Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 10: Những điều thay đổi và những điều không thay đổi - Chương 10-4: Cái chết của một Diva

Lời nhận xét của ngài Yanagi bắt đầu với Shin, tay bass của nhóm. Shin được đánh giá là có năng khiếu, nhưng kỹ thuật vẫn còn non. Nếu khắc phục được điểm yếu đó, vài năm nữa cậu ấy sẽ trở thành một tay bass cừ khôi. Ngoài ra, ông còn khen ca khúc 『Your Heart』 do Shin sáng tác rất hay. Nhận được lời nhận xét tốt ngoài mong đợi, mặt mày thằng bạn tôi hớn hở ra thấy rõ. Công nhận là Shin có tài, và hễ dính đến âm nhạc thì nó lại cực kỳ nghiêm túc.

Tiếp theo là phần nhận xét dành cho Kanzaki-kun, nhưng trái ngược hoàn toàn với Shin, lại khắt khe hơn hẳn. Câu mở đầu của ngài Yanagi dành cho Kanzaki-kun thật sự rất ấn tượng.

『Cậu không nghĩ rằng guitar chỉ đơn thuần là một cuộc thi về kỹ thuật thôi sao?』

Ông nói rằng tuy kỹ thuật của cậu ấy vượt trội so với một học sinh cao trung, nhưng lại thiếu đi cá tính, âm thanh còn quá khô khan. Ông thẳng thừng phán những lời khá cay nghiệt, rằng nếu chỉ là một tay guitar thuần kỹ thuật thì trên đời này có đầy, người thay thế thì bao nhiêu cũng có. Hơn nữa, Kanzaki-kun dường như quá chú trọng vào kỹ thuật nên nhịp điệu có phần lơi lả. Ông khuyên cậu nên tập trung hơn vào những kiến thức nền tảng và luyện nhịp. Dù vậy, ông cũng nhận định rằng, chỉ cần vượt qua được rào cản đó, với nền tảng kỹ thuật sẵn có, Kanzaki-kun sẽ còn tiến bộ vượt bậc.

Đến Kanzaki-kun mà còn bị nói thế này, thì mình sẽ bị vùi dập tơi tả đến mức nào đây?

Trong lúc tôi đang run như cầy sấy chờ đến lượt, lời nhận xét dành cho tôi lại không tệ như tôi hình dung.

Về phần guitar, tôi bị chê là chẳng khác gì người mới bắt đầu, cần phải luyện tập thêm. Ông ấy còn gợi ý nếu thấy khó quá thì nên tuyển một tay guitar mới, một lời khuyên khiến tôi khá tổn thương. Nhưng bất ngờ thay, tôi lại được khen về giọng shout và bài hát 『Rensouka』. Ông nói rằng trong 『Rensouka』, tôi có đưa vào vài đoạn shout, và ông cảm nhận được sức hút đến từ sự dữ dội của chúng. Về bản thân bài hát, tôi cũng được khen rằng sự kết hợp giữa âm hưởng Nhật Bản và ý tưởng rất thú vị. Dĩ nhiên, người phối khí là Kanzaki-kun, nhưng tôi lại được công nhận là có tố chất của một nhạc sĩ. Đối với tôi, đây là một lời khen bất ngờ, nó đã tiếp thêm cho tôi một chút tự tin để tiếp tục con đường âm nhạc.

「Nào, cuối cùng là cậu, tay trống...」

Ánh mắt của ngài Yanagi khi nhìn về phía Shougo đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi có một linh cảm chẳng lành. Bầu không khí đã khác một trời một vực so với lúc ông nhận xét chúng tôi. Và linh cảm của tôi đã không sai.

「...Có vẻ như cậu chính là người đang kéo Unlucky Diva xuống. Nếu muốn ban nhạc này tiến xa hơn, thì nên thay tay trống đi. Không, phải thay mới đúng.」

Đó là một lời nhận xét quá tàn nhẫn, quá thẳng thừng. Shougo đứng hình, chết sững tại chỗ, không thốt nên lời.

「Xin hãy đợi đã! Cách nói đó của ngài...」

Iori vội lên tiếng phản đối.

「Quá đáng à? Tôi chỉ đang bình tĩnh đánh giá ban nhạc này mà thôi. Chẳng phải tôi đã nói trước là 『sẽ có những lời khắt khe』 rồi sao?」

Ngài Yanagi lạnh lùng ngắt lời Iori.

「Đúng hơn là, tất cả các cậu đều cảm nhận được điều đó, phải không? Cứ xem màn trình diễn là biết, chỉ có một mình cậu ta là lạc lõng. Bốn người các cậu đang cố hết sức để gồng gánh, nhưng chỉ một mình cậu ta là chơi theo ý mình. Vấn đề bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả việc bị Hashiri. Nói thẳng ra nhé, cậu trai, bây giờ cậu chơi trống cũng chẳng vui vẻ gì, đúng không?」

Trước những lời đó, Shougo cứng họng. Cậu không thể đáp lại được gì, chỉ có đôi vai là khẽ run lên.

「Tất cả đều thể hiện qua âm thanh cả. Trống là một nhạc cụ gõ, nó khác với guitar hay bass. Cái cảm xúc không vui vẻ đó, nó đã lộ rõ mồn một qua từng tiếng trống rồi.」

Bị nói trúng tim đen, không chỉ Iori, mà cả chúng tôi cũng chẳng thể nói được gì. Người cảm nhận rõ nhất sự rạn nứt đó, không ai khác chính là chúng tôi.

Đúng như Kanzaki-kun đã nói, chỉ cần dân chuyên nhìn vào là có thể thấy ngay lỗ hổng của cả nhóm. Dù những người còn lại có cố gắng che đậy đến đâu, cũng sao qua mắt được người trong nghề. Không, chỉ chúng tôi thôi thì không đủ. Nếu Shougo không chịu nhượng bộ và mọi người không cùng nhau bù đắp, thì đã chẳng thể nào che giấu được.

「Nếu không tìm được tay trống mới thì cứ liên lạc với tôi. Dù là thành viên hỗ trợ hay chính thức, tôi đều có thể giới thiệu vài người.」

Nói rồi, ông đưa danh thiếp cho Shin và rời khỏi văn phòng. Sau khi ông đi, chúng tôi cũng im lặng quay về phòng chờ. Rồi cứ thế, trong im lặng, chúng tôi thay đồ, thu dọn đồ đạc ra về.

Không một ai dám bắt chuyện với Shougo. Tôi đưa mắt nhìn Shin và Kanzaki, nhưng họ cũng chỉ lắc đầu với vẻ mặt khó xử. Tôi và Kanzaki-kun cũng bị nói những lời cay nghiệt, nhưng so với những gì Shougo phải nghe thì lại ở một đẳng cấp khác hẳn. Trường hợp của chúng tôi có thể hiểu là, vì Unlucky Diva cần chúng tôi, nên hãy rèn luyện năng lực cho tương xứng. Nhưng những lời dành cho Shougo... đó, chỉ đơn giản là một lời tuyên án loại khỏi đội hình.

Sự im lặng nặng nề cứ kéo dài, cho đến khi Iori phá vỡ nó.

「Shougo, cậu đừng bận tâm đến mấy lời đó nhé? Bọn tớ không thể tưởng tượng ban nhạc này mà thiếu Shougo đâu, và hôm nay chỉ là do cậu không được khỏe thôi. Cho nên...」

Vừa nói, em vừa định đặt tay lên vai cậu ấy, thì Shougo phũ phàng gạt tay Iori ra và gầm lên.

「Đừng có thương hại tao! Tao không có không khỏe. Tao vẫn như mọi khi thôi! Lão già đó chắc là tuyển trạch viên có mắt nhìn thật, nên những gì lão nói không sai đâu. Nếu tao rời đi thì tốt hơn, thì cứ thế đi chứ sao. Chẳng phải tụi mày cũng cảm thấy thế à!?」

「Shougo...」

Iori lộ vẻ bối rối, nhưng Shougo chẳng thèm bận tâm.

「Đúng như lão già đó nói, dạo gần đây tao chơi trống chẳng vui vẻ gì cả. Chỉ mình tao... không biết phải làm sao. Không biết phải đối xử với tụi mày thế nào. Tao cũng biết là mình lạc nhịp. Tất cả đều đúng như lời lão già đó nói!」

Cậu ta thẳng tay ném đôi dùi trống đang cầm trên tay xuống sàn. Vẻ mặt cậu ta lúc liếc nhìn tôi và Iori trông vô cùng cay đắng. Cậu ta định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ vớ lấy túi xách rồi chạy đi.

「Shougo, đợi đã!」

Iori định đuổi theo, nhưng Shin đã nắm lấy tay em và cản lại.

「Đợi đã, Asamiya. Đừng đi...!」

「Tại sao!? Bị nói như vậy thì ai mà không tổn thương chứ?」

Hiếm khi Iori lại đáp lời bằng một giọng gay gắt đến thế.

「Ngốc ạ, chính vì thế nên mới không được đi! Chúng ta mà an ủi cậu ta lúc này, chỉ càng làm cậu ta thêm tổn thương thôi.」

Iori mím chặt môi, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt đau đớn. Tôi chỉ có thể gật đầu đồng tình với lời của Shin. Chúng tôi đã được ngài Yanagi công nhận. Bất kể chúng tôi có nói gì đi nữa, đối với cậu ấy cũng chỉ như những lời mỉa mai mà thôi.

Phòng chờ lạnh lẽo và tĩnh lặng, không thể tin nổi đây là khung cảnh sau một buổi live sôi động. Các ban nhạc khác có lẽ vẫn còn ở dưới khán phòng. Lúc nãy có vài người quay lại, nhưng chắc họ đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của chúng tôi nên lại lẳng lặng đi ra ngoài.

Dù sao thì, dù có muốn bàn chuyện gì, cũng nên rời khỏi đây đã. Ngay khi tôi định đề nghị như vậy, Iori buông một câu.

「Là lỗi của em, phải không...」

Em thì thầm như thể đã chấp nhận, rồi gục mặt xuống. Dù chỉ là một lời thì thầm nhỏ, giọng nói của em lại vang vọng một cách kỳ lạ trong căn phòng.

「Vì em mà, em lại làm tổn thương Shougo nữa rồi... thật sự, em thật tồi tệ.」

Một giọt lệ lăn dài trên má em. Tôi chỉ có thể đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của em và nói những lời an ủi vô nghĩa, 「Không phải lỗi của Iori đâu」. Từ 〝lại〟 được nhấn mạnh, nhưng tôi không biết cái 〝lại〟 đó là chỉ việc em từ chối Shougo, hay là chỉ việc em đang hẹn hò với tôi.

Nhưng, có một điều duy nhất tôi đã hiểu ra. Ngay khoảnh khắc này, Unlucky Diva đã chết. Chỉ có điều đó là chắc chắn.

Chúng tôi cứ thế thanh toán rồi ra về. Chẳng còn cảm giác hưng phấn hay dư âm nào của buổi live.

Một buổi live tàm tạm như hôm nay đáng lẽ phải để lại nhiều dư âm hơn... nhưng bây giờ, tôi chỉ bị cái hiện thực phũ phàng đè bẹp, và cũng không thể tìm được lời nào để nói với Iori, người đang mang một vẻ mặt nặng trĩu u sầu.