Là một khu nghỉ cao cấp, nên ngay cả bữa sáng cũng là một bữa ăn kiểu Nhật sang trọng. Sau khi thưởng thức món ăn ngon miệng, tôi ngồi thư giãn một lát. Hôm nay là mồng ba tháng Giêng, trên TV vẫn đang chiếu các chương trình đặc biệt đầu năm.
Tôi vừa nhấp ngụm trà xanh vừa lơ đãng xem chương trình. Khi uống xong, tôi đi xuống sảnh sớm hơn một chút, định ghé qua cửa hàng quà lưu niệm, nhưng khi tới nơi, Yorka đã đứng đợi sẵn.
“Chào buổi sáng, Kisumi. Cậu ngủ ngon chứ?”
“Nhờ có cậu mà tớ ngủ say đến mức chẳng nhớ mình ngủ lúc nào.”
“Cậu như một đứa trẻ con vậy,” Yorka cười khúc khích. Cô ấy trông chẳng có vẻ gì là căng thẳng hay lo lắng.
“Nghe cậu nói thế thấy hơi xấu hổ thật.”
“Tớ còn xấu hổ hơn nhiều,” cô lẩm bẩm giọng nhỏ.
“Người bắt đầu là cậu mà.”
“Còn người chủ động lại là cậu.”
“Xin lỗi vì tớ đã ngủ mất.”
“Được tha vì tớ thấy được an ủi.”
“Tớ cũng vậy.”
Hai đứa nhìn nhau rồi bật cười khi nhận ra cuộc trò chuyện thật ngớ ngẩn. Những lời trao đổi vụn vặt ấy lại trở nên quý giá vô cùng.
“Mama và Papa đang ở trong phòng trà.”
“Không nên để họ đợi.” Tôi đưa tay ra, Yorka nhẹ nhàng nắm lấy.
“Chị tớ sẽ đợi ở chỗ khác đến khi xong chuyện.”
“Không có chị đi cùng cậu có lo không?”
“Chuyện này tớ phải tự đối mặt,” gương mặt nghiêng của cô trông chững chạc hơn thường ngày.
Khi cả hai bước đi dọc hành lang của khu trọ, tôi hỏi bâng quơ:
“Này, Yorka. Theo cậu thì lúc nào là giai đoạn khủng hoảng nhất của tớ?”
“Ý cậu là, ngoài lúc này à?” cô hỏi, hơi lo lắng khi liếc nhìn tôi.
“Đừng suy nghĩ gì quá, tớ chỉ nói chuyện cho vui thôi.”
Cô suy nghĩ một lát, mặt nhăn lại nhẹ rồi trả lời:
“Là hồi tháng Tư, khi tớ lỡ nói muốn chia tay à?”
“Đó chắc chắn là một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất,” tôi bật cười. Có vẻ cô vẫn còn thấy áy náy.
“Hay là lúc Sayu-chan tỏ tình với cậu trong kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng?”
“Cũng bất ngờ thật, nhưng cảm xúc của tớ chẳng hề lay động.”
“Thế còn khi cậu phải giả làm bạn trai của cô Kanzaki hồi tháng Bảy?”
“Căng thẳng và ngượng muốn chết, nhưng không, vẫn chưa phải chuyện đó.”
Yorka có vẻ bực bội vì đoán mãi chưa đúng, trông cô thật quyết tâm. Sau khi nghĩ thêm một lúc, cô thử lần nữa.
“Là khi cậu đến gặp Hasekura-san sau buổi tập của ban nhạc?”
“Tình huống đó cũng giống hôm nay — việc tớ phải tự mình đối diện, nhưng không, vẫn không phải.”
“Thế là buổi biểu diễn ở lễ hội văn hóa?”
“Về thể lực thì đúng là mệt nhất.”
“Còn khi cậu cầu hôn tớ trên sân khấu?”
“Tớ hồi hộp thật, nhưng đâu có coi đó là khủng hoảng.”
“Hay là mỗi khi tớ ghen quá mức? Không phải tớ không tin cậu đâu, Kisumi. Có lẽ mấy nguyên tắc nghiêm khắc kiểu ‘không romcom’ của tớ khiến cậu mệt?”
“Nếu có gì, thì tớ chỉ muốn cậu yêu tớ hơn nữa.”
Khi rẽ qua khúc cua trong hành lang, tôi bất ngờ hôn cô.
“Thôi được rồi, tớ chịu. Nói cho tớ biết đáp án đi!” Cô nhìn tôi chăm chú, trông đầy tò mò.
“Là lúc tớ tỏ tình với Arisaka Yorka.”
“Hả?” Cô tròn mắt, “Sao lại thế? Cậu được đồng ý mà, đáng lẽ đó phải là một kết thúc hạnh phúc chứ. Hay cậu bị ám ảnh vì tớ bắt cậu đợi?”
“Khoảng chờ đợi đó hoàn toàn xứng đáng. Nếu không có nó, tớ đâu ở đây lúc này.”
“Vậy là vì sao?”
“Vì lúc ấy tớ đã thấy cậu phát ngán với chuyện bị tỏ tình. Tớ sợ mình sẽ khiến cậu khó chịu.”
“Đúng là hồi đó tớ còn chẳng thích nói chuyện với ai.”
“Khi tớ quyết định tỏ tình, cảm giác như đang làm điều mà cậu sẽ ghét. Tớ dằn vặt mãi. Phải có rất nhiều can đảm mới dám nói ra với người mình thật lòng thích, nhất là khi gần như chắc chắn rằng họ sẽ từ chối và ghét mình vì điều đó. Và tớ gần như tin chắc—đến 99,9%—rằng cậu sẽ từ chối.”
“Nhưng việc cậu tỏ tình đã thay đổi cuộc đời tớ, Kisumi.”
“Nó cũng thay đổi cuộc đời tớ.”
Khi cảm nhận phép màu của khoảnh khắc này, tôi nói tiếp:
“Lúc đầu, tớ nghĩ cậu sẽ chỉ là một ký ức trong đời. ‘Madonna’ của những năm cấp ba. Một kỷ niệm ngọt ngào để nhớ lại khi trưởng thành. Đôi khi tớ sẽ nghĩ về cậu, tự hỏi giờ cậu ở đâu, làm gì, hay đã kết hôn chưa. Rồi trong một buổi họp lớp, tớ sẽ vô thức tìm cậu, nhưng cậu sẽ chẳng xuất hiện. Cậu như một giấc mơ, người mà tớ sẽ chẳng bao giờ gặp lại sau khi tốt nghiệp.”
“Nhưng giờ bọn mình đang ở đây cùng nhau,” Yorka nói, khẽ nâng bàn tay đang đan vào tay tôi. Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ khiến chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh.
“Với tớ, Arisaka Yorka từng là một bông hoa xa xôi không thể với tới. Một hình bóng để ngưỡng mộ, như trong mơ. Được gặp cậu thôi đã khiến tớ hạnh phúc, nhưng việc cậu đồng ý, rồi trở thành bạn gái của tớ—điều đó vượt xa cả giấc mơ. Tớ không muốn mất cậu, không bao giờ. Tớ muốn ở bên cậu đến hết đời, đến hơi thở cuối cùng. Không, kể cả sau đó, tớ vẫn sẽ tiếp tục yêu cậu.”
Tôi không muốn Yorka trở thành một ký ức trong đời mình.
“Đây là lời cầu hôn lần thứ hai à?”
“Tớ sẽ nói bao nhiêu lần cũng được, miễn là nó khiến cậu mỉm cười.”
Bạn gái tôi, đang đứng bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ như một bông hoa anh đào nở rộ.
Kiểu người con gái lí tưởng, nữ thần ấy