Chuyển Sinh Thành Tên Quý Tộc Sa Cơ Của Một Quốc Gia Lụi Tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Tồi Tệ Nhất (3)

"Khoan đã, dừng lại ngay!"

"Hả!"

Irelpi Yustiha đang định bước vào Đại Hư Không. Tuy là tôi chỉ vội gọi để ngăn cô lại, nhưng phản ứng của cô thực sự đáng nể.

Như một con mèo giật mình trước tiếng gầm của thú dữ, cô nhảy lùi lại và vào tư thế phòng thủ.

Tay cô lơ lửng gần vỏ kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào, trong khi cảm quan của cô lan tỏa ra mọi hướng – vẻ ngoài của Irelpi toát ra phẩm giá của chiến binh mạnh nhất.

Cô lúc này không còn vẻ ngây thơ nữa mà hoàn toàn thể hiện phong thái của một Chỉ huy Hội Hiệp sĩ.

'Chẳng lẽ sự nhận thức này chỉ có được do mình đang ở trong cơ thể của Netionpis?'

Tôi biết cô ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng việc cô ấy lộ liễu đến mức này khiến tôi phải suy nghĩ lại về cách tiếp cận của mình.

"Đứng yên đó. Nói tại chỗ."

"C-Chuyện là…”

Trong khi câu giờ, hàng tá quyết định và đảo ngược lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Do căng thẳng từ bản năng sinh tồn đã làm giảm hiệu quả tinh thần, mà tôi phải chật vật tìm câu trả lời.

'Mình có nên chiến đấu không? Với sức mạnh của Netionpis, có lẽ...'

Nhưng tôi kết luận đây là hành động tồi tệ nhất.

'Không đời nào mình thắng được. Sức mạnh của Irelpi là hiện thân của gian lận. Chưa kể là mình cũng không biết toàn bộ thông số của Netionpis, mình không địch lại cô ấy được.'

Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng việc tham chiến chắc chắn sẽ dẫn đến việc bị phanh thây và phong ấn lại.

Tôi tự vạch ra một con đường khác.

'...Mình nên trốn thoát không?'

Cơ thể này là bất tử. Nếu tôi hoàn toàn từ bỏ chiến đấu và cố gắng trốn thoát thì dù chỉ vài mảnh thịt, tôi cũng có thể tái sinh nếu có thời gian.

'Nhưng điều đó có khả thi không? Mình chắc chắn sẽ tái sinh từ việc bị phanh thây, nhưng theo lẽ thường, các mảnh thịt không thể tái tạo lại thành một cơ thể hoàn chỉnh.'

Nếu không biết thông số chính xác của Netionpis, đây là một canh bạc quá rủi ro.

'Chết tiệt!'

Dù tôi xem xét bao nhiêu nước đi, tôi cũng không thể thoát khỏi vũng lầy của vô số kết cục tồi tệ. Mặc dù tôi muốn tiếp tục cân nhắc, song thời gian vẫn tàn nhẫn trôi đi.

Cuối cùng, tôi buộc phải trả lời.

"Vậy... ừm, rất vui được gặp cô. Thực ra, tôi là Netionpis?"

Tôi tuyệt vọng nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi phải hạ cảnh giác của cô ấy dù chỉ một chút—

"Khụ...!"

Nhưng tôi không thể tiếp tục nói. Khoảnh khắc tôi thừa nhận danh tính của mình, aura của Irelpi ngay lập tức biến đổi.

Toàn bộ da thịt tôi cảm thấy như vừa bị ném vào một trận bão tuyết, còn ý thức tôi dường như sắp bay đi. Ép đôi chân yếu ớt mình đứng vững chinha là giới hạn của tôi.

Đó là sát khí siêu việt.

'Kế hoạch của mình là đàm phán trước, nếu thất bại thì trốn thoát, và chiến đấu là biện pháp cuối cùng... Mình đã tính toán sai!'

Trốn thoát? Thật là một ý nghĩ xa xỉ. Tôi, người hầu như không đứng vững trên hai chân khi tiếp xúc với sát khí này?

Tuy cơ thể tôi là của Netionpis, nhưng linh hồn tôi cũng chỉ là một game thủ bình thường từ một thế giới hòa bình. Tôi đã quên mất sự thật hiển nhiên này.

Trong thời gian bị giam cầm trong Đại Hư Không, ranh giới giữa tôi và Netionpis đã mờ nhạt, khiến tôi trở nên kiêu ngạo mà không nhận ra.

Nghĩ lại, kế hoạch trốn thoát bằng mảnh thịt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

‘Mình, người rùng mình vì một vết cắt giấy, lại phải chịu đựng những nhát kiếm cho đến khi trở thành một mảnh thịt? Liệu mình còn giữ được chút tỉnh táo nào sau đó không?'

Tôi có thể phát điên. Không, tôi chắc chắn sẽ phát điên.

Ngay cả bây giờ khi đang quằn quại, sát khí của Irelpi vẫn tiếp tục siết chặt linh hồn tôi theo thời gian thực.

"Khụ... đợi đã... Irelpi, khoan. Tôi... Tôi có thể giải thích mọi thứ...!"

"Đừng cố dùng lời lẽ xấu xa mê hoặc ta. Tấn công tinh thần sẽ không có tác dụng với ta lần thứ hai đâu."

'Tôi dùng đòn tấn công tinh thần khi nào chứ?’

Tay của Irelpi dần dần tiến đến chuôi kiếm. Cô ấy không chém tôi ngay lập tức sau lời thú nhận của tôi vì cô ấy vẫn xem tôi là một Quý Tộc Sáng Lập thực sự.

Cô sẽ hết sức thận trọng trước bất kỳ phản ứng dữ dội nào có thể xảy ra. Chiến thắng của kẻ yếu chỉ xảy ra trong trò chơi, không phải thực tế.

Irelpi biết rõ điều này.

“Ta, chỉ huy Hội Hiệp sĩ Nephrugia Irelpi Yustiha. Theo sắc lệnh của hoàng gia sẽ loại bỏ gã ác nhân.”

Khi Irelpi hạ thấp tư thế, sự hiện diện của cô giống như một tảng đá cao chót vót hùng vĩ. Phần thân dưới của cô cắm rễ vững chắc như một cây cổ thụ đã sống hàng thiên niên kỷ.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Xoẹt!

Một tiếng nổ siêu thanh sắc bén vang lên.

Tôi thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho đến khi nhận ra thanh kiếm của Irelpi đã được rút ra.

Bối rối, tôi nhìn xung quanh. Đột nhiên cơ thể tôi mất thăng bằng, nghiêng sang một bên trước khi ngã xuống.

Thịch.

Cánh tay và chân trái bị cắt đứt của tôi lọt vào tầm mắt. Ngay lập tức, cơn đau vượt quá sức tưởng tượng ập đến.

"Aaaaaaaah!"

Chân của tôi! Tay của tôi!

Các mặt cắt ngang sạch sẽ gần như phẳng hoàn hảo.

'Ư... Ựa... Gak... Đây là...!'

Ngay cả giữa cơn đau đớn đe dọa sự tỉnh táo, tôi nhận ra mình biết chính xác đây là gì.

'Một trong những đặc kỹ của Irelpi – thanh kiếm vô hình.'

Mọi thứ từ tiếng nổ siêu thanh đến kết quả đều quen thuộc. Điều khiến nó trở nên tuyệt vọng hơn là tôi biết rằng đây chỉ là một đòn tấn công thăm dò.

Theo thuật ngữ chơi game, đây chỉ là đòn tấn công thường của Irelpi.

"Quý Tộc Sáng Lập Netionpis. Ngươi đã yếu đi trong thời gian bị giam cầm sao?"

"Yếu cái chó ấy...!"

Irelpi lẩm bẩm trong khi nhìn tôi bò lết. Tuy đó chỉ là lời thì thầm, thế nhưng Đại Hư Không đã khuếch đại ngay cả những âm thanh như vậy.

"Nhưng xem ra sự bất tử của ngươi vẫn còn nguyên vẹn."

Nỗi thích thú lóe lên trong mắt cô. Chân và tay của tôi đã được gắn lại như chưa từng bị cắt đứt. Cơn đau nhanh chóng giảm bớt, khôi phục lại sự tỉnh táo của tôi.

'Bây giờ mình hiểu rồi. Mình tuyệt đối không được phản công. Một khi cuộc chiến bắt đầu, mình sẽ không còn quay đầu được nữa!'

Ánh mắt tôi theo bản năng hướng về nơi chân tay tôi đã rơi.

‘Chúng vẫn còn đó! Vậy sự bất tử của Netionpis thực sự dựa vào việc tái sinh.'

Với lý trí đã lấy lại, tôi khẩn trương tìm kiếm các phương pháp trốn thoát.

‘Mình có thể từ bỏ cơ thể này và tái sinh từ những chi đó không?'

Nếu không có hướng dẫn về khả năng của Netionpis, tôi không thể biết được. Hơn nữa, đây không phải là lúc để thử nghiệm thong thả.

Vào lúc đó.

Xoẹt!

Tiếng nổ siêu thanh quen thuộc. Tôi thậm chí không thể phản ứng trước khi lĩnh đòn.

Một đường màu đỏ thẫm từ từ xuất hiện ngang eo tôi. Điều theo sau là hiển nhiên.

"Gyaaaaaaaah!!!"

Phun ra một vòi máu, phần thân trên và thân dưới của tôi tách rời. Cơn đau khác hoàn toàn so với việc mất chân tay.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai nửa bị cắt rời của mình mềm nhũn rơi xuống đất.

Từ góc nhìn của chính tôi, chính xác là vậy, không hơn cũng không kém.

"Guh!"

Sau khi tái sinh, tôi lại đối mặt với Irelpi. Quay đầu lại, tôi thấy phần thân trên cũ của mình vẫn nằm đó, mắt vẫn mở.

Tuy là tôi biết Netionpis có mái tóc đen, song sự kết hợp của đôi mắt đỏ thẫm đáng ngại và làn da trắng bệch bệnh hoạn khiến ngay cả tôi cũng phải nghĩ hắn là "ác nhân".

"Việc ngươi không phản công làm ta ngạc nhiên... Nhưng khả năng này cực kỳ khó chịu."

Ánh mắt của Irelpi dán chặt vào phần thân trên cũ của tôi. Tôi cố tình thử tái sinh từ nửa thân dưới. Rõ ràng không có hạn chế nào về điểm tái sinh.

Vẻ mặt ghê tởm của cô ấy trông như vừa nhìn thấy một con côn trùng kinh tởm.

"Đợi đã Irelpi! Tôi không có ý định chống đối cô!"

"Ý định của ngươi không liên quan đến ta. Ta chỉ đơn giản là thực thi mệnh lệnh của hoàng gia với tư cách là kỵ sĩ hoàng gia."

"Mệnh lệnh của hoàng gia?"

Đôi mắt tôi đột nhiên mở to như tìm thấy ánh sáng.

'Đúng rồi! Ngay từ đầu, Irelpi đã nói cô ấy đang thực thi mệnh lệnh của hoàng gia...!'

Có lẽ vẫn còn chỗ cho đàm phán. Nếu cô ấy đến đây không phải vì mục đích cá nhân mà là mệnh lệnh chính thức của hoàng gia!

"Mặc dù việc phong ấn lại xem ra là không thể, nhưng việc tiếp tục mổ xẻ cuối cùng cũng sẽ làm cạn kiệt khả năng tái sinh của ngươi..."

Tôi ngắt lời cô khi cô đang thản nhiên nói về việc phanh thây.

"Đợi đã, Irelpi. Với tư cách là một Quý Tộc Sáng Lập, tôi yêu cầu điều này. Hãy đưa tôi... đến gặp Hoàng đế!"

Irelpi trông có vẻ hoài nghi.

"Ngươi điên rồi sao? Đem thứ này ra trước mặt Bệ hạ..."

Cắt ngang lời cô, tôi nói với vẻ gần như chắc chắn.

"Không, cô sẽ vui vẻ trình bày tại hoạ này. Bởi vì sắc lệnh của hoàng gia sẽ yêu cầu điều đó."

"Mệnh lệnh của ta là loại bỏ ngươi."

"Đó là sắc lệnh hiện tại."

Tôi cảm thấy tự tin về việc lật ngược các sắc lệnh của hoàng gia. Với địa vị Quý Tộc Sáng Lập và kiến thức của người chơi, điều đó là có thể.

"Cô có phương tiện liên lạc không? Hãy nói với Hoàng đế! Tôi sẽ tiết lộ tất cả bí mật của Quý Tộc Sáng Lập với tính mạng của tôi làm vật thế chấp!"

"Tại sao ta phải tin điều đó?"

"Tin hay không là quyết định của Hoàng đế, phải không? Tôi biết mọi thứ – từ những bí mật của hoàng gia mà ngay cả hắn ta cũng không biết, đến những sự thật ẩn giấu của Đế chế Eld."

Thấy Irelpi do dự, tôi mỉm cười đắc thắng.

"Quá quan trọng để một Chỉ huy Hội Hiệp sĩ đơn thuần tự mình quyết định. Tôi chắc chắn Hoàng đế cần thông tin của tôi."

"Hừm."

"Tôi đã liên tục nói rằng tôi sẽ không chống đối cô. Mặc dù phải chịu sự sỉ nhục khi bị cắt làm đôi, tôi cũng không hề phản công một lần nào."

Nhớ lại trải nghiệm đó mang lại nỗi sợ hãi và tức giận. Khi những cảm xúc sôi sục dâng trào, Đại Hư Không cũng rung chuyển theo.

...Đại Hư Không rung chuyển?

Grrrrr...

'Cái gì thế này? Đáng sợ quá. Đây là hậu quả của thanh kiếm vô hình của Irelpi?'

Hoảng sợ, tôi vội vàng tiếp tục mà không nuốt nước bọt.

"Cơn điên của tôi đã được chữa khỏi từ nhiều thế kỷ trước, sự phẫn uất đã phai nhạt. Nếu tôi được phép sống bên ngoài, tôi không cần địa vị quý tộc hay của cải gì nữa. Vậy nên... hãy truyền đạt sự chân thành của tôi."

Tôi cúi đầu thật sâu, mắt nhắm nghiền. Đã nói hết những gì cần nói, chỉ còn chờ quyết định của Irelpi.

Ngay cả khi cô ấy từ chối, việc giữ im lặng cũng sẽ che giấu lời đề nghị của tôi với tất cả.

Giữa sự căng thẳng ngột ngạt, Irelpi đứng bất động suy nghĩ trước khi cuối cùng thở dài và lục lọi quần áo của mình.

Cô ấy lấy ra một viên đá liên lạc. Tuy chỉ là một cái thông thường, song viên đá của cô ấy lại toát lên vẻ uy tín khó giải thích.

Biểu cảm của Irelpi thay đổi liên tục khi cô ấy giải thích tình hình.

"Netionpis vẫn còn nguy hiểm..."

"Nhưng thưa Bệ hạ...!"

“Hự, thần đã hiểu."

Kết quả đã rõ ràng mà không cần lắng nghe. Hàm của Irelpi nghiến lại và vẻ mặt thất vọng đã nói lên tất cả.

Cô ấy cất viên đá đi và quay ngoắt sang tôi.

Không thể đối mặt với ánh mắt dữ dội của cô ấy, tôi quay đi – một cảnh tượng thảm hại.

"...Quý Tộc Sáng Lập Netionpis, hãy nghe lệnh của Hoàng đế Bệ hạ."

"..."

"..."

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Irelpi chỉ nhìn chằm chằm mà không tiếp tục.

Bị đe dọa bởi ánh mắt áp bức của cô ấy, tôi theo bản năng quỳ xuống. Chỉ đến lúc đó cô ấy mới nói tiếp.

'Đây có phải là câu trả lời đúng không?'

Sau này tôi mới biết đây là nghi thức thích hợp để nhận sắc lệnh của hoàng gia.

"...Và thế là, Quý Tộc Sáng Lập Netionpis sẽ diện kiến Bệ hạ dưới sự giám sát của Irelpi Yustiha."

"Tôi sẽ vui lòng tuân theo."

"Bệ hạ có thực sự hiểu được sự nguy hiểm không vậy? Với tư cách là trưởng ban an ninh, ta phải phản đối...!"

Toàn bộ cơ thể của Irelpi toát ra sự bất mãn. Để trả thù vặt vãnh, tôi giơ ngón giữa ra sau lưng cô ấy.

...Một màn trả thù trẻ con.

Và thế là, cuộc khủng hoảng đầu tiên của tôi ở thế giới này đã kết thúc.

Phải, gã ngốc đó đã nghĩ như vậy.