Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

34 34

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

130 1207

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

(Đang ra)

Một lần nữa sống lại thanh xuân, một mùa hạ rực rỡ bên người con gái cô đơn

Igarashi Yuusaku

Dựa vào ký ức, tôi đã giúp đỡ được cô nàng gyaru xinh đẹp Chigasaki trên đường đi học, và giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối của đám trai xinh gái đẹp trong lớp. Việc còn lại tưởng chừng chỉ là vạch trần

17 168

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

(Đang ra)

Lãnh Chúa: Ta Nuôi Dưỡng Thiếu Nữ Trong Thế Giới Hắc Ám

嘎嘎亂寫

Field: Thế giới bi thảm cái quái gì, ông đây đấm phát thủng luôn!

11 14

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

383 13249

Web Novel - Chương 11 - Bằng Hữu (8)

Chương 11 - Bằng Hữu (8)

Nếu A Thanh tốt nghiệp khối Khoa học Tự nhiên hoặc Nghệ thuật Thể thao, có lẽ nàng đã phát điên vì dằn vặt giữa tội ác và sự thôi thúc giết chóc. Nhưng vì A Thanh là dân khối Khoa học Xã hội & Nhân văn, nên nàng vẫn đang sống nhăn răng và rất chi là hiên ngang!

Dù sao thì, nếu học Y khoa hay Luật, chắc chẳng có thời gian mà chơi game. Ngay từ đầu đã chẳng có lý do gì để phải chịu khổ thế này- Vì thế, con người ta phải học hành. Câu nói "Tri thức là sức mạnh" của Francis Bacon chính là chân lý này. (Trong bản gốc chơi chữ: France is bacon - Pháp là thịt xông khói).

「Kẻ xấu thì không phải là người, nên không cần đối xử như con người. Cụ Mạnh Tử bảo thế đấy. Nên là nhào vô đi, thằng nhãi. Thú vật có hung hăng thì thợ săn mới thấy vui chứ.」

Lão Yết nuốt một tiếng thở dài vào trong. Gặp phải con điên hàng thật rồi! Đây chính xác là suy nghĩ của một kẻ sát nhân khát máu nhất thiên hạ.

Lão Yết vắt óc tìm đường sống. Chạy trốn là vô vọng. Đối phương sở hữu Thân pháp tuyệt thế, lại còn có thể dùng Cách Không Chưởng đánh từ xa. Mà dù có trốn thoát được thì cũng là vấn đề lớn. Hộ vệ mà bỏ mặc chủ nhân để chạy trốn, kết cục là sẽ bị truy sát đến chết. Bang chủ Hắc Ảnh Hội tuyệt đối không tha thứ cho kẻ bỏ rơi con gái mình. Vợ và đứa con trai mới mười tuổi của hắn cũng sẽ gặp tai ương.

Vậy thì chỉ còn cách liều chết đánh bại đối thủ, hoặc trông chờ vào lòng từ bi của hắn.

Đứng trước cái chết, bộ não con người bộc lộ sự tập trung chưa từng có. Đó là lý do tại sao võ nhân thường phá vỡ giới hạn để đạt cảnh giới cao hơn trong những trận chiến sinh tử. Cuối cùng, bộ não của Lão Yết đã tìm ra con đường hợp lý nhất trong vô vàn tương lai.

Cao thủ thường hay tỏ ra rộng lượng một cách kỳ quặc. Kiểu như: ‘Ôi chao, khí tiết của ngươi thật đáng khen!’ đại loại thế.

Tất nhiên, xác suất đó chỉ là một phần vạn. Nhưng dù sao cũng phải chết, ít nhất phải cứu được vợ con. Bang chủ Hắc Ảnh Hội tuy là người Tà phái, nhưng vẫn là người biết chăm lo chu đáo cho gia đình của thuộc hạ đã hy sinh vì con gái mình.

LãoYết củng cố quyết tâm bi tráng.

「Tiểu nhân xin dùng mạng mình để tạ tội với Cao nhân. Xin ngài hãy vì cái mạng này mà cắt đứt ác duyên này được không?」

Đáng tiếc thay, cơn khát máu của A Thanh đã vượt quá giới hạn. Thời gian qua quá yên bình, lại thêm việc đánh đấm không dùng vũ khí khiến bản năng hung tàn thèm khát máu tươi bùng nổ.

「Đéo thích.」

Bàn tay nàng tự động di chuyển. Những ngón tay thon dài quét từ phải sang trái qua yết hầu của Lão Yết.

Đầu ngón tay là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể con người. Đủ nhạy bén để cảm nhận khoảnh khắc chớp nhoáng đó chậm lại hàng trăm lần. Cảm giác nhớp nháp khi xé rách lớp da cổ mềm mại và chìm vào thớ thịt có chút đàn hồi. Những mạch máu dai như dây cao su quấn quanh đốt ngón tay, tạo thêm lực cản căng đầy. Và sau đó là cảm giác cứng rắn khi chạm vào xương yết hầu.

Nàng bấu chặt lấy xương yết hầu như đang xúc cát, rồi ấn sâu hơn nữa. Động mạch cảnh vướng vào ngón tay bị kéo căng ra, vượt qua xương đòn, đi qua vai rồi mới chịu đứt phựt vì không chịu nổi lực kéo.

Lúc đó thời gian trôi chậm mới quay trở lại bình thường.

Phụt!

Động mạch chủ bị xé toạc phun máu xối xả. Cuối cùng, mùi máu nóng hổi thơm nồng phả vào mặt.

Và cùng lúc đó, cả thế giới bùng cháy trong màu trắng xóa. Dòng điện nhớp nháp chạy dọc từ cột sống đến tận đầu ngón tay ngón chân. Vũ trụ tĩnh lặng nơi biển ánh sáng thì thầm trang nghiêm. 206 cái xương, gân cốt, cơ bắp và 25 vạn dặm mạch máu xoáy tít lại thành một khối. Vườn hoa nở rộ mơ màng trong ngọn lửa rực cháy. Trái tim nhảy lên đầu, đập thình thịch vào não và màng nhĩ. Dàn hợp xướng của một vạn giọng nói hòa quyện bằng giọng gió (falsetto).

Mặn và chua. Tiếng thở dài cay nồng. Một giọt nước mắt ngọt ngào.

………

……

Và rồi, giống như vừa tỉnh giấc. Đó là sự nảy mầm tự nhiên của ý thức khi nhận ra mình đang tỉnh. Cảm giác sảng khoái lần đầu tiên cảm nhận được ở thế giới này. Sự nhẹ nhõm như vừa ngủ một giấc thật sâu, không còn chút luyến tiếc cơn buồn ngủ. Cảm giác thỏa mãn tràn ngập tâm trí như vừa xem xong một bộ phim có kết thúc hạnh phúc.

Thế nhưng trái ngược với tinh thần khỏe mạnh hơn bao giờ hết, tình trạng cơ thể lại chẳng tốt chút nào. Tay chân run lẩy bẩy, kiểu này ngủ một giấc dậy là chắc chắn bị đau cơ toàn thân.

Với lại cái gì đây? Tay thấy nặng nặng, nâng lên xem thì thấy nắm tóc và cái đầu của một người phụ nữ đang lủng lẳng trong tay.

「Á, tiểu thư, còn mỗi cái đầu từ bao giờ thế này? Tội nghiệp quá.」

Có vẻ nàng đã mất lý trí trong chốc lát. Không biết trong lúc đó đã quậy phá cỡ nào. Toàn thân không chỗ nào là không đau nhức. A Thanh vội vàng kiểm tra chỉ số Thiện Nghiệp. May quá, có vẻ như nàng chỉ giết đúng mỗi cô tiểu thư này rồi tỉnh lại, điểm Thiện Nghiệp có tăng lên một chút xíu so với trước.

A Thanh vứt cái đầu bịch xuống đất rồi gãi đầu sột soạt nói.

「Phù, chắc tại lâu quá mới làm tí nên thế......」

Dù sao thì tốt là được rồi. Thiện Nghiệp thì vẫn tích được, tâm trạng thì đang cực kỳ tốt, thế là ổn rồi còn gì.

Khi quay lại bên trong quán trà, mọi người đang xôn xao nhốn nháo. Ba vị công tử cũng đang làm quá lên, nên A Thanh giải thích ngắn gọn.

「Hết cách rồi. Nó bảo bắt ta chặt chân tay rồi ném vào lầu xanh, chẳng lẽ ta lại bảo "Vâng mời chị làm" à?」

Giọng điệu bình thản như đang nói sáng nay ăn gì. Nhưng nội dung câu chuyện thì quá đỗi hung tàn khiến ai nấy đều cứng đờ mặt mày. Đã thế nàng còn đang trong tình trạng máu me be bét khắp người, máu vẫn đang nhỏ giọt tí tách từ cằm xuống.

「Yên tâm, không phải máu của ta đâu.」

「Đại tỷ, trước hết tỷ rửa mặt cái đã. Chủ quán, xin lỗi nhưng cho xin ít nước rửa mặt được không?」

Chủ quán chỉ mong nàng biến đi cho khuất mắt. Nhưng ông ta không đủ can đảm để bật lại một nữ nhân đầy máu và gã khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn.

「Lau đi đã.」

Bành Đại Sơn đưa khăn tay ra. Vì nàng cố tình tắm máu nên một cái khăn tay sao mà đủ. Cái khăn chắc chắn sẽ phải vứt đi, nhưng thấy hắn sẵn lòng đưa ra, nàng vừa thấy biết ơn vừa thấy hắn thật đáng khen.

「Thôi, cất đi. Lau qua loa là được. Ngoài kia đầy ra đấy.」

A Thanh đi ra ngoài quán, nhặt mấy cái khăn tay rơi vãi lên lau mặt. Lau mặt, vắt tóc, cứ nhặt lên lau rồi vứt đi, lặp lại vài lần cũng đỡ ướt át hơn. Quay lại chỗ ngồi thì nước đã được mang lên, nàng vục mặt vào nước rửa ào ào một cách sảng khoái.

「......Rồi, giờ nói chuyện chút đi.」

「Chuyện gì?」

「Bảo đi nhà xí rồi quay lại với cái bộ dạng đó, còn hỏi chuyện gì nữa?」

「Gì vậy, sao? Sao tự nhiên lại cáu?」

「Ha, ai cơ? Ta á?」

Phản ứng của Bành Đại Sơn khá gay gắt. A Thanh sau khi xuất đạo giang hồ thì không bao giờ nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại tâm trạng đang rất tốt, nàng không muốn cãi nhau làm hỏng không khí.

「Khoan đã! Ngưng Phẫn Nộ!」

「Định lảng tránh kiểu đó à...」

「Ông chú kia cũng Dừng Lại! Giờ mà ông ra đó rồi sau này bị cuốn vào chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé? Tò mò là gì? Tò mò giết chết con gì?」

A Thanh hét về phía cửa sau. Gã đàn ông đang lén lút định đi ra cửa sau chợt nhận ra chân lý và quay trở lại. A Thanh tập trung lại vào bàn trà.

「Không, ta thật sự không hiểu mà? Bình tĩnh đi. Chỉ là xích mích bình thường thôi, và ta đã thắng, thế thôi. Tại ta không mang kiếm theo nên nó coi thường ta, thế đấy.」

「Chuyện đó mà coi là bình thường được sao?」

「Thì có gì đặc biệt đâu. Ngày nào chẳng thế.」

Ngày nào chẳng thế. Bành Đại Sơn cảm thấy như bị đấm một cú vào mặt.

A Thanh là cao thủ trẻ tuổi. Cao thủ trẻ tuổi không phải từ trên trời rơi xuống. Về cơ bản phải là người có tài năng thiên bẩm được đặt trong môi trường tương xứng mới có thể sinh ra cao thủ trẻ. Ví dụ như sự hỗ trợ từ gia tộc. Hoặc là trải qua chuỗi ngày thực chiến đẫm máu.

Trong khi Bành Đại Sơn đang chìm vào suy nghĩ, A Thanh búng tay tách một cái để chuyển chủ đề.

「A, đúng rồi. Gia Cát, à Gia Cát Lý, cậu rành võ công lắm đúng không?」

Thực ra họ chưa thân thiết lắm, lại còn là nam nữ nên hai người anh em họ (Hoàng Phủ và Gia Cát) vẫn còn giữ kẽ, chỉ dám nhìn nhau dò xét. Gia Cát Lý Huyền đáp lời khi được gọi tên.

「Võ công ấy ạ, Đại tỷ?」

「Ừ. Thủ Công nào mạnh nhất?」

A Thanh nhớ lại khoảnh khắc chém bay đầu Lão Yết. Cái cảm giác tay bám chặt vào da thịt ấy. Tuyệt đỉnh. Khoảnh khắc đó nàng chợt giác ngộ như sét đánh ngang tai. A. Phải học một môn Thủ công thôi.

Câu hỏi tuy đường đột, nhưng với bản tính không thể ngừng giải thích, Gia Cát Lý Huyền trả lời.

「Đại tỷ, vốn dĩ nếu hỏi võ công nào mạnh nhất thì không thể trả lời ngay được đâu ạ.」

「Sao thế?」

「Vì võ lâm đã tranh cãi về chủ đề đó suốt hàng ngàn năm nay rồi. Thú thật, chỉ cần hai gã đàn ông tụ lại là kiểu gì cũng bàn xem võ công nào mạnh nhất.」

「Thế theo ý kiến của Gia Cát thì sao?」

「Theo ý kiến của đệ thì Thủ công không phải là loại võ công tốt lắm.」

「Tại sao?」

「Thì... Thủ công vốn dĩ rất tàn bạo mà. Đến dùng kiếm chém người ta còn sợ cảm giác ghê tay, huống hồ là dùng tay không cào cấu, cắt xẻo, xé thịt người khác thì còn kinh khủng đến mức nào?」

Thế mới là cái hay chứ? Đúng gu của A Thanh. A Thanh nghiêng đầu. Quả nhiên là do không hợp thời đại rồi.

「Cứ nói lảng đi đâu thế? Cái nào mạnh nhất?」

「Cái đó à. May mắn là riêng về Thủ công thì toàn thể võ lâm đều đồng lòng nhất trí chọn ra môn võ mạnh nhất. Đó chính là...」

Gia Cát Lý Huyền với phong thái của một tay chém gió chuyên nghiệp, định ngắt lời để uống một ngụm trà lấy hơi. Nhưng khi thấy ánh mắt sắc lẹm như dao của Bành Đại Sơn liếc sang, hắn giật thót mình.

Ánh mắt đó bảo: Tao có chuyện cần nói, mày nói nhanh lên cho tao nhờ.

Gia Cát Lý Huyền vội vàng kết thúc câu chuyện.

「Thủ công mạnh nhất là 【Tố Thủ Ma Công (소수마공)】 .」

「Tố Thủ Ma Công?」

「Á! Tự nhiên khát nước quá đi mất!」

Gia Cát Lý Huyền đánh trống lảng. Biết nguyên nhân do đâu, A Thanh chuyển đối tượng.

「Gì vậy, sao lại làm em nó sợ thế?」

「Giờ này mà còn rảnh rỗi bàn chuyện võ công à? Với cái bộ dạng đó?」

「Thì, nếu không phải bây giờ thì chắc không còn cơ hội nữa đâu?」

「......Câu đó nghĩa là sao?」

A Thanh không nhẫn nhịn, nhưng cũng không có ý định làm con châu chấu đá xe. Tuyệt Đỉnh Hậu Kỳ hay cao thủ gì đi nữa thì một mình cân cả môn phái là điều không thể. Nàng đã từng bị truy sát vài lần nên biết mùi rồi.

「Hắc Ảnh Hội, là môn phái khá lớn đúng không?」

「......Bọn chúng là người của Hắc Ảnh Hội à?」

「Nếu không phải mạo danh.」

Bành Đại Sơn vuốt mặt.

Lạc Dương có ba thế lực lớn. Thái Thị Thế Gia (채씨세가) , Tửu Quỷ Bang (주귀방) và Hắc Ảnh Hội. Thái Thị Thế Gia là danh gia vọng tộc đời đời làm Đại tướng quân, còn Tửu Quỷ Bang và Hắc Ảnh Hội là môn phái thuộc Hắc đạo. Dù quyền lực quan phủ có suy yếu, nhưng Thái gia vẫn là gia tộc nắm giữ binh quyền, cầm Tướng quân kiếm trong tay. Họ là quan Huyện lệnh thực tế nắm giữ hầu hết lợi quyền ở Lạc Dương. Thái Thị Thế Gia vì giữ thể diện Đại tướng quân nên không động vào những lợi ích ngầm đen tối, nhường phần đó cho Tửu Quỷ Bang và Hắc Ảnh Hội chia đôi thiên hạ.

「Giữa ban ngày ban mặt mà dám buôn người công khai, thì, chắc không phải dạng vừa đâu nhỉ.」

「Biết thế mà vẫn động vào à? Không, với thực lực của ngươi thì đâu cần phải giết chóc (làm to chuyện) mới giải quyết được?」

Hắc Ảnh Hội trừ khi điên rồi mới dám bắt cóc một võ nhân Tuyệt Đỉnh Hậu Kỳ. Chỉ cần nàng phô diễn võ công ra là êm chuyện, nhưng nàng lại chọn cách tắm máu. Và A Thanh đường hoàng bảo đảm.

「Ta không bao giờ né tránh rắc rối. Và nếu kẻ xấu gây sự thì càng không. Đã là đấng nam nhi thì không bao giờ chạy trốn.」

Con này điên thật rồi à? Trong thoáng chốc, Bành Đại Sơn chợt nhớ ra một điều. Chết tiệt, bảo nó đấm thử xem thì nó đấm thật.

「Sống mà dùng cái đầu một chút, một chút thôi, không được à? Rốt cuộc định giải quyết hậu quả thế nào......」

「Tẩu Vi Thượng Sách, chứ sao.」

Ý là bỏ trốn. Vừa nãy còn bảo đấng nam nhi thế nọ thế kia, a. Đấng nam nhi là... Bành Đại Sơn cạn lời.

「Ngươi định bỏ trốn á?」

「Biết rõ khi nào cần phải ra đi! Bóng lưng của người ấy! Mới đẹp làm sao! Lạc hoa bay tán loạn!」

「Lại nói nhảm rồi! Nghiêm túc chút không được à!」

Bành Đại Sơn to tiếng. Thay vào đó, A Thanh mỉm cười dịu dàng. Thằng nhóc này, mới đó mà đã có tình cảm rồi nên mới to tiếng thế đấy.

「Xin lỗi nhé, Sở Tiên Lâu ấy hả? Lần sau gặp lại ta bao.」

「Ngay từ đầu nếu ngươi nhịn một chút thì...」

「Thôi, có phải sống với nhau ngàn năm đâu. Chỉ là chia tay sớm hơn khoảng nửa tháng? Tầm đó thôi mà. Sau này có duyên thì gặp lại.」

Lời nói của A Thanh khiến Bành Đại Sơn nghẹn lời. Nghĩ lại thì đúng là vậy. Nàng chỉ là người đi ké chuyến bảo tiêu đến Long Thành, ngày kia xuất phát thì đằng nào chả chia tay. Nghĩ kỹ lại thì, đâu có lý do gì để giữ nàng lại, đúng không?

Bành Đại Sơn dựa lưng vào ghế. A Thanh đứng dậy nói.

「Chết dở, hành lý còn ở trong thương đoàn. Phải rồi, nhờ nhắn với Tiêu đầu Thường là ta xin lỗi vì đã rời đoàn nhé. Tiểu Đại Hiệp, và cả Gia Cát nữa, hẹn gặp lại sau.」

「Tiểu thư bảo trọng nhé.」

「Vâng, Đại tỷ. Hẹn gặp lại.」

A Thanh bước ra khỏi quán trà.

Thực ra chẳng có nơi nào để đi cả. Nhưng nàng đến võ lâm này cũng đâu có đích đến cụ thể nào. Chỉ là cuộc đời trôi dạt đến đâu hay đến đó. Đi bắt cướp, giết sơn tặc, giờ lại có thêm mục tiêu mới là Tố Thủ Ma Công.

A Thanh dậm chân, phóng người lao đi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Gia tộc họ Thái. Thế lực nắm giữ binh quyền (Đại tướng quân) tại Lạc Dương, đại diện cho quan phủ nhưng thực chất cũng là một thế gia võ lâm. Hiếu Kỳ Tâm : Curiosity killed the cat" (Sự tò mò giết chết con mèo)