Sau khi nói tạm biệt với Orga, mình chạy quanh khắp thị trấn rồi hướng về lâu đài để làm thêm vòng nữa theo lời chị Rose đã ra.
Dọc đường, mình đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, ngay khi họ thấy đồng phục của mình, họ có một biểu cảm thật bất ngờ trên mặt.
Nói rằng sự quái gở của đội cứu sinh giờ đã là một sự việc thường ngày đối với họ cũng không sai.
Nhắc mới nhớ, khu quanh lâu đài thì là khu nào mới được? Cá nhân mình thì muốn được vào thành, dù có là chạy vòng ngoài tòa lâu đài hay là chạy ôm tường thành, nhưng mình nghĩ sẽ không dễ dàng để mình được vào bởi vì mình có Blurin trên lưng.
Nhận thức được điều đó, mình đã tới được cổng của lâu đài.
Sau cùng thì, nó rất lớn, khi bị Rose bắt cóc và kéo ra khỏi lâu đài, mình đã không có thời gian để chiêm ngưỡng, nhưng cánh cửa bảo vệ tòa thành thật đồ sộ.
Trong người cảm thấy choáng ngợp trước sự hùng vĩ này, mình tiến tới chỗ của lính gác.
Người lính gác lúc đấy nhìn mình với vẻ mặt nghi ngờ trong phút chốc, nhưng ngay khi nhận ra bộ đồng phục, nét mặt anh ta đã thay đổi.
“Ngài là Usato của đội cứu sinh?”
“Đúng rồi….”
Anh ta thật nhiệt tình.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Em muốn vào trong tòa thành… Có ổn không nếu em mang theo đứa trẻ này?”
Mình hỏi xem Blurin có thể được vào thành không.
“Đây là hậu duệ của gấu xanh, và đã được quý cô Rose cấp phép rồi, nên không có vấn đề gì với việc đấy cả!”
“Tuyệt! Em có thể cho quái thú vào trong thành chứ gì!?”
“Rose-sama làm gì cũng được coi là an toàn tuyệt đối, nên tôi không nghĩ đó là vấn đề gì cả.”
Không biết là chị Rose đã xin cấp phép lúc nào… Có lẽ là sau khi mình quay lại vương quốc?
Nếu, trong quá trình viết báo cáo, Blurin đã được thêm cả giấy phép để vào lâu đài, chị ta hẳn đã đoán rằng mình sẽ đưa em đến đây.
Thêm nữa, người này tin tưởng mình hoàn toàn. Chị Rose là ai mới được chứ?
Mình không biết gì về chị ấy ngoài việc chị ta là đoàn trưởng của đội.
“Vậy, anh cho tôi vào lâu đài sẽ ổn chứ?”
“Tôi không thấy có vấn đề gì nữa cả, ngài đi đi.”
Với Blurin trên lưng, mình tiến vào bên trong thành với cánh cửa mở đón mời.
…. Nếu Blurin có tấn công người trong thành, mình sẽ làm hết sức để cản em ấy lại.
“Em không được hóa dã thú ở đây đâu đấy.”
“Gu~”
“Mà em có thực sự hiểu được mọi thứ không vậy?”
Blurin đang tận hưởng sự thoải mái trên lưng mình.
Với tình hình này, chắc mình chẳng phải lo lắng quá nhiều.
Mình không có vào trong lâu đài, mà chỉ chạy vội quanh sân ngoài. Đích đến là khu huấn luyện của lâu đài, và tuy mình chưa từng đến đấy, mình đã nhớ kha khá đặc điểm của sân tập từ câu chuyện Kazuki và những người khác kể lại.
“Tôi nghe họ nói rằng đó là một sân vuông lớn.”
Mình cảm thấy chỉ có thể trông cậy vào con mắt, nhưng không còn lựa chọn nào nữa vì mình không có manh mối khác ngoài vậy.
Hiện tại, nếu mình vòng khắp lâu đài, chắc sẽ thấy gần hết mọi thứ. Dựa trên đấy, mình tiếp tục chạy cho đến khi, thấy một quảng trường lớn trước mắt.
Đấy chắc hẳn là sân tập.
“…….Whoa.”
Có rất nhiều binh lính đang tập luyện với kiếm gỗ trên sân. Có thể do trận chiến với đội quân quỷ vương đang rất gần rồi, nên không khí thật nghiêm nghị.
Khi tới được sân huấn luyện và đã quan sát toàn cảnh của sân, Usato thoáng chớp thấy bóng dáng của một người phụ nữ tóc đen ở rìa.
Đó có phải chị Inukami-senpai?
“Inukami-senpai!!!”
·
Tôi, Suzune Inukami, đang trong quá trình tạo ra một chiêu thức đặc biệt.
Một chiêu thức đặc biệt đúng như cái tên là một tuyệt chiêu. Nếu ghi chép lại thì nó phải dùng để lấy mạng, và nhắc đến nó thì sẽ nghe rất chí mạng. Khóa huấn luyện ma pháp gần như là đã hoàn thành rồi, nên mình quyết định là sẽ cải thiện kĩ năng của bản thân.
Tuy nhiên, dù là tuyệt chiêu, thật ngớ ngẩn nếu mình chỉ đơn thuần bắn ra sét, và khiến nó chẳng khác gì bình thường.
Mình nghe nói rằng mấy bạn nam sẽ có nhiều kiến thức về những thứ như vậy hơn, nhưng Kazuki-kun lại không hứng thú gì với mấy điều đấy. Em ấy không quan tâm tới những chủ đề như này.
“Chị Inukami-senpai.”
“Hmmm?”
Một giọng nói quen thuộc đã lâu rồi mình không được nghe thấy.
Khi mình quay lại chỗ tiếng gọi, mình thấy được Usato, một trong những người cùng mình đến thế giới này, đang chạy về hướng mình.
Thấy cậu ta như này khiến thân mình như đông cứng lại.
Là bởi vì Usato có một con gấu xanh dương trên lưng.
“Usato-kun,…. Con gấu ở trên lưng em?”
“À, đây là con của gấu xanh, và ẻm rất yên tĩnh sẽ không tấn công con người, nhỉ?”
Nói xong, Usato hạ con gấu xuống và quỳ một chân xuống để vuốt ve nó.
Tại sao Usato-kun lại đi cùng một con quái thú con?
“Thực ra, em vừa phải sinh tồn trong khu rừng đầy rẫy quái vật trong khoảng 10 ngày qua, và đứa trẻ này đã đổ em và theo em về.”
“Ra vậy, đúng rồi, hẳn đó là tại sao chị không gặp được em khi chị đến doanh trại của đoàn em.”
Trong khu rừng đầy quái thú, mình muốn nghe thêm về chuyện này. Nhưng mình không thể hỏi quá nhiều được. Mình hứng thú với cách em ấy tới đây hơn.
“Em hôm nay đến đây là để gặp chị à?”
“Kazuki và tiền bối đã đến thăm em hôm em vắng mặt nhỉ, nên em ghé qua đây để tiện cả tập luyện nữa… Kia? Có phải đó là Kazuki ở đằng kia không?”
Một câu hỏi trêu đùa của mình đã bị cậu ta dễ dàng đáp lại.
Hơi sao xuyến bởi sự lố bịch này, mình trả lời lại cậu ta.
“Kazuki-kun đã ra ngoài vương quốc sáng sớm hôm nay để tích lũy thêm kinh nghiệm đối đầu với quái vật, chắc là em đã tưởng ai đó là cậu ta à?”
“Vậy à…. Còn chị thì sao, tiền bối?”
“Họ không thể gửi cả hai người ra khỏi vương quốc được, nên chị sẽ lánh đi một thời gian, đừng lo cho Kazuki, Siglus đang hộ tống cậu ta. Nhưng vì Kazuki-kun không có ở đây cả sáng, Seria đang trong tâm trạng rất xấu.”
“Hahaha, cũng không dễ thật, nhưng mọi chuyện vẫn ổn, đừng lo vì cậu ta đã có người đi kèm cặp rồi.”
Khi mình nói vậy, Usato mới thờ phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, điều mình đang quan tâm hơn là…
“Gru~”
“Hmm? Em đã buồn ngủ rồi à? Hầu như còn chẳng động đậy gì, nên sao mà em mệt được vậy…”
Đây là một con gấu.
Gấu hoang, lần đầu mình thấy chúng, nhưng khi nhìn tận mắt, chúng thật đáng yêu. Làm mình nhớ đến những con gấu trúc mình từng thấy hồi còn bé.
Theo giả thuyết, gấu là loài vật hung tợn và được công chúng gắn liền với nỗi sợ. Nhưng chú gấu đang nằm trước mình, đang dụi mắt ngái ngủ, không phải chủ thể của nỗi sợ gì cả.
Thật đấy, hãy để tôi đảm bảo với bạn rằng nó đáng yêu lắm.
“Usato-kun, chị có thể sờ vào em nó không!?”
“Làm ơn đừng đột ngột nói quá to như vậy, chị làm em giật mình đấy.”
“Chị xin lỗi.”
Mình tự nhiên sững lại.
Mình không thể thế được, phải tiết chế lại thôi.
“Động vào em nó ổn thôi, và nếu ẻm có cắn chị, thì em sẽ chữa cho chị.”
“Nếu chị bị cắn? Em đang nói một điều khá đáng sợ đấy…”
Dù vậy, em ấy cho phép mình rồi.
Thật đáng tiếc khi mình không hề tiếp xúc với động vật ở thế giới kia, thời khắc này hẳn là định mệnh.
Ngay khi tay mình đến gần với đầu của bé gấu, bé lại phẩy tay mình đi.
“Ồ….”
Cái cảm giác trống rỗng gì đây? Như thế là nó đã phá hủy tất cả những tưởng tượng mà mình đang mong chờ.
Usato gượng gạo nói với mình trong khi mình vẫn đang nhìn chằm vào cái tay bị phẩy đi.
“Mà, tiền bối à, chỉ là cậu nhóc này hơi ngại thôi!”
“Chị không buồn đâu! Chỉ là chị hơi phấn khích quá trong phút chốc thôi!!”
“Đừng có tự biên tự diễn mọi chuyện trong đầu nhé!?”
Ư nư nư, mình ghen tị quá, Usato-kun à…..!
“À, đúng rồi, nếu chị gọi em ấy bằng tên, chắc bé sẽ bớt cảnh giác chị hơn và để chị chạm đấy!”
“Vậy cho chị biết tên bé đi.”
“Là Blurin.”
Bu… phốt pho?
“Đấy là tên à?..... Không phải cái tên đấy rất hay ư? Có một chút phong cách cho nó.”
Đúng là phải gọi động vật bằng tên chúng để chúng bớt cảnh giác người lạ hơn. Mình lại giương tay về trước và gọi tên bé ra bằng giọng điệu ngọt ngào nhất mình có.
“Đi nào, Blurin!”
“Kapu.”
Brulin ngoạp tay mình. Có vẻ như nó đang ngấu nghiến ngon lành vậy, thế mà không có máu, nhưng có dòng dòng nước dãi đặc quánh chảy ra tay mình.
Usato-kun, đây cũng là do sự ngại ngùng của Blurin à?
“Nè Usato-kun, em có biết đến lẩu gấu không?”
“Không ổn lắm nhỉ?!”
“Đùa thôi.”
Lau đống dãi trên tay bằng khăn, rồi nhìn lại Blurin.
“Chết tiệt, nếu chị là nữ anh hùng điển hình, thì chị phải được mọi động vật yêu quý chứ….. Tại sao?”
“Có thể là do tâm hồn của chị không còn trong sáng nữa.”
“Vậy, em thử đi, Usato-kun.”
“Được rồi, hehehe, em sẽ cho chị thấy mối liên kết của em và Blurin, này Blurin.”
“Oạm!”
Vì Blurin cắn em ấy, mình thấy đỡ hơn vì biết Usato cũng không có trong sáng.
Nhưng dù em ấy bị Blurin cắn, Usato vẫn cười được.
Đột nhiên Usato hỏi mình.
Tay chị không có bị đau chứ?
Chị có làm điều gì quá bất bình thường để khiến em nghĩ thế à?
“Chị cảm thấy tay mình vẫn còn nhói và hơi đỏ từ luyện kiếm, nhưng đừng quá lo lắng về điều đấy.”
Sau một lúc, Usato rút tay ra khỏi mồm Blurin và quay sang mình với nụ cười đểu hơn.
"Mọi chuyện có hơi đột ngột.... À thì, chị đưa tay đây."
Mình giơ tay ra phía trước, tim đập thình thịch.
"Vậy chuẩn bị nè."
Mình cảm thấy ngỡ ngàng. Tay mình ấm quá.
Chắc đây là cách để Usato thể hiện (cảm xúc/tình cảm) của em ấy….
Đúng rồi.
“Nói mới nhớ, chị đang làm gì ngoài này vậy?”
“Có phải là tập luyện không?”
Mình không thể nói cho em ấy biết mình đang làm gì, kể cả nếu chẻ mồm mình ra, rằng mình đang nghĩ tới sáng tạo một tuyệt chiêu.
Nếu mọi người biết rằng Usato đang luyện tập rất nghiêm túc và mình lại lo nghĩ đến thứ như vậy, thể diện một tiền bối của mình sẽ mất hết mất.
“À, chị đang luyện tập ma pháp.”
“Thì, vì là chị, em tưởng chị đang nghĩ ra một tuyệt chiêu của riêng mình.”
Usato-kun, em là nhà ngoại cảm à?
“Đừng có mà suy nghĩ ra giống chị!?”
Nhưng đây là thời điểm tốt, hãy thản nhiên hỏi chỉ điểm cho tuyệt kỹ nào.
Mình sẽ hỏi Usato câu hỏi đó. Usato nhìn mình như đang cố hiểu mình nghĩ gì, nhưng cậu ta vẫn nhận trách nhiệm trả lời câu hỏi của mình đầy đủ.
Sau khoảng mười phút nói chuyện, theo mình nhớ thì, Usato-kun đúng dậy rồi đi về phía Blurin.
“Được rồi, đến giờ đi rồi.”
“Sao vậy, em phải đi rồi à?”
“Em vẫn còn phải hoàn thành bài tập, và em sẽ quay lại thôi. Này, Blurin, đừng ngủ nữa, dậy đi… em không thể từ bỏ luyện tập được.”
Nếu chị hỏi em câu hỏi đấy thêm nhiều lần nữa, liệu em có hiểu được ý chị?
Usato nhấc Blurin và cõng bé ở trên lưng.
Mặc dù em ấy còn trẻ, mà đã có thể nhấc những vật to lớn dễ dàng…. Có phải là do em ấy đang lớn lên?
Mình hơi buồn vì em ấy phải đi, nhưng không cần phải bi quan vì giờ mình có thể bắt đầu lại nhờ Usato.
“Chúc em may mắn, Usato-kun.”
“Hãy cố gắng hết sức mình để tiền bối đây có thể nghĩ ra được một tuyệt chiêu xịn xò.”
“Gì vậy ạ!?”
Trước khi em ấy kịp nói gì lại, Usato đã chạy ra khỏi sân huấn luyện rồi.
…
“Nào, mình sẽ cố gắng hơn chút nữa.”
Nhưng mình không biết liệu Usato có nhận ra rằng em ấy đang càng ngày càng trở nên cởi mở hơn với mình.
Thôi thì. Không phải điều mình nên quá quan tâm, và mình thấy điều đấy không tệ.
[chắc là bên nhật phốt pho được chơi chữ ở đây] Xin lỗi mọi người nhưng theo nguồn eng của mình thì nó rất là tệ, cảm giác như là sử dụng AI. Vị trí bị đảo tung câu từ thì vô lý nên chap này mình thay đổi khác rất nhiều với nguồn nhưng lại gần giống với anime hơn. Mong các bạn thông cảm cho