Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 49: Hôm nay tôi là nhân vật chính sao?

Lucion cảm thấy như ruột gan của mình đang bị thiêu cháy.

Rốt cuộc cậu đã làm gì cơ chứ?

Cậu thực sự chẳng làm gì cả.

Heint vừa mới trở thành Hiệp sĩ Hoàng gia, cậu tưởng từ nay về sau hai người sẽ dần xa cách. Vậy mà bây giờ, anh ta lại đến đây nói về chuyện hòa giải với gia đình.

'Đó là do vận may của anh thôi! Nhờ vận may của anh nên mọi chuyện mới trôi chảy đến mức đó đấy!'

Lucion nghiến răng, cố nuốt cục tức đang dâng lên tận cổ.

'Cái sợi chỉ chết tiệt đó!'

Ánh mắt cậu lia sang sợi chỉ đỏ đang rũ xuống một cách uể oải cảm thấy như thể nó cũng đang chế giễu mình.

“Anh… em thực sự không làm gì hết.”

Không chịu nổi ánh nhìn đầy áp lực từ Heint, Lucion buộc phải lặp lại lần nữa.

“Cảm ơn em, Lucion.”

Heint quỳ một gối xuống, hai tay nâng kiếm lên một cách trang trọng. 

Khi còn nhỏ, cha anh luôn khăng khăng rằng một người được ánh sáng ban phước thì phải trở thành linh mục nên ông đã ép anh gia nhập thần điện. Lúc đó, Heint cứ ngỡ cả thế giới của anh như vừa sụp đổ trước mắt.

Anh không hề muốn được sinh ra cùng với phước lành của ánh sáng.

Anh thích kiếm và điều anh muốn chỉ là được chiến đấu và chết như một hiệp sĩ.

Anh đã bỏ trốn khỏi Thần điện và dưới sự dìu dắt của người thầy duy nhất nhìn thấy tài năng của mình, Heint cuối cùng cũng đã trở thành một hiệp sĩ.

Anh cứ nghĩ đến lúc đó cha mình sẽ công nhận mình. Nhưng đáp lại anh chỉ là lệnh trục xuất khỏi Đội kỵ sĩ.

Gia nhập.

Rồi bị đuổi.

Lại gia nhập.

Rồi lại bị đuổi.

Trong cuộc giằng co kéo dài triền miên đó, đến cuối cùng chính Heint là người chiến thắng. Và cũng chỉ đến khi đứa con trai thành công bước chân vào đội ngũ của Hiệp sĩ Hoàng gia, một danh hiệu mà đại đa số quý tộc khó lòng với tới thì người cha ấy mới chịu công nhận sự bướng bỉnh của con trai mình.

Nhưng chỉ khi đó anh mới thực sự có được tự do.

Cuối cùng anh cũng có thể sống như chính mình là Heint Tria.

“Với tư cách là một hiệp sĩ hoàng gia, lòng trung thành và mạng sống của anh dành cho hoàng gia nhưng ân tình anh nhận được từ em là một chuyện khác.”

Lucion cảm thấy khó thở đến mức muốn đập đầu vào tường.

Nói chuyện với người không chịu nghe mình nói thì có khác gì đang hét vào khoảng không đâu chứ.

“Ân này, anh sẽ báo đáp cho đến khi anh chết.”

Khi lời thề đó vừa rời khỏi miệng Heint, Lucion cảm thấy cổ họng mình khô khốc, vị đắng bắt đầu dâng lên trong miệng.

“Anh thật sự không cần phải làm như vậy đâu. Tất cả đều là trùng hợp thôi mà.”

[Lucion, từ chối đến mức đó là đủ rồi. Tới lúc con nên nhận lấy một cách đàng hoàng rồi đấy.]

Russell hài lòng lên tiếng.

Việc một người tốt như thế này dần thân thiết hơn với Lucion khiến anh cảm thấy một chút yên lòng.

'Chết tiệt…'

Lucion biết rõ, lúc này mà còn từ chối nữa thì chỉ tổ chuốc thêm rắc rối. Nếu vì vậy mà mối quan hệ giữa mình và Heint trở nên căng thẳng đó là tình huống tệ nhất. Nhưng tình huống này chỉ kém tệ hơn một chút chính là hiện tại cậu đã bị coi là người bên cạnh Heint.

Cậu ghét cả hai lựa chọn nhưng nếu phải chọn thì tránh điều tệ nhất vẫn tốt hơn.

Lucion cảm thấy khó chịu mỗi khi bị Heint kéo vào mối quan hệ kỳ lạ của anh ta. Đồng thời, sâu trong lòng cậu lại cảm thấy có một cảm giác bất an dấy lên.

'Là do sức mạnh của sợi chỉ sao?'

Hiện tại vẫn là hai năm trước khi câu chuyện chính thức bắt đầu.

'Mặc dù cốt truyện vẫn chưa khởi động nhưng chỉ vì mình gặp nhân vật chính mà mọi chuyện đã bắt đầu liên kết với nhau theo cách này sao.'

Lucion nhìn sang Russell.

Thầy ấy đang ung dung ra hiệu cho cậu nhanh nhận lấy lời thề đi chứ còn ngại ngùng gì nữa như thể chẳng có chuyện gì đáng lo.

Bỗng nhiên, Lucion thấy lạnh sống lưng. Lỡ đâu có một ngày nào đó Russel thật sự biến mất khỏi thế gian này thì sao? 

'Nếu không muốn mọi chuyện kết thúc giống như trong tiểu thuyết thì mình phải cắt đứt sợi chỉ đỏ này trước.’ 

Lucion ngừng trốn tránh, mỉm cười nhàn nhạt, đặt tay lên chuôi kiếm.

“Vậy thì em xin nhận. Thành thật cảm ơn anh.”

Thanh kiếm này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cậu.

Nghĩ rằng mình chỉ là trước một bước nhận được nó mà thôi khiến Lucion cảm thấy trong lòng nhẹ đi đôi chút.

Heint đứng dậy và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Anh nghe Carson nói là em đang học kiếm. Sau này khi cầm tới kiếm thật ắt sẽ cần đến thứ này. Hy vọng nó sẽ giúp được em."

Heint đặt thanh kiếm lên bàn.

“À mà Lucion này, em không biết chiếc xe ngựa đã tông em là của ai à?”

Heint vẫn đang mỉm cười nhưng ánh mắt của anh ta lại trở nên sắc bén lạ thường.

'Có vẻ như anh ấy chưa biết anh trai mình nghi ngờ gia tộc Fizat có liên quan đến chuyện này.'

Lucion gật đầu.

“Vâng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, em không nhìn rõ là của ai.”

“Em biết thứ anh nhìn thấy nhiều nhất khi gia nhập các đội kỵ sĩ khác nhau là gì không?”

“Em đoán có lẽ là… con người.”

Heint hơi khựng lại trước câu trả lời nghiêm túc của Lucion.

“Ờ… Phải rồi. Là người.”

Russell khẽ bật cười, Lucion thắc mắc nhìn sang một cái.

'Mình trả lời đúng rồi mà, sao thầy lại cười kiểu đó vậy?'

Dù làm công việc gì thì thứ người ta tiếp xúc nhiều nhất vẫn là con người mà.

“Khụ.”

Heint có vẻ ngại ngùng như muốn nói thứ khác nhưng câu định nói lại bị nuốt vào.

— A! Ratta đoán được rồi!

Ratta hếch mũi, ưỡn ngực, giọng đầy tự tin. 

— Câu trả lời là ánh sáng! E hèm.

“À, ừm, thật ra là vì anh làm nhiệm vụ hộ tống khá nhiều nên cũng thấy rất nhiều xe ngựa.” 

Ratta đang phồng má tự đắc thì lập tức cứng đờ khi nghe Heint nói tiếp.

Lucion nhìn thoáng qua Ratta rồi gọi Heint.

"Anh Heint."

“Ừ. Em nói đi.”

Ánh mắt của Heint cho thấy dù Lucion có cố tình nói mơ hồ về chuyện này thì anh vẫn sẽ tìm ra thủ phạm bằng mọi giá.

Vậy nên Lucion dứt khoát nói.

“Thật ra, người buồn nhất trong chuyện này là em. Vì em đâu còn là trẻ con nữa đâu lại còn lơ đãng đứng nhìn xung quanh rồi bị xe ngựa đâm trúng. Đó là lỗi của em. Vậy nên xin anh đừng nhắc đến việc này để em không phải xấu hổ nữa .”

Heint im lặng, không nói thêm về chuyện này nữa theo yêu cầu của Lucion.

Từ vụ đánh bom ở Thần điện lần trước cho đến bây giờ, mỗi lần nhìn Lucion, anh lại càng cảm thấy cậu thiếu niên này là người có nội tâm sâu sắc hơn vẻ ngoài nhiều lần.

Làm sao cậu ta có thể nghĩ xa được như vậy chứ?

“Thanh kiếm đen anh tặng cho em trông rất đẹp, dù em không rành về kiếm nhưng em cũng biết nó rất quý. Anh thật sự tặng nó cho em sao?”

Đột nhiên bắt gặp ánh nhìn đầy tự hào trong mắt Heint, Lucion vội vàng chuyển chủ đề trước khi anh ta lại nói thêm điều gì gây sốc nữa.

“Em yên tâm đi. Việc này cha anh cũng đã đồng ý rồi. À, thanh kiếm đen hình như được làm từ đá đen, còn thanh kia nghe bảo được rèn từ xương quái vật. Nhưng thật ra…” Heint nhún vai, “anh cũng không chắc có phải vậy không nữa.”

[Thấy chưa. Thầy đã nói thanh kiếm đó được rèn từ xương rồi mà.]

Nghe vậy, Russell lập tức mỉm cười.

'...Xương của quái vật sao… Khi Hume trở về phải hỏi thử mới được.'

Trong khi Lucion còn đang chăm chú nhìn thanh kiếm, Heint rút ra một phong thư được giữ cẩn thận từ trong áo ra và đưa cho Lucion.

“Nhận lấy đi, Lucion.”

“Đây là…?”

Vừa thấy lớp hoa văn mạ vàng trên phong thư, Lucion lập tức cảm thấy không thể tin vào mắt mình được.

“Đây là thư do Điện hạ Cetyl gửi cho em.”

“Điện… Điện hạ gửi cho em?”

Lucion vô thức liếm môi.

[…Đừng nói là hoàng thất và thần điện đã bắt tay nhau rồi đấy chứ?]

Russell cũng đang nghĩ y như cậu.

“Anh cũng chỉ làm theo lệnh nên không rõ lắm. Anh đi trước đây, em cứ từ từ đọc đi.”

Nói xong, Heint cứ thế rời khỏi phòng như thể vừa ném một quả bom xuống rồi thong thả rời đi.

“…Haizzz.”

Lucion nhìn phong thư trong tay, thở dài liên tục.

Bây giờ cậu vẫn chưa nhận được hồi âm từ thần điện. Còn ngũ hoàng tử Cetyl lại gửi thư cho cậu. Cho dù không muốn thừa nhận thế nào thì vẫn chỉ dẫn đến một kết luận.

'Hoàng thất và Thần điện đã liên minh với nhau.'

Điều cậu lo lắng đã trở thành hiện thực.

Vẻ mặt của Lucion dần trở nên lạnh lẽo.

[Vụ nổ ở Thần điện quá lớn. Nếu hoàng thất không đứng ra bao che, e là quý tộc cả đế quốc đã nổi dậy từ lâu rồi.]

Russell vừa nói vừa hối thúc cậu nhanh mở thư ra xem. 

"Thưa thầy."

Lucion ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Russell, ánh mắt đó giống hệt khoảnh khắc cậu lần đầu cầu xin Russel dạy mình ma thuật đen.

Russell ngừng tay, đáp lại.

[Con nói đi.]

“Con sắp trở thành người nổi tiếng rồi.”

[Đúng vậy.]

“Và kẻ thù cũng sẽ nhiều lên.”

Lucion đặt lá thư xuống.

“Cronia vốn đã có rất nhiều kẻ thù. Đó là số phận của vùng biên giới.”

Miễn là thân phận warlock của Lucion chưa bị phát hiện thì điểm yếu của Cronia vẫn luôn là cậu.

Lucion vỗ nhẹ vào tai Ratta đang chăm chú quan sát mình.

“Một khi trở về biên giới, con sẽ phải nỗ lực gây dựng thế lực nhanh hơn nữa. Để tay chúng còn chưa chạm tới vạt áo của con thì đã bị nghiền nát từ trước.”

Khóe môi của Lucion khẽ nhếch lên.

Bởi cậu không thể ra tay trực tiếp nên chỉ còn cách tạo ra một tổ chức có thể hành động thay mình.

Và thời điểm cần dùng đến nó đến nhanh hơn dự liệu.

[Con muốn tổ chức phát triển đến mức nào?]

Russell hỏi.

"Để xem đã."

Nếu đã lôi được Kran vào tổ chức, cậu nghĩ có lẽ lần này nó sẽ lớn mạnh giống như trong tiểu thuyết hoặc thậm chí hơn nữa.

Bây giờ, việc Lucion phải làm là tìm ra lý do vì sao vương quốc của Kran lại sụp đổ trước anh ta.

Cốc. Cốc.

Khi nghe tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Lucion biết ngay đó là Hume.

“Cậu chủ, tôi vừa mới…”

Hume vừa bưng khay bánh vào chợt khựng lại. Như bị thứ gì đó hấp dẫn, anh ta đi thẳng đến trước thanh kiếm. 

Ngay lúc đó, thanh kiếm cũng đột nhiên rung lên, ngân lên một tiếng như tiếng tim đập.

“Cậu chủ.”

Hume nuốt nước bọt.

“Nếu thanh kiếm này nói nó muốn trở thành sức mạnh của tôi, bảo tôi hãy cầm lấy nó thì tôi phải làm sao đây?”

“Thì ngươi cứ giữ nó đi.”

Lucion tỉnh bơ đáp lại còn Russel thì nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt của một học giả vừa phát hiện một hiện tượng hiếm thấy.

Hume đặt tay lên thanh kiếm trắng.

Ngay lập tức, giống như bụi bị hút vào máy hút bụi, thanh kiếm bị kéo thẳng vào cơ thể của Hume rồi biến mất không dấu vết.

Hume thấy mọi thứ chìm vào lặng im trong giây lát. Tiếp theo đó, mái tóc của anh đột nhiên dài ra, cơ thể cũng cao thêm hẳn một đoạn.

Thấy cảnh tượng ấy Lucion, Russell và Ratta đồng loạt há hốc miệng còn Hume thì mỉm cười rạng rỡ nói.

“…Oa. Thì ra tôi cũng có thể trưởng thành.”

* * * 

Để che đi cánh tay bị gãy, Lucion khoác một chiếc áo choàng dài lệch hẳn về bên trái, đây là kiểu dáng mà cậu vốn chẳng bao giờ mặc.

“…Cậu chủ.”

Những người hầu gái nhìn tác phẩm do mình chuẩn bị, hai tay đan vào nhau đầy hồi hộp và mong chờ.

Thật ra cũng chẳng cần nhiều lời.

Ngay cả khi đứng yên, một thứ khí chất khác biệt đã tự nhiên tỏa ra từ Lucion.

“Cậu chủ thật đúng là nhân vật chính của ngày hôm nay.”

Một trong số họ cúi đầu cung kính nói.

“Các cô làm tốt lắm.”

Lucion khen ngợi các cô gái bằng giọng mệt mỏi.

Mái tóc trước trán được vuốt nhẹ ra sau, những món trang sức được gắn khéo léo và có phần lộng lẫy hơn thường ngày.

Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng đối với cậu, nên khác với những bữa tiệc thông thường, lần này Lucion thực sự có bỏ chút tâm tư để chọn trang phục phù hợp.

— Lucion lấp lánh quá. Tỏa sáng như những vì sao trên trời ấy.

Ratta xoay vòng vòng quanh cậu, đôi mắt tràn đầy ánh sáng.

Dù nhìn ở góc nào thì Lucion cũng đều tỏa sáng khiến Ratta tươi cười trong sung sướng.

Lucion khẽ nhìn về phía Russell.

Lần này, ngay cả bản thân cậu cũng phải thừa nhận trông mình khá ổn.

Cậu có thể cảm nhận được kỹ năng của các hầu gái ngày càng thuần thục hơn, chỉ cần liếc qua đã thấy được sự tiến bộ rõ rệt.

Bình thường Russell thường hay làm bộ làm tịch với cậu, nhưng lần này, Lucion quyết định sẽ để mình thư thả một chút, thậm chí còn cố ý nhoẻn miệng cười với Russell.

Nhưng buồn cười thay, phản ứng bùng nổ lại đến từ các hầu gái.

“Hoàn hảo, thưa cậu chủ. Chỉ cần ngài giữ nụ cười này thôi, trái tim mọi người sẽ chẳng thể chạy thoát khỏi ngài đâu.”

“Đúng vậy, cậu chủ. Lần này xin ngài hãy mỉm cười thật tươi.”

Các hầu gái cúi đầu và lần lượt nói một cách vui vẻ.

“Ta sẽ… suy nghĩ về điều đó.”

Lucion vẫn lạnh nhạt như cũ.

Nhưng hôm nay, đúng như lời họ nói, dù có miễn cưỡng đi chăng nữa, cậu cũng nên mỉm cười.

Bởi hôm nay là ngày dành cho người đã nhận được phước lành của Thần Thú, là ngày dành cho chính cậu.

Lucion lại nhìn về phía Russell. Ánh mắt ấy như muốn nói với thầy rằng mau nói đi, câu mà thầy phải nói ấy.

Russell như hiểu được mong muốn trong ánh mắt đó, thở ra một hơi dài rồi mở miệng.

[Ừ, hôm nay… con quả thật là nhân vật chính.]

Một lời khen đơn giản nhưng là lời khen tuyệt vời nhất, Lucion cảm thấy như có gì đó ngưa ngứa nơi khóe miệng nhưng cậu cố kìm lại.

Có quá nhiều hầu gái ở đây nên cậu không thể để lộ biểu cảm thật của mình.

Lucion cuối cùng cũng ra ngoài sau khi kiểm tra lần cuối trang sức, trang phục và tóc tai.

Cộp.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày vừa qua.

Về tình huống tệ nhất là Hoàng gia và Thần điện đã hợp tác với nhau khiến tên tuổi của cậu trở nên vang dội khắp nơi.

Với một số người thì có lẽ đó là vinh quang nhưng với cậu thì không.

Cậu là điểm yếu duy nhất của gia tộc Cronia, là một warlock bị cả thế giới căm ghét.

Những ký ức thời thơ ấu, những bóng ma, những cơn rối loạn và ám ảnh vẫn còn bám lấy cậu như thứ bùn lạnh dưới đáy nước.

Chỉ cần nghĩ đến những lúc phải đứng trước ánh nhìn của tất cả mọi người, điều đó khiến cậu sợ hãi.

Mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát và cậu không chắc mình có thể gánh nổi thứ hào quang ấy hay không.

Thế nhưng vấn đề cốt lõi lại rất đơn giản.

'Chúng ta cứ ra tay trước là được.'

Chỉ cần bước một bước thôi cũng được nên cậu sẽ tiếp tục hành động rồi tính tiếp.

Nếu cậu không bước đi.

Nếu cậu không hành động.

Thì cậu sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi số phận ấy. Chẳng bao giờ thoát khỏi những vết thương trong quá khứ.

“Xin hãy cẩn thận trên đường đi.”

Khi bước xuống cầu thang, có một hàng người hầu đứng ngay ngắn chào đón Lucion.

Khi ra đến cổng chính, cậu thấy hai hàng hiệp sĩ đứng chỉnh tề dọc theo lối dẫn đến cỗ xe ngựa. 

Trong khoảnh khắc ấy, Lucion nhắm chặt mắt lại nhưng ngay lập tức giọng nói của Russell và Ratta vang lên bên cạnh. Cùng với tiếng bước chân trầm ổn của Hume ở phía sau.

Và cậu biết mình không còn đơn độc như trong quá khứ.

'Thật ra cũng chẳng có gì đáng sợ đâu.'

Lucion siết chặt hai nắm tay, nhịp tim vang lên trong lồng ngực, từng nhịp rõ ràng.

“Hôm nay là một ngày tuyệt vời.”

Carson đứng trước trước xe ngựa, mỉm cười dịu dàng với Lucion.

“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”

“Em vào trước đi.”

“Vậy em xin phép.”

Lucion bước lên xe ngựa.

Cậu cảm thấy tâm trạng mình không hề tệ. Thậm chí, tốt hơn bình thường.

Có lẽ theo một cách nào đó, cậu cảm thấy mình như một kẻ đến dự một buổi lễ xa hoa đầy cô độc, nhưng cậu quyết định cứ tận hưởng ngày hôm nay đi đã.

Biết đâu, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội như thế lần thứ hai.

Chậm lại một chút.

Lucion dựa lưng vào ghế xe và bánh xe bắt đầu lăn, đưa họ đến đích.