Tất cả bọn tôi cùng nhau ra biển.
Sau khi dỡ đồ mang từ biệt thự xuống, tôi và Nanamura bắt đầu dựng dù. Bọn tôi trải hai tấm bạt lớn lên cát, chèn lại bằng thùng đá và túi để gió không thổi bay. Mỗi người dựng một cây dù lớn để tạo bóng mát rồi xếp ghế nằm bên dưới.
“Ha~! Senpai, anh xong chưa thế?”
“Nếu phàn nàn thì ra phụ đi, Sayu.”
“Cướp cơ hội để đàn ông thể hiện thì kỳ lắm.”
Sayu mặc một bộ bikini vàng huỳnh quang với quần short jean, đội thêm mũ che nắng, trông năng động và hợp không khí biển.
“Thật đấy, tớ chịu hết nổi rồi. Nóng quá!”
“Đúng đó! Ra biển thôi!”
Asaki và Sayu cởi dép, vừa hét vừa chạy trên bãi cát, tiếng cười giòn vang khi họ đuổi nhau ra mép nước.
“Mọi người, nhớ khởi động kỹ, nghỉ ngơi thường xuyên và uống đủ nước. Đừng quá sức, chú ý an toàn, đi đâu phải nói cho người khác biết. À, và nhớ giữ trật tự để không làm phiền ai.” Như thường lệ, cô Kanzaki nhắc nhở bằng giọng nghiêm túc.
Bộ đồ bơi của cô toát lên vẻ sang trọng như ở khu nghỉ dưỡng: đội mũ rộng vành, áo tắm cổ cao viền ren tinh tế, kèm theo tấm váy choàng dài quấn quanh eo. Dù kín đáo, vóc dáng trưởng thành và duyên dáng của cô vẫn hiện rõ.
“Shizuru-chan, chị nghiêm túc quá! Thư giãn chút đi, đây đâu phải buổi học.”
“Nhưng bọn mình vẫn phải có trách nhiệm với học sinh—”
“Rồi rồi, mấy cô gái thì cẩn thận đừng để bị bắt chuyện nhé. Còn mấy cậu, đừng gây ồn ào. Thế thôi, giải tán.” Nói ngắn gọn vài câu, Aria liền duỗi chân nằm dài trên ghế bố.
“Khoan, chị nằm luôn hả?”
“Người lớn có cách vui riêng. Sumi-kun, lấy giúp chị lon bia nhé?” Aria kéo nhẹ kính râm xuống, lập tức sai tôi — người đang đứng gần đó.
Bộ đồ bơi của Aria trông sang chảnh đúng kiểu ngôi sao: bikini dây chéo đính vòng kim loại tinh xảo, vừa hiện đại vừa quyến rũ. Chị tự tin khoe dáng với khí chất đầy cuốn hút.
“Uống giờ này hơi sớm đó.”
“Thôi nào, đang nghỉ hè mà. Với lại chị lái xe từ sáng, khát khô cả cổ rồi. Uống một ngụm coi như phần thưởng xứng đáng, đúng không? Ừm~ ngon tuyệt.” Aria nhấp một ngụm bia lạnh, vẻ mặt mãn nguyện như thể vừa uống nước tiên. Cả Aria lẫn cô Kanzaki — hai người đã thay nhau lái xe suốt quãng đường — giờ đều thư giãn dưới bóng dù.
Sức hút của hai người phụ nữ xinh đẹp ấy khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Dù cố nhủ không để tâm, ánh mắt tôi vẫn vô thức dõi theo.
Đúng là quỷ dữ mùa hè không bao giờ chịu nương tay.
“…Sumi-kun, em nhìn nhiều quá rồi đấy. Biết xấu hổ không?”
“Hả?” Tôi đang dọn mấy món đồ vương vãi thì Aria tinh ý bắt gặp ánh nhìn lơ đãng của tôi.
“Tay em ngừng lại luôn kìa. Chị kể cho Yor-chan nghe giờ.”
“Khoan! Đừng có hiểu lầm thế chứ!” Tôi vội vàng xua tay, chẳng muốn dính thêm rắc rối giữa chị em họ.
“Kisumi-kun, ra đây đi!”
“Nước mát lạnh cực luôn!”
Asaki và Sayu đang vui vẻ trong làn nước biển ngập đến ngang hông, vừa cười vừa té nước vào nhau.
Tôi cởi áo thun rồi định xuống tham gia cùng họ, nhưng Yorka thì vẫn đứng yên, có vẻ lưỡng lự.
“Cậu không xuống à, Yorka?”
“Có chứ, nhưng…” cô liếc nhìn tôi, ánh mắt hơi ngập ngừng.
“Ngại hả?”
“Ừ…”
Cảm giác như thế giới sụp đổ, tôi quỳ sụp xuống cát.
“Cậu đã vất vả chọn đồ bơi bao lâu, vậy mà giờ lại bảo không cho tớ thấy à? Tớ mong chờ lắm luôn đó. Thật không công bằng.”
Tôi giả vờ nghẹn ngào.
“Vì… vì cậu nói mấy câu đó nên tớ lại càng thấy áp lực hơn…”
“Cậu nói gì thế? Với tớ, chỉ cần được đi biển cùng Yorka là đã là một mùa hè tuyệt vời rồi. Mà giờ còn được thấy cậu trong đồ bơi nữa thì đúng là phép màu. Từ giờ trở đi toàn là điểm cộng thôi.”
Tôi thành thật nói ra cảm xúc của mình.
Yorka bỗng im lặng, còn Nanamura với Miyachi đứng gần đó liếc nhau đầy ẩn ý.
“Nghe rõ chứ, Nanamu?”
“Rõ mồn một, Miyauchi. Sena vẫn thẳng tính như mọi khi. Nhìn kìa, Arisaka-chan đỏ như bạch tuộc luộc luôn.”
“Tớ đâu nói gì sai đâu mà.”
Chẳng có gì sai khi mong được thấy bạn gái mình trong đồ bơi cả.
“…Thiệt là, chỉ là đồ bơi thôi mà!”
Cuối cùng Yorka cũng cởi chiếc áo thun đang mặc. Tôi nín thở.

Trước mắt tôi là Yorka, trong bộ bikini màu xanh bạc hà mà tôi đã chọn cho cô ấy. Màu sắc tươi mát ấy tôn lên làn da trắng mịn, khiến vẻ dịu dàng của Yorka càng thêm nổi bật. Thiết kế nữ tính làm cô vừa trông đáng yêu, vừa mang một sức hút trưởng thành rất riêng.
“…Thế nào?” Yorka khẽ hỏi, hai tay ôm lấy cánh tay mình, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên gương mặt.
“Đẹp lắm! Tớ có thể nhìn mãi cũng không chán!”
“Cậu nói thẳng quá, nghe mà nổi da gà luôn…”
“Tớ chỉ đang khen thật lòng thôi mà! Từ tận đáy lòng luôn đó.”
“Tớ hiểu, nhưng cậu nói quá đà rồi!”
Không biết đó có phải cách cô che giấu sự xấu hổ hay không, nhưng những lời trách nhẹ ấy chẳng thể át nổi niềm ngưỡng mộ trong tôi. Tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ nhìn cô.
“Thôi, xuống nước đi!” Yorka nắm tay tôi kéo ra biển.
Có lẽ cô nghĩ còn hơn để tôi cứ nhìn mãi như thế.
Khi chúng tôi cùng bước xuống, hơi nóng lập tức tan biến, nhường chỗ cho làn nước mát lạnh lan khắp cơ thể.
“Biển mát thật đó!”
Miyachi đang nằm lọt thỏm trong chiếc phao lớn, lơ lửng trên sóng.
“Miyachi, nhớ đừng để trôi xa quá nhé.”
“Tớ đâu có ngủ quên được. Với lại, tớ còn có động cơ siêu mạnh đây này.”
“Muốn tớ tăng tốc cho cậu bay luôn không?” Nanamura cười, đẩy mạnh chiếc phao.
“Không, đừng mà!”
“Càng cấm tớ càng muốn làm!”
“Woa, nhanh quá!” Miyachi hét lên, giọng đầy phấn khích.
Nhờ cú đạp mạnh của Nanamura, hai người họ nhanh chóng trôi xa ra ngoài.
“Không ngờ tớ thật sự đang ở biển… cùng Kisumi.” Yorka nói nhỏ, giọng pha chút xúc động.
“Ừ, khác hẳn mùa hè năm ngoái nhỉ.”
Tôi chưa từng tưởng tượng mình lại có thể hẹn hò với Yorka, lại còn cùng cô đi chơi với bạn bè như thế này — nhất là khi trước đây cô luôn khó hòa đồng với mọi người.
“Cảm giác được đi biển cùng bạn bè thật lạ.”
“Nhưng vui đúng không? Vì cậu đang trải nghiệm điều mới mà.”
“Ừ. Tớ nghĩ mình sẽ căng thẳng lắm, nhưng từ lúc đi đến giờ tớ cười suốt, kể cả khi ngồi trên xe nữa.”
“Tớ cũng thấy… À mà này, Yorka, cậu cố tình không để nước chạm vai hả?”
Đầu của Yorka hơi cúi thấp một cách lạ lùng. Có lẽ cô đang cố che đi bộ đồ bơi của mình.
Tôi liếc khẽ xuống, nhìn qua làn nước về phía phần ngực của cô.
“Đừng có nhìn từ trên xuống như thế chứ!”
“Vậy… tớ nhìn từ dưới nước được không?”
Không chờ câu trả lời, tôi lập tức lặn xuống biển.
Bỏ qua vị mặn xộc vào miệng, tôi nheo mắt cố nhìn hình dáng của Yorka qua làn nước trong. Nhưng bất ngờ, mọi thứ tối sầm lại khi có đôi tay quấn quanh đầu tôi từ phía sau.
Tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, vội vùng vẫy để không chìm hẳn. Tuy vậy, vì quá bất ngờ nên phần lớn không khí trong phổi đã thoát ra thành bong bóng.
Dù vậy, tôi vẫn cố chịu đựng. Một phần trong tôi muốn ở lại khoảnh khắc này mãi, dù chỉ còn chút oxy.
“H-này… cậu ổn chứ? Sao chẳng thấy bong bóng gì luôn vậy…”
Ngay khi Yorka buông tay, tôi trồi lên mặt nước, há to miệng hít lấy không khí. Dòng oxy mát lạnh như mật ngọt tràn vào lồng ngực.
“Tưởng đâu tớ tiêu thật rồi…”
“Cậu chịu đựng giỏi hơn tớ nghĩ đó.” Yorka trông có vẻ hối hận vì trò đùa của mình.
“Đây là thiên đường hay hiện thực vậy?”
“Biết đâu được.”
“Đợi đã, để tớ kiểm tra xem cảm giác vừa rồi có thật không.” Tôi định lặn xuống lần nữa thì Yorka hốt hoảng kéo lại.
“Tớ không ngờ cậu lì đến thế. Tưởng cậu trồi lên ngay chứ.”
“Nhưng mà, tớ không ghét trò đó đâu.”
“Chỉ là ôm thôi mà.”
“Thật sao? Dưới nước thì cảm giác khác hẳn đấy.”
“Đừng nói linh tinh nữa!”
“Tớ nói thật mà… mềm lắm.”
“Dừng lại đi!” Yorka đỏ mặt lao đến, như thể muốn xóa ký ức đó khỏi đầu tôi.
“Là bạn trai của cậu, tớ thấy vui khi cậu dám chủ động hơn.”
“…Chỉ trong giây lát thôi, tớ không nghĩ cậu sẽ để ý.”
“Đừng xem nhẹ tớ.”
Khi khuôn mặt Yorka tiến lại gần, cô khẽ đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ.
“Hôm nay vị hôn hơi mặn nhỉ.”
“Có lẽ vì tớ lỡ rơi nước mắt hạnh phúc.”
“Xạo quá. Mặt cậu sáng rực luôn kia kìa.”
“Không ngờ trong chuyến đi này, bọn mình lại hôn nhau thật.”
Giữa bầu không khí náo nhiệt, tôi không nghĩ hai đứa sẽ có khoảnh khắc riêng tư đến thế. Nụ hôn ấy khiến tim tôi như tan chảy.
“Hình như tớ bắt đầu thích… hôn rồi đó.”
“Trùng hợp thật. Tớ cũng vậy.”
“Muốn làm lại không?”
“Tớ muốn lắm… nhưng chắc nên quay lại với mọi người trước khi bị nghi ngờ.”
Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng rõ ràng trái tim vẫn đập loạn nhịp.
“Vừa rồi hai cậu làm gì thế? Tớ thấy hai người cùng lặn xuống rồi ôm nhau trong nước, trông vui quá nha.”
Vừa khi bọn tôi quay lại nhóm, Asaki-san liền ném ra câu nói kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ki-senpai với Yor-senpai đúng là chẳng kiêng dè gì, ngay cả trong chuyến đi.”
“Hai người ngọt ngào thật luôn!”
Sayu và Miyachi phấn khích ra mặt.
Yorka liếc Asaki-san một cái sắc như dao, nhưng không thể phản bác gì, vì chính cô là người khơi ra chuyện này.
“Ư…”
“Sao thế, Arisaka-san? Tớ ghen tị thật đó, hai người tình cảm quá mà~”
Yorka im bặt, mặt đỏ bừng — chẳng biết là vì xấu hổ hay tức giận với Asaki-san nữa.
“Senaaa ~”
Giữa không khí căng thẳng ấy, cái đầu của Nanamura bỗng trồi lên khỏi mặt nước như một linh hồn biển cả.
“Gì vậy!? Đứng sau lưng tớ làm gì thế!?”
Linh cảm xấu trỗi dậy.
“Sena, đây là chuyến đi chung mà. Muốn thân mật với bạn gái thì đợi tới tối hẵng tính!”
“B-bọn tớ chỉ nói chuyện thôi mà!”
“Arisaka-chan nổi bật lắm rồi đấy. Cậu cũng phải nghĩ cho người khác chứ!”
Nanamura hét lên, rồi bất ngờ vòng tay siết chặt lấy eo tôi.
“Nanamura, buông ra! Làm gì vậy hả!”
“Dù cậu là người tổ chức, tớ cũng không tha đâu!”
“Ngừng lại mau!” Tôi giãy giụa cố thoát ra, nhưng cánh tay rắn chắc của hắn chẳng hề nhúc nhích.
“Chết đi, đồ khốn ngọt ngào quá mức!”
“Tớ không cần nghe chuyện đó từ cậu đâu!”
Nanamura dùng sức khủng khiếp ném tôi văng lên cao.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ cơn lơ lửng giữa không trung — vừa thấy bầu trời trước mắt, thì ngay sau đó, rầm! — tôi cắm đầu xuống biển.
“Chuẩn lắm, Nanamura-kun!”
“Công lý đã được thực thi!”
Asaki-san và Nanamura vui vẻ đập tay ăn mừng, còn tôi thì đang sặc nước mặn đến cay cả mũi.
