Cô hỏi một cách cộc lốc.
“Giờ ngươi định làm gì?”
Tôi đáp trả bằng giọng điệu ngụ ý rằng sao cô lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy.
“Chẳng phải chúng ta sẽ đến Hoàng Cung à? Cô vừa thay mặt truyền đạt sắc lệnh hoàng gia đấy thôi?"
"Ta hỏi vì ta không muốn tin vậy. Nếu ngươi nói ngươi sẽ giết ta, ta sẽ chiến đấu ngay tại đây."
Kể cả có thấy Irelpi Yustiha thở dài ngay trước mặt, tôi cũng chẳng nói bất cứ điều gì. Đó là bản năng được mài giũa bởi quy luật mạnh sống yếu chết.
'Mình muốn đánh vào gáy cô ta thật.’
Gạt thái độ khó chịu của Irelpi sang một bên, chỉ mới vài giây trước, cô ta chính là đao phủ đã cắt rời chân tay và thân xác của tôi.
Ngay cả bây giờ, bất cứ khi nào tôi nhớ lại cơn đau đó, tôi đều nổi da gà và cảm thấy đau nhói.
'Thật bất công. Quá bất công mà…’
Netionpis, Quý Tộc Lập Quốc chắc chắn là một tên khốn đáng chết, nhưng gã đó không phải là tôi. Tôi chỉ là một người tốt bình thường bị kéo vào thế giới này một cách bất công.
Ít nhất, tôi không có lý do gì để bị cô ta cắt xẻo hàng ngàn lần hay bị đối xử khắc nghiệt như vậy. Nếu cuộc đột kích của tôi trong game làm cô bị tổn thương, thì tôi xin lỗi nhé.
Khi tôi đang chìm đắm trong các ảo mộng trả thù, cô ta đã lên tiếng khiến tôi giật mình.
"Nếu ngươi muốn đến Hoàng Cung thì làm gì với tử khí đó trước đi. Người thường sẽ nôn ra máu nếu ở gần ngươi đấy.”
"Tử khí? Tôi á? Tôi làm gì có thứ nào như vậy."
Làm thế nào một người trong sáng như tôi lại có tử khí được?
Khi tôi lắc đầu, tôi chợt nhớ ra một sự thật hiển nhiên.
'Ồ phải rồi, vì đây là cơ thể của Netionpis, nên vậy cũng có lý.’
Không thể chịu đựng được ánh mắt băng giá của cô ta nữa, tôi bèn hắng giọng và lảng tránh câu hỏi.
"...Đùa thôi. Bị nhốt một mình quá lâu khiến tôi quên mất cách kiềm chế năng lượng."
"Thật phi lý... Không, chắc hàng thế kỷ cô độc cũng có thể làm vậy thật.”
Tuy đó chỉ là một lời bào chữa vội vàng, song Irelpi xem ra đã bị thuyết phục. Cô ta tiếp cận tôi, dùng Kiếm Khí hình thành giữa ngón trỏ và ngón giữa chạm vào trán tôi.
"Á!"
Bị chấn thương tâm lý, tôi hoảng hốt ngã ngửa ra sau. Irelpi trừng mắt nhìn tôi cáu kỉnh.
"Có chuyện gì? Ngươi làm như ta là quái vật không bằng ấy! Ngươi mới là đồ quái vật.”
'Quái vật? Ha! Ngừng phóng đại và tự xem lại mình đi!’
Tiếng gào thét nội tâm của tôi vẫn bị chôn vùi, không bao giờ thoát ra khỏi môi tôi.
"...Tay cô lạnh quá nên tôi chỉ đùa một chút thôi.”
"Đừng làm trò nữa và mau lại đây."
Nghe lời cô ta, cơ thể tôi tự động di chuyển về. Khi ngón tay của Irelpi chạm vào trán tôi, một luồng năng lượng xanh mát xoáy quanh bề mặt tôi trước khi biến mất.
"Ta không thể kiểm soát tử khí, nhưng ta đã kìm hãm nó rỉ ra ngoài rồi. Giờ thì ngươi không làm hại được người thường nữa."
"Ừ hứ, chắc rồi."
Tôi nhận ra kỹ thuật này.
Đó là 'Ký Ức Thần Thánh', một trong những khả năng bảo hộ của Irelpi. Đây là lý do tại sao vũ khí công thành như xe phá cổng là cần thiết để đánh bại cô ta trong game.
Tôi kín đáo thán phục.
'Nghe đơn giản vậy thôi, nhưng cô ta vừa nén năng lượng của Netionpis thành một hàng rào bảo vệ chỉ trong vài giây.’
Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu thông số của cơ thể này và thiếu kinh nghiệm hơn Netionpis, nhưng các Quý Tộc Lập Quốc thực sự là những sinh vật phi thường.
Theo cuốn nhật ký tôi tìm thấy, các nhân vật chính đầu tiên của <Eldchain> phải khó khăn lắm mới phong ấn được hắn sau chín ngày chiến đấu. Chỉ vậy thôi cũng đủ để nói lên sức mạnh của hắn rồi.
'Sai lầm chết người của họ là chọn phong ấn làm giải pháp thay thế khi không thể giết được hắn.'
Ấy vậy mà, cô ta lại dễ dàng áp chế năng lượng của tôi và dạy cho một kẻ có cơ thể bất tử biết bất lực là gì…
"Chúng ta khởi hành thôi. Nếu ta cảm thấy có bất kỳ rắc rối nào, ta sẽ liều mạng mà biến ngươi thành cát bụi. Vậy nên cư xử cho phải phép vào.”
"Ha, làm như tôi sẽ gây rắc rối vậy."
Tôi duy trì ít nhất là vẻ ngoài dũng cảm để tránh tỏ ra yếu đuối.
◇
“Uầy, đỉnh quá đi!”
Tôi liên tục thốt lên khi nhìn xung quanh. Mọi thứ trong tầm mắt khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Sao tôi có thể không chứ? Cảnh quan từ trò chơi yêu thích của tôi đang diễn ra trước mắt tôi mà. Đòi tôi bớt phấn khích lại quả là rất vô lý.
"Tôi biết nơi này. Nơi đây là Làng Citris."
"Nó được viết rõ ràng ở kia. Ngươi không cần phải tỏ ra thông minh."
Tôi hỏi người phụ nữ có vẻ ngoài thờ ơ một câu hỏi.
"Cô có biết tại sao nó được gọi là Citris không?"
Bị bất ngờ, đồng tử của cô ta run lên trước khi mặt chuyển sang đỏ bừng.
“Ta… cần biết điều đó làm gì chứ?”
"Cô cần biết nếu cô lạc đường.”
Tôi khẽ lẩm bẩm. May mắn thay, thính giác của cô ta dường như ở cấp độ con người nên cô ta không nghe thấy.
"Hả?"
"Không có gì... chỉ tự nói với mình thôi."
Chúng tôi ăn một bữa ăn đơn giản tại một quán rượu nhỏ. Tôi không cần ăn uống, nhưng cô ta thì có.
Tuy là một con quái vật mạnh hơn tôi, song cô ta vẫn là một con người sinh học cần ăn, ngủ và bài tiết.
"Ta cảm thấy như mình đang bị nghĩ xấu."
"Người ta gọi đó là chứng hoang tưởng xã hội đấy.”
‘Cô ta đâu có khả năng đọc tâm đâu nhỉ?’
Tôi che giấu suy nghĩ của mình sau một biểu cảm thậm chí còn trơ trẽn hơn. Thấy vậy, Irelpi gần như phát điên nhưng vẫn lặng lẽ nhai bánh mì của mình.
Cô ta xem ra còn nhai mạnh hơn trước, thế nhưng tôi cứ giả vờ giả vịt không biết gì.
"Vậy?"
"Cái gì?"
"Tại sao… tên làng lại là Citris?”
Xấu hổ vì sự tò mò của mình, một chút ngượng ngùng thoáng qua trên khuôn mặt Irelpi.
"Ồ, cái đó à? Bởi vì họ không có ga trải giường. Họ quá nghèo để mua chúng."
Câu trả lời vu vơ của tôi đã gây ra một phản ứng đáng kinh ngạc.
"Ha, mong, chờ, kiến, thức, từ, kẻ, lỗi, thời, như, ngươi, quả, đúng, là, chuyện, buồn, cười, mà.”
Các cơ mặt của cô ta co lại theo từng từ, làm gián đoạn nhịp thở của cô.
Thế rồi, một bà lão ở bàn bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Nghe này, tiểu thư xinh đẹp. Cậu trai kia nói đúng đấy. Một thế kỷ trước, làng này chỉ ăn bữa sáng và bữa tối thôi. Bữa trưa là dành cho những dịp đặc biệt."
"T-Thật sao? Cháu không biết! Cháu xin lỗi..."
Tôi đã vô tình khơi lại lịch sử không may của ngôi làng. Mặt Irelpi tối sầm lại nhanh chóng.
"Vớ vẩn. Là cậu trai biết nhiều chứ không phải lỗi của cháu. Ngay cả mấy lão già trong vùng cũng không biết chuyện này. Sao cậu biết được thế, chàng trai trẻ?"
"Ờ, có lẽ tôi già hơn chăng?"
Tuy tôi quả thật nói đúng, nhưng tôi vẫn nhận phải một cảm giác nhói đau khắp cơ thể mình.
Irelpi trừng mắt với đôi mắt sáng rực, dễ dàng giải phóng năng lượng đáng sợ gây ra nội thương mà không có tổn hại bên ngoài.
“Cháu xin lỗi thay mặt hắn ta, thưa cụ."
"Hehe, không cần đâu. Đầu óc cậu trai thông minh này xem ra hơi lơ tơ mơ rồi.”
Bà lão tập tễnh bỏ đi sau khi nói xong.
Irelpi thu lại sát khí, đưa chúng tôi trở lại bữa ăn im lặng.
Cộp. Cộp. Cộp.
Tiếng tôi gõ chân buồn chán vì tôi không ăn.
"Irelpi."
“Gì.”
"Cô thấy buồn cười đúng không?"
Cô ta do dự, rồi lắp bắp.
"K-Không?"
“Chính xác vậy rồi.”
Trong một lúc, chỉ có tiếng trò chuyện xung quanh dường như đặc biệt ồn ào. Không thể cưỡng lại được nữa, cuối cùng tôi đã hỏi:
"Chuyện gì xảy ra khi một vị thần bay?"
“Ngươi đang nói gì vậy?"
"Thật thú vị."
"..."
Thời điểm hoàn hảo – Irelpi vừa mới cắn một miếng. Cô ta tuyệt vọng nghiến chặt hàm, má giật giật để tránh phun thức ăn ra.
“Tôi hiểu rồi. Khẩu vị của cô."
"Cái gì...!"
"Khi một vị vua di chuyển sang trái và phải?"
"Ta không muốn biết..."
“Hoang mang.”
“Hự!”
“Cô thích mấy trò đó nhỉ?"
Vứt bỏ phép tắc trên bàn ăn, Irelpi dùng cả hai tay che miệng. Tuy cô là một mỹ nhân lộng lẫy. Song, trong mắt tôi giờ đây cô ta chỉ là một người phụ nữ vừa đáng sợ, vừa đáng thương.
"Dừng lại."
"Ừm!"
Rõ ràng là cô ta thấy buồn cười nhưng cũng khó chịu. Thái độ đáng sợ của cô ta làm sống lại chấn thương tâm lý của tôi, khiến tôi im bặt.
Khi Irelpi với lấy dụng cụ ăn của mình một lần nữa, cô ta đột nhiên hỏi:
“Sao ngươi nói chuyện suồng sã vậy? Thân là quý tộc, ngươi nên thể hiện sự lịch sự chuẩn mực."
"Với người đã cắt chân tay và eo của tôi khi tôi không thể chống cự ư?"
"Sao ngươi dám nói vậy...!"
Đôi mắt của Irelpi nheo lại một cách dữ dội. Cô ta hoàn toàn có quyền cảm thấy bị xúc phạm – việc duy trì lời lẽ trang trọng đối với tôi, Netionpis đáng ghê tởm, cho thấy tính cách ngay thẳng của cô ta.
Nhưng gạt chuyện đó sang một bên, do không phải là thủ phạm ban đầu, mà tình huống này với tôi thật bất công. Do đó, lời nói suồng sã gần như thô lỗ của tôi – chính là màn trả thù vặt vãnh của tôi.
"Nếu cô không thích, vậy cô cũng dùng lời lẽ suồng sã đi."
Với tính cách của cô ta, cô ta sẽ không bao giờ-
"Được thôi. Hay là để ta vứt luôn mấy điều giả tạo?”
"..."
"..."
Thấy tôi mắt chữ A mồm chữ O trước tin tức gần như là long trời lở đất ấy, Irelpi hắng giọng và liếc tôi một cách ngượng ngùng.
"Chúng ta dừng ở đây thôi."
"Ờ... Được."
Trong một khoảnh khắc, tôi thoáng thấy khía cạnh hoang dã của Irelpi tựa như một trùm cuối DLC.
Sự khiêu khích của tôi dẫn đến một bữa ăn khó xử kéo dài gấp nhiều lần so với trước đây.
◇
Nhiều ngày trôi qua khi chúng tôi đi qua Làng Citris. Irelpi dùng tiền của mình mua cho tôi quần áo mới, thay thế những gì Kiếm Khí của cô đã xé nát.
Đại Hư Không nơi tôi bị phong ấn nằm ở vùng hẻo lánh so với Hoàng Cung nên cả hai phải di chuyển rất nhiều. Hôm nay, khi hoàng hôn cũng là lúc chúng tôi đã đi xa khỏi khu làng mạc.
“Chúng ta chuẩn bị cắm trại.”
"Tôi không mang theo gì cả."
"Ta cũng vậy."
"Hả?"
Mắt chúng tôi chạm nhau. Trong khi tôi đang bối rối, ánh mắt của Irelpi vẫn vững vàng.
"Chăn?"
"Cần thiết không?"
"Không."
Cơ thể của Netionpis đã chịu đựng hàng thế kỷ trong Đại Hư Không ẩm ướt, chúng từ lâu đã vượt qua các mối bận tâm về nhiệt độ rồi.
"Ta cũng không bị ảnh hưởng bởi nóng hay lạnh."
'Thật là vô lý.'
Một khoảnh khắc mà hàng thế kỷ thích nghi của Netionpis bị phủ nhận.
"Nhưng không có bảo vệ, chuyện nguy hiểm có thể xảy ra."
“Chuyện nguy hiểm nào cơ?”
"...Nguy hiểm cho tôi.”
Vẻ mặt tò mò thực sự của cô ta khiến tôi trả lời một cách đau đớn. Sai lầm của tôi là đã thoáng coi Irelpi là một cô gái.
Gạt bỏ lời tôi nói, Irelpi đi vào rừng mà không nói một lời.
Ngay sau đó, một tiếng rầm vang lên khi cây cối đổ xuống, báo hiệu sự trở lại của Irelpi.
Cái "chuẩn bị" của cô ta là chặt cây để đốt lửa – không phải để sưởi ấm, mà là để nhìn rõ xung quanh.
"Loại gỗ này cháy chậm."
Thế là, cô ta đã mạo hiểm đi sâu hơn thay vì sử dụng cây cối gần đó.
Kiến thức thực tế của cô ta về các loại gỗ, một điều bất thường đối với giới quý tộc, khiến tôi tò mò.
"Hừ…”
Chúng tôi ngồi cách riêng nhau. Tôi chiêm ngưỡng bầu trời đêm kỳ vĩ, thứ tôi chưa từng thấy qua trong kiếp trước hay kiếp này của mình.
Các vì sao lấp lánh rực rỡ dưới bầu trời trong suốt, tưởng chừng như trong tầm với. Mặc dù giấc ngủ là không bắt buộc đối với tôi, nhưng dưới bầu trời như vậy, tôi nghĩ mình có thể ngủ sâu.
Đó là cảm xúc của tôi cho đến khi nghe thấy tiếng Irelpi nói mớ trước bình minh.
"Nếu một vị thần bay... thú vị... bối rối... hehe..."
'Cô ta làm hỏng hết cả chuyện rồi.’
Là một sinh vật lý trí, quan điểm của tôi về Irelpi đang giảm mạnh kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên – điều mà không ai có thể đoán trước được.
Đổi Quý Tộc Sáng Lập -> Quý Tộc Lập Quốc