Kho Báu Của Nanana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6668

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 02 - Chương 2 Mission Impossible (Nhiệm vụ bất khả thi)

1

Nghịch cảnh lúc nào cũng có thói quen ập đến vào những lúc người ta ít ngờ tới nhất.

"Nào, xì tiền ra đây."

"Hả?"

Người phụ nữ đứng trước mặt tôi lúc này là bà chủ nhà kiêm quản lý khu trọ. Cái người mà tôi cứ ngỡ quanh năm suốt tháng chỉ biết chìm trong men rượu, ban ngày còn chẳng mở nổi mắt, nay lại hiếm hoi ghé qua vào sáng sớm tinh mơ thế này, rốt cuộc chỉ để chìa ra một tờ hóa đơn.

"Ơ? Tại sao tôi lại phải trả tiền? Chẳng phải tôi đã đóng tiền nhà cả năm rồi sao?"

"Ừ, nên đây đâu phải tiền nhà. Là tiền điện nước đấy chứ."

"Thường thì người ta sẽ không thu riêng mấy khoản này đâu, nhưng căn hộ của chị cũ kỹ quá rồi nên không tính gộp chung được. Thế nên chị mới phải tách riêng tiền điện nước ra để thu đây."

Người đang diễn giải một cách đầy sống động này là chị Mahoro Shiki. Trên danh nghĩa, chị ta là chủ nhà kiêm quản lý của "Hạnh Phúc Trang", nhưng thực chất chỉ là một bà chị "phế nữ" hư ảo mà thôi.

Tuy nhiên, ít ai biết rằng bộ mặt thật của chị ta lại là một trong bảy thành viên GREAT7 huyền thoại đã khai sinh ra hòn đảo Nanae này 12 năm trước, một quá khứ không phải ai cũng biết.

"Trông chị có vẻ vui nhỉ?"

"Ừ, chị mày thích tiền nhất trên đời mà <3."

Đúng là phát ngôn sặc mùi thực dụng của người lớn.

Mà thôi, chuyện đó để sau đi, quay lại thắc mắc ban đầu đã.

"Cơ mà, cái tiền điện nước này là gì thế?"

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy khái niệm này. Thế rồi, chị Shiki nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.

"Là tiền nước, tiền điện và tiền gas đấy."

"...Chị nói cái gì cơ? Tiền điện? Dùng điện cũng tốn tiền á?"

Tôi hỏi lại với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gào thét phẫn nộ: "Cái thời đại phú quý chết tiệt này!"

Sau khi được giải thích một thôi một hồi, tôi đờ người ra.

"Tôi cứ tưởng chỉ cần vặn vòi là nước sẽ tự chảy ra mãi mãi chứ... Chẳng lẽ nước trong ống không phải là vô tận sao... Tôi không biết trên đời này lại còn tồn tại loại chi phí như thế."

Nói sao nhỉ, cảm giác cứ như một đứa trẻ ngây thơ vô số tội vừa bước chân vào thế giới vấy bẩn của người lớn vậy.

"Trên đời này không có gì tồn tại hai chữ 'chỉ cần' đâu. Những thứ mà cậu nghĩ là 'chỉ cần dùng' từ trước đến nay, tất cả đều là do bố mẹ cậu trả tiền đấy, không có ngoại lệ đâu."

Sống một mình rồi mới thấm thía được sự vĩ đại của các bậc phụ huynh. Mà, dù sao thì cũng đành phải móc ví thôi.

"Thế, hết bao nhiêu?"

Tờ hóa đơn được chìa ra lần nữa.

Con số ghi trên đó vượt xa cái suy nghĩ ngây thơ "chắc chỉ vài đồng lẻ" của tôi, một con số khiến người ta phải kinh ngạc theo đúng nghĩa đen.

"Hả! Đùa nhau à! Tiền điện nước mà cao thế này sao! Cái thời đại điện khí hóa chết tiệt!"

Tiền nước, tiền gas cũng nằm trong đó, nhưng riêng tiền điện là cao chót vót như hạc giữa bầy gà.

"Thường thì học sinh sống một mình không dùng nhiều thế này đâu. Chỉ là phòng này còn có con bé kia nữa mà, đúng không?"

Ánh mắt của chị Shiki móc ngược ra phía sau tôi. Ở đó là vị Địa phược linh đại nhân đã cày game online từ sáng sớm... hay nói đúng hơn là thông đêm suốt sáng từ tối qua.

Dường như nhận ra ánh nhìn của chúng tôi, Địa phược linh đại nhân cười vẫy tay với người bạn cũ: "Chào nhé, Shiki."

Chị Shiki cũng vẫy tay đáp lại "Rồi, rồi" cho có lệ.

Thế thì, tóm lại là, nói sao đây nhỉ...

"Tôi chưa từng nghe nói về vụ này."

"Ngay cả thường thức cơ bản như tiền điện nước mà cũng không biết, chẳng phải trên đời này chỉ có mỗi cậu Juugo thôi sao?"

"Không phải, ý tôi là chưa từng nghe nói sống ở phòng này thì tiền điện sẽ tăng vọt thế này ấy."

"Thì chị đã bảo rồi, bình thường không như thế đâu."

"Thế từ trước đến nay thì sao? Lúc cho người khác thuê phòng này ấy?"

"Thì rõ ràng là chị vẫn thu tiền chứ sao?"

Trước câu trả lời hiển nhiên như thể đã bị đồng tiền làm vấy bẩn của người lớn, tôi chẳng ho he được câu nào. Bình thường thì trông như phế nhân, nhưng đến lúc đụng chuyện tiền nong lại tính toán chi li bất ngờ, bà chị này thật khó đối phó.

"Thôi được rồi, cỡ này thì... Dù sao tiền nhà cũng đã được giá hời rồi, hơn nữa cậu lại đóng trước cả năm. Cứ coi như đây là lời nguyền của Địa phược linh đi."

Đành phải chấp nhận thôi.

"Vậy, nhớ thanh toán vào cuối tuần nhé."

Nói xong những điều cần nói, bà chủ nhà tiếp tục tiến sang phòng 203 bên cạnh. Hơi tò mò một chút, để xem hàng xóm ứng phó thế nào.

Người bị bà chủ nhà gọi ra từ phòng 203 là Tensai. Sau khi nhận tờ hóa đơn, vị thám tử lừng danh chỉ lẩm bẩm một tiếng "Ồ".

"Đây chính là cái gọi là lừa đảo đó sao."

Trước nụ cười tinh quái của danh thám, chị Shiki lại gào lên: "Cái thời đại phú quý chết tiệt này!"

Nhìn cảnh tượng đó, tôi thấy cảm xúc lẫn lộn vô cùng.

2

Phiền phức thật, làm sao bây giờ.

Thứ gọi là phiền phức ấy, không phải là tiền. Tuy lúc này muốn nói "chỉ cần đi làm kiếm tiền là được", nhưng đáng tiếc là dù có muốn đi làm thêm thì thời gian làm việc tháng này đã chạm ngưỡng giới hạn, căn bản không thể nhận thêm việc được nữa.

Việc làm thêm ở Đảo Nanae có chút đặc thù. Đầu tiên, các cửa hàng mở trên đảo này có nghĩa vụ phải tuyển dụng người làm thêm, bất kể quán nào cũng nhất định phải dán thông báo. Hơn nữa, mức lương theo giờ luôn từ 1000 yên trở lên. Chỉ cần là học sinh không dư dả tiền bạc, họ sẽ không từ chối tuyển dụng. Chỉ cần xuất trình thẻ học sinh có nạp ID và sắp xếp được thời gian, họ sẽ nhận ngay lập tức. Nghĩa là về lý thuyết, học sinh có thể chọn quán mình thích để làm việc và kiếm được thu nhập cao (trả ngay trong ngày).

Dựa trên những điều trên, học sinh chắc chắn sẽ đổ xô đi làm thêm, nhưng ở Đảo Nanae, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tuy gọi là làm thêm, nhưng thực chất đây chỉ là biện pháp hỗ trợ kinh tế dưới danh nghĩa "trải nghiệm xã hội", học sinh bị giới hạn thời gian làm thêm không được quá 40 tiếng mỗi tháng.

Nói xa hơn, các cửa hàng phải gánh vác trách nhiệm giáo dục với câu cửa miệng "chuyện này là đương nhiên". Chỉ có nỗ lực để giành được đánh giá "chăm chỉ" hoặc "chịu thương chịu khó" từ nhân viên cửa hàng mới được tính, còn đi làm mà lơ là hay trốn việc thì sẽ bị đuổi thẳng cổ không cần nói nhiều. Và tất nhiên còn không nhận được một đồng lương nào (nếu không phục sẽ bị trục xuất khỏi đảo ngay lập tức).

Hơn nữa, dữ liệu đánh giá này sẽ được ghi lại vĩnh viễn, con đường làm thêm coi như chấm dứt, vì sẽ chẳng ai dại gì mà thuê một kẻ làm việc không đàng hoàng.

Mà, cũng vì quan hệ này, nếu nhận được đánh giá làm việc nghiêm túc, lần làm thêm sau chắc chắn sẽ được tăng lương, nên cũng không thể khẳng định hệ thống này là quá khắt khe.

Đó là tình hình làm thêm ở Đảo Nanae. Và điều tồi tệ nhất là, hạn mức làm thêm tháng này là 40 tiếng, và tôi đã dùng hết sạch sành sanh rồi.

Dù bây giờ có muốn xoay sở cách nào đi nữa, nhưng nội dung, thời gian làm thêm, tất cả đều được quản lý trên ID thẻ học sinh. Làm việc gì, ở đâu, lúc nào, thái độ làm việc ra sao đều được lưu lại nguyên bản, muốn qua mặt hệ thống còn khó hơn lên trời.

Tóm lại, trước tiên tôi xác nhận hiện trạng. Trong tay hiện giờ chỉ còn tiền ăn tháng này. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền làm thêm, ngược lại còn hứng lên nghĩ "chỉ cần để lại tiền ăn là được", số còn lại nướng sạch vào game và light novel. Vì thế, đã không còn dư dả đồng nào để trả tiền điện nước nữa.

Thật hối hận vì lúc trước đã từ chối đề nghị của chị Yukihime. Việc bị cắt hoàn toàn nguồn cung cấp sinh hoạt phí thật khiến người ta đau đớn thấu tim gan.

Thật sự phiền chết đi được. Nói thật lòng, tôi không đào đâu ra tiền. Dù đã từng nhờ bà chủ nhà Shiki "làm ơn thư thư cho đến tháng sau", nhưng đối với vị chủ nhà có quan điểm "hết tiền là hết duyên" – người đã từng tống cổ cậu sinh viên hàng xóm cũ ra khỏi đảo vào tháng trước vì tội mách lẻo đê tiện – thì tuyệt đối không thể mở miệng nói ra câu đó.

Làm sao bây giờ. Quả nhiên vẫn là muối mặt xin tiền sinh hoạt phí...? Không không không, vừa mới nói những lời quá đáng như thế với chị Yukihime, giờ bắt tôi nói "xin hãy nương tay cho em tiền sinh hoạt" – mấy câu hèn hạ đó, có chết tôi cũng không nói. Hơn nữa, tôi không nghĩ chỉ cần nói thế rồi tạ lỗi một lúc là sẽ được tha thứ.

Nhớ lại chuyện trước đó, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề hơn. Mà, dù sao cũng phải có điểm nào đó phải cúi đầu nhận lỗi thôi. Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu, bắt đầu suy nghĩ lại.

Làm thế nào đây? A a, lúc này mà có anh hàng xóm cũ nợ nần chồng chất ở đây, chắc chắn gã sẽ đưa ra được phương án không tồi...

"...Ồ, ra là vậy."

Tôi chợt lóe lên một ý tưởng hay ho.

"Chỉ là, phải tìm ở đâu nhỉ?"

Dù đã nghĩ ra phương án, nhưng tôi lại không biết cách thức hoạt động thực tế. Tóm lại, cứ thử hỏi tiền bối trong câu lạc bộ, người từng trải hơn tôi xem sao.

"Việc làm thêm chui?"

Sau khi ló mặt vào phòng sinh hoạt Câu lạc bộ Mạo hiểm và thấy Hội trưởng Yuiga đang ngồi đọc tài liệu gì đó một mình, tôi bèn thử hỏi thăm.

"Vâng, tuy em mới đến đảo này nên không rõ chi tiết, nhưng em có nghe nói đến sự tồn tại của nó."

'Việc làm thêm chui', đây là điều tôi nghe được từ anh sinh viên hàng xóm cũ bị trục xuất khỏi đảo tháng trước. Đó là những công việc bất hợp pháp được thỏa thuận cá nhân nằm ngoài sự kiểm soát của đảo.

"Gặp khó khăn về kinh tế à?"

"À, cũng coi là vậy đi ạ."

"Ơ kìa? Chẳng phải đã nói phí nội trú sẽ do phí hoạt động chi trả sao?"

"Không, cái đó em biết, chuyện đáng cảm kích như vậy sao em quên được. Chỉ là em cần bù đắp vào những khoản khác, dù thế nào cũng cần tiền."

Nghe tôi giãi bày, Hội trưởng Yuiga gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

"Vậy thì thử đến đây xem."

Đầu bút của Hội trưởng Yuiga lướt nhanh trên cuốn sổ tay trong phòng sinh hoạt, sau đó anh xé tờ giấy đưa cho tôi.

"Cái này... là ở đâu ạ?"

"Có thể gọi là văn phòng môi giới bí mật giới thiệu 'Việc làm thêm chui' chăng? Nhưng dù thế nào cũng không được nói cho người khác biết đâu nhé."

Tuy Hội trưởng Yuiga dặn dò đến mức đó, nhưng nơi này, cảm giác như trong đám học sinh ai cũng biết cả rồi. Tóm lại nó giống như kiểu "luật ngầm" vậy.

"Anh cũng không muốn nhắc nhở em nhiều."

Tôi nhận được một lời cảnh báo nghiêm túc.

"Tốt nhất là đừng dính dáng vào."

Mà, tuy là trong tình cảnh bị cắt sinh hoạt phí hiện giờ thì cũng không thể khẳng định chắc chắn được.

Sau khi cảm ơn Hội trưởng Yuiga, tôi đi về phía một trong ba tòa nhà của trường Cao trung số 3 Đảo Nanae, nơi tập trung các phòng ốc liên quan đến hoạt động câu lạc bộ. Đó là một phòng sinh hoạt nằm cùng tầng và ở gần phòng Câu lạc bộ Mạo hiểm.

Cánh cửa lớn không treo bất kỳ biển hiệu nào, nhưng có thể cảm nhận được hơi người bên trong. Tóm lại cứ gõ cửa trước đã.

Sau đó, một anh chàng tóc nâu từ trong bước ra.

"Xin hỏi, có việc gì không?"

Trước tiên xác nhận xung quanh không có ai khác, tôi bắt đầu hỏi.

"À thì, nghe nói ở đây có giới thiệu 'Việc làm thêm chui'."

Sau khi tôi hỏi nhỏ, anh chàng kia nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt.

"Lần đầu đến nhỉ, ai giới thiệu thế?"

"Cái đó... Hội trưởng Yuiga năm ba... là anh Yuiga chỉ cho tôi."

"Hừm, vậy ra, cậu là Yama Juugo hả."

Giật mình.

"Ơ, cậu biết tôi sao?"

"Coi là vậy đi, đàn em trong câu lạc bộ của Yuiga mà? A, đừng thấy lạ. Vì tôi đơn thuần là kẻ thạo tin thôi. Tôi là Sanada Dan. Cũng học năm hai giống cậu."

"Thạo tin sao."

"Vẫn chưa đến mức gọi là trùm thông tin đâu, cơ mà nếu có việc gì thì cứ qua đây bàn bạc nhé. Tôi sẽ giảm giá cho."

Vừa tự giới thiệu một cách khá độc đáo, cậu ta vừa đưa tay ra "Xin chiếu cố", tóm lại tôi cũng bắt tay "Xin chiếu cố".

"Chào mừng đến với chi nhánh trường Cao trung số 3 của 'Hành hội', Juugo-kun."

"Hành hội?"

"Đúng, tên gọi chung của nơi này. Thôi cứ vào trước đi đã."

Được Sanada hối thúc, tôi bước vào phòng. Căn phòng rộng ngang ngửa phòng Câu lạc bộ Mạo hiểm, nhưng bên trong ngoại trừ bàn máy tính đặt cạnh lối vào thì chẳng có đồ đạc gì mấy. Chỉ có những tấm bảng thông báo được sắp xếp ngay ngắn là trông khác thường. Trên những tấm bảng đó dán chi chít giấy.

Lại gần nhìn thử, cuối cùng tôi cũng hiểu nội dung trên những tờ giấy này.

"Mấy cái này, tất cả đều là tuyển dụng bí mật sao?"

"Đúng thế đấy", Sanada gật đầu.

"Nhiều thế này cơ à."

Bảng thông báo trong phòng được dán giấy kín mít, số lượng khá lớn.

"Dù sao cũng là tuyển dụng của Đảo Nanae mà. Ông trùm nắm giữ tất cả đều đặt các văn phòng trung gian giống như thế này tại các trường cấp ba và đại học trên đảo. Tất nhiên, về nguyên tắc là hoạt động ngầm."

"Hả? Quy mô lớn thật đấy."

"Quan hệ cung cầu thôi. Có cầu ắt có cung. Những kẻ thích ăn chơi hay có thứ muốn mua mà cần tiền thì không thiếu đâu. Tiền làm thêm kiếm được trong thời gian quy định của đảo không thỏa mãn được họ, họ muốn làm thêm nhiều hơn. Càng cấm thì càng muốn, đó là tâm lý con người, càng là việc không được làm thì lại càng muốn làm."

"Ra là vậy."

"Thế để tôi giải thích về các ký hiệu trên giấy nhé."

Sanada chỉ vào một tờ trước mắt.

"Trên đó viết tổng cộng ba mục: nội dung công việc, tiền công, và thời gian địa điểm. Nếu ưng ý thì xé xuống đưa cho tôi, bên kia sẽ liên lạc để chốt hợp đồng. Quy trình đại khái là như vậy."

"Hợp đồng cơ à, chính quy thật đấy."

"Là vậy đó. Dù sao cũng là phi pháp nên uy tín quan trọng lắm. Thế nên chấm mút hay trốn việc là không được đâu. Muốn nhận thù lao thì phải làm tốt công việc tương ứng. Đó chính là giúp đỡ lẫn nhau, trao đổi đồng giá đấy."

"Nghe cứ như lời mấy ông chủ chỗ làm thêm ấy."

"A, quả nhiên thấy thế hả? Không đâu, trước khi làm công việc này tôi cũng chẳng biết thực hư chuyện làm thêm nó ra sao, nhưng sau khi nhận việc thì suy nghĩ đã thay đổi. Là do góc nhìn của bên được thuê và bên thuê khác nhau chăng? Thế là tôi bắt đầu thấy hệ thống làm thêm trên đảo này cực kỳ hợp lý... A, xin lỗi lạc đề rồi. Mà, dù sao thì cũng là cảm giác kiểu đấy."

Nghe giải thích xong, tôi nhìn quanh phòng. Ngoài tôi và Sanada, trong phòng còn có 2, 3 học sinh khác đang lần lượt xem các dải giấy.

"Cảm giác cứ như quán rượu trong game RPG ấy nhỉ."

Tôi liên tưởng đến quán rượu trong mấy game tôi từng chơi hồi còn ở nhà chính.

"Chuẩn luôn. Thật ra ấy, ông trùm khá là mê game online, ổng bảo 'Quả nhiên phân bố thì chỉ có thể làm thế này thôi', nên chi nhánh nào cũng theo phong cách này hết đó."

Do sở thích sao. Nhưng biết rồi thì thấy cũng ghê gớm thật.

"Mà, chuyện là vậy đó, tôi sẽ luôn ngồi ở bàn máy tính đằng kia, cậu cứ tìm xem có gì phù hợp không, có gì không hiểu thì cứ hỏi."

"Ồ! Thank You."

Sau khi cảm ơn, Sanada thong thả đi về phía bàn máy tính cạnh cửa.

"Tiếp theo nào."

Tóm lại, tôi nhìn quanh một lượt. Trước tiên đi về phía lối đi giữa các bảng thông báo.

Ê, nhiều thế. Cái gì đây, cái gì đây... "Làm bài hộ", hửm? Có cả cái này nữa à. "Báo cáo thay", đúng là phong cách đảo học sinh thật. "Dọn phòng" – ê, tự mình làm đi chứ. "Dọn vườn", địa điểm: Hạnh Phúc Trang... Thù lao thấp thế này!

Nội dung, thời hạn và thù lao làm thêm đều thượng vàng hạ cám, tuy rất lộn xộn nhưng toàn những việc bình thường. Vì dùng cái tên lạ hoắc là 'Việc làm thêm chui' nên tôi còn liên tưởng đến nhiều chuyện không hay, nhưng xem ra không phải là mấy thứ đó.

Bịch.

Tôi vừa đi vừa nhìn bảng thông báo, lơ đễnh đâm sầm vào ai đó. Đối phương là một cô gái nhỏ nhắn, bị tôi tông phải ngã chổng kềnh.

"A, xin lỗi. Cậu không sao chứ?"

Tôi phản xạ tự nhiên đưa tay ra. Rồi, cô gái bị ngã kia rụt rè ngước nhìn tôi.

Mái tóc đen hơi cá tính chia làm hai chùm, nói theo cách thông thường là buộc tóc hai bên (twintails). Đôi mắt màu trà dao động vì hoảng sợ trông dễ thương như mèo con vậy.

Tôi bất giác ngẩn ngơ, dời mắt đi chỗ khác. Cảm giác tim đang đập thình thịch. A rế? Cảm xúc này là? Tại sao tim lại đập nhanh thế này, tôi ơi.

Đang nghĩ vậy thì cô gái kia nắm lấy bàn tay tôi đang đưa ra. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như có dòng điện chạy qua người. Sau đó, tôi nhất thời xấu hổ.

Oa, không xong rồi, cái gì đây? Cái này tính là gì đây? Tim sắp nhảy ra ngoài rồi, mặt nóng quá. Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng vì để ý nên lại lén nhìn sang. Trông dễ thương thật đấy. Oa, nhưng mà quả nhiên xấu hổ quá đi mất, không dám nhìn thẳng, nhưng lại muốn nhìn.

Tôi rơi vào vòng luẩn quẩn.

Cô bé đó cuối cùng cũng đứng dậy, không hiểu sao mắt cứ lấp lánh nhìn tôi, cảm giác cô bé này rất giống với ai đó.

Cái đó, là ai nhỉ? Người nổi tiếng? Không phải, không phải kiểu người đó, chắc là tên nào gần gũi hơn chứ nhỉ? Là ai nhỉ, cái đó... A đúng rồi, cứ như là tên đó...

Đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu cơn nóng này từ đâu mà ra rồi. Tôi run rẩy hỏi cô gái mà tôi vừa kéo dậy và phủi bụi dính trên váy.

"Cái đó... Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, cậu... có khi nào từng làm thám tử lừng danh gì đó không?"

Đây là câu phát ngôn mà đối với người mới gặp lần đầu, chắc chắn sẽ nghĩ "Thằng này nói nhảm gì thế". Tuy nhiên, dù bị hỏi kỳ quặc như vậy, cô gái này vẫn bình thản đáp lại.

"Nói nhảm gì thế, Juugo. Thám tử lừng danh chẳng phải chính là thương hiệu của ta sao?"

Cô gái tóc đen buộc hai bên dễ thương này tên là Ikyuu Tensai.

"Cậu đó, sao tự dưng đổi kiểu tóc thế hả! Đến lúc học xong hôm nay chẳng phải vẫn còn tóc vàng sao!"

"Vừa nãy đến Câu lạc bộ Thị giác Cảm quan để nhuộm đấy."

"Cái quái gì thế, cái Câu lạc bộ Thị giác Cảm quan ấy!"

"Là câu lạc bộ theo đuổi vẻ đẹp ngoại hình bất kể nam nữ."

"Còn có cả loại câu lạc bộ này nữa à!"

"Cái trường này, à không, mấy trường trên đảo này không thiếu mấy câu lạc bộ ý nghĩa không rõ ràng đâu. Mà câu lạc bộ này đã sớm mời ta làm người mẫu rồi. Tiện thể, vừa nãy đổi luôn kiểu tóc này."

Chết tiệt, đúng là một tên lộn xộn. ...A, a rế?

Lúc này tôi chợt nhận ra. Vừa nãy tôi... đang nghĩ cái gì thế? Còn nữa, tại sao tim tôi lại đập nhanh? Nhớ lại trạng thái của mình ít phút trước, rồi tôi lăn ra "Ư o o o o o!" tắt thở ngay tại chỗ.

"Này, Juugo. Cậu làm cái gì thế?"

"Im đi, tôi đang xóa ký ức."

Tôi liên tục đập đầu vào cái cột bên cạnh, lẩm nhẩm như sắp chết. Ký ức biến mất đi, ký ức biến mất đi...

Nhìn cái mặt như đang thử nghiệm khởi động Evangelion Unit-00 của tôi, Tensai ghé sát mặt vào.

"Cái này... thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

"Nói tóc hai bên trông được lắm, chẳng phải là Juugo sao."

Nhắc mới nhớ, cảm giác lần trước tôi có nói thế thật. Thế là tôi nhìn lại vị thám tử lừng danh mới này. Đây là Tensai đã tái sinh sau khi nghe lời khuyên của tôi, với tư cách là một sự tồn tại mang tên Ikyuu Tensai. Dưới nhận thức mãnh liệt của tiền đề lớn đó, tôi nhìn Tensai.

"Cái đó... mà, chẳng phải rất bình thường sao? Cũng không hợp lắm đâu, cái trước chẳng phải tốt hơn sao?"

"Cảm tưởng gì đó cứ để sang một bên. Nhìn vào mắt ta mà nói chuyện trước đã."

"Ghét thật, người ta đâu có nhìn sang bên cạnh."

Thấy tôi như vậy, Tensai như vỡ lẽ, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi.

"Mà, lời nói ra có vẻ không hay bằng trong lòng nghĩ nhỉ."

"Đừng có đọc tâm trí!"

"Ra là vậy, quả nhiên thấy rất đẹp sao?"

"Khốn kiếp, không thèm chơi với cậu nữa!"

Tensai cười xấu xa "Hư hư", dễ thương thế này mà đúng là phí của giời.

Sau đó, không biết là ai đã vỗ vào bờ vai đang dao động của tôi từ phía sau. Quay lại, thấy Sanada đang đứng đó vẻ mất kiên nhẫn.

"A, mấy người. Ra ngoài địa bàn của ông đây mà làm loạn đi, hiểu không? Ông đây nhìn thấy hơi bị ngứa mắt rồi đấy."

Bị Sanada chen ngang, tôi nhất thời bối rối. Đến khi để ý, Sanada và cả những tên khác đều đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, người thì cười trộm, người thì ngẩn ra.

Trước tiên xin lỗi đã, tôi rảo bước di chuyển vào góc phòng. Vị thám tử lừng danh đi theo cùng cũng đỏ bừng cả mặt.

"Nói, nói chứ, cậu làm gì ở đây thế, Tensai?"

Lần này tôi hạ thấp giọng.

"Đến văn phòng môi giới này, không phải rõ ràng là đang tìm 'Việc làm thêm chui' sao."

"Cái gì cơ, cậu cũng tìm 'Việc làm thêm chui' để kiếm tiền điện nước à?"

"? Cái gì, cái đó là sao? Ta làm gì có phiền não về tiền bạc chứ. Chỉ là muốn tìm xem có vụ án nào thú vị không thôi."

"Vụ án?"

"Chính là cái này."

Nói rồi, Tensai chìa tờ giấy đang cầm trên tay ra.

"Cái đó, gì đây gì đây 'Tìm người mất tích'... Đảo này loạn đến thế cơ à?"

Rõ ràng là hòn đảo có sự quản lý vươn tới tận cùng ngõ ngách, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

"Tuy cậu nghĩ có thể dính líu đến tội phạm gì đó, nhưng suy nghĩ này có vấn đề đấy. Đúng là hành tung bất minh nghĩa là không nhận được tin tức cũng không liên lạc được. Tuy nghĩ tai nạn hay bắt cóc là lý do chính, nhưng không có nghĩa là như vậy. Bản thân không muốn gặp ai mà xóa bỏ hành tung, đây cũng là hành tung bất minh theo nghĩa hẹp. Thế nên những kẻ hành tung bất minh trên Đảo Nanae này, loại người này mới chiếm số đông áp đảo."

"Là vậy sao?"

"Dù sao trên đảo cũng toàn là học sinh. Học sinh ôm đủ loại vấn đề, phiền não không giải quyết được mà bỏ trốn cũng không phải ít."

"Hừm, phiền não tuổi dậy thì sao. Cái này không khó hiểu."

Nghĩ đến đây, tôi nhìn lại nội dung công việc làm thêm. Người ủy thác là một nữ sinh năm nhất trường này. Muốn tìm người bạn mất liên lạc từ hai tuần trước. Thù lao cũng chẳng gọi là cao, nói đúng hơn là thấp quá mức. Chỉ là với mức giá này, ngược lại khiến người ta muốn liên tưởng xem cô bé này xoay sở tiền trả công lao động thế nào.

"Nói trước, ủy thác này là của ta đấy."

Tensai tuyên bố như vậy.

"Cậu lo cái gì chứ? Tôi có cướp của cậu đâu. Hơn nữa tôi vốn dĩ đâu có muốn nhận ủy thác này."

Nói xong, tôi trả tờ giấy cho Tensai. Tensai cầm lại tờ giấy, đi về phía bàn của Sanada để nhận ủy thác này. Để tính cho sau này thì cứ xem thủ tục thế nào đã.

"Sanada, ta lấy cái này."

Tensai đưa tờ giấy cho Sanada đang nghịch chuột ở bàn máy tính.

"Cho tôi xem nào? A, ủy thác này sao? Ủy thác này hơi vi diệu đấy, thù lao cũng chẳng cao. Khéo lại còn nguy hiểm nữa."

"Không sao."

"...Ừ, mà, đến cả Tensai cũng bảo không vấn đề gì rồi. Vậy thì xin hãy xác nhận nhé. Lần nào cũng thế, nếu xảy ra vấn đề gì ngoài phạm vi bản hợp đồng này, 'Hành hội' chúng tôi xin miễn tiếp."

"Biết rồi, làm nhanh lên."

Sanada đáp "Được rồi", tiếp tục gõ phím, rồi lôi điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó.

"Xong. Vậy là Tensai đã là người phụ trách ủy thác này rồi. Chờ chút, tôi làm bản hợp đồng."

Một lát sau, một tờ giấy in được đưa cho Tensai, xem ra đây là hợp đồng. Thế là Tensai ký tên lên đó, rồi ấn ngón tay cái lên làm dấu vân tay.

"Được rồi, xong. Vậy, bên này có ghi địa điểm và thời gian gặp người ủy thác."

Tensai cầm tài liệu từ máy in ra, gấp lại nhét vào đồng phục.

"Vậy, phiền cậu trả phí thủ tục."

Nói rồi, Sanada đẩy một cái ống tiết kiệm hình trụ ra góc bàn. Tensai thả vào đó ba đồng tiền bạc.

"Ơ? Cái gì đấy?"

Thấy tôi hỏi, Sanada cười.

"Hợp đồng thành lập thì đồng thời cũng phát sinh phí thủ tục. Lúc đầu tôi đã bảo rồi còn gì? Đây không phải là từ thiện, mà là buôn bán hàng thật giá thật."

Hóa ra là vậy.

"Sao nào? Rốt cuộc Juugo làm công việc gì?"

"Không, cái đó vẫn chưa quyết định mà?"

"Vậy à. Thế để ta tìm cùng cho."

Cứ thế, tôi cùng thám tử lừng danh mới đưa mắt nhìn vô số tờ giấy dán trên bảng thông báo.

"Cái này đi, Juugo."

Rồi một lúc sau, Tensai chỉ vào một góc bảng thông báo.

"Hửm? Để tôi xem để tôi xem... Cái đó, gì đây gì đây 'Trộm đồ lót của nữ sinh cùng lớp mang cho tôi'. Cái quái gì thế này! Đây chẳng phải tội phạm sao! Sanada, thế này cũng được à?"

Tôi bất giác nhìn về phía Sanada đang ngồi trước bàn máy tính.

"Ừ, tất nhiên là OK."

"Vấn đề lắm đấy! Cái này!"

"Tuy là vấn đề, nhưng chúng tôi cũng chỉ là trung gian thôi. Chúng tôi không chịu trách nhiệm. Nếu cảnh sát đến bắt người, thì cũng chỉ bắt kẻ trộm đồ thôi phải không?"

"Ủy thác hành vi phạm tội thật sự được phép à."

"Dù sao cũng là phi pháp mà, ủy thác ở đây ấy. Ai cũng có thể ủy thác, nội dung gì cũng được. Tuy chúng tôi có can thiệp vào thương lượng thù lao hay tranh chấp, nhưng những cái còn lại thì hoàn toàn không quản. Xảy ra chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm."

Từ việc soạn thảo hợp đồng đã khiến người ta cảm thấy khá đáng tin cậy, nhưng nơi này quả nhiên vẫn là tổ chức phi pháp, những ủy thác được xử lý có pha lẫn những thứ đen tối.

"À, tất nhiên, mấy ủy thác quá bất thường sẽ bị loại bỏ. Nhưng cái này thuộc phạm vi cho phép, ông trùm của chúng tôi đã phán đoán như vậy. Dù sao thì, thù lao những 50 vạn yên cơ mà? Cái tên ủy thác cặn bã đó, hắn thích cô bé kia đến mức đấy sao?"

Thế mà vừa cười ha hả vừa thuận miệng gọi người ủy thác là cặn bã, mà, nói cũng chẳng sai. Dù thế nào tôi cũng không có ý định nhận cái ủy thác này, nên dứt khoát trả lại.

Thế là, ánh mắt lại quay về bảng thông báo. Trước tiên mục tiêu là công việc có thể xong trong cuối tuần, kèm theo thù lao phải trên mức mục tiêu (tiền điện nước). Vừa nghĩ vậy vừa lướt nhìn bảng thông báo, bước chân tôi đột nhiên dừng lại.

"...Cái này, có vẻ không tồi nhỉ."

Tôi nhắm trúng công việc giao hàng tận nhà. Tận tay vận chuyển hàng hóa, thời hạn là một ngày. Hơn nữa thù lao cực kỳ hậu hĩnh, vừa khít với số tiền mục tiêu. Đúng là công việc làm thêm không tồi, chẳng phải hiệu suất còn tốt hơn làm thêm bình thường trên đảo này sao? Hê, 'Việc làm thêm chui' mà cũng có lẫn mấy việc thù lao cao thế này.

Mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Công việc giao hàng... là vận chuyển đồ nặng gì sao? Nói đến việc lao động chân tay kiểu chuyển nhà thì ai cũng ngán, nhưng chắc là kiếm được.

...Này, là tên hàng xóm cũ hả?

"Này, đùa gì thế, Juugo. Công việc này rõ ràng là không được đâu."

Đúng vậy, đương nhiên là vì lý do "hoàn toàn không có yếu tố xấu xa nào cả", cô nàng hàng xóm hiện tại tỏ ra cực kỳ phẫn nộ. Tôi kéo dài hai bên má của con ngốc này ra, khiến cô nàng kêu lên "Á!", sau đó cầm tờ giấy này đi về phía Sanada.

"Cái này nhờ cậu nhé."

Sanada xác nhận nội dung, gật đầu.

"Được rồi, đã rõ. Tôi làm hợp đồng đây."

"Này, Sanada. Mau trả lại cái ủy thác tẻ nhạt bình thường đó đi!"

"Ồn ào quá im đi, danh thám."

Con ngốc này. Cậu cứ tìm mãi mấy công việc tồi tệ đó thì đâu có khoa học.

Trước sự ngạc nhiên thầm kín của tôi, cậu bạn Sanada chìa ra bản hợp đồng đã làm xong.

"Vậy, phiền cậu ký tên."

Ký tên và ấn dấu tay lên hợp đồng, nhận tài liệu, lấy phí thủ tục từ túi ra ném vào ống tiết kiệm, thế là hợp đồng làm thêm chui đã thành lập. Cuối cùng cũng chốt được việc làm thêm, tôi thở phào nhẹ nhõm vì rốt cuộc cũng kiếm được tiền, rồi phát hiện ra danh thám đang dùng hai tay làm động tác gì đó về phía tôi.

"Đang làm cái gì thế?"

"Ta muốn gửi đi ý niệm 'hy vọng là ủy thác liên quan đến việc xấu'."

"Đừng làm mấy chuyện xui xẻo."

Để bảo cho kẻ này biết việc cầu mong người khác bất hạnh là tuyệt đối không được, tôi lại kéo dài má Tensai ra lần nữa. Danh thám mới rên rỉ "Ư á!", nước mắt lưng tròng liên tục đấm thùm thụp vào tôi.

"Ây, đã bảo mấy người đừng làm mấy trò này trước mặt ông đây mà, phiền thật sự đấy."

Nghe Sanada nói với vẻ mặt nghiêm túc, tôi quả quyết túm mặt Tensai lôi ra khỏi văn phòng môi giới bí mật.

3

Thế là hai ngày sau. Đến giờ nghỉ trưa, tôi lấy cớ "không khỏe" để về sớm, tuân theo chỉ thị trên tài liệu của trung tâm môi giới và cuối cùng cũng đến được địa điểm hẹn gặp.

Đó là một sân thượng mở nằm dọc theo bờ biển. Vì giờ này mà mặc đồng phục đi lại nghênh ngang thì không ổn lắm, nên tôi vào cửa hàng bách hóa gần đó thay đồ thường, gửi cặp vào tủ đồ tự động dùng xu.

Thế là với trang phục nhẹ nhàng, tôi vừa chờ ở điểm hẹn, vừa suy nghĩ về công việc làm thêm sắp tới.

"Là vận chuyển cái gì nhỉ?", "Người ủy thác có vẻ là một chị gái xinh đẹp đấy", những dòng suy nghĩ miên man này bị cắt ngang bởi một tiếng "Này" thô lỗ.

Quay lại, một ông chú cơ bắp trung niên trông chẳng ăn nhập gì với hòn đảo này đang đứng đó. Ấn tượng đầu tiên, một ông chú côn đồ trong mấy phim xã hội đen thỉnh thoảng thấy trên tivi hồi nhỏ. Hơn nữa, còn ngu đến mức mặc áo khoác gió giữa đảo phương nam vào tháng Sáu nóng nực.

"Mày là thợ vận chuyển do 'Hành hội' phái đến hả?"

"Hả? Thợ vận chuyển? Cái đó, tuy đúng là làm thêm giao hàng tận nhà?"

"Thế thì là mày rồi."

Ơ? Ông chú trông rất hãm tài này là người ủy thác sao? A rế, tên người ủy thác ghi trên tài liệu đúng là...

"Xin hỏi, là ngài 'Dokin-chan' phải không ạ?"

"Phải, tao là Dokin-chan đây."

Ông chú phong cách côn đồ trung niên dùng giọng nói thô lỗ tự nhận cái tên "Dokin-chan" – vốn là tên một nhân vật dễ thương trong phim hoạt hình thiếu nhi – đúng là một diễn biến cực kỳ cẩu huyết.

"Tao nghĩ mày biết rồi, tạm coi là tên giả đi."

"Cũng đúng ạ."

Nếu tên thật là Dokin-chan thì chú bá đạo quá rồi đấy, ông chú.

"Không có nhiều thời gian, nói ngắn gọn về nội dung ủy thác. Mày lập tức lên đường giao hàng đến địa điểm đích vào lúc 4 giờ chiều."

Nhìn về phía tháp trung tâm gần đó, kim đồng hồ đã sắp chỉ đến số I.

"Vậy, phải giao cái gì ạ?"

"Cái này."

Nói xong, bé Chuồn Chuồn Đỏ (đầu vuốt keo) đặt chiếc vali bạc đang cầm trên tay phải lên bàn. Kích thước nhỏ hơn cuốn tạp chí truyện tranh tuần san một chút.

"Bên trong đựng gì thế ạ?"

"Mày không cần biết."

"...Hả?"

"Cái này có khóa mật mã. Mày chỉ cần đưa cái này đến đích là được."

"Xin hỏi, cái này..."

"Địa điểm ở chỗ này của Phố Nguyệt Độc."

Tờ giấy được đưa cho tôi.

"Cái đó, xin lỗi nhưng 'Phố Nguyệt Độc' là gì ạ?"

Nghe tôi hỏi vậy, Dokin-chan lộ vẻ ngạc nhiên.

"Này, mày có thật là học sinh đảo này không đấy?"

"Hả? Coi là vậy đi ạ."

"Chính là Khu phố thứ 9."

"Không phải, chú nói thế cháu cũng không hiểu ạ."

Dokin-chan dứt khoát xem giờ rồi tặc lưỡi, vừa lấy cuốn sổ tay từ túi áo khoác ra, vẽ lộ trình di chuyển lên đó rồi xé ra nhét cho tôi.

"Ây, không có thời gian rồi. Vậy nhờ cả vào mày đấy, Anpanman."

"Anpanman?"

"Mật danh của mày."

Ngay khi tháp đồng hồ điểm một tiếng chuông báo hiệu một giờ chiều, Dokin-chan (U50) rảo bước rời đi. Để lại chỉ có chiếc vali nội dung không rõ ràng, bản đồ lộ trình từ đây đến đích, và tôi với mật danh 'Người bánh mì đậu đỏ'.

"...Lên đường trước đã."

Tôi nắm lấy tay cầm của chiếc vali, bước đi.

"Để xem nào, đầu tiên là tàu điện mặt đất sao."

Tôi theo bản đồ, lên tàu điện ở ga gần đó. Phương tiện giao thông chính của Đảo Nanae này là tàu điện mặt đất, có thể chạy bon bon trên những con đường hoàn toàn không có ô tô. Bình thường thì giờ này đang là giờ học, trên tàu vắng tanh, ngoài tôi ra chỉ có một bà mẹ bế con nhỏ, một bà nội trợ xách túi đi chợ, và một nữ sinh viên đang đọc sách, tổng cộng ba hành khách.

Tôi ngồi xuống ghế gần đó, nhìn sơ đồ tuyến đường tàu điện chạy quanh co trong đảo.

"Ơ? Chỉ thế này thôi à."

Hòn đảo này lấy khu quy hoạch đảo hoang ban đầu làm cơ sở, mở rộng diện tích đảo theo hình tròn sơ lược, đến nay đã là khu quy hoạch thứ năm. Trong đó phân bố vài con phố, kết nối tất cả các tuyến tàu điện mặt đất lại với nhau.

Thế rồi, nhìn sơ đồ tuyến đường như vậy, tôi phát hiện ra điểm kỳ lạ.

"A rế? Không tìm thấy Khu phố thứ 9 sao?"

Trên sơ đồ tuyến đường có thể nhìn thấy, đã đánh dấu đến Khu phố thứ 10, những con số trước đó lẽ ra không thể không có. Tuy nhiên trong các trạm phân bố trên sơ đồ, không hiểu sao lại không vẽ trạm nào có tên Khu phố thứ 9 cả.

"...Tại sao chứ."

Ông chú áo khoác gió xuất hiện ở Khu Đặc khu Học sinh, món hàng nội dung không rõ ràng, con phố trống trơn trên bản đồ đường đi. Tôi bắt đầu cảm thấy mùi nguy hiểm rồi đấy.

Và điều khiến tôi lấn cấn nhất, chính là thứ bên trong chiếc vali đang kẹp ở nách. Tôi nâng nó lên tầm mắt.

"Hửm? Chỉ là khóa mật mã ba số thôi sao."

Tôi vừa nghêu ngao hát, vừa xoay từng vòng số mật mã. Dù sao cũng là kỹ năng nghề nghiệp của nhà chính, mức độ giải mã này có thể coi là dễ như trở bàn tay, chưa đầy một phút, bên tai đã nghe thấy tiếng "cạch" thanh thúy.

Thế là tôi ấn nút khóa, giả vờ như không có chuyện gì mà mở vali ra.

"............Ồ."

Tôi lập tức đóng nó lại và quét mắt nhìn quanh. Bà mẹ bế con vẫn đang nhìn đứa bé. Bà nội trợ xách túi đi chợ đang gà gật "câu cá". Nữ sinh viên thì đắm chìm trong sách.

Ừ, không vấn đề gì, không ai nhìn thấy.

Tôi thử mở ra lần nữa. Tuy nhiên, vật bên trong không hề thay đổi như làm ảo thuật. Tôi tạm thời đóng vali lại, quả quyết khóa vòng số mật mã, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, tôi buột miệng nói ra cảm xúc thật.

"Khá lắm."

Trong vali là chất bột màu trắng được đóng gói trong túi nilon. Tóm lại tôi dám thề, nếu quay về chắc chắn sẽ bị danh thám bắt giam chờ thẩm vấn mất.

4

"A lô a lô, Sanada đây."

Sau khi xuống tàu, tôi di chuyển đến chỗ tối gần đó, căn đúng giờ giải lao, hỏa tốc gọi vào số của Sanada ghi trên tài liệu.

"A, tôi là Yama đây."

"Ồ, Juugo-kun, sao thế?"

"Nghe tôi nói chút được không?"

"Ừ."

"Nếu, tôi nói là vạn nhất nhé. Vạn nhất nếu nội dung hàng hóa giao tận nhà là thứ bột màu trắng, thì nên làm thế nào?"

Sự do dự vi diệu.

"...A, xin lỗi. Sóng kém quá, tôi chẳng nghe thấy gì cả."

"Lừa ai thế! Vừa nãy chẳng phải nghe rất rõ sao!"

"Vậy cố gắng lên nhé. Ngoài ra cũng hy vọng cậu đừng bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ bị chế tài theo như ghi trên hợp đồng, đến lúc đó đừng trách người khác nhé."

Không những không có lời khuyên, cuối cùng còn bị ghim cho một câu kỳ quặc, cuộc gọi bị cắt đứt từ một phía. Hoàn toàn chẳng còn tâm trạng gọi điện nữa.

Lần này toang thật rồi. Ngàn vạn lần không ngờ công việc 'làm thêm chui' đã chọn lại là vận chuyển thứ chết người thế này... Làm sao bây giờ? Nên giao cho cảnh sát? Không được... Nhưng mà...

"Này, cậu sao thế?"

Đang trong lúc giằng co, tôi giật mình vì giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. Quay lại, một cảnh sát trẻ đang đứng đó. Súc sinh, chưa gọi đã đến rồi!

"Không, không có gì ạ."

Sau khi trả lời thản nhiên, tôi rời khỏi chỗ đó.

"A rế? Chẳng lẽ cậu là học sinh cấp ba? Không phải đi học sao?"

"Không, cái đó..."

"Còn nữa... cậu đang cầm cái gì thế?"

Ánh mắt viên cảnh sát lộ rõ vẻ nghi ngờ.

"A, anh nói cái này sao?"

Tôi vừa cười trừ với người của chính nghĩa này, vừa dùng động tác tự nhiên xác nhận tình hình xung quanh, rồi dốc toàn lực bỏ chạy.

"Đứng lại!"

Tất nhiên, cảnh sát đuổi theo. Tôi chạy hết sức bình sinh, ai thèm đợi anh chứ.

"Đây là Tuần tra Douma. Vừa phát hiện một học sinh khả nghi, xin hãy mau chóng tăng viện. Cậu ta rất có thể đã chạy đến phố King ở khu náo nhiệt gần đó..."

Lao vào đám đông cắt đuôi được cảnh sát, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, trong tay tôi vẫn còn giữ chiếc vali có vấn đề.

"Mau mang đến đó thôi."

Đúng thế, thử bình tĩnh suy nghĩ xem, tôi chỉ là người giao hàng, không được xem đồ bên trong, chẳng phải vốn dĩ cũng chưa xem sao. Cứ thế đi, tôi chưa nhìn thấy gì cả. Hơn nữa, đây là đâu? Đảo Nanae thiên đường nam quốc hòa bình mà. Trong cái túi vận chuyển trên hòn đảo này không thể nào là loại bột đặc biệt gì đó đâu.

Thứ vừa nhìn thấy... chắc chắn là cái đó, cái đó. Bột làm bánh hay gì đó, cái tên Dokin-chan (phong cách ác nhân) đó là... chính là thế, chắc chắn không sai. Chắc chắn là thợ làm bánh trốn khỏi cửa hàng vào giờ nghỉ trưa. Tuy vẻ ngoài không được đứng đắn cho lắm, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, chắc chắn là vậy. Chi bằng cứ coi là vậy đi, nếu không thế thì làm sao giữ bình tĩnh được.

Thế là, tôi lại tuân theo bản đồ, vừa đề phòng động tĩnh của cảnh sát vừa rời khỏi phố sầm uất, đi bộ dọc theo con đường ven biển. Khu phố mục tiêu dường như cứ đi dọc biển từ đây là sẽ thấy.

Sau đó trải qua 30 phút đi bộ, Khu phố thứ 9 đích đến cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt. Nhìn từ xa, cảm giác bầu không khí khác hẳn với các khu phố khác. Và khi thực sự bước vào, cuối cùng tôi cũng hiểu khác ở chỗ nào.

Đường phố trên hòn đảo này ở đâu cũng được dọn dẹp, phố xá luôn duy trì sự sạch sẽ gọn gàng. Nhưng Khu phố thứ 9 này cơ bản không có cảm giác đó. Khoan nói đến những hình vẽ graffiti đủ màu sắc nhan nhản khắp nơi, ngay cả kính của các tòa nhà cũng bị tháo sạch trơn, một mớ hỗn độn. Cứ như là con phố thế kỷ tận thế bị những kẻ tị nạn làm cho nát bét rồi vứt bỏ vậy.

Tuy là con phố như vậy, nhưng không phải là không có người. Từ nãy đến giờ đã thấy mấy anh chàng bất hảo tụ tập ngồi bệt trên đất, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc vali trong tay tôi, ánh nhìn nóng bỏng cứ như linh cẩu nhắm vào con mồi vậy. Giả bộ bình thản đi qua giữa bọn họ, thật là khó chịu. Chỗ này rất tệ, con phố này quá tệ rồi. Tôi tự nhiên rảo bước nhanh hơn.

"A rế, thiếu gia?"

Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói nào đó trong ký ức, bất giác dừng chân quay đầu lại.

"Quả nhiên là thiếu gia rồi. Đến đây làm gì thế?"

"Anh... Anh Todomatsu!"

Đứng đó là người đàn ông ngụy trang cao gầy mảnh khảnh với mái tóc nhuộm vàng, không qua cải trang, là bộ dạng thật của anh Todomatsu - thường được tôi gọi là Washi-sensei.

"Này, mời dùng, thiếu gia."

"Cảm ơn anh rất nhiều."

Tại cửa hàng tiện lợi gần đó, anh Todomatsu đã mua đồ uống. Tiện thể nói luôn, cạnh lối vào cửa hàng tiện lợi này có nhân viên thu ngân đứng, không hiểu sao nhân viên cửa hàng lại trang bị giáp bóng bầu dục.

"Anh Todomatsu làm gì ở đây thế?"

"À, mua sắm ấy mà. Vì muốn chút đồ khó kiếm, nên đến con phố này mua thôi."

Nói xong, anh Todomatsu lén lút miêu tả tên loại thuốc không được bán trên thị trường, bình thường tuyệt đối không thể mua được. Vừa là vật liệu dùng khi anh Todomatsu cải trang, cũng là thứ được sử dụng như vũ khí liên quan.

"Vậy ở đây có thể mua được sao?"

"Ừ, dù sao tổ chức cai trị con phố này cũng sở hữu kênh buôn lậu riêng, nên ở đây hàng hóa đầy đủ lắm."

Tổ chức? Đường dây buôn lậu? Cái gì thế? Mấy cái này là...

"Cái đó... Anh Todomatsu. Nhắc mới nhớ, con phố này là để làm gì vậy?"

Tôi nhìn quanh một lượt, buột miệng hỏi.

"Khu phố thứ 9 của Đảo Nanae, tên thường gọi là 'Phố Nguyệt Độc'. Khu vực vô pháp tụ tập những kẻ bị bài trừ trên hòn đảo này."

Khu vực vô pháp, từ này hình dung thật đúng chỗ.

"Em nghĩ Đảo Nanae được mệnh danh là 'Khu Đặc khu Học sinh', sự quản lý lẽ ra phải vươn tới mọi ngóc ngách chứ, hóa ra còn có nơi thế này sao."

Trong ấn tượng của tôi, Đảo Nanae là hình ảnh hòn đảo nam quốc xinh đẹp lộng lẫy. Ngoại trừ con phố hiện tại này ra, những nơi khác đều là những con phố như vậy.

"Nói sao nhỉ, cũng có những kẻ cố tình đến đây đấy."

"Cố tình?"

"Ví dụ nhé, chẳng phải có loại cá chỉ sống được trong nước bẩn sao? Đổ nước sạch vào bể, con cá đó sẽ chết ngay lập tức. Vì thế, con người chẳng phải cũng như vậy sao? Đại khái là muốn cải tạo xung quanh thành môi trường phù hợp với bản thân, thông qua việc phá hoại môi trường tươi đẹp để đạt được môi trường khiến bản thân an tâm. Nếu cách môi trường tươi đẹp đó chỉ một gang tấc lại có môi trường bẩn thỉu, thì sẽ thế nào? Họ sẽ không vì để thay đổi môi trường xung quanh mà cố tình gây ra sự phản cảm của xung quanh, mà sẽ tự phát trôi dạt về nơi đó thôi."

"Vậy nên, không gian này là được chuẩn bị vì lý do đó?"

Anh Todomatsu gật đầu.

"Để lại một nơi như thế này là có thể đảm bảo sự sạch sẽ của tất cả những nơi khác, chưa hẳn là không được nhỉ? Thế nên, ngay cả Hội đồng quản trị thống trị Đảo Nanae cũng nhắm mắt làm ngơ trước những việc liên quan đến nơi này."

Ồ, còn có cách này nữa.

Đang nghĩ xem rốt cuộc là thánh phương nào nghĩ ra cách này, khuôn mặt của Nanana - một trong những người sáng lập - bỗng lướt qua tâm trí. ...Không, không thể nào. Tuyệt đối không phải ý tưởng của Nanana đâu, cái này.

Vậy thì, là ai?

Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, nên tôi tạm gác vấn đề này lại. Hiếm khi tình cờ gặp được anh Todomatsu, nên tôi thử hỏi vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Anh Todomatsu. Em muốn hỏi chút, cái đó... Chị Yukihime vẫn còn giận ạ?"

Trước câu hỏi rụt rè của tôi, anh Todomatsu cười phá lên.

"Thiếu gia thật là. Đừng hỏi chuyện hiển nhiên như thế chứ. Trạng thái tinh thần bất ổn thế này, đến tôi còn sợ không dám lại gần đây này."

Quả nhiên là giận lắm rồi.

"...Tóm lại, xin lỗi."

"Đâu phải lỗi của thiếu gia, chỉ là Yukihime quá phiền muộn thôi. Bất cứ chuyện gì cũng muốn theo ý mình, nhưng lại bị câu 'Cô rốt cuộc là cái thá gì chứ' chặn họng lại mà."

Anh Todomatsu cười "A ha ha". Nói đỡ cho tôi thế này thật cảm kích vô cùng, nhưng quả nhiên vẫn để ý đến chị Yukihime. Tại sao lại giận dữ đến thế? Quả nhiên là vì tôi đã phủ định Quái đạo đoàn 'Matsuri' sao.

"Cái đó... Anh Todomatsu cũng vì giúp đỡ người khác mới gia nhập 'Matsuri' ạ?"

"Sao thế? Tự dưng lại hỏi vậy."

"Không, hơi lấn cấn chút. Chuyện này chưa từng nghe anh Todomatsu nhắc đến."

Lần đầu gặp anh Todomatsu đại khái là hai năm trước, khi đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy, anh luôn là người anh chiều chuộng tôi. Tuy tuổi tác gần nhau, anh Todomatsu trẻ tuổi vẫn là thành viên của 'Matsuri', trong một phần của quá trình tu nghiệp, thỉnh thoảng tôi nhận được sự giúp đỡ âm thầm của anh Todomatsu, nhưng cơ hội gặp gỡ cũng không tính là nhiều. Anh Todomatsu đó mang tâm trạng thế nào mà tham gia 'Matsuri' nhỉ, điều này tôi rất tò mò.

"Quả nhiên là mấy lý do kiểu 'Vẫn muốn giúp đỡ người khác' sao ạ?"

Trước câu hỏi này, anh Todomatsu bất giác cười khổ "Ừm".

"Tuy nói ra có thể khiến người ta tức giận, nhưng tôi không có loại tình cảm đó. Không, tinh thần của 'Matsuri' tất nhiên rất tuyệt vời, tôi cũng biết rất rõ cảm giác giúp đỡ người khác rất tốt. Nhưng tôi cảm thấy đây không phải là lý do chính."

"Vậy, là gì?"

"Ngầu lắm mà, BOSS và cả Đống Lương bọn họ."

"Ngầu lắm ạ?"

Đúng là lý do bất ngờ.

"Đó chính là phong cách sống sao? Tôi, say mê vì nó."

Anh Todomatsu nói như vậy.

"Hơi bất ngờ chút, anh Todomatsu quả nhiên chỉ thích nói mấy câu đánh trống lảng cho qua chuyện nhỉ."

"Quá đáng thật đấy, thiếu gia. Đây đều là lời thật lòng của tôi mà, thật sự là lời thật lòng đấy. Trở thành người đàn ông ngầu như BOSS, là sẽ được con gái hâm mộ cực kỳ đấy."

Quả nhiên là đang làm màu.

"Nhắc mới nhớ, bố em ngầu lắm sao? Chẳng phải chỉ là ông chú hôi chân thôi à?"

"Không, không phải kiểu ngầu thường nói đâu. Nhìn thấy cái bóng dáng dấn thân vào sự nghiệp đó, a a, thật muốn trở thành dáng vẻ đó."

Hửm? Chỉ thế thôi à. Đúng rồi, nhắc đến bố...

"Anh Todomatsu, đã từng hỏi về mục đích của bố chưa?"

"Mục đích của BOSS?"

Anh Todomatsu nhíu mày. A rế? Chẳng lẽ kế hoạch nghe bố nói lần trước, bọn anh Todomatsu đều không biết?

"Cái đó... chỉ thị nhận được là làm gì trên Đảo Nanae này?"

"A, hỏi cái này sao? Ây dà, chỉ nói bình thường một câu 'Tìm kho báu của Ryugajou Nanana', sao thế?"

"Mục đích không phải là Bộ sưu tập Nanana sao?"

"A a, cái đó là trong quá trình tôi và Yukihime thực hiện các loại điều tra trên đảo này mới biết được. Trước hết, đó là một phần của kho báu, sau khi bàn bạc với BOSS thì thuận thế biến thành 'Vậy thì thử tìm xem sao' như vậy đó."

Hừm, là vậy sao. Chỉ là bố trước khi đưa hai người đến đảo chắc chắn đã biết về Bộ sưu tập Nanana rồi. Sao lại thế? Tại sao bố không nói mục đích cho hai người biết? Biết là mình không nói cũng sẽ biến thành diễn biến thế này? Đơn giản cứ như là tiên tri ấy nhỉ? Vẫn hoàn toàn không biết ý đồ của bố.

Vậy thì...

"Vậy, lý do trộm nhà Ikyuu Shunjuu hôm trước là?"

"Lý do? Ây dà, theo điều tra của chúng tôi, người sở hữu Bộ sưu tập Nanana chỉ có Ikyuu Shunjuu thôi à, nên..."

"Về vụ trộm lần này, chị Yukihime có nói gì không?"

"? Không, tôi nghĩ không có gì đặc biệt. Giống như mọi khi nhận báo cáo từ BOSS, lên kế hoạch, rồi thi hành thôi."

Quả nhiên, chị Yukihime không có vẻ gì là do dự. Sao lại thế? Tại sao rõ ràng trân trọng 'Matsuri' đến thế, lại có thể bình thản làm trái lại tinh thần của 'Matsuri' như vậy?

'Bởi vì chị tin tưởng.'

Đó là câu cuối cùng chị Yukihime nói ở quán cà phê. Đây chẳng phải là việc làm trái lại tinh thần của 'Matsuri' sao? Vậy chị Yukihime rốt cuộc tin tưởng cái gì?

Hoàn toàn mù tịt.

Thấy tôi trở nên rối rắm, anh Todomatsu nhìn tôi nói.

"A, nhắc đến Ikyuu Shunjuu, thiếu gia trước đó chẳng phải đã trả lại Bộ sưu tập Nanana sao? Viên đá sapphire chúng tôi trộm từ dinh thự Ikyuu ấy."

"Ơ? À, vâng."

Là nói đến Bộ sưu tập Nanana đã trả lại để cảm ơn hai người đã giúp đỡ lần trước, viên sapphire 'Độc Nhãn của Yggdrasil' mà tôi lợi dụng kế hoạch của hai người để nẫng tay trên.

"A rế, tuy đã gửi cho BOSS, nhưng sau khi giám định thì hình như là đồ giả."

"...Hả? Là vậy sao?"

Mà, cũng phải thôi, vì đồ thật đang ở trong tay tôi mà.

"Tuy trước đó lúc ở khóa ẩn, nhận được điện thoại từ BOSS, nói gì mà 'Thủ phạm chắc chắn là Juugo'."

"Ha ha, quá đáng thật đấy, ông già chết tiệt đó."

Súc sinh, thế mà lại nhìn thấu dễ dàng như vậy, lão già thối đó!

"Nhưng mà nhé, thật sự rất thú vị đấy, sau đó. Yukihime thế mà lại thực sự nổi giận với BOSS đấy."

"..."

"'BOSS, cũng giống như tin tưởng BOSS, tôi cũng tin tưởng thiếu gia như vậy. Vì thế tôi sẽ nói, thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế', nói thế đấy."

Dùng dây thanh quản hoàn hảo mô phỏng lại giọng nói không chút sơ hở của chị Yukihime, anh Todomatsu cười nói tiếp.

"Ây dà, Yukihime nói chuyện với BOSS kiểu đó, đúng là lần đầu tiên thấy đấy. Yukihime ấy mà, tôn trọng BOSS đến thế, lại nói ra những lời mang tính phản kháng như vậy... Thiếu gia, sao thế, nước mắt giàn giụa rồi kìa?"

"A, xin lỗi. Không hiểu sao, trong mắt hình như đột ngột có lượng lớn cát bay vào."

"Nói vậy, là vì được Yukihime bao che nên vui đến mức đầm đìa nước mắt sao?"

Anh Todomatsu cười cúi người sát lại gần.

Anh đoán sai rồi, anh Todomatsu. Em quả thực vui sướng đến rối bời. Nhưng mà, trên cả điều đó, em càng không thể tha thứ cho cái tôi đã gửi đồ giả cho chị Yukihime - người đang tin tưởng em sâu sắc, tin tưởng đến mức không cần suy nghĩ. Em đúng là tồi tệ nhất mà.

Tôi chìm quá sâu vào chuyện trước đó.

"Mà, tôi muốn hỏi thiếu gia đang khóc sướt mướt chút chuyện, ...cái đó, là về 'Di tích' nhỉ? Cái căn nhà có giấu Bộ sưu tập Nanana mà cậu nói với chúng tôi trước đó ấy? Có thông tin gì mới liên quan đến 'Di tích' không? Tuy chúng tôi cũng đang tìm, nhưng hoàn toàn không có manh mối, lâm vào bế tắc rồi."

Nghe hỏi vậy, tôi lau nước mắt trả lời.

"Bí mật."

"Cậu xem, cái mà thiếu gia tham gia ấy, hình như là... Câu lạc bộ Mạo hiểm? Bên đó có thông tin gì không?"

"Đã bảo là vô ích rồi. Quan trọng là chúng ta cùng lúc nhắm đến Bộ sưu tập Nanana, đại khái chúng ta coi như tổ chức thù địch đi."

Nghe tôi nói vậy, anh Todomatsu cười vỗ bồm bộp vào lưng tôi.

"Thật là, hoàn toàn không theo kịp thiếu gia. Mà, cứ làm giao dịch như trước đây là được, có gì thì hãy cho chúng tôi biết nhé. Nói không chừng như vậy còn có thể cải thiện chút tâm trạng của Yukihime đấy."

Đâm trúng tim đen rồi đấy, anh Todomatsu.

"Mà, vậy thì đợi đến lúc em muốn nói đã."

"Thật đáng mong chờ nhỉ."

Anh Todomatsu cười không đứng đắn chút nào.

"Sau đó, thiếu gia, còn một việc cuối cùng muốn thỉnh giáo."

"Gì ạ?"

"Bây giờ là giờ này, thiếu gia đến đây làm gì thế? Hơn nữa, cái vali thiếu gia cầm từ nãy đến giờ khiến tôi tò mò quá."

Anh Todomatsu cười híp mắt chỉ vào tay tôi.

"A, thực ra em đang làm thêm giao hàng tận nhà, đang làm công việc vận chuyển cái này đến đích."

"Ồ, cảm giác ngầu thật. Cơ mà, bên trong đựng gì thế?"

Anh Todomatsu nhìn chiếc vali đầy hứng thú.

"Muốn xem không?"

"Ơ? Thật sự được à?"

"Phải giữ bí mật nhé, thực ra cái này không được xem đâu."

Tôi nói khẽ.

"Tất nhiên, tôi biết nặng nhẹ mà."

Anh Todomatsu cũng thì thầm phụ họa.

Thế là, tôi giải mã khóa vali, đưa cho anh Todomatsu. Anh Todomatsu như đứa trẻ mở quà vào ngày sinh nhật, mặt đầy tươi cười mở chiếc vali ra...

"...Ồ."

Sau đó lập tức đóng lại, trả cho tôi.

"Nhìn rõ rồi chứ?"

"Chưa thấy. Tôi chưa thấy gì cả."

"Thực ra em cũng rất khó xử, không để tâm lắm, nên là..."

"Không, đã bảo tôi chưa nhìn thấy gì cả mà."

"Như vậy, em và anh Todomatsu là đồng phạm cùng giữ bí mật rồi nhỉ."

"Không, tôi chỉ là người qua đường thôi. A, tôi về đây."

Tôi túm lấy anh Todomatsu đang định đứng dậy, hay nói đúng hơn là lôi cổ tay anh lại.

"Anh Todomatsu, ngài Quái đạo đoàn, loại hàng này, có gì to tát đâu chứ!"

"Không, tôi là quái đạo hệ lãng tử, mấy thủ pháp thô bạo kiểu mafia, xã hội đen này tôi không làm được đâu!"

"Đáng ghét, đừng có bỏ mặc người ta một mình chứ!"

"Bị đàn ông nói câu này thật lòng không cứng nổi đâu! Thôi, tôi xin phép cáo từ trước đây!"

Thế là anh Todomatsu hất tay tôi ra một cách dứt khoát với động tác nhẹ nhàng.

"Vậy nhé, lần sau gặp lại, nhớ phải sống tốt đấy."

Bỏ lại câu nói chẳng lành đó, anh Todomatsu phi thân chạy biến.

5

Để lão Washu chuồn êm, tôi lại phải một mình gánh vác áp lực nặng nề này, lê lết mãi mới đến được đích.

"Là chỗ này sao?"

Điểm đến được đánh dấu trên bản đồ là một tòa nhà bảy tầng nằm ngay mặt tiền. Có điều, chẳng hiểu sao xung quanh lại dựng rào chắn, đã thế còn có mấy gã hộ pháp đứng lù lù canh gác nữa chứ.

"Giao cho mấy người này là xong à?"

Nhắc mới nhớ, hình như có chỉ thị về địa điểm được viết ở bên lề tờ giấy. Vì lúc nhận bản đồ tôi chưa kiểm tra kỹ, nên giờ đành thò tay vào túi lôi tờ giấy ra xác nhận lại.

"Đâu nào, cái gì đây? 'Trao đổi ám hiệu với lính canh ở lối vào, sau đó làm theo chỉ dẫn tiếp theo. Hét to mật khẩu...'"

Đọc đến đây, người tôi cứng đờ như tượng.

Vừa hét to mật khẩu "Người bánh mì đậu đỏ", vừa đấm thẳng vào bụng tên lính canh.

Tôi rùng mình ớn lạnh. Hy vọng về việc cuối cùng cũng được giải thoát khỏi gánh nặng này đã hoàn toàn tan biến. Không, không thể nào! Chẳng lẽ ngay khoảnh khắc nhận cái ủy thác này, cái Flag Dead End đã cắm thẳng lên đầu tôi rồi sao!

Tôi liếc nhìn đám lính canh, bọn họ đang ném ánh mắt sắc lẹm như dao cạo về phía tôi - kẻ đã đứng chôn chân trước tòa nhà nãy giờ. Tôi vội vàng quay lưng lại.

Phải đấm vào bụng mấy tay anh chị đó á? Lại còn phải kèm theo cái giọng đùa cợt đó nữa? Không, không được, tuyệt đối không được, làm cái trò đó là xác định "đi bán muối" ngay!

Mà cái này là ám hiệu kiểu quái gì thế hả! Ông già này chơi khăm tôi đấy à, Em gái Nấm Độc (phiên bản ác nhân U50)! Đây đâu phải là ám hiệu hay thời điểm thích hợp để tung nắm đấm đâu chứ! Là tuyên chiến thì có!

Tôi bất giác run lên cầm cập.

Làm... làm sao đây? Bỏ chạy hả? Mang theo cái của nợ này á? Không, không được! Cầm thứ này mà bỏ trốn thì khỏi cần nghĩ! Một trăm phần trăm là bị tóm cổ! Dù có chạy đến chân trời góc bể cũng tuyệt đối bị truy sát cho bằng được!

Vậy nên, vẫn phải nói ra ám hiệu sao? Thế thì cũng là đường chết! Chắc chắn cái mặt tiền này sẽ sưng vù lên như cái bánh mì đậu đỏ cho mà xem! Ông đây có phải là Bác thợ làm bánh Jam đâu! Đừng có hủy hoại khuôn mặt đẹp trai ngời ngời này của tôi chứ!

Ôi trời, rốt cuộc phải làm sao đây!

"Này, thằng kia."

Một giọng nói sắc bén như hung khí vang lên từ phía sau, khiến tôi bất giác "thót tim", quay ngoắt đầu lại.

"Đứng đây nãy giờ rồi, làm cái trò gì đấy?"

Từ phía sau, một đại ca với vẻ mặt hung thần ác sát đang nhìn xuống tôi. Ánh mắt của hắn rõ ràng đang nói: "Tao hỏi lại lần nữa là mày nhừ đòn".

Chỉ... chỉ còn cách liều mình thôi.

Sau khi chuẩn bị tinh thần và hít một hơi thật sâu, tôi dồn hết sức lực bình sinh, nắm chặt tay, rồi hét lên.

"Ng... Người bánh mì đậu đỏ!"

Giọng nói run rẩy, lạc đi. Ngay khoảnh khắc tung nắm đấm, sức lực đã tan biến hoàn toàn. Cú đấm mềm xèo, chậm chạp vung ra như phim quay chậm. Khoảnh khắc này, cuộc đời tôi như đèn kéo quân lướt qua trước mắt. Những chuyện vui vẻ, những chuyện buồn bã, tất cả đều hiện lên rồi tan biến vào hư không...

Và rồi, nắm đấm của tôi trúng... hay nói đúng hơn là "hạ cánh" nhẹ nhàng lên bụng của vị đại ca bặm trợn trước mặt. Tôi run rẩy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào tử thần. Gã bất lương này chắc hẳn sở hữu chiến tích huy hoàng tống cả chục người vào phòng cấp cứu. Biểu cảm của hắn khiến đầu gối tôi đánh lô tô liên hồi.

Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, kỳ tích đã xảy ra.

"Để chờ lâu quá đấy, Người vận chuyển."

Nói xong, đại ca quay lưng lại với tôi, ra hiệu cho đồng bọn.

Sống... sống rồi...

"Này, đừng có lề mề nữa, mau đi theo."

Dưới sự thúc giục của gã đại ca hung dữ, tôi lầm lũi theo sau tiến vào sảnh tòa nhà.

"Ê... Tetsu."

Bị đại ca gọi, một chàng trai trẻ bước ra. Trông trạc tuổi tôi. Cậu ta mang vẻ mặt cau có, và so với gã đại ca đô con hung dữ thì tạng người cậu ta trông khá bình thường. Khuôn mặt đó hoàn toàn không toát ra vẻ đáng sợ, ngược lại còn có cảm giác thẳng thắn, cứng nhắc.

Nếu phải nói vấn đề nằm ở đâu, thì đương nhiên là thanh Nhật Luân Kiếm đang nằm trong bao được lăm lăm trên tay kia.

"Sao thế, đại ca?"

"Như mọi khi, Người vận chuyển đến rồi, dẫn nó đến chỗ Chị Cả đi."

"Đã rõ."

Cậu chàng tên Tetsu liếc tôi một cái, buông gọn lỏn "Đi theo tôi" rồi rảo bước. Vào bên trong, chúng tôi leo cầu thang bộ thay vì thang máy. Đại ca hung dữ, cậu chàng trẻ tuổi mang kiếm. Chị gái lòe loẹt, lại còn có cả chó, những người đi lướt qua đều nhìn chằm chằm vào tôi như sinh vật lạ.

Thế là, chúng tôi leo một mạch lên tầng sáu, đi đến cánh cửa lớn ở cuối hành lang thì cậu Tetsu dừng lại.

"Chị Cả, em đưa Người vận chuyển đến rồi."

Tiếng gõ cửa vừa dứt.

"Vào đi."

Giọng nói khàn đặc nghe như rễ cây cổ thụ nghiến vào nhau, vang vọng không dứt.

"Thất lễ."

Tetsu mở cửa rồi từ từ đẩy vào. Khoảnh khắc bước vào căn phòng được trang trí bằng đủ loại ổ khóa, chân tôi bất giác khựng lại. Ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện lối vào là một người phụ nữ đang ung dung hút xì gà.

"Cuối cùng cũng đến rồi à."

Điểm gây chú ý nhất ở bà chị tóc trắng húi cua, ăn mặc theo phong cách Punk này, chính là miếng bịt mắt bên trái. Không phải tôi bị hớp hồn vì đang bị một bà chị độc nhãn nhìn chằm chằm đâu nhé. Vẻ đẹp và độ ngầu của chị ta quả thực không chê vào đâu được. Chỉ là, vẻ bề ngoài đó có khi lại là thứ dùng để đánh lừa.

Lý do tôi bất giác dừng bước lại khá đơn giản. Nguyên nhân là do bầu không khí nguy hiểm tỏa ra từ người phụ nữ ngồi giữa phòng kia.

"Mà, ngồi đi."

Được mời, tôi lê những bước chân nặng trịch như đeo đá tiến về phía ghế sofa. Do công việc của gia đình, trước đây tôi cũng từng gặp vài nhân vật được xưng tụng là "Thái Sơn Bắc Đẩu" trong thế giới ngầm. Những người này chắc chắn đều sở hữu khí trường tương xứng với địa vị của họ.

Và người phụ nữ trước mắt này cũng sở hữu thứ tương tự. Chỉ có điều, nó khác với tất cả những khí trường mà tôi từng cảm nhận từ trước đến nay. Đáng lẽ phải khiến người ta kiêng dè, sợ hãi, nhưng lại tỏa ra một sức hút kỳ lạ, khiến người ta cứ muốn nán lại bên cạnh. Đó là cảm nhận trực quan của tôi.

"Tên?"

Chị gái hỏi vọng sang từ phía bên kia chiếc bàn.

"...Người bánh mì đậu đỏ."

"Vậy à, thế cứ gọi ta là Butterko là được."

Chị gái "Bơ-chan" siêu ngầu nói vậy. Đúng là một kẻ lập dị, ngang ngửa với gã ác nhân trung niên Em gái Nấm Độc.

"Hàng đâu?"

"Xin mời."

Tôi đặt chiếc vali lên bàn trước mặt chị Butterko. Butterko kéo nó về phía mình, vuốt ve vài cái đầy vẻ thích thú.

"Chắc là chưa nhìn thấy bên trong đâu nhỉ?"

Như bị một con rắn độc nhãn thôi miên, tôi ngây ngốc gật đầu.

"Vâng, tôi chỉ có nhiệm vụ mang đến thôi ạ."

Nhờ câu trả lời (nói dối) của tôi, áp lực chi phối căn phòng bỗng chốc tan biến.

"Vậy à, vất vả rồi."

Butterko nở nụ cười rạng rỡ ngây thơ như một thiếu niên. Tôi á khẩu vì sự tương phản cực độ này.

"Phải rồi, chắc đói bụng rồi nhỉ? Chờ chút, bánh ngọt sẽ có ngay đây."

"...Hả?"

Hả? Cái gì? Bánh ngọt?

Butterko cầm vali đứng dậy, bỏ lại một câu "Ta đi làm thành bánh ngon đây" rồi cười tươi đi sang phòng bên cạnh.

"...Ơ? Cái gì? Chuyện quái gì thế này?"

Khoan đã... chẳng lẽ, thứ bên trong cái vali bí mật đó, thực sự chỉ là bột làm bánh thôi sao? Nói vậy nghĩa là, lão Em gái Nấm Độc quả nhiên là thợ làm bánh à? Suy diễn linh tinh mà lại trúng phóc sao? Có lầm không đấy?

Sức lực trong người tôi như bị rút sạch sành sanh.

"Ha... thật là tạ ơn trời đất."

Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi khi tham gia vào hành vi phạm tội, tôi an tâm từ tận đáy lòng. Tạ ơn trời đất, đúng là tạ ơn trời đất.

Mà, yên tâm thì yên tâm rồi, nhưng tại sao lại thành ra tình huống được mời ăn bánh thế này? Nói thật lòng thì tôi muốn cuốn gói khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhưng tiền làm thêm còn chưa nhận được, cứ thế mà về thì không ổn chút nào.

Vì thế, tôi đưa mắt nhìn quanh phòng trước để giết thời gian. Màu sắc chủ đạo của căn phòng là sự tương phản giữa đen và trắng. Không phải là sự đơn giản rập khuôn, mà phong cách Rock gai góc được sử dụng rất nhiều. Trên tường là hình vẽ Logo đàn guitar điện và đầu lâu, cùng poster của các ban nhạc Rock, kệ bày chai rượu, và rồi là...

"Này, đừng có nhìn ngó lung tung! Ngồi im đi!"

Đột nhiên bị quát lớn khiến tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nhìn về hướng giọng nói và càng giật mình hơn. Không cảm nhận được sự hiện diện áp đảo như chị Butterko lúc nãy, nhưng tôi nhận ra sự tồn tại của một cô gái khác trong phòng.

Mắt lấp lánh, miệng bĩu ra thành hình chữ V ngược, một con nhỏ bé tí hin... mà khoan, định nhìn chằm chằm tôi mãi à? Vẫn là phong cách Punk như chị Butterko ban nãy, nhưng thay vì "ngầu lòi" thì phải nói là "dễ thương" mới đúng.

Hơn nữa, không hiểu sao cô bé lại đang run rẩy nhè nhẹ. Trông cô bé còn khá nhỏ tuổi... Ơ? Nhóc này không phải là học sinh cấp hai sao?

"Cái đó..."

Khoảnh khắc tôi cất tiếng, cô bé giật nảy mình, lùi lại một bước.

"C-Cái, cái gì hả, tên kia!"

Chất giọng dễ thương đó không hiểu sao lại mang theo chút run rẩy.

"Không, cái đó..."

"Nhìn chằm chằm như thế, nhìn cái gì hả, tên kia! T-Tao mới không sợ đâu nhé, hoàn toàn không sợ!"

Không, tôi có nhìn chằm chằm đâu. Thật thất lễ. Tôi đang nhìn rất bình thường mà. Thế là, tôi thử nở nụ cười thân thiện. Kết quả, cô bé càng sợ hãi dữ dội hơn. Xin đừng phản ứng thái quá như thế, tôi sẽ bị tổn thương đấy.

Đặt một cô bé nhát gan đáng thương như vậy trước mặt khiến tôi không kìm được nảy sinh ý định trêu chọc.

"Gàooooooo!"

Thế là, tôi thử gầm lên.

"Á á á á á!!"

Cô bé hét lên một tiếng bi ai gần như tuyệt vọng, ngã ngửa ra sau một cách đẹp mắt. Cứ như tình tiết trong Light Novel vậy.

"Từ nãy đến giờ làm cái trò gì vậy, Người bánh mì đậu đỏ?"

Kèm theo giọng nói đầy giận dữ, tôi cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo phía sau gáy.

"Hóa ra cậu vẫn ở đây à. Không, xin lỗi, tôi hơi đùa quá trớn. Nên là, cậu có thể bỏ thanh Nhật Luân Kiếm trên tay xuống được không, Tetsu-kun?"

"Tôi không có lý do gì để bị tên như cậu gọi là 'kun' cả."

Thanh kiếm được thu lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Tetsu-kun tiến lại gần cô bé vẫn đang lăn lộn trên sàn.

"Yui, không sao chứ?"

"Tetsu, Tetsu, Tetsu! Oa, oa, tao không có sợ đâu nhé! Siêu—, siêu bình tĩnh luôn nhé!"

"Tôi biết."

"Nh-Nhưng mà, tao hơi bị trẹo hông chút, không đứng dậy được, cho tao mượn cái tay!"

Mượn tay Tetsu-kun để đứng dậy, tên là Yui sao? Vì không thể tự đứng dậy một mình nên phải dựa vào Tetsu-kun. Có vẻ như lúc nãy bị trẹo hông thật.

"Cái đó, xin lỗi nhé, thật sự đấy."

"M-Mới không cần lời xin lỗi của mi! Tao đâu có bị mi hù dọa, chỉ là trẹo hông thôi!"

Ừm—, nói sao nhỉ, khí trường của một kẻ đáng thương đang tỏa ra nồng nặc đấy, nhóc con. Mà, kích động con bé đến mức đó đúng là không nên, tôi đành tỏ ra bình tĩnh một chút vậy.

——Tuy tôi nghĩ vậy.

"Cái đó... tôi có thể xem qua căn phòng được không?"

"Rõ ràng là không được rồi còn gì, tên kia!"

Yui, người vừa nãy còn không thể tự mình đứng dậy, sủa lên "Gâu".

"Ây dà, rảnh chết mất thôi, sắp xong chưa nhỉ?"

Từ lúc chị Butterko nói "Chờ nhé" đến giờ cũng đã gần 20 phút rồi. Cứ ngồi im thế này, tôi cũng sắp đợi hết nổi rồi.

"Đúng là cái tên ồn ào! Biết rồi, tao đi xem tình hình của Chị Cả!"

Yui thể hiện thiết lập cơ bản vẫn là một đứa trẻ ngoan, thế là cô bé rón rén mở cánh cửa lớn nơi chị Butterko biến mất lúc nãy, len lén nhìn vào trong. Cứ tưởng cô bé sẽ đóng cửa quay lại ngay, nhưng lại nhẹ nhàng kéo áo cậu Tetsu đang đứng im lặng bên cạnh.

"Tetsu, Chị Cả đang đứng trước lò nướng hát 'Trở nên ngon nào, trở nên ngon nào', làm sao đây?"

Biểu cảm của Yui trông hơi khó coi.

"...Thật sao?"

"K-Kỳ lạ quá, Tetsu. Chị Cả là trùm của Phố Nguyệt Độc này đấy. Không thể nào làm cái chuyện ất ơ đó được. Chị Cả phải ngầu lòi, cực chất mới đúng chứ..."

Tuy có vài chỗ không hiểu lắm, nhưng có thể thấy trong mắt Yui đã ngấn lệ. Tetsu-kun quả nhiên vẫn là Tetsu-kun, sự im lặng ban nãy không biết đã vứt đi đâu, bắt đầu an ủi thiếu nữ sắp khóc trước mặt.

"Kh-Không sao đâu, chắc là nghe nhầm thôi. Yui, Chị Cả... đúng, Chị Cả chắc chắn không phải hát 'Trở nên ngon nào', mà là 'Trở nên vui nào'."

"Ơ? Tại sao?"

Đối mặt với Yui đang ngẩn tò te, Tetsu-kun trả lời một cách nghiêm túc.

"Đó là để đầu độc Người bánh mì đậu đỏ đấy."

"...A, là vậy sao! Đây chính là 'bịt đầu mối' trong truyền thuyết."

Tâm trạng Yui như mây tan thấy mặt trời, chắp hai tay lại "Ra là vậy".

"Chính là vậy đấy, Yui."

"Là vậy sao! Vậy thì, Chị Cả quả nhiên là đại ác nhân siêu ngầu!"

Nhìn thấy Yui vui vẻ nở nụ cười, Tetsu-kun thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Ừm—, cảm giác giống hệt người anh trai đột nhiên phải nói dối để bảo vệ giấc mơ của đứa em gái đang khóc lóc vì phát hiện ra bí mật của show diễn siêu nhân, rằng bên trong bộ đồ anh hùng không phải là trai đẹp trên TV mà chỉ là một ông chú lôi thôi vậy. Đúng là cảnh tượng ấm áp thật.

Mà, chuyện nào ra chuyện đó...

"Cái đó... tuy hai người chấp nhận được thì không phải chuyện xấu, nhưng trước mặt tôi - người sắp phải ăn cái bánh độc đó, có thể tạm dừng chủ đề này lại được không?"

Chẳng lành chút nào.

"Đừng nói thế, Người bánh mì đậu đỏ! Đổi lại, chỉ giới hạn trong phòng này thôi, cho phép mi tùy ý xem đấy!"

Yui cười khoái chí.

Nhưng điều này rõ ràng là vì cái lý do 'Đằng nào tao cũng sắp đi gặp Bin Laden rồi, tao làm gì cũng mặc kệ', điểm này đã quá rõ ràng rồi. Tôi bất giác nhìn Tetsu-kun, cậu ta mấp máy môi nói "Đừng để bụng" mà Yui không chú ý.

Mà, coi như tôi đã tha thứ, giờ thì tham quan căn phòng thôi.

Đầu tiên tôi đi về phía chỗ lúc nãy tò mò. Một góc phòng dựng cây đàn guitar điện, hình vẽ ba cái đầu lâu sống động trên thân đàn, đúng là chất lừ. Ngoài ra cái kệ bày đủ loại rượu danh tiếng cũng tô điểm thêm cho vẻ hoang dã của căn phòng. Bên cạnh đó, trên giá treo có trưng bày một thanh mộc kiếm sơn đỏ, còn trên cái giá kế bên là khẩu súng mô hình được chế tác cực kỳ tinh xảo (tôi đoán thế) cũng khiến người ta rất để ý, nhưng nếu chỉ nhìn cái này thì sẽ chẳng bao giờ hết chuyện.

Cửa sổ lớn có hai cái, đi đến gần nhìn một cái là có thể thấy toàn cảnh con phố, phong cảnh vô cùng tráng lệ.

Tuy nhiên, trong căn phòng thế này lại có một góc nổi bật một cách kỳ lạ. Đó là đám đồ vật được trưng bày trong tủ kính khóa bằng ổ khóa túi ở sâu trong phòng. Tượng gốm hình con hổ đang gầm, hồ lô rượu kỳ lạ được nút chặt, một mũi tên trông rách nát tơi tả, vân vân và mây mây.

Khi tôi ghé sát vào tủ kính, quan sát mấy món đồ cổ lạc quẻ với căn phòng này, thì Yui cũng sán lại gần tôi.

"Ồ, Người bánh mì đậu đỏ có mắt nhìn đấy! Mấy cái này đều là hàng khủng cả đấy!"

"Hàng khủng?"

"Đúng thế, mấy cái này ghê gớm lắm nhé! ...Để tao nhớ xem,"

"Không nhớ hả trời!"

"T-Tao nhớ mà! Chính là, cái (thất), cái (thất), cái (thất)..."

"Hả!?"

"Ch-Chính là cái gì gì đó Collection!"

Yui cười toe toét. Chuyện gì thế này? Khuôn mặt tươi cười rõ ràng nói ra những lời sai bét nhè mà lại khiến người ta hoàn toàn không thể trách mắng được.

"Là Nanana Collection."

Đúng đúng, đây mới là đáp án chính... xác...

Quay đầu lại, chị Butterko hút xong điếu xì gà không biết đã đứng đó từ bao giờ. Chị Butterko đến trước mặt chúng tôi, dùng chìa khóa gắn trên dây chuyền đeo ở cổ mở ổ khóa túi đang niêm phong tủ kính.

"Chính là những bí bảo sở hữu năng lực đặc biệt tương truyền được giấu rải rác khắp Đảo Nanae này đấy."

Nói rồi, Butterko lấy mũi tên đó ra.

"Ví dụ như mũi tên này, nhìn qua chỉ là một mũi tên từng rất phong trần."

Không, ở giai đoạn hiện tại thì trông chỉ là một mũi tên đơn thuần thôi.

"Nhưng nếu chĩa mũi tên này vào người thì..."

"Vào người thì?"

Butterko chĩa mũi tên về phía tôi đang hỏi lại, nở nụ cười xấu xa đầy vẻ trêu chọc.

"Nó sẽ bắn thẳng vào tim mục tiêu."

"Cái!"

Tôi dùng toàn lực nhảy vọt một cái, nấp ra sau chiếc ghế sofa gần đó. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"...A rế?"

Tôi ngơ ngác thò mặt ra.

"Phụt, á—ha—ha—ha—ha—! Làm cái gì mà nhảy hết sức thế hả, tên này! Ngốc à! Quả nhiên là ngốc à! Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!"

Chỉ vào tôi và ôm bụng cười ngặt nghẽo, là Butterko.

"Phụt, hehehe, Người bánh mì đậu đỏ đúng là trẻ con. Chuyện hoang đường thế này mà cũng tin."

Hơn nữa, còn cười nhạo tôi theo kiểu trẻ con.

"............Phụt."

Cuối cùng, ngay cả Tetsu-kun cũng phì cười. Nói đi cũng phải nói lại, cười vui nhất vẫn là Butterko. Lăn lộn trên sàn, dùng gót chân đạp mạnh xuống sàn cười như điên dại.

"Á—ha—ha—ha—ha—, không chịu nổi nữa rồi, rõ ràng là chém gió mà! Thế mà lại tin sái cổ! Oahaha, xấu hổ chết đi được, tên này đúng là xấu hổ chết đi được!"

Bị cười nhạo như một thằng ngốc thế này, liêm sỉ của tôi đã bay biến không còn tăm hơi. Cười đến co giật cả người, Butterko từ từ điều chỉnh hô hấp rồi đứng dậy.

"Ây dà—, nhắc mới nhớ, cậu thế mà lại tin vào mấy chuyện này đấy."

"Ý chị là sao?"

"Ta đang nói về Nanana Collection ấy. Giống như truyền thuyết đô thị trên đảo này vậy, ai nghe mà chẳng không tin chứ."

Đến đây, nụ cười của Butterko vụt tắt.

"Ơ?"

"Nhưng hành động vừa rồi của cậu rõ ràng là bất thường. Cứ như thể cậu biết Nanana Collection thực sự tồn tại, hơn nữa còn biết tất cả chúng đều có sức mạnh bí ẩn vậy."

Đối mặt với biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc này, tôi bất giác nuốt nước bọt. Butterko không còn nụ cười ban nãy, mà nhìn chằm chằm tôi như một con rắn chỉ thấy con mồi trong mắt. Ánh mắt đó đóng đinh vào đồng tử tôi, cứ như đang quấn chặt lấy tôi không buông. Tôi có thể hiểu được, đây là ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả.

"Nếu là thật thì điều tra thế nào?"

"Làm cái gì?"

"Cách sử dụng mũi tên này."

Là nói về mũi tên cổ mà Butterko cầm lúc nãy.

"Đúng là lúc nãy ta đùa đấy. Thứ này không có sức mạnh xuyên thủng tim người đâu. Ngược lại, nói nó là vũ khí không thể gây thương tích cho con người thì khoa học hơn. Tuy nhiên, thứ này có thể chỉ vào thứ khác."

"Đ-Đó là gì?"

Con rắn cười âm trầm, bất ngờ thè lưỡi.

"Là sự thật. Nó chỉ phản ứng với sự thật, chỉ trỏ về sự thật thôi."

Nói cách khác, nó ẩn chứa năng lực phân biệt thật giả. Nhìn con mắt độc nhãn của loài rắn đang bắt thóp mình, tôi trực tiếp hiểu ra. Toang rồi, toang rồi, toang rồi, món này là hàng thật không sai.

Mũi tên này, là Nanana Collection thực sự.

Nhìn tôi đang bị nuốt chửng bởi áp lực, má con rắn phồng lên.

"...Phụt."

Và rồi, người phụ nữ mắt rắn lại phì cười lần nữa.

"Oa——hahahaha, tên này lại tin rồi! Cái mặt gì thế kia, tên này! Ta không chịu nổi nữa, sắp chết, ta sắp chết mất! Chưa từng thấy ai hài hước hơn thế này! Ta chết thật đấy, cười chết mất thôi!"

Butterko lăn lông lốc trên sàn nhà, cứ như trong Light Novel vậy. Sau đó, chị ta vỗ mạnh vào vai tôi - người mà mắt đã biến thành hai dấu chấm.

"Ăn kẹo không?"

Tôi được an ủi bằng nụ cười dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con.

"Tài chém gió của Chị Cả còn thạo hơn cả hít thở. Đừng để bụng, tôi cũng hay bị lừa vậy."

Ngay cả Tetsu-kun cũng bắt đầu đồng cảm với tôi. Haizz, đúng là người tốt thật, hai người này. Nhưng so với họ...

"Hi, hi—!"

Cười đến lăn lộn thế này, bà chị này đúng là một "người lớn phế vật" (Madao) chính hiệu. Bà chủ nhà Hạnh Phúc Trang cũng vậy, người lớn trên cái đảo này toàn là mấy thành phần không đỡ nổi, tôi thực lòng nghĩ thế đấy.

6

Ba mươi phút sau, bánh ngọt do chính tay Butterko làm đã hoàn thành.

"Nào, hãy dụng tâm thưởng thức bánh nướng (Muffin) đặc chế của ta đi."

Ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc bánh nướng đặt trước mặt, tôi bất giác nuốt nước bọt. Cái bánh nướng này, tại sao lại có màu xanh lè thế này...

"Cái đó, Chị Cả."

"Chuyện gì, Tetsu."

"Người bánh mì đậu đỏ thì thôi đi, tại sao cả tôi cũng..."

Ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, Tetsu-kun cũng đang chịu chung số phận, hơn nữa trước mặt cậu ta cũng đặt một cái bánh màu xanh y hệt của tôi.

"Gì chứ, thấy cậu bình thường nỗ lực như vậy, ít nhất ta cũng nên có chút lòng thành chứ."

Butterko bỗng dưng trở nên bẽn lẽn.

"Chị Cả."

Tetsu-kun cảm thán đầy cảm động trước lời nói này của Butterko.

"Đương nhiên, không phải là ta nghĩ chuột bạch thử độc càng nhiều càng tốt đâu nhé."

Tetsu-kun đóng băng. Ra là vậy, đúng như Tetsu-kun nói, người này có thể chém gió bằng diễn xuất tự nhiên như hơi thở.

"Kh-Không sao đâu, Tetsu! Em cũng sẽ ăn cùng!"

"Đồ ngốc, dừng lại ngay, Yui! Nguy hiểm!"

Tiện thể nói luôn, người hét lên câu đó không phải Tetsu-kun, mà là thủ phạm chính.

Nhìn vở hài kịch ngắn này, hành động của Tetsu-kun là...

"Tôi không khách sáo đâu."

Tuân thủ tinh thần nhân nghĩa, cậu ta không chút do dự đưa chiếc bánh nướng (màu xanh) vào miệng.

Bịch

Thế là, chàng Samurai hiện đại gục đầu xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

Ực

"Rất ngon, Chị Cả."

"Không, hành động vừa rồi rõ ràng không phải là thấy ngon đâu!"

"Nói gì thế, Người bánh mì đậu đỏ. Tôi có sao đâu."

"Này, Tetsu! Chỗ đó không phải tôi! Tôi ở bên kia mà!"

Tetsu-kun quay phắt lại, nói chuyện với khoảng không vô định nào đó.

"...Không thấy gì cả."

"Thị giác bị phế rồi!"

Tinh thần không để đối phương mất mặt ngay cả khi rơi vào trạng thái này của Tetsu-kun khiến tôi bái phục. Nhưng mà, chắc chắn là chết người lắm đúng không, cái bánh nướng này! Nhìn kìa, ngay cả Yui cũng đang run cầm cập rồi kia kìa!

"Không làm được, tao nuốt không trôi!"

"Đừng nói thế."

Mặc cho tôi liều mạng kêu ca, Butterko vẫn dùng giọng nói ngọt xớt khuyên tôi ăn.

"Hơn nữa, cái của nợ này ăn được sao!"

"Không sao đâu, không chết được đâu."

"Không muốn đâu!"

"Sao lại thế, người ta khó khăn lắm mới làm xong đấy!"

"...Ơ."

"A, ra là vậy sao, bánh nướng người ta làm... không ăn được sao! Vậy thì đừng có ăn! Cái đồ đại ngốc này!"

Thế là, thái độ của Butterko quay ngoắt 180 độ, dỗi hờn ra mặt.

"...Đáng ghét, cứ tưởng dùng bột mì hảo hạng là sẽ làm ngon chứ."

Butterko quay lưng về phía này ở góc tường, vừa hút xì gà, vừa ỉu xìu xuống. A rế? Lại là đùa à? Hay là, người này thật sự nhận thua rồi? Haizz, rốt cuộc là cái gì? Không phân biệt được. Đây là cái đó sao? Trạng thái "Cậu bé chăn cừu"? Bình thường toàn nói dối, đến lúc nói thật thì chẳng ai tin sao?

Toang rồi, tôi nói hơi quá lời chăng? Không, Tetsu-kun bên cạnh đã bắt đầu co giật toàn thân, quả nhiên là không ổn rồi.

"Ch-Chị Cả! Làm lại cùng em lần nữa đi!"

Người nói ra câu đó với Butterko đang dỗi là Yui.

"Yui?"

"Tuy, tuy là! Em của hiện tại trông đã là một bất lương oai phong lẫm liệt thế này, nhưng ước mơ hồi nhỏ của em là thợ làm bánh đấy nhé!"

Rõ ràng là bây giờ cũng đâu có oai phong lẫm liệt gì đâu, hơn nữa bây giờ cũng còn nhỏ mà, Yui. Thực ra, điểm cộng cho việc ước mơ hồi nhỏ là thợ làm bánh đấy.

Nghe những lời này của Yui, Butterko đang ủ rũ bỗng ngẩng mặt lên.

"Là vậy sao?"

"V-Vâng! Cho nên, về khoản làm bánh trái các thứ em cũng có chút kinh nghiệm!"

"Thật không?"

"Th-Thật ạ! Vì thế, cùng làm thử đi! Nhất định sẽ làm ngon được thôi!"

"Nhưng mà, ta đâu có tài năng nấu nướng..."

"Kh-Không có chuyện đó đâu! Chị Cả làm cái gì cũng đỉnh hết!"

"Thật không?"

"Thật!"

"Thật không?"

"Thật!"

"Vậy thì, cố gắng nhé. Nhưng đổi lại, cõng ta vào bếp đi, Yui."

"V-Vâng! Em sẽ cố gắng!"

Thế là, Yui cõng Butterko trên lưng (dù hai chân chị ta lê dưới đất), đi vào trong phòng.

"A——, thoải mái thật."

Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận chân thực rằng Butterko sa đọa, thực chất chỉ là một người lớn hết thuốc chữa. Được rồi, Butterko là nữ phụ phế vật, giám định hoàn tất.

"...Yui, ngon lắm."

Sau đó, cùng với lời thì thầm bí ẩn này, ý thức của Tetsu-kun hoàn toàn bị cắt đứt.

Khoảng một tiếng sau, bánh ngọt nhỏ đã hoàn thành.

"Mau ăn đi!"

Yui tự tin đầy mình hừ mũi "Hứm". Quả thực trông có vẻ rất ngon.

"Hừ, ta chỉ hơi tung chút bản lĩnh thật sự ra thôi."

Nhưng, bên cạnh vẫn còn nữ phụ phế vật đang nhả khói thuốc với vẻ mặt thỏa mãn, không dám khẳng định là hoàn toàn không sao. Nhưng nếu tôi trốn tránh vào thời điểm then chốt này, chắc chắn sẽ tạo thêm gánh nặng cho Tetsu-kun - người vừa mới lấy lại ý thức từ sông Tam Đồ và đang lẩm bẩm về cảnh tượng gặp lại người ông quá cố.

Chỗ này chỉ có thể là tôi lên thôi.

"Tôi xin phép."

Tôi quyết tâm, một tay cầm lấy cái bánh, bóc lớp giấy lót hình bánh nướng nhỏ rồi đưa vào miệng.

"...Ngon."

"Thật không, Người bánh mì đậu đỏ!"

"Ừ, cái này, ngon thật lòng đấy."

Yui phấn khích dựng ngón tay cái lên.

"Thành công rồi, Chị Cả!"

"Ồ, cuối cùng cũng thành công rồi, Yui!"

Butterko và Yui ôm chầm lấy nhau, reo hò "Yeah~ Yeah~", vui sướng tưng bừng.

"Này, Tetsu-kun cũng ăn thử đi."

Sau khi mời Tetsu-kun đang thở ngắn than dài, cậu ấy từ từ đưa tay ra, bỏ nó vào miệng.

"A, cái Tetsu-kun ăn là cái em làm đấy!"

Nghe lời giải thích tươi cười của Yui, Tetsu-kun ho sù sụ không ngớt.

"S-Sao thế!? Khó ăn lắm hả!?"

"Không... ngon lắm."

Tetsu-kun hơi xấu hổ nói ra cảm tưởng, Yui cười vui vẻ.

"Vậy à, thật tốt quá!"

Nhìn cảnh tượng ấm áp nhường này, lưng tôi bỗng bị vỗ một cái.

"Ây dà, nhìn bộ dạng hạnh phúc của người khác, cứ cảm thấy khó chịu sao ấy nhỉ, Người bánh mì đậu đỏ."

"Làm ơn đừng có cười cợt xin sự đồng tình của người khác chứ, chị Butterko. Chỉ có chị mới nghĩ thế thôi. Nội tâm chị rốt cuộc đen tối đến mức nào vậy."

"Đen tuyền."

"Nói quả quyết thật!"

Quả nhiên là một người đáng sợ.

Rầm Rầm

Lúc này, tòa nhà đột nhiên rung chuyển.

"Ơ? Chuyện gì thế?"

Không phải động đất, là gì vậy? Tiếng nổ ban nãy.

"Là 'Nguyệt Độc'!"

Cùng lúc với tiếng hét, còi báo động vang lên điên cuồng. Tòa nhà lại rung chuyển lần nữa. Mặc kệ tôi đang hoảng loạn, Butterko nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, tặc lưỡi.

"Thiệt tình, lũ không biết khôn."

Tôi lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài, bên dưới tòa nhà đang đánh nhau rất dữ dội. Không, đã không còn là cấp độ đánh nhau nữa rồi. Mà là một cuộc hỗn chiến với vũ khí trên tay. Hơn nữa không chỉ có vậy, phía bên kia đường cái còn có một lượng người đông hơn đang tiến về phía này. Con số này phải trên 20 người.

Tôi bất giác á khẩu. Ơ? Thế này là sao!? Tại sao lại nổ ra cuộc đối đầu kịch liệt thế này, con phố này!

"Này, Tetsu, mau đưa Người bánh mì đậu đỏ trốn bằng cửa sau. Yui ở lại canh gác chỗ này cho ta."

Bỏ lại câu nói đó, Butterko phi ra khỏi phòng.

Sau đó, Butterko xuất hiện ngay trong cuộc đối đầu bên dưới trong nháy mắt. Chị ta cầm một cái tẩu thuốc bằng sắt, không chút lưu tình lần lượt phang vào những kẻ đang lao tới trước mặt, thỉnh thoảng còn dùng đôi chân dài miên man đá bay chúng. Thứ bạo lực mỹ lệ đó khiến người ta kinh ngạc, hoàn toàn khác một trời một vực với Butterko trước và sau khi làm bánh lúc nãy.

Trong ngọn lửa của bom xăng, "con rắn" tỏa sáng vung vẩy chiếc tẩu thuốc sắt dính đầy máu tươi, cười và lao về phía con mồi tiếp theo. Kỹ thuật đó chẳng có gì khác, chỉ là thứ bạo lực thuần túy dùng tẩu thuốc sắt đánh bay kẻ thù.

"Này, đuổi mấy tên chạy về phía này đi. Bên kia là bẫy. Không cần đuổi theo. Đi kiểm tra mấy chỗ ẩn náu khác đi."

Sau đó, nhận được chỉ thị rõ ràng, đám thuộc hạ lao về các hướng khác nhau. Mấy đại ca hung dữ ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị của thủ lĩnh đang vừa hút xì gà, vừa vác chiếc tẩu thuốc sắt nhuốm máu trên vai. Đội quân được thống soái hoàn hảo với đỉnh điểm là nữ thủ lĩnh, ngay lập tức trấn áp những kẻ tấn công.

"Bá khí thật."

Bóng dáng đó khiến tôi bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.

"Này, đi thôi. Người bánh mì đậu đỏ."

Tetsu-kun vỗ vỗ vào vai tôi - kẻ đang hồn xiêu phách lạc. Tôi gật đầu ra hiệu, cùng Tetsu-kun chuẩn bị trốn khỏi căn phòng.

"Đ-Đợi đã, Người bánh mì đậu đỏ!"

Yui tiến lại gần, đưa ra một cái túi.

"Cái này gói cho mi đấy, cầm đi!"

Đây là những chiếc bánh ngọt nhỏ còn thừa lúc nãy.

"C-Cảm ơn."

Cảm ơn xong, Yui cúi mặt xuống vẻ hơi xấu hổ.

"C-Cái đó, tao mới là người phải cảm ơn. Mi đã chuyển hàng đến, Chị Cả rất vui."

Yui ấp a ấp úng cúi đầu, biểu cảm giống hệt một con thú nhỏ, thật sự dễ thương cực kỳ. Thế là tôi nói.

"Lần sau gặp lại nhé."

"Cái gì! T-Tao mới không muốn gặp lại mi đâu nhé!"

Yui đỏ bừng mặt, luống cuống.

"Mau đi thôi."

"Ừ, Tetsu-kun, nói bằng mồm là được rồi. Nên đừng có rút kiếm ra, làm ơn đấy."

Sau đó, sát khí sục sôi cũng dừng lại, đúng là dọa chết người ta. Dưới sự thúc giục của Tetsu-kun, tôi vội vàng bỏ chạy.

7

Trong bóng chiều tà, thoát khỏi Phố Nguyệt Độc đang giao chiến ác liệt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Rồi tôi suy nghĩ.

"Rốt cuộc Butterko đó là thần thánh phương nào vậy?"

Tetsu-kun cũng là một gã không tệ, Yui cũng rất thú vị. Nhưng chỉ có người đó là khác biệt. Khác biệt về bản chất.

Dù nói thế nào...

"Tại sao lại sở hữu nhiều Nanana Collection đến thế?"

E là không sai đâu. Đống đồ cổ đó, tất cả đều là Nanana Collection.

"Và còn..."

Tuyệt đối không sai, Butterko đã nhìn thấu kiến thức của tôi về Nanana Collection. Nhìn thấu, rồi cười lớn để đánh trống lảng, sau đó tha cho tôi. Chỉ là bản thân cô ta đã xác nhận được, rồi tha cho tôi.

'So với sự thật, càng nên cảnh giác lời nói dối. Và kẻ đáng sợ nhất, chính là kẻ hư hư thực thực.'

Một trong những gia huấn của nhà tôi. Kẻ cần cảnh giác không phải là người ngay thẳng, mà là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên, không cần phải sợ hãi kẻ đó đến mức đấy. Kẻ đáng sợ nhất, không phải là loại người có thể nhìn thấu lời nói dối, mà là kẻ khiến ta không nhìn thấu được cô ta đang nói thật hay đang nói dối. Hãy sợ hãi kẻ ác nhân có thâm sâu hơn con, gia huấn này đấy.

Không sai, người phụ nữ đó ở đẳng cấp cao hơn tôi. Nói không khách sáo, tôi còn chẳng chạm được vào ngón chân cô ta, cứ như sự tồn tại trên mây vậy. Cô ta là đại ác nhân trăm trận trăm thắng, quan trọng hơn là, đại ác nhân trăm trận trăm thắng như vậy đã để mắt đến tôi.

"Đúng là đáng ghét, thật lòng đáng ghét."

Việc có thể làm, chỉ là cầu nguyện đừng dính dáng gì thêm nữa. Mà, trước đó, đằng nào tôi cũng chẳng định quay lại cái con phố đáng sợ này nữa đâu, chắc là không sao đâu nhỉ.

Thế là, nghĩ đến đây, tôi nhận ra vấn đề cốt lõi.

"...Nhắc mới nhớ, tiền làm thêm đâu?"

Tôi quay đầu lại, con phố hoàn toàn bị nhuộm trong bóng chiều tà chỗ nào cũng bốc khói, hơn nữa còn nghe thấy tiếng nổ loáng thoáng. Tiếp theo làm sao đây? Bây giờ quay lại lấy tiền làm thêm?

"...Thôi về nhà vậy."

Đúng thế, vì tôi đâu còn lựa chọn nào khác. Thế là, tôi bước đi dọc theo bờ biển. Bụng đói meo, tôi ăn một cái bánh ngọt được tặng.

"Ừm, ừm, ngon."

Vừa thưởng thức món điểm tâm có được từ việc làm thêm, tôi vừa bước trên đường về.

8

Kết quả, về đến nhà đã quá chín giờ tối. Đúng là một ngày kinh hoàng.

"Con về rồi đây."

""""Mừng về nhà.""""

Vừa về đến nơi, tôi đã thấy em Nanana và Tensai, còn có Daruku cộng thêm chị Shiki đang ngồi quây quần trước TV ồn ào chơi điện tử.

"Này, làm cái trò gì vậy hả! Cái đám này!"

Những kẻ xâm nhập bất hợp pháp nhìn về phía này, không thèm suy nghĩ mà kêu lên.

"Cày game Musou."

Đồ uống và bim bim, bia và đồ nhắm bày la liệt khắp nơi, mọi người hoàn toàn ra dáng một bữa tiệc.

Có điều...

"Này, đừng có dùng tay bốc bim bim rồi cầm vào tay cầm chơi game chứ, Danh thám! Nó sẽ dính nhơm nhớp đấy!"

"Đúng là cái tên thích so đo tính toán."

Không phải là so đo tính toán đâu, Danh thám! Đây là cơ bản đấy, cơ bản!

Mà, cằn nhằn thế thôi, vẫn phải quay lại vấn đề ban đầu.

"Còn nữa, mấy người vào đây bằng cách nào?"

Lúc ra ngoài cửa chính đáng lẽ đã khóa rồi mới đúng. Tuy em Nanana ở lỳ trong phòng, nhưng cô ấy không ra khỏi phòng được nên cũng không ra được chỗ cửa chính.

"À, tại tôi tình cờ cầm chìa khóa phòng này đấy."

"Đừng có dùng chìa khóa vạn năng bừa bãi chứ, bà chủ nhà!"

Dù bị quát, bà chủ nhà du thủ du thực vẫn tỏ vẻ không quan tâm.

"Juugo, khoan hãy quan tâm chuyện đó, Pudding đâu?"

Đừng nói là không dâng cống phẩm cho Địa phược linh đại nhân, ngay cả Pudding đến muộn cũng sẽ khiến cô ấy nổi giận. Xem ra, tôi đã chẳng còn nhân quyền nào nữa rồi.

Mà, vừa cảm thán sự bất lực trước cuộc đời bi kịch của mình, tôi vừa trà trộn vào sự hỗn loạn trước mắt, kể cho em Nanana nghe câu chuyện ngày hôm nay.

"Cúp học là không tốt đâu nhé."

Làm em Nanana giận rồi.

"Câu này mà để cái kẻ hễ cúp là cúp cả tháng trời nói ra, đúng là chẳng có sức thuyết phục gì cả."

Bị chị Shiki chen vào nói, em Nanana vội vàng lảng tránh ánh mắt. Nhìn thái độ đó của em Nanana, chị Shiki cười xấu xa, rót bia.

"Nhắc mới nhớ, đúng là một ủy thác kỳ lạ nhỉ."

"Thật không chịu nổi, tại sao đi giao nguyên liệu làm bánh thôi mà cũng làm phức tạp thế chứ?"

Tôi vừa ăn bánh ngọt quà mang về, vừa than vãn.

"Chắc là ghét kẻ khác nhìn thấy cảnh tượng đó đấy."

Nghe những lời này của chị Shiki đang rót lon bia, em Nanana lầm bầm gì đó rất nhỏ.

"Chắc chắn là vì cái đó rồi nhỉ."

"Cũng phải, đúng là phong cách của con bé."

Hai người cười khúc khích nói chuyện bâng quơ, nội dung đối thoại tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Nhắc mới nhớ, không thấy lạ sao? Tại sao lại có cái phố kiểu đó chứ, trên hòn đảo này."

Hầu hết đều là học sinh, cửa hàng đều là thương hiệu gốc, giảng dạy nghiêm khắc, có Địa phược linh, bà chủ nhà thì quá cẩu thả, có Danh thám, lại còn mang theo tên người hầu biến thái, hơn nữa chỉ toàn gây rắc rối. Lần này lòi ra một con phố dưới sự cai trị bằng bạo lực, rốt cuộc là sao chứ?

Bị hỏi như vậy, bà chủ nhà và Địa phược linh nhìn nhau.

"Hửm? Tại sao nhỉ?"

Bị cựu thành viên đứng đầu GREAT7 hỏi, một thành viên của GREAT7 du thủ du thực thản nhiên nói ra đáp án.

"Bởi vì, đây là Đảo Nanae mà."

Trước câu trả lời như vậy, em Nanana cười vui vẻ.

"Ra là vậy, quả thực là vậy nhỉ."

Bảy cô cậu học sinh đã gửi gắm tâm nguyện vào hòn đảo Nanae được xây dựng bằng chính đôi tay họ, đó là ước nguyện về "Nơi mà người trẻ có thể thách thức bất kỳ ước mơ nào".

Vậy thì, cũng có những kẻ hướng về kiểu đường phố đó sao. Dù sao thì, đây là hòn đảo thâm sâu vượt quá phạm vi suy nghĩ của tôi mà.

Nghĩ đến đây, Danh thám đang cùng người hầu thách thức màn "chặt chém ngàn người" bắt chuyện với tôi.

"Nhắc mới nhớ, Juugo. Cuối cùng, tiền điện nước cậu định tính sao?"

"...A."

Đối mặt với lời chỉ trích đâm trúng tim đen của Danh thám, tôi rúc vào nhà vệ sinh ôm đầu.

"A—— rốt cuộc phải làm sao đây."

Trước tiên tính thử số tiền đang có hiện tại.

"...Không được rồi. Dù có gom thế nào cũng không đủ một nghìn yên."

Cho dù tính cả tiền ăn vào cũng chẳng ăn thua. Hoàn toàn là muối bỏ bể. A——, rốt cuộc phải làm sao đây? Hoàn toàn không có ham muốn bài tiết nhưng tôi vẫn ngồi trong nhà vệ sinh "Hự— Hự—" ra sức suy nghĩ.

"...Hết cách rồi, nước đến chân rồi."

Dằn vặt đến cùng, tôi đưa ra một quyết định gian nan.