Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 10: Những điều thay đổi và những điều không thay đổi - Chương 10-7: Đôi khi, chuyện tào lao cũng thật cần thiết

Trên đường về, câu chuyện vẫn chỉ xoay quanh Shougo. Phải công nhận đó là một cú sút đẹp như tranh vẽ, đến dân chuyên cũng phải trầm trồ, nên tôi hiểu vì sao họ lại phấn khích đến vậy. Chỉ là… lòng tôi cứ ngổn ngang trăm mối, đành im lặng lắng nghe ba người họ bàn tán.

«Sendou-kun đá hay thế, sao giờ mới vào câu lạc bộ bóng đá nhỉ? Lẽ ra cậu ấy nên vào ngay từ lúc chuyển trường mới phải.»

Mashimo quay sang hỏi Iori.

«Ừm… Tớ cũng không hỏi thẳng nên không biết chắc, nhưng có lẽ cậu ấy cảm thấy có lỗi với Hishida-kun… Cậu ấy đã nhất quyết là sẽ không tham gia câu lạc bộ nào hết mà.»

Thế nên lúc nãy tớ mới ngạc nhiên đến vậy đó, Iori nói thêm. Em nói chuyện một cách bình thản, như thể vẻ mặt cô đơn ban nãy chưa từng tồn tại. Và chính điều đó lại càng khiến tôi bứt rứt.

Sao em lại phải tỏ ra bình thản như vậy? Em đang giữ kẽ với mình sao? Hay có điều gì khó nói?

Lòng tôi rối như tơ vò. Không, người đang rối là tôi mới phải. Ấy thế mà, tôi của bây giờ lại chẳng có nổi can đảm để cất lời.

«Hishida?»

Shin và Mashimo đồng loạt nghiêng đầu.

«Hai cậu quên rồi à? Cái người đã ở cùng Haruka và mọi người trong chuyến dã ngoại ấy. Người không phải bên đội Judo đó. Cậu ấy từng là tiền đạo đá cặp với Shougo hồi cấp ba đó.»

Iori vừa nói vừa thở dài, cả hai liền đồng thanh kêu lên, «A, nhớ rồi!». Hai cái đứa này từ cái tật hay quên cho đến độ ăn ý, đúng là giống nhau như đúc. Chỉ mong chúng nó yêu nhau cho rồi, nhưng có vẻ cả hai đều không thể thành thật với cảm xúc của mình.

«Nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu bạn bên đội Judo sắp đi thi đấu toàn quốc à? Nếu đánh ở Budokan thì bọn mình kéo nhau đi cổ vũ không?»

Shin nói như thể vừa sực nhớ ra.

Cuối cùng cũng đổi chủ đề, tôi thầm thở phào, nhưng chủ đề này cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Với tư cách là bạn trai của Iori, gần như chắc chắn tôi cũng bị Miyashita coi là cái gai trong mắt.

«A, chuyện đó thì… Miyashita-kun dính chấn thương lúc tập luyện nên phải bỏ giải rồi.»

Iori nói với vẻ mặt có chút khó xử. Hồi nghe tin Miyashita được đi thi đấu toàn quốc, em cũng đã rất vui mừng, nên kết quả này hẳn là một điều đáng tiếc.

Tôi nhớ cậu ta từng nói là vì ứng cử viên vô địch bị chấn thương nên mới được đôn lên, giờ đến lượt mình cũng dính chấn thương mà bỏ giải… trường hợp này thì tính sao nhỉ? Người về nhì ở giải cấp tỉnh sẽ được thay thế chăng?

«Thật á? Bỏ cả giải toàn quốc, rốt cuộc là bị chấn thương nặng đến mức nào vậy?»

«Bị rách cơ đùi. Cậu ấy bị đúng lúc chỉ còn chưa đầy một tuần là đến giải, nên đành chịu thôi. Dù sao vẫn còn giải mùa hè mà.»

Iori vừa chỉ vào đùi mình vừa giải thích.

Từ cái đùi trông mềm mại, nuột nà của Iori, tôi chẳng tài nào liên tưởng đến cặp đùi cơ bắp của Miyashita được (nói đúng hơn là không muốn, và cũng không muốn nghĩ chúng giống nhau), nhưng nếu đã bị rách cơ đùi thì dù có băng bó lại cũng khó mà đi đứng bình thường được.

«Chỉ là rách cơ thôi mà… Gã đó, người to như hộ pháp mà yếu đuối phết.»

«Ngốc ạ, rách cơ là chấn thương nặng đấy. Nghĩa là sợi cơ bị đứt rồi… Chắc phải mất ít nhất một tháng mới bình phục hoàn toàn được chứ?»

Shin nói với giọng có phần chế giễu, nên tôi bất giác lên tiếng. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi mở miệng kể từ lúc ở sân thể dục, nên cả ba cặp mắt đều đổ dồn về phía tôi đầy ngạc nhiên.

Dường như họ cũng đã lờ mờ nhận ra tôi đang bực bội. Mà tôi cứ im như thóc nãy giờ nên bị nhận ra cũng là phải.

«Hô, quả không hổ là tay karate thời cấp hai chuyên khóc nhè vì chấn thương có khác. Rành ghê nhỉ.»

Shin buông một câu mỉa mai, và dĩ nhiên là Iori và Mashimo, những người không biết tôi từng tập karate, đã kinh ngạc thốt lên.

«Ể, Masaki-kun cũng tập karate á!?»

«Không đời nào! Trông Asou-kun chẳng có nét nào là dân võ cả!»

Xin lỗi vì không hợp vai nhé. Tôi chỉ tập karate toàn diện từ hồi tiểu học để phòng thân thôi, chứ chẳng hề có ý định theo chuyên nghiệp làm gì. Có chút võ vẽ thì cũng tự bảo vệ được mình. Điều đó đã được chứng minh khi tôi bị mấy đàn anh gây sự lúc mới vào cao trung, hay như hồi ở lễ hội bị bọn côn đồ kiếm chuyện.

«Ồn ào quá… Chuyện quá khứ của tao có gì hay ho đâu.»

Chết tiệt, giá mà mình đừng lỡ miệng, tôi lập tức hối hận.

Tôi cũng từng dính chấn thương ngay trước giải đấu và phải bỏ cuộc. Tôi rất hiểu sự tiếc nuối của Miyashita, nên mới lỡ lời bênh vực cậu ta.

«Này, Masaki-kun có giỏi không?»

Iori lập tức hỏi với vẻ đầy hứng thú. Tôi không muốn nói chuyện quá khứ lúc này… nhưng chỉ còn cách chối bay chối biến.

«Ai mà biết.»

«Ể~? Nói cho em đi mà.»

«Không.»

«Hừm… A, em biết rồi! Masaki-kun, hay là anh chỉ ngồi ghế dự bị nên mới ngại kể đúng không?»

«Em nói cái gì thế? Này nhé, trông anh thế này thôi chứ…»

Tôi quay lại định kể cho em nghe thành tích của mình, nhưng đã kịp nuốt lời lại. Iori đang nở một nụ cười tinh quái, chờ tôi sập bẫy.

«Trông thế này thôi, thì sao nào?»

Cái điệu bộ nghiêng đầu của em cũng thật đáng yêu. Tiểu yêu này… sao lại có nụ cười gian xảo đến thế chứ. Thiếu chút nữa là tôi đã mắc câu rồi.

«…A-anh là dự bị đó.»

Nghe vậy, Iori bĩu môi.

«Thôi nào… Masaki-kun cứng đầu quá đi.»

«Không, là do em cứ lèo nhèo mãi thôi.»

«Hứ. Được rồi, em sẽ đi hỏi Shin-kun. Này Shin-kun, Masaki-kun ấy──»

Đúng lúc Iori quay sang phía Shin… một tiếng bốp vang lên, một cú va chạm giáng xuống đầu em. Đó là cái chai nhựa rỗng mà Shin đang cầm.

«Đau quá~!»

«Ồn ào! Tội dám tình tứ trước mặt người khác đấy!»

«Bọn em có tình tứ gì đâu chứ!? Shino, nói gì đi chứ!»

Iori rơm rớm nước mắt kêu cứu Mashimo, nhưng cô nàng đã không còn ở chỗ lúc nãy.

Hử? Tôi đang định nhìn quanh thì một tiếng cốp khô khốc cùng một cơn đau điếng giáng xuống đầu mình.

«Đau…!»

Cơn đau khiến tôi không thốt nên lời. Chắc chắn là đã nổi u rồi. Cơn đau này, với uy lực tập trung vào một điểm như thế… không gì khác ngoài cú Shitajiki Chop trứ danh từ thời tiểu học.

«Fuffun. Thấy chưa, đòn trả đũa Shitajiki Chop! Trả thù cho lần trước đó!»

Mashimo vừa nói vừa nở một nụ cười đắc thắng.

«C-cậu có sao không?»

Iori lo lắng chạy đến bên tôi đang ngồi thụp xuống. Tình trạng này không thể nào gọi là ổn được.

«L-lũ khốn chúng mày… Tao tuyệt đối không tha.»

Tôi nén đau ngẩng mặt lên, thì cặp đôi dở hơi kia đã chạy ra xa, giữ khoảng cách với chúng tôi.

«Hừ, ngon thì nhào vô, cặp đôi ngốc nghếch!»

«Lêu lêu, đồ ngốc~♪»

Hai đứa ngốc vừa nhảy múa vừa khiêu khích chúng tôi. Bị lũ ngốc này gọi là ngốc thì cuộc đời đúng là tăm tối thật, nhưng cơn đau đã khiến máu tôi dồn lên não.

«Tao giết chết chúng mày!»

Tôi ném cặp sang một bên rồi điên cuồng lao về phía chúng.

«Ể, Masaki-kun!? Ch-chờ đã!»

Tôi thoáng nghe thấy giọng Iori, nhưng Shin và Mashimo vừa la hét oai oái vừa bỏ chạy nên tôi chẳng bận tâm mà đuổi theo.

Nỗi bất an ban nãy đã bay biến đi đâu mất. Có lẽ, Shin đã nhận ra bầu không khí nặng trịch giữa chúng tôi, nên mới cố tình bày trò thế này để khuấy động mọi người.

Dù biết tỏng là vậy, tôi vẫn không dừng lại. Tôi quyết định cứ thuận theo lòng tốt của thằng bạn thân.