Cách phục hồi sư sử dụng pháp thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Tập 01 - Chương 13

Sau khi thể hiện quyết tâm của mình cho chị Rose, sau cùng vẫn là bị phạt.

Rose, đã đóng đinh lời mình nói xấu chị ta vào trong tâm trí, nhốt mình và cho hoàn thành một bài luyện tập như địa ngục nữa. Mình không còn nhớ gì xảy ra hôm qua, chắc hẳn là một trải nghiệm kinh khủng nào rồi.

Khi mình tỉnh dậy, mình đang nằm trên giường trong phòng cũng với Tongs nhờ cách nào đó.

Không có thương tích hay mệt mỏi trên người, nhưng tâm trí mình kiệt quệ, và sắc mặt tái nhợt mà không hiểu được mọi chuyện.

“Mình đã làm cái quái gì nữa…”

“Ồ, cậu dậy rồi à, Usato?”

“Đã lâu rồi em mới gặp lại Tongs và mọi thứ trong phòng này.”

Sau khi rời khỏi giường, Tongs ở đấy với vẻ mặt nghiêm nghị.

Chắc hẳn là điềm báo vận may tới khi thứ mình thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là khuôn mặt có thể khiến bọn con nít chạy ngay tức thì này.

“Hừ….”

“Này, sao cậu lại thở dài cơ chứ, anh đang mong chờ chú mày bị ném vào rừng và trở lại với mồm im lặng hơn một chút chứ. Giờ chẳng còn chút hi vọng gì nữa rồi.”

Nói thẳng ra thì, mình chỉ im lặng khi không ở gần Tongs và bốn kẻ kia.

Vừa chào hỏi và trò chuyện chút sau lâu ngày, mình cũng thay quần áo xong xuôi, ăn sáng trong phòng ăn, và đi ra ngoài khu nhà ở.

Khi ra ngoài, không quên đổ đầy một rổ quả mượn từ căng tin và đem ra chuồng ngoài của Blurin.

Mình ngó vào trong chuồng và thấy Blurin, một con gấu xanh dương, nằm trên đống rơm.

“Blurin, mày dậy chưa?”

“……..Gừ?”

Có vẻ giờ mới dậy.

Mình vuốt ve chào Blurin và giơ ra cho ẻm thấy rổ táo trước mặt.

Ngửi qua một chút đống hoa quả được dâng cho, và há miệng ăn ngấu nghiến.

“Được rồi, được rồi.”

“Hù… hù.”

Nhai thật chậm rãi, mình đưa cho Blurin một quả nữa để đớp. Không có quên vuốt ve bé với tay còn lại.

Thật là bộ lông dễ chịu cộng với việc rất ít nói.

Cảnh mình ngấu nghiến và đút hoa quả cho Blurin chắc trông rất kinh tởm với mọi người khác.

“Em ở đâu à, chị đang tìm em đấy.”

“Đoàn trưởng? Có chuyện gì vậy? Đã đến giờ tập luyện đâu.”

Từ cổng vào, Rose tiến tới với vẻ mặt sưng sỉa.

Bình thường chị ta sẽ trông khó động như vậy, nên có đừng có nghĩ quá nhiều về việc này.

“Cho bài tập hôm nay… Tên nó là gì vậy?”

“Ý chị là Blurin?”

“Bờ…. rin? Đấy là tên á?”

Khi Rose hỏi tên của Blurin, mình đã giải thích cho chị ta cách chơi chữ của mình.

Rồi chị ta đảo mắt như liếm vành đĩa. Thật là một biểu cảm hiếm có, trông thật mới mẻ.

“Mày có ổn không khi có một cái tên như vậy?”

“Hể, đấy không phải cái tên rất hay sao? Nè, Blurin.”

“Kapu”

Nó cắn cái tay mình giơ ra để vuốt ve đầu nó.

Mình chắc đây chỉ là vì Blurin ngại ngùng thôi.

Đây chỉ là cách thể hiện cảm tình của đứa trẻ này thôi, nên không có mấy đau đớn gì cả.

“Nhìn nè, em cũng thích Blurin.”

“Ồ, vậy hả? Thế hôm nay chúng ta sẽ có Blurin tham gia em trong việc luyện tập.”

Mình và Blurin?

Giải thoát cái tay đang bị cắn, Blurin nghiêng đầu và ngước lên nhìn Rose.

“Nó cũng là một thành viên của đội cứu sinh, chị có nên cho em nó tham gia luyện tập với em không?”

“Hmmmm, mày đi được không? Blurin?”

Khi lời nói hướng về ẻm, Blurin, sẽ tự hiểu được mọi từ, rít lên như để trả lời cho bản thân.

“Trông có vẻ em ấy sẵn sàng tham gia đấy.”

“Sắp đến giờ rồi, em sẽ có mặt ở đấy sớm thôi.”

Mình dẫn Blurin và đi ra khỏi doanh trại với chị Rose.

Vì lí do nào, mình lại phấn khích về buổi luyện tập đặc biệt sau rất lâu.

….. Ồ hay, có thể mình đã bị huấn luyện để cảm thấy như vậy?

·

“Được rồi, Usato, Blu…. Hãy cõng Lynn và chạy đi.”

“Dạ?”

Mình không hiểu sao chị ta gọi cả Blurin, nhưng mình lại tò mò về một thứ khác hơn.

Sao mình lại phải bế cả Blurin mà không phải chạy cùng bé nó?

“Đừng nói nữa, chị sẽ cho thêm cả tạ lên và cho chạy với Blurin trên vai đấy.”

“Cả tạ nữa!?”

“Thật tự nhiên, phải không? Một con gấu nặng hơn con người chỉ một chút, nên nó sẽ vừa chuẩn. Đây là luyện tập mô phỏng chiến trận thật. Giả sử con gấu là người cần phải được giải cứu và trong khi phải tiếp tục chạy. Đừng có đến việc làm láo, cứ làm như thể đây là trận đánh thật đi.”

….Hah, mình hiểu rồi….

Mặc cái áo khoác như bộ vest có tạ.

Cảm thấy cảm giác tạ trên cơ thể thật quen thuộc, mình nhấc bổng Blurin lên trên lưng.

Không nặng chút nào cả, mình có thể làm được.

“Em không sao chứ? Blurin.”

“Gùa”

Blurin vuốt ve đầu mình.

Bằng cách cõng Blurin, phần trên của mình được phủ bởi lớp lông mềm mại của Blurin, và mình cảm thấy thật thư thái.

Chị ấy đang ngồi đợi dưới bóng cây và mình chạy tới réo chị dậy.

“Fufufu, đoàn trưởng, em sẽ cho chị thấy sự kết hợp của em và Blurin!!”

“Đừng có phỉ vào mặt tôi nữa, chạy đi.”

Mình thấy tội cho chị ấy, rõ ràng đã bị kích động, và bắt đầu chạy mà nghiêng về phía trước thêm chút.

Đoạn đường mình chạy qua rừng quanh khu mình luôn tập luyện. Vòng quanh mảnh đất không hề lớn mấy.

…. Tâm trí và cơ thể mình đều thật nhẹ nhàng. Mình không biết có phải thời gian sinh tồn trong khu rừng đã kiên cố cơ thể của mình lại. Hay là cơ bắp và xương mình đã khỏe hơn với việc liên tục hồi phục mình nhận được trong trận đánh với con rắn?

“Không phải vậy nghe giống những bộ manga sao?”

“Gu?”

“À, tao xin lỗi, xin lỗi.”

Trong khi chạy, ma pháp hồi phục phát ra như một lớp màng mỏng bao phủ cả cơ thể mình.

Độ hiệu quả của nó thấp hơn so với nếu tập trung lại, nhưng lại có thể hồi phục đều phụ thuộc vào cường độ ma pháp. Không có nó, mình chắc hẳn đã theo nổi bài tập của chị Rose.

Mình đã bắt đầu chạy với tốc độ ổn định khoảng hai tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có cảm giác mệt mỏi. Mình vẫn đang tiết kiệm ma pháp, và mình sẽ không thể làm được đến vậy nếu không nâng ma pháp của bản thân lên.

“Mình vẫn còn có thể tiếp tục….”

Đã khoảng bốn giờ từ lúc mình bắt đầu chạy rồi.

Đến lúc này, mình bắt đầu cảm thấy khó chịu trong cơ thể.

Chân mình bắt đầu nặng trĩu và phải vật lộn với việc thở. Mình vẫn còn năng lượng, nhưng có gì đó đang cản trở quá trình của mình.

….

Blurin trên lưng run lên trong lo lắng, nhưng mình không thể trả lời luôn.

Dần dần, cơ thể mình trở nên nặng nề, và tốc độ của mình chậm và chậm hơn. Khi mặt trời lơ lửng ngay trên đầu, mình ngã gục ra ngay đấy, làm rơi Blurin, và ngửa lên trên trời.

“Hự, hự, hự…. Cái gì đây…. Cái này…….”

Trước khi nhận ra, ma pháp của mình đã cạn.

Nếu chỉ là phục hồi mệt mỏi, mình đúng ra phải còn thoải mái kể cả nếu dùng cả nửa ngày,…..

Trong khi vẫn còn nằm ườn ra, Rose, đang đọc sách dưới tán cây, tiếp cận mình và nhìn thẳng vào mặt mình.

“Giờ em hiểu chưa? Đó là khả năng vật lý của em dưới sự giả định là em đang cõng một người trên lưng đấy.”

“Chỉ là giả thuyết thôi… chị đã?”

“Cơ thể của người thật là một thứ thú vị, và cường độ mệt mỏi tích tụ thay đổi phụ thuộc vào cường độ. Giả sử Blurin em cõng theo là một người, em chắc chắn sẽ hết công lực sớm hơn bình thường nếu em chạy như thường lệ trên chiến trường.”

“Vậy em nên làm gì?”

“Làm quen với điều đấy, hoặc có một ý trí sắt thép và khả năng quyết đoán để không phải sợ hãi nữa. Chị sẽ bắt đầu bài tập này bắt đầu từ hôm này. Nhìn đi.”

Rose đặt một tay có ánh sáng xanh lên đầu mình.

Ánh sáng ấm áp bao phủ mình, đồng thời, mệt mỏi trên cơ thể tan biến đi. Mình không nghĩ ma pháp sẽ quay lại luôn, nhưng mình đã hồi phục đủ để tự đứng được.

“Cảm ơn chị.”

“Bây giờ, hãy cố khôi phục ma pháp của mình, và chúng ta sẽ lại tiếp tục vào buổi chiều.”

… vì lí do nào đó, con người này thật biết cách chăm sóc cho mình.

Chị ấy không quay về vương quốc khi mình đang ở trong rừng, chị ta đã ở trong rừng cùng.

Thêm bất ngờ nữa, là một người yêu động vật.

“Cái …. Đoàn trưởng?”

“Hửm?”

“Chị là Tsundere à.”

“Từ đấy nghĩa là gì?”

“Không có gì đâu.”

Mình không muốn mọi người biết được từ này, nên mình quyết định sẽ giữ nó trong thâm tâm.

“….. Được rồi, bắt đầu chạy quanh lâu đài và thị trấn của lâu đài trong chiều nay.”

“…… Cái? Là có thêm cả Blurin trên lưng nữa à?”

“Còn cái gì cho cậu nữa?”

Không phải thế sẽ khiến nhiều người để ý đến mình ư?