Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

182 188

Arc 4: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Trắc Trở [ĐÃ HOÀN THÀNH] - Chương 129: Tôi Đã Hết Chịu Nổi

Hiện tại, tôi đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng riêng và ôm đầu phiền não.

Nội dung của nỗi phiền muộn này xoay quanh những mối quan hệ nam nữ rắc rối đang bủa vây lấy tôi.

Vốn dĩ, tôi chỉ yêu mỗi mình Ichigo và cũng chỉ lén lút hẹn hò với mỗi cô ấy. Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao tình hình lại biến thành cái hoàn cảnh trớ trêu mà Ichigo gọi là "harem" này nữa, tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi.

...Mà, nói đi cũng phải nói lại, về phần Aria-san hay Yuka, gần đây tôi cũng đã buông xuôi và bắt đầu nảy sinh tình cảm với họ. Thế nên, chừng nào họ còn chưa chán ghét tôi, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm và cố gắng đáp lại tình cảm ấy.

Ban đầu, tôi từng kỳ vọng rằng khi lên đại học, mỗi người một ngả thì mọi chuyện sẽ tự nhiên kết thúc êm đẹp. Nhưng giờ đây, chúng tôi thậm chí còn sống chung một nhà. Trong chuyện học hành, Ichigo còn có khả năng dự đoán đề thi chuẩn xác 100% và tôi cũng đã luyện được kỹ năng học vẹt để ghi nhớ toàn bộ đáp án, nên tương lai bọn tôi cùng vào một trường đại học là điều gần như chắc chắn.

Còn về nhóm Keiko, Yuuri, Kayo và Ami, hiện tại họ chỉ có mình tôi là bạn khác giới thân thiết. Tự mình nói ra thì hơi kỳ, nhưng do năng lực của tôi khá vượt trội nên họ chưa để mắt đến những người đàn ông khác mà thôi. Tôi tin rằng khi lên đại học và tách nhau ra, mọi chuyện sẽ lắng xuống.

Riêng với Rina, dù đôi khi tôi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao con bé cũng là em gái trên danh nghĩa, tôi không thể coi như người dưng nước lã được. Tôi định sẽ chăm sóc con bé cho đến khi nó đi lấy chồng.

Cho đến đây, tôi có thể lùi một trăm bước, một nghìn bước, thậm chí một vạn bước để chấp nhận.

Thế nhưng... mới hôm qua thôi, Aria-san đã đưa ra một đề nghị: "Hãy biến Kunimitsu-san thành tình nhân đi."

Khi tôi chỉ trích rằng: "Chẳng phải Kunimitsu-senpai đang hẹn hò với Munakata-kun sao", cô đáp trả tỉnh bơ:

"Đó vốn dĩ chỉ là cái cớ để tiếp cận Kyoichi-san thôi."

Tóm lại, ý cô là Kunimitsu-senpai chỉ lấy chuyện hẹn hò với Munakata-kun làm bình phong để tiếp cận và thu hút sự chú ý của tôi.

Nghe Aria-san giải thích xong, tôi sốc đến mức như thể vừa bị ai đó giáng một cú thật mạnh vào đầu.

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là sự lo lắng dành cho Munakata-kun.

Dù không cố ý, nhưng tôi đã có "tiền án" cướp mất Keiko—người mà Munakata-kun thầm thương trộm nhớ. Sau đó, Munakata-kun chuyển sang để ý Aria-san, nhưng rốt cuộc cũng lại thành ra như thể bị tôi nẫng tay trên.

Về phần Keiko, là do cô ấy tự lao vào tôi, còn Aria-san thì vốn đã hẹn hò với tôi từ trước nhưng giấu kín.

Tuy nhiên, trường hợp của Kunimitsu-senpai thì hoàn toàn khác.

Vốn dĩ tôi đã từ chối Kunimitsu-senpai rất rõ ràng, và sau đó Munakata-kun mới bắt đầu hẹn hò với cô ấy.

Dù bây giờ mới biết việc Kunimitsu-senpai tiếp cận tôi chỉ là ngụy tạo, nhưng tôi thấy tình cảm Munakata-kun dành cho cô ấy là thật lòng.

Vậy mà giờ đây, tôi lại đi biến Kunimitsu-senpai thành tình nhân, cướp người yêu của bạn mình... Tình bạn giữa chúng tôi chắc chắn sẽ tan nát.

Cậu ấy là một trong những người bạn nam hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay của mình mà!

Hơn nữa, mình không hề thích Kunimitsu-senpai... Đứng ở góc độ người đã từng từ chối cô ấy thì điều này là hiển nhiên, nhưng nói thẳng ra thì tôi ghét cô ấy.

Khi tôi từ chối Kunimitsu-senpai với lý do đã có người yêu, cô ấy đã hỏi người đó là ai. Ánh mắt ấy lúc đó rõ ràng toát lên dã tâm muốn gây áp lực và đá văng người yêu của tôi ra khỏi cuộc chơi.

Chính vì có những kẻ suy nghĩ như thế nên tôi mới không thể đường đường chính chính hẹn hò với Ichigo và bị dồn vào tình cảnh trớ trêu này.

Vì lẽ đó, tôi đã từ chối chuyện biến Kunimitsu-senpai thành tình nhân, nhưng Aria-san vẫn không chịu bỏ cuộc.

Sáng nay, sau khi lợi dụng lúc tôi "chào cờ" buổi sáng để làm chuyện đó trên giường, Aria-san cầm cái bao cao su đã qua sử dụng lên và trầm ngâm suy tính điều gì đó.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi bị một nỗi sợ hãi không tên xâm chiếm.

Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục cự tuyệt, không biết Aria-san và những người khác sẽ làm ra những hành động phản kháng gì. Vì quá sợ hãi, tôi đành phải miễn cưỡng chấp thuận chuyện của Kunimitsu-senpai.

Theo cảm nhận của tôi, mối quan hệ này cũng sẽ chỉ giống như kiểu thỉnh thoảng đi hẹn hò với Ami mà thôi.

Và tôi cũng tự hứa với lòng mình rằng từ nay về sau, tôi sẽ tự tay xử lý mấy cái bao cao su đã qua sử dụng trước khi có ai đó kịp chạm vào.

Điều khiến tôi bận lòng nhất là việc Ichigo cũng rất hào hứng với ý định biến Kunimitsu-senpai thành tình nhân.

Nói là chuyện thường ngày thì đúng là thường ngày thật, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái "tình huống thường ngày" ấy nó bất bình thường.

Người yêu... người mình thích lại vui vẻ khi thấy mình ngoại tình với người khác, quả nhiên là quá dị biệt.

Bình thường thì phải ghen tuông, hoặc trở nên ghét bỏ kẻ lăng nhăng là tôi, hay ghét những cô gái vây quanh tôi mới đúng.

Vốn dĩ Ichigo rất thông minh, nên có lẽ cảm quan của cô ấy về những chuyện này cũng khác người thường chăng?

Tuy nhiên, còn một khả năng khác. Có thể Ichigo không còn yêu tôi nhiều nữa, mà chỉ xem tôi như một con tốt thí thuận tiện để trêu đùa với các cô gái khác nhằm thỏa mãn sở thích quái đản của mình.

Tôi không muốn chấp nhận điều này chút nào, nhưng nghĩ theo hướng đó lại thấy hợp lý đến lạ, và nếu đó là sự thật thì nỗi thất vọng trong tôi sẽ lớn vô cùng.

Về cơ bản, lý do lớn nhất khiến tôi không thể phản kháng cho đến khi bị cái harem này bao vây chính là vì tôi vẫn còn yêu Ichigo tha thiết, ngay cả trong hoàn cảnh này.

Nhưng nếu tình cảm này không phải là lưỡng tình tương duyệt, thì chẳng có lý do gì để tôi tiếp tục duy trì cái harem vớ vẩn này nữa.

Tôi hoàn toàn có thể nói lời chia tay với tất cả, bao gồm cả Ichigo, sau đó chuyển trường và chuyển nhà đi nơi khác.

Dù việc Aria-san có dễ dàng buông tha cho tôi hay không vẫn là một ẩn số, và việc xử lý cô em gái Rina—hoặc giao lại cho Ichigo, hoặc bất đắc dĩ phải mang theo—cũng khiến việc cắt đứt hoàn toàn trở nên khó khăn.

Xét cho cùng, ban đầu tôi không dám đẩy Aria-san ra xa vì không thể lường trước được Ichigo sẽ phải chịu sự trả thù nào nếu cô ấy phản kháng.

Hơn nữa, chính Ichigo là người đã sắp đặt để Aria-san thích tôi, và tôi đã bị cuốn theo tinh thần trách nhiệm ấy mà đi đến tận bước đường này.

Tôi và Ichigo như ngồi chung một con thuyền, tôi nghĩ mình phải cùng chịu trách nhiệm về việc nhân cách Aria-san bị méo mó. Dù có phải hẹn hò với Aria-san, nhưng nếu điều đó làm Ichigo vui thì tôi cũng đành chấp nhận.

Nhưng có lẽ, tôi đã đến giới hạn rồi.

Phải quan hệ sâu sắc và làm những chuyện đó với người mình không mấy mặn mà khiến lương tâm tôi luôn cắn rứt với nhóm Ichigo.

Đã thế, cái harem do Ichigo dựng lên còn khiến tôi rơi vào thế phản bội cả bạn mình là Munakata-kun.

Vì chuyện đó, tôi đã thoáng chút oán hận Ichigo và Aria-san.

Dẫu vậy, dù tình cảm có nguội lạnh thì việc chia tay dứt khoát với nhóm Ichigo cũng chẳng dễ dàng gì.

Tôi đã nhận quá nhiều thứ từ Aria-san, và tôi cũng có trách nhiệm trong việc khiến nhân cách cô ấy trở nên lệch lạc như bây giờ.

Gia đình cô ấy chắc chắn sẽ không tha cho chúng tôi—nguyên nhân khiến Aria-san biến chất. Nếu tôi định chia tay, họ sẽ nổi trận lôi đình vì cho rằng tôi đã chơi đùa rồi rũ bỏ cô ấy.

Gia tộc Kakyoin tuy không quá nổi tiếng, nhưng họ nắm trong tay quyền lực dư sức bóp chết một gia đình thường dân, nên tôi không được phép chọc giận họ.

Và việc chia tay với Ichigo cũng gian nan không kém.

Việc tôi trở nên ưu tú đến mức khiến Aria-san mê mệt đều là nhờ công của Ichigo.

Từ việc dễ dàng đánh bại những người có thành tích tennis, cho đến khi tôi bắt đầu vẽ tranh livestream theo lời khuyên của Ichigo và thiết kế nhân vật cho V-Liver, tôi đã cảm nhận rõ rệt điều đó.

Tôi của hiện tại là một kẻ toàn năng, làm gì cũng được, và tất cả đều nhờ Ichigo đã chăm sóc, rèn giũa tôi từ hồi tiểu học.

Làm sao tôi có thể làm cái trò vong ân bội nghĩa, vứt bỏ Ichigo chỉ vì tình cảm đã phai nhạt và cô ấy hết giá trị lợi dụng được chứ.

Hơn nữa, chừng nào Ichigo và Aria-san còn chủ động xây dựng cái harem này, thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc tôi cắt đứt với những người như Yuka.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ mãi mãi là con rối thuận tiện cho Ichigo và những người khác, và số người bất hạnh sẽ ngày càng tăng lên.

Không chỉ những chàng trai như Munakata-kun, mà ngay cả các cô gái cũng vậy.

Đặc biệt là Keiko hay Ami, bây giờ họ đang vui vẻ ra mặt, nhưng khi tỉnh mộng và đối diện với hiện thực thì sẽ bi thảm vô cùng.

Họ càng tỉnh ngộ muộn thì càng có nguy cơ bị bỏ lại một mình, không thể kết hôn với một người đàn ông tử tế.

Việc Aria-san định biến Kunimitsu-senpai thành tình nhân lại càng không thể chấp nhận được.

Tóm lại, tất cả mọi chuyện, đều là do Ichigo... Không, không phải.

Là do sự tồn tại của mình sao?

Nếu mình biến mất, có lẽ mọi người sẽ có cơ hội bình tĩnh lại và mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp... chăng?

Khi đó, có thể Ichigo sẽ khóc, nghĩ đến đấy lòng tôi lại đau nhói... À không, đó chỉ là mong muốn của tôi, hy vọng rằng cô ấy sẽ đau buồn vì tôi.

Biết đâu cô ấy lại thay đổi thái độ nhanh đến bất ngờ.

Dù sao thì, mình cũng không nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng nếu mình trốn đi đâu đó và sống ẩn dật...

Khi suy nghĩ của tôi đang trôi về một hướng nào đó, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

"Kyoichi? Anh dậy chưa? Sắp đến giờ hẹn với Ami rồi đấy?"

Từ phía bên kia cánh cửa, giọng của Yuka vọng vào.

Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi có hẹn đi chơi với Ami.

Dù nói là đang hẹn hò theo kiểu nước chảy bèo trôi, nhưng nghĩ đến việc lại phải đi hẹn hò với một cô gái không phải Ichigo khiến tâm trạng tôi chùng xuống.

"À..."

Tôi định trả lời qua cánh cửa, nhưng có lẽ do tâm trạng u uất quá lâu nên giọng tôi không đủ lớn để vọng ra ngoài.

Chẳng còn cách nào khác, tôi lê cơ thể chậm chạp ra mở cửa.

"Aa, anh đây rồi. ...Kyoichi? Anh sao thế? Sắc mặt anh tệ quá."

"Không, anh chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."

Yuka nhìn chằm chằm vào sắc mặt tôi, rồi nói:

"...Anh đợi chút."

Cô quay lưng về phía tôi, lấy điện thoại ra, bấm số và áp lên tai.

"A lô. Ami à? ...Xin lỗi nhé, hôm nay Kyoichi không được khỏe nên tớ muốn hủy buổi hẹn hò. ...Ừ. Ừ, sau này bọn tớ sẽ bù đắp sau. ...Cảm ơn cậu."

Có vẻ cô không định giấu giếm nên tôi nghe rõ mồn một từng lời của Yuka ngay bên cạnh, đủ để đoán được cô đang gọi cho ai và nội dung là gì.

Cúp điện thoại, Yuka quay lại nhìn tôi.

"Vậy đó, em đã hủy hẹn rồi, hôm nay anh nghỉ ngơi đi."

"...Cảm ơn em."

Tôi chẳng còn sức đâu để hỏi xem hủy hẹn như thế có ổn không, chỉ biết ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Tôi định đóng cửa lại, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó nên dừng tay.

"Nè Yuka."

"Gì thế?"

"Hồi đó... cái lúc bạn thuở nhỏ của em là thằng Nagaoka hẹn hò với cô gái khác và em bị thất tình ấy, em đã vượt qua bằng cách nào vậy?"

Nghe như đang khơi lại vết thương cũ, nhưng tôi thực sự tò mò không biết liệu có ổn không khi quyết tâm dứt bỏ người bạn thuở nhỏ mà mình từng yêu thích.

Khi nghe đến tên Nagaoka, thoáng chốc Yuka nhăn mặt cay đắng, nhưng ngay lập tức cô lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

"Anh nói cái gì vậy. Chẳng phải chính anh đã an ủi em sao?"

"...Ừ nhỉ, đúng là vậy thật."

Đến chuyện đó mà tôi cũng quên, lại còn đi khơi lại nỗi đau của Yuka, xem ra tôi thực sự quẫn trí rồi.

Có vẻ nhận ra điều gì đó từ câu hỏi của tôi, Yuka nhìn tôi chằm chằm và hỏi:

"...Nè Kyoichi. Mối quan hệ kiểu harem thế này, anh ghét nó chứ?"

"Cũng đại loại thế."

Trả lời xong, tôi mới nhận ra nói thế chẳng khác nào bảo tôi ghét cả mối quan hệ với Yuka, hối hận vì lỡ lời thì đã muộn.

Tôi của ngày hôm nay thật sự vô dụng. May mà đã hủy hẹn với Ami.

"Vậy à. ...Thế nếu anh chia tay với tất cả những người khác và chỉ hẹn hò với mình em thì sao?"

"Hả?"

Tôi ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ từ Yuka.

Bởi vì cô vẫn thường quản lý lịch trình hẹn hò của tôi với các cô gái khác, nên tôi cứ ngỡ Yuka ủng hộ chế độ harem này chứ.

"Em làm mấy việc như giúp đỡ duy trì cái harem này, chẳng qua là vì sợ nếu không làm thế để giữ chỗ đứng thì sẽ bị nhóm Aria đá văng ra bất cứ lúc nào thôi. Vì là người đến sau nên em đành phải chấp nhận, chứ thật lòng thì ai mà chẳng muốn người mình yêu chỉ nhìn mỗi mình mình."

"...Đúng là vậy thật."

Quả nhiên, bình thường ai cũng muốn người yêu chỉ hướng về mình thôi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng đồng thời cũng bị cảm giác tội lỗi giày vò vì đã trói buộc một Yuka như thế vào mối quan hệ này.

"Nè Kyoichi. Em nói lại lần nữa nhé, em thích Kyoichi. Nếu anh cảm thấy đau khổ đến mức không chịu đựng nổi nữa, sao anh không chia tay hết với họ và chỉ hẹn hò với em thôi? Chạy trốn khỏi Aria hay Ichigo có thể sẽ rất khó khăn, nhưng em sẽ không bao giờ nói mấy chuyện điên rồ như lập harem đâu."

Thú thực, những lời vừa rồi của Yuka đã khiến lòng tôi dao động dữ dội.

Nếu chỉ cần nhìn về phía một mình Yuka, tôi sẽ nhẹ lòng biết bao.

Nhưng, chọn Yuka chỉ vì muốn được giải thoát thì thật không phải đạo, và đúng là việc trốn chạy khỏi Ichigo và Aria-san là vô cùng khó khăn.

Hơn tất cả, bản thân tôi vẫn còn tình cảm với Ichigo, tôi vẫn không thể vứt bỏ hy vọng rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ tỉnh ngộ.

"........."

"Xin lỗi anh. Em không định làm anh khó xử hay dồn ép anh đâu. Anh cứ quên những gì em vừa nói đi nhé."

Thấy tôi im lặng đắn đo, Yuka rút lại lời vừa nói.

Rồi cô ôm chầm lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

"Nhưng mà, nếu là ngày xưa thì anh đã từ chối ngay lập tức rồi, lần này thấy anh đắn đo suy nghĩ, em vui lắm."

Yuka mỉm cười, rồi bước về phía nhà bếp, có lẽ là để chuẩn bị bữa tối.

Tôi đóng cửa phòng lại, ngã người xuống giường.

Yuka nói đúng. Tôi điên thật rồi.

Tôi lại đi đắn đo việc chọn một cô gái khác ngoài Ichigo.

Tất cả cũng chỉ vì tôi đã nghi ngờ tình cảm của Ichigo.

Ăn tối xong, tôi sẽ sang phòng Ichigo.

Nếu ở bên cạnh Ichigo, chắc chắn những suy nghĩ mông lung này sẽ tan biến.

Còn nếu vẫn không được... thì có lẽ là hết cách thật rồi.

~ • ~ END ARC 4: Munakata Mitsuaki Cùng Lộ Tình Trắc Trở ~ • ~