Cách phục hồi sư sử dụng pháp thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 150

Tập 01 - Chương 12

Cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng địa ngục đó, mình đã được cho trở về vương quốc Lingle nguyên vẹn từ đây.

Con gấu con đã bị dính độc và bị thương nhiều từ con rắn, nhưng giờ đã hồi phục hoàn toàn nhờ vào pháp thuật của chị Rose. Nếu là mình lúc này thì không có đủ khả năng để hồi phục cho nó.

Khi nghĩ về điều đó, mình mới được nhắc lại khả năng ma pháp của Rose thật phi thường.

Khi trở về tới vương quốc, cảm giác như là mình đã ở trên núi rất là lâu, dù chỉ mới khoảng 10 ngày.

Ngay bây giờ, họ đang đưa con gấu xanh, tên là Blurin, tới một quán xá gần khu đội cứu trợ để hồi phục vết thương cho nó bằng ma pháp.

Lớp lông xanh dương rậm rạp và thoải mái khi sờ vào.

“Hehehe, tao nghĩ đó là một cái tên hay, Blurin.”

Không, tôi thực sự nghĩ Blurin là một cái tên rất hợp.

Cái tên Blurin nghe dễ thương, lấy từ cái màu của nó và đuôi của từ “gấu” và nghe như thể là một nhân vật gần gũi trong chuyện.

Lâu lâu, mình lại thấy trực giác của mình lại hoạt động kịch lực trong những lúc như này.

Gật đầu tán thành, mình giơ tay ra vuốt ve đầu nó, và nó gật đầu theo từng từ mình nói.

“……..Kapu.”

Nó cắn tay mình.

… Ra là, nó trông rất vui vẻ khi có được một cái tên. Hahaha, mày đâu cần phải cắn chảy máu miếng mồi ngon như tay tao đâu chứ?

Blurin, con thú đang gặm nhấm tay mình, đã được cho phép vào vương quốc an toàn.

Nói thật ra, mình tưởng là bọn mình sẽ bị sút ra cơ, nhưng chị Rose bảo rằng, quái thú biết nghe lời con người như con thỏ đen Kukuru sẽ được cấp phép cho ở lại vương quốc chỉ sau một vài ngày quan sát nếu chúng có đạt được mức độ an toàn nhất định không cho dân chúng.

…. Đúng ra mình phải viết một bản báo cáo rất phức tạp vào lúc đấy, nhưng chị Rose có vẻ đã làm hết cho mình rồi.

Chị ấy là một dân chuyên chỉ có một mặt đáng sợ, nhưng không thể thực sự ghét chị ta được vì những lúc mà ta có thể trông cậy vào chị ý như bây giờ.

“Được… rồi.”

“Kyu?”

“Là mày, tên phản bội… Không, một con thỏ hai mặt.”

“Kyu~”

“…. Nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu sẽ không có ích gì đâu… Đúng không nhỉ?”

Mình không hề kể với ai là trong lúc đấy mình bị lôi cuốn bởi vẻ mặt đáng yêu đó và đã suýt tha thứ cho con thỏ.

Thú cưng của Rose “Kukuru” đã theo dõi mình và Blurin.

Tên của chủng tộc quái thú là Thỏ đen, và theo lời của chị Rose thì là một loại quái thú khá hiếm.

Con thỏ này đang trong tầm ngắm của mình.

Nó đã trêu đùa với trái tim thuần khiết của mình. Sao phải giả vờ bị thương và tiếp cận mình… Trái tim mình quá lành mạnh và dễ thích, nhưng…

“Mình vẫn chưa tin được, nếu bảo rằng thú cưng của Rose… Mình tưởng nó sẽ là một con rồng hay sinh vật huyền bí nguy hiểm nào đó….. Cái thứ này dễ thương chưa kìa!”

“Gào!!”

“Ái!? Xin lỗi! Blurin cũng dễ thương mà!?”

Vì Blurin là số một! Nên đừng có thúc vào cằm tao nữa!

Khi mình vẫn còn đau đớn, Kukuru, còn đang nhìn chằm chằm mình thật thích thú, chuyển sang nhìn phía sau mình và kêu lên rồi nhảy tẫng về sau mình.

Đến lúc mình quay lưng lại, Kukuru đã ở trên vai chị Rose.

“Ồ, đúng là đứa con ngoan.”

“…. Ngài Rose ạ.”

“À, chị viết báo cáo xong rồi, con gấu này giờ đã thuộc quyền sở hữu của đội cứu sinh.”

“….Sở hữu, à?”

“Đó là điều chị muốn nói.”

“Chỗ này không có cho ở chùa, ngoài ra còn việc kiếm đồ ăn cho Blurin nữa. Chị cần cho đứa này đi làm việc nữa.”

Với điều đó, mình quay sang Blurin và thấy nó rúc đầu vào một đống rơm. Trông bộ lông xanh của nó như đang run rẩy.

Blurin,… Mày. Dù chị Rose có trông đáng sợ như nào đi nữa, chị ta cũng sẽ không.

“Thôi, câu chuyện về con gấu chỉ đến thế thôi, chị đến đây là để nói về thất bại đó.”

“Thất bại?”

Có phải nói về con rắn không?

…. “Thất bại” theo nghĩa đen, hay nó còn có nghĩa gì nưa?

“Con quái vật đó là do…Khi Kukuru chỉ chị đến khu nước sạch, chị đã chạm trán nó sâu trong rừng.”

“Em hiểu rồi, nó đã trốn ở một nơi chúng ta không thể tìm được để dưỡng thương và tích sức… Nhưng thế vẫn không đủ để giết… Gấu xám đầu đàn.”

“Điều đấy…”

“Sao?”

“Con gấu xám đầu đàn nguy hiểm đến mức nào? Em chỉ biết về nó qua sách vở….”

Đấy là điều làm mình trăn trở nhất.

Mình thực sự muốn biết rằng nó đáng sợ đến đâu.

Để trả lời câu hỏi, Rose cảm thấy khó chịu và khoang tay lại.

“Đúng vậy đấy, sự nguy hiểm của nó ở một cấp độ một tiểu đoàn tinh nhuệ của vương quốc này cũng không sánh được.”

“Vậy cô bị điên à!?”

“Ồ?”

“Em xin lỗi.”

Phải xin lỗi ngay lập tức. Nếu mình phản kháng ở đây, mình sẽ thua, nhưng nếu… xin lỗi bằng phản xạ.

Nghĩ lại thì, mình sẽ không tự nhận bản thân mình tuyệt vời khi mình đánh bại con rắn đã đánh bại gấu xám đầu đàn, loại có thể đánh bại một binh đoàn tinh nhuệ dễ dàng, nhưng điều đó có làm mình muốn tập luyện chăm chỉ hơn nữa.

Khi mình hỏi chị Rose về điều đấy, chị ta trả lời mà không dùng lời chỉ trích hay xúc phạm.

“… Trong trường hợp lần này, em đã đỗ, hoặc là vượt quá điểm đạt. Dù em không phải người giết con gấu, em đã săn lùng được nó. Em rất xứng đáng để đỗ.”

“Chứng chỉ em nhận được là gì?”

“Em xứng đáng được đứng cùng tiền tuyến với chị, em vẫn còn nhiều chỗ để cải thiện, nhưng em có thứ gì đó khác với những ma pháp hồi phục khác.”

“Thứ gì khác?”

“Thân thể, khả năng thể chất, và khả năng… chịu đựng đau đớn.”

Rose đặt nắm đấm lên ngực mình.

“Ý chí kiên cường, đó là thứ hai pháp sư hồi phục kia của chị không thể đạt được, nên em hãy tự hào đi.”

“Em không có để ý về… Hmmm? Hai pháp sư hồi phục?”

Nói mới nhớ, có hai pháp sư khác trong đoàn y tế này ngoại trừ chị Rose.

Tuy nhiên, người đó chưa bao giờ được nhìn thấy từ khi bị ném vào đội cứu sinh.

“Hai người họ yếu quá nên họ phải mở một phòng khám ở trong thành phố.”

“Ồ, thế thì…”

…. Mình thật ghen tị.

Họ… họ không phải bị trải qua huấn luyện của chị Rose.

“Họ là con cờ chiến lược cuối cùng phòng trường hợp khẩn cấp, năm người kia sẽ phụ trách hồi phục người bị thương, và chị với em là tiên phong trong việc cứu người bị thương”

“Em là một tiên phong!?”

“Tất nhiên, em có khả năng giống chị.”

“Cái gì… Vậy?”

“Chúng ta không có nhiều thời gian, đội quân của quỷ vương sắp tới rồi. Chúng có lẽ sẽ đặc biệt tấn công nhằm vào chị nên để không lặp lại sai làm cũ. Nên đó là khi vai trò của em sinh ra.”

Nói cách khác, mình là lá bài tẩy để chống lại đội quân của quỷ vương…. Có thể là phóng đại tí, hoặc đúng hơn, nó là một chiêu trò để lừa gạt đối phương.

Mình có thể thực sự làm tròn một vai trò lớn như vậy không?

Trong trận chiến sinh tử của cái chết và sự sống, mình có thể giữ được cho cái đầu có tâm trí ổn định không?

Thấy vẻ mặt tăm tối của mình, Rose cảm nhận được cảm xúc mình lúc đó và tiếp tục thêu dệt lời nói của chị.

 “Em lo lắng là điều dễ hiểu được, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đi, chiến trường chắc chắn sẽ đánh đuổi những con người gan dạ đầu tiên.”

“Hử!?”

Kazuki, chị Inukami-senpai.

Họ là những người hùng thật sự, khác với mình. Đúng tự nhiên thì họ sẽ phải đối đầu với quân đội quỷ vương.

Kể cả nếu nhà vua ngăn họ ra tiền tuyến, hai người họ chắc chắn vẫn sẽ xung phong.

Mình sẽ phải làm gì đây?

Thật lòng mà nói, mình không có muốn góp mặt trong chiến tranh. Nhưng nhiều hơn thế, mình không muốn mất đi những người bạn của mình trong thế giới này.

Nhưng mà thật tàn nhẫn, nếu hai người họ ra trận, mình, trong tình cảnh tương tự, cũng sẽ phải ra trận và mình không muốn làm gì cả. Nhưng mình cũng không muốn ở một chỗ an toàn trong khi hai người họ đang nỗ lực hết mình.

Nó như ước muốn ích kỉ của bọn trẻ, và thứ duy nhất mình nói được là mình không thể giả vờ là mình không hề biết.

Mình nhìn thẳng Rose với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Em sẽ… Em sẽ không tham chiến.”

“Ồ.”

“Em cũng không lấy mạng của kẻ thù.”

“Ồ.”

“Nhưng em sẽ giúp tất cả mọi người.”

“Được thôi, chúng ta là đội cứu sinh mà, chúng ta không phải giết ai cả, chúng ta phải cứu người. Lũ thiêu thân chết tiệt muốn chết thì giã chúng ra và đem chúng đi, giúp những người chuẩn bị bị giết thoát chết, và giữ những người chuẩn bị chết sống sót kể cả nếu họ sẽ chết. Đó là công việc của chúng ta… Em hiểu chưa? Lính mới. Hãy nói nhiều hơn và thật lý tưởng hơn nữa, và đó là những gì chúng ta, đội cứu sinh, phải hoàn thành.”

Mình có sức mạnh để làm được.

Không phải sức mạnh để lấy mạng một người khác, mà là sức mạnh để giữ họ sống sót. Cho đến giờ, mình vẫn còn bay bổng và không thể quyết định lối đi cho mình, nhưng trong lúc này, mình đã quyết tâm được ý chí thông qua những lời nói của người này.

Chiến trường sẽ là một nơi không dung thứ mà người người đều có thể dễ dàng chết.

Tuy nhiên, nếu khả năng của mình là cứu mạng ai đó ở một nói như vậy, mình sẽ bước vào mà không trần trừ.

Mình nói thật to để đáp lại những lời của chị ta.

“Vâng, đoàn trưởng!!”

Đây là lần đầu tiên mình thực sự là thành viên của đội cứu sinh.

đây là một đội cứu sinh kiểu khác (lifeguard khác rescue team)