Lời tuyên bố của người mẹ bảo con gái tự mút ti. Nghĩ kỹ thì Lily giống mẹ, cũng thuộc dạng ngực khủng nên việc đó chẳng khó khăn gì.
Nhưng trái tim của một thiếu nữ đang yêu lại không nghĩ vậy. Cô út không sa vào chủ nghĩa tự luyến như chị mình.
Con bé chỉ cảm thấy oán hận người mình đơn phương sao lại đáp trả một cách phũ phàng hơn mức cần thiết.
“Mẹ. Sao tự dưng mẹ lại nổi nóng thế?”
“Trông tao bây giờ không nổi nóng mới lạ à? Mày có phải đồ ngốc đâu mà lại bị ong vò vẽ đốt đúng cái chỗ oái oăm đó?”
Lily ngây người nhìn khuôn mặt tức giận của mẹ rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Dường như con bé cảm thấy thỏa mãn với chính cái sự thật rằng mình đang yêu một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này.
“Khi yêu thì ai mà chẳng trở thành kẻ ngốc, phải không mẹ?”
“Mày chôm cái câu thoại sến súa đó ở đâu ra thế?”
“Ấy là lời của một người nào đó đã nói với con khi con còn nhỏ.”
“…Chẳng lẽ là tao?”
“Phư phư, đúng vậy ạ.”
“Khừ!”
Cora ôm đầu, cố nuốt xuống cơn giận đang bốc lên. Cứ đà này, cô sợ mình sẽ phạm tội hành hung người thân và phải đi bóc lịch cùng con Stella mất.
Vả lại, nghĩ kỹ thì không cần phải ghê tởm đến thế. Đây là nọc ong chứ không phải nọc rắn, nên khả năng xảy ra thảm kịch phải mút đầu ti con gái là bằng không. Ngay từ đầu, chỉ cần dùng ma thuật chữa trị qua loa như lần trước là được.
“Vén áo lót lên, con quỷ cái.”
“Kyaa! Mẹ biến thái!”
“Mày muốn chết thật không hả?”
“Aww~ Con có thể chết dưới tay người mình yêu sao? Vui quá đi mất.”
“Trời ơi, con đĩ điên…”
Người mẹ đang loay hoay với chiếc váy của con gái bỗng thấy hoa mắt, ngã phịch xuống đất. Con súc vật này chỉ cần vạch vú ra là xong, lại còn bày đặt chống cự vớ vẩn.
“Mẹ định dùng ma thuật chữa bừa như lần trước phải không?”
“Thế mày muốn tao phải làm sao?”
“Hừ, chừng nào mẹ chưa dùng miệng mút thì con tuyệt đối không cho mẹ đụng vào.”
“Không, cái con bệnh này…”
Cora há hốc miệng vì đứa con gái hôm nay lại giở trò khốn nạn hơn tưởng tượng. Cô thật sự không muốn chơi cái trò kéo đẩy bệnh hoạn này một chút nào.
“Nè, tao phải dẹp quán sớm nên đang bực mình lắm đấy, đừng có chọc tức tao nữa?”
“Con cũng không muốn làm thế này đâu, nhưng dạo này mẹ đã bỏ bê con quá mà?”
“Tao bỏ bê mày khi nào! Tao biết mày bất mãn với tao, nên tao đã cố gắng tan làm muộn để về cùng mày rồi còn gì.”
Lời Cora nói là thật.
Dù thường tan làm sớm, nhưng cũng không ít lần cô cố tình nán lại đến giờ tan ca của Lily rồi mới rời tiệm. Một phần vì lo con gái phải về nhà một mình trong đêm khuya, phần khác vì con bé thương mẹ quá đỗi, nên cô cũng muốn chiều theo, chiếu cố cho nó một chút.
“Mày không nghĩ mình quá vô liêm sỉ sao?”
Và đó chưa phải là tất cả. Ngay cả trong ngày nghỉ, khi cô đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình ngắm nghía ngực của mấy bà thím hàng xóm, cô vẫn dành thời gian hẹn hò đơn giản với con gái. Chẳng hạn như đi dã ngoại nhỏ, thăm vườn hoa, hay đi cà phê.
Thực ra, Cora dù kinh tởm đứa con gái có xu hướng loạn luân, nhưng cũng có chút thương hại nó.
“Mày bảo tao phải làm gì hơn nữa đây?”
Tại sao con bé không đi thích người khác mà lại đi ve vãn chính mẹ đẻ của mình cơ chứ? Biết đâu chính phương pháp nuôi dạy con của cô đã khiến con bé ra nông nỗi này, nên cô cũng không nỡ hoàn toàn phớt lờ.
“Thế thì có ích gì ạ?”
Bất chấp những nỗ lực của mẹ, con gái dường như vẫn còn bất mãn. Đầu ti lộ rõ cả qua lớp áo trông thật chướng mắt, nhưng Lily vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Cách mẹ nhìn cha và cách mẹ nhìn con khác nhau.”
“Thì đương nhiên rồi?”
“Cái gì là đương nhiên ạ?”
“Tao với cha mày là vợ chồng.”
“Nhưng mẹ thích phụ nữ hơn mà?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Mẹ cũng biết mà. Trong số các anh chị em, con là người giống cha nhất. Hơn nữa, con sinh ra là con gái chứ không phải con trai, vậy thì có lý do gì mà mẹ không thể nhìn con như một đối tượng yêu đương chứ?”
Cora đơ mặt ra một lúc.
Nhưng ngẫm lại, cô hiểu con gái mình muốn nói gì.
Giống như Daisy thừa hưởng ngoại hình của mẹ nhiều nhất, Lily lại là đứa trẻ thừa hưởng ngoại hình của cha nhiều nhất.
Nói cách khác, Lily có thể được coi là phiên bản nữ của chồng cô. Lý do người mẹ Cora có thiện cảm lớn nhất với ngoại hình của đứa út không nằm ở đâu xa. Nếu đo lường cảm tình dựa trên ngoại hình thì Stella chắc chắn sẽ đứng đầu, nhưng chính vì lý do này mà không hẳn là như vậy.
Nhưng tất cả những điều đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Lily là đứa trẻ mang đậm dòng máu của cha, nhưng suy cho cùng, con bé vẫn là một cá thể riêng biệt.
Cora thích phụ nữ hơn đàn ông, và thích Kasta hơn cả phụ nữ. Đây là một quy luật bất biến không cần phải suy nghĩ sâu xa.
Khuôn mặt người mẹ đang ngẫm nghĩ về lời nói của con gái bỗng nhăn lại. Nghĩ lại thì cô đã khuyên con bé nhiều lần từ trước, nhưng nhìn điệu bộ bây giờ thì có vẻ nó chẳng thèm nghe lọt tai lời mẹ nói.
“Hình như lần trước mẹ đã nói rồi đúng không? Dù con cảm thấy thế nào, thì tấm lòng của đối phương vẫn quan trọng hơn.”
“Con không nhớ.”
Ồ? Dám giả vờ không biết ư? Mày muốn mẹ mày phải chạm vào đầu ti lắm chứ gì?
“Kyaa!?”
Cora nổi giận, gầm gừ rồi véo ti con gái qua lớp áo. Chỗ bị ong đốt chắc sẽ đau, nên cô véo bên còn lại.
“Aww, mẹ! Hựt- Kéo mạnh hơn nữa đi mẹ!”
Ủa, kịch bản này lạ vậy? Cora giật mình, vội buông con gái ra. Với cường độ véo như vậy thì chắc chắn không thể nào dễ chịu được, dù là máu mủ của mình nhưng phản ứng này thật quái đản.
“Hầy, Lily à, con nghĩ xem. Bày tỏ tình cảm với người không coi con là đối tượng yêu đương thì có ý nghĩa gì chứ? Hành động vô bổ ấy không chỉ kém hiệu quả, mà nếu cứ ép buộc tình cảm mà không quan tâm đến người khác, thì chỉ tổ làm cả hai ngượng chín mặt thôi.”
Từng câu từng chữ đều là lời hay lẽ phải. Nếu thằng con mù của cô mà nghe được những lời này thì chắc nó sẽ cười vỡ bụng.
“Con phải nhận ra rằng lợi dụng tình thương của người khác dành cho mình là một việc không nên làm. Lần này mẹ đoán là con nói dối nên mới phản ứng hờ hững, nhưng con có biết lần trước khi con nói bị rắn cắn, mẹ đã lo lắng đến mức nào không?”
Đúng vậy. Từ góc độ của Cora, một người mẹ yêu thương con, hành động của cô út chẳng khác nào ác ý. Dù có yêu mẹ đến mấy đi chăng nữa, thì việc lợi dụng tâm lý của người đang lo lắng cho mình để giở trò lừa bịp là điều đáng bị khiển trách.
Và hơn hết…
“Ngay từ đầu, con và mẹ là máu mủ ruột thịt mà? Con nghĩ loạn luân là chuyện coi được à?”
Dẫu vậy, Lily dường như vẫn khó mà chấp nhận được. Cái miệng chu ra cả tấc đã nói lên rằng con bé đang dỗi.
“Loạn luân gì cơ ạ? Mẹ nói chuyện lạ thật đấy.”
“Mẹ nói sai à?”
“Cũng một phần? Điều con muốn làm với mẹ chỉ đơn thuần là biểu hiện tình yêu thương dành cho nhau thôi mà.”
“Mày đang chơi chữ với tao đấy hả?”
“Không phải, mẹ nghĩ xem. Mẹ trộn lẫn cơ thể với con gái thì cũng có nguy cơ sinh con đâu? Nếu con là con trai thì không nói, đằng này con đâu phải.”
Cứ mỗi lần mở miệng là đứa con gái này lại phun ra những câu nói chó má. Cora không chịu nổi cơn đau đầu đang dâng lên, đành bịt tai lại.
Và cái gì mà ‘nếu là con trai thì không nói’? Thật vớ vẩn. Nếu Lily sinh ra là con trai, thì chắc chắn đã bị chính tay cô thiến rồi. Vì là con gái nên cô mới nương tay đến mức này. Cora vốn yếu lòng trước phụ nữ. Việc cô vẫn còn chứa chấp con Stella hết thuốc chữa chính là bằng chứng.
“Vậy nên nếu mẹ thương con gái đến thế thì…”
Chết tiệt, đã bịt tai vì không muốn nghe rồi mà tại là High Elf nên vẫn vô dụng. Tiếng cười khúc khích bên tai khiến cô rợn cả tóc gáy.
Đứa con gái vừa ủ rũ rồi lại cười toe toét, có lẽ đang tưởng tượng ra cảnh được qua đêm với mẹ. Dường như vì tình yêu mà nó chẳng màng đến chuyện máu mủ gì sất.
“Mẹ nhắm mắt một lần thôi rồi ‘cọ xát’ với con được không ạ? Chỉ cần sờ thôi cũng được. Con sẽ giữ bí mật với cha, mẹ nhé?”
Cô gái bán Elf xoắn xuýt tay chân, nở nụ cười đáng yêu. Cái dáng vẻ đó đích thị là một con chó cái động đực không hơn không kém.
“Cứ mà làm trò điên khùng đi.”
Nhưng Cora không phải là một người mẹ mất trí, cũng không phải là một mụ điên xem con gái mình như đối tượng yêu đương.
Cô chỉ nhận ra rằng sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt. Rằng việc nói chuyện thêm với đứa con gái bệnh hoạn này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tốt xấu, đúng sai gì giờ cô mặc kệ. Cứ hút độc ra cho xong rồi về nhà nấu bữa tối và nghỉ ngơi.
“Kyaaak!?”
Cô nắm lấy tóc con gái, rồi thô bạo vén vạt áo lên. Màu tóc giống hệt chồng khiến cô thoáng khựng lại, nhưng chỉ vậy thôi.
“K-Không! Đừng dùng ma thuật, hãy dùng miệng cho con đi mẹ!”
Cơn đau bắt đầu ngấm hay sao mà đầu ti sưng tấy dữ dội. Cùng lúc đó, khuôn mặt con bé cũng tái mét đi, vậy mà giữa lúc đó vẫn sủa được mấy lời điên rồ kia, xem ra đúng là không bình thường.
‘Hay là tống con này vào tù luôn nhỉ?’
Người mẹ đang vô cùng đắn đo.
Cora đặt tay lên ngực con gái và thi triển ma thuật chữa trị. Đó là một cái chạm thuần khiết, không một chút tà tâm. À không, thậm chí chẳng phải là chạm. Chỉ là xác định sơ bộ vị trí rồi chiếu ma pháp lên đó mà thôi.
“Kyaaak!!! Không được!”
Có lẽ con bé thực sự khá thích cái đầu ti đang sưng phồng kia? Vẻ mặt Lily tràn ngập tuyệt vọng.
Thực chất, đó là sự tuyệt vọng vì kế hoạch vĩ đại nhằm thỏa mãn tư tâm đã bị đổ vỡ.
“Aiss, con điên này!”
Người mẹ thấy không thể chịu đựng được nữa, bèn giơ tay còn lại lên. Đang trị liệu mà nó cứ dãy đành đạch làm cô thấy vướng víu.
–Bốp!
“Ựa!?”
Bị mẹ đánh nhẹ vào sau gáy, cơ thể của con gái lảo đảo.
Nhưng không biết có phải do cô đã nương tay quá hay không? Hay là vì dù gì nó cũng là con gái của một siêu việt giả nên rất khỏe mạnh?
“Khưưư!!! Mút đi!”
Ngay cả khi mắt đã trợn ngược, đứa con gái vẫn chống lại cơn ngất và dúi đầu ti về phía mẹ. Tinh thần bất khuất này dường như được thừa hưởng từ cha nó.
Giá mà không phải trong cái tình huống ngu ngốc thế này, thì có lẽ đây là một khía cạnh đáng học hỏi chăng?
“Eo ôi, chết tiệt!?”
Nhưng người mẹ chỉ hoảng hốt trước sự kháng cự quái ác của con gái.
–Rầm!
Quá đỗi kinh ngạc, Cora lỡ tay ném đứa út đi. Cơ thể yếu ớt bay xa mấy mét rồi đập vào một cái cây khác.
Phị-ch. Cơ thể con gái mềm nhũn, đổ gục xuống. Có lẽ đây là cảm giác của bác sĩ khi bệnh nhân đang được gây mê bỗng dưng lên cơn co giật?
“Điên thật, sợ chết khiếp.”
Cora lau mồ hôi lạnh, thở phào một hơi.
“Rốt cuộc là nó giống ai mà ra nông nỗi này?”
Những thứ khác thì cô không biết, nhưng cái sự mê muội u ám dành cho mẹ thì rốt cuộc bắt nguồn từ đâu, cô không tài nào hiểu nổi.
‘Thật sự phải tống nó vào tù luôn sao?’
Trước hành vi vô lý không biết điểm dừng này, Cora lại lôi ra nỗi băn khoăn ban nãy.
‘Không, không được. Dù sao thì Lily cũng là…’
Phải chăng vì là máu mủ ruột thịt nên cô không nỡ thẳng tay vứt bỏ? Quả nhiên, nói gì thì nói, Cora rốt cuộc vẫn là một người mẹ nhân từ…
‘Nguồn thu nhập duy nhất của gia đình mình.’
Có lẽ là không.
