Higehiro Another Side Story: Airi Gotou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6830

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Volume 2 - Chapter 11: Chuẩn bị

Khi nhìn lại, những ngày tháng trôi qua trong chớp mắt, đặc biệt là vào những ngày làm việc.

Sau buổi hẹn hò với Gotou-san, tôi dành gần như cả ngày Chủ Nhật nằm trên giường, và khi tuần mới bắt đầu rồi tôi đi làm, lúc nhận ra thì cuối tuần đã lại tới.

Tôi tan làm đúng giờ và lên chuyến tàu đi ngược hướng với chuyến tàu tôi vẫn thường đi.

Vì Asami đã tới trước, tôi cảm thấy hơi vội, dù nóng vội cũng chẳng ích gì.

Sau vài chục phút ngồi trên tàu, tôi đến ga thành phố mà mình đã hẹn.

Tôi hơi vất vả để tìm được nơi gặp mặt mà Asami chỉ định, nhưng có vẻ như em ấy đã quen với việc gặp người ở nhà ga đông đúc này và chọn một vị trí khá dễ tìm.

Asami đang đứng trước một tấm bảng quảng cáo lớn ở hành lang ngầm dưới ga.

“Cuối cùng cũng đến, cảm ơn vì đã vất vả nhé~”

“Xin lỗi nhé, làm em đợi lâu.”

“Không sao, không sao. Ở thành phố có nhiều chỗ để giết thời gian như vậy sướng thật ha.”

Asami nói một cách vô tư rồi làm dấu hòa bình bằng tay phải.

“Rồi, đi thôi nào.”

Asami nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa chỉ đường. Tôi còn chưa quen với việc sống ở thành phố lớn nên điều đó rất giúp ích.

“Cảm ơn em đã dành thời gian cho hôm nay.”

Khi tôi nói vậy, Asami bật cười.

“À thì, em chẳng ngờ Yoshida-chi lại nhờ em chuyện như này, nhưng em cũng vui lắm đấy.”

Asami có vẻ đang rất vui. Em ấy bước đi phía trước tôi với dáng vẻ đầy nhịp điệu.

Hôm nay, tôi đến để mua quần áo cho buổi hẹn hò với Sayu, nhưng tôi không thể tự quyết định được nên đã nhờ Asami giúp. Khi tôi nhắn hỏi “Em có thể…?”, em ấy lập tức đồng ý.

“Yoshida-chi có bao nhiêu tiền?”

“Anh vẫn chưa quyết định sẽ mua gì, nhưng chắc anh không mua nổi đồ đắt tiền đâu…”

“Không sao mà. Em đâu có bắt anh mua thương hiệu cao cấp ngay đâu! Nếu anh muốn mua đồ rẻ thì vẫn có lựa chọn mà.”

Nói xong, Asami lẩm bẩm “Hình như nó ở tầm kia đó~” rồi nhanh chóng đi qua khu trung tâm thương mại dưới lòng đất trông như mê cung.

Tôi ngạc nhiên vì em ấy còn biết cả chỗ bán quần áo nam, dù bản thân chẳng mặc đồ nam. Có lẽ vì người quan tâm đến thời trang thì luôn để ý xem cửa hàng nào đặt ở đâu trong thành phố.

Tôi tới cửa hàng quần áo nối liền với khu vực ngầm của ga mà Asami dẫn tôi đến (dù phải đi bộ khá nhiều dưới lòng đất), và Asami liền lấy ra vài bộ đồ.

“Cái này thì sao?”

Thứ Asami đưa cho tôi là chiếc áo ba phần tư màu đen – trắng bằng chất liệu rất mềm. Khoảng 70% là màu trắng, nhưng có một đường chéo màu đen ở phần dưới. Phải nói sao nhỉ…

“Có phải cái này hơi ‘trẻ’ quá so với anh không?”

Khi tôi nói vậy, Asami lập tức tỏ vẻ khó chịu và hét lên “Hả!?”

“Tuổi tác không liên quan!”

“Không, tuổi tác cũng quan trọng mà.”

“Không! Không! Vì Yoshida-chi đi hẹn hò với Sayu-chan mà, trông trẻ hơn một chút chẳng phải tốt hơn sao?”

“Ờ… chắc vậy…”

“Được rồi! Cứ thử mặc đi! Anh có thể suy nghĩ sau khi thử mà.”

Em ấy nhét bộ đồ vào tay tôi, và tôi đành miễn cưỡng nhận lấy.

Khi tôi đang tìm nhân viên cửa hàng, một nhân viên nam ăn mặc cực kỳ thời trang từ đầu đến chân đang nhìn tôi. Không hiểu sao mỗi lần vào cửa hàng như thế này tôi lại thấy bị họ áp lực.

“T-Tôi muốn thử cái này…”

“Vâng! Xin mời bên này!”

Anh ta trả lời lớn đến mức vang cả cửa hàng, khiến tôi càng co rúm lại.

Tôi bước vào phòng thay đồ. Vì tôi vẫn còn đang mặc áo khoác sau khi tan làm, tôi hơi vướng víu khi thay đồ. Nghĩ đến việc phải cởi rồi mặc lại khiến tôi cảm thấy phiền.

Nhưng vì hẹn hò là ngày mai nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài mua đồ hôm nay.

Tôi vốn không phải kiểu người sở hữu nhiều quần áo phù hợp cho buổi hẹn hò. Hơn nữa, tôi cũng không phải kiểu người thường ra ngoài vào ngày nghỉ nên trang phục thường ngày của tôi cũng chẳng nhiều.

Thêm vào đó, vài bộ đồ có thể mặc đi hẹn hò đã dùng cho lần hẹn với Gotou-san, và vì lý do nào đó, tôi không muốn dùng lại cho lần hẹn với Sayu.

Nghĩ đến việc đàn ông có sở thích thời trang phải chọn đồ vất vả thế nào, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ bắt chước nổi.

Tôi thay đồ rồi đứng trước gương.

Tôi vẫn có cảm giác nó làm tôi trông hơi trẻ quá, nhưng… chắc cũng không đến mức không hợp. Tôi không thể gạt bỏ sự lo lắng vì đây là phong cách tôi chưa từng mặc, nhưng nhìn chung thì trông có phần thời trang hơn. Thật sự, tôi không thể tự quyết được.

Khi tôi mở rèm buồng thay đồ, tôi giật mình vì Asami đứng gần hơn tôi tưởng. Em ấy “Ồ!” lên một tiếng rồi vỗ tay.

“Ừm, màu đó hợp với Yoshida-chi lắm.”

“Anh thật sự hợp sao…?”

“Hợp mà! Em thấy đẹp đó!”

“Vậy thì mua cái này đi.”

“Yoshida-chi thật sự muốn mua cái đó chứ?”

“Anh vẫn không biết có nên mua không nữa.”

“Yoshida-chi đúng là chẳng quan tâm mấy nhỉ? Đáng yêu ghê.”

Asami cười rồi gọi nhân viên vừa đi ngang.

“Anh thấy cái này hợp với bạn tôi chứ?”

“Tôi nghĩ nó sẽ dễ phối với bất kỳ loại quần nào mà anh ấy chọn.”

“Anh có gợi ý nào về quần không?”

“Xin hãy chờ một chút. Tôi sẽ lấy cho anh.”

Nhân viên đó gật đầu một cách sảng khoái rồi nhanh chóng bước đến khu vực quần. Khi nhìn theo bóng lưng anh ta, tôi quay sang Asami.

“Tớ bắt đầu thấy quen với việc mua sắm rồi…”

“À, thật sao?”

“Anh thấy căng thẳng chỉ khi nói chuyện thôi.”

“Với nhân viên đó á? Sao vậy?”

Tôi hơi chột dạ khi bị hỏi “Sao?” Tôi tưởng ai cũng hiểu cảm giác này…

Nhân viên nhanh chóng quay lại với hai chiếc quần.

“Đây là chiếc quần jean kiểu đơn giản. Chất liệu khá bền nên có thể mặc lâu. Còn đây là quần chino dáng skinny, nhưng chất liệu co giãn nên mặc thoải mái hơn vẻ ngoài, anh vẫn có thể mặc ngay cả khi cơ thể có thay đổi chút ít.”

Anh ta vừa nói vừa đưa quần cho tôi với nụ cười. “Nếu anh muốn, có thể thử nhé.” Nghe vậy tôi gật đầu rồi quay lại phòng thay đồ.

Khi tôi đang thay quần một cách dè dặt, tôi nghe tiếng nhân viên hỏi nhỏ bên ngoài: “Cô ấy là bạn gái anh à?” rồi sau đó là tiếng Asami hét lớn: “Hả!? Không phải bạn gái!” Tất nhiên, tôi không muốn bị hiểu nhầm là đàn ông lớn tuổi đi với bạn gái trẻ, nhưng phản ứng gay gắt như thế cũng khiến tôi đau lòng.

…Không biết Sayu có ngại khi đi cạnh một gã đàn ông già như tôi không. Nhưng tôi cũng chẳng biết suy nghĩ của cô ấy.

Tôi thử chiếc quần được mô tả là kiểu đơn giản trước. Khi Asami mở rèm, em ấy lại vỗ tay: “Hợp với Yoshida-chi đó!”

Tiếp theo tôi thử kiểu skinny. Đúng như nhân viên nói, dù ôm nhưng mặc không khó chịu và rất thoải mái. Nhưng khi đứng trước gương lớn, tôi thấy đường nét phần thân dưới nổi lên rõ hơn tôi tưởng, khiến tôi hơi khó chịu. Tôi chưa từng mặc loại quần ôm như vậy bao giờ.

Khi tôi ngượng ngùng mở rèm, cả Asami và nhân viên đồng thanh: “Ồ!”

“Cái đó đẹp đó!”

“Khách hàng à, đường nét cơ thể anh rất đẹp nên tạo ra một silhouette rất ấn tượng!”

“T-Tôi hiểu rồi…?”

Rõ ràng so với lúc nãy, quần ôm hơn, khiến tôi hơi xấu hổ.

“Đừng có nhìn chăm chăm nữa!”

Cá nhân tôi thấy không thoải mái với loại quần chưa từng mặc, nhưng vì cả hai người – có lẽ rành thời trang – đều phản ứng tích cực, tôi chỉ biết gật đầu:

“Được rồi, tôi lấy cái này.”

Tôi mua hai bộ đồ rồi rời cửa hàng.

“Ừm, em vui vì Yoshida-chi chọn được thứ hợp.”

“Cảm ơn. Anh không tự quyết được.”

“Yoshida-chi chỉ nói chuyện với nhân viên thôi mà cũng căng thẳng đúng không?”

“Đúng vậy…”

Khi tôi ngước đầu ra sau, Asami cười phá lên.

Sau một hồi cười, Asami bỗng nhìn xa xăm.

“À thì, em cần mua đồ mới cho buổi hẹn của em với Yoshida-kun! Em vui vì Yoshida-kun nghĩ đến chuyện đó.”

Tôi cười gượng, nhớ lại Gotou-san cũng từng nói điều tương tự.

“Anh chẳng có gì mặc đi hẹn cả.”

“Nhưng Sayu-chan đâu biết anh mặc đồ mới hay không?”

“Vấn đề là cảm giác.”

“Đúng! Là cảm giác!”

Asami vỗ tay rồi chỉ vào tôi.

“Em vui vì anh không thờ ơ với chuyện này!”

“Đừng nói như thể liên quan đến em chứ…”

“Chuyện của Sayu-chan cũng là chuyện của em!”

Asami nói rồi nghiêng người về phía trước.

“Sayu-chan là bạn thân của em. Em muốn bạn ấy thành công trong chuyện tình cảm.”

Asami nói rồi liếc nhìn sang tôi.

Tôi khẽ lắc đầu.

“Khó lắm.”

“Em biết. Nhưng em vui vì anh chịu nghĩ và mua đồ đàng hoàng.”

“Vậy sao?”

“Ừ! Nếu anh đi hẹn mà mặc đồ xuề xòa, em đánh đấy.”

“Đừng mà…”

Tôi cười gượng, còn Asami cũng cười theo.

Nhìn em ấy từ bên cạnh, tôi nói khẽ điều mình nghĩ.

“Asami chắc luôn ở bên Sayu nhỉ.”

Em ấy chớp mắt vài lần trước khi gật đầu.

“Ừ, em nghĩ vậy.”

Asami nói như thể đó là điều hiển nhiên rồi mỉm cười dịu dàng.

“Em chỉ có thể ở bên bạn ấy thôi… Nhưng em tin Sayu-chan cũng sẽ mãi ở bên em.”

Tôi cảm nhận được sự tử tế của Asami. Có lẽ chính nhờ sự ấm áp đó mà em ấy có thể sưởi ấm trái tim một cô bé đơn độc như Sayu.

“Yoshida-san.”

Asami khẽ gọi.

“Khác với em—em chỉ có thể là ‘bạn’ của Sayu-chan. Ang không cần cố trở thành người giám hộ nữa. Hãy tự quyết định cách anh muốn đối xử với Sayu-chan. Chỉ vậy thôi.”

Asami nói tiếp bằng giọng điệu như ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ.

“Sayu-chan đã thay đổi rồi. Bạn ấy mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, và chắc chắn bạn ấy đã ‘quyết định’ khi trở lại đây. Vậy nên, Yoshida-san cũng phải…”

“Anh biết…”

Tôi gật đầu, cắt ngang lời cô ấy.

“Anh biết. Anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về ‘mọi chuyện’.”

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt Asami và nói vậy, em ấy mở to mắt vì bất ngờ rồi khẽ gật đầu với vẻ vui mừng.

“…Ra vậy. Cảm ơn anh.”

“Tại sao lại cảm ơn?”

“Vì Sayu-chan là bạn của em!”

“…Em quả là một cô gái tốt bụng.”

“Hả? Gì?”

Asami đỏ mặt rồi quay đi.

“Rồi. Hãy tận hưởng buổi hẹn cuối tuần nhé, Yoshida-chi.”

Asami cười tinh nghịch và tôi gật đầu.

“Không cần em nhắc cũng biết.”

Asami bảo em ấy còn vài thứ muốn mua trong thành phố, và chúng tôi chia tay nhau ngay trước cổng soát vé.

Khi tôi lên tàu về, tôi nhìn vào chiếc túi giấy đựng quần áo mình vừa mua.

Tôi luôn sống trong “khuôn khổ” của riêng mình.

Tôi đi theo “chính nghĩa” của mình và cố sống theo “lẽ phải” của xã hội, tin rằng chỉ có tình yêu chân thật mới đúng…

Dù tôi tưởng mình luôn là người lựa chọn, cuối cùng tôi chỉ nhặt lấy thứ rơi trước mặt. Không chọn, chỉ nhặt rồi coi như báu vật. Vì quá bận tập trung vào điều đó nên tôi chỉ nhìn được giá trị mà tôi muốn nhìn, và quên mất cốt lõi của mọi thứ.

Giống như việc “chọn quần áo” mà tôi chưa từng làm, hóa ra lại khó hơn tôi tưởng. Dù khó đến đâu, giờ tôi cũng phải chọn thôi. Chọn cho cuộc đời mình.

Dù có khiến ai đó bị tổn thương, tôi cũng phải sẵn sàng đối mặt. Thay vì bị hoàn cảnh đẩy đến lựa chọn, tôi muốn tự chọn bằng ý chí của chính mình.

Tôi nghĩ khoảnh khắc quan trọng đó chắc chắn sẽ đến vào buổi hẹn hò với Sayu vào ngày mai.

Tôi siết chặt tay đang cầm túi giấy và tự củng cố quyết tâm cho buổi hẹn ngày mai.

Câu này có lẽ là Asami đang nói dưới góc nhìn của Sayu, tức giả sử như Asami là Sayu rồi nói.