Sau hai giờ băng rừng, cảnh vật bắt đầu thay đổi. Rừng cây thưa dần, nhường chỗ cho một đồng cỏ xanh mướt trải ra trước mắt, ở giữa là con đường đất rộng thênh thang. Vừa tiến vào đồng cỏ, chúng tôi bắt gặp một toán lính mặc bộ giáp tương tự bốn vệ sĩ của ngài công tước. Vừa thấy chúng tôi, họ lập tức đặt tay lên ngực chào rồi gọi nhau í ới, tạm dừng công việc đang dang dở. Hẳn là binh lính của nhà Jamil.
“Họ là ai vậy ạ?”
“Đó là binh lính riêng của gia tộc chúng tôi. Họ tuần tra lãnh địa định kỳ để giữ cho đường sá được an toàn và yên ổn.”
“Hôm qua anh đã giao cho họ nhiệm vụ điều tra khu rừng này, đồng thời họ cũng sẽ hộ tống chúng ta.”
Điều tra ư?
“Ryoma, em có biết mấy năm gần đây, số vụ chạm trán ma thú và báo cáo thiệt hại đã tăng lên không?”
“...Dạ không ạ. Đây là lần đầu em nghe chuyện này.”
“Ra vậy. Chuyện này vốn lúc có lúc không, nhưng gần đây đang có chiều hướng gia tăng. Bằng cách tăng cường tuần tra, chúng tôi hy vọng sẽ cải thiện được tình hình an ninh. Khu vực này trước giờ chưa từng có nhiều vụ chạm trán, nhưng sau khi biết về em hôm nọ...”
Biết về mình?
“Chính là việc em sống ở đây. Hơn nữa, lần trước đến thăm, em đã đưa cho Hughes một tấm chăn làm từ da gấu đen, phải không? Đó là sinh vật mạnh nhất trong khu rừng này đấy. Vì thế, chúng tôi mới tự hỏi, liệu có khả năng nào em đã âm thầm tiêu diệt bớt số ma thú đang ngày một nhiều lên mà chúng tôi không hề hay biết không. Để chắc chắn, hôm qua anh đã cho họ điều tra khu rừng quanh các tuyến đường.”
Hừm, ra là có chuyện như vậy sao... Khoan đã, chẳng lẽ đó là lý do hôm qua họ tặng mình nhiều quà đến thế?
Ngay khi tôi định hỏi ngài Reinhart, một người đàn ông mặc bộ giáp trông tinh xảo hơn hẳn những người khác tách khỏi đội và tiến tới. Ngài Reinhart cùng ông Sebas liền rời khỏi nhóm chúng tôi để đi nghe báo cáo.
Những người còn lại đứng đợi ở một khoảng cách vừa phải để không làm phiền họ. Đúng lúc đó, tôi thấy ông Sebas ở phía xa đang dùng không gian ma thuật để lấy ra một cỗ xe ngựa. Mình có nghe nói là có xe ngựa, nhưng không ngờ nó cũng được cất bằng không gian ma thuật. Mình còn chẳng biết có thể làm vậy nữa.
Khi thấy chính ông Sebas bước vào khoảng không gian vừa được tạo ra, tôi nhận ra đó có lẽ là ma thuật không gian trung cấp Nhà Không Gian. Đó là phiên bản nâng cấp của Hòm Đồ, với không gian lưu trữ lớn hơn đáng kể. Hình như nếu muốn còn có thể sống bên trong được nữa cơ. Các vị thần đã nói với mình như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mình được thấy tận mắt. Trong lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ, ông Sebas lại lần lượt kéo ra nào xe, nào ngựa. Cái ma thuật đó chứa được bao nhiêu thứ vậy trời? Thấy tôi mắt tròn mắt dẹt, Eliaria khúc khích cười đầy lém lỉnh.
“Đó là những cỗ xe chúng ta sẽ đi đấy ạ. Nhà Không Gian của ông Sebas còn chứa được nhiều hơn thế nữa cơ — tất cả đồ đạc của chúng ta cũng ở trong đó hết đó, anh biết không?”
Vẫn còn chứa được nữa á?!... Tôi thầm đáp lại trong đầu, trước khi phu nhân Elise nắm tay và dẫn tôi lên cùng cỗ xe với bốn thành viên trong gia đình. Cỗ xe có thể chở sáu người, thêm tôi vào là năm. Đợi một lát, ông Sebas cũng lên cùng chúng tôi. Tiện thể, mấy bé slime thì được đặt trên giá hành lý trên nóc xe. Bình thường, chỗ đó dùng để những món đồ xa xỉ như rượu và đồ ăn nhẹ để thưởng thức trong chuyến đi.
Sau khi kiểm tra tất cả các bé slime đều ổn, chúng tôi ngồi chờ công tác chuẩn bị hoàn tất và chờ tín hiệu xuất phát. Vì ngồi chung xe, tôi đã lấy hết can đảm để hỏi ông Sebas về ma thuật mà ông vừa sử dụng. Dường như, ông là một trong những pháp sư không gian hàng đầu vương quốc, chuyên về không gian và thủy ma thuật. Ông nói mình có thể sử dụng cả không gian ma thuật cao cấp, nên tôi đã hỏi thêm một điều khác mà tôi tò mò.
“Không gian ma thuật cao cấp, Thế Giới Khác... Ông có thể dùng nó không ạ?”
Ông Sebas nhìn tôi với vẻ ấn tượng.
“Ồ, làm sao cậu chủ về ma thuật đó vậy?”
“Thú triệu hồi... dễ khiến... người trong thị trấn hoảng sợ. Cháu nghĩ... thay vì ma thuật triệu hồi... có thể dùng ma thuật không gian... nên cháu đã hỏi bà, và bà đã kể cho cháu nghe ạ.”
“Sebas, ông có thể dùng ma thuật không gian thay cho việc triệu hồi và giải trừ không ạ?”
“Hoàn toàn có thể ạ. Ma thú có thể sống bên trong một Nhà Không Gian, cũng như Thế Giới Khác. Nếu ma thú được đặt trong đó, người ta có thể tránh gây ra những phiền toái không cần thiết cho mọi người.”
Tạ ơn trời. Nếu không thể thì tương lai của mình đã có chút rắc rối rồi.
Ở thế giới này, có một loại ma thuật rất giống với khế ước thuần hóa mà tôi có với lũ slime, gọi là ma thuật triệu hồi. Giống như ma thuật thuần hóa, nó là một loại ma thuật khế ước với ma thú để chúng tuân lệnh mình. Nhưng vì nó chỉ gọi ma thú đến khi cần thiết, nó được coi là tiện lợi hơn nhiều. Vì lý do đó, ma thuật triệu hồi đang dần thay thế ma thuật thuần hóa để trở thành lựa chọn phổ biến... Mà, mình cũng không thực sự quan tâm đến chuyện đó.
Mình đã nghĩ rằng lợi ích của ma thuật triệu hồi có thể được thay thế bằng ma thuật không gian, nên mình đã chọn ma thuật thuần hóa làm kỹ năng khi được chuyển sinh. Mặc dù một phần lý do cũng là vì mình được yêu cầu chọn thêm một loại ma thuật nữa ngoài thuần hóa, do vấn đề dung lượng.
“Thái độ của mọi người khác nhau tùy nơi, nhưng nhiều thuần thú sư thường cảm thấy phiền phức...”
“Nhưng có một vấn đề khác với việc đó. Đầu tiên, việc thay thế triệu hồi và giải trừ đòi hỏi ma thuật không gian từ cấp trung cấp trở lên. Và bất kỳ ma thú nào được đặt bên trong Nhà Không Gian chỉ có thể được lấy ra bởi chính pháp sư không gian đã đặt chúng vào. Dù người thuần thú sư tự mình sử dụng ma thuật không gian hay thuê người khác, nếu vì lý do nào đó mà pháp sư đó không còn khả năng sử dụng ma thuật không gian nữa — đặc biệt là trong trường hợp tử vong — thì ma thú sẽ không bao giờ có thể được đưa ra ngoài. Điều này áp dụng cho mọi thứ được lưu trữ trong tất cả các loại ma thuật không gian, bất kể độ khó. Vì vậy, tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi cá nhân. Một số người có thể chọn sử dụng nó, trong khi những người khác lại cho rằng rủi ro quá lớn.”
...Nghĩ lại thì, ba vị thần cũng đã thảo luận về vấn đề này khi chúng tôi đề cập đến nó.
“Còn về câu hỏi của cậu Ryoma, tôi có thể sử dụng Thế Giới Khác. Tuy nhiên, đó không phải là một câu thần chú mà tôi ưa thích. Nó là ma thuật có độ khó cao nhất của hệ không gian, và những người có thể sử dụng nó được kính trọng như những pháp sư ưu tú... nhưng cũng chỉ có vậy thôi.”
“Ý... ông là sao ạ?”
“Đó là một ma thuật cực kỳ phi thực tế. Để tôi giải thích tuần tự... Cần ba bước để sử dụng Thế Giới Khác. Bước đầu tiên là tạo ra một không gian bao la bằng ma thuật. Bước này quyết định kích thước của Thế Giới Khác, và kích thước phụ thuộc vào lượng ma lực mà người đó sở hữu.”
“...Vậy người nhiều ma lực hơn... có không gian lớn hơn... ít ma lực... không gian nhỏ hơn ạ?”
“Chính xác. Thêm vào đó, bước đầu tiên này tiêu tốn toàn bộ ma lực của người sử dụng và gây ra sự kiệt sức nặng nề, đôi khi khiến họ phải nằm liệt giường trong vài ngày. Và nếu họ thất bại ở bước đầu tiên, không gian đó sẽ bị mất và phải bắt đầu lại từ đầu.”
Vậy là công cốc hết à...
“Sau khi thành công ở bước đầu tiên, bước thứ hai là kết nối không gian đã tạo với vị trí hiện tại của mình bằng một cổng dịch chuyển. Điều này cũng tiêu tốn một lượng lớn ma lực, và cũng phải bắt đầu lại nếu thất bại. Hai bước này là sự chuẩn bị, bước thứ ba chỉ đơn giản là mở cổng và đi qua nó. Nói cách khác: trung bình, việc mở và đóng cánh cổng này chỉ một lần sẽ tiêu tốn từ 5.000 đến 10.000 ma lực. Con số 10.000 này là một giá trị tham chiếu, nhưng nếu cậu biết rằng yêu cầu tối thiểu để trở thành một pháp sư hoàng gia là 10.000 ma lực... Ngay cả những pháp sư giỏi nhất của vương quốc cũng có thể bị bất động chỉ với một lần sử dụng ma thuật này. Đây không phải là một ma thuật để lạm dụng. Ngoài ra, câu hỏi về việc nên đặt thứ gì vào một không gian như vậy sau tất cả những nỗ lực đó cũng khiến nó trở nên phi thực tế.”
Đến lúc đó, Eliaria lên tiếng.
“Ý ông là sao ạ? Càng lớn thì càng để được nhiều đồ chứ, phải không ạ?”
“Đúng vậy, nhưng nếu tiểu thư chỉ cất đồ đạc và vật dụng cho một chuyến đi, thì Nhà Không Gian trung cấp là quá đủ rồi. Nếu tiểu thư muốn cất thứ gì đó chỉ vừa với Thế Giới Khác, thì tức là tiểu thư đang cố cất một thứ lớn bằng cả một cung điện hay pháo đài. Đến lúc đó, vấn đề tiếp theo sẽ là làm thế nào để di chuyển một thứ như vậy, cuối cùng khiến nó trở thành một sự lãng phí ma thuật vô ích.”
“Cháu không nghĩ đến chuyện đó.”
Vậy là cũng có khá nhiều nhược điểm. Mà, mình cũng đã biết hầu hết những điều đó rồi, nên có vẻ hợp lý khi bây giờ chỉ nhắm đến Nhà Không Gian trung cấp thôi. Dù sao thì ma thú của mình cũng chỉ là slime mà.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, ông Sebas nói thêm một câu.
“Tuy nhiên, một số ma thú lớn có thể đạt tới kích thước của một tòa lâu đài, nên nó có thể hữu ích nếu cậu từng khế ước với một loại ma thú như vậy.”
“Vậy ạ... Cảm ơn ông rất nhiều.”
“Không có gì. Cứ thoải mái hỏi bất cứ lúc nào.”
“Nhân tiện, anh có thể dùng những hệ ma thuật nào vậy, Ryoma? Anh đã nhắc đến thổ và không gian, và vì anh đã đun nước cho bồn tắm, nên em đoán là cả hỏa và thủy nữa phải không ạ?”
Các hệ ma thuật của mình là một chủ đề an toàn, nên tôi đã trả lời Eliaria một cách thành thật.
“Bà của anh... đã nói... là tất cả.”
“Tất cả các hệ ư? Hiếm thấy thật đấy. Có hệ nào mà anh đang tập trung phát triển không?”
“Chủ yếu là thổ và không gian... một ít hỏa và thủy... gần như là tất cả, nhưng chỉ đủ để sinh hoạt thôi ạ.”
“Hmm... Và cháu còn có thể sử dụng thuần hóa ma thuật và kết giới ma thuật nữa sao? Cẩn thận kẻo cuối cùng lại thành một nghề cho chín còn hơn chín nghề đấy.”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Nghĩ lại thì, các vị thần cũng đã cảnh báo mình y như vậy.
“...Em có nói gì buồn cười à?”
“Hả?”
“Anh đang cười một chút đó, Ryoma.”
Chết, mình đoán là nó lộ ra mặt rồi.
“Bà của anh... cũng từng nói y hệt... vì anha cũng có tìm hiểu... cả hồi phục ma thuật và luyện kim nữa.”
“Ra vậy, em đã lo mình nói gì đó kỳ cục.”
“Nhưng mà luyện kim ư? Lại một thứ khác đáng tò mò để quan tâm đấy...”
Nghĩ lại thì, không hiểu sao mình không nhận được nhiều thông tin về luyện kim. Mình nên hỏi về nó.
“Nó hiếm lắm ạ?”
“Ngày nay khó mà tìm được một nhà luyện kim lắm. Số lượng của họ đã giảm đáng kể sau những vụ lừa đảo tạo vàng đầy rẫy. Rất lâu trước đây có một người đàn ông được gọi là Vua Luyện Kim đã kiếm được lợi nhuận khổng lồ, nhưng đó là trường hợp thành công duy nhất mà ta từng nghe nói đến.”
“Theo một số người, nền tảng của luyện kim được tạo ra bởi Vua Luyện Kim, nhưng luyện kim thời hiện đại lại được tạo ra bởi những kẻ tìm kiếm lợi nhuận như ngài ấy. Các phương pháp hiện tại kém xa so với kỹ thuật của Vua Luyện Kim, vì vậy ngày nay nó chỉ bị coi là một phương pháp lừa đảo, khiến các nhà luyện kim lâm vào cảnh khốn đốn.”
“Các nhà luyện kim cũng mang ấn tượng bí hiểm và đáng sợ nữa. Các hội liên quan đến ma thuật khác cũng có mức độ bí mật nhất định, nhưng các nhà luyện kim thì đi quá xa rồi.”
Những lời mô tả của ngài Reinbach, ông Sebas và Eliaria có vẻ khá tiêu cực. Nhưng cũng có những điểm tương đồng với cách các nhà luyện kim bị đối xử ở Trái Đất.
“Sẽ tốt hơn... nếu không nói... là cháu đã học luyện kim phải không ạ?”
“Đúng vậy, đó sẽ là tốt nhất.”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Sau khi tôi trả lời, Eliaria hỏi tôi một câu.
“Ryoma, các nhà luyện kim thực sự làm gì vậy ạ?”
Mình phải trả lời thế nào đây...?
“Anh không biết các nhà luyện kim khác... nên anh không chắc. Tất cả những gì anh có thể làm... là tinh chế muối mỏ.”
“Muối mỏ? Muối mỏ thu hoạch được ở khu vực đó có độc, nên nó vô giá trị. Em có thể làm gì với nó?”
“Muối mỏ... chứa nhiều khoáng chất... có độc khi ăn phải. Nhưng nếu tách... khoáng chất ra khỏi muối mỏ... thì có thể ăn được. Tất cả những gì em đã làm... là loại bỏ khoáng chất... để nó ăn được thôi ạ.”
“Em có thể làm được một việc như vậy sao?!”
“Vâng. Bữa ăn khi mọi người ở lại... Muối trong đó... đều được thu hoạch từ muối mỏ trên vách đá đó ạ.”
Ngài Reinhart thoáng chốc tỏ ra phấn khích, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.
“Thật tuyệt vời! Nếu điều đó là có thể, thì em có thể bán loại muối đó như một sản phẩm... À, không, thôi bỏ đi. Muối mỏ ở khu vực đó đã nổi tiếng là không ăn được trong nhiều năm rồi. Sẽ không ai nghĩ đến việc mua nó đâu.”
“Thật ạ?”
“Đã từng có một mạo hiểm giả đi sâu vào rừng và thu hoạch muối mỏ, sau đó bán nó dưới tên của một khu vực sản xuất khác. Ngoại trừ một số vùng nhất định, thợ săn và người hái lượm được phép thu hoạch tự do, vì vậy các quý tộc tham lam sẽ cố gắng độc chiếm các mỏ muối trong lãnh địa của họ. Mạo hiểm giả đó có lẽ muốn tránh điều đó, nên đã nói dối về khu vực sản xuất để giữ toàn bộ lợi nhuận cho mình. Vì vậy, muối mỏ đã được bán rộng rãi cho rất nhiều người rồi sau đó họ bị bệnh, và mạo hiểm giả đó đã bị xử tử. Chuyện đó đã gây ra một vụ bê bối chấn động, nên bây giờ cả vương quốc đều biết rằng không thể ăn muối mỏ từ Rừng Gana thuộc lãnh địa Jamil. May mắn thay, chúng tôi chưa bao giờ kinh doanh muối mỏ, nên nó không ảnh hưởng đến thương mại của chúng tôi...”
Vậy là ở thế giới khác người ta cũng nói dối về nơi sản xuất à...
“Vách đá đó... chỉ có một ít muối mỏ để thu hoạch... Không đủ để đáp ứng nhu cầu đâu ạ. Nếu mang ra chợ... sẽ thua những vùng có thể sản xuất nhiều muối an toàn. Nhưng chắc là đủ... cho nhà Jamil và các làng lân cận... thu hoạch và sử dụng.”
“Ra vậy, thật đáng tiếc.”
Chỉ bằng cách trò chuyện về những vấn đề nhỏ nhặt, tôi lại thu thập được thêm ngày càng nhiều thông tin. Cỗ xe mang theo một nhịp xóc nảy êm ái khi tôi lắng nghe cuộc trò chuyện thư thái đang diễn ra xung quanh mình.
