Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 14

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 7 - Bằng Hữu (4)

Chương 7 - Bằng Hữu (4)

Quan niệm về Mỹ Nhân Quan ở Trung Nguyên không khác biệt nhiều so với thời hiện đại.

Bạch thủ phong hung(백수풍흉): Da trắng, ngực nở nang.

Tế eo khinh thân(세요경신): Eo thon, dáng người nhẹ nhàng.

Ô phát thiền mấn(오발선빈): Tóc dài đen nhánh và bóng mượt.

Minh mâu lưu phán(명모유반): Mắt sáng, tròng đen tròng trắng rõ ràng.

Đan thuần hạo xỉ(단순호치): Môi đỏ, răng trắng.

Trong số đó cũng có sự ưu tiên, và yếu tố quan trọng nhất là vóc dáng mảnh mai và nhỏ nhắn, cùng thần thái toát ra từ đó. Nếu diễn giải theo kiểu hiện đại thì là sự cuồng nhiệt đối với chuẩn "mình dây" (Slender). Hơn nữa, phải là mình dây bé hạt tiêu.

Tuy nhiên, không được phép "màn hình phẳng". Phải có bộ ngực nở nang.

Và cái gọi là "nở nang" này cũng có kích thước tiêu chuẩn. Khoảng hai nắm tay của người đàn ông trưởng thành. Lớn hơn mức đó thì bị coi là thô thiển. Đây là những yêu cầu dành cho Thê tử (Vợ cả), chứ không phải Thếp thất (Vợ lẽ). Vì thế, đàn ông thường thích ôm ấp vợ lẽ hơn là vợ cả.

Một xã hội mà người ta không dám thừa nhận cái mình thích là tốt. Tóm lại, mỹ nhân Trung Nguyên cũng giống như mỹ nhân hiện đại. Chính xác hơn thì quan niệm về cái đẹp của Trung Nguyên nằm trong tập con của quan niệm hiện đại.

Và rồi, Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam - Ngọc Kỳ Lân đã đặt chân đến Lạc Dương.

Những người may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan ngọc ngà "đẹp như lời đồn" đã nhanh chóng lan truyền tin tức: "Mày thấy chưa? Tao thấy rồi!"

Chàng rể số một Trung Nguyên đã giáng lâm! Các mỹ nhân của Lạc Dương đều tụ tập về một chỗ.

Và cảnh tượng đập vào mắt các nàng là-

Một con ả trông như loại kỹ nữ rẻ tiền, nhan sắc tầm thường, lại dám cả gan bám dính lấy Ngọc Kỳ Lân tôn quý và đong đưa cái đuôi.

A Thanh đã tạo nhân vật dựa trên các bài hướng dẫn. Trong game Võ Lâm Sinh Tử Truyện, chỉ số nhân vật sẽ tăng lên khi học võ công, và người chơi có thể học tất cả các loại võ công trong game. Do đó, chỉ số ban đầu không có ý nghĩa gì ở giai đoạn sau. Thế nên nàng đã rút hết điểm ở chỉ số 【Dung mạo】 để dồn hết (all-in) vào 【Thể lực】【Sức mạnh】. Đây là cách xây dựng nhân vật tối ưu để vượt qua giai đoạn đầu game dễ dàng.

Vì vậy, khi A Thanh mới xuất hiện ở chốn võ lâm, nàng xấu ma chê quỷ hờn, đúng chuẩn "Thiên hạ đệ nhất xú nữ".

Tuy nhiên, các loại võ công thuộc nhóm Tiên Nữ Công (선녀공) khi luyện tập sẽ giúp chỉ số Dung mạo tăng lên tùy theo thành tựu đạt được. Bộ ba võ công 【Việt Nữ - Chân Thể Bản】 thuộc nhóm Tiên Nữ Công, lại là võ công cấp Tím, nên đã tăng chỉ số Dung mạo lên rất nhiều.

Cho nên A Thanh hiện tại không còn xấu xí nữa. Nhưng cũng chẳng phải là mỹ nhân sắc nước hương trời. Chỉ dừng lại ở mức "trông cũng được" (ưa nhìn).

Cái ngữ ấy mà lại đứng cạnh Ngọc Kỳ Lân. Đúng là sự xúc phạm thị giác. Hiệu ứng "Tương đối tính con mực" (Đứng cạnh trai đẹp thì người bình thường trông như con mực khô). Đã thế lại còn mặc bộ võ phục rẻ tiền mua theo tiêu chí "ngon-bổ-rẻ", càng làm tôn lên vẻ quê mùa.

Ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt thù địch đổ dồn về phía nàng như mưa rào.

Nhưng bản thể của A Thanh là một thanh niên độc thân làm công nhân thích chơi game. Một kẻ không có bất mãn gì lớn lao với cuộc sống đó. Cùng lắm chỉ mong bọn "con nhà giàu" chết hết đi cho đỡ ngứa mắt.

Thanh niên độc thân mê game. Với hắn, yêu đương chỉ là thứ lao động cảm xúc phiền phức. Hắn có cái mặt dày và sự tưng tửng đủ để cười hề hề cho qua chuyện dù bị các tiểu thư xinh đẹp lườm nguýt cháy mặt. Sống một mình với tài chính dư dả, lại có sở thích tự kỷ một mình, nên ngay từ đầu hắn đã chẳng màng đến chuyện kết hôn.

Kết quả là, A Thanh chẳng thèm bận tâm đến những ánh mắt thù địch đang giăng mắc trước cổng. Nàng chỉ huýt sáo khi nhìn thấy "Cuộc thi Hoa hậu Lạc Dương mở rộng" đột ngột diễn ra trước mắt. Lạc Dương đâu phải là Nữ Nhi Quốc, nên A Thanh thừa hiểu lý do tại sao các nàng lại tụ tập đông đủ ở đây.

A Thanh dùng khuỷu tay thúc thúc vào sườn Bành Đại Sơn.

「Ồ ồ. Sơn. Cái mặt tiền của ngươi cũng có giá phết nhỉ?」

「Chỉ tổ phiền phức thôi.」

「Chỉ tổ phiền phúc thui. Oa, Sơn của chúng ta ngầu quá! Đúng là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất! Chàng trai lạnh lùng! Nhưng chắc sẽ ấm áp với người phụ nữ của mình chứ nhỉ? Chà chà-!」

Lời nói của A Thanh chạm vào "Nghịch Lân" của Bành Đại Sơn ở một mức độ rất vi diệu. Kiểu như "Không sao, đỡ được".

Bình thường thì hắn đã nghiêm mặt lại rồi, nhưng lạ thay lần này hắn không thấy khó chịu. Tại sao nhỉ? Bành Đại Sơn suy ngẫm một chút về hiện tượng này. Đó là bởi lời nói và hành động của A Thanh mang tính trêu chọc dựa trên sự thiện cảm của cánh đàn ông với nhau.

Thực ra, đàn ông cũng thích đàn ông đẹp trai. Có thể chửi thầm "Mẹ thằng chó này đẹp trai vãi" vì ghen tị, nhưng về cơ bản là thiện cảm ngập tràn. Kẻ mà đàn ông ghét không phải là người đẹp trai. Mà là cái loại ranh con 20 tuổi lái xe sang, hoặc mấy tay giám đốc "con ông cháu cha" mở công ty rồi lên mặt dạy đời.

「Vừa nãy...」

「Thế tóm lại là, đến Lạc Dương thì phải đi đâu! Kiểu nhất định phải đến ấy? Trời còn sáng thế này không lẽ đi ăn tối luôn?」

Bành Đại Sơn định hỏi gì đó, nhưng bị A Thanh chen ngang một cách thần sầu nên quên béng mất. Dù sao cũng không phải câu hỏi quan trọng lắm nên hắn bỏ qua.

「......Bạch Mã Tự (백마사 ). Hoặc là Hang đá Long Môn (Long Môn Thạch Quật (용문석굴)).」

「Chùa và hang động à? Vậy hang động có vẻ thú vị hơn chứ nhỉ?」

Bành Đại Sơn không giấu nổi vẻ khinh bỉ trên mặt.

「Gì? Sao?」

「Trên đời này chắc chỉ có mỗi ngươi gọi Bạch Mã Tự và Hang đá Long Môn là chùa và hang động thôi đấy.」

「Thì sao? Chẳng phải chùa à? Chẳng phải hang động à?」

「Đừng có nói câu đó ở Lạc Dương. Dân ở đây tự hào về thành phố của họ đến mức điên cuồng đấy. Coi chừng ăn dao.」

Thật đáng ngạc nhiên, đó là sự thật.

「Thế thì chịu rồi. Vậy đi Hang đá Long Môn nhé.」

「......Hang đá Long Môn xa lắm.」

「Bao xa?」

「Ra khỏi cửa Nam còn phải đi một đoạn dài.」

A Thanh cũng nghĩ thế thì xa quá.

「Nhưng mà chùa chiền thì có gì đâu mà xem...」

「Không có việc gì thì về.」

「Lại thế rồi? Bạn hiền ơi, tỏ ra chút nhiệt tình được không?」

「Cái đó ngay từ đầu đã không có rồi.」

「Đi thôi. Bạch Mã Tự. Sẵn sàng chưa, Sơn?」

「......」

「Đúng là không biết chiều theo không khí gì cả. Khung bít chiu theo khung khi. Thanh.」

A Thanh hạ giọng bắt chước ai đó. Bành Đại Sơn thở dài thườn thượt.

Gu du lịch của mỗi người là thiên hình vạn trạng, nhưng có thể chia thành vài nhóm chính.

Đầu tiên là nhóm Người Lập Kế Hoạch . Họ lên lịch trình chi tiết và di chuyển theo kế hoạch đã định. Nếu gặp được một Planner có tính cách thoải mái, đó sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất. Vì họ sẽ nâng tầm sự hài lòng của chuyến đi lên mức tối đa. Tuy nhiên, có những Planner sở hữu năng lực siêu phàm, chia nhỏ lịch trình đến từng 10 phút. Đi với họ thì xem được nhiều, ăn được nhiều, nghe được nhiều, nhưng cẩn thận kẻo sau chuyến đi chẳng đọng lại được trải nghiệm gì ngoài sự mệt mỏi.

Tiếp theo là nhóm Người Ẩn Dật. Với họ, du lịch chỉ đơn giản là không phải làm việc và được ở một nơi xa nhà vài ngày. Họ thỏa mãn với việc "không phải đi làm và không ở nhà", còn ăn ngon, cảnh đẹp, địa danh nổi tiếng đều xếp sau. Mối quan tâm của nhóm Ẩn Dật là sự thoải mái (an lạc). Hơi mệt một tí là họ chui tọt vào phòng nằm. Tỷ lệ cao là sẽ cãi nhau to với nhóm Người Lang Thang. "Thế thì đi du lịch làm quái gì?", "Tao đi nghỉ dưỡng chứ có phải đi hành xác đâu".

Rồi đến nhóm Người Lang Thang. Họ thích bản thân việc đi lại, rong ruổi. Họ rất hợp cạ với nhóm Planner, nhưng nếu không muốn mất bạn thì tốt nhất đừng đi chung với nhóm Ẩn Dật. Cái gì họ cũng ăn ngon lành, cái gì họ cũng thấy thú vị. Tuy nhiên, khi mất hứng thú, họ cũng mất luôn sự tập trung và nhiệt tình, chỉ muốn rời đi thật nhanh. Đây là những kẻ coi du lịch đồng nghĩa với khổ hạnh.

Ngoài ra còn có người bạn du lịch tuyệt vời nhất: Nhóm "Công Tử Bột" (bao chi phí). Và một nhóm ngoại lai kiểu "Đi du lịch có nhất thiết phải gặp gỡ người lạ không?" - họ chỉ chơi với hội của mình nên nếu không thuộc hội đó thì cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc.

Tính cách của A Thanh thuộc nhóm Người Lang Thang. Chính xác hơn là một nhánh nhỏ của nhóm Lang Thang: Thực Thần (Kẻ ăn tạp). Cứ thấy đồ ăn là mắt nàng lại bắn tia sáng về phía Bành Đại Sơn.

Nàng đang thu "phí bạn bè" một cách triệt để.

Với Bành Đại Sơn, số tiền đó chỉ như tiền lẻ rơi vãi, hơn nữa nhìn A Thanh ăn cái gì cũng ngon lành, phúc hậu nên việc bao ăn cũng có cái thú vị riêng.

Thực ra, cảm nhận về Bạch Mã Tự hơi "ba chấm". Trong mắt A Thanh, Bạch Mã Tự chỉ giống như Cảnh Phúc Cung phiên bản sơn đỏ? Hoặc một cái gì đó na ná quen thuộc. Giống một cái Phật Quốc Tự khổng lồ màu đỏ nhưng không có Thạch Quật Am . Nàng không có con mắt nghệ thuật cũng chẳng quan tâm đến tinh hoa mỹ thuật Phật giáo đương đại, thứ duy nhất đáng xem là tháp Tề Vân.

Dù sao thì cũng đã ngắm tháp Tề Vân rồi. Và rồi đúng chuẩn nhóm Lang Thang, nàng nhanh chóng mất hứng. Khi bước ra ngoài thì thời gian hơi dở dang. Bành Đại Sơn túm lấy A Thanh đang định đi lung tung và ấn nàng ngồi xuống một Trà quán.

Đặc điểm của nhóm "Công Tử Bột" là giải quyết mọi thứ bằng tiền và cực kỳ ghét sự phiền phức. Bành Đại Sơn đi bộ khoảng một canh giờ là đã thấy mệt rồi. Nên hắn tính toán rằng cứ ấn A Thanh ngồi một chỗ rồi tống thức ăn vào mồm nàng thì đời sẽ bình yên hơn.

Và kế sách đó đã thành công. Gọi một đống bánh kẹo bày ra bàn, cho nàng ngồi ở phía ngoài nhìn ra đường, A Thanh vừa ăn vừa ngắm cảnh nên im thít.

Bành Đại Sơn hài lòng và chìm vào suy tư.

Chuyến bảo tiêu sẽ đến Long Thành, từ Long Thành đi khoảng năm ngày nữa là đến Hoa Sơn. Đó là đích đến của Bành Đại Sơn.

Tuyệt Kiểm Bích (절검벽 ) của Hoa Sơn đã mở cửa.

Thiên hạ đệ nhất nhân đời trước nữa, Võ Thiên Đại Đế, được kính trọng vì ông thực sự yêu mến võ lâm. Vụ tập kích Hoàng cung cũng là lời cảnh cáo dành cho Hoàng thất khi họ định lợi dụng võ lâm để chinh phạt phương Bắc.

Đặc biệt, ông có tình cảm đặc biệt với Cửu Phái. Vì thế, ông đã trực tiếp ban tặng mỗi phái một lời dạy tâm đắc, nhưng như thường lệ, cách làm của Võ Thiên Đại Đế hơi quá khích. Ông dùng một kiếm chẻ đôi vách núi, sau đó khắc lại sáu vệt kiếm ngân (vết kiếm).

Đó là tâm đắc võ học mà ông để lại. Chỉ có Cửu Phái là nhận được sự chỉ dạy này. Cái Bang và Ngũ Đại Thế Gia thì không. Võ Thiên Đại Đế nổi tiếng ghét Cái Bang. Ông bảo Cái Bang là lũ dở hơi không xứng làm ăn mày. Còn với Ngũ Đại Thế Gia, ông đơn giản là không quan tâm. Ông chỉ để lại một câu rằng: "Việc đặt gia đình lên trên đại nghĩa cũng chẳng có gì sai".

Tâm đắc của Võ Thiên Đại Đế chỉ được Cửu Phái Nhất Bang truyền tay nhau xem trong êm đẹp. Võ Thiên Đại Đế là người thẳng thắn, không giữ kẽ. Nếu ông muốn công khai tâm đắc cho tất cả mọi người thì ông đã nói rồi, nhưng đằng này thì không. Ý là: "Tao làm xong rồi đấy, tụi bây muốn làm gì thì làm".

Trong tình hình đó, một bức thư bay đến các Thế gia. Nội dung đại khái là: "Vì đại nghĩa, vì hòa hợp, chúng tôi sẽ mở cửa Tuyệt Kiểm Bích cho các rường cột tương lai của giang hồ đến tham quan học hỏi".

Từ việc này có thể suy ra hai điều.

Một là, võ nhân ở cảnh giới Tuyệt Đỉnh dù có nhìn nổ mắt vào Tuyệt Kiểm Bích cũng chẳng thu hoạch được gì sất. Điều này có thể đoán được từ việc số lượng cao thủ của Hoa Sơn xưa nay vẫn thế, chẳng tăng lên đột biến.

Hai là, Hoa Sơn đang cần sự giúp đỡ to lớn nào đó. Trên đời không có bữa trưa miễn phí. Muốn xem tâm đắc của Võ Thiên Đại Đế thì phải trả giá. Nhưng cái giá đó là gì? Lại còn là việc phải mượn tay các Thế gia võ lâm chứ không phải Cửu Phái Nhất Bang.

Trong khi Bành Đại Sơn đang vắt óc suy nghĩ.

「Sơn. Nhìn cái này đi.」

Khi A Thanh gọi Bành Đại Sơn là "Sơn", chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả. Hắn dần dần hiểu được nguyên lý hoạt động của sinh vật này.

A Thanh gõ cạch cạch vào cái đĩa sứ trống trơn.

「Gì?」

「Có người bảo là. Để bát đĩa trống trơn là thất lễ đấy?」

A Thanh gõ vào đĩa như hối thúc.

Bành Đại Sơn chợt nhớ đến con Hắc Cẩu nuôi ở nhà. Hắc Cẩu là con chó ngao to đến ngang hông hắn. Mỗi khi đói bụng, nó lại ngậm bát cơm đến và dùng chân trước khều khều vào người hắn. Dù có người chuyên trách cho ăn, nhưng nó cứ nhất định phải tìm đến Bành Đại Sơn, khôn ranh hết phần thiên hạ.

「Đúng là đường hoàng thật đấy.」

「Phí bạn bè.」

A Thanh ưỡn bộ ngực hùng vĩ một cách đầy tự tin. Cái thái độ tự tin vô cớ này cũng y hệt con Hắc Cẩu. Thái độ kiểu: "Mày đương nhiên phải cho tao ăn".

「Mà này, vứt rác bừa bãi là mốt ở Lạc Dương à?」

「Làm gì có chuyện đó.」

「Thế sao họ vứt đầy đường thế kia?」

Trên đại lộ trước quán trà, hiện trường của một vụ xả rác trái phép quy mô lớn đang diễn ra. Đủ màu sắc rực rỡ, từ khăn tay, túi thơm, thi thoảng có cả giày hoặc nội y trang trí cho mặt đường đá thêm phần sinh động.

Đúng nghĩa là "rác xinh". A Thanh trầm trồ thán phục.

Quả nhiên vứt rác bừa bãi là văn hóa truyền thống đặc sắc của nhân dân Trung Hoa ư!

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!