Ngày thi đấu chính thức đã đến.
Tôi hội quân cùng câu lạc bộ tennis tại trường cao trung Yusho, sau đó cả đội di chuyển bằng xe buýt của trường đến sân thi đấu.
Ngoài ra, Yuuri cũng đến cổ vũ và chúng tôi đã gặp nhau tại đó.
Trong lúc thầy cố vấn và đội trưởng Takeda đang làm thủ tục đăng ký, tôi tranh thủ khởi động thì...
“Kazuha Kyoichi! Xem ra cậu không trốn chạy mà dám vác mặt đến đây nhỉ!”
Một nam sinh trường khác cất tiếng gọi tôi.
Người này hình như là anh họ của Yuuri...
“Anh là... Suzuki Yuta đúng không nhỉ?”
“Gọi là tiền bối mau!”
“Không, chúng ta khác trường mà.”
Hơn nữa, anh ta tỏ rõ thái độ thù địch nên tôi chẳng muốn gọi là tiền bối chút nào. Còn nếu gọi là “Suzuki-san” thì lại trùng với cách tôi gọi Yuuri ngày xưa.
“...Mà thôi, kệ đi. Năm nay cậu cũng đấu đơn nam trận 1 chứ gì. Tôi sẽ cho cậu biết trận thắng lần trước chỉ là ăn may thôi, rửa cổ mà đợi đấy!”
Suzuki-kun chỉ nói những gì anh ta muốn nói rồi quay trở về khu vực trường mình.
Vốn dĩ mình chỉ định thi đấu bình thường, nhưng chẳng phải người này từng nói sẽ giải nghệ sao?
“Yuta ấy mà... Nghe đâu năm nay anh ta chết mê chết mệt bé quản lý năm nhất mới vào bộ, nên quyết tâm phải thắng cậu để lấy le đấy.”
Có vẻ Yuuri đã nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Suzuki-kun, cô tiến lại gần giải thích với vẻ mặt hơi ngán ngẩm.
“Hồi trước lúc gặp tui, anh ta còn bảo: ‘Tôi có người thương mới rồi nhé! Yuuri, dù em có bị thằng Kazuha đó đá rồi quay về đây thì cũng quá muộn rồi!’. Haaaa, đúng là phiền phức thật sự.”
Có vẻ như chỉ nhắc lại thôi cũng thấy ghét, Yuuri chốt hạ bằng một tiếng “Hứ!” đầy khinh bỉ.
Nghe nói ngày xưa Yuka cũng bị Nagaoka nói những lời tương tự. Đúng là motip quen thuộc.
Dạo gần đây đang rộ lên trào lưu mấy câu chuyện kiểu người đá nhân vật chính xong quay ra hối hận, nhưng mà lôi chuyện đó ra ngoài đời thực thì...
“Cậu cứ đập anh ta tơi bời đi đừng nể nang gì cả, Kyoichi. Tiện tay thì hốt luôn nhỏ quản lý đó cho anh ta trắng mắt ra.”
“Thôi, tớ chỉ thi đấu bình thường thôi. Với lại đừng có xúi tớ đi cướp bồ người khác.”
Mặc kệ Yuuri đang xúi giục mấy chuyện bất ổn, tôi lờ đi và tập trung chuẩn bị cho trận đấu.
Giải đấu bắt đầu, trường cao trung Yusho giành chiến thắng khá suôn sẻ.
Trong suốt quá trình đó, tất nhiên là tôi toàn thắng.
Trong các trận đấu, chiều theo ý Yuuri, thỉnh thoảng tôi lại tung ra tuyệt chiêu dứt điểm kiểu như trong truyện tranh: đánh quả bóng bay sát mặt đất rồi nảy lên theo đường thẳng.
“Tuyệt quá! Cú đánh Snake kìa! Kyoichi ngầu quá đi!”
Mỗi lần như thế, Yuuri lại reo lên phấn khích với giọng điệu lảnh lót.
“Kazuha-kun ngầu quá! Nhìn sang bên này đi!”
Không chỉ Yuuri, tôi còn nhận được sự cổ vũ từ các cô gái khác đến xem giải đấu.
Chắc là người hâm mộ mình trên kênh livestream chăng?
Dù sao thì mặt mũi và tên tuổi cũng đã lộ, nên tôi không lờ đi mà vẫy tay lại xem như đáp lại tình cảm của fan, khiến họ càng vui sướng hơn.
Có vẻ họ cũng lén dùng điện thoại chụp ảnh và quay video, nhưng chuyện đó không kiểm soát hết được nên tôi cũng cho qua.
“Xì. Được đám con gái vây quanh tít mắt lên.”
“Đang ở sân tennis thiêng liêng mà làm cái trò gì vậy không biết.”
Ngược lại, đám con trai thì nhìn tôi với ánh mắt ghen tị nổ đom đóm mắt, nhưng tôi cũng quen với chuyện này rồi nên mặc kệ.
Và rồi, cuối cùng chúng tôi cũng tiến vào trận chung kết.
Đối thủ chính là trường của Suzuki-kun.
“Được rồi. Đã đến được tận đây! Chỉ còn chức vô địch nữa thôi! Cố lên nào mọi người!”
Trước mắt là chức vô địch, đội trưởng Takeda đang hừng hực khí thế.
“Cảm ơn Kazuha-kun đã hỗ trợ nhé! Trận chung kết này cũng nhờ cậy vào cậu cả đấy!”
“Vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thực lòng mà nói, chuyện thắng thua với tôi sao cũng được, nhưng đã đi đến bước này thì tôi cũng thấy có chút hứng khởi.
Nhóm Ichigo bận việc nên không đến cổ vũ được, nhưng nếu mang chức vô địch về thì chắc mấy cô ấy sẽ vui lắm.
Tôi đang lên dây cót tinh thần chuẩn bị cố gắng thêm chút nữa thì...
“Kyoichi, tớ bảo này.”
Kayo, người đi cùng Yuuri đến cổ vũ, bỗng bắt chuyện với tôi.
“Kayo? Sao thế?”
“Cái này... có người đi đường nhờ tớ đưa cho cậu, nhưng nội dung thì...”
Nói rồi Kayo đưa cho tôi một tờ giấy được gấp đôi lại.
Tôi mở tờ giấy ra xem, bên trong là dòng chữ viết nguệch ngoạc:
[Tao đang giữ người phụ nữ của mày. Muốn nó quay về thì ra sau nhà kho.]
Người phụ nữ của mình ư...? Hôm nay Ichigo, Yuka và Aria-san đều không đến, bạn bè đến cổ vũ chỉ có mỗi Kayo và Yuuri.
“Yuuri đi vệ sinh nãy giờ vẫn chưa thấy quay lại.”
Như để bổ sung cho suy nghĩ của tôi, Kayo nói thêm.
“Yuuri ư?”
Nhắc mới nhớ, hôm nay Yuuri cứ quấn quýt thân thiết với tôi suốt.
Rất có thể bọn chúng hiểu lầm Yuuri là bạn gái tôi.
Và nếu đến giờ cô ấy vẫn chưa quay lại thì...
“Tớ đi một lát.”
Tôi lập tức quyết định và báo cho Kayo.
“Còn trận đấu thì sao?”
“Tớ sẽ cố gắng quay lại kịp giờ, nhưng nếu trễ thì cậu giải thích sự tình giúp tớ với Takeda-senpai nhé.”
Nói là vậy, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần bị xử thua vì đến muộn.
Với các anh trong đội Takeda thì trận chung kết này rất quan trọng, nhưng với tôi, bạn bè quan trọng hơn nhiều.
Gửi lại tờ giấy cho Kayo, tôi định lao đến địa điểm được hẹn thì...
“Ủa? Kyoichi, đi đâu đấy?”
“Tớ có việc gấp... Ơ, Yuuri?”
Tôi chạm mặt ngay Yuuri.
“Cậu... vẫn bình an hả?”
“? Bình an thì bình an chứ sao. Có chuyện gì à?”
“Cái này.”
Kayo đưa tờ giấy đang cầm cho Yuuri, cô đọc nội dung bên trong.
“Hừm. Ra là vậy? Tức là Kyoichi lo cho tui, nên đã chọn tui thay vì trận đấu chứ gì? Hê hê, ghê nha.”
Hiểu ra tình hình, Yuuri nhìn tôi cười nham hiểm.
“Kyoichi thích tui quá rồi đấy nhỉ?”
“...Vì là bạn bè thôi.”
Tôi hơi ngượng nên quay mặt đi chỗ khác.
“...Vậy thì, cái này là bịa đặt à?”
Kayo chỉ ngón trỏ vào tờ giấy đe dọa.
“Chắc là vậy rồi, nhưng mà...”
Dùng cách này để dụ tôi đi thì cũng sơ sài quá.
Chẳng qua là tình cờ Yuuri vắng mặt nên mình mới tưởng nhầm cậu ấy bị bắt cóc, chứ nếu ngay từ đầu Yuuri vẫn ở đây thì bọn chúng định làm thế nào?
...Hay là bọn chúng chắc chắn rằng mình sẽ đến?
Ví dụ như... chúng đang bắt giữ một ai khác chẳng hạn.
“...Thôi, tớ vẫn phải đi xem sao.”
“Được không đó? Còn trận đấu?”
“Vẫn còn thời gian mà, nếu không có gì tớ sẽ quay lại ngay.”
Bỏ lại câu nói đó, tôi một lần nữa chạy ra phía sau nhà kho nơi bọn chúng hẹn.
Và khi đến nơi...
“Đã bảo thả tôi ra nhanh lên! Trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
“Thì thế tôi mới bắt cô chứ.”
“Yên tâm đi. Thằng đó đến là tôi thả cô ra ngay ấy mà.”
Mấy tên con trai lạ mặt đang giữ chặt một cô gái tôi không quen biết.
...Ai thế?
Không, cô gái kia có mái tóc màu vàng, không biết là tóc tự nhiên hay nhuộm.
Có lẽ đúng như tôi lo ngại, bọn chúng nhìn nhầm người khác thành Yuuri và bắt cóc cô ấy.
Vậy thì tôi không thể coi như không liên quan được, phải vào cứu thôi.
“Tụi bây gọi tôi đến đấy à?”
Tôi lập tức bước vào và hỏi lớn, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đổ dồn về phía tôi.
Con tin là một nữ, còn phe bên kia có ba tên con trai.
Thoạt đầu tôi tưởng là chiêu trò phá hoại của trường đối thủ trận tới, nhưng nhìn đồng phục thể thao thì có vẻ không phải.
Ngược lại, trên áo của cô gái kia mới có in tên trường đối thủ sắp tới của tôi.
“Ồ. Kazuha. Quả nhiên gái gú vẫn quan trọng hơn nhỉ?”
Một tên trong số đó đại diện trả lời.
“Có vẻ đúng là các người gọi tôi rồi. Vậy, có việc gì?”
“Tao ngứa mắt với mày thôi. Muốn cho mày nếm chút mùi đau khổ ấy mà.”
“Chỉ vì ngứa mắt với tôi mà làm cái trò này sao?”
Lý do cũng thường thấy thật.
Người ghét tôi thì nhiều như lá mùa thu quét không hết.
“Đúng thế! Cái loại tập tành thì chẳng ra hồn, suốt ngày gái gú ăn chơi như mày mà lại được vào chung kết, bỏ lại bọn tao phía sau, tao không nuốt trôi được!”
“Vậy à.”
Tôi hiểu lý do bọn chúng ghen tị.
Nhưng mà bắt con tin thì đi quá giới hạn rồi.
“Đừng có làm cái mặt vênh váo đó! Tạm thời đứng im đấy cho tao. Mày mà chống cự là tao xử con nhỏ này đấy!”
Dứt lời, một tên đang giữ cô gái kề lưỡi dao rọc giấy vào mặt cô nàng tóc vàng.
“Híc!”
Bị dao kề sát mặt, cô gái sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.
Nghĩ rằng làm thế tôi sẽ không dám cử động, hai tên còn lại cười nham nhở tiến về phía tôi.
“Phù... Là tụi mày ra tay trước đấy nhé.”
Tôi nói một câu cảnh báo cho có lệ.
Ngay sau đó, tôi dùng ngón tay búng mạnh viên đá nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước về phía tên cầm dao.
“Oái!?”
Lợi dụng khoảnh khắc hắn ta giật mình vì viên đá, tôi đẩy ngã hai tên đang tiến lại, lao nhanh đến chỗ tên cầm dao và đấm mạnh một cú.
“Hự... á!”
Tên bị tôi đấm hét lên đau đớn rồi ngã lăn ra đất, nhờ đó con tin cũng được giải thoát.
Chỉ cần không còn con tin, thì mọi chuyện còn lại dễ giải quyết thôi.
“Nào. Chuẩn bị tinh thần chưa?”
Tôi quay lại đối mặt với hai tên còn lại.
