Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 07: Mọi thứ lại trôi chảy - Chương 7-19: Lần đầu tiên...

Tay hơi run, tôi bưng khay cà phê bước từng bước nặng trịch lên tầng hai. Vừa mở cửa, tôi thấy Iori đang ngồi thẫn thờ bên chiếc bàn nhỏ. Thấy tôi vào, em vội đứng dậy đỡ lấy cái khay.

Iori đặt mấy cốc cà phê lên bàn, tôi cũng ngồi xuống phía đối diện. Được ở riêng với Iori trong phòng thế này... chuyện đó mình chưa từng dám nghĩ tới. À không, trong đầu thì nghĩ nát ra rồi, nhưng đó chỉ là tưởng tượng viển vông mà thôi.

「A, không biết từ phòng này có nhìn thấy nhà em không nhỉ?」

Có lẽ vì ngại phải đối mặt, Iori đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nhìn về phía nhà mình. Cái mông nhỏ nhắn được bao bọc trong chiếc váy ngắn màu đen của em đập ngay vào mắt tôi.

Sao đúng hôm nay em lại mặc váy ngắn chứ, tôi vừa lúng túng không biết nên nhìn đi đâu, vừa phải cố sống cố chết dập tắt cái ngọn lửa dục vọng sắp bùng lên trong lòng.

Iori cũng hay mặc váy khi tập với ban nhạc (nói đúng hơn thì đồng phục cũng là váy), nhưng bình thường tôi không để ý đến thế. Thỉnh thoảng lúc có vẻ như sắp hớ hênh thì tôi cũng giật mình, nhưng rồi lại vội vàng nhìn đi chỗ khác. Đến chính mình cũng thấy mình đúng là một thằng nhát gan.

「Ưm~, đúng là không thấy thật.」

「À, ờ.」

「Có khi lại thấy hơi yên tâm. Nếu mà nhìn thấy nhà Masaki-kun, chắc em cứ để ý đến bên đó suốt mất.」

Iori nói với vẻ hơi ngượng ngùng. Chết tiệt, sao em lại có thể nói một điều đáng yêu như vậy với một gương mặt đáng yêu thế chứ.

Em lại ngồi xuống theo kiểu chính tọa trước bàn... ngồi thì không sao, nhưng đúng khoảnh khắc đó, một mảnh vải màu hồng nhạt không được phép nhìn thấy đã thoáng hiện ra. Này, mình đang nhìn cái gì thế. Toi rồi. Rõ ràng không phải là mình của thường ngày. Có gì đó không ổn. Cứ toàn nghĩ về mấy chuyện đó thôi.

「Em xin phép.」

Iori nói vậy rồi nhấp một ngụm cà phê.

「Mà, Shin-kun cũng lạ thật nhỉ. Lại là Kaki no tane nữa.」

「Ể? À, ờ. Đúng vậy nhỉ.」

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.

Đồ ngốc nhà mình... sao lại để cuộc trò chuyện chết yểu thế này. Iori đã phải cố gắng đến thế để bắt chuyện cơ mà.

Từ đó, một khoảng lặng kéo dài. Cả hai đều không dám nhìn nhau, ánh mắt cứ đảo đi khắp nơi. Tôi đưa tay lấy món bánh kẹo mà Shin đã mua, nhưng vì căng thẳng nên chẳng cảm nhận được vị gì. Iori cũng có vẻ bồn chồn, lúc thì nhìn khắp phòng, lúc thì nhìn xuống cốc cà phê trên tay. Đúng lúc đó, mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, rồi cả hai lại vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Mau về đi, Shin. Cứ thế này thì không xong mất. Tao cần mày, tôi thầm cầu nguyện trong lòng.

Đúng lúc đó, điện thoại của Iori reo lên. Có vẻ là LIME, em nhìn vào điện thoại, rồi đứng hình.

「S-sao thế? Có chuyện gì à?」

「Ơ, ừm. Là từ Shin-kun... cậu ấy bảo nhớ ra có việc bận nên về đây.」

Đây này, Iori quay màn hình điện thoại về phía tôi.

Tôi nhìn kỹ, trên màn hình cuộc trò chuyện với Shin, đúng là có viết như vậy.

—Thật luôn sao. Tôi đang hoảng loạn tột độ. Đỉnh điểm của sự hỗn loạn. Đối với tôi, người đang mong chờ Shin như một vị cứu tinh, hành động này chẳng khác gì một sự phản bội trắng trợn.

Có lần nó đã gọi mình là Judas, nhưng chính nó mới là Judas. Dù tên là『Shin』(信 - Tín), mà lại hoàn toàn không thể tin tưởng được. Đang lúc tôi phân vân không biết phải làm sao, thì đến lượt điện thoại của tôi reo lên.

「A... có khi nào Shin-kun cũng gửi gì đó cho Masaki-kun không?」

Nghe em nói, tôi nhìn vào điện thoại, trên màn hình tinh thể lỏng, một dòng chữ hiện lên dưới dạng pop-up. Dù đã có dự cảm chẳng lành, tôi vẫn mở ra xem.

『Kỳ đà cản mũi biến rồi nhé! Phần còn lại hai đứa cứ tự nhiên mà nồng thắm đi. Rõ chưa? Cứ mạnh dạn lên mà đè em nó ra! Đè ra rồi hôn cho tới tấp, cứ để bản năng hoang dã trỗi dậy mà xử luôn lần đầu đi! Sao? Khỏi cảm ơn. Nhưng mà, phải báo cáo chi tiết bối cảnh, diễn biến, với cả phản ứng của Asamiya cho tao đấy. Nộp gấp cho tao. Thôi, chúc may mắn.』

Đầu óc tôi như ngừng hoạt động.

L-lần đầu tiên!? Mày điên à, thằng khốn! Bọn tao mới hẹn hò được hơn một tháng thôi, làm gì có chuyện đó được!

Dù nghĩ vậy, tôi vẫn thoáng tưởng tượng ra cảnh mình và Iori làm chuyện đó. Tôi ghét chính bản thân mình vì điều đó. À không, là một thằng con trai thì cũng là chuyện đương nhiên, và trong tưởng tượng thì tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi khi đến cái khoảnh khắc tỉnh táo đến não nề sau đó, tôi lại có cảm giác như đã làm vấy bẩn em, và cảm thấy tội lỗi.

「Shin-kun, viết gì vậy?」

Iori nhìn tôi, người đang im bặt, với vẻ mặt nghi ngờ.

「Ể, à, ừm, cái đó... nội dung cũng giống bên em thôi.」

「Thật không? Sao trông anh mắt thì mở to, mặt thì co giật thế?」

「Th-thật thật thật thật! Anh đã bao giờ nói dối chưa?」

「S-sao anh lại cuống lên thế? Trông đáng ngờ quá... cho em xem đi.」

「Không, đã bảo là nội dung y hệt bên em nên xem làm gì cho mất công.」

Đừng có đùa. Nếu để em thấy tin LIME này, Iori sẽ không bao giờ đến đây nữa, và lòng tin của em dành cho tôi sẽ sụp đổ hoàn toàn.

「Nếu giống nhau thì anh đã không cuống lên đến thế, đúng không? Em cũng đã cho anh xem rồi mà, cho em xem đi.」

「Ở Nhật Bản có luật bảo vệ quyền riêng tư đó... em định vi phạm pháp luật à?」

「Lúc nào anh cũng làm quá lên. Nhưng mà, bị bảo là đừng xem thì lại càng tò mò hơn, đúng không?」

「Không, do em tưởng tượng thôi, tưởng tượng thôi. Đừng có cái thú vui tao nhã là tò mò mấy chuyện thế này chứ. Dù có xem thì chắc chắn nó cũng nhảm nhí đến mức không bõ cho em mong đợi đâu, nên xem chỉ tổ lãng phí thời gian quý báu của tuổi trẻ thôi.」

Đã đến nước này, chỉ còn cách nói bừa để thoát thân.

「Ừm? Nhảm nhí cũng chẳng sao, mà thời gian xem cũng chỉ có mấy giây thôi đúng không? Hay là, nội dung đó không thể cho em xem được?」

「Ực...」

Đúng là như vậy, thưa Iori-sama. Kế hoạch gây nhiễu ngôn ngữ của tôi đã thất bại thảm hại, bị em tóm gọn ý chính và đáp trả một đòn đau điếng. Tuy nhiên, dù có đùa cũng không thể cho em xem được. Có khi bị ăn một cái tát rồi em bỏ về luôn cũng nên.

「A~! Quả nhiên là nội dung không thể cho xem được đúng không?」

「Không phải, đồ ngốc!」

Là nội dung cực kỳ không ổn đấy ạ.

「Vậy thì, cho em xem nhanh đi~」

「C-cái này viết bằng tiếng Swahili nên Iori không đọc được đâu! Chính anh cũng phải mất mấy ngày mới giải mã được đấy...」

「Toàn nói dối!」

Đúng vậy. Hoàn toàn là nói dối.

「Cứ nói dối vụng về như thế, em sẽ dùng vũ lực để xem đó?」

「Hả? Này, khoan, bình tĩnh lại!」

Iori đột nhiên đứng dậy, lao về phía tôi. Ngay lúc tôi định bỏ chạy──có vẻ như vì đã ngồi chính tọa nên chân Iori bị tê──em đứng dậy đầy khí thế và bước lên thì được rồi, nhưng dòng máu lại không theo kịp. Ngay lập tức, em mất thăng bằng và ngã về phía tôi. Tôi, lúc đó cũng đang trong tư thế không vững vì định bỏ chạy, nên không thể đỡ em kịp... cứ thế ngã đè lên người tôi, hất cả hai văng ra chiếc giường ở phía sau.

「Chết, chân em bị tê mất rồi. Xin lỗi, anh không sao chứ?」

Iori vừa nói vừa cười như thể không thể nhịn được nữa.

「Này, trận này anh thắng rồi! Bỏ cuộc đi rồi xoa bóp chân cho anh đi.」

「Không chịu! Em muốn xem, nhất định sẽ xem!」

Iori cứ thế đè lên người tôi, cố vươn tay về phía chiếc điện thoại trong tay phải của tôi. Đúng lúc đó,

「「…………………………」」

Cả hai nhận ra khoảng cách giữa hai đứa, và mọi chuyển động dừng lại.

Tay phải cầm điện thoại của tôi đang vươn ra xa nhất có thể, nhưng tay trái lại đang ôm chặt lấy Iori. Cơ thể chúng tôi cũng áp sát vào nhau, gần như chẳng khác gì đang ôm nhau.

Dù qua lớp áo len, tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại từ lồng ngực của Iori, máu nóng dồn hết cả lên não. Tôi nghĩ, thật may vì bây giờ là mùa đông. Nếu là mùa hè với quần áo mỏng manh, không biết tôi có giữ được lý trí không nữa. Mà nói đúng hơn, ngay cả bây giờ cũng đã khá là nguy hiểm rồi. Có vẻ như sự nổi loạn của nửa thân dưới của tôi vẫn chưa bị phát hiện, nhưng dòng máu chảy xuống đó đang ngày một nhiều hơn. Dù có đang mặc quần jean đi nữa, cứ thế này thì sẽ bị phát hiện mất.

Gương mặt Iori ở ngay sát mũi tôi, hơi thở của em mơn man trên má. Chúng tôi như thể thời gian đã ngừng trôi, cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, bất động.

Đôi mắt Iori trông có vẻ mơ màng, liệu có phải là do tôi tưởng tượng không? À không, là do tưởng tượng. Chắc chắn là do tưởng tượng. Khẳng định là do tưởng tượng. Tôi dùng một logic ba bước kỳ lạ để tự thuyết phục mình, nhưng trái tim lại đập thình thịch như một thằng ngốc, ồn ào không chịu nổi. Và, nhịp tim truyền đến từ lồng ngực em, cũng đập nhanh hệt như của tôi.

M-mau tránh ra đi, tôi thầm cầu nguyện. Mùi hương của Iori, vừa ngọt ngào vừa da diết, khiến tôi bị một cảm giác không biết phải làm sao xâm chiếm. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng lý trí của mình đang dần bị đánh bại.

Tôi không còn tự tin có thể kiềm chế được nữa. Tôi buông lỏng tay phải đang nắm chiếc điện thoại, nó trượt xuống và rơi trên giường.

Thế nhưng, em vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, không hề cử động.

Ngay lúc tôi định đưa nốt tay phải ra sau lưng em, thì thế nhưng—Iori lại từ từ áp đôi môi của chính mình lên môi tôi.

Đôi môi quyện vào nhau. Nụ hôn kể từ lần trên sân thượng hai hôm trước. Chỉ là, tôi không đủ bình tĩnh để đắm chìm trong không khí lãng mạn. Nói một cách ngắn gọn, là đại hỗn loạn. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì Iori chưa từng có một lần nào táo bạo như thế này.

Tôi bối rối định lùi ra xa em... nhưng em lại phản kháng, nắm lấy vai tôi như không muốn bị tách ra. Rồi, em siết chặt tôi lại, đồng thời áp môi vào.

Tôi sững sờ trước hành động bất thường của em, thì lần này... từ đôi môi đang quyện vào nhau, lưỡi của em dè dặt tách môi tôi ra và tiến vào. Chiếc lưỡi mỏng và mềm mại của em, như thể đang mơn trớn răng tôi, dè dặt và dịu dàng xâm chiếm khoang miệng tôi. Bàn tay em nắm lấy vai tôi, dường như đang run rẩy.

Thế là, tôi đã đến giới hạn. Lý trí của tôi không đủ mạnh để có thể chịu đựng được đến mức này. Tôi cũng dùng hết sức ôm chặt lấy em, đáp lại nụ hôn của em. Giỏi hay vụng, cả hai chúng tôi đều không biết, chỉ như một đứa ngốc chỉ biết một thứ duy nhất, chúng tôi quấn lấy lưỡi nhau.

Hơi thở có chút khó khăn, và hơi thở của hai đứa quyện vào nhau qua đầu lưỡi. Từ kẽ hở trong khoảnh khắc đó, tiếng rên rỉ của Iori thoát ra nghe thật gợi cảm, khiến chút lý trí còn sót lại của tôi như sắp bay biến. Cảm giác hạnh phúc như làm tan chảy cả não bộ, và bản năng sắp không thể kiềm chế được nữa đang giằng co.

Dù vậy, chúng tôi vẫn không dừng lại.

Em siết chặt lấy áo tôi ở khoảng vai, và tôi cũng dùng hết sức, ôm chặt lấy em như thể sắp hòa làm một.

Chỉ có tiếng máy tạo ẩm và máy sưởi, cùng với tiếng hơi thở và nước bọt quyện vào nhau đang thống trị căn phòng. Bị Iori đè lên, tôi không hề phản kháng, chỉ quấn lấy lưỡi nhau. Chắc hẳn Iori cũng đã biết có một thứ gì đó cứng rắn đang chạm vào cơ thể mình. Cảm giác xấu hổ, cảm giác tội lỗi, và cảm giác muốn cứ thế này mà tiến tới đang giằng co.

Nụ hôn của người lớn, trước đây chúng tôi cũng đã có trên sân thượng. Tuy nhiên, lần này có chút khác với lần trước. Không phải là để làm hòa, không phải là vì bực bội, cũng không phải là để an lòng, mà chỉ đơn thuần là một nụ hôn để lộ bản năng. Trong lúc chúng tôi quấn lấy lưỡi nhau không biết bao nhiêu lần, cơ thể em cũng giật nảy lên, và mỗi lần như vậy, một giọng nói gợi cảm lại thoát ra.

Chúng tôi đã tiếp tục như vậy bao lâu? Đó là một khoảng thời gian vĩnh cửu, hạnh phúc, ngọt ngào, và đầy quyến rũ.

Vì hụt hơi, Iori tạm thời rời môi ra, rồi lần này em đổ sụp xuống, phó mặc bản thân cho tôi. Và rồi, trong khi cố gắng điều hòa lại hơi thở gấp gáp, Iori thì thầm bên tai tôi.

「Em xin lỗi...」

「Ể, chuyện gì...?」

「Em, có lẽ không phải là kiểu con gái mà Masaki-kun nghĩ đâu...」

「Ý em là sao?」

「Chuyện đó... em cũng, với người mình thích... cũng muốn làm〝chuyện đó〟... anh biết không?」

Tôi cũng không phải là trẻ con đến mức không hiểu ý nghĩa của những lời đó. Hay đúng hơn, tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ Iori hoàn toàn không có hứng thú với〝chuyện đó〟, và với định kiến của riêng mình, tôi còn nghĩ có khi em ghét chuyện đó nữa.

「Vì cô đơn, vì đã không thể gặp nhau một thời gian, nên em lại càng nghĩ đến chuyện đó... em nghĩ là không được phép nghĩ đến những chuyện như thế này, nhưng lại không thể kiềm chế được. Hơn nữa, gần đây chúng ta cứ không thể nói chuyện như vậy, nên em đã rất bất an, rất sợ hãi... gần như phát điên. Em tuyệt đối không muốn như vậy nữa...」

「Iori...」

「Em muốn tất cả của mình đều thuộc về Masaki-kun...」

Đó là một giọng nói nhỏ bé, cố gắng kìm nén sự xấu hổ để thốt ra từng lời. Tôi có cảm giác như vậy.

「Masaki-kun... có ghét, một cô gái như thế này không...?」

Gương mặt em như sắp khóc, ánh mắt tha thiết của em lúc đó thật quá đỗi đáng yêu. Thay cho câu trả lời, tôi ôm em thật chặt.

Đồ ngốc, lại cố quá rồi.

Iori có hành động như vậy, có lẽ nguyên nhân là do vụ Pocky đó. Iori đã rất bất an. Sợ hãi đến mức không biết phải làm sao, bất an đến mức nếu cả thể xác lẫn tâm hồn không được kết nối hoàn toàn, có lẽ em đã sợ hãi việc bị bỏ rơi đến thế.

Bằng chứng là, cơ thể em đang khẽ run lên. Iori đã nói tôi là bạn trai đầu tiên của em, nên có lẽ em chưa có kinh nghiệm〝chuyện đó〟. Dù là lần đầu tiên, em lại phải rơi vào tình trạng phải tự mình đề nghị như thế này.

Dĩ nhiên, tôi không biết sự thật là gì. Có thể đúng như lời em nói, em chỉ muốn làm〝chuyện đó〟với tôi, cũng có thể có ý nghĩa sâu xa hơn, hoặc là cả hai. Có lẽ, dù có hỏi thì em cũng sẽ không nói cho tôi biết.

Chỉ là, việc em nói ra điều này chắc chắn đã cần rất nhiều dũng khí. Ngay cả tôi cũng vì sợ bị ghét mà không dám nói ra, vậy mà lại để em phải nói ra điều đó. Hơn thế nữa, với tư cách là một người đàn ông, một người bạn trai, tôi không thể để Iori phải dũng cảm thêm nữa.

Tôi nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là khiến em an lòng, rằng không sao cả, không có vấn đề gì cả. Nếu vậy, hành động mà tôi nên làm, chỉ có một.

「Làm gì có chuyện đó. Tuyệt đối không có. Anh cũng vì không muốn bị Iori ghét, nên mới cố gắng để không trở nên như vậy.」

「...May quá. Em đã nghĩ là mình không có sức hấp dẫn...」

「Làm gì có chuyện đó, đồ ngốc. Em hấp dẫn quá mức đấy. Cũng phải nghĩ cho người phải kìm nén như anh chứ.」

「Vậy thì, đừng kìm nén nữa.」

Một ánh mắt nghiêm túc, đầy ngưỡng mộ. Từ đó, tôi cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu của em.

Tôi khẽ gật đầu trước những lời đó, em mỉm cười một chút rồi gật đầu đáp lại. Nụ cười lúc đó có chút khác với nụ cười thường ngày—có lẽ vì đôi mắt ngấn nước nên trông thật gợi cảm—rất, rất quyến rũ. Một nụ cười như sắp làm tan chảy cả trái tim, như sắp cướp đi tất cả. Tôi đã nghĩ, dù có bị cướp đi tất cả cũng không sao.

「Này, Iori.」

「Dạ...?」

「Anh yêu em.」

「Em cũng... rất yêu anh.」

Nói những lời hiếm khi nói ra.

Chúng tôi cứ thế nhìn nhau một lần nữa.

Và, lại trao cho nhau một nụ hôn sâu.