“Rồi đây. Tay guitar của các cậu đã tới rồi!”
“Xin lỗi vì để mọi người đợi!”
Khi ba bọn tôi chạy ào vào cánh gà, Asaki-san và Miyachi đã đứng sẵn ở đó.
“Asaki-san vừa thấy mặt tôi liền hỏi, bỏ qua mọi lời mở đầu. “Cậu làm được chứ?”
“Tất nhiên. Tớ đến đây là vì chuyện đó mà.”
“Đừng lo. Bọn tớ có thể chơi hết tất cả các bài mà không cần phần MC. Giống như kế hoạch cậu lập, Kisumi-kun.”
“Chạy hết ga đến cuối luôn hả? Hẳn sẽ bùng nổ lắm đây,” tôi cố gắng trấn tĩnh bằng chút nói đùa nhẹ.
Asaki-san nói vào bộ đàm: “Báo họ biết ca sĩ và tay guitar sẽ lên sân khấu sau một phút nữa.”
“Cảm ơn, Asaki-san.”
“Dạo này cậu giúp tớ nhiều lắm, Kisumi-kun. Cho tớ được hưởng chút ánh đèn sân khấu nữa chứ.”
“Có một người cộng tác tuyệt vời như cậu là sự hỗ trợ lớn nhất rồi.”
Asaki-san cười gượng.
Tôi quay ra phía sân khấu. Âm nhạc vang lên từ đó khiến tôi tràn đầy dũng khí. Yorka, Kanō và Hanabishi đang đợi ở ngoài kia. Tôi muốn được đứng dưới ánh sáng ấy cùng họ càng sớm càng tốt.
May là tôi chẳng còn sức mà lo lắng nữa.
“SumiSumi, guitar của cậu đây.” Tôi nhận cây guitar mà Miyachi mang đến. Dây đeo hằn lên vai, cây đàn hôm nay dường như nặng hơn mọi khi.
“Nanamura, Sayu, cảm ơn vì tất cả.”
“Ra đó và dốc hết mình đi. Bọn tớ sẽ ở đây nhặt xương cậu sau.”
“Cứ cháy hết mình! Cho họ một màn trình diễn đáng nhớ!”
Những lời cổ vũ của họ khiến tôi mỉm cười.
“Miyachi, xin lỗi vì đã làm cậu lo đến tận phút cuối.”
Miyachi lắc đầu. “Đừng bận tâm. R-inks cùng nhau biểu diễn, thế là đủ. Giờ thì ra kia và tận hưởng hết mình nào!”
Phần hòa tấu ngẫu hứng của ba người trên sân khấu vừa kết thúc, để lại khán giả vẫn còn sững sờ trước màn biểu diễn đầy cảm xúc đó. Khi không khí vẫn còn sôi động, Miyachi và tôi bước lên sân khấu.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ,” tôi nói, trao nhanh ánh nhìn với từng thành viên.
Miyachi đứng ở micro giữa trong khi tôi chuẩn bị ở vị trí của mình. Yorka rời khỏi đàn phím, bước về phía tôi.
“Tớ nghe thấy cậu từ trong cánh gà. Cậu không hề căng thẳng chút nào. Cậu mạnh mẽ hơn rồi, Yorka.”
“Cậu trông kiệt sức đấy,” cô đáp, với tay lên cổ tôi.
“Cậu định hôn tớ à?”
“Cà vạt của cậu rối tung cả lên. Tớ nói rồi mà, lúc nhận lời tỏ tình, tớ không thích người luộm thuộm.” Cô khéo léo chỉnh lại cà vạt cho tôi. Cô để nút cà vạt lỏng hơn bình thường để tôi không cảm thấy bị bó chặt.
“Cảm ơn.” Tôi thực sự trân trọng sự chu đáo ấy. Rất đúng với con người cô — quan tâm theo cách kín đáo nhất.
“Tớ sẽ chỉnh lại cho cậu bất cứ lúc nào. Dù sao thì… tớ cũng là bạn gái cậu mà…”
Những lời đó khiến tôi nhớ lại ngày đầu tiên của năm hai cao trung, khi cô đáp lại lời tỏ tình của tôi.
“Kisumi, cảm ơn vì đã đến—”
“Chưa đâu. Nói chuyện sau khi mọi thứ kết thúc nhé,” tôi ngắt lời, nở một nụ cười thật lớn để trấn an cô.
“Được, tớ hiểu rồi.”
Cô trở lại chỗ ngồi trước đàn phím, còn tôi ra hiệu bằng cái gật đầu rằng tôi đã sẵn sàng. Cuối cùng, cả năm thành viên của R-inks đều đã có mặt trên sân khấu.
Miyachi cầm micro lên. “Chào mừng đến với màn biểu diễn cuối cùng của Lễ hội Văn hóa Eisei! Mọi người sẵn sàng vui chưa nào?”
Tiếng reo hò đáp lại dâng lên như sóng trào.
“Cảm ơn vì đã chờ! Bọn tớ là R-inks! Hãy cùng nhau biến những khoảnh khắc cuối này thành điều không thể quên nhé!”
Khi tiếng đếm của trống vang lên, âm nhạc bắt đầu.
