Kasta.
Anh là một người đàn ông sinh ra từ tầng lớp tiện dân không có họ. Anh cũng là một nô bộc đã phụng sự High Elf suốt nhiều năm.
–Lách cách, lách cách.
Bước chân của anh lúc này hối hả hơn bao giờ hết. Tiếng găng tay và giáp chân va vào nhau vang lên dồn dập, báo hiệu điều không tầm thường.
“Công chúa, công chúa! Người ở đâu!?”
Giọng nói của anh cũng vậy. Âm thanh của hiệp sĩ gọi chủ nhân vang vọng khắp khu rừng vắng lặng.
Anh vốn là một người đàn ông luôn giữ thái độ điềm tĩnh và tâm trạng ổn định.
Thế nhưng, người phụ nữ mà anh đang cấp thiết gọi tên là vị chủ nhân đã đồng cam cộng khổ suốt ba trăm năm. Nghe tin một người như vậy gặp phải chuyện chẳng lành, làm sao anh có thể không lo lắng.
< Nữ đế đã bị rắn độc cắn! >
Đó là tin khẩn cấp mà một binh sĩ của Huyết Quân đoàn đã truyền đạt cho Kasta.
‘…?’
Tuy nhiên, Kasta ban đầu chỉ trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.
Chủ nhân của anh là ai cơ chứ?
Một người phụ nữ quái vật có thể dùng tay không xẻ đôi ngọn núi, đá một cú hủy diệt cả thành phố. Thỉnh thoảng, cô ấy còn uống dung nham như nước trái cây để phô trương sự cường tráng của cơ thể.
Một người như vậy lại bị rắn độc cắn ư?
Phi lý hết chỗ nói, và nếu có thật đi chăng nữa, thì bảo anh phải làm cái quái gì đây?
Không có lý do gì phải nhốn nháo lên như vậy cả.
Đối với một siêu việt giả như cô ấy, tai nạn vặt vãnh đó còn không bằng một cái ngứa. Sẽ thật lố bịch nếu một tên nô bộc làm ầm lên chỉ vì một con kiến bò trên tay chủ nhân. Kasta vẫn giữ thái độ thờ ơ trước sự thúc giục khẩn cấp của người lính.
À mà, người lính truyền tin là một gương mặt lạ. Là lính mới chăng? Nếu vậy, có thể là do cậu ta không biết Nữ đế là một tồn tại hùng mạnh đến mức nào.
‘…Chắc là vậy rồi.’
Vì thế, hiệp sĩ chưa nắm rõ tình hình chỉ gật đầu trước lời của binh sĩ rồi nắm chặt thanh kiếm gỗ. Anh đang trong giờ huấn luyện nên muốn tập trung trở lại. Việc răn dạy người lính có thể đợi sau khi xong việc này rồi làm cũng không muộn.
< N-Ngài Kasta! Đây không phải lúc để phản ứng hờ hững như vậy đâu ạ! Nữ đế hiện đang nguy kịch vì trúng độc, người ra lệnh phải mau chóng đưa hiệp sĩ riêng của người đến! >
Cái gì cơ?
Ai đang nguy kịch?
Và vì thế mà Nữ đế gọi anh ư…?
Chẳng lẽ tên lính trẻ này không phải lính mới, mà chỉ đến đây để trêu chọc anh thôi sao?
Mặc dù đã truyền tin nhiều lần, nhưng thấy vị hiệp sĩ vẫn không hiểu và chỉ nhìn mình, người lính vội vàng nói tiếp.
< Không phải độc thường đâu, đó là kịch độc của Haskan! Dù là siêu việt giả đi chăng nữa, nếu trúng độc này thì cũng khó mà bình an vô sự… >
Kịch độc của Haskan.
Phải đến khi nghe thấy cụm từ này, mắt Kasta mới mở to.
Haskan là một trong những sứ đồ và siêu việt giả đã hủy diệt Cựu Đế quốc cách đây một ngàn năm. Những kẻ từng đối mặt với năng lực và sự ngoan cố dai dẳng của hắn đều gọi hắn là ‘Mãnh Độc Xà’.
Là thủ lĩnh của tộc Người Thằn Lằn, hắn cũng là đối thủ của Nosferatu, cựu thủ lĩnh của Huyết Quân đoàn. Có lẽ hắn không ưa gì nàng High Elf đã loại bỏ đối thủ lâu năm của mình. Vì là một trong những siêu việt giả hành động bất chấp theo bản tính, nên việc hắn đột nhiên thách đấu chủ nhân của anh cũng không có gì lạ.
< Chúa công đang ở đâu? >
Dù sao đi nữa, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ miên man. Anh không biết năng lực phục hồi của mình có thể trung hòa được bao nhiêu kịch độc, nhưng chắc chắn rằng anh phải nhanh chóng đến gặp chủ nhân.
< Nữ đế hiện đang ở Đại Lâm Predian! >
Đại Lâm Predian là một nơi cách đây hàng trăm cây số. Đó cũng là một nơi hẻo lánh và âm u hơn bất kỳ khu rừng nào khác. Các siêu việt giả thường chọn những nơi hẻo lánh như vậy làm địa điểm giao tranh. Không phải vì họ cao thượng, mà vì họ không muốn có sự hiện diện của sinh mạng xung quanh.
Câu chuyện trước sau đều khớp và có phần hợp lý. Kasta bị binh sĩ thuyết phục, liền triệu hồi ngựa gỗ và vượt hàng trăm cây số.
–Lóc cóc, lóc cóc.
Kỹ năng cưỡi ngựa phi nước đại hết tốc lực của hiệp sĩ có thể so sánh với ô tô hay máy bay thời hiện đại. Dĩ nhiên, vế trước vượt trội hơn nhiều, nên hiệp sĩ đã đến đích chỉ trong vài phút. Đó là nhờ anh đã tích lũy được vô số bí quyết về thiết kế ngựa gỗ trong suốt hơn 100 năm làm 'ngựa' cho High Elf.
Thêm vào đó là một cơ thể cường tráng có thể chịu đựng được áp lực của gió. Nếu xét đến những nỗ lực mà anh đã bỏ ra để bảo vệ nàng High Elf, thì chừng này chẳng là gì cả.
“Công chúa, công chúa!”
Trở về hiện tại, Kasta đang dồn hết xúc giác tìm kiếm chủ nhân.
Nhưng càng tìm kiếm, anh càng thấy có nhiều điểm đáng ngờ.
‘Hai siêu việt giả giao chiến mà khu rừng sao lại bình yên đến vậy?’
Huyết Nữ Đế, Cora Roxkin.
Mãnh Độc Xà, Haskan.
Xét đến vũ lực của họ, sẽ không lạ gì nếu cả Đại Lâm này bị hủy diệt chỉ vì dư chấn. Nhưng khu rừng mà hiệp sĩ đến lại tràn ngập cây cối tươi tốt và những dòng suối trong vắt.
‘Chuyện này rốt cuộc là…?’
Kasta cảm thấy ớn lạnh như thể mình đã rơi vào bẫy, nhưng đã đến nơi rồi, anh không thể quay đầu lại được.
‘Nhưng đây cũng là chuyện liên quan đến công chúa.’
Dù cảm thấy rờn rợn, một hiệp sĩ trung thành sẽ không bao giờ quay lưng lại với chủ nhân của mình. Kasta không phải là người đặt nặng hiệp sĩ đạo, nhưng anh biết rõ công chúa là một tồn tại quý giá với mình đến nhường nào.
Bước chân kiên định của vị hiệp sĩ cương trực không ngừng xuyên qua khu rừng. Anh sẽ chỉ dừng lại khi tìm thấy cô.
“Ha-ưt, Aaaa Kastaaa…!”
Và không lâu sau khi bắt đầu tìm kiếm, một giọng nói yếu ớt gọi tên người nô bộc lâu năm, hiệp sĩ vểnh tai lên và vội vã chạy về phía nguồn âm thanh.
“Công chúa!!!”
Nơi hiệp sĩ đến, nàng High Elf vốn luôn tỏ ra kiên cường đang nằm vật vã một cách thảm hại. Nhìn khuôn mặt cô ấy nhăn nhó vì đau đớn, có vẻ đây không phải là chuyện thường.
‘Không, đây là…?’
Một mùi hương ngọt ngào, chua nhẹ, mà anh chưa từng ngửi thấy bao giờ xộc thẳng vào khoang mũi. Mùi hương này quá thơm so với kịch độc. Hình như còn lẫn một chút mùi kỳ lạ nào đó…
“Ha~a, ha~a…”
“Ch-Chúa công!”
Nhưng bây giờ không phải lúc để bình phẩm về mùi hương. Trên trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, và cô còn thở ra những hơi nóng. Một siêu việt giả như cô lại lộ ra bộ dạng yếu đuối đến vậy, chắc hẳn nỗi đau phải rất lớn.
Tay chân hiệp sĩ run rẩy. Anh không biết cô ấy nghĩ gì về mình, nhưng đối với anh, nàng High Elf là một tồn tại mà anh đã cống hiến 300 năm. Thấy một tồn tại như vậy rơi vào tình huống nguy cấp thế này, trái tim anh không thể không thắt lại.
‘Không biết nguyên do là gì, nhưng rõ ràng chủ nhân đang gặp nguy hiểm.’
Nhận định rằng chủ nhân chắc chắn đang đau khổ, hiệp sĩ đã lấy ra một miếng vải để cầm máu. Trước mắt, có lẽ anh phải hút độc bằng miệng. Một siêu việt giả như cô ấy mà còn đau đớn đến thế, chắc chắn đó phải là một loại kịch độc cực mạnh.
Liệu một người đàn ông với cơ thể của phàm nhân có thể giữ nổi mạng sống nếu đụng miệng vào đó không?
“K-Kasta, mau, mau dùng miệng hút độc ra…”
“Vâng.”
Thế nhưng, hiệp sĩ không hề do dự trước mệnh lệnh của chủ nhân. Anh chỉ đáp gọn bằng một lời trung thành.
“Xin thất lễ.”
“Hư~aaa, nhanh lên… ta mệt quá.”
Kasta vội vàng lướt mắt khắp cơ thể Cora. Dưới những hoàn cảnh khác, một nô bộc mà dám làm thế hẳn đã bị coi là đại nghịch bất đạo, nhưng lúc này, anh chỉ đang vội vã đảo mắt để cố tìm cho ra nơi độc tố xâm nhập.
‘…?’
Nhưng lúc này, anh lại phát hiện thêm một điểm kỳ lạ nữa.
“Chúa công?”
“Ưm? Sao thế Kastaa~?”
“Người đang mặc váy ạ.”
“Hử, thấy đẹp không?”
“……”
Tại sao hai siêu việt giả giao đấu với nhau mà cô ấy lại mặc một chiếc váy lụa hở hết cả đùi thế này? Dạo gần đây, mỗi lần gặp chủ nhân, anh đều cảm thấy cô ấy dường như mới có sở thích mặc những bộ váy gợi cảm thì phải.
Không thể nào cô ấy lại thích đàn ông, cũng không tự coi mình là phụ nữ. Lẽ nào cô ấy quyết định trở thành một kẻ ái kỷ? Dù không thể hiểu nổi trang phục của chủ nhân…
‘Đây là sự tò mò không cần thiết đối với một tên nô tài.’
Hiệp sĩ lắc đầu, gạt bỏ những cảm xúc không trong sạch. Vốn dĩ, một nô bộc chỉ cần hoàn thành công việc được giao là đủ. Anh cần nhanh chóng hút kịch độc ra trước khi nảy sinh thêm những nghi vấn không phù hợp với thân phận.
Hiệp sĩ lại nói “Xin thất lễ” rồi lục đục vén chiếc váy lộng lẫy của nàng High Elf lên.
Cùng lúc đó, cặp đùi và áo ngực khẽ lộ ra. Một tư thế quyến rũ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trợn mắt, nhưng hiệp sĩ nhìn vào đó mà không hề nảy sinh một chút tà niệm nào. Anh chỉ đơn thuần lo lắng cho chủ nhân của mình.
“A-eung~! Kasta hư quá! Anh đang sờ vào đâu thế?”
“……”
Hành động đó chỉ là một trong những cơn phát tác kỳ quái của chủ nhân đã diễn ra từ hàng chục năm trước. Vì vậy, không cần phải để tâm làm gì.
–Khịt khịt…
Nghĩ lại thì, mùi hương chua nhẹ thoang thoảng trong rừng cũng trở nên nồng hơn. Kasta hít vào một hơi, rồi bỗng thấy đầu óc lâng lâng. Chẳng lẽ loại độc này còn có cả hiệu ứng gây ảo giác sao?
Nếu vậy thì cái kiểu cư xử kỳ quặc của chủ nhân, có lẽ là do chất độc ấy khuấy loạn mà thành. Không thể trì hoãn thêm nữa.
Hiệp sĩ đỏ mặt, vạch váy của chủ nhân chỗ này chỗ kia, cố gắng tìm nơi trúng độc, nhưng…
‘Không có chỗ nào nhiễm độc cả…?’
Kasta nhìn lên khuôn mặt chủ nhân. Nhìn kỹ hơn, đó là một biểu cảm kỳ lạ, không thể nói chắc là đang đau đớn. Thấy một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, cô ấy thậm chí còn có vẻ hơi phấn khích.
“Công chúa.”
“Ưm?”
“Thưa người, thần xin lỗi, thần không thể tìm thấy nguồn gốc của chất độc.”
“…Thế thì?”
Hiệp sĩ đỏ mặt trước câu hỏi ranh mãnh của chủ nhân. Vì không thể tìm thấy nơi nọc độc lan ra trên cơ thể người phụ nữ mặc chiếc váy mỏng và ngắn, vậy thì rõ ràng nơi trúng độc phải là một bộ phận nhạy cảm.
“N-Nếu không quá thất lễ. Chúa công có thể chỉ cho thần biết nơi bị trúng độc được không ạ?”
Nếu chất độc lan ra ở một bộ phận nhạy cảm, anh không thể tự tiện động tay vào được. Dùng miệng mút còn có cớ là để trị liệu, chứ mà động tay vào, xét đến sự chênh lệch thân phận giữa cô và anh, thì quả là một hành động quá bất kính.
“Hừm~”
Và đó là lúc.
“Vậy sao~?”
Đôi môi của quỷ trắng nhếch lên tận mang tai.
