Bỏ qua việc Sayu bất ngờ quay trở lại, cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường.
Tôi cũng khá tò mò về tương lai của Sayu, nhưng khi bắt đầu đi làm, đầu óc tôi lại đầy những việc cần xử lý trong ngày. Và khi mọi chuyện xong xuôi…
Tôi lại nghĩ đến Gotou-san.
Như cô ấy đã đoán, Sayu đã quay lại Tokyo. Nhưng thật lòng mà nói, tôi nghĩ chẳng có gì sẽ thay đổi giữa tôi và Gotou-san.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy không thoải mái nếu giấu chuyện Sayu đã đến Tokyo, nên tôi muốn nói cho Gotou-san sớm nhất có thể.
Tôi bước vào công ty như thường lệ và chào buổi sáng. Hơi lo một chút, tôi liếc về bàn của Gotou-san và ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
Tôi lập tức quay đi. Thường thì cô ấy sẽ mỉm cười nhẹ rồi vẫy tay hoặc đáp lại lời chào của tôi, nhưng hôm nay lại có cảm giác lạnh nhạt.
“…?”
Còn quá sớm để nói rằng cô ấy đang tránh mặt tôi, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác khó chịu đang đâm vào ngực.
Dù vậy, ưu tiên của tôi vẫn là công việc. Giờ tôi phải hoàn thành công việc của mình và hỗ trợ cả phần của Mishima. Nếu không làm việc thật hiệu quả, chắc chắn tôi sẽ phải tăng ca.
Tôi hít một hơi thật sâu để xua bớt suy nghĩ linh tinh, rồi đi đến bàn mình và bật máy tính. Như thường lệ, trong lúc máy khởi động, tôi xem lại tài liệu giấy.
“Chào buổi sáng!”
Mishima đến công ty vài phút sau đó.
“À, Mishima. Em có rảnh chút không?”
“Hả?”
“À, không sao, để anh chỗ em.”
Tôi chặn Mishima lại khi em ấy định mang cả đồ đạc đến bàn tôi. Tôi cầm tài liệu rồi đi đến bàn của em ấy.
“Anh đang xử lý cái này… Em có thể lùi hạn lại một ngày được không? Xin lỗi, nhưng đột ngột có việc gấp và anh cần giải quyết trước.”
“À, khách hàng của Yoshida-san đúng là khó tính ghê ha?”
Mishima vừa than nhẹ vừa bật máy tính.
“Đợi tí, để em mở file rồi kiểm tra.”
“Ừ, cảm ơn.”
Nhìn cách Mishima xử lý công việc nhanh chóng, tôi cảm thấy em ấy đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc mới vào công ty. Khi đó, em ấy chỉ biết dồn hết sức vào việc… tìm đường tắt.
Bất ngờ, tôi cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình.
Khi quay lại, Gotou-san lập tức quay mặt đi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, di chuột như thể chưa từng nhìn tôi.
“…?”
“… Yoshida-san?”
“Hả? À…”
“Mou, anh không nghe gì luôn hả. Một ngày trễ cũng không sao đâu!”
“À, xin lỗi. Anh hơi mất tập trung. Cảm ơn em nhé.”
Mishima liếc tôi, rồi lại liếc Gotou-san.
Sau đó, em ấy hạ giọng hỏi:
“Cái gì vậy? Anh mệt hả?”
“Hả? Cái gì cơ?”
“Em nói Gotou-san đó! Anh giật mình từ sáng đến giờ chắc là do chị ấy đúng không?”
“Không… không có gì đâu.”
“Hmmm…”
Mishima vẫn đầy nghi ngờ nhưng rồi thở dài.
“Thôi, em mong không có gì nghiêm trọng. Nhưng làm việc thì tập trung vào nha.”
“Anh chưa từng nghĩ đến ngày bị đàn em nhắc nhở như vậy…”
“Hehe, tất cả là nhờ có senpai nghiêm khắc dạy dỗ đấy!”
Em ấy cười rồi quay lại bàn làm việc.
Tôi thở dài và cũng quay về bàn mình.
Ngay sau đó, Hashimoto bước đến.
“Ông đang giận hả?”
“ Ồn quá.”
“Có chuyện gì với Gotou-san à?”
“…! Mấy người bị gì vậy?”
“Biết sao được. Chuyện của hai người dễ đoán lắm.”
“Không có gì hết!”
“Ừ ừ rồi.”
Tôi bảo cậu ta im đi rồi quay lại xử lý công việc.
Buổi trưa, tôi vẫn không nói được gì với Gotou-san.
Khi ngẩng lên sau khi hoàn thành việc, cô ấy đã rời khỏi văn phòng.
Tôi xuống căn tin với Hashimoto, nhưng cô ấy cũng không ở đó.
Cảm giác “mình đang bị tránh mặt” ngày càng trở nên chắc chắn.
Buổi chiều, tôi tập trung hết sức để làm việc.
Kỳ lạ thay, khi tâm trạng rối loạn như thế, càng bận rộn tôi càng cảm thấy dễ thở.
Lúc xử lý xong đống việc như một con lật đật Daruma bị xô tới tấp, thì ngày làm việc cũng kết thúc.
Sau khi Hashimoto vỗ vai tôi rồi về trước, tôi hoàn thành báo cáo ngày.
Gần đây, tôi cố tránh tăng ca.
Làm leader mà tăng ca nhiều thì nhân viên sẽ ngại về trước.
Tôi nhận ra điều này trong thời gian sống chung với Sayu—rằng hành động của mình ảnh hưởng đến người khác nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi nhanh chóng hoàn thành báo cáo, rồi liếc sang.
May quá, Gotou-san vẫn còn ở bàn.
Hơn nữa… cô ấy nhìn tôi.
Tôi tưởng cô ấy sẽ quay đi, nhưng lần này Gotou-san mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy, bước đến bàn tôi.
“Cảm ơn vì công việc hôm nay, Yoshida-kun.”
“À, cảm ơn vì hôm nay.”
“Cậu có rảnh sau giờ làm không?”
Giọng nói của cô ấy rất bình thường. Hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt buổi sáng.
“À… có. Em rảnh.”
“Vậy à? Tốt quá. Cậu lên tầng trên cùng chị được chứ?”
“Được thôi.”
“Vậy chuẩn bị nhé?”
Cô ấy quay về bàn, còn tôi thì đứng đờ ra.
Sự thay đổi cảm xúc của cô ấy thật sự khiến tôi không theo kịp.
Chúng tôi rời khỏi văn phòng.
“Thường thì chị sẽ rủ ăn tối mà…”
“Hôm nay không được sao?”
“Không, chỉ là… À mà thôi, đi hẹn hò ha?”
“Cuối cùng thì vẫn gọi là hẹn hò à?”
“Đúng. Hẹn hò.”
Đợi thang máy, Gotou-san mỉm cười như thường ngày.
Nhưng khi nhìn nghiêng khuôn mặt cô ấy, cảm giác khó chịu trong tôi lại trỗi dậy.
Buổi sáng thì lạnh nhạt, giờ lại vui vẻ như không có gì.
Có gì đó… không ổn. Như thể cô ấy đang giấu điều gì đó.
