‘Tại sao lại thế nhỉ…?’
Cora lặng đi một chốc để tìm câu trả lời cho câu hỏi của con trai. Bởi ngay cả cô cũng thấy lạ lùng trước sự ưu ái mù quáng mà phu quân dành cho mình, nên không thể cứ thế mà lờ đi.
Dẫu hai người có yêu nhau đến mấy, trong lòng vẫn có thể nảy sinh những bất mãn. Tình yêu, vốn dĩ, chẳng phải thứ lúc nào cũng mang đến bình yên.
Trái lại, đôi khi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà nổi nóng, hay vì chút tủi hờn mà giận dỗi. Cora cũng vậy. Dù biết chồng mình một lòng một dạ, cô vẫn không thể chấp nhận được cảnh anh nhìn ngó một cô gái khác. Đang trong lúc hẹn hò mà anh không tập trung nhìn mình, cô lại vô cớ cáu kỉnh.
‘Hừm, hình như vị thế của cả hai đã bị đảo ngược thì phải?’
Nghĩ kỹ lại, cô thấy mình lại đang hành xử ngu ngốc. Đáng lẽ người có quyền nổi nóng vì những chuyện vặt vãnh phải là chồng cô chứ đâu phải cô.
‘Nhưng cứ nhìn thấy mặt Kaka là mình lại không kiểm soát được cảm xúc…’
Nếu là một gã đàn ông bình thường, chắc hẳn đã phát ngán đến mức mắc chứng rối loạn thần kinh rồi. Cora cũng biết sự chiếm hữu của mình rất nghiêm trọng. Nhưng cô yêu anh đến phát điên, thì biết phải làm sao đây?
Dù sao, điều mà Racine tò mò có hai điểm.
Tại sao mẹ lại yêu cha?
Và tại sao cha lại yêu mẹ?
Cora biết câu trả lời cho vế đầu, nên cô quyết định bỏ qua. Nếu ngay cả lòng mình mà còn không hiểu, thì cô có khác gì cậu con trai Cretas chứ?
Giống như dòng suối ngấm dần vào miếng bọt biển khô cằn, cô đã từ từ bị chinh phục bởi người đàn ông luôn ở bên cạnh mình. Tất nhiên, thời điểm quyết định khiến cô say đắm là thời còn trong tổ đội dũng sĩ tiền nhiệm. Nhưng nàng High Elf không muốn kể cho con trai nghe những chuyện này.
Vậy thì, cô chỉ cần trả lời vế sau, ‘Tại sao cha lại yêu mẹ?’ là được.
Đứng ở lập trường của một đứa con, tò mò cũng là điều dễ hiểu. Bởi cha nó không chỉ chấp nhận lời tỏ tình của một ả đàn bà đã không ngừng bức hại mình, mà còn kết hôn và chăm lo cho cuộc sống của ả.
‘Thế này vẫn còn may chán. Chứ mà phanh phui hết lịch sử đen tối của mình ra, có khi chúng nó sẽ làm ầm lên đòi cha mẹ ly hôn mất.’
Thực ra, các con của Cora không hề biết chuyện mẹ đã từng bạo hành cha chúng. Chúng chỉ biết rằng hồi nhỏ, vì khác biệt thân phận nên mẹ đã coi thường và chì chiết cha mà thôi.
‘Chắc chúng chỉ nghĩ đó là những lời trót giận của một cô nàng đơn phương.’
Có lẽ, những tội ác của người mẹ mà bọn trẻ biết chưa đến một phần nghìn sự thật. Ngay cả đứa biết nhiều nhất là Daisy, cũng chỉ biết khoảng một phần trăm.
Nhưng chỉ với chừng đó thôi, người ngoài nhìn vào cũng sẽ thấy đối phương đáng bị trả thù hơn là nảy sinh tình cảm. Vậy nên phản ứng của Racine là hoàn toàn tự nhiên.
Trong suốt 300 năm, trừ đi 50 năm nhận ra tình yêu của mình, thì những hành vi độc ác được cô thực hiện định kỳ, nếu tính toán đơn giản cũng phải hơn 50.000 lần. Đến cả kẻ thủ ác là Cora cũng không thể nhớ hết mình đã làm những gì, thế là đủ hiểu rồi.
Mà ngay cả trong 50 năm yêu đương ấy, Cora cũng chẳng phải chưa từng làm những trò điên rồ.
Điển hình là cái lần cô giả vờ bị rắn độc cắn giữa háng rồi làm mình làm mẩy đòi anh hút độc ra.
Hay cái lần cô nói ra câu xúc phạm vô đạo đức rằng, “Anh là trẻ mồ côi không có mẹ, nên ta sẽ đặc biệt cho anh bú sữa thay mẹ anh”.
Và cả cái lần cô nói dối rằng tộc High Elf có một căn bệnh khiến môi bị khô, rồi đòi anh phải trộn lưỡi chữa trị.
‘Quào… một người đàn bà như thế mà sao anh ấy vẫn có thể chấp nhận được nhỉ?’
Cora bất giác há hốc miệng kinh ngạc. Chính người trong cuộc là cô, khi nhìn lại những lỗi lầm của mình, cũng thừa nhận mình không phải là một cô gái bình thường.
Cora cũng đã không ít lần hỏi chồng tại sao lại chấp nhận một người phụ nữ tội lỗi như cô. Xét về một mặt nào đó, điều này là đương nhiên. Một cặp vợ chồng đã chung sống hàng trăm năm, làm sao có thể không có những cuộc trò chuyện như vậy?
Nhưng mỗi lần như thế, Kasta chỉ đáp rằng vì anh thật lòng yêu cô nên chẳng thể nào ghét bỏ được. Hoặc anh sẽ nói rằng anh cảm thấy biết ơn vì cô đã cầu hôn một kẻ hạ đẳng như anh.
Và rồi, ả đàn bà ngớ ngẩn ấy sẽ “Ôi, thật sao?” rồi rưng rưng nước mắt ôm chầm lấy chồng.
‘Nếu mình cứ gặng hỏi, có lẽ Kaka sẽ miễn cưỡng nói ra…’
Thực ra, Cora sợ rằng nếu cứ hỏi đến cùng, cô sẽ phải đối mặt với một cảm xúc tiêu cực nào đó mà cô không muốn biết. Vì vậy, cô không bao giờ kéo dài cuộc đối thoại về chủ đề này.
Bởi nếu lý do sâu xa khiến chồng tha thứ cho cô không phải là tình yêu, mà là sự thương hại hay cam chịu, thì trái tim cô sẽ tan nát mất.
Không, thực ra, có lẽ cô chỉ không muốn thừa nhận rằng giữa anh và cô tồn tại một cảm xúc nào khác ngoài tình yêu.
‘…’
Cora đơ người ra, não như ngừng hoạt động, vẻ mặt ngây ngốc trong giây lát. Để trả lời câu hỏi của con trai, cuối cùng cô vẫn phải nghe những cảm xúc thật lòng của chồng mình, Kasta, nhưng cô lại không có đủ can đảm để làm điều đó.
‘Là vì mình đẹp sao?’
Đây là một sự thật không thể chối cãi. Cora là mỹ nhân đẹp nhất Nam Đại Lục. Nhưng Kasta lại là một người đàn ông kỳ lạ, chẳng màng gì đến ngoại hình của phụ nữ.
Thời trẻ, anh thậm chí còn thường xuyên cảm thấy không thoải mái với những người phụ nữ đẹp. Việc anh tán dương vẻ đẹp của vợ mình cũng là do có tình yêu làm nền tảng.
‘Nếu không phải, hay là vì luôn ở bên nhau?’
Suy nghĩ này cũng có vẻ không hợp lý. Ở bên một kẻ thù đã ngược đãi mình suốt thời gian dài thì liệu tình cảm có nảy sinh được không? Họa chăng chỉ có lòng căm thù ngày một lớn thêm, chứ tình yêu khó mà nảy mầm.
‘Hay là do bị một con mụ điên thao túng tâm lý…’
Đây là giả thuyết có khả năng cao nhất. Bởi Cora đã hủy hoại lòng tự trọng của chàng Halfling từ đầu đến chân, ngay từ khi anh còn nhỏ. Biết đâu đó lại là một triệu chứng tương tự như hội chứng Stockholm.
‘Mong là không phải lý do đó.’
Nàng High Elf trở nên chán nản, hai tay mân mê vào nhau. Có khi nào, việc chồng luôn nói lời tốt đẹp với cô, là vì anh biết rằng người vợ này sẽ không chịu nổi mà òa khóc nếu nghe phải điều gì không hay không? Tâm trí Cora bắt đầu trở nên phức tạp.
‘Lần duy nhất Kaka tỏ ra bất mãn với mình, có lẽ là lúc Daisy bị mất một cánh tay…’
Nhưng ngay cả lúc đó, tất cả những gì anh làm chỉ là tát cô một cái. Hơn nữa, người đàn ông luôn vững chãi như núi Thái Sơn ấy lại đầm đìa nước mắt vì mặc cảm tội lỗi sau khi tát vợ. Anh nói rằng bản thân luôn vắng nhà, để vợ phải một mình chăm con, vậy mà bây giờ lại đánh vợ, anh thật sự xin lỗi.
‘Chắc chắn đó không phải là hiền lành, mà là một kẻ khờ… không, không phải kẻ khờ, mà là thiên thần? Không, là một sinh vật ngoài hành tinh vượt trên cả thiên thần…? Rốt cuộc Kaka là gì vậy?’
Cái đầu của cô nàng vốn hay quên đi những gì bất lợi cho mình bỗng hoạt động hết công suất. Nghĩ kỹ lại, cho dù là bị thao túng tâm lý đi nữa, thì 200 năm trước, anh đã vượt qua sức mạnh của chủ nhân mình, vậy thì dù không ghét, anh cũng có thể độc lập rời đi cơ mà. Tại sao anh vẫn tiếp tục ở bên cô?
‘Tộc Halfling vốn dĩ là một chủng tộc tốt bụng sao?’
Và rồi, cô bắt đầu phân tích tập tính của chủng tộc Halfling.
‘Không, tuyệt đối không phải.’
Halfling không phải là một chủng tộc lương thiện chỉ vì họ có thể chất yếu kém. Nghèo đói và phân biệt đối xử đã khiến họ trở nên độc ác hơn, ngay cả đồng tộc cũng chia bè kết phái, và dùng chính sự phân biệt đối xử mà họ học được từ các chủng tộc thượng đẳng để đối xử với nhau. Sự áp bức mà Kasta, một đứa trẻ mồ côi, phải chịu đựng chính là minh chứng cho điều đó.
Hồi nhỏ, cái thời mà cảm xúc còn bộc trực, Kasta chỉ biết nở một nụ cười ngây ngô. Ngay cả khi thực sự tủi thân và mệt mỏi, tất cả những gì anh làm cũng chỉ là khóc thật to, chứ không hề biết căm ghét người khác. Điều đó có nghĩa là bản tính của anh vốn đã như vậy, không phải là kết quả của sự thao túng hay ép buộc.
‘…Mình ơi.’
Ai đã cướp đi cảm xúc phẫn nộ khỏi anh? Có phải là Đấng Tạo Hóa khốn kiếp không? Nhưng cũng nhờ đó mà cô mới có thể đến được với Kasta, nên cô cũng không thể oán trách một cách mơ hồ được. Cora cảm thấy thương cho người chồng luôn phải chịu đựng người khác mà không nói một lời, nước mắt như chực trào ra.
Nhưng cô không bật khóc ngay. Chỉ có ánh ướt mờ mờ khẽ đọng nơi viền mi. Vốn dĩ, cô là một kẻ máu lạnh không biết rơi lệ, trừ khi là ở trước mặt phu quân của mình.
Mụ phù thủy độc ác từng là một ác nhân, nay có thể sống cho ra dáng một con người là nhờ vào tình yêu vô hạn của anh.
“Mẹ…?”
May mà Racine bị mù. Thằng bé sẽ không thể thấy được vẻ mặt u sầu của mẹ nó. Còn Cretas đầu óc rỗng tuếch thì đã sớm đi lang thang bên ngoài nên không cần phải lo.
Dẫu vậy, cái từ ‘kẻ khờ’ của Racine vẫn khiến cô chướng tai. Không phải ai khác mà là cha mẹ mình, ăn nói kiểu gì vậy?
“Cha con không phải là kẻ khờ.”
“Hả…?”
“Mẹ nói, cha con không phải là kẻ khờ.”
“Ừm?”
“KAKA KHÔNG PHẢI LÀ KẺ KHỜ!!!”
“C-Con hiểu rồi ạ.”
Dù Racine là một đứa con có nhân cách nát đến đâu, cậu vẫn biết đọc bầu không khí. Người ta thường nói, khi một giác quan mất đi, các giác quan khác sẽ phát triển hơn.
Nhận thấy tông giọng của mẹ đã trở nên u uất, Racine ngậm chặt miệng và ngừng hỏi. Bởi vì cậu chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp khi chọc giận mẹ mình lúc bà đang nổi đóa.
Cora thờ ơ lướt qua những chiếc giá treo đầy váy vóc. Thứ cô cần làm lúc này không phải là tô điểm cơ thể bằng những mảnh vải.
Bạn thuở nhỏ trong 300 năm.
Vợ chồng trong 200 năm.
Họ đã ở bên nhau ngót nghét 500 năm.
Dù có sợ phải đối mặt với sự oán giận hay thương hại đến đâu đi nữa, một người vợ lại không thể hiểu hết lòng dạ của chồng mình, há chẳng phải quá nực cười sao?
“Về thôi.”
Cora dẫn các con rời khỏi tiệm làm đẹp. Cô định về nhà để sắp xếp lại những câu hỏi sẽ hỏi chồng. Cô cũng muốn làm dịu cái đầu đang rối bời của mình.
‘Không, nghĩ lại mới thấy thật vô lý? Tất nhiên, Kaka hẳn có lý do riêng, nhưng mà…’
Nàng High Elf cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Cô vừa tức giận với bản thân vì đã luôn lảng tránh điều này, vừa cảm thấy tủi thân với người chồng chỉ biết quan tâm quá mức.
Cô gái nắm chặt hai tay, hạ quyết tâm trong lòng.
Tại sao chồng lại tha thứ cho cô.
Và tại sao anh lại yêu cô.
Lần này, cô nhất định phải tìm hiểu cho bằng được.
