Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 10: Những điều thay đổi và những điều không thay đổi - Chương 10-6: Buổi chiều tà nọ

Ánh nắng chiều màu cam rọi xiên qua cửa kính, nhuộm cả khu sảnh để giày sau giờ học một sắc màu cô liêu. Cái cảm giác ấy như đang nhắc nhở tôi rằng, lại một ngày nữa sắp tàn.

Xưa nay, tôi chỉ mong sao cho trường học mau kết thúc. Ấy vậy mà giờ đây, có lẽ vì nỗi bồn chồn khi chưa định được hướng đi tương lai, một phần trong tôi lại thầm mong thời gian hãy trôi thật chậm. Mà đời vốn dĩ trớ trêu, cứ lúc ta muốn níu kéo thì nó lại trôi nhanh nhất.

Tiết học chính thức chỉ kéo dài đến hôm nay, từ ngày mai sẽ là lịch học rút gọn. Kỳ nghỉ xuân đã cận kề. Hết nghỉ xuân, tôi sẽ lên năm ba và chính thức gia nhập hàng ngũ sĩ tử. Càng nghĩ, lòng tôi càng như lửa đốt.

「A~, cuối cùng cũng xong! Mệt vãi linh hồn.»

Một câu nói chẳng ăn nhập gì với nỗi lòng của tôi vọng tới từ kế bên. Chủ nhân của nó, không ai khác ngoài Hotani Shin. Đáp lại lời thằng bạn, Iori và Mashimo buông lời châm chọc đầy sắc bén.

«Shin này~... Cả giờ học chính khóa lẫn giờ phụ đạo cậu đều ngủ gật, thế mà cũng kêu mệt được à?»

«Đúng đấy. Cậu á, chắc chắn là khỏe re, có khi còn khỏe gấp ba người thường ấy chứ.»

Iori nói toạc ra sự thật với giọng trêu chọc, và Mashimo cũng hùa theo. Cách diễn đạt của Mashimo, không phải là 『chẳng mệt bằng một phần ba người ta』 mà là 『khỏe gấp ba người thường』, nhằm nhấn mạnh sự sung sức của Shin, khiến tôi không nhịn được mà bật cười khúc khích.

«Hự… Asou! Mày nói đỡ tao câu nào xem!»

«Sao lại là tao?»

«Vì mày có vốn từ vựng phong phú hơn!»

Đâu phải vấn đề đó, tôi ngao ngán nghĩ, rồi tung một đòn chí mạng với nó.

«Mà này, trước hết… chẳng phải vì Shin rủ bọn này đi học phụ đạo cùng nên tụi này mới cất công đi sao? Thế mà thủ phạm lại lăn ra ngủ là thế nào?»

Trước lời chỉ trích xác đáng của tôi, dĩ nhiên là Shin cứng họng. Trường chúng tôi không có lớp phụ đạo trong kỳ nghỉ xuân, nên sẽ tổ chức vào năm ngày cuối trước kỳ nghỉ. Chẳng hiểu sao Shin lại đột nhiên đòi đi học phụ đạo, nhưng vì tôi cũng thấy thoải mái hơn là ở một mình, nên đã đồng ý tham gia. Rồi Iori và Mashimo tình cờ có mặt ở đó cũng đòi đi cùng, và thế là thành ra cả hội thế này.

«Rồi rồi, đằng nào cũng là lỗi của tao hết. Xin lỗi được chưa.»

Lũ này hùa vào bắt nạt mình, Shin vừa lẩm bẩm cằn nhằn, vừa ném đôi giày đi trong nhà vào tủ. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ… có khi nào nó nhận ra bầu không khí có phần nặng nề giữa chúng tôi, nên mới cố tình diễn vai hề như vậy chăng? Mà thôi, làm gì có chuyện đó. Thằng này làm gì có chuyện tinh ý đến thế.

Bước ra ngoài, một bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp trải rộng trước mắt. Chúng tôi vừa trò chuyện phiếm, vừa men theo rìa sân thể dục, tận hưởng buổi chiều tà của mùa xuân.

Đi ngang qua đây, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên cùng Iori về nhà. Hình như dạo ấy, em đã đứng lại ngắm câu lạc bộ bóng chày tập đêm, rồi bị họ phát hiện và tỏ ra lúng túng... thế là tôi đã cố đẩy em đi để tránh bị chú ý. Tôi của khi đó chẳng thể tin tưởng một ai, lúc nào cũng sống trong sợ hãi. Ấy vậy mà, em đã nhìn thấu sự yếu đuối đó của tôi và nói rằng:

『Tại sao tớ lại phải để người khác ảnh hưởng đến việc mình kết bạn với ai chứ? Tớ trông giống loại người đó à?』

『Nếu vì thế mà thật sự bị mọi người ghét, tớ cũng không sao đâu? Phải gượng ép làm thân với những người chỉ biết phán xét người khác qua lời đồn thì chẳng vui vẻ gì... Với lại, là vì tớ đang nghĩ rằng, tớ muốn được nói chuyện nhiều hơn với Asou-kun.』

Những lời nói ấy đã cứu rỗi tôi biết bao nhiêu. Tôi không hiểu tại sao em, một người chỉ mới quen biết, lại có thể nói với tôi những lời như vậy. Nhưng, tôi vẫn nhớ như in cảm giác vui mừng đến mức chực trào nước mắt. Đó chính là khoảnh khắc tôi yêu con người của Asamiya Iori.

Nghĩ lại, kể từ ngày hôm đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp một cách nhanh chóng, và mọi thứ xung quanh cũng dần thay đổi. Nếu lúc đó tôi không về cùng Iori, có lẽ tôi chẳng những không thể hẹn hò với em, mà còn chẳng thể nào trò chuyện thân thiết với bạn cùng lớp được.

Môi trường hiện tại, vốn đã trở thành điều hiển nhiên, lại là một thứ không thể nào có được chỉ mới nửa năm về trước. Tôi chẳng bao giờ về cùng hay nói chuyện với con gái, thậm chí còn bị những kẻ không quen không biết ghét bỏ... Tôi đã không thể tìm thấy giá trị tồn tại của bản thân. Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi gặp Iori.

Nhưng, đồng thời tôi cũng nghĩ thế này. Liệu cái môi trường đã trở thành điều hiển nhiên... có thể nào lại bất chợt thay đổi một lần nữa vì một lý do nào đó, bất chấp mong muốn của bản thân mình không? Đúng lúc đang suy nghĩ như vậy, Iori đột nhiên dừng bước.

«A...»

Em nhìn sân thể dục với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Nhìn theo hướng mắt của em, tôi chợt nhận ra rằng câu hỏi mà mình vừa có... tức là, liệu hoàn cảnh có thể thay đổi bất chấp ý chí cá nhân hay không, vốn đã được khẳng định rồi.

Chẳng ai mong muốn điều đó, và nếu có thể, ai cũng mong mọi thứ trở lại như cũ, nhưng có những chuyện một khi đã xảy ra thì không thể nào cứu vãn được nữa. Nhưng, trường hợp của cậu ta, có lẽ là do con người gây ra. Vì một trong những nguyên nhân đẩy cậu ta vào hoàn cảnh tồi tệ nhất, chắc chắn có tên của tôi.

«Shougo...»

Iori nhìn sân thể dục rồi thì thầm.

Nghe thấy vậy, Shin và Mashimo cũng dừng bước, hướng mắt về phía sân. Ở đó, là bóng dáng của Sendou Shougo đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ bóng đá.

«À, phải rồi. Chắc Asamiya chưa biết nhỉ. Thằng đó, nó vào câu lạc bộ bóng đá từ tuần trước rồi.»

Shin cố nói sao cho thật tự nhiên, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng chút do dự. Shin do dự cũng phải thôi. Nguyên nhân Shougo rời xa chúng tôi, xét cho cùng cũng quy về chuyện tôi và Iori hẹn hò, và cả vụ tuyển trạch viên hồi đầu tháng nữa. Có lẽ Iori đang tự trách mình vì cả hai chuyện đó.

«Thật á!? Nói là vào câu lạc bộ chứ, mấy câu lạc bộ thể thao chỉ vài tháng nữa là giải nghệ rồi còn gì!»

Không biết có phải Mashimo đã đọc được bầu không khí hay không, mà cô cố tình tỏ ra kinh ngạc một cách thái quá. Nhưng, sự ngạc nhiên của cô cũng là điều dễ hiểu. Sắp lên năm ba rồi mà còn có đứa mới vào câu lạc bộ thì đúng là của hiếm. Dù có vào đi nữa, khả năng được làm thành viên chính thức gần như bằng không.

«Ừm, thì... Chắc là nó cảm thấy không chịu nổi nếu không vận động tay chân gì đó. Nói thật chứ, tao cũng vậy, từ sau khi Unlucky Diva tan rã... Ấy. Xin lỗi, Asamiya.»

Nói dở, Shin vội vàng im bặt.

Iori nở một nụ cười yếu ớt, nói «Không cần bận tâm đâu», rồi lại lơ đãng nhìn đội bóng đá với vẻ mặt cô đơn. Chúng tôi không thể rời đi ngay được, đành cùng em dõi theo bóng dáng Shougo đang chạy trên sân.

Hiện tại, câu lạc bộ bóng đá dường như đang có một trận đấu tập với Trường cao trung Misaki ở thị trấn bên cạnh. Shougo có lẽ vẫn chưa có đồng phục nên chỉ mình cậu ta mặc đồ thể dục thi đấu. Mới vào câu lạc bộ chưa được bao lâu đã được tung ra sân trong một trận đấu tập, xem ra cậu ta là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí chính thức đây.

Nhưng, chẳng có vẻ gì là bóng sẽ được chuyền đến chân Shougo. Nhìn chung, đội Misaki có tỷ lệ kiểm soát bóng cao hơn và đang ép sân, còn vị trí của Shougo là tiền đạo nên cậu không lùi về quá vạch giữa sân. Thêm vào đó, xung quanh cậu lúc nào cũng có hai người kèm chặt, nên dù Sakurakou có cướp được bóng thì cũng khó mà chuyền cho Shougo.

«Gay go thật đây~... Đội bóng đá trường mình cũng không yếu, nhưng năm nào cũng thua Misaki cả.»

Shin vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm như thể nói một mình. Đúng lúc đó, hàng phòng ngự của Sakurakou xoạc bóng cướp được và chuyền cho đồng đội. Rồi quả bóng đó được chuyền đến chân Satou, một tên Yankee hơi láo cá học cùng lớp với chúng tôi và dạo này hay đi cùng Shougo (dù tôi ghét cay ghét đắng hắn), và rồi Satou tung một đường chuyền sắc lẹm có thể xem là một đường chuyền quyết định ra trước mặt Shougo.

«Ch-chuyền nhẹ nhàng hơn chút đi chứ~!»

Tiếng càu nhàu của Shougo vang vọng khắp sân.

Nhưng, miệng thì càu nhàu thế thôi chứ cậu ta vẫn hét lên đầy khí thế và lao theo quả bóng. Khoảng cách giữa bóng và Shougo khá xa, đuổi kịp có vẻ hơi bất khả thi. Thế nhưng, cú nước rút như vũ bão của Shougo đã không bỏ lỡ cơ hội này, và cậu đã đuổi kịp quả bóng một cách ngoạn mục.

«Nhanh thật...»

Tôi bất giác buông một tiếng thán phục. Trong giờ thể dục tôi vẫn luôn ấn tượng với khả năng vận động của Shougo, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Nhưng, vẫn còn quá sớm để kinh ngạc. Từ đó, Shougo dùng kỹ thuật rê dắt và xử lý chân khéo léo vượt qua hai hậu vệ, rồi tung một cú sút không chút do dự dù vẫn còn ở ngoài vòng cấm. Cú sút không chệch mục tiêu, quả bóng bay vào lưới với một lực như muốn xé toạc mành lưới.

Đó là một bàn thắng vừa nghệ thuật vừa mạnh mẽ. Đến mức tôi đang xem mà cũng cảm thấy cả người nóng ran.

«V-vãi! Thằng Shougo, nó đá hay thế này từ bao giờ vậy!?»

«Sendou-kun ngầu quá đi~! Em sắp thành fan của cậu ấy mất.»

Shin và Mashimo phấn khích tột độ, các nữ quản lý của câu lạc bộ bóng đá cũng la hét ầm ĩ. Dù có cay cú, tôi cũng phải thừa nhận là cậu ta ngầu kinh khủng. Ngay cả tôi cũng đã bị hút hồn bởi chuỗi hành động đó.

Tôi bất giác nhìn sang Iori bên cạnh. Tôi tò mò không biết em đang có biểu cảm gì. Nhưng, Iori không hề vui mừng, mà vẫn với vẻ mặt cô đơn như lúc nãy, em chỉ lặng lẽ nhìn Shougo đang bị các đồng đội vỗ vào người bôm bốp.

Bất chấp hoàn cảnh này, gương mặt nghiêng của em được ánh hoàng hôn chiếu rọi lại đẹp một cách mong manh, tựa như một bức tranh khiến tôi bất giác ngẩn ngơ.

Nhưng, đồng thời tôi lại cảm thấy em của lúc này là một sự tồn tại xa vời. Em quá đỗi xinh đẹp, tôi không thể tin nổi một người như mình lại là người yêu của em.

Có phải vì em đang dõi theo Shougo không? Câu hỏi đó chợt nảy ra trong đầu. Em đang mang tâm trạng gì khi nhìn Shougo, tại sao gương mặt em lại đượm một nỗi cô đơn đến thế… tôi muốn biết. Nhưng trớ trêu thay, khao khát muốn biết ấy lại đi cùng một nỗi sợ hãi tột cùng.

Có phải em đang hối hận vì hẹn hò với tôi mà không thể giữ được mối quan hệ có thể thoải mái trò chuyện với Shougo không? Có phải thật ra em còn có những chuyện muốn nói, những chuyện chỉ có thể tâm sự với người bạn thuở nhỏ không? Có phải tôi vẫn còn nhiều thiếu sót không? Dù biết không nên nghĩ, nhưng những câu hỏi đó cứ xoay vòng trong đầu tôi.

Có lẽ vì nỗi bất an đó, tôi bị một thôi thúc muốn ôm chầm lấy em ngay tại chỗ. Tôi muốn ôm Iori thật chặt, và hôn em. Dù cho Shin hay Mashimo có nhìn thấy, dù cho những đứa đang trên đường về hay những thành viên câu lạc bộ thể thao có nhìn thấy, tôi cũng chẳng màng.

Nhưng, dù có thể tưởng tượng ra, tôi lại không thể nào làm được. Không thể nào làm được. Vì tôi đã cướp đi sự tồn tại quan trọng nhất của Sendou Shougo, người đã chiếm gần hết trái tim cậu ấy. Cái cảm giác tội lỗi đã gần như phai nhạt đó, kể từ ngày Shougo nhận lời tuyên án loại khỏi đội hình, đã hoàn toàn sống lại.

Kể từ ngày đó, đừng nói là hôn, ngay cả tay chúng tôi cũng chưa nắm. Dĩ nhiên không phải là tôi không muốn. Như lúc này đây, tôi thường xuyên bị những thôi thúc như vậy tấn công. Nhưng, hình ảnh Shougo ném mạnh đôi dùi trống rồi chạy đi và gương mặt Iori bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi cứ in hằn trong tâm trí, và lúc nào cũng kìm nén tôi lại.

Từ đó đến nay, chúng tôi chẳng làm gì ra dáng một cặp tình nhân. Kể từ chuyến dã ngoại, hai đứa cũng chưa hề đi chơi riêng ở đâu cả.

Nhưng, tôi nghĩ ngoài chuyện đó ra thì không có gì thay đổi. Chúng tôi vẫn ăn tối cùng nhau mỗi tuần một lần như đã hứa, vẫn cùng nhau đến trường như trước, và sau giờ học cũng cùng nhau về như thế này, dù có cả Shin và Mashimo. Iori cũng không nói gì, nên có lẽ chính em cũng không có tâm trạng để làm gì đó với tôi lúc này.

«Thôi... cứ đứng nhìn mãi cũng không hay, bọn mình về thôi?»

Đúng lúc đó, Shin đã đề nghị. Tôi thì chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nên thật sự đã được cứu.

Chỉ có Mashimo là cằn nhằn «Ể~! Tớ còn muốn xem nữa», nhưng chỉ cần Shin nói sẽ khao một ly vanilla shake là cô ấy rút lại lời nói ngay lập tức. Chắc là... Shin đã để ý đến tôi. Thằng này cũng khổ, bị kẹt giữa tôi và Shougo.

Còn Iori, em chỉ gật đầu một cái trước lời đề nghị của Shin mà không nói gì.

Bất chợt, em nhìn tôi. Nhưng, Iori chỉ cau mày một cách khó xử như mọi khi, rồi mỉm cười với tôi.

Rốt cuộc em đang nghĩ gì, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.