Khung cảnh tuyệt đẹp với những đài phun nước, và một khu phố trung tâm đông nghịt người qua lại. Vì trời mới chập choạng tối nên chưa quá đông đúc, nhưng quy mô nơi đây vẫn vượt xa thị trấn nhỏ nơi Cora sinh sống.
Dòng người hối hả qua lại trên con đường sạch sẽ được lát bằng gạch. Vì bến cảng ở ngay gần đó nên có rất nhiều người thuộc các chủng tộc khác hoặc người nước ngoài vừa cập bến.
Và giữa dòng người ấy, nhân vật nổi bật nhất chắc chắn là nàng High Elf với mái tóc trắng muốt.
“Cái này thế nào?”
Cora cài lên tóc một món trang sức hình hoa, rồi tạo dáng hết bên này đến bên kia trước mặt con trai, giục giã nó nhận xét…
“Mẹ hỏi gì kỳ cục vậy? Con có thấy đường đâu.”
Thật không may, người đi cùng cô hôm nay lại là một thằng mù.
“Thì cũng phải có cảm nhận chứ, thằng ôn này. Nói thật xem nào. Mày không cảm thấy mẹ mày trông tươi tắn hẳn ra à?”
“Cảm nhận? Cảm nhận gì? Chỉ tưởng tượng cảnh mẹ đeo phụ kiện trên đầu thôi là con đã thấy rợn cả người rồi.”
“…Thằng quỷ này, cái thói ăn nói mất dạy của mày giống ai thế hả?”
“Chẳng phải mẹ bảo con nói thật sao?”
Lời nhận xét thật thà của thằng con mù thì làm sao mà hữu ích cho được. Dẫu Cora có xinh đẹp đến mấy, thì đó cũng chỉ là chuyện khi người khác nhìn thấy mà thôi.
“Con muốn về nhà sớm. Ở đây có vẻ chẳng có lấy một khu rừng nào để bắn cung cả...”
“Im cái mồm lại đi. Mẹ mày cho đi mở mang tầm mắt, không biết đường cảm ơn thì thôi.”
“Mẹ ra đây mua sắm để lấy lòng cha thì có? Với lại, dí mấy món trang sức vào mặt con trai mà gọi là mở mang tầm mắt ạ?”
“Cha mẹ đã bảo thế thì cứ biết là thế đi? Thằng ranh con mất nết cứ cãi lại chem chẻm.”
“......”
Cậu con trai ruột thịt chỉ cảm thấy chán ngấy việc phải đi mua sắm cùng mẹ. Cuối tuần quý giá như vàng, phải bắn thêm được vài phát tên thì mới giải tỏa được căng thẳng chứ.
Và trên hết, vì Racine không nhìn thấy được, nên những lời nhận xét của cậu về nhan sắc của mẹ tất nhiên là keo kiệt.
Chứ nếu là Daisy hay Cretas thì ít ra chúng còn có mắt, chắc chắn sẽ gật đầu lia lịa và cho rằng mẹ là nhất. Cậu chỉ đơn giản là nghe những người xung quanh khen mẹ xinh đẹp nên cũng ậm ừ công nhận vậy thôi.
Dù sao đi nữa, tại sao một Cora chẳng hề mảy may quan tâm đến ngoại hình lại lặn lội đến một thành phố xa xôi để mua sắm thế này?
Lý do rất đơn giản.
Đã gần ba tháng kể từ lần cô mặn nồng với phu quân trong hang động. Điều đó có nghĩa là thời gian tận hưởng những giây phút riêng tư bên chồng lại sắp đến.
Dù đã ở bên nhau một khoảng thời gian không hề ngắn là 500 năm, Cora vẫn là một người phụ nữ phải chịu đựng chứng hoang tưởng ghen tuông xuất phát từ tình yêu quá nặng nề. Cô muốn mình luôn luôn là một người vợ đáng yêu và xinh đẹp trong mắt chồng, hệt như thời còn là một thiếu nữ.
‘Thằng nhãi này… nói một câu dễ nghe thì chết hay gì?’
Vì vậy, việc cô cảm thấy ngứa mắt thằng con ruột trả lời một cách hời hợt là điều đương nhiên.
“Haizz, này thằng kia. Dù gì thì gì. Mẹ đang hỏi thì nhìn cho đàng hoàng vào xem nào.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, con đã bảo là không thấy đường rồi mà? Hay mẹ lại quên mất là con mù rồi à?”
“Không phải thế, cái thằng này! Phận làm con thì mày ít nhất cũng phải lựa lời mà nói chứ?”
“Hừ! Không là không. Cuối tuần có bao nhiêu việc để làm mà lại bị lôi đến tận nơi xa xôi này, mẹ nghĩ tâm trạng của con trai mẹ sẽ thế nào?”
“Đừng nói nhảm, cuối tuần mày có làm gì khác ngoài việc bắn mấy mũi tên vu vơ đâu.”
“Mũi tên vu vơ? Vớ vẩn! Mắt con tuy mù, nhưng mũi tên giương lên lại sắc như mắt diều hâu.”
“Lại lên cơn nữa.”
“Vậy sao mẹ không rủ chị hoặc Lily, họ cũng là phụ nữ đấy. Sao lại cứ phải lôi con trai theo rồi hành hạ thế này?”
“Mày đùa à? Stella thì đang bóc lịch, còn Lily thì cuối tuần vẫn phải đến tiệm tạp hóa làm việc. Thằng ăn không ngồi rồi như mày không đi mua sắm cùng mẹ một lát được hả?”
“Ăn không ngồi rồi? Con đường đường là học viên của Học viện đấy.”
“Trời đất ơi, cái thằng!? Aiss, thôi dẹp. Không thèm nói nữa.”
Cora không muốn tốn thêm tâm sức với thằng con mù không thể thông nổi đạo lý này. Cô chỉ lắc đầu quầy quậy rồi quay mặt sang hướng khác.
“Cretas, con nghĩ sao?”
Ở đó, một gã to con đầu trọc đang ngấu nghiến gặm thịt. Đứa con thứ ba của cô có khuyết điểm là đầu óc trống rỗng, nhưng bản tính lại rất hiền lành. Thêm vào đó là bản chất không biết nói dối. Có thể mong đợi một lời nhận xét công bằng và trung thực đây.
“Ừm, thịt mẹ mua cho ngon lắm ạ.”
“Không phải ý đó!? Cái kẹp tóc này thế nào!”
“Kẹp tóc…? Kẹp tóc thì vẫn là kẹp tóc thôi ạ?”
“Hự!? Không phải thế! Cái kẹp tóc này đẹp hay không đẹp? Nói đúng một câu thôi.”
“Hừm, có vẻ đẹp ạ.”
“Vậy nó có hợp với mẹ không?”
“Mẹ vốn đã xinh đẹp rồi nên trang điểm bằng bất kỳ phụ kiện nào cũng đều hợp ạ.”
“…Ừ, cảm ơn con.”
Cora lúi húi lấy ví ra, mua thêm một xiên thịt nướng vàng ruộm rồi đưa cho Cretas. Đây là phần thưởng cho lời nhận xét trung thực.
“Con cảm ơn mẹ!!!”
“Thôi bỏ mẹ rồi.”
Cô định lén đưa xiên thịt cho Cretas để Racine không biết, nhưng một Cretas với khả năng nhận biết tình huống bằng không thì đời nào chịu bỏ qua. Giọng nói oang oang đầy cảm động của cậu vang dội khắp cả khu chợ. Thằng mù liền trợn đôi mắt không nhìn thấy gì của mình lườm mẹ.
“Gì cơ!? Mẹ. Tại sao mẹ không mua đồ ăn vặt cho con!”
“…Mẹ vừa bảo rồi còn gì? Lựa lời mà nói cho dễ nghe vào.”
“Đó là do anh Cretas bản tính thật thà nên mới nói tốt cho mẹ thôi!”
“Ít ra nó còn ngoan.”
“Đây là sự áp bức, con không thể chấp nhận được.”
“À thế à~”
Đã đến nước này, Cora quyết định cứ lờ đi cho xong. Dù là mẹ nhưng cũng không thể lúc nào cũng chiều theo sự nhõng nhẽo của con cái. Đó là sự thật mà cô đã giác ngộ sau hơn 200 năm nuôi dạy con.
Ngay sau đó, ba mẹ con hướng đến một cửa hàng làm đẹp quy mô lớn, chiếm trọn cả một tòa nhà ba tầng.
Nơi đây không chỉ bán các loại trang sức quý mà còn có cả những bộ váy được thiết kế với nhiều kiểu dáng khác nhau. Nói chung, đây là một nơi chuyên về làm đẹp cho phái nữ. Cretas thì không sao, chứ Racine thì mặt mày lộ rõ vẻ bất mãn. Nhưng vì không muốn bị bỏ đói bữa tối nên cậu đành phải miễn cưỡng đi cùng.
Vì là một thành phố khá lớn nên giá cả cũng không hề rẻ. Do đó, với tình hình ví tiền có hạn, Cora cũng chỉ dự định mua một hai bộ mà thôi.
“Hừm hừm~ ♬”
Một vườn hoa như bừng nở trong mắt người phụ nữ. Đây là buổi hẹn với người đàn ông đã hiến dâng cả cuộc đời cho cô. Người mà dù ngày nào gặp cũng thấy vui, huống chi là sau ba tháng xa cách, làm sao mà không rạo rực cho được.
Và lý do anh vắng mặt, chẳng qua là để chiều lòng người vợ suốt ngày mong anh được trường thọ mà, phải không? Phu quân của cô không chỉ có những hành động đáng yêu, mà bản thân sự tồn tại của anh đã là một lang quân vô cùng đáng yêu rồi. Cora quên cả thể diện mà vô thức ngâm nga theo điệu nhạc.
Nghe thấy giọng mẹ phơi phới, thằng mù tỏ vẻ khó hiểu. Cậu thực sự thấy kỳ lạ trước tấm chân tình của mẹ dành cho người cha mà thỉnh thoảng cậu mới gặp.
Trong số các anh chị em, Racine là đứa ít quan tâm đến chuyện tình sử của cha mẹ nhất, nhưng việc một người phụ nữ có tính nết quái lạ như mẹ lại yêu say đắm một người đàn ông như cha, quả thực là điều khó hiểu.
Xét đến người phụ nữ Elf mà gần đây mẹ luôn kè kè bên cạnh, cộng thêm mối quan hệ thân thiết nhất với quý cô Bathory, thì có vẻ như mẹ cậu thích phụ nữ hơn nhiều. Ấy là còn chưa kể việc bản thân có bộ ngực lớn nhất nhưng lại thích những người phụ nữ ngực lớn...
Liếc mắt nhìn quanh, Racine quyết định thử hỏi mẹ mình. Bình thường nếu hỏi những câu kiểu đó, mẹ sẽ im bặt không nói gì, nhưng hôm nay trông mẹ có vẻ rất vui. Là một người sống theo cảm tính, nên vào những lúc thế này, bà thường rộng lòng hơn đôi chút.
“Mẹ.”
“Hử?”
“Mẹ thích cha đến vậy sao?”
“Ể, gì thế?”
Người mẹ đang ngâm nga bỗng tròn mắt nhìn. Thằng con trai trước giờ vẫn luôn khô khan như khúc gỗ về mối quan hệ vợ chồng của cha mẹ lại đặt câu hỏi khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
“Tự nhiên con hỏi chuyện đó làm gì?”
“Có thắc mắc thì không được hỏi sao ạ?”
“Ừm, thì, cũng không hẳn là không được…”
Nàng High Elf trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu. Có gì mà không thể nói với con ruột của mình chứ? Tuy có hơi ngượng thật, nhưng thừa nhận một điều mà ai cũng biết vốn chẳng phải việc khó.
“Thì thích nên mới cưới.”
Dẫu vậy, cho dù là trước mặt con trai, cô cũng khó có thể bộc lộ cảm xúc thật lòng như khi đứng trước mặt chồng. Cora đỏ mặt, cố gắng trả lời một cách thản nhiên.
“Tại sao mẹ lại thích cha ạ?”
“…Hôm nay con hỏi nhiều thế?”
“Con chỉ muốn giải đáp thắc mắc thôi. Kiểu như bí quyết để 'cưa đổ một trinh nữ'...”
“Lại cái suy nghĩ đó à? Đơn giản là vì cha hiền lành nên mẹ thích thôi. Được chưa!?”
‘Vì hiền lành nên thích.’ Câu trả lời nghe có vẻ sáo rỗng này càng khiến cậu con trai thêm ngờ vực. Nếu mẹ cậu chỉ đơn giản là thích một người đàn ông hiền lành thì đối tượng để cảm mến ở ngoài kia đầy rẫy. Và trên hết...
“Cha không phải hiền lành, mà là một kẻ khờ thì đúng hơn chứ ạ?”
“Gì…?”
Trước lời nhận xét cay nghiệt của con trai dành cho chồng, mặt người mẹ nhăn lại. Nhưng Racine vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, bất chấp phản ứng của mẹ.
“Con chẳng rõ thời trẻ của hai người ra sao, nhưng ít nhất cũng biết rằng mẹ từng bắt nạt cha không ít lần. Thật ra, con không chỉ thấy mẹ kỳ lạ mà cha cũng kỳ lạ nữa…? Dù có xinh đẹp đến đâu, làm sao một người đàn ông có thể nảy sinh tình cảm với người phụ nữ chỉ toàn đối xử tàn nhẫn với mình chứ?”
“Ơ? Không, cái đó...”
Người mẹ đang thong dong mua sắm bỗng trở nên bối rối trước câu hỏi đột ngột của con trai.
Nhưng cô cũng không thể ngay lập tức lớn tiếng phản bác.
Bởi vì chính bản thân cô cũng không thật sự hiểu hết lý do tại sao người đàn ông ấy lại chấp nhận mình.
