Mỗi mùa hè, một lễ hội lại được tổ chức ở ngôi đền gần trường cao trung Eisei. Hàng loạt quầy hàng nối dài khắp sân đền, tỏa ra những mùi hương hấp dẫn. Khi hoàng hôn buông xuống, tiếng nhạc lễ hội vang lên, thu hút đám đông đổ về. Chẳng mấy chốc, nơi đây trở nên nhộn nhịp hẳn.
Chúng tôi – các thành viên Câu lạc bộ Sena – tập trung trước cổng đền.
“Đúng là vẻ đẹp của truyền thống Nhật Bản.”
“Ai trông cũng xinh cả. Bộ yukata hợp với mọi người thật.”
Nanamura và tôi không thể rời mắt khỏi những cô gái trong bộ yukata rực rỡ.
Không chỉ là cái nóng ẩm khiến chúng tôi bồn chồn; mà còn là bầu không khí khác lạ, như bước sang một thế giới khác mà khung cảnh lễ hội mùa hè mang lại. Nhìn các bạn cùng lớp trong trang phục khác thường ngày, tự nhiên thấy tim đập nhanh hơn.
“Này, này, Kisumi-kun! Nhìn này, mẹ của Sayu-chan giúp em mặc đấy!”
“Đừng nhảy nhót trong yukata. Với lại, gọi anh là onii-chan đi. Em trông ra dáng người lớn thật đấy.”
“Mẹ của Sayu-chan bảo vì em cao nên nên mặc kiểu người lớn, còn cho mượn thêm phụ kiện nữa!”
“Thế thì cũng nên cư xử như người lớn đi, Ei.”
Ei háo hức vì hiếm khi được mặc yukata. Và cũng nhờ lời đề nghị của em ấy, tất cả các cô gái đều đồng ý mặc yukata hôm nay.
“Cảm ơn Sayu đã giúp Ei nhé. Gửi lời cảm ơn đến mẹ em giùm anh nhé.”
“Không có gì đâu. Mẹ em vui lắm, còn nói rất thích mấy dịp thế này nữa.”
Nhờ mẹ của Sayu, người khéo tay trong việc mặc yukata, nhóm con gái đã tập trung ở nhà Yukinami để thay đồ.
“Yukata phải được giữ bí mật cho đến khi ra lễ hội cơ! Con trai không được phép xem trước!”
Vì vậy, sau khi đưa em gái đến nhà Yukinami vào đầu giờ chiều, tôi cùng Nanamura tới đền trước.
Do lễ hội nằm gần trường, chúng tôi gặp khá nhiều gương mặt quen và ngạc nhiên khi thấy vài cặp đôi không ngờ tới. Cứ thế, hai đứa giết thời gian trò chuyện cho đến khi mấy cô gái xuất hiện.
Và rồi, họ xuất hiện — Yorka cùng mọi người trong những bộ yukata rực rỡ.
Yorka búi gọn mái tóc thường ngày để lộ phần gáy trắng ngần, khiến cô trông thanh thoát và trưởng thành hơn. Chiếc yukata với hoa văn tinh xảo và lớp vải ánh nhẹ tạo cho cô một vẻ quyến rũ kín đáo. Thấy dáng vẻ duyên dáng ấy, tôi vô thức đứng thẳng người hơn.
Asaki-san cũng búi tóc cao, chọn một bộ yukata mang sắc trầm, toát lên cảm giác dịu dàng và chững chạc. Để hợp với trang phục, cô thay đổi kiểu trang điểm thường ngày — từ phong cách tự nhiên sang một chút sắc sảo, khiến đường nét khuôn mặt càng nổi bật. Nhờ thế, vẻ đẹp tự nhiên của cô lại càng rạng rỡ hơn.
Miyachi chọn một bộ yukata mang màu sắc đậm và họa tiết táo bạo, thể hiện rõ cá tính riêng. Cộng thêm gu thẩm mỹ vốn có, các món phụ kiện cô chọn khiến tổng thể trở nên rất thời trang.
Sayu thì chọn một bộ yukata sáng màu hợp với tính cách vui tươi, điểm thêm một chiếc kẹp tóc lớn nổi bật. Dù có vẻ hơi vụng về trong trang phục truyền thống, cô vẫn toát lên một nét duyên dáng trong trẻo.
Chỉ cần nhìn mọi người trong những bộ yukata đáng yêu như vậy, tôi đã thấy chuyến đi hôm nay hoàn toàn xứng đáng.
Nghĩ lại thì, có lẽ tôi thật sự có hứng thú với trang phục truyền thống — nhất là khi nhớ đến lần thấy cô giáo Kanzaki mặc kimono, trong khoảng thời gian tôi tạm làm “bạn trai thay thế” của cô ấy.
“Thật sự thì nhóm này toàn mỹ nhân không đấy. Hay là bỏ Câu lạc bộ Sena đi, lập harem của tớ luôn cho rồi?” Nanamura buột miệng cảm thán.
“Em sẽ kiện anh tội quấy rối đấy, senpai. Mà nếu vậy thì cái harem kia cũng tan rã ngay luôn,” Sayu đáp lại tỉnh bơ.
“Em nỡ nói với đàn anh thế à, Yukinami-chan?”
“Tại vì Nanamura-senpai thiếu tinh tế thôi.”
Sayu đúng là đàn em hiếm hoi không hề tỏ ra e dè trước Nanamura. Trong khi hai người họ tiếp tục lời qua tiếng lại, Yorka và Miyachi thì đang nói chuyện vui vẻ cùng Ei.
“Sao em gái cậu tránh mặt tớ vậy?” Asaki-san bước tới, có vẻ hơi lo lắng.
“Không đâu. Ei chẳng ngại ai cả, kể cả Aria-san hay cô Kanzaki. Cậu đừng lo.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Với lại, em ấy quen Sayu lâu rồi, nhắn tin với Miyachi từ năm ngoái, còn từng gặp Yorka ở nhà nữa.”
“À, mà này, Kisumi-kun, cậu thấy sao?”
Rõ ràng Asaki-san đang hỏi ý kiến tôi về bộ yukata của cô.
“Trông rất trang nhã và chín chắn. À, móng tay của cậu khác mọi khi nữa.”
“Ồ, cậu tinh mắt thật đấy.”
Dù nội quy trường Eisei khá thoải mái, Asaki-san vẫn luôn giữ phong cách giản dị đúng mực của một lớp trưởng. Thông thường, cô chỉ sơn móng trong suốt hoặc hồng nhạt, nhưng hôm nay cô chọn màu hợp với yukata, khiến tổng thể trông vừa hài hòa vừa thanh lịch.
“Cậu lúc nào cũng tinh ý thật đấy, Kisumi-kun. Ấn tượng ghê.”
“Tớ chỉ nghĩ là nó hợp với cậu thôi. Nói vậy kỳ lắm à?” Tôi hỏi, hơi lo mình vừa nói gì sai.
“Không hề. Tớ chỉ thấy phục thôi. Cảm ơn vì lời khen nhé.” Asaki-san mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng.
“Dù mặt trời lặn rồi mà vẫn nóng thật.”
“Ừ. Ban ngày đã oi rồi, giờ đông người thế này lại càng…”
Lối đi hẹp trước cổng torii chật kín người, và ngay cả khu vực hẹn nhau cũng đông nghẹt.
“Này, này, Kisumi-kun! Mau đi thôi!”
“Bình tĩnh chút đi.”
Ei nhảy chân sáo lên trước, hối tôi bằng vẻ hăng hái quen thuộc.
“Được rồi, cùng đi dạo hội chùa nào! Ăn món mình thích, chơi trò mình muốn!” Tôi hô to, kéo cả nhóm tiến vào khu chính điện.
Hai bên lối dẫn vào đền là hàng dài các quầy bán đồ ăn, đồ chơi và nhiều món linh tinh, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Có người dừng lại ngắm nghía hàng hóa, có người mặc cả hoặc chọn mua, ai cũng vui vẻ tận hưởng.
Không hiểu sao, đồ ăn ở hội chùa lúc nào cũng trông ngon hơn bình thường.
Mì xào yakisoba, bắp nướng, mực xiên, kẹo bông gòn, táo kẹo, bánh castella mini, chuối phủ socola, nước ramune… toàn những thứ khiến người ta chỉ muốn ăn hết một lượt.
Vừa đi vừa ăn, cả nhóm lại ghé chơi mấy trò trúng thưởng.
Ở trò ném vòng, nhờ có chút kinh nghiệm bóng rổ nên tôi, Nanamura và Sayu khá khéo tay, tỉ lệ trúng cũng cao hơn hẳn.
Trong khi đó, Ei nhanh chóng nhận hết phần thưởng tôi giành được, rồi gom thêm kẹo và đồ chơi từ những người khác. Bộ sưu tập của con bé ngày càng đầy, đến mức một tay tôi phải xách không xuể.
“Cảm ơn mọi người nhé! Vuiiiiii quá đi mất!” Ei cười tươi rói.
“Các cậu chiều em gái tớ nhiều quá rồi đấy.”
“Nói vậy nghe buồn cười quá, Sena. Chính cậu mới là ông anh mê em gái số một còn gì,” Nanamura châm chọc, khiến cả nhóm phá lên cười.
Giữa lúc đó, tôi tranh thủ chụp vài tấm hình bằng điện thoại, cố không làm phiền ai. Chỉ cần nhìn nụ cười rạng rỡ của Yorka trong ảnh cũng đủ khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm.
“Cậu thấy hội chùa thế nào, Yorka?”
“Đông hơn tớ tưởng, nhưng lại vui. Mặc yukata cũng có cảm giác khác hẳn, khá thú vị.”
“Cậu mặc yukata đẹp lắm. Tớ lại thấy mình đang phải lòng cậu lần nữa rồi.”
“Chỉ vì tớ mặc khác bình thường thôi á? Kisumi, đừng nói với tớ là cậu thích cosplay nhá?”
“Đàn ông là sinh vật nhìn bằng mắt mà. Khi thấy người mình thích trong một diện mạo mới, phấn khích là chuyện bình thường thôi.”
“Cậu cũng tốn bao thời gian chọn đồ bơi đúng không?”
“Đó là quyết định mang tính sống còn cho mùa hè của tớ mà.”
“Nếu cậu có thể tập trung và quyết đoán như thế trong mấy việc khác thì hay biết mấy.”
“Vì Yorka, lúc nào tớ cũng sẵn lòng.”
“Chắc là cậu đang vui lắm nhỉ?” Yorka khẽ huých vào hông tôi.
“Đi hội chùa cùng bạn gái mặc yukata xinh thế này, bảo sao tớ không vui được.”
“Kisumi, dạo này cậu chỉ nói mỗi từ vui thôi đấy.”
“Có lẽ tớ quên mất mấy cảm xúc khác rồi.”
“Nếu cả đời lúc nào cũng hạnh phúc thế này thì tốt biết mấy.”
“Ủa, cậu không muốn à?” Tôi đùa, nắm lấy bàn tay trái của Yorka rồi nhẹ chạm vào ngón áp út.
“Ờm… cũng có chút kỳ vọng” Má Yorka ửng đỏ, ánh mắt lại lảng sang hướng khác.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Chỉ cần nghe câu trả lời đó thôi, tôi đã thấy như mình có thể bay lên được.
“Kisumi, kia có trò bắn súng kìa. Tớ muốn thử.”
“Thế thì cùng chơi thôi.”
Cầm khẩu súng trong tay, Yorka tập trung đến đáng kinh ngạc. Phát đầu tiên trượt mục tiêu, nhưng sau đó cậu ấy nhanh chóng bắt nhịp, bắn trúng liên tiếp. Dáng nghiêng người khi xắn tay áo, chăm chú ngắm bắn trông thật cuốn hút.
Tôi còn đang mải ngắm cô xạ thủ xinh đẹp ấy thì—
“Kisumi, ánh nhìn của cậu khiến tớ mất tập trung đấy.” Yorka nói mà chẳng cần quay lại. Cậu ấy lúc nào cũng nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
“Wow, Yor-yor, cậu bắn giỏi thật đó.”
Miyachi tiến lại gần, trên mặt là chiếc mặt nạ cáo không biết lấy từ đâu. Với gương mặt nhỏ nhắn, trong bộ yukata, trông cô ấy chẳng khác nào hồ ly thật sự.
“À, nhìn cái mặt nạ lại nhớ hồi nhỏ tớ toàn mua mấy cái mặt nạ Kamen Rider.”
“Vậy à? Tớ chỉ thấy thích nên mua thôi.” Miyachi kêu “kon-kon” bắt chước tiếng cáo rồi đẩy mặt nạ lên trán.
“Miyachi, ờm…” Tôi định nhắc đến chuyện ban nhạc của Kanō ở lễ hội văn hóa.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
“…Không, không có gì.”
“Trô đáng ngờ lắm. Có gì thì nói thẳng đi.”
“Nếu Yorka có chuyện muốn nhờ, cậu giúp cậu ấy được không?” Vì Yorka đã bảo sẽ tự nói, tôi chọn tin vào điều đó.
“Tất nhiên rồi! Yor-yor là bạn tớ mà. Lúc nào tớ cũng ở cạnh cậu ấy.”
Có lẽ Miyachi hiểu rõ điều tôi thật sự muốn nói, nhưng cô chỉ mỉm cười, giả vờ không nhận ra.
