Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 10: Những điều thay đổi và những điều không thay đổi - Chương 10-5: Sự Sốt Ruột

Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên.

Tôi vội vàng tắt nó đi rồi thở dài. Toàn thân rã rời. Chẳng phải bị cảm, nhưng cái tình trạng này đã kéo dài suốt mấy ngày nay rồi.

Tôi mở điện thoại, định bụng kiểm tra thông báo thì chợt nhận ra một điều. Trên màn hình là chữ 『SUN』.

Tôi buông tiếng thở dài thứ hai trong ngày, rồi lại ngã phịch xuống giường. Kể từ ngày Unlucky Diva tan rã, chấm dứt luôn những ngày tháng hoạt động ban nhạc, một cảm giác trống rỗng và rã rời đến khủng khiếp cứ bám lấy tôi. Tôi chẳng còn thiết tha làm bất cứ chuyện gì nữa.

Hoạt động ban nhạc, với những buổi tập ở studio hay đi diễn live, từng cho tôi cảm giác bận rộn gấp bội, nhưng khi nó kết thúc rồi mới thấy, cũng chẳng có gì to tát. Ấy thế mà, nó lại là một thứ vô cùng, vô cùng quan trọng đối với tôi. Mấy ngày qua đã cho tôi thấm thía điều đó.

Ngay ngày hôm sau buổi live với lời tuyên án không thương tiếc của ngài Yanagi, Iori và Shougo đã lần lượt báo với Shin ý định rời ban nhạc. Iori cảm thấy có trách nhiệm trong chuyện lần này, và với tính cách của em, việc rời đi là điều không thể tránh khỏi. Shougo cũng vậy, bị một người trong nghề vùi dập tơi tả như thế, có lẽ cậu ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài rời đi. Tôi rất hiểu cảm giác của cậu ấy.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc giữ Iori lại, nhưng lại chẳng biết nói gì. Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trên đường về nhà vào cái đêm định mệnh đó.

◇◇◇

「Dạo gần đây, em đã thấy đi live rất vui đó.」

Trên đường về từ buổi live hôm đó, khi chỉ còn hai đứa, Iori đã khẽ khàng tâm sự.

Ban đầu, ban nhạc được bắt đầu một cách nửa vời do lời nhờ vả của Shin và Shougo, nhưng có vẻ như đối với em, nó cũng đã trở thành một niềm vui. Điều đó, chỉ cần nhìn vào sự trưởng thành của em trên sân khấu là có thể hiểu được. Chính vì vui, em mới có thể tỏa sáng và thu hút khán giả đến vậy. Niềm vui――đối với sự trưởng thành trong âm nhạc, chẳng còn điều gì cần thiết hơn thế.

「Nhưng, em thật sự rất tồi tệ.」

「Tại sao chứ?」

「Vì hẹn hò với Masaki-kun mà em trở nên khó xử với Shougo… còn gây ảnh hưởng không tốt đến ban nhạc nữa, thế mà trong lúc hẹn hò với Masaki-kun, em lại có được sự tự tin, và thấy đi live thật vui. Kiểu như em không còn sợ khi đứng trên sân khấu nữa, chỉ cần nghĩ rằng có Masaki-kun ở bên là em lại thấy vui. Thấy không, tồi tệ quá phải không?」

Iori nở một nụ cười gượng gạo, trông đến là tội nghiệp. 「Làm gì có chuyện đó」, tôi đáp lại, nhưng em chỉ lắc đầu.

「Mâu thuẫn lắm, nên em vẫn là người tồi tệ nhất.」

Em nói vậy, rồi im lặng cho đến tận lúc về đến nhà. Khi đó, tôi đã biết rằng em sẽ nói lời rời đi. Bởi vì bất kể tôi nói gì, cũng chẳng thể nào lay chuyển được em nữa.

Kết quả, đúng như dự đoán. Và việc hai người rời đi, đã cho thấy một cách rõ ràng rằng chẳng còn con đường nào khác ngoài việc Unlucky Diva phải tan rã. Những lời của ngài Yanagi, người đã nghĩ cho tương lai của Unlucky Diva, trớ trêu thay lại khiến ban nhạc phải tan rã. Không, không chỉ có vậy, nó thậm chí còn làm đảo lộn cả tình bạn của chúng tôi.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tan rã, và từ đó đến nay, Shougo gần như không nói chuyện với các thành viên cũ trong ban nhạc. Có vẻ cậu ta vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với Shin, nhưng với tôi thì tuyệt nhiên không. Dĩ nhiên, tôi cũng chưa từng thấy cậu ta nói chuyện với Iori.

Có lẽ một phần là do khó xử, nhưng cũng có thể, trong lòng cậu ta, chính vì có ban nhạc mà cậu ta mới cố gắng duy trì quan hệ với chúng tôi.

Khi ban nhạc, thứ kết nối một cách gượng ép giữa chúng tôi, không còn nữa, Shougo cũng không cần phải ép mình. Bằng chứng là, kể từ đó, cậu ta đã bắt đầu chủ động lảng tránh chúng tôi. Dạo gần đây, cậu ta thường đi cùng các nam sinh khác trong lớp hoặc mấy đứa bên Khoa Phổ thông, và tự tạo ra một khoảng cách rõ rệt với những người của Unlucky Diva.

Giờ đây, sẽ chẳng còn cảnh năm người chúng tôi tụ tập như trước nữa. Đừng nói đến việc duy trì ban nhạc, ngay cả tình bạn của chúng tôi dường như cũng chẳng thể giữ nổi.

Việc Unlucky Diva tan rã, Kanzaki-kun cũng tỏ ra tiếc nuối, nhưng cậu ấy nói rằng sẽ nhân cơ hội này để tập trung cho kỳ thi đại học. Kỳ thi cũng chẳng còn đến một năm nữa, nên có lẽ đây là thời điểm tốt nhất để thay đổi. Tôi cũng nghĩ rằng mình phải làm như vậy, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo.

Tôi chỉ đang vật vờ cho qua ngày. Hay đúng hơn, rốt cuộc tôi vẫn chưa thể quyết định được con đường tương lai của chính mình. Tôi muốn trở thành gì, tương lai muốn làm gì… cái gốc rễ đó vẫn mờ mịt. Tôi muốn vào đại học. Nhưng, tôi lại không biết mình muốn học gì ở đó. Con đường của các anh chị khóa trên ở Khoa Ngoại ngữ, nghe nói phần lớn là vào các trường đại học ngoại ngữ, các trường chuyên môn về ngoại ngữ, hoặc tiếp tục học ngoại ngữ ở khoa văn. Tuy nhiên, tôi đã ngán tiếng Anh đến tận cổ rồi, và cũng chẳng còn sức lực để học một ngôn ngữ mới nữa.

Có phải chỉ mình tôi đang trăn trở về tương lai như thế này không? Có phải mọi người đều đã quyết định được nghề nghiệp mình muốn, và dù bề ngoài vẫn sống những ngày như thường lệ, nhưng sau lưng lại đang âm thầm cố gắng không?

Tôi thử nhắm mắt lại, nhưng những nỗi lo không chịu tan biến chẳng cho phép tôi ngủ thêm được nữa. Dù nghĩ rằng việc thức dậy từ bảy giờ sáng vào một ngày Chủ Nhật đẹp trời có hơi kỳ cục, nhưng tôi vẫn lê tấm thân rã rời đến ngồi trước bàn học. Đã một thời gian tôi không học bài ở chiếc bàn này, nên trên mặt bàn bừa bộn, và sự bừa bộn đó lại càng làm xói mòn ý chí học tập của tôi.

Tôi cầm lấy tờ giấy trên cùng, đó là kết quả bài thi thử theo hình thức trắc nghiệm mà tôi đã làm ở trường dự bị hôm trước. Có vẻ như nó được trả về hôm qua và tôi đã định xem sau rồi ngủ quên mất. Mở ra xem, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là dòng chữ, 『Đại học Tokyo, Khoa Xã hội Nhân văn III, Xếp hạng E』.

Hiển nhiên thôi. Chẳng học hành gì mấy thì làm sao có kết quả tốt được. Nhìn vào mục lời khuyên, ngoài các môn xã hội ra thì chỉ toàn là dòng chữ 『Trước hết hãy củng cố kiến thức cơ bản』.

Không hiểu sao những dòng chữ máy móc đó lại khiến tôi bực bội, tôi bèn ném toẹt nó lên bàn. Cứ thế này, chiếc bàn này sẽ ngày càng bẩn thêm thôi.

Tiếp theo, mắt tôi dừng lại ở một tờ giấy nhỏ hình chữ nhật nằm ngang. Đó là kết quả bài thi cuối kỳ vừa rồi. Tôi nhớ là mẹ bảo đưa cho bà xem nên đã đưa, nhưng từ đó đến giờ chưa xem lại tờ giấy này. Chắc là mẹ đã tự ý đặt nó lên bàn. Thứ hạng tổng hợp năm môn chính là, năm mươi ba trên ba trăm năm mươi… không tệ. So với thứ hạng bài thi cuối kỳ một năm trước, bây giờ tôi đã cao hơn khoảng một trăm bậc. Mà, kỳ thi cuối học kỳ hai tôi đứng trong top ba mươi, là thành tích cao nhất từ trước đến nay, nhưng vì học kỳ ba tôi không học hành nghiêm túc bằng nên cũng đành chịu. Hay đúng hơn là, học kỳ ba tinh thần tôi đã rất mệt mỏi. Tháng Một không thể nói chuyện với Iori nên chẳng còn tâm trí học hành, còn tháng Hai thì lại bận rộn.

Còn Iori thì sao, em đứng thứ bốn mươi lăm, một thành tích đáng tự hào hơn cả tôi. Tôi thắng em ở môn tiếng Anh và toán, nhưng thua ở tất cả các môn còn lại. Mấy môn phụ thì cách biệt đến mức tôi nghĩ mình đã thua trắng. Dù cũng phải làm việc nhà, và học kỳ này cũng vất vả như tôi, nhưng tôi tự hỏi em đã học bài vào lúc nào. Cùng một hoàn cảnh mà lại có thứ hạng cao hơn, những lời bao biện lúc nãy của tôi bỗng trở nên vô nghĩa.

Nghe nói Trường cao trung Fujisaka mà Iori từng theo học là một trường dự bị đại học khá có tiếng ở Osaka, nên có lẽ vốn dĩ em đã thông minh rồi. Dù vậy, vẫn có chút cay cú.

Trong thâm tâm, tôi muốn vào cùng trường đại học với Iori. Nhưng, tôi lại nghĩ, liệu có nên quyết định trường đại học vì một lý do như vậy không. Mà trước đó, tôi còn chẳng biết trường nguyện vọng của Iori là trường nào. Chúng tôi không nói chuyện về con đường tương lai.

Nhân tiện, Nakama Fumi cùng lớp tôi đứng thứ chín mươi lăm. Thứ hạng của cậu ấy không được tốt cho lắm là vì thành tích các môn ngoài khối xã hội rất tệ. Bù lại, cổ văn và lịch sử Nhật Bản thì đứng nhất khối, tiếng Anh cũng trong top mười, nếu tính riêng các môn xã hội thì thuộc hàng top. Nghe nói nhà trường đang kỳ vọng cậu ấy sẽ là người đầu tiên sau một thời gian dài đỗ vào Soukei.

Tại sao tôi lại rành về Nakama-san như vậy, là vì thỉnh thoảng chúng tôi có trao đổi qua LIME. Thật sự chỉ vài lần một tháng, và nội dung cũng hầu hết là về chuyện học hành, nên không có gì mờ ám cả. Iori cũng biết chuyện đó.

Nhưng, dạo gần đây, mỗi khi nhắn tin LIME với Nakama-san, cảm giác sốt ruột lại chực chờ nuốt chửng tôi. Cậu ấy đang dần tiến bước về phía kỳ thi, còn tôi thì vẫn chưa quyết định được cả định hướng.

Đến trường, học hành qua loa, nói chuyện và chơi đùa với mọi người, rồi tham gia hoạt động ban nhạc… Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng, không phải thế. Ít nhất, thứ gọi là ban nhạc đã không còn nữa, và trường cao trung cũng chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tốt nghiệp. Chẳng còn thời gian để mà lề mề… Lần đầu tiên, tôi cảm thấy căm ghét dòng chảy của thời gian.

『Hôm nay, đi đâu chơi không?』

Bất chợt, tôi mở LIME, tìm đến khung chat với Iori rồi gõ. Tuy nhiên, tôi không thể nhấn nút gửi, và cuối cùng lại xóa tin nhắn đi. Chuyện này, tôi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Chẳng hiểu tại sao, tôi lại ngại gặp em. Không, ở trường thì vẫn bình thường. Chỉ là vào những ngày nghỉ như thế này, việc gặp em ở một nơi khác ngoài trường học, tôi lại do dự.

Tại sao sự do dự này lại nảy sinh, thì đó, vẫn là do chuyện của Shougo. Hình ảnh cậu ta ném mạnh đôi dùi trống xuống sàn rồi lao ra khỏi phòng chờ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Mỗi khi nghĩ đến việc đi chơi với Iori, hình ảnh cậu ta lại hiện lên, và cuối cùng ngọn lửa hứng khởi trong tôi lại lụi tàn.

Chính tôi cũng thấy mình thật phiền phức. Tôi thở dài, rồi úp mặt xuống giường.

Tôi muốn gặp Iori.

Con người tôi lúc này đúng là một mớ mâu thuẫn.

SUN: Viết tắt của Sunday (Chủ Nhật).