“Khung cảnh này đẹp đến nghẹt thở luôn ấy, Sena.”
“Quá đúng, cứ như thiên đường vậy, Nanamura.”
Bầu trời xanh biếc trên cao, trong khi sóng biển khẽ vỗ vào bờ. Trên bãi cát trắng lấp lánh, những cô gái trong trang phục bơi nổi bật rực rỡ dưới nắng hè.
Giữa khung cảnh tuyệt mỹ ấy, Nanamura và tôi như chìm vào cơn hạnh phúc.
Trong giây lát, tôi tự hỏi liệu đây có phải là mơ không. Nhưng ánh nắng gay gắt trên đầu và hơi ấm từ cát truyền qua bàn chân trần nhanh chóng khẳng định rằng tất cả đều là thật.
Đây chính là mùa hè — và tôi thật sự vui vì đã đến đây. Mọi thứ đều tự do, phóng khoáng giữa khung cảnh mênh mông. Một trang tuổi trẻ của chúng tôi đang được khắc lên ngay tại khoảnh khắc này.
“BIỂN ĐÂY RỒI!”
Nanamura và tôi cùng hét lên sung sướng. Ngay cả cái nắng gay gắt cũng chỉ càng khiến niềm phấn khích bùng lên mãnh liệt hơn.
Sáng sớm nay, các thành viên Câu lạc bộ Sena tập trung tại ga rồi chia nhau lên xe do cô Kanzaki và Aria-san lái để đến biệt thự của cô.
Chúng tôi đi theo đường cao tốc, thỉnh thoảng dừng lại ở các trạm nghỉ để thư giãn. Cả nhóm ăn vặt, đổi chỗ ngồi cho nhau. Không khí trên xe rộn ràng tiếng cười nói. Thỉnh thoảng, cả đám cùng chơi trò đoán chữ hay hát theo nhạc lớn đến mức vang cả xe. Có lúc, chẳng hiểu sao mọi người đồng loạt ngủ gục, để lại không gian yên tĩnh lạ lùng — chắc vì dậy sớm quá.
Ra khỏi cao tốc, chúng tôi ghé một siêu thị lớn để mua đồ ăn. Số lượng đồ chất đầy xe là bằng chứng rõ ràng cho thấy ai nấy đều hào hứng thế nào.
Cuối cùng, khoảng gần trưa, chúng tôi đến nơi — biệt thự của cô Kanzaki.
Bên ngoài ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển kiểu nhà nghỉ châu Âu. Bước qua cánh cửa gỗ chắc chắn, một không gian rộng rãi hiện ra với nội thất gỗ kết hợp cùng phong cách hiện đại, sang trọng. Ai nấy, kể cả tôi, đều buột miệng thốt lên kinh ngạc. Asaki-san và Sayu lập tức rút điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.
Vì có bãi biển nằm ngay gần biệt thự, chúng tôi chẳng mất thời gian gì mà đi thẳng ra đó.
Cả nhóm chia thành từng cặp để vào phòng thay đồ: tôi với Nanamura, Yorka với Miyachi, Asaki-san với Sayu, còn Aria-san ở cùng cô Kanzaki.
Nanamura và tôi thay đồ rất nhanh rồi làm theo lời cô Kanzaki dặn — mang ô che nắng và ghế dài ra bãi biển. Bất ngờ thay, biệt thự này được trang bị đủ mọi loại dụng cụ giải trí, nên bọn tôi có thể ra biển chơi bất cứ lúc nào. Thậm chí còn có cả thuyền kayak nữa.
“Sena, cậu bơm trái banh kia giúp tớ nhé? Cái phao này để tớ lo.”
“Rõ rồi.”
Trong lúc chờ các cô gái thay đồ, Nanamura và tôi đứng trước cửa ra vào, liên tục thở ra phì phò như đang thi xem ai có dung tích phổi lớn hơn. Đúng lúc đó, Yorka và Miyachi bước ra.
“Hai cậu phấn khích quá mức rồi đấy.”
“Ơ, được đi biển cùng cả nhóm thì ai mà chẳng háo hức chứ?”
“Giờ nghĩ lại… có lẽ đây là lần đầu tớ được tắm biển ở Nhật.”
Yorka chợt nhìn xa xăm, mang theo dáng vẻ điềm tĩnh đặc trưng của tiểu thư nhà giàu. Với người từng cùng gia đình nghỉ dưỡng ở các khu biển nước ngoài suốt kì Tuần Lễ Vàng như cô ấy, có lẽ biển Nhật không khiến cô quá phấn khích như bọn tôi.
Yorka mặc một chiếc áo thun rộng bên ngoài đồ bơi, nhưng nó chẳng thể che giấu vóc dáng cân đối của cô; nếu có, thì chỉ khiến người ta càng tưởng tượng hơn. Còn Miyachi thì diện bộ đồ bơi dạng quây, viền bèo xinh xắn quanh cổ áo, tông tím nhạt trông vô cùng dễ thương.
“Nanamu, bơm phao xong chưa? Cho tớ mượn với!”
“Xong rồi! Nè, Miyachi, đón nhé!”
“Tới đây nào!”
Nanamura ném chiếc phao như đang chơi trò ném vòng. Miyachi giơ hai tay cao qua đầu, làm mục tiêu, và chiếc phao đáp xuống hoàn hảo quanh người cô.
““Oa~!”” Yorka và tôi đồng thanh vỗ tay.
Khi đang háo hức chuẩn bị ra biển, tôi chợt nhớ ra mình quên điện thoại trong phòng, nên vội quay lại lấy.
Trên đường trở ra hành lang, tôi tình cờ gặp Asaki-san.
“Asaki-san, cậu xong rồi à?”
“Ừ, xin lỗi đã để cậu đợi.”
“Không sao. Bọn tớ vừa mới bơm phao dưới nhà”
“Này, Kisumi-kun, tớ hỏi chút được không?”
“Gì thế?”
“Tớ vừa thay đồ bơi xong… cậu xem giúp có gì kỳ kục không?”
Asaki-san nói rồi thản nhiên kéo khóa áo hoodie xuống. Không hiểu sao, cảnh tượng ấy bỗng như diễn ra chậm lại trong mắt tôi — chiếc khóa từ từ trượt xuống, để lộ bộ đồ bơi bên trong.

Asaki-san mặc một bộ bikini đơn giản với những đường sọc đỏ trắng mảnh. Dây áo trong suốt tạo cảm giác nhẹ nhàng và tươi mới, khiến cô trông nổi bật một cách tự nhiên. Đó là lựa chọn rất hợp với vẻ đẹp vốn có của Asaki-san.
Dù đồ bơi vốn là trang phục để mặc nơi công cộng, tôi vẫn thấy khó xử khi đối diện bạn cùng lớp trong bộ đồ như thế. Ánh mắt tôi vô thức lảng đi. Dù muốn nhìn thêm một chút, tôi cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.
Khác với khi thấy ai đó mặc đồ bơi ngoài bãi biển, tình huống “gặp trong hành lang” thế này khiến tôi chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Vậy… nó trông thế nào?”
“Đẹp lắm. Rất hợp với cậu.”
“Cậu có nhìn thật không thế? Né mắt tớ hoài à. Nhìn kỹ một chút cũng được mà.”
Nhận ra sự lúng túng của tôi, Asaki-san bước lại gần, giọng trêu chọc.
Rồi xong, giờ cô ấy lại tiến đến trong khi tôi chẳng biết phải để mặt ở đâu. Báo động nội tâm kích hoạt — phải bình tĩnh!
Tệ thật, cơ mặt tôi không chịu nghe lời.
Đây là lúc phải giữ vững tinh thần, Sena Kisumi! Không được để tâm trí lung lay bởi mấy chuyện nhỏ nhặt thế này!
“Này, Kisumi-kun, nhìn sang đây đi. Nhìn một chút cũng chẳng mất gì mà.”
“A–Asaki-san, cậu đừng chọc con trai quá chứ…”
Chuyện con trai thấy tò mò trong tình huống này là điều hiển nhiên, đặc biệt khi hình ảnh khác hẳn với bộ đồng phục thường ngày. Tôi quay mặt sang hướng khác — và vô tình nhìn thấy chiếc giường trong phòng.
Khoảnh khắc đó, đầu tôi chỉ nghĩ: Thật sự, đồ bơi cũng đâu khác gì mấy bộ đồ ở nhà…
Với một đứa con trai mới lớn chưa có kinh nghiệm gì như tôi, việc thấy bạn nữ mặc đồ bơi ngoài đời thật đúng là thử thách lớn. Không giống hình ảnh trong sách báo hay trên mạng, mọi thứ đều sống động, thật đến mức khiến tim đập loạn nhịp.
“Yên tâm đi, tớ không phải kiểu người dễ xem nhẹ bản thân đâu.”
“T–Tớ yên tâm… về chuyện gì cơ?” Tôi lắp bắp hỏi, giọng hơi vỡ.
“Tớ chỉ muốn cậu là người đầu tiên nhìn thấy bộ này. Không biết cậu có thích không thôi.” Asaki-san nói, vẫn giữ nụ cười dịu dàng khiến người nghe không thể đoán được cô đang đùa thật hay nói thật.
“Asaki-san, cậu đừng tin con trai dễ dàng như thế.”
“Hả? Sao tự nhiên cậu lại nghiêm túc vậy?”
“Như cậu muốn, tớ sẽ nhìn cho đàng hoàng. Đừng nhúc nhích nhé.”
Tôi quyết định không để cô tiếp tục trêu mình nữa, bèn “phản công” bằng cách nhìn thẳng — tất nhiên vẫn giữ khoảng cách vừa phải.
“Ơ… nhìn chằm chằm như vậy thì ngại lắm…”
“Asaki-san, đứng yên chút đi.” Tôi ngăn tay cô khi thấy cô định lấy áo khoác che lại.
Sự tự tin khi nãy biến mất, khuôn mặt Asaki-san đỏ bừng, còn tôi thì cảm thấy như mình vừa thắng trong một “trận chiến” kỳ lạ nào đó.
“T–Thôi, đủ rồi! Tớ xuống trước đây!”
Cô kéo chặt áo khoác rồi chạy nhanh xuống cầu thang. Còn tôi đứng lại, vừa nhẹ nhõm vừa thấy trống rỗng lạ thường.
“Đúng là… đồ bơi có sức mạnh khủng khiếp thật.”
Mùa hè – con quỷ của những thử thách tinh thần – quả thật chẳng hề khoan nhượng
