Đối với một chàng trai tuổi mới lớn còn đang ngây ngô, hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong lòng cậu phải là người dịu dàng, trí thức, cởi mở, ân cần, mỗi nụ cười cái liếc mắt đều mang theo hương hoa dành dành, tựa như người trong mộng, hư hư thực thực giữa những giấc mơ đêm.
Nghe tiếng máy in chạy rè rè, Thẩm Dao chợt thở dài, có lẽ là thở dài cho sự vỡ mộng của chính mình.
Cậu cảm thấy khao khát xa xỉ nhất của bản thân chẳng qua là mong chờ sự xuất hiện của một cô gái đặc biệt, giống như đấng cứu thế sẽ kéo cậu ra khỏi cuộc sống thường nhật tẻ nhạt.
Cả hai sẽ cùng nhau phiêu lưu, cùng nhau du lịch, cuối cùng lập gia đình, nuôi dạy con cái, rồi cùng nhau già đi trong bình yên. Để rồi nhiều năm sau, cậu có thể tự hào kể cho các con nghe về câu chuyện gặp gỡ với mẹ chúng năm nào...
“Này! Này!”
Dòng suy tưởng miên man của Thẩm Dao bị cắt ngang bởi tiếng gọi có phần kém lịch sự. Cậu giật mình ngẩng đầu lên, mới phát hiện Kiều Vân Tuyết đã vào thư phòng từ lúc nào.
Đôi mày cô nhíu lại, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ giận dữ, hình ảnh cô gái mờ ảo trong mộng tưởng của Thẩm Dao tan biến như bọt nước.
Kiều Vân Tuyết chỉ vào chỗ cậu đang đứng: “Làm ơn tránh ra một chút, tôi cần dùng máy tính.”
Thẩm Dao gật đầu, nghiêng người nhường đường.
Kiều Vân Tuyết ngồi lên chiếc ghế giám đốc, xoay xoay chỉnh độ cao ghế kêu cọt kẹt. Chẳng mấy chốc, Thẩm Dao nghe thấy tiếng quạt tản nhiệt của máy tính khởi động, sau đó là một chuỗi âm thanh tí tách quen thuộc, cậu liếc trộm một cái, chỉ thấy hình nền trời xanh mây trắng kinh điển và ba chữ "Vườn Cà Chua" ở góc màn hình.
Máy tính... hóa ra là như thế này sao.
Con người quả thực rất kỳ diệu, có thể tạo ra những cỗ máy tinh vi đến nhường này.
Thẩm Dao không nhìn máy tính nữa, mà tập trung vào chiếc máy in đang hoạt động.
Thư phòng rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rè rè của thiết bị điện tử, chẳng có chút hơi người nào.
“Này... cậu tên gì?”
Ngoài dự đoán, Kiều Vân Tuyết bỗng nhiên bắt chuyện với cậu.
Thẩm Dao chỉ vào mình: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?” Cậu có chút ngờ vực.
Kiều Vân Tuyết bĩu môi: “Chứ còn ai nữa?”
Thẩm Dao hơi bất ngờ: “Tôi tên Thẩm Dao. Thẩm trong Thẩm Tùng Văn, Dao trong tiêu dao.”
Kiều Vân Tuyết “ừ” một tiếng, hai người lại rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, Thẩm Dao chỉ thấy ánh sáng xanh trắng từ màn hình hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Ở trường cậu cứ lén nhìn tôi suốt.” Cô đột nhiên nói, chẳng hề báo trước, giống như một hiệp sĩ bất thình lình xuất hiện, vung thương đâm một cú khiến cậu ngã ngựa.
Tim của Thẩm Dao hẫng một nhịp: “Tôi...” Cậu cứ tưởng mình hành động rất kín đáo, giống như con chuột trong cống rãnh, lén lút, vụng trộm, trời biết người không hay.
Kiều Vân Tuyết không nhìn cậu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình: “Tôi rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, tôi đều biết rất rõ ai đang nhìn tôi. Cậu luôn lấy cớ quay xuống nộp bài, mượn bút để nhìn trộm tôi, có đúng không?”
Thẩm Dao đành phải gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.” Cậu không thích chối quanh co trước sự thật rành rành.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Chẳng phải họ đồn tôi bị bệnh tâm thần, tôi nghiện hút, nhà tôi là xã hội đen, còn gì nữa nhỉ? Họ coi tôi như thú dữ nước lũ, cậu không sợ tôi sao?”
Lại một tờ tài liệu nữa được in ra.
Thẩm Dao lảng tránh ánh mắt cô: “Có lẽ vì tôi không muốn tin vào những lời đó.” Cậu muốn tận mắt xem Kiều Vân Tuyết rốt cuộc là người như thế nào.
Kiều Vân Tuyết khẽ mím môi, không rõ tâm trạng ra sao.
Cô nói: “Con người là vậy đấy, cứ hay hy vọng hão huyền vào người khác, rồi lại thất vọng một cách khó hiểu, toàn tự mình diễn trò.”
Thẩm Dao cảm thấy cô như đang ám chỉ mình, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt Kiều Vân Tuyết trống rỗng, dường như đang chìm vào hồi ức nào đó.
“Vậy thì sao? Cậu thấy tôi là người như thế nào?” Cô hỏi.
Tờ tài liệu cuối cùng được in xong, Thẩm Dao hít sâu một hơi: “Không xấu như họ nói, cũng không tốt như tôi tưởng tượng.”
Kiều Vân Tuyết nở nụ cười, cô có vẻ rất vui, nhưng Thẩm Dao chẳng hiểu vì sao.
Cậu nhét xấp tài liệu vào cặp sách, nói lời cảm ơn rồi định đi ra ngoài. Kiều Vân Tuyết bỗng gọi giật lại: “Tôi xin lỗi về chuyện hôm trước xe nhà tôi suýt tông vào cậu... Hôm đấy là bố tôi lái xe, tính tình của ông ấy có hơi lỗ mãng.”
Thẩm Dao ngỡ ngàng gật đầu: “Không sao đâu.” Rồi vẫn định bước ra ngoài.
Kiều Vân Tuyết lại gọi cậu lần nữa: “Thẩm Dao.”
Thẩm Dao dừng bước.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” Ánh mắt cô sắc sảo, dường như đã nhìn thấu mục đích ban đầu của chuyến đi này.
Phải rồi, mọi chuyện quá rõ ràng. Từ lúc Thẩm Dao bị thu hút bởi chiếc Maybach, cho đến sự quan tâm rụt rè của cậu, tất cả đều cho thấy thiếu niên này thích cô.
Khác với những người khác, Thẩm Dao không vì những lời đồn đại mà chùn bước, biết đâu... cậu ta sẽ là một "trợ thủ" đắc lực.
Thẩm Dao nhìn cô, sự căng thẳng bỗng nhiên tan biến: “Tôi... vốn định tỏ tình.” Những lời này có thể nói thẳng ra như vậy sao? Cậu không biết, nhưng cứ thế thuận miệng nói ra:
“Nhưng giờ tôi thấy không quan trọng nữa. Trình Trình nói đúng, chúng ta là người của hai thế giới.”
Kiều Vân Tuyết nở nụ cười khó đoán: “Không thử sao biết kết quả?”
Thẩm Dao nghi hoặc nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu sẽ đồng ý à?”
Kiều Vân Tuyết lắc đầu: “Không. Nhưng mà... biết đâu chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè?”
Bạn bè?
Dựa trên những tiếp xúc ngắn ngủi vừa qua, Thẩm Dao không cho rằng Kiều Vân Tuyết là người thích kết bạn. Vậy động cơ của cô là gì? Mục đích là gì?
Kiều Vân Tuyết xoay màn hình máy tính "đầu to" về phía cậu.
Trên màn hình hiện lên một diễn đàn có giao diện màu xanh trắng.
Cô nói: “Thẩm Dao, cậu có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Dao là hoang đường, nhưng rồi cậu lại liên tưởng đến lời đồn Kiều Vân Tuyết bị chứng hoang tưởng.
Cậu lắc đầu: “Thế giới này không có ma quỷ.”
“Vậy những truyền thuyết từ xưa đến nay là thế nào? Những phong tục kỳ lạ ở nông thôn là thế nào? Vụ đứa bé mất tích gần đây là thế nào?” Trong mắt Kiều Vân Tuyết ánh lên tia cuồng nhiệt không hợp với khí chất của cô chút nào:
“Thẩm Dao, tôi có thể khẳng định với cậu, thế giới này có ma quỷ, tôi đã từng gặp, bà ta xuất hiện ngay trước mắt tôi, từng mời gọi tôi, nhưng lúc đó tôi quá yếu đuối, đã làm bà ta thất vọng.”
Thẩm Dao cau mày: “Đầu óc của cậu hơi có vấn đề rồi đấy.”
“Không, tôi rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất kỳ ai.” Kiều Vân Tuyết phản bác: “Chỉ những người có linh cảm mới nhìn thấy ma, đó là trẻ con và người già, họ đại diện cho sự khởi đầu và kết thúc của sinh mệnh, vì thế họ có linh cảm, có thể nhìn thấy những thứ chúng ta không thấy.”
Cô chỉ vào màn hình máy tính: “Thẩm Dao, cậu có từng bao giờ nghĩ, ma quỷ rốt cuộc là gì không?”
Tinh thần cô có vẻ không ổn định, hơi quá kích động, Thẩm Dao để tránh kích thích cô, đành gật gù hùa theo chứ không vội phản bác.
“Là lòng người. Là ý thức của mỗi chúng ta, những truyền thuyết truyền miệng, nỗi sợ hãi trong lòng người, chỉ cần mọi người đều tin có ma quỷ, thì ma quỷ sẽ tồn tại. Ở thời xưa, những lời đồn đại đáng sợ chỉ lưu truyền giữa làng này với làng kia, nên ma quỷ ở đâu chỉ hoạt động ở đó, đa phần cũng chỉ là mấy thứ phá phách lặt vặt, có thể bị hòa thượng, đạo sĩ làm phép trừ tà.”
“Nhưng bây giờ, thế giới có thêm mạng Internet làm vật trung gian. Những lời đồn đại kinh dị sẽ lan truyền với tốc độ khủng khiếp, cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Thẩm Dao ngập ngừng: “Có nghĩa là ma quỷ sẽ đáng sợ hơn trước kia?”
Kiều Vân Tuyết kích động gật đầu: “Đúng vậy. Điều này có nghĩa là ma quỷ sẽ trở nên 'thực' hơn, chúng tồn tại nhờ niềm tin của con người, Internet có thể khuếch đại niềm tin ấy lên gấp trăm gấp ngàn lần! Đây chính là sức mạnh của thời đại mới! Thẩm Dao, tôi đã tìm kiếm chúng bao năm nay, giờ đây đã rất gần chúng rồi!”
Cô ta chắc chắn là một kẻ điên.
Thẩm Dao nghĩ như vậy.
Những lời đồn đại kia không phải không có cơ sở, Kiều Vân Tuyết sống trong thế giới của riêng mình.
Thảo nào cô bị đuổi học, một kẻ mê tín dị đoan, tìm kiếm ma quỷ một cách bệnh hoạn.
Kiều Vân Tuyết chìa tay ra: “Thẩm Dao, cậu có thể gia nhập cùng tôi, hãy cùng tôi tìm kiếm sự tồn tại của những điều quái dị.”
Đây chính là động cơ của cô ấy sao?
Lý do cô giữ Thẩm Dao lại, hỏi tên cậu, xin lỗi cậu, cuối cùng là để tìm đồng phạm?
Thẩm Dao cười tự giễu. Cái gì đây? Thấy cậu thật thà nên dễ lừa gạt?
Cậu lắc đầu: “Tôi không thể thuyết phục bản thân tin lời cậu.”
Kiều Vân Tuyết không hề ngạc nhiên, cô chỉ vào màn hình máy tính: “Có lẽ cậu xem bài viết này xong sẽ thay đổi ý định đấy.”
Bài viết?
Thẩm Dao do dự mãi, cuối cùng dưới ánh mắt đầy hy vọng của Kiều Vân Tuyết, cậu bước tới, nhìn vào những dòng chữ trên màn hình.
Góc trên bên trái màn hình là logo của "Diễn đàn Berlin", biểu tượng là một con mắt giống như trong tranh tường Ai Cập, nhưng nét vẽ méo mó thô kệch, khiến cậu nhìn vào thấy rất khó chịu.
Một thành viên có nickname "Người Vận Chuyển" đã đăng một bài viết với tiêu đề giật gân: "Tiết lộ nội bộ! Sự thật đằng sau vụ nữ sinh mất tích ở thành phố Dao Quang!"
Lại là vụ án này...
Thẩm Dao đọc tiếp.
Người Vận Chuyển: “Tôi từng là cảnh sát hình sự thành phố Dao Quang, nhờ thông tin từ đồng nghiệp cũ, tôi biết được một số nội tình của vụ án này. Tin rằng mọi người gần đây đều quan tâm đến vụ án đang gây xôn xao dư luận cả nước này, cô bé tan học xong liền mất tích, hơn nửa tháng trời bặt vô âm tín, trích xuất camera cũng không tìm ra tung tích, như thể cô bé đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy. Tuy nhiên... sự thật còn tồi tệ hơn thế nhiều.”
“Tôi có thể lấy nhân cách ra đảm bảo, cô bé này không phải bị bắt cóc, mà là đã gặp phải 'Quỷ Điện Thoại' mà diễn đàn gần đây nhắc tới. Các thành viên của diễn đàn Berlin, nếu các bạn lướt web thường xuyên, sẽ phát hiện trong số chúng ta có rất nhiều người từng nhận được những cuộc điện thoại kỳ lạ.”
“Ví dụ như nhấc máy lên thì đầu dây bên kia im lặng, gọi lại thì báo số không tồn tại. Hoặc là đầu dây bên kia cứ lải nhải một thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi.”
“Đó đều là do Quỷ Điện Thoại.”
“Nó là thực thể ngưng tụ từ nỗi sợ hãi của con người đối với điện thoại. Cô bé đáng thương ở thành phố Dao Quang kia chính vì gọi nhầm một cuộc điện thoại mà dẫn đến thảm kịch.”
“Chiều ngày 7 tháng 4, trước khi tan học, cô bé dùng điện thoại bàn của trường gọi cho nhà máy của bố mẹ, định báo rằng tan học mình sẽ đi học thanh nhạc trước. Nhưng do sơ suất, cô bé đã ấn nhầm số, không phải số nhà máy, mà là chính số của chiếc điện thoại bàn đó. Đáng chú ý là trường cấp hai Trường An nơi cô bé theo học được xây dựng trên nền một bãi tha ma cũ.”
“Cuộc gọi sai lầm lẽ ra không thể kết nối ấy lại được kết nối. Cô bé tội nghiệp không nhận ra mình gọi nhầm, mà cứ thế nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.”
“Kẻ bên kia hỏi địa chỉ của cô bé, gặng hỏi không biết chán. Cuối cùng cô bé cũng nhận ra điều bất thường, nhưng đã quá muộn. Sau 15 phút đàm thoại, kẻ ở đầu dây bên kia đã đến ngay bên cạnh cô bé.”
“Đến khi các thầy cô đi đến phòng giáo vụ, chỉ thấy một chiếc điện thoại bàn đang treo lơ lửng, còn cô bé thì đã biến mất.”
“Đó chính là chân tướng vụ mất tích của cô gái đáng thương. Tôi khuyên các thành viên trong diễn đàn, tuyệt đối đừng thử gọi vào chính số máy của mình vào những thời điểm và địa điểm âm khí nặng nề. Không kết nối được là tốt nhất, còn nếu lỡ kết nối được, tốt nhất hãy cúp máy ngay lập tức, đừng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của kẻ ở đầu dây bên kia...”
