Thứ Bảy hôm sau. Buổi trưa tan học, tôi và Shin hẹn Mino ra ngoài. Nói là hẹn, nhưng thực ra chỉ là Shin bắt chước chữ viết của Iori, nhét một lá thư vào tủ giày và dụ hắn ra sân sau trường. Sao mày lại có cái kỹ năng đó chứ, tôi đã chẳng buồn châm chọc nữa. Thằng bạn tôi có quá nhiều kỹ năng khó đỡ. Tôi có cảm giác không chừng tương lai nó sẽ làm một nghề tự do trong thế giới ngầm, kiểu như một tay tháo vát chuyên giải quyết mọi chuyện.
Dù không giống chữ của Iori y như đúc, nhưng nét chữ cũng khá tương đồng và đậm chất con gái, nên đến cả tôi cũng có thể bị lừa dễ dàng. Nghe nói đó là một kỹ năng đặc biệt mà nó học được hồi tiểu học, khi bắt chước chữ viết của con gái để trêu chọc bạn bè bằng thư tình giả. Rõ ràng là nó đã nỗ lực sai chỗ từ bé, nhưng giờ đây cái năng lực hiếm có đó lại đang hữu dụng. Thôi thì đành biết ơn cho những nỗ lực sai lầm của cậu ta hồi tiểu học vậy.
Nội dung lá thư đại loại là, muốn nói chuyện tiếp về lần trước, và muốn xin lỗi về những gì đã lỡ lời.
Tôi cũng đã kể cho Shin nghe chuyện hôm qua, và quyết định để cậu ta tham gia vào cuộc dằn mặt hôm nay. Nhiệm vụ của cậu ta là ngăn tôi lại nếu tôi nổi điên và sắp động thủ. Tôi không có ý định hội đồng hắn. Mục đích, nói cho cùng, chỉ là một lời cảnh cáo.
「Yo, Mino. Mày cũng ngây thơ ghê nhỉ.」
Trước lời mời từ lá thư giả, Mino đã vác cái mặt ngu ngơ đến một cách hồn nhiên. Để hắn không thể chạy thoát, tôi và Shin đã chặn hắn từ phía sau và bên hông.
「A, Asou!? Iori-chan đâu...!?」
「Không có ở đây, đồ ngu. Với lại đừng có suồng sã gọi tên người ta như thế. Giết mày giờ.」
「M-mày muốn gì ở tao!」
Sân sau trường là một góc khuất, ít khi bị người khác nhìn thấy nên đã trở thành một địa điểm tỏ tình. Năm ngoái, nơi tôi bị Shirakawa Rio từ chối cũng chính là đây. Việc không có ai đến cũng đồng nghĩa đây là một nơi tuyệt vời để dọa nạt.
「Muốn gì, hả? Không nói thì mày không hiểu à? Hôm qua, chính mày là đứa đã gây sự đủ điều với tao, phải không? Nói xấu tao thậm tệ, làm tổn thương Iori... Mày nghĩ là sẽ yên thân được à?」
「Kh...」
Tôi khẽ túm lấy cổ áo Mino, rồi cứ thế đẩy hắn vào tường.
「Hả?」
「T-tao xin lỗi! Sẽ không làm nữa đâu, nên đừng dùng bạo lực!」
Trước lời xin lỗi suông của Mino, tôi bất giác thấy hụt hẫng. Tôi ngạc nhiên đến mức tự hỏi, sao hắn lại ngoan ngoãn đến thế. Tôi đã nghĩ hắn sẽ phản kháng nhiều hơn, nhưng có vẻ như Asou Masaki bị người ta sợ hãi hơn tôi tưởng. Đúng là không hổ danh kẻ bị đồn là có máu màu xanh chảy trong người. Dù chẳng vui vẻ gì. Chỉ là, tôi đã thầm thở phào vì nghĩ rằng câu chuyện có vẻ sẽ kết thúc nhanh chóng.
「Chỉ xin lỗi thôi thì đến trẻ con mẫu giáo cũng làm được. Cho tao thấy thành ý của mày đi chứ?」
「Thành ý á...?」
「Đúng vậy. Cho tao xem mày có thật sự hối lỗi hay không đi.」
Tôi buông tay khỏi cổ áo hắn và lùi ra một chút.
「T-tao phải làm gì?」
「Nói ra thì còn gì là thành ý nữa.」
Shin khoanh tay, im lặng theo dõi diễn biến.
Thật bất ngờ khi thấy Shin đang nhìn Mino với một ánh mắt đầy khinh bỉ. Bởi vì lúc bắt chước chữ viết để soạn thư, trông cậu ta rất vui vẻ, nên tôi đã nghĩ lần này cậu ta cũng tham gia như một trò đùa nối tiếp thôi.
「...À, không nghĩ ra à? Vậy thì, tự bẻ ngón tay của mày đi. Rắc một cái ấy.」
Tôi nói với một nụ cười chế giễu.
「Nào, tay phải cầm lấy ngón trỏ tay trái... nhanh lên.」
Tôi còn cố tình cầm tay phải của Mino đặt lên ngón trỏ tay trái của hắn. Có lẽ vì sợ hãi, tay hắn đang run lẩy bẩy.
「...Hả? Sao không làm đi? Nhanh lên. Mày thấy có lỗi mà, đúng không?」
Tôi dồn sức vào tay phải của Mino, và bẻ nhẹ ngón tay hắn theo hướng ngược lại. Bẻ từ từ, từng chút một. Dĩ nhiên, Mino đang chống cự, nhưng chỉ với sức của ngón tay thì không thể thắng được lực nắm của tôi.
「Bẻ nhanh lên. Hay là mày muốn tao biến mày thành bao cát rồi trộn với hẹ làm nhân bánh xếp hả? Hả?」
Tôi lại từ từ, từng chút một bẻ ngược ngón tay hắn. Trước màn nhập vai phản diện quá đạt của tôi, Shin có vẻ đang cố nín cười.
「...Đùa thôi. Nói dối đấy, nói dối đấy.」
Tôi buông tay hắn ra, rồi phủi tay mình như thể vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu. Mino ngơ ngác nhìn lên tôi.
「Ngón tay mày có gãy hay không thì tao cũng chẳng quan tâm. Chỉ là, mày có thể đừng bao giờ dính dáng đến Iori nữa được không?」
Hắn im lặng nhìn tôi như thể đang lườm, nhưng tôi chỉ cười khẩy rồi nói tiếp.
「Chỉ cần mày tuân thủ điều đó, tao sẽ không dính dáng gì đến mày nữa. Sao? Hay là mày muốn chiến với tao tới cùng? Nếu vậy, không có gì đảm bảo mày sẽ an toàn rời khỏi đây, và cả đám trong fan club, rồi cả bọn lớp 3, lớp 4 nữa, cũng sẽ biết chuyện mày đã làm. Đến lúc đó thì quãng đời học sinh còn lại của mày sẽ ra sao nhỉ? Chà, chắc là không tránh khỏi việc trở thành như tao năm ngoái đâu nhỉ? Giờ thì, mày tính sao?」
Mino lộ rõ vẻ mặt cho thấy mọi chuyện không ổn. Về cơ bản, tôi đã biết được rằng một khi đã vào fan club thì những chuyện như Mino đã làm hôm qua là điều cấm kỵ.
Theo như Shin điều tra kỹ lưỡng, đó dường như là một câu lạc bộ chỉ để ủng hộ Asamiya Iori mà thôi. Làm những việc cô ấy không thích là không được phép. Nghe nói đó là một hội để ngắm nhìn và yêu mến Iori từ xa... Bản thân việc đó cũng khá kinh tởm, nhưng nếu không có hại gì thực tế thì cũng chẳng làm gì được. Việc fan club đó ghét tôi là sự thật, nhưng có vẻ như họ cũng không định làm gì cả. Chuyện ám sát là một lời nói dối trắng trợn mà Shin đã bịa ra.
Về chuyện lớp 3 và lớp 4, chỉ cần hắn biết Kanzaki-kun và Futaba-san là người quen của tôi thì đã đủ hiệu quả rồi. Vì hôm qua tôi đã để Mino thấy cảnh tôi nói chuyện với họ trong lớp, nên chuyện này cũng đủ rồi. Nếu tai tiếng của hắn lan ra ở Khoa Phổ thông, quãng đời học sinh còn lại của hắn có lẽ sẽ chấm dứt.
「T-tao hiểu rồi. Tao sẽ không dính dáng đến chúng mày nữa.」
Mino, dĩ nhiên, đã chấp nhận điều kiện. Bởi vì với hàng loạt điều kiện bất lợi như vậy, dù có đối đầu với tôi, hắn cũng chẳng được lợi lộc gì.
「Biết điều đấy. Thỏa thuận thành công. Vậy nhé.」
Tôi quay lưng lại với hắn và định đi về, nhưng quả nhiên vẫn dừng lại và quay đầu. Có một chuyện tôi phải nói cho hắn biết.
「...Đúng là hồi năm nhất tao đã bị ghét cay ghét đắng. Đó là sự thật không thể chối cãi. Tao đã nghe nói xấu sau lưng đến phát chán, và cũng bị coi thường. Nhưng, Iori không phải là loại người sẽ thay đổi cách nhìn về người khác chỉ vì biết được quá khứ đó đâu. Đừng có coi thường cô ấy như thế.」
Chỉ nói lại bấy nhiêu, chúng tôi định rời khỏi đó. Lẽ ra mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Thế nhưng—thằng ngốc Mino đó, như một lời chửi đổng, đã buông một câu về phía chúng tôi.
「Hah... Thật là, nồi nào úp vung nấy. Một con khốn nạn dù đã có bạn trai vẫn dễ dàng hôn hít thằng khác, với một thằng du côn đi dọa nạt người ta vì chuyện đó... Lũ cặn bã chúng mày đúng là một cặp trời sinh ở dưới đáy xã hội!」
—Phựt. Tôi nghe thấy tiếng có gì đó đứt phựt trong đầu mình. Mình đã cố gắng kết thúc câu chuyện một cách ôn hòa rồi, vậy mà thằng này lại muốn thấy máu đến thế sao.
Tôi biết đó chỉ là tiếng sủa của một kẻ thua cuộc. Nhưng, tôi cảm thấy không cần phải nhẫn nhịn nữa. Thằng này đã gọi Iori là một con khốn. Iori, người đã một mình dằn vặt đến thế. Iori, người đã một mình khóc lóc. Không đời nào tôi có thể tha thứ. Thôi, đấm chết nó luôn đi. Nếu đã muốn đến thế thì tao sẽ đấm cho mày đến khi nát hết xương cốt mới thôi.
Đó là lúc tôi đã nghĩ như vậy.
Nhanh hơn cả tôi, Shin, người đang ở đó với vai trò hòa giải, đã lao về phía Mino và—
「Thằng khốn! Mày vừa phải thôi!」
Shin gầm lên, và đấm Mino một cú trời giáng.
Cứ như thể cậu ta đang nói thay cho lòng tôi vậy.
「Mày dám coi thường cả hai đứa bạn tao... Tao đã định tha cho mày vì Asou nói sẽ bỏ qua, nhưng giờ thì tao không tha nữa!」
「C-cái gì, mày không liên quan...」
「Im đi! Liên quan mật thiết luôn đấy! Cả hai đều là bạn của tao!」
Ngắt lời Mino, Shin lại tặng thêm một cú đấm vào mặt hắn. Máu mũi phun ra từ mũi của Mino. Thấy vậy, tôi vội vàng ôm chặt lấy Shin từ phía sau để ngăn lại.
「Thằng ngốc, dừng lại mau! Mày nghĩ tao đã nhịn vì cái gì hả!」
「Ồn ào, thả ra! Vì một thằng rác rưởi thế này, tại sao chúng mày lại phải chịu tổn thương chứ... Chết tiệt!」
「Shin... tao hiểu rồi, nên tạm thời bình tĩnh lại đi. Mày mà làm tới nữa là mày cũng gặp rắc rối đấy.」
Tôi kéo lê Shin đang giận dữ đi, tạo ra một khoảng cách. Thật tình, chẳng hiểu đã mang thằng này theo để ngăn cản làm gì nữa. Mày lại nổi điên trước cả tao thì làm được gì chứ.
Thế nhưng, dù nghĩ vậy, cơn giận của Shin đã cứu tôi cũng là một sự thật. Nếu cậu ta không nổi điên, thì tôi đã nổi điên. Nếu tôi nổi điên, mọi chuyện có lẽ đã thảm khốc hơn nhiều. Không biết một mình Shin có cản được tôi không nữa. Và, tôi thật lòng vui mừng khi có một người bạn sẵn sàng nổi giận vì tôi và Iori đến thế.
「Uwa, máu, máu kìa! M-mày dám đánh tao!? Tao sẽ mách trường! Nhất định sẽ khiến chúng mày bị đình chỉ!」
Vừa bịt mũi đang chảy máu ròng ròng, vừa làm bộ mặt như sắp khóc, Mino lại hét lên như một kẻ thua cuộc. Đến nước này thì cái vẻ mặt ra vẻ youkya cũng chỉ là một thằng nhóc khóc nhè. Thật thảm hại.
Sau khi kéo Shin ra xa và bảo nó đứng yên, tôi cũng từ từ tiến lại gần Mino. Rồi, tôi hỏi hắn.
「Này, sao mày lại chảy máu mũi thế?」
「Hả!? Vì vừa bị bạn mày đấm còn...」
「Sai rồi. Mày bị ngã cầu thang mà, đúng không?」
「Cái...!?」
「Mày bị ngã cầu thang nên mới bị thương, đúng chứ?」
Tôi bẻ khớp ngón tay rắc rắc, và lườm hắn hết sức có thể.
「Lúc nãy mày bị ngã cầu thang mà, phải không? Chắc chắn là vậy rồi, phải không? Tao thấy là như thế đấy?」
Vừa nói, tôi vừa túm lấy cổ áo Mino và giơ nắm đấm lên.
「Hí, h-hiểu rồi! Tao sẽ nói là bị ngã cầu thang, nên đừng đánh nữa!」
Hắn dùng cả hai tay che mặt, khóc lóc van xin. Nghe vậy, tôi mới buông tay khỏi cổ áo hắn. Thằng này là cái thá gì vậy. Nếu đã chịu thua ở đây thì đáng lẽ phải im lặng rút lui từ lúc nãy đi chứ. Như vậy thì đã không xảy ra chuyện bạo lực này rồi.
Không, có lẽ, hắn không ngờ rằng mình sẽ thực sự bị đánh. Đúng là, ngày nay người ta thường có xu hướng nghĩ rằng sẽ có ai đó bảo vệ mình khỏi bạo lực một cách kỳ diệu. Có quá nhiều người không biết rằng, làm thế này thì sẽ bị đánh, sẽ phải chịu đau.
Tuy nhiên, thực tế không phải vậy. Con người, lúc nào cũng có thể sử dụng bạo lực. Bình thường chỉ là họ đang tự kiềm chế mà thôi. Trong tình huống khẩn cấp, để bảo vệ người quan trọng, hoặc khi lý trí bay biến, con người sẽ không ngần ngại làm tổn thương người khác. Thứ gọi là sức mạnh răn đe của pháp luật chỉ có hiệu quả khi cả hai bên cùng có nhận thức chung về〝những thứ cần được bảo vệ〟. Một khi một bên loại bỏ nhận thức đó, nó sẽ dễ dàng bị phá vỡ.
Có khá nhiều người đã quên mất điều đó, giống như Mino. Hắn, có lẽ từ trước đến nay chưa từng thực sự trải qua cảm giác đau đớn. Hắn không biết làm gì thì sẽ bị đánh, và nỗi đau khi bị đánh là như thế nào. Và, hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị đánh. Những kẻ ngốc thì phải cho nếm mùi đau đớn thể xác mới hiểu ra được. Cũng giống như dạy dỗ chó mèo vậy.
「Mong là mày sẽ nói như vậy. Tao cũng không muốn tốn công đi điều tra nhà mày làm gì.」
Sau khi dọa nạt hết mức có thể, chúng tôi rời khỏi đó.
Mino, có vẻ tức tối, đang đá vào tường.
◇◇◇
「Chà... xin lỗi nhé. Tự nhiên nóng máu quá.」
Trên đường về, Shin rối rít xin lỗi. Tôi bây giờ sẽ đi thẳng đến S Cafe để làm thêm. Hôm nay lịch trình khá dày đặc, sau khi làm thêm là buổi tập ban nhạc đã lâu không có. Trước đó lại có vụ của Mino, nên hiện tại tôi đã mệt rã rời. Không biết thể lực có trụ nổi đến lúc làm thêm và tập ban nhạc không nữa.
「Đúng là hết nói nổi. Tại sao vai trò ngăn cản của mày lại đi bùng nổ, cuối cùng tao lại phải là người ngăn lại chứ. Đồ ngốc à.」
「Xin lỗi mà. Nhưng mà, tao không thể tha thứ được. Nghĩ đến việc vì một thằng như thế mà chúng mày đã phải phiền muộn suốt thời gian qua là tao lại...」
「Chà... cái đó thì, cảm ơn, nhé.」
Có một người bạn sẵn sàng nổi giận vì mình như thế này, thật sự rất vui. Quả nhiên Shin, đối với tôi, là một người bạn không thể thay thế.
「Không có gì đâu. Với lại, so với việc mày nổi điên lên đánh, thì để một đứa yếu như tao đánh có lẽ lại tốt hơn cho thằng đó, đúng không?」
「Cái đó thì đúng là vậy, nhưng mà.」
「Mà, tao cũng hơi muốn xem lại lắm. Thực lực của ác quỷ Asou-kun, người đã đấm gãy răng cửa và làm một senpai năm ba khóc thét ngay khi mới nhập học ấy.」
「Đừng có nói chuyện đó nữa.」
Lúc đó tôi vẫn còn trẻ người non dạ. Nếu là bây giờ, tôi có thể xử lý khéo léo hơn... tôi nghĩ vậy. Không, có xử lý được không nhỉ? Mùa thu năm ngoái, lúc đánh nhau với đám du côn tôi cũng chẳng xử lý khéo léo chút nào.
「Mà này, tao nói ra thì cũng hơi kỳ, nhưng cái màn đóng vai ác của mày đúng là chịu thua luôn. Bị bảo tự bẻ ngón tay thì đến tao cũng sợ đấy?」
「Tao thích Frieza trong D-Ball nên không sao cả.」
「『Xin hãy chờ đã, Vegeta-san. Kieee!』... mà, có liên quan không vậy?」
Màn bắt chước của Shin khá là giống nên tôi đã bật cười. Thừa thắng xông lên, Shin liên tục bắt chước, mở ra cả một sân khấu Hotani.
Khi những trò đùa nhạt nhẽo đã cạn, cậu ta lặng lẽ hỏi.
「Rồi? Mày thấy trong lòng thoải mái hơn chưa?」
「Làm gì có chuyện đó. Quả nhiên tao không giỏi mấy chuyện này...」
Tôi thành thật trả lời. Dù là một thằng khốn như vậy, nhưng việc dọa nạt hắn vẫn khiến lương tâm tôi cắn rứt. Có lẽ đánh nhau một trận còn tốt hơn. Chỉ là, để sau này hắn không giở trò gì với Iori, việc gieo rắc nỗi sợ hãi đủ lớn là cần thiết. Tôi nghĩ, như vậy là ổn rồi.
「Hô hô hô. Vẫn còn non lắm, Zarbon-san.」
「Ai là Zarbon hả!」
Sân khấu bắt chước ngớ ngẩn phần hai của Shin lại được mở ra. Nhưng, lúc này đây, tôi đã được cứu rỗi bởi những câu chuyện ngốc nghếch của cậu ta.
Thật tốt, vì Shin là bạn tôi.
