Một cuộc đời của sự nhàm chán.
Gia đình mình, ngôi nhà, trường học, bạn cùng lớp, bạn bè, mọi thứ với mình chỉ như trắng và đen, và mình chán vô cùng tận.
Mình ghét bản thân vì có thể làm mọi thứ. Thế nên khi mọi người hỏi về tương lại…. Mình không thể tìm được thứ để theo đuổi vì mình có thể làm được tất cả mọi thứ mình muốn và cả những thứ mình không muốn, nên mình rất ghen tị với cái “Giấc mơ” mà mọi người thường nhắc đến.
Mình thích những câu chuyện giả tưởng, phiêu lưu hoặc khoa học viễn tưởng…. Mình thấy rất kì thú với những câu chuyện có nhân vật sinh sống ở thế giới phiêu lưu giả tưởng. Không phải vì những đoạn lãng mạng, gay cấn hay lịch sử…. Thứ mình thích là những câu chuyện khác xa với đời thường.
Điểm mấu chốt là mình bị thu hút bởi những thứ không thực tế, khác với cái cuộc sống hiện tại của mình.
Mình muốn thoát khỏi sự kì vọng của gia đình, thoát ra khỏi sự ghen tị với người em trai, và thoát khỏi sự đố kỵ với mọi người khác, thoát khỏi những ánh nhìn luôn hướng tới mình.
Thậm chí mình đã muốn thoát khỏi thế giới đó.
“Em ước mình không hề có chị gái!!”
Những lời được em trai mình nói ra.
Người em trai lăng mạ mình với đôi mắt ứa nước và giọng nói run rẩy.
Mình đáng lẽ phải đối xử với em ấy như bình thường với tư cách là chị gái.
Sai lầm của mình bắt đầu ở đâu?
Không được, đây chỉ là cái cớ, chắc chắn đã có sự rặn nứt. Những lời nói của cha mẹ, được trích dẫn lại mọi ngày. Trái tim của người em trai, luôn bị so sánh với mình, ngày càng kiệt sức.
Mình hiểu bố mẹ không có ẩn chứa ác ý. Nhưng vì chính em ấy thiếu sót sự thấu hiểu, mà lời của họ xuyên qua con tim của em như con dao nhọn nhất được mài dành riêng cho em.
Em trai mình chỉ muốn nhận được tình cảm từ cha mẹ. Em ấy chửi rủa mình chỉ vì em ấy là người duy nhất không nhận được, và mọi chuyện từ đấy mà tan vỡ.
Đúng rồi, đó là lỗi của mình.
Bởi vì mình vẫn ở đấy mà mình không thể giả vờ như đó không phải là lỗi tại mình được…. Mong muốn của mình, người được nhìn thấy chỉ qua vỏ bọc bên ngoài, có thể biến mất tới một nơi thật xa nơi này…..
·
“……Hự…..hứ?”
Một giấc mơ mình không hề thoải mái gặp lại.
Khi mình tỉnh lại, cảm giác khó chịu trong cái cơ thể lười biếng này, vì lí do nào mà toàn bộ quần áo của mình lại ướt hết này.
Khi mình đảo mắt xung quanh, có thể thấy hàng cây mọc quá khổng lồ và dòng sông chảy chậm rãi.
Tại sao mình lại ở đây? Đúng ra, mình phải cùng Usato và vài người khác đi ra ngoài thành để huấn luyện từ sáng sớm chứ, và rồi bắt gặp băng cướp, và rồi bị tấn công bởi quái thú…… Và
“Đúng rồi! Usato-kun!!!”
Sau khi mình nhớ lại mọi thứ, khuôn mặt mình tái sắc và cố tìm Usato-kun, người đã bảo vệ mình.
“….Wow.”
“Ổn rồi……em ấy ở đây.”
Usato-kun đang nằm úp xuống cạnh mình, có vẻ bất tỉnh.
Vô số các vết rách ở trên quần áo em ấy.
Em ấy đã bị dính đòn do quái thú trong khi bảo vệ mình, và cả hai bọn mình bị hất văng lên trời. Mình không còn nhớ gì xảy ra sau đó, nhưng mình nghĩ bọn mình đã ngã xuống dòng sông và trôi đến tận đây.
Nếu là vậy…
“Usato đã cõng mình đến đây bằng…..”
Đảo mắt lên trên thượng nguồn của dòng sông, mình thấy một thác nước lớn có khoảng rơi tới 20 mét và bên dưới là tiếng gào và té nước dữ dội.
“Chị xin lỗi….”
Chắc để cứu được mình em ấy đã rất vất vả.
Hiện tại thì, mình phải tìm được chỗ an toàn nào đã – Mình cố nâng Usato từ dưới lên để cõng em ấy trên lưng.
Ugh, nặng….
“Tôi là một thiếu nữ luôn biết đền đáp công ơn mà mình nhận được…. Whew.”
Với cả, là lỗi của mình mà em ấy đã bị gửi tới thế giới này.
Thế nên chúng mình sẽ không thể để em ấy chết được.
Em hãy cứ dành tâm trí cho bản thân đi nhé, Usato-kun!
“Chị Inumaki-senpai, ổn rồi. Em vừa tỉnh dậy.”
“Không phải em dậy hơi sớm ư….”
Quyết tâm của mình đã bị bãi bỏ.
Usato tỉnh dậy và xuống khỏi lưng mình rồi vừa đi vừa kiểm tra vết thương trên người. Toàn thân em ấy bao phủ một ánh xanh lá mờ nhạt, có vẻ Usato đang sử dụng ma pháp lên bản thân.
Nhưng mà, Usato-kun ơi, chị phải làm gì với ý chí kiêm quyết muốn giúp em đây?
Mình cảm thấy như bản thân vừa nói gì đó rất xấu hổ.
“Chị không sao chứ, Inukami-senpai?”
“Chị mới phải nói câu đấy chứ…”
“Em ổn mà, em quen với mức độ này rồi.”
Chị nghĩ đấy không phải thứ mà bất cứ ai nên cảm thấy “quen rồi” đâu.
Nhưng thật đáng xấu hổ. Thật tốt là mình đã ra dáng với ý định sẽ bảo vệ Usato-kun khỏi lũ quỷ, nhưng rốt cuộc thì, mình mới là người được em ấy bảo vệ.
Thật đáng tiếc.
“…..Inukami-senpai, trước tiên, em sẽ giải thích tình huống hiện tại.”
“Sao…. À”
Usato bắt đầu nói với giọng điệu thật nghiêm trọng và cố giải thích bọn mình đang ở đâu.
Theo như em ấy nói, Usato và mình đã bị thổi bay vào trong khu rừng bởi lũ lợn thu đỏ, và rơi xuống con xong gần đó rồi dạt vô bờ nông.
Vào lúc đó, do…. Usato đã ngất đi vì kiệt sức.
Cũng đúng với những gì mình đã nghĩ, nhưng điều này sẽ khiến Usato mệt mỏi sớm hơn.
“…..Chị xin lỗi, Usato-kun.”
“Chị đừng xin lỗi chứ, đó là điều mà em tự nguyện làm. Điều quan trọng là giờ chúng ta đang ở đâu.”
Kể cả thế, chị vẫn sẽ để tâm chuyện này.
Nhưng mình không thể cứ ủ rũ mãi được, mình sẽ cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
“Đây là khu rừng mà em đã sinh tồn khoảng 10 ngày lần trước, nơi đây gọi là “Bóng tối của Ringle”.”
“Đây là nơi em đã nhắc đến….”
Nếu vậy thì nơi này khá là tệ, phải chứ?
Mình thấy may rằng bọn mình không bị quỷ nhân tấn công khi mình và Usato bất tỉnh.
“Vậy chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt….”
“Sẽ vẫn nguy hiểm lắm, và theo vị trí mặt trời, thì có vẻ sắp tối rồi. Dù chị đã tiến bộ như nào, cũng sẽ không khả thi để đối đầu với quái thú mà chị không hề biết sẽ xuất hiện từ đâu, đúng không?”
“Urgh….”
Đúng là sẽ không thể đấu với quái vật tấn công mình từ trong bóng tối.
“Nên chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển khi trời sáng lại.”
“Nhưng khi trời tối, mọi chuyện sẽ….”
“Em từng ăn ở trên cây để tránh bị quái thú để mắt tới, nhưng chị có thể leo được cây không?”
“Chị chưa từng trèo cây bao giờ, nên không tự tin lắm đâu.”
Mình chưa từng được phép nô đùa như vậy.
Usato đã quen với việc leo trèo, nhưng nếu mà là mình leo, mình có thể ngã chết nếu không cẩn thận.
Usato vắt chéo tay trong quan ngại.
Sau khi vắt não nghĩ, câu trả lời được đưa ra là—
“Được rồi, ở đây luôn đi.”
“Ừ!?”
Usato vừa nói vừa chỉ tay xuống mặt đất.
Không phải có rất nhiều quái vật khi đêm xuống?
“Có một nguồn nước ở gần, và kể cả giờ có bỏ thời gian ra tìm chỗ trú, thì cũng chỉ bị quái vật đến trước tấn công.”
“Ừ, cũng đúng….”
Usato bắt đầu thu thập lá và cành cây trước mình như thể đã rất quen làm chuyện này rồi. Nhanh chóng, cành và lá đã chất đống lên, chính xác thì Usato định làm gì? Mình không có đi tham gia cắm trại hay gì nhiều, nên mình không biết giúp em ấy như nào.
“Inukami-senpai, hãy dùng ma pháp của chị để nhóm lửa, khi ta có lửa trại, thì phần lớn quái thú sẽ không tiếp cận chúng ta vì chúng sợ lửa.”
“Ồ, được, chị hiểu rồi.”
Sau khi Usato-kun giải thích, mình sử dụng một tia điện để nhóm lửa đống củi.
Một trại lửa cháy rực khói mịt mù. Khi mình hơ tay trước đám lửa, mình đột ngột giật lên vì cái áo ướt giờ đã lạnh chạm vào da mình.
“Tiền bối, vật dụng chị mang đi có gì?”
“À, chị có một ba lô và một cái kiếm.”
May thay, có quần áo để thay, nên nếu chúng không ướt chúng ta có thể đổi luôn bộ quần áo.
Ngoài quần áo, một con dao và bản đồ. Mình không dùng được bản đồ này, nhưng con dao thì có.
Khi mình mò vào trong bộ quần áo, mình thấy bộ quần áo vẫn còn khô ráo, có thể vì nước không thể xuyên thấu.
“Tốt, có quần áo khô.”
“Sao chị không thay quần áo trước đi? Quần áo của em khô nhanh lắm, nên chị không phải lo cho em.”
“Được rồi, nhưng trước đã… Chị bỏ kiếm và dao xuống đã.”
Mình đặt chúng trước mắt Usato và mình di chuyển đến nơi mình có thể thay quần áo.
“Đừng có liếc đấy, nhớ chưa?”
“Hử?”
Phản ứng của em ấy khiến mình có chút chạnh lòng.
·
Cái áo mình mang đi là loại áo cầu thủ mà thường sẽ thấy mặc ở trường. Không phải loại quần áo mình hay mặc, nhưng mình không có điều kiện để phàn nàn.
Usato còn đang phải chịu đựng bộ quần áo ướt.
Xung quanh trở tối, và ánh lửa nhè nhẹ thắp sáng quanh bọn mình. Tiếng quái thú vang vọng trong rừng… Chắc là đến từ con quái thú nào, nhưng thật đáng sợ khi nghĩ chúng ta có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.
Usato đã có thể sinh tồn trong khu rừng này 10 ngày.
“…Em đói rồi.”
“Đến lúc rồi ha.”
“Thực ra, em chưa ăn gì sáng nay.”
Chắc hẳn, em ấy đã không nói gì, về việc em ấy bắt đầu đi đến kinh đô từ sớm.
Lương thực là do hai người hộ vệ cầm, nên mình không cầm theo chút nào. Kể cả nếu giờ mình muốn chuẩn bị ít thịt, thì ở một nơi tối như này, mình sẽ không thể tìm được gì ăn được, mà ngược lại, sẽ trở thành bữa tối cho lũ quái vật.
Mình bế tắc rồi, và ngay lúc đó, mình nhận ra Usato đang nhìn mình.
“….Sao vậy, Usato-kun?”
“Chị à…. Có một dòng sông ngay đây, đúng không nhỉ?”
Sao? Có chuyện gì sao?
·
Thác nước gầm gào thật ồn ào.
Khi mình ngâm hai tay vào trong dòng sông chảy nhẹ nhàng. Mình quay lại nhìn Usato, giờ đã đứng cách khá xa.
“Thế này ổn chưa vậy?”
“Em đã sẵn sàng bỏ chạy rồi, chị bắt đầu lúc nào cũng được.”
Bỏ chạy sao…. Thôi thì.
Nhắm mắt lại tập trung, cảm nhận ma pháp ở trong mình, và tập trung chúng vào hai tay.
Không phóng kích ngay lập tức, mà tích tự nó lại rồi giải phóng trong một khoảng khắc. Ma pháp được phóng ra biến thành sét và từ đôi tay lan tỏa ra khắp sông như bị tràn ra vậy.
Sau một khoảng giải phóng, những con “giống cá” bắt đầu nổi lên quanh mình.
“Ha,ha ….. là ma pháp để bắt cá.”
Hơi buồn, mình quay sang Usato để định bảo-
“Không, thật đấy, em mừng vì có chị là tiền bối…”
Thật là lời công bố táo bạo. Không, mình cũng có chút ấn tượng.
Mình không thấy tệ. Mình không còn thấy tệ nữa… Mình có thể vui mừng trở lại.
Sau đó, bọn mình đã nướng những con cá đó để có bữa ăn.
Chỉ cần bỏ ruột ra và nướng chúng, nên hương vị không có gì để khen ngợi, nhưng mình đã có thể thỏa mãn cơn đói.
“Trời, thực sự rất là khác khi giờ em có chị Inukami ở bên.”
“Không, không, em nói phóng khoáng quá rồi.”
“Nếu có chị ở bên em, em nghĩ mình có thể ở đây thêm ba tháng nữa.”
“Hả? Thật vậy ư?”
Thật là xấu hổ mà.
Sau cùng thì hai người vẫn hơn một người. Nhưng Usato-kun à, em thẳng thắn quá.
Nói thẳng ra thì mình ngại lắm rồi.
“Đúng mà, chị có thể nhóm lửa, chị có thể bắt được cá, em muốn có một “chị” trong nhà của mình.”
“Chị là vật dụng gia đình hay sao à?”
Có sự khác biệt với mức độ thẳng thắn của em ấy.
Tuy nhiên, là tiền bối, phải chịu được bị hậu bối trêu đùa, để còn thể hiện sự danh giá của tiền bối.
“Tệ vậy, Usato-kun à, em nghĩ chị là gì vậy?”
“…. Một người kì lạ?”
Gựha…….!
Lời mình nói ra bật lại như một quả cầu sét. Làm sao mà chị có thể nhìn vào em được nữa, Usato-kun? Nhưng nhìn lại hành động của mình cho tới giờ, thật là bất lực khi mọi người lại nói vậy! Nhưng khi bị nói thẳng mặt như này, thực sự tổn thương quá!
Mất một lúc mình mới hết bị tổn thương bởi đánh giá “Kì lạ” của Usato, trong khi em ấy đang canh trừng trại lửa, thở dài và khuyến khích mình nên nghỉ ngơi đi.
“Trời đã tối rồi, nên em nghĩ cũng đến giờ để ngủ rồi, nhỉ? Em sẽ trông chừng lửa cho.”
“Không được, chị không thể để cho Usato-kun làm một mình được, chị…..”
“…. Vậy chúng ta chia lượt ra theo dõi nhé. Em sẽ gọi chị dậy khi đến lượt, nên hãy cứ yên tâm ngủ đến lúc đấy đi.”
Nếu đó thực sự là điều em muốn, thì mình sẽ nghe theo em ấy vậy.
Hehehe, nhưng mình sẽ không bị lừa đâu. Dù đã nói vậy, em không định gọi chị dậy trừ khi mặt trời lên, đúng không?
Là một người thích đọc sách, mình… hành động của em thật dễ đoán như là nằm trong tay chị rồi!
Những hành động tốt bụng đó sẽ phản tác dụng với mình. Thực tế, nó chỉ khiến mình cảm thấy tội lỗi.
Nhưng đúng thật là mình đã mệt rồi. Usato-kun sẽ vẫn ở ngay đây, rồi em hãy nghỉ đi và để chị thay cho em.
“Ah, thế để chị nghỉ một chút…. Đừng can chị.”
“….Em không có định.”
“!?”
Em đâu cần phải nói như vậy.
Ngay khi mình nằm xuống, cơn buồn ngủ thật mạnh.
Tự nhẩm chỉ một chút, nghỉ một chút, mình sẽ không ngủ quá sâu. Trong khi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, ý thức mình bắt đầu tan dần và mình chìm vào giấc ngủ.
“Inukami-senpai à, đến lượt chị rồi đó.”
“…..Em phải vượt qua kì vọng của chị bao nhiêu lần nữa thì em mới thỏa mãn?”
Xung quanh vẫn còn tối. Em ấy đã gọi mình dậy bình thường.
Usato-kun, em đúng là, em đúng là một người ……! ~
