Vài ngày đã trôi qua sau lần mình gặp chị Inukami-senpai trong lúc tập luyện.
Mình đã quen việc phải cũng Blurin trên lưng mỗi lần đi chạy, và độ tiêu thụ ma pháp cũng đã giảm xuống.
Tưởng rằng mình đã phát triển thêm một bậc nữa, nhưng Rose nhắn nhủ mình vẫn còn rất nhiều thứ để phát triển nữa. Chẳng lẽ chị Rose không biết khen và động viên tiếp à?
Mà, mình không muốn được khen ngợi.
Như thường lệ, mình trải qua lịch trình tập luyện dành riêng cho mình. Hôm này, chị Rose phải đến thành để làm những công việc cá nhân, nên cũng hiếm khi có thể thấy chị ta một mình luyện tập.
Nội dung bài tập vẫn như trước, chạy bộ cộng thêm cõng Blurin. Mình quen với việc có Blurin trên lưng rồi, và luyện tập không còn làm khó mình nữa… Có phải con gấu lười biếng này lại ngủ trong khi mình đang tập luyện không?
Là một tiên phong, mình lo lắng mình luyện tập không có được đủ, nhưng….
Dù có những âu lo, mình vẫn hoàn thành bài tập buổi sáng và quay về kí túc. Tầm giờ này mình đã bắt đầu đói và nghĩ đến kiếm bữa trưa.
Nhưng trước hết, mình phải đặt Blurin về lại chuồng của nó, và rồi mới tìm đến nhà ăn.
“…..Hmmm? Ồ, chẳng phải là Usato sao?”
“Em đến đây để tìm miếng ăn cho bữa trưa à?”
“Có chuyện gì sao, anh Mil, Gomul?”
Trong nhà ăn là anh Mil, một tiền bối trong đoàn.
Dù có gọi họ là tiền bối, mình không phải dùng kính ngữ vì họ được dặn hãy đối xử với mình như là Tongs.
Thực ra, họ không làm nổi gì mà để mình đủ tôn trọng để dùng kính ngữ.
“Có vấn đề gì, em vẫn chỉ là thằng bé mồm còn hôi sữa thôi nhóc, nhỉ Gomul.”
“Chắc chắn luôn.”
Tên lùn, béo là Mil, còn cái gã cao hơn mình chút là Gomul. Cả hai đều thô thiển như Tongs.
Hơn nữa, hai tên này nhìn như hộ giáp của cái ác vậy. Mặc cho họ có trông như nào, họ không phải loại người xấu tính.
“Em đến đây để ăn trưa… Nếu không có gì, thì em xin phép ăn đây.”
Nhìn thoáng qua có vẻ là không có hộp ăn trưa nào hay bất cứ đồ ăn gì luôn.
Nếu được thì hoa quả thôi cũng được. Sau cùng, mình cũng đã sống sót 10 ngày rừng chỉ với đồ ăn khô. Có lẽ vì thói quen đã có, nên mục đích chính chỉ là để ăn uống hiệu quả, và ăn ngon chỉ là phụ.
Mình là một học sinh cấp ba và mình đang có thói quen ăn uống của một tu hành.
“Này chờ đã, Usato, anh có thể nấu thêm cho mày, nên đến mà ăn đi này.”
“Nấu?”
Đúng là mùi rất thơm, nhưng làm sao mà Mil lại có thể nấu ăn được?
Vì lí do nào đó, Gomul, với biểu cảm rất tự tin, nói với mình.
“Một bất ngờ khá thú vị, đúng không? Cái thằng này biết nấu ăn ý.”
“Đúng là rất bất ngờ, phải không? Nhưng đây là món ăn tao làm được nhờ trải qua bao thử nghiệm và sai sót đã từng. Em càng ăn em càng thấy nó ngon.”
“Được rồi, nếu anh đã nói vậy…. Em sẽ ăn.”
Cho đến giờ, Alec phải là người phụ trách nấu nướng…. Ồ, và giờ có thêm Mil biết nấu ăn. Mình không hề biết vì chưa từng thấy anh ta vào bếp lúc nào.
Còn về vị thì, có thể yên tâm vì Gomul cam kết cho rồi-- ổn không nhỉ?
“Có vẻ Usato sẽ ăn, nên anh sẽ vào bếp chút.”
“Dạ, vâng.”
“Mày vào trong bếp đi, Mil.”
Sau khi Mil đi, chỉ còn lại mình và Gomul trong phòng. Đối với Gomul, mình với anh ta không hòa đồng lắm, nhưng cũng không phải là tệ. Chỉ là vì, không giống như với Tongs, người chung phòng của mình, Anh ta không nói nhiều lắm ngoại trừ khi ăn.
Rồi ta sẽ là bạn của nhau, những người cùng đứng trên cùng tiền tuyến với nhau, nên mình sẽ niềm nở với anh nhiều nhất có thể.
“Vậy còn mọi người khác?”
“Không phải họ đang tập với giờ khác mình sao? Đơn giản nói, khác Usato, thì bài tập của bọn tao có rất nhiều tự do. Bọn tao sẽ chia ra làm hai đội.”
“À, nhớ rồi… Anh Gomul cũng đang ăn đồ do Mil nấu à?”
“Trước khi mày đến với đội không lâu, tao thấy nó đang lủi thủi nấu ăn trong bí mật. Đó là lần đầu tao được ăn thử. Và đó là lúc mọi chuyện bắt đầu.”
Vậy, anh ta cũng chưa ăn nhiều đồ Mil nấu.
Giấu giếm nấu…. Mà, không biết sao anh ta phải giấu. Có lí do đặc biệt nào ư, hay đơn giản anh ta nấu không ngon lắm?
“Tại sao Mil lại phải giấu chuyện nấu nướng?”
“Hử? Tao cũng không biết đâu, nhưng tao nghe nói nó cũng hứng thú với việc nấu nướng lâu rồi. Có vẻ là nó phải giấu đi vì trình độ vẫn chưa đạt được mức độ để cho người ăn được.”
“Thôi thì, vì anh đã nói rằng nó ngon, em nghĩ anh ta nên tự tin hơn chút với bản thân mình….”
Không phải anh ta toàn những bất ngờ sao?
Dù có béo như nào, khi mình tập luyện cùng, anh ta thể hiện khả năng thể chất vượt xa cái ngoại hình ấy. Đừng có đánh giá thấp Mil, và cũng có thể nói tương tự với Gomul đang ngồi trước mình.
“Xong rồi đây!”
“Ồ, làm em đợi mãi!”
“…..Súp?”
Mil đem ra một bát súp như cà ri được đổ vào bát gỗ để ăn.
Đúng là mùi rất thơm, nhưng lại có chút khác biệt với món mà Alec làm…. Mùi này có thoang thoảng giống dầu mè.
Ngay trước mặt mình và Gomul, và mình đã nuốt ực nước dãi đang tuôn trong miệng. Ấn tượng đầu rất tốt, nhưng hương vị mới là điểm nhấn.
“Hehe, tao tìm thấy chút muối rất xịn trong bếp, và lần này tao đã cho khá nhiều vào trong.”
Muối có phải thứ được dùng tùy tiện như vậy không?
Mình quan ngại lời nói của Mil. Anh ta có biết những yêu cầu tuyệt đối phải biết khi sử dụng “sashisu seso” không? Mà, sẽ chỉ có thể nếu những gia vị đó có tồn tại ở thế giới này.
Trong khi mình cầm thìa nhưng lưỡng lự, Gomul đắc thắng cầm bát lên và cố múc “cái gì” trông giống cà ri với thìa và giơ ra cho mình thử trước.
“…..”
“Em sẽ để anh ăn trước!!”
Trước tiên, hãy để anh ta ăn và xem có độc không đã.
Gomul làm miếng và nuốt chậm rãi, và rồi—
“Trời đ*! Tao thích hương vị này đấy. Tao có thể ăn đến lúc nào chán mới thôi mất!”
“Nó thực sự ngon đến vậy ư…..?”
“Mày nói gì vậy?! Ăn nhanh đi, để tao múc cho bát nè!”
Sự căng thẳng của mình đang lớn dần mà không hạ xuống.
Từ nhìn Gomul, đến nhìn bát súp trong tay và xúc một muỗng lên thìa. Tay mình suýt kẹt lại từ cảm giác đặc quánh của nó, nhưng mình đã quyết tâm đưa thứ này lên miệng.
“…….Whew.”
Đừng có bị hù dọa bởi thứ này. Đừng nghĩ theo tiêu chuẩn của thế giới của mình. Nó là một món ăn được,….. Nếu mình ăn nó, mình sẽ phát hiện ra món ngon mới!
Đút nhanh thìa súp vào miệng.
Rồi mình để ý, Mil và Gomul đang nhìn mình với ánh mắt trông mong.
Hương vị đang lan tỏa trong miệng mình thật-----
“Ừmmmmmm—Khoan!!”
------ Ngay lập tức mình hét toáng lên.
“…. Mày nghĩ sao?”
“Sau cùng, mày vừa rên lên, đúng không?”
Đầu tiên, độ mặt như là mình đang liếm nước biển vậy, vị muối tràn ngập quá tải trong mồm mình.
Cái này không ổn rồi.
Nó hủy diệt vị giác của mình trước khi mình kịp nói lên cảm nhận. Anh ta bảo dùng nhiều muối, nhưng thế này thì là quá nhiều rồi.
Thêm nữa, những miếng cắn cứng thỉnh thoảng xuất hiện trong món. Một tảng gì đó cảm giác như khoai tây đã bị đông cứng lại và ném vào món ăn khiến mình cảm thấy buồn nôn.
Dẫu vậy, trước mặt những đồng đội, mình cố gắng giữ lại và nuốt chửng đi- nhưng đến thời điểm này, cục gì đó tiết ra cái chất dính và dính lại ở họng mình.
Cái quái gì, chẳng lẽ chất độc này sẽ giết mình?!
Kể cả sau khi nó trôi được, cảm giác khó chịu và như đốt cháy ruột mình xuất hiện và tấn công bên trong mình liên tục.
Mình bỏ thìa cho nó rơi xuống.
“Sao vậy Usato?”
“…… Cái món này--”
“Nó ngon quá, khiến mày không cảm nhận được hông mình nữa rồi.”
Câm mồm đi, ông điên vì ăn cái món xóa số vị giác này rồi à? Khi nếm thử, không có thấy cái này vô phương cứu chữa à!!! Mình không thể tưởng tượng phải ăn bao nhiêu lần thì mới nói được món này ngon mất, và mình muốn biết con số đấy vì mình không thể hiểu nổi cái vị này! Kể cả có một bài học cho cái món ăn này, mình vẫn sẽ không hiểu nổi!!
Mình muốn tự nói ra với mồm mình. Mình muốn ném cái Vật chất A này vào cái bản mặt tự mãn kia ngay bây giờ.
Nhưng giờ mình không thể nói nổi nữa vì đau. Cái quái gì đây, dù mình đã dùng ma pháp hồi phục lên bụng và thực quản của mình rồi, nó vẫn không đỡ hơn. Vật chất A trong bụng vẫn tiếp tục phá hủy nội tạng mình….
Mình có thể sẽ chết.
“Ngon quá mày không thể diễn tả à? Và mày còn đang run sướng lên kìa, phải không?”
“Thôi được rồi, để tao ăn thêm bát nữa nhé?”
“Ồ!”
Tại sao hệ tiêu hóa của Gomul có thể ổn sau khi ăn cái thứ chất độc phá hủy cơ thể con người này được?
……. Nghĩ mới nhớ, gã này là người luôn phàn nàn rằng món ăn của Alec “vô vị”.
Đây là lí do à? Hắn chỉ thích những thứ có hương vị hủy diệt….và hắn ăn món do Mil làm, thứ được làm thành từ đồ ăn tận thế, và hắn khen chúng nức nở. Tên kia…. Chính cái tên Mil này cũng không nhận thức được món ăn của hắn có vị như vậy, hay là con người hắn đã trở thành ngày hôm nay là vì không có ai để ý cái đống hỗn độn này.
Mình không thể tha thứ cho hai tên này. Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cái vị giác kia.
“Yo, ta về rồi đây-”
Huh? Có vẻ chị Rose đã trở về từ lâu đài.
Rose đi vào phòng ăn, và có lẽ do vừa diện kiến với nhà vua, nên chị ta trông hơi mệt mỏi.
“….Chuyện gì vậy, Usato, có trò mới gì à?”
Thật là kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng này của mình mà vẫn nói được cái câu đấy, chị Rose à.
Không hiểu sao, Rose lại ngồi cạnh mình, và Gomul bắt đầu trò chuyện với chị ấy.
“Chị à, chị ăn trưa chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thử tay nghề của Mil đi, ngon lắm.”
Mình muốn ngăn chuyện này lại. Nhưng trong mình có phần muốn nhìn thấy chị Rose ngất vì đau đớn.
Chết tiệt, mình có nên im lặng không…. Không được, mình nên nói cho chị ta biết nguy hiểm đang sắp đến với chị và là một tùy tùng phải giữ uy nghiêm cho chị ấy.
Giờ, từ khi đến thế giới này, mình bị bắt buộc phải lựa chọn một quyết định cao cả chưa từng đảm nhận trước đây.
Lựa chọn của mình đưa ra là…..
·
“Cứ ăn đi trong khi nó còn nóng hổi.”
“Sao, nó trông không bình thường chăng?”
Sau cùng, sự thù hận của mình đã chiến thắng.
Mình không phải kẻ xấu trong câu chuyện này, là Mil và Gomul mới là kẻ xấu. Mình là nạn nhân, biết thế là ổn rồi.
Vậy nên, có bi kịch nào xảy ra, nó cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới mình. Như thể mình là người chết đầu tiên trong những bộ truyện trinh thám.
Sử dụng hồi phục hết công sức lên dạ dày để giấu đi cơn đau, mình quay mặt sang chỗ khác và gục ra bàn.
Chị ta không có chút nghi ngờ gì cả. Nhưng vẻ mặt đấy sẽ giữ được đến lúc nào?
Chị sẽ không nhận ra được thứ chị chuẩn bị ăn là loại kịch độc phá hủy dạ dày đâu.
Rose thản nhiên mang một thìa đầy cái chất xóa sổ đó lên miệng.
Sau vài giây, mình có thể cảm nhận được gì đó lạ và cơ thể mình cứng đờ lại. Thêm vài giây nữa, chị ấy nắm vào mặt của Gomul và Mil, hai người đang đứng nhìn từ bên trông chờ gì đó từ chị ta.
Đấy là kĩ thuật móng sắt của Sashizume. Nhưng mình không có biết bộ móng sắt nào như này cả. Đây không phải là một kĩ thuật dùng để nhấc bổng một người đàn ông trưởng thành với chỉ một tay.
“….Ể?..... Chị đại….. thưa ngài?”
“Này…. Nói toẹt ra đi.”
“Ngươi, ngươi cho ta ăn cái thứ này à?”
“Sao ạ?”
“Dũng cảm đấy….Giờ đến lượt ta nấu cho bọn ngươi. Thịt chủ đạo sẽ là lấy từ ngươi đấy.”
“Phù!?”
Mình sẽ không kể chi tiết cảnh tưởng xảy ra tiếp theo.
Còn với mình, mình không thể chỉ đứng nhìn đồng đội bị tra tấn đau đớn như vậy.
Nhưng cũng đã đoán được, chị ta còn không hề có méo mó biểu cảm chút nào…. Thôi nào.
Mình được coi như là nạn nhân của cả Mil và Gomul, và mình đã không bị nhắc đến vì bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, thật là đáng tiếc khi buổi tập chiều nay bị huy chỉ bởi một hớp của cái Vật chất A đó.
Nếu mà hai người họ ngay từ đầu không có động vào nấu nướng, giờ này đã không phải hét trong đau đớn rồi.
…. Điều này? Sao mình lại thấy thương họ chứ, khi đúng ra mình phải vui vẻ hơn.
Vào buổi tối, sau khi bày xong bữa tối, Alec ngẩn người khi để ý không thấy Mil và Gomul ở đây.
“Có chuyện gì với hai tên Mil và Gomul vậy? Bữa tối sẽ bị bỏ phí mất.”
Rose, đang ngồi ở đầu cuối của bàn, nói với một giọng điệu bực bội.
“Chúng sẽ bỏ bữa tối, vì những gì đã làm. Này, Usato..”
Rose nhìn sang mình.
Mình gắng một nự cười gượng gạo, để không thể hiện sự sợ hãi ra.
“Em đã không cố ý đâu.”
“Thì, hahaah, sau cùng, cũng sẽ không tốt nếu làm mất ngon.”
Mil, Gomul, em sẽ không bao giờ quên hai người đâu.
*Hai thằng đó chưa chết.
Mình nghĩ số người ưa thích của chị ta đột ngột tăng lên…. Mình bất ngờ đấy.
sashisu là bộ ba xì dầu, muối và đường thường có trong món ăn nhật