Higehiro Another Side Story: Airi Gotou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

146 3118

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

28 354

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

17 25

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

268 199

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16694

Volume 2 - Chapter 7: Tàu điện ngầm

Tình hình thay đổi rất nhanh: Sayu đến Tokyo, còn Gotou-san thì bị thuyên chuyển.

Cảm giác thật lạ, vì không phải mọi thứ trong cuộc sống hằng ngày của tôi đều thay đổi một cách kịch tính.

Khi tôi bận rộn với chịng việc, ngày tháng trôi qua thật nhanh, và trước khi tôi nhận ra, Gotou-san đã bị thuyên chuyển ngay đầu tuần sau.

Vào cuối tuần trước, Gotou-san hỏi tôi: “Cậu có muốn đi hẹn hò tuần sau không?” Tuy nhiên, chị ấy đang chuẩn bị chuyển chịng tác, nên dù đó là Chủ nhật, tôi vẫn phải sắp xếp thời gian cho chị ấy. Vì tình huống này, chúng tôi quyết định xin nghỉ nửa ngày vào chiều thứ Sáu và hẹn hò vào thời gian đó.

Chị ấy nói với các đồng nghiệp khác: “Chiều nay làm thêm!” và rời văn phòng sau khi hoàn tất chịng việc. Nhưng Hashimoto và Mishima chắc chắn sẽ để ý việc Gotou-san cũng rời đi cùng lúc. Nghĩ lại, thì… cũng không quá quan trọng. Hai người họ đã biết về mối tình của chúng tôi từ lâu, nên theo tôi, giờ chẳng cần giấu giếm gì cả.

“Lần đầu tiên chị đến đây, nhưng thành phố này thật rộng lớn nhỉ?”

Gotou-san bước bên cạnh tôi và nói vậy, tôi gật đầu và nhìn quanh giống như chị ấy.

Chúng tôi đang đi trên con đường Minato.

Như Gotou-san đã nói, khu vực này là một khu đô thị hiện đại, tạo cảm giác vừa yên tĩnh nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi biển thoang thoảng khi gió thổi. Ngoài Landmark Tower, đây là thành phố khá lạ với ít tòa nhà cao tầng (so với các khu đô thị khác), và mặc dù trông thịnh vượng, thành phố không hề chật chội hay xập xệ.

Tôi thấy người đi đường mặc đồ hợp thời trang hơn so với những người tôi thường thấy, khiến tôi có chút tự ti. Có vài nữ sinh trung học mặc đồng phục, đều trang điểm, tôi đã quen thuộc từ thời còn là học sinh, nhưng giờ trông họ hoàn toàn khác.

“Cậu cảm thấy tự ti trước những người ở đây sao?”

Gotou-san hỏi với ánh mắt tinh nghịch, như thể chị ấy đoán được suy nghĩ của tôi.

“À… đúng. Em không quá thời thượng, và cũng không thường đến những nơi như thế này…”

Tôi gãi sau gáy, Gotou-san cười.

“Chị cũng vậy!”

“Gotou-san trông rất thời thượng mà!”

Tôi không thể kìm nổi nên trả lời khá to.

Gotou-san nói rằng mặc vest trông chán, nên sau khi tan làm, chúng tôi về nhà trước và gặp lại sau khi thay đồ.

Chị ấy mặc áo sát nách đen bó sát, sơ mi rất mỏng khó nhận ra chất liệu, có hơi trong suốt. Dưới áo, chị mặc váy trắng làm từ chất liệu mỏng, dài qua đầu gối. Giày cao gót màu đen làm nổi bật bộ váy trắng, tất cả tạo nên vẻ nổi bật của chị ấy.

Phong cách này hơi khác với hình ảnh thường ngày của Gotou-san… Tôi không nghĩ ra từ nào khác để mô tả, thành thật mà nói, nó trông trẻ trung, nhưng chị ấy mặc đẹp đến mức làm tôi thấy “ghê” – nhìn thế nào cũng thấy chị ấy thật phong cách.

“Gotou-san, bình thường chị đi đâu cũng mặc đồ đẹp à?”

“Này, Yoshida-kun. Chị cũng giống cậu thôi mà!”

“Giống?”

“Cậu có dành ngày nghỉ uống rượu ở nhà mà không thay quần áo không?”

Tôi hơi bối rối, nhưng chị ấy tiếp tục nói mà không ngần ngại:

“Chị luôn ngưỡng mộ thành phố thời thượng như thế này, nhưng khi đến đây, chị nhận ra mọi người xung quanh đều mặc đẹp, nên hơi lo lắng. Còn cậu có lo lắng khi ai đó nhìn mình không?”

Chị ấy nhìn tôi nghiêng, tôi chỉ biết gật đầu.

“Ừ, đại loại là vậy.”

“Đúng không? Cuối tuần trước chị đã cố mua bộ đồ này, và nhân viên cửa hàng đã chọn hầu hết quần áo này cho chị…”

“Hả?”

Gotou-san nghiêng đầu khi thấy tôi vô thức trố mắt.

“Gì vậy?”

“Không sao.”

Tôi trả lời vội vì cảm giác mặt đang đỏ bừng.

“Chị cũng vậy, cũng cảm thấy như vậy về bộ đồ này…”

Lần này Gotou-san có biểu cảm trống rỗng, rồi bật cười không thể kìm chế.

“Ahaha, chúng ta thật sự là những người lớn vô dụng, nhỉ?”

“Đúng thật.”

Nghe Gotou-san cười, tôi cũng cảm thấy bớt căng thẳng.

Dù không phải lần đầu hẹn hò với Gotou-san, nhưng giờ tôi cảm thấy rất hồi hộp.

Sau hôm nay, chị ấy sẽ thực sự đi Sendai. Tất nhiên, tôi sẽ gặp lại chị ấy, nhưng không thể gặp mỗi ngày như trước. Tôi muốn có một buổi hẹn thật vui hôm nay.

“Vậy… mình cứ tự nhiên thôi nhỉ?”

Tôi vừa nói, Gotou-san gật đầu, trông có vẻ vui.

“Ừ, không sao đâu, Yoshida-kun. Cậu cũng rất hợp thời trang mà!”

“Gotou-san cũng vậy!”

Chúng tôi cười cùng nhau, đi qua đường Minato. Mục tiêu là một chịng viên giải trí cách ga tàu điện ngầm nơi chúng tôi gặp nhau khoảng mười phút đi bộ.

Chịng viên giải trí này vắng hơn tôi tưởng. Tất nhiên, không hoàn toàn trống, nhưng không đông đúc như tôi tưởng tượng. Dù có vài trẻ em đi loanh quanh, phần lớn đều tới đây để hẹn hò.

“Không khí yên tĩnh hơn em nghĩ nhỉ?”

“Như vậy mới tốt chứ?”

Khi tôi hỏi, Gotou-san mỉm cười hồn nhiên: “Đúng vậy.”

Tôi đến đây vì Gotou-san từng nói: “Cậu có muốn đi chịng viên giải trí không?”

Tôi không hiểu rõ về chịng viên giải trí, nên vội tìm nơi vừa có thể hẹn hò người lớn. Kỷ niệm cuối cùng của tôi về chịng viên giải trí là ở Chiba, với các nhân vật nổi tiếng, tôi không thể tưởng tượng đi cùng Gotou-san và vui chơi ở đó.

“Chị muốn chơi trò gì không?”

“Hmm, chị muốn đi vòng đu quay!”

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh khi Gotou-san nói. Cả hai đều muốn đi vòng đu quay. Khi chọn chịng viên này, tôi biết vòng đu quay là điểm nhấn, nên kỳ vọng rất cao, nhưng khi chị ấy nói một cách thoải mái… tim tôi thực sự loạn nhịp.

“Vòng đu quay buổi tối chắc sẽ đẹp hơn nhỉ?”

“À… đúng rồi.”

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Đêm nay, tôi sẽ đi vòng đu quay cùng Gotou-san. Đầu tôi rối tung, tôi trả lời hơi lộn xộn:

“Sao không đi dạo thong thả đến tối luôn? Em không thích tàu lượn quá, nếu có gì nhẹ nhàng, em muốn thử.”

“Được, mình đi thôi.”

Tôi lấy lại bình tĩnh, gật đầu. Tôi vui khi biết Gotou-san không thích tàu lượn, không thể tưởng tượng cảnh chị ấy chơi tàu lượn, trong khi tôi chỉ muốn nhìn chị ấy.

Thật vui khi đi dạo cùng Gotou-san trong chịng viên lần đầu tiên chúng tôi đến.

Khi đi chịng viên với bạn thời trung học, chúng tôi xếp hàng từng trò, nói về trường lớp, câu lạc bộ, chuyện tình cảm ai thích ai. Hồi đó không thiếu chủ đề. Tôi cũng rất háo hức với các trò chỉ kéo dài chưa đến một phần mười thời gian chờ. Tôi nhớ những kỷ niệm vui vẻ ấy, nhưng bây giờ, khi đi cùng chị gái mình ngưỡng mộ, tôi biết sẽ không bao giờ trải nghiệm chịng viên theo cách cũ.

Đi dạo uống nước, nói chuyện thoải mái. Đây là chịng viên giải trí mà, tất nhiên phần lớn trò chơi là coaster, nhưng vẫn có vài trò nhẹ nhàng. Đặc biệt, mê cung với kính vạn hoa hấp dẫn vì khi tận hưởng khung cảnh kỳ ảo, trọng tâm là “tìm vật trong mê cung”, tôi cảm giác như đang “chơi cùng người khác”. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác này sau nhiều năm.

Khi đi qua nhà ma và hỏi Gotou-san: “Chị có muốn vào không?” tôi vui khi thấy chị ấy lắc đầu với biểu cảm chưa từng thấy. Chị ấy muốn đi vòng đu quay, nhưng khi lên, lại trông ngại ngùng, và tôi cũng không hiểu sao thấy xấu hổ…

Tôi thấy nhiều biểu cảm của Gotou-san bên cạnh, cảm giác tận hưởng khoảnh khắc này còn sôi nổi hơn những buổi hẹn ăn uống hay dạo phố trước đây.

Dù không chơi hết trò, thời gian trôi nhanh, và trước khi nhận ra, mặt trời sắp lặn.

Sau bữa tối nhẹ ở khu ẩm thực và nghỉ ngơi, Gotou-san mở lời:

“Hmm, giờ đi vòng đu quay luôn có được không?”

Tôi đã hồi hộp đủ rồi, nhưng lời nói ấy làm tim tôi đập nhanh hơn nữa.

Tôi cảm nhận không chỉ mình mà Gotou-san cũng bắt đầu hồi hộp. Điều đó càng làm tôi lo lắng, và chúng tôi im lặng cho đến khi mua vé và lên vòng đu quay.

Khi lên, vòng đu quay quen thuộc trên TV trông thật tuyệt vời, chiếu sáng rực rỡ với màu cầu vồng như trên TV.

Lâu lắm rồi tôi mới đi vòng đu quay. Chịng viên tôi đến thời trung học không có, lần cuối cùng có lẽ là lúc bố mẹ đưa tôi đi khi còn nhỏ, và tôi đã không nhớ rõ nữa.

Vòng đu quay bắt đầu di chuyển chậm rãi, và khi tôi nghĩ rằng nó chỉ đang từ từ rời khỏi mặt đất, tôi nhận ra mình đang lên khá cao. Tôi cảm thấy đây là một cách độc đáo để tận hưởng thời gian.

Khi chúng tôi đã lên cao, Gotou-san cuối cùng cũng mở lời.

“Đẹp quá…”

Gotou-san nheo mắt, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Vì tôi thường cúi nhìn, tôi cố nhìn theo những gì chị ấy đang nhìn.

Dù mặt trời chưa lặn, nhưng đèn điện trên các tòa nhà đã bắt đầu lấp lánh, tạo ra một vẻ đẹp khác hẳn khi được nhìn từ trên cao. Mỗi lần tôi xem trên TV những cảnh đêm ngoạn mục từ các tòa nhà chọc trời ở Mỹ hay nơi khác, tôi thường nghĩ: “Tôi biết tất cả chỉ là ánh sáng, vậy những thứ này thật sự đẹp sao?” Nhưng bây giờ, khi nhìn tận mắt, thật sự quá đẹp.

“Ừ, đúng vậy nhỉ.”

Tôi gật đầu, rồi nhìn thấy Gotou-san liếc tôi một cách nhẹ nhàng.

“Vài năm trước, chị chưa bao giờ tưởng tượng sẽ đi vòng đu quay cùng Yoshida-kun như thế này.”

“Em cũng vậy, chưa bao giờ nghĩ đến.”

Gotou-san cười khúc khích khi nghe câu trả lời của tôi. “Có lẽ vậy,” tôi nói, hít một hơi và tiếp tục.

“Nhưng chị chắc rằng mình ngạc nhiên hơn Yoshida-kun nhiều.”

“Sao chị biết được?”

Tôi nghe có chút khó chịu, nhưng Gotou-san dường như không bận tâm và chỉ cười trêu tôi.

“Chị luôn đứng sau hậu trường vì chị luôn chọn cách giữ bản thân mình.”

Chị ấy nói rất rõ ràng, nhưng tôi không thể hiểu trọn vẹn ý nghĩa và chỉ nghiêng đầu một chút.

“Khi Yoshida-kun thổ lộ tình cảm với chị, thực ra chị rất vui, biết không? Nhưng chị chọn giữ mình và từ chối lời tỏ tình của cậu. Nếu chị nhận lời một cách chân thành, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”

Gotou-san nói thẳng thắn, nhìn ra ngoài vòng đu quay.

“Ngay cả khi chị biết Yoshida-kun sống cùng Sayu-chan, chị vẫn giả vờ đồng cảm với hai người. Không, thực sự chị đồng cảm với cậu. Nhưng chị không hành xử như một người lớn. Chị không hối hận. Nhưng quyết định lúc đó cuối cùng đã ngăn chị đạt được những gì mình muốn.”

Chị ấy đang nói về lỗi lầm của chính mình, nhưng giọng điệu lại khá bình tĩnh. Dường như chị ấy đã hoàn toàn chấp nhận bản thân. Khi Gotou-san nói về bản thân, không hiểu sao trông chị ấy đẹp hơn bình thường.

“Chị luôn sống theo cách đó. Chị nghĩ mình sẽ tiếp tục như vậy. Nhưng…”

Gotou-san nói và nhìn tôi với ánh mắt bình thản.

“Gặp cậu, yêu cậu, gặp gỡ nhiều người, chị thấy mình bắt đầu thay đổi từng chút một. Kết quả là, chị trở nên gần gũi với Yoshida-kun hơn trước.”

Tôi rất sốc khi nghe chị ấy nói vậy.

Gotou-san đã thay đổi. Có lẽ đúng vậy. Lý do tôi chưa từng nghĩ thế có lẽ là vì sau khi Sayu trở về Hokkaido, tôi và Gotou-san trở nên gần gũi hơn.

Tôi yêu Gotou-san, tỏ tình với chị ấy và bị từ chối, nhưng khi chị ấy bắt đầu thấy Sayu ở nhà tôi, Gotou-san trở nên dạn dĩ hơn. Tuy nhiên, cách “tiếp cận” của chị ấy là gián tiếp: chị ấy cố thu hút sự chú ý của tôi, nhưng cuối cùng không nói điều quan trọng và không hành động gì. Tôi rất bực mình với thái độ ấy, nhưng vẫn không thể ghét chị ấy.

Nhưng… đối với tôi, tất cả điều đó có lẽ “quá lớn”.

Đó là cách một người tên Airi Gotou vận hành. Có lẽ tôi cũng đã đưa ra quyết định.

Việc chị ấy thường mời tôi đi ăn tối, mời tôi đi Kyoto, nếu suy nghĩ kỹ, là những hành động lớn từ Gotou-san. Tôi đi du lịch với kỳ vọng cao, nhưng cuối cùng Gotou-san không nói điều tôi muốn, và tôi bộc lộ sự giận dữ một cách trẻ con. Quan trọng hơn, việc chúng tôi vẫn có thể tiếp tục chuyến đi là một phép màu nếu nhìn lại.

Ngay cả khi Gotou-san chỉ thay đổi từng chút một, thì… còn tôi thì sao?

“Bây giờ em sẽ nói rõ.”

Chị ấy quay từ nhìn ra cửa sổ sang nhìn thẳng tôi.

“Ngay cả khi chị chuyển công tác, em vẫn sẽ không từ bỏ chị.”

Từng chút, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Đó là cảm giác không thể diễn tả bằng lời “Tôi hạnh phúc”. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy bối rối với lời “đừng bao giờ bỏ cuộc”.

Tôi không cần bỏ cuộc…

Khi tôi nghĩ vậy, Gotou-san dường như đoán được và tiếp tục nói.

“…Sayu-chan cũng ở đó, đúng không?”

Nghe câu đó, tôi cảm giác sự ấm áp trong lòng dần tan biến. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gotou-san trông hơi buồn, lắc đầu, có lẽ thất vọng với tôi.

“Xin lỗi. Như chị nói trước, không có nghĩa là chị không tin cậu.”

“Em biết… nhưng thật đau khi Gotou-san nghĩ rằng em có thể có tình cảm với Sayu.”

“…Đúng, xin lỗi.”

Tôi không muốn chị ấy xin lỗi. Lòng tôi đau vì để chuyện đó xảy ra. Nhưng dù sao tôi cũng phải nói ra. Sao chị ấy lại hành xử trẻ con về chuyện tình cảm vậy?

“Tuy nhiên, như chị đã nói, con người có thể thay đổi, đúng không?”

Gotou-san nói một cách bình tĩnh và rõ ràng.

“Nhưng, đó không phải là sức mạnh chị tạo ra theo ý muốn. Nó xảy ra một cách tự nhiên sau khi gặp cậu. Chỉ là…”

Chị ấy nói rồi cười.

“Trên hành trình, chị không nhận ra mình bắt đầu thay đổi. Vì chị luôn nghĩ mình là một người phụ nữ trưởng thành lý tưởng trong mắt người khác, đúng không? Giờ mọi thứ đã biến mất.”

Nghe vậy, tôi chỉ có thể mỉm cười cay đắng. Quả thật, trong tôi, Gotou-san cũng không còn như trước nữa.

“Những mong muốn của cậu dễ dàng bị phá vỡ khi cậu liên quan đến người khác. Dù chính cậu không đồng ý.”

Ánh mắt Gotou-san nhìn tôi không khoan nhượng. Khác hẳn với vẻ bình thản trước đó, sức nặng trong ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy áp lực.

“Cậu cũng đã thay đổi. Cậu đã thay đổi nhiều đến mức ai cũng nhìn thấy.”

“…”

Tôi không thể nói một lời nào. Tôi tự hiểu rằng mọi thứ đã thay đổi. Vì vậy, phần còn lại của lời chị ấy dễ đoán và thật đau lòng.

“Ai đã thay đổi cậu?”

Tôi không thể trả lời câu hỏi nghiêm khắc ấy. Hai người đều hiểu rằng không trả lời cũng là một câu trả lời rõ ràng.

“Từ giờ, cậu muốn ở bên ai?”

“Điều đó…!”

Tôi định nói gì đó, nhưng chị ấy nhẹ nhàng đặt ngón tay trỏ lên môi tôi.

“Từ giờ, chị muốn cậu suy nghĩ.”

“…”

Quá gian lận, tôi nghĩ. Dù sao, tôi không thể thắng người này bằng lời nói.

“Em nói rồi, em sẽ không bỏ cuộc…”

Tôi lẩm bẩm, Gotou-san cười e thẹn.

“Dĩ nhiên, em sẽ không bỏ cuộc.”

“Nhưng, cậu sẽ chọn Sayu thắng, đúng không?”

“Em không chọn chị ấy. Em chỉ muốn đối mặt đúng đắn với tình cảm của Sayu-chan.”

Tôi cố bình tĩnh, nhưng cảm giác nóng lan sau gáy.

“Nếu em thực sự chọn Sayu, Gotou-san có phiền không?”

Dù chỉ gào thét trong lòng, Gotou-san nghiến răng, nói chậm rãi:

“Chị nghĩ điều đó không được phép. Nhưng như chị nói, chị không thể tưởng tượng việc cướp cậu trước khi câu chuyện giữa Sayu-chan và Yoshida-kun kết thúc.”

“Ngay cả khi em không làm vậy?”

“…Ừ, đúng vậy.”

Gotou-san nói rất rõ ràng.

“Lần này, chị sẽ không trốn chạy. Trong chị có hai cảm xúc thực sự.”

Chị ấy hơi gian lận, tôi muốn nói vậy nhưng không thể.

Khi nhìn thẳng vào mắt Gotou-san, tôi cảm nhận được quyết tâm lớn chị ấy đã dồn vào lời nói này.

Chị ấy tự nhận thức điều đó. Lời chị ấy có ích kỷ không?

Chị ấy muốn tôi yêu bản thân mình hơn. Thực ra, tôi cũng không có ý định bỏ cuộc. Trong khi nói điều này, chị ấy cũng muốn tôi đối mặt đúng với Sayu, dù biết tôi thích chị ấy. Chị ấy luôn ích kỷ như vậy sao?

Nhưng tôi không thể nói lại như trước với người đã dũng cảm bày tỏ tình cảm, hỏi rằng: “Vậy còn tình cảm của em thì sao?”

Tôi đã trải qua đủ rắc rối và đấu tranh. Tôi biết cô gái tên Sayu đặc biệt với tôi, dù hiện tại tôi không có tình cảm lãng mạn với em ấy, và tôi cũng biết Sayu đã thay đổi tôi nhiều. Dù nghĩ như vậy, chị ấy vẫn chưa muốn kết thúc câu chuyện.

Tôi đã biết Gotou-san rất thích tôi. Tôi không nghĩ chị trì hoãn trả lời.

Tất cả đều dựa vào những gì em ấy nói hôm tôi đến nhà Gotou-san. Và hơn cả đêm đó, cảm xúc ấy còn mạnh mẽ hơn. Chị ấy loại bỏ sự do dự và một lần nữa bày tỏ quyết tâm với tôi.

“Vậy thì được thôi.”

Tôi đáp lại bằng giọng như thoát ra từ cổ họng.

“…Em chắc chắn sẽ đến gặp chị.”

Dù tôi nói gì, Gotou-san gật đầu, mỉm cười nhẹ.

“Ừ, chị sẽ chờ. Ngoài ra, chị cũng sẽ đi gặp cậu.”

“Vậy, nếu em không gặp Gotou-san, em có thể gặp riêng Sayu, đúng không?”

“…Ừ. Chị muốn cậu làm vậy.”

Gotou-san thở phào, gật đầu.

“…Haa~”

Tôi cúi đầu, gãi đầu.

“Mọi thứ thật lộn xộn!”

“Ahaha, đúng vậy. Xin lỗi.”

Gotou-san cười sảng khoái khi nhìn tôi đầy cảm xúc.

“Chị biết cậu sẽ tha thứ cho chị, Yoshida-kun.”

“Em không thể tha thứ cho chị.”

Tôi không chắc! Đó là điều tôi muốn nói. Nhưng tôi biết Gotou-san đã hiểu. Chị ấy nhìn rõ ràng những gì tôi đang nghĩ.

“Yoshida-kun, chị muốn ngồi bên cạnh cậu.”

Gotou-san ngồi ngay bên cạnh tôi.

Chị ấy nắm tay tôi ngay lập tức. Chúng tôi nắm tay một cách tự nhiên, đến mức tôi không kịp cảm thấy bối rối.

Đầu chị ấy tựa vào vai tôi, tôi không biết là mùi dầu gội hay nước hoa, nhưng thật sự rất thơm.

“À, Sendai… đúng không? Cảm giác thật xa xôi.”

Gotou-san nói với giọng yếu ớt.

Tôi không trả lời, nhưng vẫn nắm chặt tay chị ấy. Gotou-san có vẻ nhận ra điều đó, và sau khi hít một hơi, chị ấy nắm tay tôi theo cách tương tự.

Vòng đu quay bắt đầu hạ xuống. Tôi ước gì vòng đu quay này không bao giờ hạ.