Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 5: Tiến Tới Thủ Đô (2)

Irelpi ấn tay lên trán như thể thừa nhận điều không thể tránh khỏi đã đến.

"Ta hãy thiết lập cách xưng hô phù hợp."

Đứng trước trạm kiểm soát Thủ Đô của Đế chế Eld, đây là lời mở đầu của cô. Irelpi nói thêm bằng giọng mệt mỏi:

"Trạm kiểm soát chỉ cần nhìn thấy mặt ta. Nhưng chúng ta không thể tiếp tục gọi ngươi là ‘tên đó' trong Hoàng Cung được, cũng như không thể gọi ngươi là Netionpis mà không gặp rắc rối."

"Tôi hiểu. Dù sao đó cũng không phải là cái tên mang lại sự chú ý tốt đẹp."

Thật là một cái tên bất công và điên rồ. Phần của tôi trong danh tiếng vô giá trị này còn thua cả giấy lộn.

“Chuyện hơi khác một chút. Bản thân sự tồn tại của ngươi được xếp vào hàng tối mật. Trong giới thường dân, ngươi được coi như thần thoại hoặc truyền thuyết."

Theo Irelpi, thường dân coi tôi là [một lão quý tộc già béo nào đó đã làm những điều không thể nói ra, giống như tà thần hoặc quỷ dữ].

Hoàng đế Đầu tiên đã bổ nhiệm các Quý Tộc Lập Quốc. Cô ấy giải thích hầu hết các hành động tàn bạo đã được che đậy của tôi để ngăn chặn việc làm suy yếu quyền uy của hoàng tộc.

"Thật hèn hạ."

"Quả thực, ngươi thật hèn hạ.”

Từ Irelpi, người sẵn sàng rút kiếm trước bất kỳ lời lăng mạ nào đối với hoàng tộc, điều này thật bất ngờ.

Tôi đánh giá tâm trạng của cô ta qua thanh kiếm đang nằm yên trong vỏ.

Mặc dù lời nói của cô ta quở trách, song ánh mắt xa xăm của cô ta hướng về những ngọn núi xa xôi đã xác nhận sự nghi ngờ của tôi.

"Do đó, ta nghĩ chúng ta nên gọi người là Neti từ bây giờ."

"Tôi xin lỗi, nhưng gọi vậy nguy hiểm lắm.”

Cái tên ấy làm tôi nhớ đến một cô gái trộm chính nghĩa nào đó trong truyện. Nghe vậy, Irelpi bèn nghiêng đầu và sửa lại:

"Ta không hiểu ngươi ám chỉ gì. Vậy dùng Nephy đi."

"Nghe giống tên con gái quá.”

"Im miệng, Nephy."

Rõ là tôi không còn quyền phản đối nữa. Irelpi mỉm cười đắc thắng, xem ra cô hài lòng vì đã ghi được một điểm.

Chúng tôi đến gần trạm kiểm soát nơi có một hàng dài người, nhưng Irelpi đã bỏ qua tất cả mà đi thẳng lên phía trước.

Một người lính gác trông cộc lốc chào cô rồi cau mày để ra vẻ hăm dọa.

"Sao cô dám chen hàng... Ặc! Ngài Hầu tước Yustiha?!"

Mắt người đàn ông lồi ra, cột sống của anh ta tự động chuyển sang thẳng đứng để chào. Người lính gác định thực thi mệnh lệnh giờ lại cúi đầu trước quyền lực.

“Cảm ơn đã nhận ra tôi. Anh vất vả rồi."

'Giọng điệu vừa xa lạ vừa quen thuộc này là sao?'

Irelpi vỗ nhẹ vào vai người lính gác. Do sự chênh lệch chiều cao của họ, mà cô giống như với lên trên hơn là vỗ xuống.

Chẳng hề dễ thương chút nào, chuyện này trông giống như một vị tướng bốn sao vỗ vai một tiểu đội trưởng vậy – thật đau lòng khi phải chứng kiến.

"Hah... hah... Không hề!"

"Tốt. Có bất thường gì không?"

"Không có vấn đề gì trong quá tình làm nhiệm vụ! Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ càng nhất!”

"Hehe, rất tốt. Nhưng xem ra anh... Thấy không thoải mái với tôi?"

"Không hề ạ!!!”

'Làm ơn dừng lại đi, Irelpi!'

Đọc tình huống đi, đồ quý tộc chết tiệt! Đây là lý do tại sao bọn sinh ra trong quyền lực không nên nắm giữ nó. Trước mắt tôi là một trường hợp bi thảm – trẻ trung, xinh đẹp, nhưng lại chẳng bắt kịp thời đại một cách đáng thương.

“Ngài hầu tước Yustiha, chuyến thám hiểm tráng miệng của ngài có thành công không?"

"Hửm?”

Trước câu hỏi đột ngột này, tôi dỏng tai lên nghe. Rõ ràng, nhiệm vụ khuất phục tôi của cô ta đã bị xuyên tạc công khai thành một chuyến du ngoạn tráng miệng.

Irelpi nhanh chóng bịt miệng người đàn ông và nói khẽ.

“Chuyện này là thông tin mật. Hãy giữ im lặng."

Tuy cô ta nói khẽ, nhưng thính giác của tôi đã vượt xa giới hạn của con người từ lâu. Kể cả không có thứ đó, khuôn mặt tái mét của người đàn ông cũng đã nói lên tất cả rồi.

‘Đúng là hiện thân của kẻ tạo ra chấn thương mà.’

Sau vài trao đổi ngắn gọn, Irelpi dẫn tôi qua trạm kiểm soát.

"Xong rồi. Chúng ta vào thôi."

Chìm đắm trong ký ức, tôi suýt nghẹn lời:

"V-vâng, đã hiểu...! À không. Ờ, được rồi."

May mắn thay, Irelpi đã bỏ ngoài tai chuyện này do chúng tôi đã sớm đến Eldrion, thủ đô của hoàng gia.

Tôi đã thấy nơi này vô số lần qua các phần của loạt game. Trong game, nó có thể được khám phá trong vòng 30 phút, nhưng đây là thực tế.

Đám đông lúc nhúc và những con đường mới được cấu trúc tạo thành một bức tranh toàn cảnh chuyển động.

"Nó có khác nhiều so với thời đại của Nephy không?"

Một câu hỏi tự nhiên, khi thấy một quý tộc ngây người trông như một tên nhà quê mới lên như vậy.

"Không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ đều có cảm giác mới mẻ."

Thật ra, các bản cập nhật chỉ mang lại sự tiện lợi như đá liên lạc – những bản vá chất lượng cuộc sống theo thuật ngữ chơi game.

"Nhân tiện, có điều này ngươi nên biết."

"Hửm?’

"Trong Hoàng Cung, đừng nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ ta hoặc Bệ hạ. Nếu được chào, chỉ cần gật đầu nhẹ là được. Ta sẽ lo liệu mọi thứ cần thiết."

“Không thành vấn đề. Chuyện đơn giản."

"Cảm ơn."

Irelpi hiếm khi bày tỏ lòng biết ơn. Cô ta đâu biết rằng cả lời hứa và lời cảm ơn sẽ sớm trở nên vô ích...

"Bây giờ đến Hoàng Cung thôi.”

Khi cô ta dẫn đường, tôi nhận thấy có chút kỳ lạ trong nét mặt của cô.

Hoàng Cung với Irelpi khớp với tưởng tượng của tôi một cách hoàn hảo.

Đập vào mắt tôi đầu tiên là một ngọn tháp màu đỏ cùng một quả chuông vàng khổng lồ. Ba người đang hợp tác rung lên những âm thanh trầm sâu của nó khi chúng tôi đi qua.

Chúng tôi đi qua những khu vườn chứa đựng ánh sáng tinh thể của cả bốn mùa để đến Cung điện Chính, nơi biểu tượng của Đế chế Eld – những sợi xích vàng – đang niêm phong cánh cổng lớn.

Khi Irelpi chạm vào dây xích, chúng tự động tháo ra như những con rắn sống để đi qua.

Đây là những chi tiết phức tạp không thấy trong game. Để bù đắp cho thời gian bị mắc kẹt trong Đại Hư Không, tôi tận hưởng mọi cảnh tượng.

"Đừng lề mề nữa. Đi sát theo ta – bố cục phức tạp của Cung điện Chính có thể khiến ngươi lạc đường."

"Ồ, được.”

Khi đã quen với nội thất cung điện, tôi lên tiếng về sự tò mò cá nhân của mình:

"Irelpi."

“Gì?”

"Lúc nãy ở trạm kiểm soát – cô đã dùng lời lẽ suồng sã với người lính gác đấy. Phép tắc của quý tộc đâu?”

Cô trả lời một cách thẳng thắn:

"Ta là cấp trên của anh ta."

"Vậy còn tôi?"

"À, vậy ngươi nghĩ ta chọn lọc duy trì phép tắc như một tên du côn nào đó sao?"

“Ơ? Không, không đến mức đó..."

Tôi đã nghĩ chính xác như vậy thật. Không hề bối rối, cô nói tiếp:

"Quý Tộc Lập Quốc chỉ xếp sau Bệ hạ về uy tín của hoàng gia. Ngay cả Hoàng hậu cũng không vượt qua ngươi. Ngươi chắc hẳn biết điều này chứ?"

"T-Tất nhiên rồi."

Thực tế, tôi là người có quyền lực thứ hai trong đế chế. Tuy bị sốc, nhưng tôi đã che giấu nó rất tốt.

"Trong số các đặc quyền mà Hoàng đế Đầu tiên ban cho ngươi là đặc quyền miễn trừ một lần. Ngay cả đối với tội mưu phản – ngươi quả thực là bất khả xâm phạm."

"Cái đó có... tồn tại à...?"

Tôi hoảng hốt trước đặc quyền không được ghi chép này. Theo Irelpi, hoàng đế thứ ba đã cử nhân vật chính đầu tiên đến khuất phục các Quý Tộc Lập Quốc, nhưng sự kháng cự quyết liệt đã khiến họ không giết được mà phải phong ấn tôi.

Do không được sử dụng mà miễn trừ vẫn còn. Vì vậy, nếu hoàng đế hiện tại công nhận nó, tôi có thể sống như một Quý Tộc Lập Quốc... một viễn cảnh đầy hy vọng.

"Mặc dù xét đến hoàn cảnh của hoàng gia, việc công nhận có thể sẽ diễn ra dưới các hình thức thay thế."

"Phải. Dù sao thì tôi cũng không có ý định sống như một Quý Tộc Lập Quốc."

Ai lại sẵn lòng mang tiếng xấu như vậy chứ? Tránh bị ném trứng đã là may mắn lắm rồi. Tôi chỉ đơn giản muốn tận hưởng thế giới này một cách bình thường mà thôi.

"Thỏa hiệp với một tước hiệu quý tộc phù hợp để rửa sạch thân phận hẳn sẽ được Bệ hạ chấp thuận."

“Một kế hoạch tuyệt vời."

"Bất kể thế nào, địa vị hiện tại của ngươi hiện rất mơ hồ. Một Quý Tộc Lập Quốc nhưng lại là tội đồ, nên hệ thống cấp bậc của ngươi rất không rõ ràng. Do đó, ta dùng cách xưng hô trang trọng – có phản đối gì không?"

Thấy cô ta cau mày, tóc tôi bèn dựng đứng. Nỗi kinh hoàng bị lãng quên từ lâu len lỏi sống lưng tôi.

"...Sao tôi dám chứ?"

Trong khi thu thập thông tin qua cuộc trò chuyện, tôi vẫn cảnh giác. Vỏ bọc của tôi vẫn là một Quý Tộc Lập Quốc – bất kỳ sự ngu ngốc nào cũng có thể làm suy yếu uy tín và giảm giá trị của tôi.

Giữa lúc tiếp thu kiến thức nền và các biện pháp phòng ngừa, chúng tôi đến trước cánh cửa khổng lồ của phòng diện kiến.

Lính gác nhận ra khuôn mặt và huy hiệu của Irelpi, hét vang bằng giọng đầy nội lực:

"Hầu tước Irelpi Yustiha, chủ nhân của Xiềng Xích Vàng, xin diện kiến Bệ hạ Đế chế Eld!"

Những cánh cửa trượt mở, để lộ ra nội thất lộng lẫy bên trong. Một chùm đèn treo nặng trĩu có thể đè bẹp sọ người lấp lánh cùng đá quý cầu vồng. Các bức tường trưng bày tác phẩm nghệ thuật lấy cảm hứng từ xích vàng, trong khi tấm thảm nhung đỏ thẫm nuốt chửng tiếng bước chân.

Irelpi bỏ qua nội thất lộng lẫy mà sải bước đầy uy quyền. Co rúm lại vì sợ hãi, tôi đi theo mà không chút nán lại.

Trong khi tôi do dự, Irelpi báo cáo với vẻ trang nghiêm:

“Thần, Irelpi Yustiha, xin thông báo trở về sau khi hoàn thành sắc lệnh hoàng gia."

Thịch!

Một đầu gối gập xuống, ánh mắt cô dán chặt vào ngai vàng bằng ngọc bích. Tôi cũng nhìn theo.

Sau đó, ý thức trở nên mờ mịt.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là do tôi đã chạm mắt với Hoàng đế. Tim tôi đập loạn xạ, mồ hôi lạnh vã ra. Ý thức mờ dần đe dọa sự sụp đổ.

Chỉ có tiếng gọi của Irelpi mới ngăn được thảm họa:

"Trước mặt Bệ hạ. Hãy tỏ ra kính trọng."

"Ahh..."

Vẫn còn choáng váng, tôi suýt nghẹn lần nữa:

"V-vâng, đã hiểu...! À không. Ờ, được rồi."

Hoàng đế ngăn tôi quỳ xuống:

"Haha, không cần thiết. Ngài không phải là dưới một người, trên vạn người sao? Cứ tự nhiên đi."

Trước sự khoan dung này, tôi đáp lại bằng sự lịch sự tối đa:

"Rốt cuộc, tôi không đứng trên 'người’ hiện đang ở trước mặt tôi. Vậy nên, tôi sẵn lòng quỳ xuống."

Một cử chỉ quy phục. Hoàng đế thấy vậy bèn cười sảng khoái:

"Thật thú vị khi được chứng kiến Quý Tộc Lập Quốc huyền thoại. Khá khác biệt so với ấn tượng tưởng tượng nhỉ?"

Trong khi tôi đang hình thành câu trả lời, Irelpi xen vào:

“Đây năng lượng bị kiềm chế. Nhưng xin bệ hạ hãy nhớ – hắn vẫn là một thành phần nguy hiểm."

"Nguy hiểm? Không đâu. Hắn không thiếu sức mạnh quyền lực mà chỉ thiếu sát ý – hắn khó mà trở nên nguy hiểm được.”

'Cảm giác gì thế này?'

Ngoài sự kinh ngạc trước cái nhìn sâu sắc của Hoàng đế, một sự bất hòa kỳ lạ làm tôi bối rối. Ánh mắt của ông ta dường như xuyên thấu linh hồn tôi.

"Hầu tước Yustiha. Ta thấy Lãnh chúa Quý Tộc Lập Quốc không đáng đe dọa. Vì vậy, ta sẽ công nhận đặc quyền miễn trừ, ban cho ngài ấy tên và địa vị mới."

"Bệ hạ! Chẳng phải này như vậy quá hấp tấp sao?"

Lời phản đối khẩn cấp của Irelpi vấp phải sự kiên quyết của hoàng gia. Một tình huống quá thuận lợi cho tôi.

"Để xem... Danh hiệu Hầu Tước. Đất đai thì khó, nhưng ta có thể cung cấp một tư dinh. Hãy biết rằng tư dinh của ngươi có giá trị lịch sử to lớn, nó đã được bảo tồn một cách hoàn hảo."

"Bệ hạ, xin hãy nói rằng không phải tư dinh đó...!"

“Sao không chứ? Chủ nhân của nó đã trở về."

"Ngài đã xem xét đến phản ứng dữ dội chưa?"

"Có Hầu tước Yustiha ở đây, tại sao ta phải sợ tin đồn chứ?"

'Mình thừa nhận điều đó...'

Tôi gật đầu lia lịa, đến mức quên cả lễ nghi. Hoàng đế có vẻ thích thú.

Irelpi run rẩy với nắm đấm siết chặt, quên cả sự hiện diện của hoàng gia. Chứng kiến sự mất bình tĩnh hiếm hoi này gần như khiến tôi gục ngã.

'Mặc dù mình muốn trêu chọc Irelpi... Nhưng thế này này là quá rồi.'

Và thế là, cuộc chung sống vô lý giữa Kẻ Tạo Ra Chấn Thương và tôi bắt đầu.