I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hành Trình Cùng Em

(Hoàn thành)

Hành Trình Cùng Em

Ren Kujo

Liệu một tình yêu thuần khiết và chân thành có đủ sức chữa lành hai tâm hồn đang tổn thương? Hành trình của họ sẽ đi về đâu...?

205 506

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

(Đang ra)

Ta chỉ là Tiểu Long Nương, Long Kỵ Sĩ tránh xa ta ra!

小v希

"Cái tên Long Kỵ Sĩ đến thú cưỡi còn chẳng có như ngươi thì kiêu ngạo cái gì chứ!"

0 1

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

921 6855

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

372 12426

Tập 04 LN ( Đã hoàn thành ) - Chương 7.2 Hãy cẩn thận vào đêm lễ hội

Vì có sẵn một bàn trống ở khu nghỉ chân, chúng tôi ngồi xuống đó để thưởng thức mấy món ăn vặt vừa mua ở các quầy hàng. Mỗi người chạy một hướng, rồi mang chiến lợi phẩm về bày la liệt trên bàn.

“Asa-senpai, chị toát mồ hôi nhiều quá. Ổn chứ ạ?”

“Không sao đâu, chị thấy ổn hơn rồi.”

Sayu nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của Asaki-san. Cô cầm quạt giấy phát miễn phí phe phẩy cho mát, còn đĩa takoyaki mua về thì gần như chưa đụng đến.

Khu nghỉ không thông gió tốt lắm. Đèn lồng, ánh sáng và cái nóng gay gắt ban ngày khiến không khí oi bức khó chịu.

“Chị ổn chứ?”

Sau khi ăn xong phần yakisoba, Ei cũng nhập cuộc, giúp quạt cho Asaki-san.

“Cảm ơn nha, Ei-chan.”

“Không có gì. Mong là lát nữa sẽ mát hơn.”

Asaki-san nhìn Ei với vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười quay sang tôi. “Đúng là em gái của Kisumi-kun có khác. Hai anh em giống nhau thật.”

“Con bé ấy chỉ quạt cho cậu thôi mà, sao lại nói thế?”

“Hai người đều tốt bụng cả.”

“Nhưng còn bé ấy lại khá lạnh nhạt với ông anh hay gặp rắc rối vì mình đấy.”

“Kisumi-kun dễ khiến người ta muốn dựa dẫm mà. Dễ thương lắm chứ. Tớ là con một nên hơi ghen tị với những người có anh chị em đấy.”

Trong khi Ei nhiệt tình quạt cho Asaki-san, con bé bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh khu quầy hàng. Ăn uống xong là lại ngứa ngáy muốn đi chơi tiếp.

“Này này, Kisumi-kun, em muốn chơi trò vớt cá vàng!”

“Em có chăm được tụi nó không đó?”

“Tất nhiên là được!”

Nhà tôi vẫn còn bể cá và máy sục khí từ hồi từng nuôi cá vàng, nên chắc chẳng có vấn đề gì.

“Nhớ nhé, khi vớt thì làm chậm và nhẹ tay thôi. Vợt giấy mỏng lắm, mạnh tay là rách liền đấy.”

“Em biết rồi! Kisumi-kun, giữ túi hộ em nha?” Ei đưa tôi túi rút dây nhỏ của mình.

“Yorka-chan, mau lên! Đi nào mọi người!” Ei nắm tay Yorka như một “đội trưởng” thật sự rồi dẫn cả nhóm hòa vào dòng người, Miyachi và Sayu cũng nhanh chóng theo sau.

“Xin lỗi, chị nghỉ thêm chút nữa nhé.” Chỉ có Asaki-san không đứng dậy. Có vẻ cô đã cố chịu nóng nãy giờ.

“Vậy thì tớ đi làm vệ sĩ cho Miyachi với mấy người kia. Sena, cậu trông Asaki-chan nha! Mấy băng ghế sâu trong khu đền mát hơn đó, nên dắt cậu ấy qua đó đi.”

Nanamura nói xong, nở nụ cười vui vẻ rồi nhanh chân đuổi theo nhóm Yorka.

Đột nhiên, chỉ còn tôi và Asaki-san.

“Xin lỗi, vì đã làm phiền cậu.” Asaki-san cúi đầu nói khẽ.

“Chúng ta tìm chỗ mát hơn đi. Nếu muốn, cậu có thể vịn tay tớ.” Tôi chìa cánh tay trái ra.

“Ờm… được chứ?”

“Chỉ duy nhất hôm nay thôi. Dù gì cậu cũng không khỏe mà.”

“Vậy… được.” Asaki-san ngập ngừng nắm lấy cánh tay tôi, rồi khẽ siết lại.

“Ờm, Asaki-san.”

“Hôm nay là ngoại lệ, đúng không?”

“…Ừ. Chúng ta đi chậm thôi, mệt thì nói nhé.”

Cả hai bắt đầu len qua đám đông. Người chen chúc khiến bước chân phải ngắn lại, mà Asaki-san trong bộ yukata và đang mệt càng đi chậm hơn.

Một nhóm thanh niên đi ngược chiều vừa nói chuyện vừa không để ý phía trước. Khi họ sắp va vào, tôi theo phản xạ kéo Asaki-san lại gần.

“Xin lỗi,” một người trong số họ buông một câu, còn Asaki-san thì ngơ ngác, chẳng phản ứng gì.

Cuối cùng, chúng tôi đến khu trong đền, nơi có nhiều cây lớn và gió mát hơn. Tôi dẫn Asaki-san ngồi xuống một chiếc ghế trống.

“Đợi tớ chút.” Tôi chạy đi mua nước ở quầy gần đó.

“Của cậu này,” tôi mở nắp chai trước khi đưa cho cô ấy.

“Cậu… mua cho tớ à?”

“Có lẽ cậu bị hơi say nắng. Uống vào cho mát và bổ sung nước đi, nghỉ chút sẽ đỡ hơn.”

Asaki-san áp chai nước lạnh lên cổ, khẽ thở ra, “A, mát thật.” Gương mặt cô dần giãn ra.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, dùng chiếc quạt giấy của Ei phe phẩy cho cô. Asaki-san nhấp một ngụm nước rồi khẽ nói, “Sống lại rồi.”

“Tớ vốn không chịu được nóng.”

“Với đám đông này thì cũng phải thôi.”

“Yukata còn bí hơn tớ tưởng,thế mà... tớ lại cố không uống nhiều nước …”

“Sao vậy?”

Tôi chỉ mặc áo thun ngắn tay mà còn thấy nóng, nên việc mặc yukata chắc hẳn ngột ngạt hơn nhiều. Dù nhìn thanh nhã, nó không hợp lắm với thời tiết oi bức ở Tokyo.

“Vì…”

“Vì sao?”

“Kisumi-kun, hôm nay cậu thẳng thắn quá đấy.” Asaki-san đỏ mặt, không đáp.

Tôi suy nghĩ một lát, rồi hiểu ra. “À, ra là… vì chuyện đó, đúng không?”

“Ừ… đúng vậy. Đông người thế này, mà mặc yukata thì đâu tiện ra ngoài…”

Asaki-san cúi mặt, mồ hôi lấm tấm.

“Xin lỗi.”

Tôi vội phe phẩy mạnh tay hơn.

“N-Nhưng thật đấy, nếu cậu thấy mệt thì có thể về nhà Sayu hoặc chỗ tớ nghỉ cũng được, đừng ngại.”

“Ở đây mát hơn, tớ ngồi chút là ổn.”

“Nếu cậu nói vậy…” Tôi tránh ánh mắt cô, nhìn sang những bụi cây mờ tối gần đó.

Cuộc trò chuyện ngừng lại, nhưng trong âm thanh ồn ào của lễ hội, khoảng lặng ấy không hề ngột ngạt. Tôi tựa lưng ra sau, lặng lẽ ngồi cạnh Asaki-san, để mặc bản thân trôi trong làn gió nhẹ giữa bóng tối lờ mờ. Tiếng côn trùng vang lên từ những bụi cây gần đó.

Một lúc sau, Asaki-san khẽ cất tiếng.

“Này, sao cậu lại tốt với tớ như vậy?”

“Nếu ai đó không khỏe, giúp họ là điều bình thường mà.”

“Nhưng thế… chẳng phải hơi tàn nhẫn sao?”

Giọng cô không còn sự ấm áp quen thuộc, mà mang theo cảm xúc trần trụi khiến tôi sững lại.

“Nếu cậu đối xử dịu dàng với tớ lúc này, tớ có khi sẽ càng thích cậu hơn mất.”

“Asaki-san, tớ—”

Tôi định nói gì đó, nhưng cô ngắt lời, khẽ tựa đầu lên vai tôi.

“Tớ biết rồi. Nên đừng nói gì cả. Cảm xúc này là vấn đề của riêng tớ, tớ không thể dễ dàng buông bỏ được. Mà nói ra trực tiếp thế này, nghe chẳng đáng tin chút nào nhỉ.” Asaki-san bật cười gượng, rồi khéo léo chuyển chủ đề.

“Cảm ơn cậu. Việc cậu vẫn là cậu khiến tớ yên tâm hơn.”

“Cậu cũng thế. Tớ không muốn giữa chúng ta trở nên gượng gạo, nhất là khi cả hai đều là lớp trưởng.”

“Tớ hiểu.”

“Tớ đâu phải Arisaka-san, nhưng tớ vẫn thích được ở cùng mọi người trong câu lạc bộ Sena. Chỉ cần cậu nhớ điều đó là được. Nếu cậu thấy khó xử, tớ có thể viện cớ để rời đi.”

“Ừ.”

Khi mắt đã quen dần với bóng tối, tôi nhận ra có thứ gì đó chuyển động sau những tán cây phía xa.

“Này, Kisumi-kun, có ai đó ở bên kia phải không?”

Có vẻ Asaki-san cũng để ý thấy.

“Hình như là một cặp đôi.”

“Trời ạ, nếu đã tình tứ thì ít nhất cũng nên kín đáo chút chứ.”

“Họ chắc bị không khí lễ hội cuốn theo thôi.”

“Ơ, họ đang hôn nhau kìa.”

Hai bóng người chồng lên nhau trong bóng tối.

Này này, tôi thấy rõ hết cả rồi đó. Còn chọn ngay chỗ này nữa, ai muốn nhìn cảnh đó đâu chứ?

Nhưng tôi không muốn cử động để tránh khiến họ chú ý, mà Asaki-san chắc cũng cần nghỉ thêm. Vậy nên chúng tôi đành tiếp tục ngồi im trên ghế.

Mà… tình huống này thật sự khó xử.

“…Nói đến hôn, Kisumi-kun, cậu và Arisaka-san hôn nhau chưa?” Asaki-san đột ngột buông ra một câu khiến tôi sặc cả thở.

“Cái gì!?!” Tôi giật nảy người, khiến đầu cô rời khỏi vai tôi.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, họ nghe được đấy.”

“Cậu hỏi kiểu gì kỳ cục thế?” Tôi hạ giọng, cố giữ bình tĩnh đáp lại.

“Vậy… hai cậu hôn nhau chưa?” Asaki-san nghiêng người tới, ánh mắt chờ đợi câu trả lời.

“Chuyện đó không liên quan đến cậu, Asaki-san.”

“Tớ chỉ tò mò thôi, với tư cách là bạn mà.”

“Không thể nói được.”

“Vậy là có rồi nhỉ,” cô cười nhẹ, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

Có người hiểu cảm xúc của mình thật dễ chịu, nhưng đồng thời cũng thật bực bội khi chẳng thể giữ nổi bí mật. Cảm giác như sự riêng tư của tôi đang bị xâm phạm.

“Cậu thấy chọc tớ vui lắm à?” Tôi không giấu nổi giọng có phần hờn dỗi.

“Tớ nói rồi mà. Tớ thích nhìn vẻ mặt lúng túng của Kisumi-kun. Nhưng nếu cậu muốn, tớ sẽ dừng lại.” Asaki-san khúc khích cười, trông thật sự thích thú.

“Làm ơn dừng lại đi,” tôi năn nỉ một cách nghiêm túc.

“Được thôi… nhưng cái gì cũng có giá của nó.”

“Đòi trả giá trong tình bạn luôn á?” Tôi buột miệng nói không suy nghĩ.

“Đừng tìm tình bạn giữa nam và nữ, đồ ngốc.”

Asaki-san quay mặt đi, như thể không chịu nổi chính lời mình, rồi khẽ thì thầm,

“—Giữa tình bạn và tình yêu, thật khó để giữ thăng bằng.”

Những lời ấy khiến tôi sững người. Giây phút đó, tôi cảm giác như thấy được một mặt khác của Asaki-san ẩn sau nụ cười thân thiện thường ngày.

Không khí giữa chúng tôi lại trở nên im lặng, lần này là một sự im lặng khó xử hơn hẳn.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Tôi vội rút ra khỏi túi, thấy người gọi là Yorka.

Tôi làm theo “luật bất thành văn” của bản thân — luôn bắt máy của cô ấy ngay lập tức.

“Alô?”

“Kisumi, Ei-chan có ở với cậu không?” Giọng Yorka vang lên đầy lo lắng.

“Không, có chuyện gì à?”

“Con bé bị lạc rồi. Bọn tớ đang chơi trò vớt cá vàng thì không thấy em ấy đâu nữa.”

“Ei-chan bị lạc?”

“Xin lỗi. Bọn tớ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Giờ đang quay lại khu vớt cá vàng.” Giọng Yorka nghe rõ ràng là đang hoảng hốt.

“Hiểu rồi. Tớ cúp máy nhé, Yorka.” Tôi nhanh chóng gọi sang số của Ei, nhưng không có phản hồi.

“Có khi nào Ei-chan để điện thoại trong túi không?” Nghe lời gợi ý của Asaki-san, tôi sực nhớ ra — tôi đang giữ túi của con bé. Tôi vội mở ra, và quả nhiên, chiếc điện thoại bên trong đang rung trong chế độ im lặng.

“Là điện thoại của Ei!”

Tôi báo lại cho Yorka rằng Ei không mang theo máy và nói rõ vị trí hiện tại của bọn tôi ở trong khu đền. Không lâu sau, mọi người chạy đến, gương mặt ai cũng hiện rõ vẻ lo lắng.

“Sumisumi, xin lỗi, bọn tớ tìm khắp nơi rồi mà không thấy Ei-chan.”

“Ki-senpai, anh có đoán được Ei-chan sẽ đi đâu không?”

“Để anh đi tìm quanh đây một chút.”

Không thể ngồi yên thêm nữa, tôi định lao đi thì có người chặn lại.

“Sena, bình tĩnh đã. Cậu đi loạn lên thế này cũng chẳng hiệu quả đâu.”

Nanamura đấm nhẹ vào ngực tôi. Cú chạm ấy khiến tôi khựng lại một chút, rồi hít sâu để lấy lại bình tĩnh.

Mặc dù tôi luôn miệng bảo Ei phải bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng đến khi thực sự cần thiết, chính tôi lại đánh mất bình tĩnh. Thật thảm hại.

“…Xin lỗi.”

“Em ấy học lớp bốn rồi mà. Đi bộ về nhà một mình chắc không sao đâu, cũng gần thôi.”

Dù lời nói lạc quan của Nanamura nhằm trấn an tôi, nhưng chẳng khiến tôi yên tâm hơn chút nào.

“Biết là thế, nhưng giữa đám đông này, chuyện gì cũng có thể xảy ra…”

Xét theo tính cách của Ei, điều Nanamura nói không phải không có khả năng. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến việc con bé có thể gặp tai nạn hay dính vào chuyện xấu, lòng tôi lại cuộn lên đầy lo lắng.

“Ki-senpai, bọn em đi tìm cùng nhé!”

“Phải đó, Kisumi, bọn tớ cũng lo cho Ei-chan lắm.”

“Sumisumi, có lẽ Ei-chan nhận ra mình quên điện thoại rồi, giờ đang tìm bọn mình.”

Theo gợi ý của Sayu, Yorka và Miyachi cũng xung phong tham gia tìm kiếm.

“Mọi người… nhưng tớ không muốn làm phiền—”

“Sena. Giờ không phải lúc nói thế.” Ánh mắt Nanamura thúc giục tất cả hành động.

“Cảm ơn. Sayu, em đến chỗ ban tổ chức lễ hội nhờ họ phát thông báo tìm trẻ lạc giúp tớ được không? Chắc ở đó có người trong hội khu phố. Nói rõ điểm hẹn là trước cổng đền này.”

“Vâng!”

“Tớ, Nanamura, Yorka và Miyachi sẽ quay lại từ cổng torii rồi tìm sâu hơn vào trong đền. Chia bốn hướng sẽ dễ gặp Ei hơn. Mấy cậu mặc yukata thì đừng cố quá sức nhé.”

Cả ba cùng gật đầu.

“Asaki-san, xin lỗi vì kéo cậu vào rắc rối này trong khi cậu còn chưa khỏe hẳn.”

“Tớ thấy đỡ rồi. Có gì tớ giúp được không?” Giọng Asaki-san đầy quyết tâm.

“Cậu ở lại đây chờ. Biết đâu Ei nghe thông báo sẽ quay lại. Với cả, cậu giúp loạn truyền thông tin được không?”

“Hiểu rồi. Có gì gọi cho tớ, tớ sẽ báo ngay trong nhóm chat.”

Asaki-san nắm bắt nhanh gọn những gì tôi dặn.

“Cậy nhờ mọi người đấy!”

Các thành viên của Câu lạc bộ Sena tản ra giữa dòng người lễ hội, mỗi người đảm nhận một nhiệm vụ riêng.