Web Novel - Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Tồi Tệ Nhất (1)

Một sàn nhà lạnh lẽo, những bức tường cũng buốt giá y hệt. Bóng tối đặc quánh như mực, không thể nhìn thấy gì dù chỉ là một tấc gang, và một không gian rộng lớn đến vô lý. Đây là tất cả các yếu tố cấu thành nên khung cảnh tồn tại hiện tại của tôi.

Ngay cả màu xanh phổ biến của cỏ dại hay tiếng côn trùng rả rích an ủi cũng không thể tìm thấy ở đây. Tôi đã bị buộc phải chấp nhận điều đó từ lâu – niềm hy vọng có ai đó giải cứu mình chẳng qua chỉ là một sợi dây thừng mong manh, mục nát.

"Uuuaaah..."

Một tiếng rên rỉ yếu ớt vang vọng qua cái hốc lạnh lẽo, ẩm ướt. Phải, đó là tiếng rên của chính tôi. Theo sau là những tiếng la hét co giật đập vào bốn bức tường kín một cách tàn nhẫn.

"Uwaaaaaaaaah!!!"

Rầm! Rầm! Rầm!

Tôi vừa gào thét, vừa đập vào cánh cổng khổng lồ không có dấu hiệu mở ra. Bất cứ ai chứng kiến cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ tôi đã hoàn toàn phát điên.

Đau đớn là tôi cũng biết vậy. Rằng sẽ không bao giờ có ai tìm thấy tôi. Nếu có ai đó chỉ trỏ và lăng mạ tôi, tôi thực sự sẽ níu lấy họ mà khóc nức nở không kiểm soát.

Bởi vì nơi tôi bị mắc kẹt – chính xác hơn là bị triệu hồi – là Đại Hư Không, nơi không một ánh mắt nào chạm tới.

"Làm ơn cho tôi ra ngoàiiiiiii!!!"

Tôi tiếp tục cơn thịnh nộ của mình với tất cả sức lực. Mỗi cú va đập từ các bộ phận cơ thể tôi đều tạo ra những tiếng động lớn đáng kinh ngạc – kết quả của sức mạnh thể chất kinh hoàng.

Ấy vậy mà Đại Hư Không vẫn kiên cố, không hề có một vết xước.

"Uwaaaaah!"

Đây là nghi thức quen thuộc của tôi mỗi khi tâm trí tôi tỉnh táo. Một nỗ lực giải phóng năng lượng tối đa để ngăn chặn sự xói mòn tinh thần trong không gian chật hẹp này. Dù nó có thực sự hiệu quả hay không, tôi cũng tự cho rằng ít nhất mình vẫn chưa phát điên.

"Tại sao mình phải chịu đựng điều này? Đã bao nhiêu năm rồi? Một năm? Hai năm? Mình không biết. Cảm nhận về thời gian của mình đã hoàn toàn biến mất. Liệu một ngày nào đó mình có quên mất cách nói luôn không?"

Tôi liên tục lẩm bẩm một mình. Nếu không, tôi sợ mình sẽ mất hơn một nửa vốn từ vựng mất. Không đùa đâu – đôi khi tôi không thể nhớ ra từ nào để mô tả tình huống kinh tởm này.

"Làm ơn ai đó tìm tôi đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tìm Easter egg đi... Thực sự không có người chơi nào sao? Đây là thực tế ư? Làm thế nào tôi lại..."

Nhớ lại quá khứ, tôi gục xuống và khóc nức nở. Mặc dù do khóc quá nhiều, nên ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra bình thường được nữa.

Tình trạng khốn khổ này là do một trò chơi chết tiệt gây ra. Phần tiếp theo của <Eldchain>, một trò chơi tôi yêu thích, đã đưa tôi đến đây.

Phần mới của loạt game nổi tiếng là khó nhằn này giống như cơn mưa giữa hạn hán đối với một người hâm mộ cuồng nhiệt như tôi. Lấy bối cảnh trong một thế giới giả tưởng với cốt truyện đầy tính hành động, <Eldchain> có một lượng fan hâm mộ đáng kể – trong đó có tôi.

Có lẽ nhờ kinh nghiệm với các phần trước, tôi đã phá đảo trò chơi với tốc độ nhanh hơn không thể so sánh được so với những người khác.

Tốc độ chơi đáng kinh ngạc của tôi khiến những người quen phải há hốc mồm kinh ngạc.

Sau khi nhanh chóng kết thúc phần mới của <Eldchain>, tôi bắt đầu tìm kiếm các yếu tố ẩn. Loạt game này luôn chôn giấu nhiều bí mật, khiến các game thủ phải đầu tư vô số giờ.

Vào ngày thứ ba, cuối cùng tôi đã phát hiện ra một bản đồ ẩn. Một sự trùng hợp không thể tin được đã xảy ra một cách hoàn hảo. Ngay cả tôi, người khám phá đầu tiên, cũng không biết mình đã đáp ứng những điều kiện gì để bước vào.

Khi tôi bước vào bản đồ với tâm trạng phấn khích dâng trào, một thông báo xuất hiện:

[Đặc Quyền dành cho Người Khám Phá Đầu Tiên! Cơ hội trở thành một phần của <Eldchain>. (Chấp nhận/Từ chối)]

Lúc đó tôi không hề biết. Rằng câu nói ngắn ngủi này sẽ trở thành bước ngoặt định mệnh đảo ngược cuộc đời tôi. Nếu có thể quay lại, tôi thà bẻ gãy ngón tay mình để ngăn việc đó lại còn hơn.

“Uầy, điên rồ thật."

Một cách ngu ngốc, đó là những gì tôi đã thốt lên.

Khi đó, tôi nghĩ nó chỉ mang tính chất kỷ niệm – như để lại biệt danh của người khám phá. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ vậy.

Cạch!

Là một game thủ nhiệt huyết, tôi đã chấp nhận mà không chút do dự. Đó chính là sai lầm. Khi nhấn chấp nhận, tầm nhìn của tôi lóe lên màu trắng khi ý thức chìm xuống dưới bề mặt của giấc ngủ.

Khi ý thức quay trở lại, tôi không thể tin vào mắt mình. Chính xác bản đồ tôi vừa phát hiện trong <Eldchain> trải dài trước mắt tôi.

Một khoảng không u ám, rộng lớn, lạnh lẽo ở đâu đó.

Chính là Đại Hư Không đang giam giữ tôi bây giờ.

"Bị mắc kẹt ở đây đã đủ sốc rồi, nhưng có ai thèm hoàn thành các điều kiện mờ mịt để đến đây chứ?!"

Đại Hư Không này là một "Easter egg". Không thể tiếp cận thông qua cách chơi thông thường. Một nội dung ẩn chỉ có thể truy cập sau khi đáp ứng các điều kiện cụ thể và thực hiện một số hành động nhất định gần đó.

Và nội dung của Đại Hư Không trống rỗng này… chính là tôi. Chính xác hơn, là cơ thể mà tôi sở hữu – Netionpis.

Tôi không biết lai lịch chính xác của Netionpis. Nếu không có cuốn nhật ký tìm thấy trên cơ thể này, tôi đã phát điên vì không thể tin được.

Cơ thể này – Netionpis – rõ ràng là người đóng góp vĩ đại nhất cho việc thành lập Đế chế Eld, bối cảnh của <Eldchain>. Hắn được ban cho quyền lực mạnh nhất đế chế trong lịch sử, song hắn vẫn chỉ là con người. Trước cái chết, Quý Tộc Sáng Lập và nô lệ đều bình đẳng.

Hắn đã tiến hành đủ mọi loại nghiên cứu để trốn khỏi lưỡi hái của Thần Chết. Nhưng các thí nghiệm thách thức quy luật tự nhiên mang lại rất ít kết quả. Trong cơn tức giận, hắn đã chọn phương pháp tồi tệ nhất – chà đạp lên phẩm giác của mạng sống mà không do dự.

Hồ sơ sau đó không rõ ràng, nhưng cuối cùng hắn đã giành được trái cấm bất tử.

Có lẽ đã chọc giận trời cao chăng? Hắn đồng thời có được cơn điên không thể kiểm soát cùng với năng lượng hắc ám.

Netionpis cuối cùng đã bị bắt giam vì các thí nghiệm vô nhân đạo và sự điên cuồng, bị phong ấn trong Đại Hư Không – bởi nhân vật chính và nữ chính đầu tiên của <Eldchain>.

Vì tôi không biết thiết lập này, nên có lẽ nó được lên kế hoạch để phát hành trong tương lai… nhưng bây giờ điều đó không quan trọng.

"Tôi muốn ra ngoài. Muốn ra ngoài. Muốn ra ngoài. Muốn… ra ngoài……."

Làm ơn, tôi cầu xin.

Nếu thả Quý Tộc Sáng Lập này ra, tôi sẽ sẵn lòng liếm giày. Rửa sạch từng tấc từ đầu đến chân bằng lưỡi của mình. Sẵn sàng bò như chó hoặc chạy như ngựa.

"Haha, vẫn không thể, hả? Sau từng ấy thời gian. Dù lạc quan như mình, chuyện này cũng thật vô vọng..."

Thế rồi.

Uuuuung-

Một âm thanh quen thuộc vang lên. Một âm cùng hoài niệm mà tôi đã chờ đợi từ lâu.

"Đây là?"

Uuuuung- Uuuuung-

Không nhầm được.

Dù mất bao lâu, tôi vẫn luôn nhớ đến âm thanh này. Giống hệt hiệu ứng khi bước vào Đại Hư Không của Netionpis trong game.

"Âm thanh phá vỡ phong ấn! Ngay lúc này sao? Không, thời điểm thì có vấn đề gì!"

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Cánh cổng khổng lồ cọ xát xuống mặt đất với âm thanh đục ngầu. Đồng thời, bụi bắt đầu bay mù mịt bên trong hốc.

Kít...kít...két!

Cuối cùng, cánh cổng sắt khổng lồ di chuyển một cách rõ rệt. Đối với tôi, nó giống như một người khổng lồ đang từ từ dang rộng vòng tay – một thiên thần khổng lồ nhân từ cứu vớt tôi.

"Sụt sịt, sụt sịt."

Nước mắt chảy ra không kiểm soát khi tôi thấy ánh sáng dần lọt vào. Có lẽ vì mắt tôi đã yếu đi khi phải chịu đựng bóng tối ngột ngạt suốt nhiều năm.

"Nức nở, hức... Cuối cùng cũng thoát. Mình sắp ra ngoài rồi! Thật mừng vì mình còn sống!"

Cánh cổng khổng lồ mở đủ cho bốn hoặc năm người đi qua. Tôi chạy không chút do dự. Nếu nó đóng lại lần nữa, tôi thà chết còn hơn chịu đựng thêm.

Đối với người đã nếm trải hy vọng, việc rơi trở lại tuyệt vọng còn đau đớn hơn cả việc chạm đáy.

Ngay khi tôi đến ngưỡng cửa, ánh sáng cuối cùng cũng chiếu vào võng mạc của tôi.

Một giọng nữ trong trẻo vang lên:

"Năng lượng hắc ám nham hiểm gì thế này! Nếu Nhà Quý Tộc Sáng Lập còn sống, hãy lập tức đối mặt với thanh kiếm...?"

Cô còn chẳng kịp dứt câu.

"Tôi vô cùng biết ơn, ân nhân của tôi!"

Vụt!

Nghe thấy giọng nói của cô, tôi tự động quỳ xuống và lạy một cách kính cẩn, dâng trán của mình lên.

Một cái cúi đầu hoàn hảo.

Đà chạy của tôi không hề thấp, vì vậy tôi trượt trên sàn trong tư thế cúi đầu này, và rồi đến ngay chân cô gái.

"Ôôôô! Bên ngoài. Thế giới bên ngoài... hức. Tôi có thể báo đáp lòng tốt này bằng cách nào đây..."

"...Nham hiểm... nham hiểm...? Năng lượng...?"

Cô gái chỉ nhìn tôi đang sụt sùi dưới chân cô ấy với vẻ bối rối.