Higehiro Another Side Story: Airi Gotou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6901

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Volume 2 - Chapter 15: Tình cảm

Sau một lúc chạy lâu, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Lẽ ra chưa trôi qua bao lâu kể từ khi Goto-san rời đi. Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy chị ấy ngay nếu chị đi về phía ga. Nhưng dù trong lòng đang nôn nóng, tôi vẫn không tìm được dấu vết nào của chị ấy.

Đúng như lời Sayu nói. Tôi cảm thấy mình đang dần thay đổi, cảm thấy mình có thể lựa chọn, và cuối cùng, tôi lại quay về thành con người trước đây.

Lời hứa là lời hứa, tôi sẽ tôn trọng thứ tự mà mình đã đặt ra. Đó là điều đúng đắn, nên tôi sẽ làm như vậy.

Khi tôi càng trở nên quen thuộc với Gotou-san, tôi bắt đầu thấy bực bội vì sự mơ hồ và nỗi sợ hãi của chị ấy. Nhưng thật ra, tôi cũng chẳng khác gì. Một cách vô thức, tôi cũng trở nên quá cẩn trọng trong việc thay đổi cuộc sống của mình.

“Yoshida-san, hãy bắt đầu thay đổi đi!!”

Tiếng hét của Sayu lại vang lên trong đầu tôi. Con người có thể thay đổi. Và khi ta chứng kiến người khác thay đổi, ta cũng có thể thay đổi theo. Tôi không thể mãi đứng yên một chỗ. Tôi phải dũng cảm thay đổi bản thân.

Những gì xảy ra với Gotou-san cũng cho thấy rằng chị ấy đã thay đổi từng chút một. Chính vì thế chị ấy đã đến gặp tôi. Trong thâm tâm, tôi nghĩ rằng chị ấy sẽ không đến chỉ để gặp tôi như thế.

Thế nhưng, tôi lại làm chị ấy tổn thương thêm một lần nữa chỉ vì tôi “không thể chọn”. Tôi không thể cứ mãi đứng im như vậy. Tôi phải thay đổi. Tôi phải dũng cảm.

Tôi chạy băng qua khu dân cư và đến con đường lớn dẫn tới nhà ga. Cuối cùng, tôi nhìn thấy bóng lưng người mà tôi đang tìm kiếm.

“Gotou-san!!”

Khi tôi hét lên, Gotou-san quay lại và trông có vẻ bất ngờ. Tôi nhanh chóng tiến lại gần và nắm lấy tay chị ấy.

“Yoshida-kun, sao cậu…?”

“Vì sao chị lại bỏ đi như thế?”

Lẽ ra tôi phải xin lỗi chị ấy, nhưng không hiểu sao những lời ấy lại thốt ra.

“Nhưng… em vừa đi cùng Sayu-chan…”

Lời của Gotou-san khiến tôi hơi bối rối. Nhưng dù vậy, tôi biết chị ấy đang lo lắng điều gì.

“Sayu chỉ muốn cảm nhận chút ký ức cuối cùng về nơi ấy, nên em mới đưa cô bé đến đó. Bọn em không làm gì kỳ lạ cả, và em cũng thật sự đã nói rõ với Sayu rằng em không thể hẹn hò với con bé.”

Khi tôi nói vậy, Gotou-san tròn mắt ngạc nhiên. Rồi chị ấy bắt đầu bật khóc.

“Chị tưởng… cậu đã có mối quan hệ đặc biệt với Sayu-chan…”

Những lời của Gotou-san khiến tim tôi đau thắt.

Khi nghe những lời ấy, tôi cảm thấy nghẹn lại trong lồng ngực. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, lẽ ra tôi phải nói, nhưng cuối cùng, những từ khác lại thoát ra khỏi miệng tôi.

“Nếu chị nghĩ vậy, sao chị không hỏi em trước khi bỏ chạy?”

Đúng vậy, Gotou-san chưa từng thật sự tin tưởng tôi. Chị ấy tự đưa ra kết luận mà chẳng tìm hiểu sự thật, rồi cứ thế bỏ chạy mà không cố gắng hiểu tôi.

Tôi rất khó chịu với tính cách ấy của chị. Nhưng tôi cũng nhận ra sự khó chịu ấy còn liên quan đến cơn giận của chính tôi dành cho bản thân mình.

“Vì sao chị không thể hỏi?”

“Làm sao chị có thể hỏi trong tình huống như thế được!”

Gotou-san nói bằng một giọng nhỏ nhẹ.

“Nếu chị hỏi… có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc…”

Cố nén nước mắt, chị ấy tiếp tục:

“Chị thật sự rất sợ… rằng mọi thứ sẽ kết thúc…”

“Aaah, đủ rồi!”

Tôi nói ra nỗi bực bội của mình một cách dứt khoát.

“Gotou-san chưa từng tin em chút nào, đúng không? Vừa nói ‘Hãy chọn chị giữa tất cả lựa chọn’, nhưng trong lòng chị lúc nào cũng tin rằng em sẽ chọn Sayu. Chị bước vào mối quan hệ này với tâm lý rằng một ngày nào đó em sẽ chọn Sayu, và bây giờ chị sợ đưa ra quyết định vì sợ rằng em sẽ quay lại với Sayu, phải không?”

“Không… không phải như thế, chị…”

Gotou-san cố gắng đáp lại, nhưng chị ấy nghẹn ngào rồi dừng lại. Tôi thở dài để cố trấn tĩnh bản thân.

Tôi muốn nói điều khác. Tôi không muốn trách móc chị ấy. Nhưng những lời trào ra bây giờ đều là những điều tôi đã muốn nói rất lâu rồi. Và vì tôi không thể nói trước đây, mối quan hệ của chúng tôi mới trở nên phức tạp như vậy.

“Cả hai chúng ta đều là những kẻ hèn nhát.”

Khi nói ra câu đó, một cảm xúc lạ lùng bất chợt tràn ngập trong lòng tôi. Tôi cũng không biết phải gọi tên cảm xúc ấy như thế nào.

“Thật ra… từ lâu rồi… em rất, rất, rất bực mình với chị!!”

Tôi hét lên với Gotou-san, còn chị ấy thì chỉ biết đứng sững.

“Sau khi em tỏ tình, chị dễ dàng từ chối rồi nói đó chỉ là ‘lời nói dối’, nhưng đồng thời chị lại nói rằng chị thích em, rồi lại bảo ‘bây giờ không phải lúc hẹn hò’ mà chẳng cho lý do rõ ràng gì cả! Tất cả những điều đó khiến em rối lắm, chị biết không? Em cảm giác như tình cảm của em bị đem ra đùa giỡn, và điều đó khiến em tức giận vô cùng.”

Tôi tiếp tục, với những cảm xúc tôi đã kìm nén từ lâu.

“Nhưng em không thể nói ra… vì em sợ. Sợ rằng chị sẽ ghét em. Chỉ vì lý do nhỏ nhặt ấy, em không thể nói được.”

Gotou-san cắn môi dưới, lắng nghe tôi. Chúng tôi đang dần hiểu cảm xúc thật của nhau. Những lời ẩn sau hành động, những điều đáng ra chúng tôi phải nói từ lâu. Cả hai đều cần phải nói ra nỗi lòng thật sự của mình.

“Cuối cùng, hai chúng ta đều giấu đi cảm xúc thật,” tôi tiếp tục, rồi tiến đến gần và nắm lấy tay chị ấy.

Tôi nắm tay Gotou-san. “Xin hãy nói cho em biết, cảm xúc thật của chị là gì? Chị muốn em làm gì? Nếu chị nói, em nhất định…”

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt Gotou-san, những giọt nước mắt mà chị ấy kìm nén bấy lâu cuối cùng rơi xuống. Nhắm mắt lại, cô nói:

“Chị… sợ rằng chị sẽ mất Yoshida-kun vào tay Sayu-chan. Chị rất sợ. Vì vậy… chị không thể nói ra điều đó bấy lâu nay.”

“Vậy sao chị không chạy trốn?”

“Xin lỗi… không phải chị không tin em. Chỉ là chị không tin vào chính mình. Dù cho Yoshida-kun có nói với chị bao nhiêu lần, thì nó vẫn khiến chị thấy sợ. chị không thể tưởng tượng được bản thân ở bên cạnh người mình thích…”

“Gotou-san…”

Khi tôi gọi tên chị ấy, chị ngẩng mặt lên, hơi do dự nhưng nhìn thẳng vào tôi.

“Em đã đưa ra quyết định.”

Khi tôi nói rõ ràng như vậy, Gotou-san chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Em đã đi hẹn hò với Sayu. Em cố tìm câu trả lời cho mối quan hệ của chúng ta. Hẹn hò với con bé rất vui, và đi bên cạnh con bé khiến tim em đập nhanh hơn mọi lần trước đây.”

Tôi nói tiếp những lời xuất phát từ lòng mình.

“Nhưng dù vậy… vẫn có những khoảnh khắc chị xuất hiện trong tâm trí em. Dù em có hồi hộp đến mức nào khi đi cùng Sayu, chỉ mình chị là luôn ở trong suy nghĩ của em. Và… ngay cả khi em cố nghiêm túc nghĩ về mối quan hệ của mình với Sayu, em cũng không thể tưởng tượng được việc hôn hay làm chuyện thân mật với con bé.”

Tôi siết chặt tay Gotou-san.

“Dù chúng ta xa nhau đến thế, em vẫn luôn nghĩ về chị.”

Khi tôi nói vậy, mắt Gotou-san run lên dữ dội rồi những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi.

“Em luôn… trì hoãn mọi quyết định. Em sợ chỉ cần một lời nói hay hành động sai, em sẽ làm mất mối quan hệ này. Nhưng thật ra, ngay từ đầu em phải ích kỷ hơn. Em đáng lẽ phải tiếp tục cầu xin chị hẹn hò với em, bất chấp lời hứa hay điều gì khác. Em sai vì đã không đối diện với cảm xúc của chính mình.”

Khi tôi nói ra cảm xúc của mình, Gotou-san mạnh mẽ lắc đầu.

“Chị cũng vậy… chị sợ mất tất cả. chị quá sợ đánh mất trái tim của Yoshida-kun sau khi đã có nó, nên chị do dự không dám muốn nhiều hơn. Dù chị cố tỏ ra tích cực, cuối cùng chị vẫn chỉ đang tự lừa mình. Nhưng sau khi rời xa cậu, chị hiểu rồi. Sợ không có được còn đáng sợ hơn sợ có được rồi mất đi. Nói rằng chị có thể chấp nhận nếu cậu chọn Sayu-chan… cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.”

Vừa khóc, Gotou-san vẫn nhìn thẳng vào tôi và nói:

“Sau khi rời xa em… chị mới hiểu. Sợ không bao giờ có được còn đáng sợ hơn sợ có được rồi mất đi.”

Vừa khóc, chị vẫn nhìn tôi chăm chú rồi nói:

“Chị muốn cậu chọn chị. Những thứ khác không còn quan trọng nữa. Chị muốn cậu chỉ nhìn về phía chị.”

Tôi lấy một hơi thật sâu, rồi nói:

“Cuối cùng, chúng ta cũng có thể nói ra những cảm xúc mà đến chính bản thân mình cũng không nhận ra trước đây. Cảm giác như trái tim của chúng ta đã thật sự kết nối.”

Gotou-san đáp:

“Cuối cùng, cậu cũng nói điều đó với chị.”

“Xin lỗi…”

Tôi muốn trấn an chị ấy. “Không cần xin lỗi. Nếu có ai sai, thì cả hai chúng ta đều sai. Chúng ta đều biết điều đó. Quan hệ của chúng ta vốn phức tạp và rối rắm như vậy mà.”

Tôi quỳ một chân xuống trước mặt chị ấy và vẫn nắm tay chị.

“Vậy… chị có muốn hẹn hò với em, với mục tiêu là kết hôn không?”

Khi tôi nói vậy, Gotou-san khóc, nhưng cũng gật đầu.

“Vâng… chị rất sẵn lòng.”

Và thế là, sau bảy năm đầy những khúc quanh, mối quan hệ của chúng tôi cuối cùng cũng thành hiện thực.