NGÀY 57
BUỔI TỐI
Nếu đẩy chuyện lên cao và đổi góc nhìn, thì chỉ có bị ăn quả lừa thôi.
GIAO ĐOẠN: QUÁN TRỌ BẠCH BẠI
ANGELICA RẠNG RỠ. Chắc cô ấy đã lo lắng lắm. Khi trở về phòng, cô ấy thấy Haruka-kun đang ngủ say như một đứa trẻ. Sau khi cậu thức trắng đêm xây dựng một ngôi làng, việc cậu kiệt sức cũng là điều dễ hiểu.
Cậu hiếm khi ngủ. Và ngay cả khi ngủ, cậu cũng ngủ rất nhẹ. Giấc ngủ ít ỏi của cậu dường như bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Nhưng bây giờ, cậu ngủ rất say. Cậu đã đến ngôi làng đổ nát, xây dựng lại nó, dựng một tượng đài, và nghe lời cảm ơn của những người dân làng sống sót.
Haruka-kun sợ lòng biết ơn, nhưng sáng nay, cậu đã trưởng thành hơn một chút. Cậu không nở một nụ cười giả tạo. Cậu trông có vẻ buồn, như mọi khi, nhưng cảm xúc được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt cậu. Và cậu đã không từ bỏ, hay quên đi, hay vượt qua nó. Cuối cùng cậu đã tìm được sự cân bằng trong trái tim mình. Cậu thừa nhận nỗi buồn của mình, nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước bất chấp điều đó.
Tôi đã không thấy khuôn mặt của Haruka-kun như vậy từ rất lâu rồi. Cậu đã trưởng thành hơn một chút. Chà, cậu có thể đã vội vã trải qua đủ loại trưởng thành của người lớn, loại mà khó có thể mô tả là nhỏ bé, hết đêm này qua đêm khác, nhưng—tôi có thể nói rằng cậu đã trưởng thành hơn một chút từ nụ cười trên khuôn mặt cậu sáng nay.
Các bạn nữ trong lớp chúng tôi luôn ghen tị với các chàng trai. Họ có thể ngốc nghếch, như trẻ con, quậy phá và là thanh thiếu niên, là baka, là otaku, tức giận, phát điên—chúng tôi ghen tị với họ về điều đó. Lần duy nhất bọn tôi thả lỏng là khi cả nhóm hoảng hốt vì các đơn hàng bổ sung hoặc đi càn quét trong một đợt giảm giá. Đó là những lối thoát duy nhất tụi tôi có để thể hiện giá trị của mình. Đó là những lần duy nhất mọi người có thể mỉm cười.
Các nữ sinh đều thừa nhận rằng họ đã ngạc nhiên khi thấy một nụ cười trưởng thành như vậy trên khuôn mặt cậu sáng nay. Đó là một sự nhẹ nhõm. Và một chút phấn khích.
Tôi đã không nhìn thấy nó trong một thời gian dài. Rất, rất lâu. Ngay cả Angelica-san, người luôn ở bên Haruka-kun, cũng vui hơn bình thường. Tôi cá là lần đầu tiên cô ấy được nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc khi ngủ của cậu. Tôi biết cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.
“Tớ muốn xem cậu ấy trông như thế nào khi ngủ!”
“Không được,” tôi nói, “tớ không muốn cậu ấy bị đánh thức bởi những người nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Tất nhiên là không!”
“Chán thế.”
“Câu trả lời là không!”
Nhưng tôi biết cậu vẫn còn buồn, rằng cậu vẫn cảm thấy tội lỗi. Đó chính là con người cậu. Cậu sẽ không bao giờ quên thảm kịch đó. Cậu có lẽ vẫn nghĩ đó là lỗi của mình. Không ai có thể cứu cậu khỏi điều đó.
Cậu là kiểu người phải chịu đựng vô tận từ những điều không phải lỗi của bất kỳ ai. Nếu có ai đó có thể cứu cậu, đó sẽ là kiểu người có thể giải cứu mọi người khỏi những lời sáo rỗng vô giá trị: “Thật không may.” “Không ai có lỗi cả.” Cậu ở ngoài tầm với của chúng tôi.
Muyun muyun.
“Này, quay lại đây, Slimey!”
Núng nính!
Slimey có vẻ khó chịu vì Haruka-kun không chơi với nó tối nay. Đúng là một cục slime được chiều hư.
Cô chủ cửa hàng tạp hoá có thể hiểu được khái niệm về sự thỏa hiệp. Ý nghĩa của việc không thể cứu người khác. Phải đạt được một sự thỏa hiệp trong trái tim mình. Có thể vạch ra ranh giới—cô ấy biết.
Sau tất cả những đau khổ tuần hoàn mà cô ấy đã trải qua, cô ấy biết cậu cảm thấy thế nào. Cô ấy đẩy cậu đi vì điều đó, vì cô ấy biết không có cách nào thực sự cứu được người khác. Nhưng ngay cả khi họ không thể cứu tất cả mọi người, họ vẫn khao khát cứu được càng nhiều người càng tốt. Nỗi buồn đến từ đó. Đó là lý do tại sao cậu có vẻ già dặn hơn. Và mạnh mẽ hơn. Các chỉ số của cậu không thay đổi, nhưng cậu chắc chắn mạnh hơn. Được mài giũa bởi cảm xúc của mình.
Haruka-kun giờ đã đạt được một sự thỏa hiệp. Cậu biết rằng mình không thể cứu tất cả mọi người. Cậu đã từng than thở rằng mình chỉ biết cách giết người. Nhưng bây giờ, cậu chấp nhận rằng việc giết quái vật giúp ích cho mọi người. Đó cũng là một chút trưởng thành.
Lớp phó A bình luận: “Cậu ấy có vẻ quyết tâm hơn.”
“Nụ cười của cậu ấy buồn quá.”
“Nhưng bữa tối đó… Thịt lợn cốt lết…”
“Đúng vậy!”
Không ai muốn đánh thức cậu. Tất cả đều mong đợi những điều lớn lao, vì vậy chúng tôi đã không ăn bữa ăn mà quán trọ đã chuẩn bị cho cả lớp. Thật không may, Haruka-kun nói rằng việc tạo ra nước sốt tonkatsu đích thực là không thể trong thế giới này.
“Chào buổi sáng, hay tui nên nói là, chào mừng trở lại? Được rồi! Tui nên làm bữa tối, hay mấy cậu đi tắm? Hay là mấy cậu muốn đi săn mấy tên Ota?”
“Bữa tối!” mọi người reo hò.
“Cậu đã nói rằng cậu sẽ làm tonkatsu và tớ đã mơ về nó cả ngày!”
“Làm ơn đừng săn tụi này mà!” mấy tên Ota kêu lên.
Tôi đã nghĩ cậu ngủ say đến mức ngay cả Phát Hiện Hiện Diện cũng không thể đánh thức cậu. Nhưng khi cậu bước xuống cầu thang với vẻ mặt trống rỗng, cậu đã sử dụng Luân Chuyển Ma Pháp và Thao Túng Ma Pháp. Hoàn toàn sẵn sàng chiến đấu!
“Tonkatsu!!”
Với những miếng thịt lợn cốt lết đã được chuẩn bị và tẩm bột sẵn, chúng bay lơ lửng trong không khí và vẽ ra những hình xoắn ốc phức tạp xung quanh cậu, xèo xèo trong không trung. Bụng chúng tôi réo lên khi mùi thơm của cốt lết chiên lan tỏa trong không khí.
“Chỉ cần nghe tiếng nó chiên thôi—tớ biết nó ngon rồi!”
“Âm thanh và mùi thơm thật hoàn hảo khi đi cùng nhau!”
Những chiếc đĩa bay ra khỏi túi đồ của cậu và nhảy múa khắp phòng, múc lấy các phần ăn khi dây thép đao tốc độ cao của Ma Thủ của cậu thái nhỏ bắp cải. Với việc thêm nước sốt, chúng đã hoàn thành, và bay đến các bàn ăn. Cơm mới nấu cũng theo sau ngay lập tức, và những bát súp nấm xuất hiện tiếp theo. Nó quá hoàn hảo, và chỉ mất chưa đầy ba phút. Âm thanh và mùi thơm đã làm cho bữa ăn trở nên ngon miệng trước cả khi tôi kịp ăn miếng đầu tiên. Thời gian chờ đợi ngắn ngủi cảm giác như cả một thế kỷ. Tôi muốn giúp, nhưng không thể, vì vậy tôi chỉ có thể chờ đợi, nhưng thời gian trôi qua thật chậm... Không ai có thể cưỡng lại tiếng xèo xèo của thịt lợn cốt lết!
“Sẵn sàng rồi! Bữa tối đã dọn ra ấy? Có đủ cho phần ăn thêm! Mua hai tặng không! Tám trăm ele một bữa!”
“Ăn thôi!”
“Tớ sẽ lấy phần ăn thêm, nhanh lên!”
“Itadakimasu!”
“Tớ muốn đặt trước phần ăn thêm, được không?”
“Cái này đỉnh quá, ní!”
Phòng ăn tràn ngập tiếng nhai và tiếng giòn tan của hạnh phúc, làm sống lại một trong những ký ức đã mất của chúng tôi. Cậu muốn mọi người có tất cả mọi thứ! Cậu thực sự có thể mang mọi thứ từ Nhật Bản trở về, ngay cả những trải nghiệm không thể như thế này. Rốt cuộc, cậu là người tham lam nhất trong cả lớp—đó là lý do tại sao tôi biết cậu sẽ không bao giờ từ bỏ.
“Ngon quá!” Một trong những cô gái khóc vì vui sướng.
“Vị như ở nhà!”
Dù chúng tôi đã mất tất cả khi bị kéo vào thế giới này, bọn tôi đã lấy lại được một thứ khác. Re:Zero – Ăn Tonkatsu Tại Dị Giới!
“Tớ nghĩ cái này có thể ngon hơn cả tonkatsu ở quê nhà?”
“Thịt bí ẩn này có vị giống hệt thịt lợn, tớ nghiện luôn rồi. Cậu có nghĩ nó có móng vuốt và răng nanh không?”
Haruka-kun mắng Kakizaki-kun và bạn bè của cậu ấy vì đã lấy phần ăn thêm trong khi họ vẫn đang ăn phần đầu tiên. Các bạn nữ cũng thèm thuồng nhìn những phần ăn thêm. Đừng quên để lại một phần cho Haruka-kun, hiểu chưa? Cậu ấy sẽ trả thù bằng cách làm tụi mình phá sản lần nữa! Và để lại thêm phần ăn cho tớ nữa! Phải đủ cho ba phần mỗi người!
“Thêm phần nữa, làm ơn!” mọi người hét lên.
Đó là một cái bẫy! Tại sao Haruka-kun lại lôi củ cải bào ra sau khi tôi đã ăn thêm hai phần? Nó tính thêm tiền?! Một kế hoạch xảo quyệt như vậy, và tôi đã mắc bẫy!
Cậu thậm chí còn làm món tráng miệng! Một loạt các loại mousse trái cây?! Món yêu thích của tôi, và cậu đã chuẩn bị bốn vị khác nhau! Trước khi đi tắm, chúng ta cần phải tập luyện và thể dục! Tôi đã không còn đếm được mình đã tiêu thụ bao nhiêu calo. Đến lúc đăng ký vào Trại Huấn luyện của Đội trưởng Angelica. Cứ làm tới đi!
