kiếm tiền..."

"Ặc, từ xưa đã thấy cậu cốt lõi là một con ngốc hết thuốc chữa rồi, không ngờ trong đầu toàn mọc cỏ thế này. Bớt giỡn đi, cái cô nàng mộng mơ kia. Làm việc kiếm tiền? Cậu nghĩ phải mất bao lâu? Cả đời cũng không làm được đâu, đồ — ngốc."

"Ồn ào quá, đừng có gọi là ngốc! Tôi cũng biết là bình thường thì hơi bị không thể rồi! Nhưng tôi nghĩ, lỡ như có công việc kiểu đó thì sao!"

"Không có đâu! Cho dù ám sát tổng thống nước lớn nào đó cũng chẳng cao thế đâu!"

"Dẫu vậy, chắc chắn sẽ có cách mà!"

"Thế nên tôi mới hỏi cậu định làm thế nào? Tìm ai đó bỏ tiền ra à?"

"Làm gì có chuyện đó chứ! ... Tôi nghĩ dù có mất vài tháng cũng không ăn thua đâu."

Chạy đôn chạy đáo đàm phán với người lớn, kết quả là bị cười nhạo, không tìm được đối tượng, giờ mới ra nông nỗi này.

"Hầy, tôi thì lại muốn biết cái đầu đáng chúc mừng của lũ các người rốt cuộc chứa cái gì mà phải suy nghĩ mấy tháng trời mới hiểu ra cái chuyện hiển nhiên đến thế."

Sansa cười ha hả, cô ấy là người duy nhất trong bảy chúng tôi không hành động để đàm phán gọi vốn.

"Nhưng mà, vẫn khá là có hy vọng..."

"Đúng là tên Ikkaku sở hữu tài năng quản lý tài chính đáng buồn nôn, Futaba thì đầu óc toàn nhét đầy vọng tưởng biến thái, cái cảm quan nghệ thuật siêu thiên tài của con nhỏ Koma thì không ai có thể ngó lơ, hơn nữa nụ cười đó khiến tôi không dứt ra được. Có bọn họ, kế hoạch đó không chỉ tràn đầy tương lai vô hạn, mà về mặt hiệu quả kinh tế cũng có sức hấp dẫn tương đương."

Cảm giác cứ mang theo cái cảm nhận chủ quan kỳ lạ nào đó... Không không không, điểm đó không quan trọng.

"Thế nên..."

"Thế nên ai sẽ bỏ ra 100 tỷ này? Đây là vấn đề hoàn toàn không thể hạch toán được. Trẻ con muốn chơi đồ hàng mà có thể biến thành người lớn tích lũy được số tiền đó sao."

"Không phải chơi đồ hàng! Bọn tôi là nghiêm túc..."

"Cái đó không phải do cậu quyết định. Trong hiện thực, người nắm giữ sức mạnh đồng tiền là người lớn."

Nhất cử nhất động của Sansa thật khiến người ta phát cáu. Tuy không cam tâm nhưng tôi không đủ sức phản bác.

"Thế nên, thế nên mới phải tự mình nghĩ cách xoay sở chứ!"

"Thế nên mới bảo cậu buông tay mà kiếm tiền ở đây đi."

"... Nhưng mà, đây không phải sòng bạc sao."

"Câu chuyện lại quay về chỗ cũ rồi à. Đúng, đây là sòng bạc, thì sao?"

" ... Cứ cảm thấy sòng bạc hay cờ bạc gì đó thì tiền bị vấy bẩn."

Ngay khoảnh khắc tôi thành thật nói ra tâm trạng của mình, Sansa cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"A, ồn ào quá. Con nhỏ ngực bự này. Thật sự ồn ào quá! Cái đống mỡ này thật làm người ta phát cáu!"

Phụt.

"Này, đừng có sờ ngực chứ."

"Nanana, cậu thực sự chẳng hiểu cái gì cả nhỉ. Nếu chỉ lẩm bẩm lý tưởng nơi đầu môi thì ai chả tự mình chui vào nhà vệ sinh sủa bậy được. Nhưng vấn đề là, làm thế nào để đột phá cái tình trạng hiện tại chứ! Một mình cậu có nỗ lực đến đâu cũng không thể kiếm được số vốn khổng lồ như thế đâu!"

"Vậy tôi phải..."

Đang lúc hỏi lại giữa chừng, Sansa lộ ra bộ mặt kẻ xấu không sao tả xiết.

"Cướp từ bọn người giàu là được chứ gì."

"Ư, cướp á?"

"Dạy cho cậu một cách hay nhé. Chủ trương nhất quán của tôi là 'Tiền và người rất giống nhau'. Giống như trên đời có người sống đàng hoàng nhưng cũng có kẻ nhúng chàm vào tội ác dơ bẩn, thì cũng có tiền sạch và tiền bẩn. Cái cậu theo đuổi, là đồng tiền sạch kiếm được một cách chính đáng như cậu nói, còn thứ trôi nổi ở đây là tiền bẩn. Thế nên chắc cô nàng thiếu nữ mộng mơ hẳn là nhìn thấy sự ô uế này nhỉ. Nhưng mà nhé, cái gọi là tiền bạc, có một điểm khác biệt rất tuyệt vời so với con người, đó là dù sạch hay bẩn thì giá trị của nó hoàn toàn ngang nhau. Nó không liên quan đến việc dùng thủ đoạn nào để có được, mà là thứ sức mạnh có giá trị ngang nhau đấy."

"..."

"Sạch cũng được bẩn cũng được, cậu nghĩ cậu có cái lập trường để chọn lựa yêu ghét à? Mắt cao tay thấp thế này, giấc mơ của cậu cũng chẳng vĩ đại lắm đâu nhỉ. Dẫu vậy nếu vẫn muốn thử thì đừng có lải nhải nữa mà vùng vẫy đi, vùng vẫy cho tôi xem, vùng vẫy đi, vùng vẫy đi. Nếu ngay cả chuyện đó cũng không làm được thì bớt sủa bậy đi, bớt chêm vào mấy câu chíp chíp đi, đừng nói một câu nào nữa, tai tôi sắp thối ra rồi."

Cơn giận của Sansa có tác động cực lớn đối với tôi. Đối diện với tôi đang bất giác nghe hết tất cả, Sansa buông câu cuối cùng:

"Đấy, giải thích cũng dài dòng rồi, làm hay không là tự do của cậu. Việc cậu cần làm do chính cậu quyết định."

"Tôi làm."

Tôi trả lời không chút do dự.

"Hả? Đến nãy còn than vãn, quyết định này dứt khoát thật đấy."

"Tôi chỉ thấy Sansa nói không sai. Rốt cuộc, muốn thực hiện giấc mơ của chúng ta thì chỉ có cách có được vốn. Hơn nữa nhìn chung, số tiền này dùng cách bình thường thì không thể nào có được."

Tự kiểm điểm sự ấu trĩ trong suy nghĩ của bản thân, tôi dồn sức vào nắm tay.

"Hừ, quyết tâm đó cũng được đấy. Vậy Nanana, cậu có mang tiền theo đàng hoàng không đấy?"

"A, ừ. Vì Sansa bảo thế nên tôi mang theo rồi đây. Chỉ là không ngờ lại dùng để đánh bạc."

Tôi lấy cái đó ra từ trong vali du lịch.

"... Cái gì thế, con heo đất tiết kiệm nghèo nàn đó là cái gì?"

"Tôi bỏ hết số tiền làm thêm ít ỏi vào đó rồi đấy. Chắc khoảng ba vạn yên."

Vừa dứt lời, nước mắt bỗng trào ra từ mắt Sansa.

"Đồ khốn kiếp! Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm trang điểm, đừng có lôi cái thứ của bọn ăn mày đó ra chứ! Hỏng hết cả hình tượng rồi!"

Sansa ôm lấy ấn đường. Tự xưng là ác đảng Kurosu Sansa, thực ra tuyến lệ lại yếu đuối đến bất ngờ.

"Nhanh nhanh nhanh, mau móc hết heo đất ra, đi đổi tiền đi."

"Ủa, đổi tiền là gì?"

"Cậu ngốc à, đây không phải Nhật Bản, không dùng được tiền Nhật đâu."

"A, đúng ha."

Ra là vậy. Tôi thầm nghĩ, rồi ngoan ngoãn đưa con heo đất ra. Sau đó, Sansa chẳng thèm nhìn vào trong túi xách, lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho tôi.

"Cảm giác nhiều ghê, cơ mà, chỗ này là bao nhiêu?"

"Đúng rồi ha, chắc tương đương hai vạn yên Nhật đấy."

"Này, sao lại ít đi thế! Tôi đã bảo trong heo đất có khoảng ba vạn yên mà!"

"Rõ ràng nơi đổi tiền tệ thì phải thu phí thủ tục chứ. Với lại tôi còn lạ gì cái con heo đó đựng được ba vạn đâu."

"Thật thất lễ! Tôi không có lừa người kiểu đó đâu nhá! Đã nói đến nước này thì cậu đếm tiền trong heo đất đi!"

"Làm thế thì bé heo chẳng phải đáng thương lắm sao!"

"Hả, a, đúng rồi. Là vậy ha."

Bị Sansa lườm chết chóc, tôi đành phải bỏ qua.

"Vậy thì, sau đó cứ tùy tiện chơi đi."

"A rế? Sansa đi đâu thế?"

"Tôi còn việc của tôi nữa... Đừng có bày cái mặt bất an đó ra. Có gì cứ nói thoải mái đi, không hiểu thì hỏi cô ta ấy."

Nghe Sansa nói xong, A Hảo đứng sau lưng chúng tôi nở nụ cười rạng rỡ nói "Cứ bao ở ngộ!" và chào một cái.

"Tạm biệt, tôi trông cậy vào cậu đấy, Nanana. Tương lai của 'Kurosu Sansa sắp sửa xây dựng trật tự thế giới ngầm mới và sáu người ủng hộ dưới đây', tất cả trông chờ vào thành tích của cậu đấy."

Sansa nhếch mép cười, lời khích lệ của cô ấy làm tôi giật mình.

"Hơi bất ngờ đấy. Tôi cứ tưởng Sansa không có hứng thú đến thế chứ."

"Nếu vì không có tiền mà bị dập tắt, thì ngay cả tôi cũng không nuốt trôi cục tức này đâu. Sở dĩ tôi làm thế này, là để thể hiện kỳ vọng của tôi đấy, cố lên nhé."

Sansa nở nụ cười ngạo nghễ để lại một câu như thế, rồi biến mất vào sâu trong sòng bạc.

Sansa đi rồi, chỉ còn lại tôi và A Hảo, nhưng tôi không sợ. Vì Sansa đã bảo tôi cố lên rồi.

Không chỉ mình tôi, mọi người, và cả Sansa cũng đang theo đuổi giấc mơ này.

"Được rồi, chúng ta kiếm một mố lớn nào, A Hảo!"

"OK nha, cô Nanana. Kiếm một mố lớn, hạnh phúc tràn đầy!"

Hai chúng tôi hừng hực khí thế bước tới cái bàn gần nhất.

"A Hảo, cái này chơi thế nào?"

"Đơn giản. Chỉ cần đoán trúng con số bóng rơi vào trên bàn quay."

Ra là thế, nói vậy thì đúng là như vậy nhỉ. Chỉ là ném bóng vào cái đĩa quay vòng vòng thôi mà.

Nếu chỉ đoán số thì quy tắc này cũng đơn giản, có vẻ ngay cả tôi cũng chơi được.

"Nè, nè, A Hảo. Cược thế nào?"

"Đặt chip của mình lên con số vẽ trên bàn bên cạnh bàn quay là được."

"Ừm. Thế khu vực đỏ đen bên này là gì?"

"Đơn thuần là đoán màu."

"Là vậy à. Thế tại sao người chơi lúc nãy lại đặt ngay đường kẻ chính giữa khu vực các số liền kề vậy?"

"Đó là chơi ăn gian. Nếu chip bị nuốt, thì có thể nói 'Tôi cược bên này mà', gần như là phạm quy, là chiêu bẩn đấy."

"Hả, còn có chiêu này nữa cơ à. A Hảo bác học ghê."

"Đúng vậy. Ngộ, cơ bản là biết hết đấy."

A Hảo ưỡn ngực. Có vẻ khá đáng tin cậy đây.

"Được, thử luôn cho nóng."

Tôi đưa tiền cho Dealer, nhận lấy chip.

Sansa đã đưa ra câu trả lời đầy thiện chí với Nanana, nhưng thú thật, Sansa đã sớm từ bỏ cái câu chuyện mộng mơ mà Nanana nói rồi.

Chi phí ban đầu cần thiết để hiện thực hóa giấc mơ là 100 tỷ. Số tiền mà Ikkaku Shunju đưa ra có sức công phá đủ để khiến Sansa bỏ cuộc.

Chuyện này không thực tế. Thế nên giấc mơ mà bọn họ vẽ ra sẽ không thành hiện thực.

Không thực hiện được giấc mơ không phải là bản chất xấu xa, nhưng giấc mơ làm con người mù quáng, coi suy nghĩ đó là kim bài miễn tử, con người ta sẽ hoàn toàn vứt bỏ những tố chất trước đó. Đối với Sansa, những thứ như giấc mơ hay sự ngưỡng mộ chỉ là liều thuốc độc mê hoặc con người.

Thế nên Sansa dự tính sẽ bán đứng cô nàng bằng cách nói dối là đi kiếm tiền, để cho con nhỏ Nanana chỉ biết nhìn vào hàng giả đó mà nếm mùi khốn cảnh là gì.

Sansa đã thuê A Hảo, người đã bắt chuyện với mình sau khi đến đất nước này, làm thông dịch viên riêng cho Nanana. Sansa đã dặn A Hảo thế này: "Nếu túi tiền cạn kiệt thì cứ dắt nó đi lòng vòng trong sòng bạc. Thế là có thể moi được một khoản kha khá từ mấy lão già dê cụ. Cứ đặt hết tiền cược vào việc đó đi".

Thắng thì tự nhiên kiếm được tiền, thua thì Nanana cũng nhận được sự an ủi từ mấy lão già dê cụ. Chà, đối với thiếu nữ không ngừng mơ những giấc mơ không thể thành hiện thực thì đây đúng là kết cục phù hợp nhất rồi. Sansa thầm nghĩ như vậy.

Đã hỏi thì chỉ đường cho, tận tình dắt tay lôi vào cửa, chỉ là Sansa không nói cho cô biết, con đường này dẫn đến địa ngục. Chưa cần hỏi lý do, cái kết chờ đợi những kẻ trông mong vào việc thắng bạc đã được định đoạt từ sớm, đó chính là mồi ngon cho lũ linh cẩu.

Kết cục, chỉ có chết không còn mảnh xương. Sansa đã quá quen nhìn thấy loại người này nên hiểu rất rõ.

Vĩnh biệt, Nanana. Từ từ mà tham quan đất nước này nhé.

"Tiếp theo nào."

Sansa thầm nói lời từ biệt với Nanana trong lòng, rồi bật công tắc tư duy. Lý do Sansa lặn lội đường xa đến đây, là để chuẩn bị cho dã tâm của chính mình.

Dã tâm của Kurosu Sansa, đó là thâu tóm xã hội đen đang lan tràn trên thế giới này, hay nói cách khác là làm lớn mạnh tổ chức của mình.

Việc chuẩn bị trước của Sansa đang tiến triển vững chắc. Liên hệ với những thái sơn bắc đẩu nắm giữ thế giới ngầm chính là một phần trong đó, Sansa mới không quản ngại đường xa đến sòng bạc ở đại đô thị của đất nước này.

Để những người lớn sở hữu dòng tiền vô tận và đã xây dựng được địa vị rõ ràng quên đi những rào cản của thế giới bên ngoài, đâm đầu vào cờ bạc. Đây chính là cái gọi là sòng bạc đặc biệt đó.

Thế lực nào có thể tạo ra môi trường này? Đó e rằng chính là sự tồn tại kiêm cả quyền lực và bạo lực - tổ chức ngầm của đất nước này.

Bất kể hành vi phạm tội hay cờ bạc ở mức độ nào diễn ra trong sòng bạc này đều được tổ chức bảo kê, không ai dám động vào đây. Nếu động vào, chờ đợi phía sau sẽ là sự trả thù còn khủng khiếp hơn cả cái chết.

Sansa đến đây là để gặp gỡ cán bộ của tổ chức cai quản sòng bạc này.

Sansa đi đến trước cánh cửa nằm sâu bên trong cùng, người đàn ông mặc đồ đen đứng trước cửa tiến lại gần.

"Kính thưa quý khách, vô cùng xin lỗi, phía sau cấm vào."

"Hôm nay, mong Ngài Lang nể mặt gặp gỡ một lần, tại hạ là Kurosu Sansa xin kính chào."

"Xin chờ một chút."

Nghe Sansa nói tiếng bản địa, đám áo đen nhận lấy tiền hối lộ nhét vào người, bắt đầu liên lạc với cấp trên.

"Thất lễ rồi, mời vào."

Trước lời nói của người đàn ông, Sansa nở nụ cười hòa nhã. Thấy vậy, gã đàn ông lộ vẻ xao xuyến, rồi mở cửa.

Sansa đi theo người dẫn đường từ bên trong bước ra, leo lên cầu thang, đến căn phòng sâu nhất ở tầng cao nhất. Ngồi trên ghế sofa trong phòng là chủ nhân của sòng bạc này, một con sói nào đó.

Người trong vùng vừa kính vừa sợ gọi ông ta là Ngài Lang. Nghe đồn ông ta đã ngoài tứ tuần nhưng trông khá trẻ. Không có vẻ nghiêm nghị đó, ngược lại cảm giác là một người đàn ông văn nhã yếu ớt.

"Ồ? Đẹp thật đấy."

Lang đứng dậy khỏi ghế sofa, cười đón Sansa.

Trước phản ứng này, Sansa giữ nụ cười trên môi, trong lòng cười thầm. Kurosu Sansa sở hữu một nhân sinh quan thâm căn cố đế, quán triệt những lý luận độc đáo của riêng mình.

Ấn tượng về ngoại hình cũng là một trong số đó.

Người nói "Con người quan trọng ở nội tâm" thì nhiều vô kể, nhưng với Sansa, câu nói đó là suy nghĩ vô vị. Giá trị con người quả thực thể hiện ở nội tâm là không sai, nhưng để hiểu nội tâm người khác ở mức độ nhất định cần tốn khá nhiều thời gian và công sức, chẳng phải phiền phức chết đi được sao?

Thế nên Sansa đối với việc này vừa không phớt lờ cũng chẳng mặn mà. Người đời không cho rằng có ai đó sẽ dành thời gian để hiểu nội tâm trần trụi của người khác, huống chi là đối với người mình không hứng thú.

Sansa ngày thường thích ăn mặc kiểu bất hảo, nhưng đó là để phục vụ cho nghiên cứu của Sansa. Về ấn tượng mà con người tạo ra cho con người, đó là chủ đề nghiên cứu của Sansa.

Đa số mọi người sẽ bị thu hút bởi người có ngoại hình đẹp, tại sao? Vì kẻ đẹp vốn dĩ là sự tồn tại thu hút lòng người.

Tương tự, đa số mọi người sẽ không tiếp cận ác ý nhắm vào mình. Vì dù thích hay ghét cũng chẳng ai muốn cơ thể gặp nguy hiểm. Cho nên nhìn thấy trai xinh gái đẹp trên phố, bất kể nguyên do gì ánh mắt cũng sẽ liếc về phía đó, còn thấy người đáng sợ hay bất hảo trên phố thì sẽ dời tầm mắt đi.

Vậy nên Sansa cho rằng, dồn sức vào vẻ bề ngoài, cái gọi là ấn tượng đầu tiên, là có thể thắng trước một bước.

Muốn người mới gặp lần đầu, hơn nữa còn là người không có hứng thú gì với mình, khắc ghi ấn tượng về mình trong khoảnh khắc, thì ngoại hình là yếu tố tiên quyết.

Tất cả đều phụ thuộc vào ấn tượng đầu tiên, nói vậy cũng chẳng ngoa chút nào.

Muốn tạo ấn tượng tốt 100 điểm cho đối phương, nếu ấn tượng đầu tiên bi thảm, thì ấn tượng ban đầu trong mắt đối thủ sẽ là 0 điểm. Nhưng, ấn tượng tốt ngay từ đầu đã có thể lấy được 80 điểm. Sau đó muốn đạt 100 điểm, thì người trước phải bỏ ra hành động 100 điểm, còn người sau chỉ cần một phần năm, vỏn vẹn 20 điểm là xong.

Chỉ là sự thể hiện ban đầu khác nhau, diễn biến về sau sẽ xuất hiện sự khác biệt mang tính quyết định.

Kurosu Sansa suy nghĩ như vậy.

"Cảm ơn ngài đã nể mặt lần đầu gặp gỡ, thưa Ngài Lang."

Nghe lời nói trôi chảy của Sansa, Lang giật mình.

"Ồ? Nói tiếng nước chúng tôi à."

"Hay là, dùng tiếng Anh cũng không sao ạ?"

Nghe Sansa hỏi ngược lại bằng tiếng Anh, Lang cười vui vẻ, trả lời bằng tiếng Anh:

"Sao cũng được, tôi muốn dùng tiếng nước tôi để nói chuyện."

"Đã hiểu, thưa Ngài Lang."

Sansa tự phụ mình không có học vấn, vì cô đã bỏ học từ cấp hai. Dẫu vậy, Sansa vẫn gần như tự mình học tập, sử dụng và có thể hiểu được sáu loại ngôn ngữ.

Ngôn ngữ cũng là một yếu tố. Biết nói hay không biết nói sẽ tạo ra ấn tượng hoàn toàn khác biệt cho đối phương.

Vốn dĩ với Sansa, ngôn ngữ không phải là công cụ để kết giao hữu hảo, mà là phương tiện để thu thập không ngừng nghỉ những thông tin trôi nổi xung quanh, ngoài ra quan trọng nhất là nó đóng vai trò ăng-ten để nắm bắt tư duy của đối phương.

Chính là như vậy, lý thuyết của Sansa có rất nhiều nhánh. Sansa dựa trên nền tảng là lòng dạ và sự can đảm sẵn có cộng với lý thuyết tỉ mỉ, khéo léo sử dụng hội thoại và hành vi, khắc sâu ấn tượng của mình vào lòng đối phương.

Lý thuyết hay suy nghĩ được xác lập dựa trên sự vật, có thể thực sự ban cho con người sức mạnh. Suy nghĩ của Sansa là chính xác, việc xây dựng mối quan hệ chính là biểu hiện của kết quả đó.

Sansa là một người trẻ tuổi 16, nhưng đã thành công xây dựng được mạng lưới quan hệ rộng lớn. Điều này không giống như thứ bẩm sinh dựa trên gia thế danh giá như Kagami Itsuki, cũng chẳng phải thứ được sinh ra với tài năng hậu thuẫn như Futaba Sairito hay Mutsumi Koma.

Đây là thứ Sansa tích lũy từng chút một từ con số không lên con số một. Ở đây không tồn tại phẩm cách cũng chẳng tồn tại tài năng. Chỉ là thứ bẩn thỉu, nhưng được tích lũy một cách ngoan cường, sức mạnh thực sự của Sansa.

Chỉ cần người với người còn liên kết, mối quan hệ sẽ phái sinh ra mối quan hệ mới. Giống như cành lá đang phát triển không ngừng mở rộng, mối liên kết của Sansa bắt đầu vươn ra nước ngoài.

Sansa từ mối liên hệ với thương nhân thuộc thế giới ngầm Nhật Bản, đã có được cơ hội hội đàm với Lang. Tuy nhiên cuộc hội đàm với Lang, người nắm giữ quyền lực tuyệt đối với tư cách là cán bộ tổ chức, là một bước tiến lớn hướng tới dã tâm trong lòng Sansa.

Uy lực từ lý thuyết của Sansa cũng không hề suy giảm trong cuộc gặp gỡ với Lang. Cuộc trò chuyện ban đầu đã ghi điểm, từ phản ứng của Lang có thể cảm nhận rõ ràng hiệu quả.

Sansa hài lòng với thành quả này, nhưng trước đó còn một chuyện khiến cô tò mò.

Đó là cái lồng sắt ở một góc phòng. Trong chiếc lồng sắt vuông vức mỗi chiều một mét giam giữ một người phụ nữ trẻ tuổi. Người phụ nữ xinh đẹp, trên cổ lại đeo vòng sắt. Gương mặt và chân tay thò ra từ bộ quần áo rách rưới đầy vết bầm tím, nhìn thôi đã thấy đau.

Tuy trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt chưa hề bị dập tắt, chỉ nhìn chằm chằm về phía này.

Ra là vậy, gã này có sở thích đó à. Trong lòng buồn nôn muốn ói, nhưng chỉ có thể không biến sắc. Dù đối phương là tên cặn bã khốn nạn lấy việc hành hạ phụ nữ làm niềm vui, thì hắn cũng là người sở hữu sức mạnh. Đối với Sansa, đây là mối liên hệ quan trọng cần thiết cho sau này.

Dời mắt khỏi cảnh tượng đáng ghét, Sansa tập trung tinh lực vào chuyện chính. Sau khi được mời ngồi, rượu và thức ăn được mang lên. Giữa bữa ăn, Sansa và Lang trò chuyện sôi nổi, Lang cũng hứng thú uống rượu.

Theo kinh nghiệm của Sansa, đây là cảm giác khá tốt.

Câu chuyện tạm lắng xuống, Sansa vô tình đưa mắt về phía lồng sắt, quả thật rất đáng để tâm.

Cho đến lúc nãy, trong lồng sắt lẽ ra còn giam giữ chặt chẽ một mỹ nữ trẻ tuổi, nhưng giờ lại biến thành một con thú màu trắng. Nó có bộ lông trắng như bạc, e là một con cáo. Nhưng thú vị ở chỗ cái đuôi của nó. Cái đuôi xòe ra hình quạt trên sàn không phải chỉ có một cái.

Sansa bất giác dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Nhưng xuất hiện ở đó, vẫn là con cáo trắng. Khó tin thật, cứ như đang làm ảo thuật vậy.

"Có vẻ nhận ra rồi nhỉ, Sansa."

Thấy phản ứng của Sansa, Lang nở nụ cười ngạo nghễ.

"Đây rốt cuộc là?"

"Cái này gọi là Bạch Hồ, là một loại yêu quái."

"Yêu quái? Ngài thật biết đùa."

Đối với mấy hiện tượng siêu nhiên kiểu này, Sansa hoàn toàn không tin.

"Mặc dù tôi và tổ tiên tôi có sự sùng bái, và chú trọng truyền thống, nhưng nói thật, tôi cũng chẳng tin vào mấy thứ quái vật đâu, cho đến khi nhìn thấy nó. Nhưng mà, xem ra trên đời này, thực sự tồn tại mấy thứ đó đấy."

Nghe lời Lang, Sansa nhìn vào con yêu quái trong lồng sắt.

"Ngài đang nuôi à?"

"Không, là đang tra tấn."

"Ý ngài là, tra tấn?"

Nghe câu hỏi ngược lại của Sansa, Lang một tay cầm ly rượu, buông lời:

"Đó là chuyện từ rất lâu rồi, là thời đại thế lực nước ngoài tràn vào đất nước này. Vào thời đó, vùng biển quanh đây hải tặc hoành hành, hành vi cướp bóc chưa bao giờ dứt. Chẳng bao lâu sau, đám hải tặc bị chém đầu thị chúng, nhưng kho báu khổng lồ mà chúng cướp được lại không được tìm thấy. Người ta truyền tai nhau rằng, số kho báu đó hiện vẫn đang ngủ yên trên mảnh đất này."

Cứ như vẽ trong truyện tranh vậy. Tuy Sansa nghĩ thế trong lòng, nhưng miệng lại thốt ra lời khác:

"Cứ như một giấc mơ vậy."

"Sau đó trải qua mấy trăm năm, nơi đây trở thành đại đô thị bậc nhất châu Á, nhưng vẫn không thấy tăm hơi kho báu đâu. Thế là câu chuyện đó như một thần thoại dần phai nhạt khỏi ký ức mọi người. Tôi cũng từng nghĩ thế. ... Nhưng đúng lúc đó, tôi nhận được báo cáo nhìn thấy một người phụ nữ kỳ lạ trong ngọn núi tôi cai quản. Người đàn bà đó lại hóa thành cáo. Tôi vì hứng thú định bắt người đàn bà đó, nhưng ả cứ chạy biến đi mất. Thuộc hạ cho rằng ả là yêu quái, nhốn nháo cả lên. Thế là, tôi thử thuê một vị đạo trưởng tinh thông việc này. Vốn dĩ không kỳ vọng lắm, nhưng hiệu quả rõ rệt. Nhờ sức mạnh của vị đạo trưởng đó, thuộc hạ đã dồn người đàn bà vào đường cùng, truy đuổi đến nơi ẩn náu của ả. Chẳng bao lâu, người đàn bà đó bị đạo trưởng bắt giữ, chính là con cáo đằng kia."

Lang chỉ vào con cáo đang kiệt sức trong lồng sắt, nói tiếp:

"Hứng thú nổi lên, tôi cho thuộc hạ nghe ngóng về chuyện con cáo này, tra cứu các loại văn hiến. Thế là, trong văn hiến thời đó, phát hiện ra một đoạn văn viết rằng hải tặc từng mang theo con bạch hồ này."

"Điều này có nghĩa là..."

"Xem ra con bạch hồ này chính là người canh giữ kho báu đó, đến nay vẫn bảo vệ kho báu của đám hải tặc."

Nói thật, trong mắt Sansa, đoạn độc thoại của Lang thực sự đáng ngờ. Nhưng nếu thực tế đúng như lời Lang nói, thì độ tin cậy của câu chuyện này rất cao.

"Vậy là tìm thấy kho báu rồi sao?"

"Đáng tiếc là chưa tìm thấy. Thế nên, bọn tôi đang tốn thời gian tìm. Gì chứ, định than khổ à, thế thì nói vài câu xem nào."

Câu nói này của Lang, thu hút sâu sắc sự chú ý của Sansa.

"Tức là, con bạch hồ này biết nói? Biết nói tiếng người?"

"Đúng vậy, biết nói tiếng người, thế nên con cáo này có thể hóa thành người, lừa gạt con người. Cô có thể thử bắt chuyện với nó xem, biết đâu nói chuyện được đấy."

Dưới sự thúc giục của Lang, Sansa thử lại gần song sắt. Không biết có phải cảm nhận được khí tức của Sansa hay không, đồng tử của con cáo bắt lấy hình ảnh Sansa.

"Yo, cáo. Bụng mi có đói không?"

Sansa đưa tay trái về phía thức ăn trên bàn, nhón lấy một miếng thịt gà đung đưa trước mặt con cáo. Dù con cáo tỏ vẻ không hứng thú, nhưng mắt vẫn dán chặt vào miếng thịt gà không rời. Nghe Lang nói nó bị tra tấn, e là đã một thời gian không được ăn gì rồi.

Sansa nhìn chằm chằm Bạch Hồ, chầm chậm, từ từ đưa tay trái lại gần song sắt. Cô đưa đến trước song sắt, đưa vào giữa song sắt, rồi đưa vào bên trong song sắt, cho đến khi đưa đến trước mắt Bạch Hồ...

Gâu.

Bạch Hồ đột nhiên nhe răng nanh sắc nhọn cắn vào tay trái Sansa.

"Ngon không?"

Sansa vừa hỏi, tay trái lại không hề lọt vào miệng cáo, mà rụt lại ngoạn mục ra ngoài song sắt. Nhưng không chỉ vậy, Sansa dùng tay phải ở phía đối diện, vuốt ve đầu con cáo đang nhai miếng thịt gà.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lang vỗ tay. Bạch Hồ nhìn chằm chằm Sansa, nuốt chửng miếng thịt gà.

"Ngươi muốn làm gì, con nhóc kia?"

Nghe thấy tiếng người từ miệng cáo, Sansa bất giác ngẩn người, nhưng lập tức nhếch mép cười.

"Không có gì, tôi chỉ là thích động vật thôi, muốn sờ thử ấy mà."

"Toàn lời xàm xí."

Sansa có chút cảm khái về việc Bạch Hồ thực sự biết nói, tiếp tục hỏi:

"Ngươi nói được tiếng Nhật à?"

Thứ thốt ra từ miệng cáo, quả thực là tiếng Nhật.

"Với Ngô, ngôn ngữ loài người không thành vấn đề."

Tuy không hiểu lắm, nhưng ít nhất có vẻ nói được vài thứ tiếng. Dù sao đi nữa, nó cũng là quái vật hàng thật giá thật.

Nói chuyện được với Bạch Hồ, điều này làm Sansa nhớ lại lời Lang nói lúc trước. Kho báu hải tặc, cứ tưởng là chuyện viển vông, giờ nghĩ lại chưa chắc đã không có.

Hừ, kho báu hải tặc à.

Trong lòng Sansa quả thực có dao động vì điều này, nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại.

Này, này, thế chẳng phải giống y hệt con nhỏ ngực bự nào đó sao.

Đúng là ảo tưởng vô vị. Nghĩ vậy, Sansa gạt chuyện này ra khỏi đầu, rời khỏi lồng sắt.

"Tôi càng ngày càng hứng thú với cô đấy, Sansa."

Sansa vừa về chỗ đã nhận được lời khen không khách sáo từ Lang. Sansa vô cùng thỏa mãn với phản ứng này.

Con người coi trọng huyết thống tôn sùng đồng tộc, đề phòng người ngoài coi như kẻ địch. Đây là bản năng của con người. Nhưng nếu con người sở hữu sức hút, thì có thể dễ dàng vượt qua bức tường cao đó, sự đề phòng vốn cần thời gian dài mới xóa bỏ được sẽ bị đập tan dứt khoát.

Đây chính là suy nghĩ của Sansa. Sansa cảm thấy, tiến triển của cuộc gặp gỡ tối nay còn thuận lợi hơn dự tính.

Lúc này, thuộc hạ của Lang bước vào phòng lặng lẽ đến gần Lang, thì thầm gì đó vào tai. Vừa nghe xong, nụ cười trong khoảnh khắc biến mất khỏi gương mặt Lang, ánh mắt trở nên sắc lẹm chiếu thẳng vào Sansa.

"Có chuyện gì vậy, thưa Ngài Lang?"

Sansa cười hỏi, Lang cầm ly rượu ấn lên môi.

"Vừa rồi, trong sòng bạc hình như có một vị khách hoạt bát thắng được không ít tiền đấy."

"Ái chà ái chà."

Khách thắng tiền đồng nghĩa với bản thân thua lỗ.

Tuy nhiên, trong cái thành phố không ngủ tụ tập vô số người giàu có này, dù một đêm có một hai kẻ trọc phú mới nổi cũng không đủ gây náo loạn, chỉ cần bắt kẻ đó nôn ra gấp mấy chục, mấy trăm lần số đã kiếm được là xong.

Trong đầu Sansa dần hiểu ra, nhưng trực giác lại gióng lên hồi chuông cảnh báo cực kỳ tồi tệ.

Nếu không phải vấn đề lớn thì thuộc hạ sẽ không báo cáo từng li từng tí. Báo cáo này cũng có nghĩa là, không đơn thuần là có người thắng một ván hoang đường.

Hơn nữa quan trọng nhất, là lời Lang nói với Sansa, nghĩ lại thì kết luận chỉ có một.

"Xem ra, con nhóc đó là người do cô mang đến nhỉ?"

Đôi mắt Lang thắp lên sắc màu của sự không tin tưởng. Cũng phải thôi. Người mình tiếp đãi thân tình lại mang theo đồng bọn đến tung hoành sòng bạc, đây chắc chắn là sự sỉ nhục. Lần này không bị phản cảm mới là lạ.

"Đồng bọn của Sansa đêm nay có thể nâng chén cạn ly như vậy, thực khiến người ta vui vẻ đấy."

Lang lại nở nụ cười, nhưng ánh mắt không cười. Sansa sợ mất mật.

Lang tập hợp đông đảo thuộc hạ để phát lệnh. Ngài Lang thống trị sòng bạc này và cả vùng lân cận sẽ không thất thố ngôn hành trước mặt thuộc hạ, điều đó chỉ khiến thuộc hạ coi thường. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Lang cũng không khoan dung đến mức cứ thế bỏ qua.

Nói cách khác, điều Lang nói, chính là bảo họ mau chóng nghĩ cách.

Sự thất bại của cuộc hội đàm lần này, tạo ra trở ngại to lớn cho dã tâm của Sansa, hơn nữa còn bôi tro trát trấu vào mặt người giới thiệu. Đây là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra.

"Ngài Lang, thực sự xin lỗi, có thể châm chước cho tôi rời đi một chút không? Tôi đi trừng phạt con mèo nhỏ thiếu giáo dục kia một chút."

Sansa lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Vậy à, thế thì mong chờ màn biểu diễn của cô đấy, quý khách."

Câu nói này biểu lộ rõ ràng sự bất tín nhiệm của Lang.

Sansa sau khi rời khỏi phòng của Lang, trên đường đến sòng bạc, nghe thuộc hạ của Lang dẫn đường phía trước kể về số tiền hoang đường mà Nanana thắng được, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Chỉ nhét vài vạn yên vào con heo đất tiết kiệm, làm thế quái nào mà trong thời gian ngắn ngủi lại kiếm được số tiền điên cuồng đủ xây cả cái nhà thế này.

Bớt đùa đi, cái này không thực tế.

"Cái đồ khốn đó, tôi sẽ đấm nó bay màu."

Sansa để lộ cơn thịnh nộ không chút che giấu, cùng lúc đó nhớ lại lời ai đó đã nói với mình:

"Nanana ấy mà, có lẽ là một cô bé cái gì cũng làm được."

Đó là chuyện hôm kia. Vào ngày tuyên bố giải tán của Ikkaku Shunju và tuyên bố "Sẽ có cách" của Nanana, khi rời khỏi quán ăn gia đình quen thuộc, có một cô gái đã nói với Sansa những lời đó. Cô ấy tên là Kagami Itsuki, là một người phụ nữ dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không thể nào thích nổi.

"Cậu ấy là một người hiếm có, là người hành động theo suy nghĩ của bản thân, thành tựu đại nguyện."

"Này, cô vu nữ đừng có đùa."

Tuy không biết là thật lòng hay nói dối, nhưng Kagami Itsuki từ rất lâu trước đây đã kế thừa dòng máu vu nữ, dường như có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy.

"Cô Sansa, xin hãy nhớ kỹ. Phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ."

Chỉ để lại câu nói đó, Itsuki chào tạm biệt rồi biến mất trong đám đông. Dõi theo bóng lưng Itsuki, tôi nghĩ.

"Đây chính là cái gọi là gái điện ba nhỉ."

Lúc đó đã từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ nhớ lại, cảm giác đó cứ như lời tiên tri vậy.

2

Tuy cách thể hiện khi vui sướng tột độ muôn hình muôn vẻ, nhưng tôi vẫn thấy TPO (Thời gian, Địa điểm, Hoàn cảnh) vô cùng quan trọng.

"A, ha, ha, ha, con người cứ như rác rưởi ấy!"

Rõ ràng là đang ở sòng bạc, mà lại tỏa ra phong thái vui sướng kiểu phản diện một cách khó hiểu. Trước mặt tôi đang thắng lớn là những chồng chip chất đống, cảnh tượng này quả thực không có lời giải.

"Cô Nanana, cô là, đồ ngốc, đồ đại ngốc đấy!"

A Hảo bên cạnh cũng reo hò nhảy cẫng lên. Hơn nữa không biết từ lúc nào, những vị khách đứng xem đã vây quanh, bản thân tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Ái chà, nói thật nhé, bị chú ý thế này, cũng ngại lắm cơ, ehe.

Nói đi cũng phải nói lại, cái trò cờ bạc này đơn giản hơn tưởng tượng nhiều. Cứ cảm thấy kiếm tiền kiểu này kỳ cục sao ấy.

Đang lúc suy nghĩ như thế, tôi thấy có người tách đám đông vây xem đi về phía mình.

"A rế, là bé Sansa. Này, Sansa."

Người đang đi tới, là Sansa đã đi chỗ khác lúc nãy. Không biết có phải do tâm lý hay không, Sansa trong khoảnh khắc nhìn thấy núi chip trước mặt tôi thì cơ mặt co giật một cái, sau đó nở nụ cười rạng rỡ đầy thiện cảm.

"Ái chà, ghê gớm thật đấy, Nanana."

Nụ cười chưa từng thấy bao giờ làm tôi trong thoáng chốc giật mình, nhưng Sansa vẫn khen ngợi và cười đón tôi.

"Ư, hư, hư, thế nào, Sansa. Từ nay về sau hãy gọi tôi là Nữ hoàng cờ bạc đi."

Sansa bỗng đặt tay lên vai tôi khi tôi đang đứng dậy xoay người.

"Con nhỏ ngực bự này, cũng dám làm thật đấy."

Sansa đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

"Hả? Gì, gì cơ? Sao thế?"

Phụt.

Sau đó cơn đau kịch liệt không thể tưởng tượng nổi lan ra từ phía mông.

"Á, đừng có véo mông! Này, làm cái gì thế, Sansa... tiểu thư?"

Tôi bất giác dùng kính ngữ. Hỏi tôi tại sao ư? Vì Sansa tiểu thư ở cự ly siêu gần đang lộ ra vẻ mặt như ác quỷ.

"Ồ, con nhỏ ngực bự. Cậu câm mồm đi theo tôi. A Hảo, ngươi cũng cầm chip đi theo đây."

Sansa nhìn chằm chằm tôi hệt như mấy tên bất hảo hăm dọa "Bọn mày, tan học ra sau nhà thể chất gặp tao", tỏa ra cái khí trường không được phép từ chối.

A Hảo xem ra cũng nhận thấy, gật đầu lia lịa "Rõ, rõ".

"Thế, sao lại thành ra thế này?"

Một góc phòng nghỉ bên ngoài sòng bạc. Tại đây, Sansa đang ngồi trên ghế, nhìn xuống tôi và A Hảo đang ngồi bệt dưới đất.

"Ể, cái đó, chẳng lẽ cậu giận à? Không, đây không phải là tình huống nên khen ngợi tôi sao?"

"Tôi hỏi, là làm sao lại thành ra thế này."

Tông giọng, trầm quá! Cái âm trầm nặng nề đến từ địa ngục này là sao? Biểu cảm của cậu đáng sợ quá đấy, tiểu thư Sansa.

"Không, dù cậu có hỏi tôi tại sao... tôi chỉ đơn thuần chơi Roulette thôi mà?"

"Thế rốt cuộc làm thế nào trong thời gian ngắn lại thắng được nhiều chip thế này?"

Sansa vỗ lên cái bàn chất đầy chip, trước mặt cô ấy, tôi và A Hảo bên cạnh nhìn nhau.

"Không, thì cứ bình thường đặt vào con số rồi trúng thôi?"

Đồng thời với câu trả lời thành thật, Sansa vẫn giữ vẻ mặt mất kiên nhẫn khoanh tay, nghiêng đầu khó hiểu, cảm giác cô ấy bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn vật thể khó hiểu nào đó.

"Nanana... chẳng lẽ cậu chỉ nhắm vào một điểm thôi à?"

"? Tuy không hiểu cái nhắm vào một điểm là ý gì, tôi chỉ đoán trúng số thôi mà?"

"Thế, đoán trúng mấy lần?"

"Toàn bộ."

"Toàn bộ cái em gái cậu ấy! Có nhầm lẫn gì không đấy! Tỷ lệ cược 35 lần đấy! Cái này còn được tính là may mắn của người mới chơi à!"

"? Thế à? Tuy không hiểu lắm. Nhắc mới nhớ hễ đoán trúng là có bao nhiêu người đưa chip cho tôi."

"Cậu không hiểu cái đầu to cậu ấy! Cậu có nắm rõ luật chơi đàng hoàng không đấy!"

"Đương nhiên là có rồi, thật thất lễ. Chỉ cần bóng rơi vào số nào thì đặt vào số đó là được chứ gì? A Hảo có dạy tôi một chút mà, thật là."

"Đáng sợ, cái con nhỏ thiếu nữ mộng mơ siêu thiếu hiểu biết này, đáng sợ vãi linh hồn."

Sansa vừa chóng mặt ôm trán vừa lẩm bẩm ngắt quãng.

"Hơn nữa, tại sao lại chơi ở cái bàn có tỷ lệ cược cao nhất hả!"

"Tại A Hảo bảo tôi muốn kiếm tiền thì đến bàn có tỷ lệ cược cao thì tốt hơn."

"Đúng vậy, ngộ tin là vận may của cô Nanana tuyệt đối sẽ thắng."

"Đừng có xúi giục người mới, con nhỏ hướng dẫn viên dở hơi này!"

"Cơ mà, Sansa. Chỗ này toàn bộ là khoảng bao nhiêu?"

Vừa hỏi xong câu đó, Sansa ngã lăn từ trên ghế xuống.

"Tự mình cầm bao nhiêu cũng không biết, cậu rốt cuộc là con ngố tàu từ đâu chui ra thế."

"Không, không, không, tôi đâu có ngố tàu, thất lễ ghê. Rõ ràng là hỏi nghiêm túc đàng hoàng. Tuy tự mình nói ra thì hơi ấy, nhưng đoán trúng nhiều thế, cảm giác chắc chắn kiếm được một chút, đúng không?"

"Đã thành tâm thành ý muốn biết, thì tôi đại từ đại bi nói cho mà nghe."

Thế là con số thốt ra từ miệng Sansa làm tôi rớt cả mắt ra ngoài.

"Điêu... Tôi, lại kiếm được nhiều thế này á!"

Tuy đúng là còn cách mục tiêu rất xa, nhưng ít nhất cũng chạm tới số tiền khổng lồ như thế.

"Là thật đấy, đùa cái kiểu gì vậy, con nhỏ ngực bự kia."

Cuối cùng không chịu nổi cách dùng từ của Sansa, tôi bật dậy, nhưng do ngồi kiểu chính tọa quá lâu nên chân bị tê, lại ngã lăn ra ngay tại chỗ.

... Thật là, tôi chịu hết nổi rồi!

"Này, Sansa, khó khăn lắm mới kiếm được tiền cho mọi người, dù nhiều hay ít, nhưng đâu phải chuyện xấu? Như thế này chẳng phải tiến gần hơn một bước đến giấc mơ sao? Cậu đáng lẽ phải vui hơn mới đúng chứ!"

"Tối thiểu thì, cậu thắng quá đà rồi, đồ khốn!"

"? Thắng thì có gì không tốt chứ. Có chỗ nào không thích hợp sao?"

Lúc này, Sansa bất giác lảng tránh ánh mắt.

"Thực ra... có nhiều nguyên nhân."

"Gì chứ, cái nhiều nguyên nhân đó?"

"Thế nên! Cậu thắng quá trớn rồi! Tôi nói sẽ bị nhắm vào cậu có hiểu không? Sẽ bị bọn điều hành cái sòng bạc này nhắm vào cậu có hiểu không!"

"Chỉ vậy thôi?"

"Cậu cái gì mà chỉ vậy thôi hả! Tóm lại, sau này sẽ có đủ thứ rắc rối, nên cậu nôn hết đống tiền thắng được ra đi, được không?"

"Nói cách khác, cố tình thua?"

"Đúng."

"Không muốn."

"Con nhỏ này..."

"Bởi vì, đây là tiền để thực hiện giấc mơ của mọi người mà. Khó khăn lắm mới kiếm được tôi không thể vứt bỏ."

Trước sự ưỡn ngực của tôi, Sansa co giật cơ mặt.

"Tôi nói này em gái Nanana. Con nhỏ nhà cậu nãy còn nói tiền ở đây là bẩn thỉu không phải sao?"

"Chẳng phải Sansa cũng nói rồi sao? Tiền vẫn là tiền."

"Tôi cho rằng, vì sự trong sáng của giấc mơ, con người cũng nên giữ mình trong sáng đấy, cậu Nanana."

"Giảng đạo lý suông bảo tôi thay đổi suy nghĩ của mình. Thế này đâu có gì đáng xấu hổ đâu phải không, bé Sansa?"

"Nói thì nói thế thôi chứ."

"Nhìn chung, không có thì cướp lấy, bé Sansa đã nói rồi nhỉ?"

"Cướp cũng phải phân biệt trường hợp chứ."

"Thế tại sao lại dẫn tôi đến đây?"

"Ai mà ngờ cậu sẽ... không phải, không ngờ cậu lại thắng nhiều thế này, đồ chết tiệt!"

"Hư hư, thật đáng tiếc."

"A, thật làm người ta phát cáu, cái đống mỡ này thật làm người ta phát cáu!"

Phụt.

"Đã bảo đừng có sờ ngực rồi mà!"

Trước mặt tôi đang rưng rưng nước mắt ôm ngực, Sansa thở dài thườn thượt.

"Này, Nanana, cậu dù thế nào cũng muốn mang số tiền này về?"

"Sansa mới là lạ đấy, cậu rốt cuộc sợ cái gì thế?"

"Tôi sợ? Đùa gì vậy, tôi mới không sợ nhé."

"Không, thế này rõ ràng là đang sợ còn gì?"

"Hả?"

"À, ra là vậy, cậu đang sợ à. Rõ ràng là bất hảo, lại đi sợ lũ lưu manh ở đây... pư pư."

"Này, giữ chút khẩu đức đi, con nhỏ ngực bự kia. Cái kẻ chẳng biết gì thì bớt làm loạn đi. Với lại, chẳng có thứ gì khiến tôi sợ cả."

Chuyện đó tôi biết chứ, tôi cười khẩy vào mũi Sansa.

"Được rồi, đừng cố quá. Bé Sansa đang sợ, thế thì hết cách rồi. Ừm, tôi biết rồi, vì bé Sansa nhút nhát, tôi thua một nửa nhé, được không?"

Bị tôi khiêu khích, khuôn mặt Sansa trông thấy càng lúc càng đỏ lên.

"Được sao? Cứ đà này là sẽ mất luôn cái mạng nhỏ của cậu đấy."

"Ừm, thế thì sao?"

"... Không, thế nên là."

"Thật là, nói gì thế, Sansa. Ban đầu cậu chẳng phải đã nói, phải cược cả tính mạng sao."

Không chịu nổi, Sansa đúng là đồ hay quên.

"Cậu nghiêm túc hả?"

Tại sao lại bày ra cái vẻ mặt khó tin đó chứ?

"Ngược lại thì có, tôi không hiểu sao cậu lại hỏi câu đó?"

"..."

"Sansa, ngay từ đầu tôi đã nói rồi mà, tôi tuyệt đối sẽ làm cho mọi người xem. Vì điều đó, tôi làm bất cứ cái gì."

Tôi nhìn chằm chằm vào Sansa đang ngẩn người, để phơi bày không chút giấu giếm niềm tin của mình cho cô ấy. Một lúc sau, Sansa lặng lẽ gật đầu.

"Tôi cuối cùng cũng hiểu tâm ý của cậu rồi. Thế nên, có muốn chơi một vố lớn không?"

"? Ý là sao?"

"Này, Nanana, cậu có hứng thú với việc tìm kho báu không?"

"Tìm kho báu?"

Từ miệng Sansa thốt ra từ ngữ đầy bất ngờ.

"Định dâng hiến cô bé đó cho tôi sao?"

"Tuy hơi thừa năng lượng, nhưng là người sở hữu vận may cực mạnh. Tôi nghĩ Ngài Lang nhất định sẽ thích."

Nói chuyện xong với Nanana, Sansa quay lại chỗ Lang dốc toàn lực tạo ra bộ mặt tươi cười lấp liếm.

"Nói cách khác, chuyện vừa nãy là chương trình giải trí thêm à?"

"Vì đã phô diễn quá đà, tại hạ vô cùng xin lỗi."

Nhìn Sansa cúi đầu, Lang gật đầu thấu hiểu.

"Tôi nghe thuộc hạ nói, cô bé kinh người đó hình như không hề giở trò gian lận, kết quả lại thành ra thế kia. Tôi quả thực chưa từng biết cô bé nào có vận may mạnh đến thế, cảm giác nhất định phải giữ lại bên mình nhỉ."

"Cảm ơn ngài đã ưu ái. Nhưng mà, tôi vẫn chưa thể giao cô bé đó cho Ngài Lang. Việc tôi có thể làm, chỉ là dẫn dụ cô bé đó vào sân của Ngài Lang thôi."

Lang nheo mắt đầy hứng thú.

"Thế, tôi phải làm sao để thu nạp cô bé đó về dưới trướng?"

"Cái này phải để Ngài Lang đích thân bắt lấy cô ấy."

Đám thuộc hạ bắt đầu bàn tán.

"Muốn tôi ra tay?"

"Ngài Lang, đây là chương trình giải trí thêm. Đã là giải trí, chỉ nhìn thôi thì chán lắm, phải cùng khiêu vũ với nó mới vui được."

Nghe cách nói của Sansa, đám thuộc hạ của Lang ồ lên.

"Hê hê, ra là vậy. Quả thực như thế thú vị hơn. Thế, tôi nên hành động thế nào?"

Sansa mỉm cười với Lang đã bị thuyết phục.

"Muốn đắc thủ tại sòng bạc, chỉ có một cách."

"Là dùng cờ bạc để có được cô bé đó nhỉ. Ra là vậy, nói có lý. Nếu đã vậy, tôi phải chuẩn bị thứ mà cô bé đó vừa ý nhỉ. Vàng hay đá quý? Cô bé đó muốn gì?"

Nghe câu hỏi đầy rẫy cạm bẫy của Lang, Sansa cung kính cúi đầu, chỉ tay về phía đó.

"Chỉ cần con Bạch Hồ kia là được."

Thuộc hạ của Lang lại ồ lên lần nữa.

"Ồ? Trước đó ta đã nói cho cô biết, thứ đó quái dị đến mức nào rồi mà?"

"Chính vì thế, tôi mới kiến nghị như vậy."

"Cô bé kỳ lạ. Lại không hứng thú với vàng và đá quý."

"Thứ cô bé đó muốn không phải vật tầm thường."

"Thế muốn gì?"

"Thứ không tồn tại."

"Thứ không tồn tại?"

"Cô bé đó luôn theo đuổi thứ tuyệt đối không thể có được."

"Ra là vậy. Đúng là một cô bé kỳ lạ."

Lang cười khà khà vui vẻ. Còn một trong những tên thuộc hạ đứng canh sau lưng Lang bước lên một bước.

"Đại ca, xin thứ lỗi cho tôi nói một câu. Liệu đây có phải là cái bẫy của ả đàn bà kia không?"

Nghe xong câu nói của tên thuộc hạ, Lang thu lại nụ cười lúc trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên thuộc hạ đó.

"Thế thì sao?"

"Không, nhưng mà..."

"Ngươi muốn nói, ta là thằng ngu đến mức độ này cũng không nhìn thấu?"

"Không, tuyệt đối không có chuyện đó..."

"Thế thì ngậm miệng lại mà đứng đó. Thật không chịu nổi, chính vì lũ phế vật vô dụng các ngươi nên mới phiền phức thế đấy. Sansa nãy chẳng phải đã nói rồi sao, đây là chương trình giải trí thêm."

"Vô cùng xin lỗi."

Bị Lang lườm như thế, tên thuộc hạ hoảng hốt lui về. Dù trước mắt xảy ra cuộc đối thoại như vậy, Sansa vẫn bất động.

Vì Sansa cho rằng, ngay từ đầu mình đã chưa từng có được lòng tin của Lang.

Thứ Sansa cần nộp lúc này, là kịch bản và kết cục. Kịch bản là Lang phải thông qua diễn biến thế nào để có được Nanana, kết cục là Nanana trở thành vật trong túi của Lang. Thế là hoàn thành tất cả.

Lời của Sansa ngay từ đầu là nghiêm túc.

Nói cách khác, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc mình có nói dối hay không, có bị đối phương không tin tưởng hay không. Chỉ cần gom lại thành kết quả cuối cùng đẹp đẽ là được, quá trình ra sao cũng mặc kệ.

Vì tất cả những chuyện này trong mắt Lang, chỉ đơn thuần là chương trình giải trí thêm. Sansa thỏa mãn bản thân bao nhiêu, thì Lang vui vẻ bấy nhiêu. Tất cả đều lấy Lang làm chuẩn.

Vì thế, việc Sansa cần làm là khơi gợi hứng thú của Lang, xem ông ta có thể vui vẻ đến mức nào.

"Ngài Lang, đây là một cuộc đi săn. Thợ săn đặt mồi nhử để dụ con mồi, con mồi càng lớn, mồi nhử tự nhiên phải tương xứng."

"Nói không sai. Nhưng thắng bại tùy thuộc vào thời vận, huống chi đối phương lại là người có vận may mạnh. Rốt cuộc tôi có thể thắng thật không?"

"Bị vận may chi phối, chỉ có lũ vô năng. Kẻ nắm giữ sức mạnh sao có thể bị những thứ như vận may chi phối."

Nghe những lời trôi chảy của Sansa đang mỉm cười, Lang cũng cười vui vẻ.

"Khéo mồm thật đấy, Sansa. Cô muốn có được mối liên hệ với tôi đến thế sao? Không tiếc dâng hiến bạn bè của mình?"

"Ngài thật biết đùa. Kurosu Sansa tôi quyết không bao giờ bán đứng bạn bè."

Đọc được ý đồ ẩn giấu trong lời nói của Lang, Sansa lảng tránh một cách mập mờ.

"Ra là vậy, thế thì cũng sẽ không bán đứng tôi nhỉ, có muốn trở thành bạn của Sansa không?"

Giải mã chính xác ý nghĩa khác ẩn trong lời Sansa, Lang hỏi một cách xấu tính. Sansa thì nhếch mép.

"Nếu Ngài Lang có được cô bé đó, chẳng phải sẽ thành bạn tốt của chúng tôi sao."

Sansa không chút sợ hãi, Lang rất tán thưởng lời này.

Đám thuộc hạ không giải được ý đồ ẩn trong cuộc đối thoại, trong đó thậm chí có người cảm thấy phẫn nộ trước phát ngôn vô lễ của Sansa. Còn con sói kia thì cười nhạo từ tận đáy lòng.

"Được thôi, cứ theo lời cô nói. Đêm nay hãy dùng đôi tay này tận hưởng việc săn lùng những cô bé may mắn nào."

Nghe lời hứa của Lang, Sansa cười thầm trong lòng. Cuối cùng cũng khiến Lang lấy lại tâm trạng tốt, cảm giác như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Sansa cực kỳ bình tĩnh. Bình tĩnh phủ định lời nói đùa của Nanana. Cô hoàn toàn từ bỏ người phụ nữ mà ốc vít trong đầu rơi lả tả ra khỏi miệng, ưu tiên dã tâm của mình.

Lần này thực sự phải vĩnh biệt cậu rồi, Nanana. Con nhỏ nhà cậu cứ vui vẻ làm tình nhân của ông chú, sống nốt phần đời còn lại đi nhé.