Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2384

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6627

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

182 177

Arc 4.5: Giao Đoạn Hồi Tứ - Nửa Sau Học Kỳ Một Năm Hai [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 133: Kẻ Thứ Ba Tái Diễn Tại Giải Đấu Tennis (3)

Vừa rèn luyện hàng ngày lại thêm khoản tự tin vào khả năng đánh đấm, nên dù phải một chấp ba thì tôi cũng đời nào thua được.

Hơn nữa, tôi đã hạ gục chúng trong phạm vi phòng vệ chính đáng, nên chẳng lo sau này bị kẻ nào kiếm chuyện vu vạ.

“Anou! Cảm ơn anh đã cứu em ạ!”

Cô gái mà tôi vừa cứu cúi đầu cảm ơn rối rít.

Mái tóc ngắn màu vàng kim ấy cũng khẽ đung đưa theo cử động cô nàng.

“Không có gì, coi như anh lôi em vào rắc rối của anh thôi.”

“Vậy ạ?”

“Ừm, anh có một cô bạn thân cũng để tóc vàng.”

“Ra là vậy ạ. Aa, tóc này là tóc tự nhiên của em đấy ạ. Cha em là con lai Mỹ, nên em thừa hưởng nét đó từ cha.”

Thì ra là thế. Vậy là con lai một phần tư nhỉ.

Bình thường, các trường học đã khắt khe chuyện nhuộm tóc, các câu lạc bộ thể thao lại càng nghiêm ngặt hơn, nên tôi cứ thắc mắc mãi liệu màu tóc kia có ổn không, giờ thì giải toả được nghi vấn rồi.

“Vậy hả, mà thôi, anh có trận đấu ngay sau đây nên xin phép đi trước nhé.”

Việc đã xong, tôi lập tức chạy quay trở lại địa điểm thi đấu.

“Aa! Đúng rồi! Em cũng phải đi cổ vũ thi đấu nữa!”

Cô gái đó cũng chạy theo ngay sau lưng tôi.

Chà, đích đến giống nhau thì chuyện đi cùng đường cũng là lẽ đương nhiên thôi.

“Kazuha-kun! Sát giờ thi đấu rồi, cậu có sao không đấy!?”

Vừa quay lại sân đấu, Takeda-senpai đã hỏi dồn với vẻ đầy lo lắng.

“Vâng, tôi xoay sở được mà.”

“Chạy một mạch về đây thế kia, thể lực có ổn không?”

“Vâng. Tôi vẫn còn dư sức.”

Thật sự thì thể lực của tôi vẫn còn thoải mái lắm.

Chỉ chạy có một chút thế này mà đã mệt thì còn thi đấu thế nào được nữa.

“Lúc nãy đánh đôi thua mất rồi. Giờ mà Kyoichi-kun thua nốt trận này là định đoạt thắng thua luôn đấy, ráng mà thắng nhé.”

Takeda-senpai đưa cho tôi chai nước thể thao, tôi nhận lấy và uống nhiều nhất có thể để bù lại lượng nước đã mất qua mồ hôi khi chạy về đây, sau đó bước vào sân.

Và rồi, tôi đứng đối mặt với Suzuki-kun qua tấm lưới.

“Cậu... sao lại đi cùng Hitomi-chan đến đây hả?”

Suzuki-kun lườm tôi như thể tôi là kẻ thù giết cha của anh ta vậy.

Hitomi-chan là tên của cô gái lúc nãy sao?

Mà khoan, cái thái độ này... chẳng lẽ cô gái quản lý năm nhất mà Suzuki-kun đang chết mê chết mệt lại là...?

Aa, pha này hỏng bét rồi.

“...Thi đấu xong tôi sẽ nói chuyện sau.”

Tạm thời, giải thích chuyện này có vẻ dài dòng nên tôi quyết định để sau.

“Chậc, mà thôi cũng được. Tôi sẽ đập cậu ra bã ở đây để cho Hitomi-chan thấy sự ngầu lòi của mình!”

Suzuki-kun hùng hồn tuyên bố đầy khí thế.

“Đằng kia, ngoài chào hỏi ra thì cấm nói chuyện riêng.”

“Vâng, xin lỗi!”

Anh ta bị nhân viên nhắc nhở ngay lập tức.

Chuyện này y hệt lần trước nhỉ.

Và rồi trận đấu chính thức bắt đầu...

“Oaaa! Tên Suzuki đó, hắn đang đánh ngang ngửa với Kazuha kìa!”

Đám đông khán giả bắt đầu xôn xao trước diễn biến trận đấu.

Tôi và Suzuki-kun đang giành giật từng điểm số một cách cân bằng, năm ăn năm thua.

Có vẻ như Suzuki-kun đã liều mạng nâng cao thực lực của mình lên rồi.

...Mà, đem so sánh với kẻ vốn chẳng mấy khi luyện tập như tôi thì cũng hơi thất lễ với Suzuki-kun thật.

Tuy tôi vẫn tập thể lực hàng ngày như một thói quen, nhưng kỹ thuật tennis thì tôi mới chỉ luyện có vài ngày sau khi nghe chuyện của Takeda-senpai và được Yuuri cho xem truyện tranh thôi.

Dù sao thì, ai thắng game tiếp theo sẽ nắm chắc phần thắng chung cuộc.

Đây là bước ngoặt quyết định, khả năng thua cũng ngang ngửa khả năng thắng.

“Kazuha-kun! Cố lên! Thắng đi mà!!!”

Cơ mà tiếng gào của Takeda-senpai nghe thiết tha quá đấy...

“Fuhahahaha! Sao hả Kazuha! Game tiếp theo tôi sẽ kết liễu cậu!”

Suzuki-kun thấy có cơ hội thắng nên bắt đầu lên mặt.

Game tiếp theo là lượt giao bóng của Suzuki-kun, chắc anh ta nghĩ mình có lợi thế vì được quyền phát bóng trước.

“Kyocchi! Cố lên! Đừng có thua tên Yuuta đó nha!”

“Cố lên~”

Yuuri và Kayo cũng không chịu thua kém mà hò reo cổ vũ.

Cơ mà trông Kayo có vẻ chẳng hào hứng gì mấy.

“Aa~, Suzuki-senpai~ cố lên nha~”

Bên kia cũng có một người chẳng hề có chút hào hứng nào.

Là cô gái tôi vừa cứu lúc nãy, người mà Suzuki-kun gọi là Hitomi-chan.

“Aaa! Anh nhất định sẽ thắng cho coi!”

Dù lời cổ vũ nghe chán đời như vậy nhưng Suzuki-kun vẫn hừng hực khí thế.

...Mà thôi. Quyết định luôn ở đây nào.

Trận đấu tiếp tục, Suzuki-kun phát bóng.

Tôi đánh trả quả bóng về phía góc sân đối diện của Suzuki-kun, rồi ngay lập tức di chuyển lùi về phía sau khu vực giữa sân.

Suzuki-kun đuổi kịp bóng và đánh trả, quả bóng bay về phía tôi đang đứng nên tôi lại đánh trả về góc sân đối diện của anh ta.

Suzuki-kun lại một lần nữa đuổi theo và đánh trả, tôi vẫn đứng yên tại chỗ và đánh bóng về phía ngược lại.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Suzuki-kun chạm đến giới hạn thể lực, để lỡ bóng và điểm số thuộc về tôi.

“Oa! Là Area! Là chiêu Area đó!”

Yuuri nhìn thấy lối đánh của tôi liền hét ầm lên.

“Này, cái đó là thật hả?”

“Không, ăn may thôi chứ.”

Các học sinh khác đang xem trận đấu cũng xôn xao bàn tán.

Làm mấy chuyện như trong truyện tranh thì bị phản ứng thế cũng là đương nhiên.

Đúng vậy, lối đánh này cũng là một kỹ thuật xuất hiện trong bộ truyện tennis mà Yuuri đã cho tôi xem. Bằng cách khiến cho mọi đường bóng đối thủ đánh trả đều bay về phía vị trí tôi đang đứng, trong khi tôi liên tục đánh bóng về hai góc sân buộc đối phương phải chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, từ đó bào mòn thể lực và tạo ra cách biệt.

Mấu chốt là phải đọc trước độ xoáy của bóng khi đối thủ đánh tới, rồi kiểm soát độ xoáy của cú đánh trả sao cho bóng sẽ quay lại đúng chỗ mình đứng.

Cái khoản này hoàn toàn là đấu trí. Vốn dĩ việc nhìn ra độ xoáy của bóng hay kiểm soát tinh tế độ xoáy mình tạo ra là chuyện khó vô cùng tận, nhưng nhờ lời khuyên của Ichigo mà tôi đã có thể tái hiện lại được.

Và qua diễn biến trận đấu từ nãy đến giờ, tôi đã phân tích xong thói quen tạo xoáy bóng của Suzuki-kun, nên mới quyết định tung chiêu này ra để chốt hạ.

“Khốn kiếp~! Mình đời nào chịu thua cái kiểu đánh đùa giỡn này chứ!”

Suzuki-kun càng hăng máu hơn.

Mà, bị dính chiêu này đồng nghĩa với việc thua hoàn toàn trong màn đấu trí, nên anh ta cay cú cũng phải.

Hơn nữa, khi đã làm lộ liễu đến mức này rồi thì từ lượt sau chắc chắn Suzuki-kun sẽ thay đổi cách đánh để làm lệch phán đoán của tôi, nên chiêu này chắc không dùng được nữa.

Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để bòn rút cạn kiệt thể lực của Suzuki-kun rồi.

Trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng từ đó về sau Suzuki-kun không lấy thêm được điểm nào từ tôi nữa.

Chưa bàn đến việc có dùng cái chiêu mà Yuuri gọi là Area kia hay không, trận đấu đã kéo dài cộng thêm màn vừa rồi khiến thể lực của Suzuki-kun đã hoàn toàn chạm đáy.

Thế nên chỉ cần đơn thuần duy trì loạt bóng qua lại, Suzuki-kun sẽ lập tức không đuổi kịp bóng, hoặc đánh bóng không qua lưới, hoặc đánh hỏng ra ngoài sân.

“Đó đó, Kyocchi! Cú đánh OO kìa!”

Thêm vào đó, tôi còn có cú đánh quyết định khiến bóng gần như không nảy lên, Suzuki-kun đánh trả bình thường còn khó nói chi đến việc đỡ được, nên chênh lệch chiến lực đã quá rõ ràng.

“Người chiến thắng! Kazuha Kyoichi của Câu lạc bộ Tennis trường cao trung Yuusho!”

Cứ thế, tôi giành chiến thắng áp đảo trước Suzuki-kun một cách nhẹ nhàng.

“Uooooo!! Tuyệt vời!!!”

...Chẳng hiểu sao Takeda-senpai còn vui sướng mãnh liệt hơn cả tôi nữa.

Tiếp theo là trận đánh đơn 2 của Takeda-senpai, anh ấy cũng giành chiến thắng sát nút, giúp Câu lạc bộ Tennis trường cao trung Yuusho chúng tôi vô địch vòng loại và tiến thẳng vào vòng trong.