Cách phục hồi sư sử dụng pháp thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Tập 01 - Chương 18

Đoàn người chạy ra bao vây con đường, từ nơi hai bên cây cối trải dài.

Có một kẻ quần áo rách rướm, và tay cầm thanh kiếm thời trung cổ của các hiệp sĩ và những con dao phi của sát thủ ở tay còn lại.

Một nhóm khoảng 15 tên đứng cách chúng tôi khoảng 10 mét.

Anh lính gác rút kiếm ra và thuật sư giơ gậy trước địch. Mặc dù trông anh ta khá căng thẳng, Inukami-senpai cũng đặt tay thủ sẵn kiếm trên hông. Với tình huống như vậy, lũ lâm tặc vẫn còn cười chủ quan được, và mình thì đâu đó vẫn khá bình tĩnh.

“Heheeheh, thật không ngờ chúng ta lại tìm được con mồi ở một nơi như này! Nhỉ anh em!!”

“Nhỉ cái đầu mày!”

Tên hói có thân hình chắc nịch trông giống thủ lĩnh nói với lũ đệ.

Mình không biết tại sao, nhưng mình không thấy sợ gì cả, dù bình thường mình phải hoảng loạn rồi chứ.

“Hehe, nếu chúng mày không muốn bị thương, thì đưa tao tất cả số tiền chúng mày có.”

“Bọn tao từ chối!”

“Chúng mày chắc chưa? Chúng mày nghĩ mình có thể thắng được số lượng này à, và nếu nghĩ vậy, thì chúng mày hài hước đấy.”

Bọn lâm tặc cười với giọng rất cao, có vẻ khoái chí.

Inukami-senpai, đứng cạnh mình, từ từ kéo gấu áo của mình.

… À rồi, chị Inumaki-senpai cũng chỉ là một thiếu nữ. Mình cũng sẽ hoảng sợ nếu lũ đàn ông tự nhiên bật cười khoái chí trước mình.

“Usato-kun, Usato-kun, lâm tặc thật sự kìa!”

“Chị à, chị thực sự không ổn trong đầu đâu.”

Mình cũng không bất ngờ. Dù gì, Inumaki-senpai là Inumaki-senpai.

Cái tên tranh cãi với anh lính gác cầm kiếm nhìn mình và Inumaki-senpai rồi khóe môi cười rất thâm hiểm.

“Kukukuku…. Cái gã ở đằng sau có một con quái thú trông được đấy, phải không? Tao không thể bỏ lỡ con mồi này được.”

“Một tên đã nhìn thấy Blurin cạnh mình. Sau khi quan sát vài giây, mặt hắn chuyển sắc và trở lên điên rồ hơn nữa.”

Không biết tại sao? Thực sự thấy quái vật đi theo người với họ lạ lắm à?

“Ồ, nó là gấu xanh! Ta sẽ bắt nó theo tao!!”

“………? Blurin, nhóc thực sự tuyệt vời đến vậy ư?”

“Un no.”

“Tất nhiên rồi.” hắn gáy lên.

Vậy mình muốn nhóc nó đổi phong cách sống đi để còn xứng với tiếng tai.

Quay từ Blurin sang gã đó, có vẻ hắn đang bàn tán với lũ đệ.

“Nó vẫn chỉ là đứa nhóc thôi! Chúng ta có thể làm được!”

“Đúng vậy!!”

“Lũ chúng mày… Xem nào. Sẽ rất là đáng sợ nếu chúng ta đi vượt qua thảo nguyên! Cơ hội đến rồi, lên đi lũ chúng mày!!”

Cái lũ này không có nhân phẩm à hay bị lũ tay sai làm ngu não rồi? Hay có khi, bọn này đã thử vượt qua thảo nguyên? Không biết đấy có phải tại sao trang bị của chúng tả tơi thế không.

Tuy nhiên, bọn mình sắp bị tấn công, và không có chuyện là bọn mình không làm gì. Bọn chúng đã vào vị trí để đối đầu với hai hộ vệ phía trước. Thật mà nói, mình không biết đánh đấm, tất cả những gì mình có thể làm là chạy và tránh trở thành con tin.

Mình cũng bắt đầu phủ một lớp ma pháp mỏng lên chân và cố thử lùi về.

“Ehhh…”

Với giọng nhẹ nhàng, một tia sét tím xuyên qua giữa hai hộ vệ và trúng một tên lâu la. Cái tên dính tia sét bị giật và ngã xuống ngay tại chỗ, toàn thân vẫn giật giật.

Cạnh mình là chị Inumaki, tay chị vẫn giơ ra như súng.

Ma pháp sét của chị ấy? Anh lính quay lại nhìn chị ta và khen Inumaki-senpai với nụ cười đắc chí.

“Đúng vậy, Suzune-sama! Hehe, có vẻ sẽ không đến lượt chúng tôi phải ra tay nhỉ!”

Đúng là anh lính sẽ không có cơ hội để thể hiện, nhưng mình quan tâm hơn đến tên bị dính sét kia có thực sự ổn không.

“Nè, chị ơi, chị không có giết hắn, phải không?”

“Tất nhiên… Chắc vậy.”

Sao chị lại ngắc ngứ vậy? Em lo quá.

Lũ lâm tặc, sau khi thấy chiêu của tiền bối, đột ngột dừng tiến công như thể đã sợ. Một tên ra kiểm tra tình trạng sống chết của tên bị dính đòn.

“May quá, còn sống…”

Mình có thể thấy tiền bối thở nhẹ nhõm hơn.

Nhưng chúng kiểm tra thật tốt cho bọn mình. Nếu được thì tiền bối có thể dùng chiêu liên tục rồi, và quét sạch lũ cướp dễ dàng.

Nếu đã biết vậy, hãy để chị ta bắn tiếp đi nào.

“Cố lên nào, Inukami-senpai, cho chúng chạy toán loạn đi!”

“Em có thể dừng nói vậy không?”

---- Trong khi nói vậy, chị Inukami liên tục bắn ra sét từ đầu ngón tay.

Từng tên một, ngã quỵ xuống đất. Thực sự, không có gì cho chúng tôi làm cả. Chúng cứ lao vào mà không nghĩ và bị dính sét trực tiếp.

Người tiền bối mà đang khiến bọn tội phạm này rơi vào trạng thái mê man với những tia sét giờ trông thật---

“Như quỷ súng điện giật…… Không, giống quỷ lươn hơn.” [mình reference chainsaw man tí]

“Lần sau em nói vậy, chị sẽ giận đấy!?”

Dần dần, số lượng lâm tặc giảm xuống còn một phần ba ban đầu, và chỉ còn lại năm tên. Vì đứng chứng kiến tùy tùng lần lượt ngã xuống, hắn hướng đến chị Inukami-senpai và hét to như cái xác của hắn.

“Không phải dùng ma pháp là gian lận ư?!”

….. Kể cá có nói như vậy đi chăng nữa, ngươi vẫn tự mình dính vào rắc rối này.

Và mình nghĩ mình đã hiểu tại sao mình có thể giữ bình tĩnh như vậy khi thấy lũ lâm tặc. Khuôn mặt của bọn chúng chẳng đáng sợ gì cả. Nếu chị Rose là điểm 10 đáng sợ và Tongs là 6, mấy tên này chỉ có 2 điểm. Hiển nhiên mình không thấy chúng đáng sợ.

Tự nhắn nhủ với bản thân. Tất cả những gì chúng phải làm là cắm đầu xuống đất để bảo toàn tính mạng. Còn mình có thể để chị Inumaki giải quyết, chẳng có nguy hiểm nào nữa cả.

“Hử….. Có gì đó đang tiến tới.”

“Cái gì?!”

Anh chàng áo choàng đen lại cảm nhận được nguy hiểm. Mình không thể thấy gì cả, nhưng mình chắc chắn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân. Không giống tiếng chân bình thường, giống như những tiếng nhảy từng bước hơn.

Anh áo choàng đen có thể cảm nhận được địch, nhưng không thể biết được hướng chúng sẽ xuất hiện.

“….Chúng đến này.”

Mắt mình đã kịp nhìn thấy cái đầu của chúng và mình đã bị choáng ngợp, đó là một lũ lợn rừng đỏ, nhảy ra từ bên cánh phải.

“…..Usato-dono, Suzune-dono, làm ơn, cứ bỏ tôi lại!”

“Tại sao chúng lại ở đây, nơi sinh sống của chúng phải ở rất xa nơi này chứ!”

Đầu đỏ gắn trên một cặp đôi chân phát tướng…. Đó có phải Lợn thu đỏ không?!

Thêm nữa, chúng đến theo đàn lớn chứ không riêng lẻ. Hai hộ vệ có vẻ vẫn đang né tốt, nhưng ba con đồng loạt nhảy ra mãnh liệt lao tới chỗ mình và chị Inukami-senpai.

Mình gọi tên Blurin.

“Blurin!”

“Guoo.”

Blurin đứng trên hai chân sau, tay dang rộng, và dọa những con Lợn thu đỏ. Tuy nhiên, quán tính của những con lợn không thể dừng lại được. Một con đã bị Blurin chặn lại, nhưng hai con tiếp tục lao tới mình và chị Inukami.

Mình biết cũng không phải vấn đề to tát gì, mình cứng cáp mà. Nhưng chị ấy thì lại khác, nếu mình không bảo vệ chị ta, mình nghĩ thế, vậy nên mình đã bảo vệ chị Inukami, nhưng còn trước khi mình kịp di chuyển, chị Inukami đã đứng trước mình, giơ lòng bàn tay ra và giải phóng một tia sét cực mạnh.

“Chị Inukami-senpai!?”

“Usato-kun, em đang gặp nguy hiểm đấy!”

Tia sét phóng ra trúng một con lợn, nhưng lại bị con còn lại phản đòn đi. Chị Inukami cố sử dụng thêm một tia sét nữa.

Từ chỗ mình nhìn, có thể thấy thân xác con lợn phồng lên mấy lần liền.

“Ôi trời ơi.”

Lợn thu đỏ được biết tới chủ yếu bởi cặp đùi sau khỏe, thứ giúp chúng có lực nhảy mạnh kinh khủng.

Từ đôi chân sau, cú nhảy hất phăng đối thủ lên trên trời. Inukami đã không kịp dùng phép. Cộng thêm việc, con lợn chỉ tập trung vào chị Inukami. Có thể từ nỗi sợ phản xạ, hoặc nó nghĩ chị ấy nguy hiểm hơn mình.

Mình có thể né được chúng, nhưng mình không thể tránh chị Inukami được.

Đúng ra. Ở thế giới trước, chị ấy chỉ là một nữ sinh trung học bình thường. Nếu mà không phải mình biết trước sinh học của lũ lợn, chắc mình đứng bất động rồi.

Mình nắm lấy vai chị Inukami và xoay mình sao cho mình đứng chắn cho chị ấy, lưng hướng về con lợn.

Nếu mà chị Inukami không thể né được, thì mình không còn lựa chọn nào nhưng….! Mình có thể hồi phục một chút thương tích!

Sau một khoảng khắc, có một cú động mạnh ở lưng mình và mình bị hất lên không cùng chị Inukami.

“Ga… Hụ.”

“……..Wow.”

May rằng túi balo đã đỡ cú va chạm. Nhưng, mình phải cắn răng chịu cơn đau như xé toạc cơ thể ra, ngay lập tức dùng hồi phục để duy trì ý thức. Trong khi chị Inukami còn choáng ngợp!

“Tiền bối……Phù!!”

Mình ôm lấy chị Inukami, cùng mình ngã xuống đất, mà mình đã bảo vệ đầu chị ta khi va chạm. Đống lá dưới đất cũng như đệm, đỡ phần nào lực. Tuy nhiên, chỗ mình rơi xuống là một sườn dốc khá thẳng.

Chết tiệt, rơi đúng chỗ quá tệ. Bọn mình bắt đầu trượt xuống dốc, và tốc độ đã quá lớn để dùng lại. Phần ba lô tiếp đất thì bị xé toạc.

“Ahhhhhhhhhhh.”

Tầm nhìn hạn hẹp vì không thể mở mắt. Xong cảm giác ngã xuống dưới sông. Lực nước quá khỏe làm mình không thể bơi vào bờ với chị Inumaki. Nhưng càng trôi theo dòng nước thì càng chết, tự nhiên quang cảnh mình thấy lại rất quen thuộc.

------Ờ, trông quên thật đấy.

Đúng rồi, cái ngày mình bị chị Rose ném vào rừng, mình cũng nhảy xuống sông để tránh con gấu xám đầu đàn.

Nghĩa là, thứ ở phía trước sẽ là?

“Có một thác nước……..”

Nhưng qua được thác nước, dòng nước sẽ chậm hơn.

Nếu chỉ mình mình thì không sao, nhưng đang có cả chị Inukami nữa đang bất tỉnh rồi…… Chị sẽ phải cố chịu đựng nhé.

Mình đã thấy chỗ gãy của dòng sông, đã đến thác nước rồi….. Ôm chặt Inukami, bọn mình bay xuống dưới chịu toàn lực nghiền nát từ áp lực nước và dòng nước xiết.

Đã quay trở lại khu rừng trước.