I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 04 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 7.3 Hãy cẩn thận vào đêm lễ hội

Chẳng bao lâu sau, Ei được tìm thấy, bình an vô sự

Người phát hiện ra Ei không phải là các thành viên Câu lạc bộ Sena, mà là Hanabishi Kiyotora – người đang đến lễ hội cùng các thành viên hội học sinh khác.

Sau khi chơi trò vớt cá vàng, Ei mải nói chuyện với mấy bạn cùng trường nên đã để lạc Yorka và mọi người. Khi đang đi lang thang, nước mắt lưng tròng, thì Hanabishi tình cờ trông thấy, liền dẫn con bé theo và giúp tìm chúng tôi. Sau khi nghe thông báo tìm trẻ lạc, cậu ấy đưa Ei đến điện thờ.

Nhận được tin nhắn của Asaki-san, chúng tôi vội quay lại.

“Ki-su-mi-kun!”

Vừa thấy tôi, Ei òa khóc rồi lao tới ôm chầm lấy.

“Sao lúc nào em cũng làm mấy chuyện liều lĩnh như thế hả!”

Tôi muốn ôm Ei nhưng cố kiềm lại và quát lên như một người anh trai.

“Nói chuyện với bạn cùng trường thì được, nhưng em chỉ cần nói với mọi người một tiếng thôi, đã chẳng bị lạc rồi. Em có biết bọn anh lo lắng đến mức nào không hả?” Giọng tôi lớn hơn dự định. Trước lời mắng của tôi, Ei đứng lặng, nước mắt chảy dài trên má.

“Ei-chan, Kisumi lo cho em lắm đấy. Hiểu điều đó là được rồi.” Yorka nghiêng người, nhẹ giọng nói.

“Tốt quá, cuối cùng cũng không sao cả.”

“E-em xin lỗi…”

Khi tôi xoa đầu Ei, con bé bám chặt vào ngực tôi, khóc nức nở.

“Cảm ơn cậu nhiều, Hanabishi.”

“Sena-chan, giúp một cô gái đáng yêu đang gặp rắc rối là nghĩa vụ cơ bản của một quý ông mà.”

“Hôm nay tớ mới thật sự hiểu vì sao cậu được nhiều người thích đến thế. Nhưng sao cậu biết đó là em gái tớ?”

“Thì… em gái cậu trông giống cậu lắm. Vừa nhìn là tớ đoán ra ngay.”

“Hiếm ai nói bọn tớ giống nhau lắm đấy.”

Ngay cả Yorka, dù từng gặp Ei ở nhà tôi, ban đầu cũng nhầm Ei là người mà tôi “ngoại tình” cùng. Nhận ra như vậy, quả thật Hanabishi rất tinh ý.

“Như mọi khi, cậu lại chiếm hết ánh nhìn rồi đấy.”

“Asaki-san,” tôi xen vào.

“Tớ biết. Chỉ là… nhẹ nhõm vì cậu ấy tìm thấy em gái cậu thôi.”

Hanabishi bật cười vui vẻ trước lời đáp thẳng thắn của Asaki.

“Chỉ là trùng hợp thôi. À mà, nghe nói cậu bị choáng vì nắng à? Giờ ổn hơn chưa?”

“Tớ ổn rồi. Còn cậu, không nên để các thành viên hội học sinh chờ đâu.Nên quay lại sớm đi.”

“Ối, đúng thật. Tớ quên mất. Tại mải ngắm Asaki-san trong bộ yukata xinh đẹp quá mà.”

“Đẹp là nhờ hoa văn của bộ yukata thôi.”

“Không đâu, chính vì cậu mặc nên nó mới đẹp đấy.”

Như thường lệ, Hanabishi không ngừng buông lời khen một cách trơ trẽn, còn Asaki-san thì trông hết sức bất lực.

“Vậy thì, tớ xin phép đi trước.”

“Cảm ơn cậu, Hanabishi. Lần sau tớ sẽ đền đáp.”

“Bọn mình là bạn mà, lo gì chuyện đó,” Hanabishi đáp lại vui vẻ, rồi rảo bước về phía các gian hàng.

Ei và tôi cúi đầu cảm ơn mọi người lần nữa.

“Cảm ơn mọi người nhiều lắm.”

“Em xin lỗi…”

Ai nấy đều mỉm cười nhẹ nhõm. Tôi thật sự biết ơn sự tốt bụng của các thành viên Câu lạc bộ Sena.

“Giờ làm gì đây? Vẫn chưa đến tám giờ, mọi người muốn đi chơi thêm không?” Câu hỏi của Nanamura khiến cả nhóm nhìn nhau.

Sau chuyện vừa rồi với Ei, tôi cũng thấy hơi mệt, chẳng còn hứng chen vào đám đông nữa. Có vẻ mọi người cũng nghĩ như vậy.

“Hay về nhà em đốt pháo hoa đi? Em còn mấy cây pháo cầm tay.” Gợi ý của Sayu được cả nhóm đồng lòng tán thành.

Chúng tôi quyết định đi bộ đến nhà Yukinami, cách đền chừng mười phút trong khu dân cư. Từ lúc giúp mấy cô gái thay yukata cho đến giờ đốt pháo, nhà Yukinami đúng là vất vả vì bọn tôi suốt cả ngày.

“Wow, mẹ của Yukinami-chan xinh thật đấy.”

“Đừng có mà nhăm nhe mẹ của đàn em mình! Biết giữ thể diện chút đi!” Tôi thúc cùi chỏ vào sườn Nanamura, nhưng cơ cậu ta cứng như thép khiến tay tôi đau ngược lại.

“Ghê thật đấy. Từ giờ cấm anh bước chân vào nhà em .” Sayu nghiêm mặt nói, khiến Nanamura cuối cùng cũng chịu im.

Cuối cùng, nụ cười cũng trở lại trên khuôn mặt Ei, còn Asaki-san, sau khi lấy lại sức, cũng hòa vào niềm vui cùng mọi người. Những chùm pháo hoa rực rỡ thắp sáng màn đêm, nổ lách tách trong không khí.

“Rồi, giờ kết thúc bằng pháo que nhé! Ai giữ lửa cháy lâu nhất sẽ thắng!”

Sau khi đốt hết mấy cây pháo cầm tay, mọi người đồng loạt châm pháo que theo hiệu lệnh của Miyachi. Cả nhóm im lặng, chăm chú nhìn ngọn lửa nhỏ rung rinh ở đầu que.

Từng tia sáng dần tàn lụi, cho đến khi chỉ còn Yorka và Asaki-san trụ lại.

“Ồ, căng rồi đây!”

“Không biết Yor-senpai hay Asa-senpai sẽ thắng nhỉ?”

Nanamura và Sayu bắt đầu hào hứng cổ vũ, còn Yorka và Asaki-san vẫn im lặng, ngay cả sau khi trận đấu đã kết thúc.