[Rina POV]
Tên tôi là Kazuha Rina.
Tôi là học sinh năm nhất trường Cao trung Yusho, và là em gái của Kazuha Kyoichi—nam thần đẹp trai với thông số hoàn hảo nhất trường!
Chính vì thế mà ở trường tôi cũng là một nhân vật khá nổi tiếng đó nha!
“Kazuha-san. Tôi đã để ý em từ lâu rồi. Hẹn hò với tôi nhé?”
...Thế nên tôi mới hay bị mấy tên phiền phức bám theo kiểu này.
Nhìn màu cà vạt thì tên này chắc là học sinh năm hai. Trông cũng sáng sủa tự tin đấy, nhưng đem ra so với Kyoichi-oniichan thì nói thẳng ra là khác nhau một trời một vực.
“Xin lỗi nhé. Tôi không có ý định hẹn hò với người như anh đâu.”
Thế nên tôi thẳng thừng từ chối luôn.
“Hả? Này này, cô em đang coi thường tôi đấy à?”
Thấy vậy, gã đàn anh liền nổi cáu.
Hửm? Định động tay động chân với mình sao?
Muốn thì cứ nhào vô xem? T-T-Tôi chẳng sợ tí nào đâu nhé!
Bởi vì phía sau tôi luôn có Onii-chan và các chị bảo kê mà!
“Này, thôi đi. Nhỏ đó là em gái của tên Kazuha đấy, lại còn là kouhai cưng của Hội trưởng Kakyoin nữa đấy.”
Đúng lúc đó, một đàn anh khác đã đứng ra can ngăn gã đang nóng máu kia.
“Tao biết thừa! Thế nên tao mới tán nó chứ!”
“Vậy thì đừng có động vào. Quên vụ đám bắt nạt với mấy kẻ định hội đồng Kazuha lần trước đã bị đuổi học hết rồi sao? Đụng vào nhỏ đó là mày không chỉ bị đuổi học đơn giản đâu.”
“...Chậc!”
Thế là đám đàn anh đó bỏ đi một nước.
Haa, không có lời xin lỗi nào cho việc hăm dọa người khác sao?
Mà thôi kệ đi. Tôi cũng thấy mình nói năng hơi phũ phàng một chút.
“Rina-chan. Vừa rồi nguy hiểm quá, cậu có sợ không?”
Hyugaji Karin—cô bạn búi tóc củ tỏi đứng quan sát từ xa để tránh bị vạ lây—lúc này mới lên tiếng hỏi thăm.
Karin-chan là người bạn thân thiết của tôi kể từ khi tôi nhập học vào Cao trung Yusho và trở thành bạn cùng lớp với cô nàng.
“Không sao đâu. Mấy chuyện cỏn con đó sao làm tớ sợ được.”
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ trả lời.
Thực ra, nếu để lộ việc tôi sợ mấy chuyện này, thì tôi có thể sẽ trở thành điểm yếu của Onii-chan mất... Ichigo-neesan và mọi người đã dặn dò như vậy nên tôi không được phép sợ hãi.
Hơn nữa, tôi luôn tin tưởng vào lời hứa rằng các chị ấy luôn dõi theo tôi và sẽ ngay lập tức ứng cứu nếu có chuyện gì nguy hiểm.
“Quả không hổ danh là em gái của Kazuha-senpai.”
“Chứ sao nữa? Fufun.”
Được Karin-chan khen làm tôi phổng cả mũi.
Chính vì tôi và Onii-chan không cùng huyết thống, nên mỗi khi được khen là giống anh ấy, tôi lại thấy vui lạ lùng.
“Mà nè Rina-chan. Chuyện sau giờ học hôm nay ấy...”
“Ừm. Bọn mình sẽ rủ cả Nii-san đi chơi chung mà. Yên tâm, anh ấy gật đầu đồng ý rồi.”
“Nii-san" ở đây dĩ nhiên là Kyoichi-oniichan rồi.
Cách gọi anh đã thay đổi vài lần, nhưng trước mặt người ngoài thì tôi quyết định vẫn sẽ gọi là “Nii-san".
“Cảm ơn cậu! Tớ cũng mong được nói chuyện với Kazuha-senpai lắm!”
“Vậy à. Thế thì tận hưởng cho đã nhé.”
Không chỉ riêng Karin-chan, có rất nhiều bạn bè nhờ tôi giới thiệu Onii-chan cho họ. Mỗi lần như thế tôi đều mang chuyện về hỏi ý kiến các chị xem có được không.
Đa phần là bị gạt đi, nhưng trường hợp của Karin-chan thì hiếm hoi lắm mới nhận được cái gật đầu OK.
Hôm nay Onii-chan không có việc ở hội học sinh, cũng không có lịch livestream, nên tôi đã rủ anh đi chơi ba người theo lời nhờ vả của Karin-chan.
Ban đầu Onii-chan không mặn mà lắm, nhưng nhờ có Ichigo-neesan và Aria-senpai nói vào nên anh mới miễn cưỡng đồng ý.
[...Anh bị chính em gái mình đem bán đấy à...]
Onii-chan đã than thở như thế, nhưng Ichigo-neesan bảo đó chỉ là anh ngại thôi.
Bởi vì được đi chơi với nhiều cô gái khác giới là một sự xa xỉ mà.
Thế nên dù ngoài miệng nói vậy, tôi nghĩ Onii-chan vẫn sẽ thấy vui thôi.
Dù với tôi thì chỉ cần có Onii-chan là đủ rồi.
✦✧✦✧
Tan học.
Nếu tụ tập ngay tại trường hay loanh quanh gần đó mà vẫn mặc đồng phục thì lỡ bị học sinh cùng trường nhìn thấy sẽ phiền phức lắm, nên bọn tôi quyết định về nhà thay đồ thường phục trước rồi mới hẹn gặp nhau ở khu phố sầm uất.
Trang phục của tôi là chiếc váy liền thân hàng hiệu mà Ichigo-neesan và mọi người vừa mua cho hôm nọ.
Hồi còn học sơ trung, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện được mặc những bộ quần áo xịn xò thế này như một lẽ đương nhiên...
Tôi cùng Onii-chan—lúc này đã thay sang áo polo và quần jeans—đi đến khu phố và chờ Karin-chan trước đài phun nước, điểm hẹn của cả nhóm.
Sau khi nhận được tin nhắn trên RINE báo [Sắp tới nơi rồi] và chờ thêm vài phút, Karin-chan cũng xuất hiện trong bộ áo blouse và chân váy.
...Thế nhưng, Karin-chan không đi một mình, mà có một tên con trai nào đó đang bám dính lấy cô ấy.
“Rina-chan! Nghe nói cậu đi chơi với Karin hả. Khách sáo thế. Cho tôi đi ké với nha.”
Cái tên đang nói giọng trơn tuột kia là Kitashiro Naoki, bạn thuở nhỏ của Karin-chan.
Ở trường, mỗi khi tôi đi cùng Karin-chan, hắn cũng đã nhiều lần lân la bắt chuyện nên tôi chả may nhớ mặt.
Nói thật, Kitashiro chỉ là một gã con trai bình thường, ham chơi hơn ham học, loại người nhan nhản ở đâu cũng có, và tôi chẳng có mảy may chút hứng thú nào.
Chưa kể tôi còn chưa cho phép gọi tên riêng mà hắn cứ tự tiện gọi, rồi cái thái độ tự tin thái quá, lại còn liếc mắt đưa tình với cả tôi lẫn Karin-chan cùng một lúc làm tôi nhớ đến tên Nagaoka rác rưởi. Nói trắng ra là tôi ghét tên này.
Nhưng khổ nỗi hắn lại là bạn thuở nhỏ của Karin-chan nên tôi cũng không thể xua đuổi quá gay gắt được.
[Sao lại dẫn hắn theo?]
Tôi liếc mắt ra hiệu với Karin-chan rồi lén gửi tin nhắn RINE.
Buổi đi chơi mục đích là để tiếp cận Onii-chan, giờ lôi thêm một thằng con trai khác vào thì khác gì tự hủy?
Karin-chan cũng lén nhắn lại.
[Xin lỗi! Tớ bị bắt gặp lúc đi ra nên cậu ta cứ tự tiện bám theo!]
...Ra là vậy.
Chà, bạn thuở nhỏ chứ có phải người lạ đâu, bị bám theo thế này đúng là khó đuổi thật.
“Mà, người kia là ai thế?”
Kitashiro nhìn Onii-chan với ánh mắt thô lỗ đầy vẻ thù địch rồi hỏi.
Muốn ăn tát hay gì?
“Tôi là Kazuha Kyoichi, anh trai của Rina. Rất vui được gặp cậu.”
Onii-chan cười khổ rồi tự giới thiệu.
Đúng là phong thái điềm tĩnh của người lớn có khác.
“...Tôi là Kitashiro Naoki. Bạn của Rina-chan và Karin.”
Ngược lại, Kitashiro giới thiệu bản thân với thái độ đầy bất mãn.
Trẻ con hay gì?
Kitashiro, mục đích của cậu là tôi thì ai cũng thấy rõ rồi, thế mà lại lộ liễu thù địch với anh trai tôi như thế, bộ bị ngu à?
“Vậy à. Thế tính sao đây? Cho cả Kitashiro-kun này đi chơi cùng à?”
Onii-chan nhìn tôi và Karin-chan rồi hỏi.
“À ừm... em thì hơi muốn xin kiếu ạ.”
“Em cũng thế...”
Đương nhiên là tôi và Karin-chan đều tỏ vẻ khó xử.
“Nghe thấy chưa hả Kazuha-senpai. Phiền anh rút lui giùm cái?”
Thế mà, không hiểu tên Kitashiro này nghe kiểu gì mà lại định đuổi Onii-chan đi.
Thằng phải biến là mày đấy, cái đồ cặn bã thừa thãi này.
“...Hiểu rồi. Vậy anh về trước đây.”
“Hả?”
Vậy mà Onii-chan lại coi lời của Kitashiro là thật và định đi về.
Onii-chan... anh đang cười tủm tỉm kìa, chắc chắn anh đang mừng húm vì thoát được việc đi chơi với Karin-chan nên mới chuồn lẹ như vậy...!
“Rina, tiền tiêu vặt này. Đi chơi vui vẻ rồi về sớm nhé.”
Onii-chan rút trong ví ra ba tờ một nghìn yên, nhét vào tay tôi rồi đi thẳng một mạch, chẳng để tôi kịp níu kéo.
“Ô, ngon! Mỗi đứa một tờ nhé!”
Kitashiro nhìn thấy ba nghìn yên trên tay tôi liền thốt ra câu đùa cợt nhả.
Hả? Đây là tiền tiêu vặt Onii-chan cho tao mà?
Sao mày dám tự tiện đòi chia chác?
Mà, Onii-chan là người tốt nên có khi đúng là cho mỗi người một nghìn thật, nhưng vừa mới đuổi người ta đi xong giờ lại định xơi tiền tiêu vặt của người ta, mày đéo có liêm sỉ là gì à?
Phải xử lý tên này thế nào đây...
Tôi nhìn Karin-chan, hai đứa bắt gặp ánh mắt nhau và cùng gật đầu đồng ý.
“Hôm nay bọn tôi chỉ muốn đi chơi riêng giữa con gái với nhau thôi, cậu về đi.”
“Đúng đó. Bọn này không cần cậu, cút đi.”
Và tụi tôi tuyên bố thẳng vào mặt Kitashiro.
“Hả!? Làm gì có chuyện đó. Định nuốt trọn số tiền đó cho hai người thôi à?”
Tất nhiên Kitashiro phản bác, nhưng chúng tôi đâu có định nghe.
“Thì sao? Ngược lại, tại sao tôi phải chia cho cậu chứ?”
“Thì đương nhiên là vì bọn mình là bạn bè mà...”
“Ai bạn mày?”
“Hả?”
“Karin-chan thì không nói, chứ tôi với cậu chẳng phải bạn bè gì hết.”
Tôi cố tình dùng kính ngữ khách sáo để vạch rõ ranh giới.
“Rina-chan? Cậu đùa à?”
“Tôi không đùa. Cậu mà còn tự tiện bám theo nữa là tôi báo cảnh sát đấy. Đi thôi Karin-chan.”
Nói rồi tôi kéo tay Karin-chan đi vào khu phố sầm uất.
“Này, chờ chút đã!”
Nhưng Kitashiro phớt lờ lời cảnh cáo và vẫn bám theo.
Thế nên tôi gọi luôn. Gọi chú cảnh sát ấy.
“À, là các cô bé đã gọi chú hả? Nghe nói có kẻ bám đuôi sao?”
““Chính là tên này ạ.””
Các chú cảnh sát đến ngay lập tức, và bọn tôi giao nộp Kitashiro như một kẻ bám đuôi biến thái.
“Rina-chan!? Karin!? Đùa nhau à!? Chú cảnh sát ơi, bọn cháu là bạn bè mà! Cháu không phải kẻ bám đuôi!”
“Được rồi, được rồi. Về đồn rồi trình bày.”
Kitashiro cố vùng vẫy nhưng chú cảnh sát chẳng thèm nghe và áp giải hắn về đồn.
Tiện thể tôi và Karin-chan cũng phải đi theo để lấy lời khai, nhưng đằng nào Onii-chan cũng về rồi, lịch trình trống trơn nên cả hai đi theo luôn cũng chẳng sao.
Kết quả của buổi lấy lời khai là Kitashiro bị cảnh sát cảnh cáo nghiêm khắc, nghe đâu còn bị thông báo về trường học và gia đình nữa.
Tóm lại.
Buổi đi chơi giới thiệu Onii-chan cho Karin-chan đã thất bại thảm hại.
Nhớ lại hồi xưa, lúc tôi định đi chơi ba người với Onii-chan và Tomori-chan, tên Nagaoka rác rưởi cũng chen ngang làm cả đám phải giải tán, tôi lại càng thấy căm ghét tên Kitashiro này hơn.
“Rina-chan. Có chuyện gì không vui sao?”
Về đến nhà, Ichigo-neesan ra đón và an ủi tôi.
“Vâng. Bực lắm ạ. Thế này thì cả em—người định giới thiệu Onii-chan, lẫn Karin-chan—người bị Kitashiro bám theo, đều mất hết cả mặt mũi.”
“Vậy à. Thế thì nè. Hay là mình trả đũa theo cách này đi?”
Và khi nghe Ichigo-neesan bày mưu, tôi vừa thốt lên “Uwaa” vừa nghe hết câu chuyện.
Cái này... tuy có hơi quá đáng thật, nhưng nghe cũng thú vị phết.
✦✧✦✧
Ngày hôm sau.
Vừa đến trường, vào giờ ra chơi, tôi đã kéo Karin-chan ra góc hành lang vắng người.
“Rina-chan. Chuyện hôm qua xin lỗi cậu nhé. Lần sau nếu Naoki còn tự tiện bám theo, tớ sẽ gọi cảnh sát ngay mà không cần nói nhiều.”
“Không sao đâu. Dù gì cũng là bạn thuở nhỏ mà. Khó mà dứt khoát ngay được đúng không?”
Karin-chan vội vàng xin lỗi, và tôi cũng vui vẻ bỏ qua.
Mà công nhận, từ Nagaoka cho đến Kitashiro, mấy tên bạn thuở nhỏ chẳng có tên nào ra hồn cả.
Aa, khoan. Trừ Kyoichi-oniichan và Ichigo-neesan ra nhé! Đó là ngoại lệ!
“Karin-chan này. Hỏi thật nhé, cậu có thích tên Kitashiro đó không?”
Trước khi thực hiện kế hoạch nghe được từ Ichigo-neesan, tôi cần xác nhận một điều quan trọng với Karin-chan.
“Hả? Không không không đời nào! Tớ chẳng có tí hứng thú nào với cái tên đó cả!”
Karin-chan xua tay quầy quậy phủ nhận câu hỏi của tôi.
Tôi cũng đoán thế rồi.
Chỉ là hỏi cho chắc thôi.
“Vậy thì nè. Cậu có muốn trả thù hắn không?”
Tôi thì thầm vào tai Karin-chan, chỉ đủ để hai đứa nghe thấy.
“Trả thù?”
“Ừm. Cụ thể là thế này...”
Sau đó tôi kể lại cách trả thù mà Ichigo-neesan đã bày cho.
Nội dung của sự trả thù là: Karin-chan sẽ giả vờ bật đèn xanh rồi hẹn hò với Kitashiro, sau đó cô sẽ "đá" hắn để chuyển sang cặp với Onii-chan, khiến cho não bộ của Kitashiro nát bét như bị đập bởi cái chảo rán vậy.
Tất nhiên, lúc Karin-chan chuyển sang Onii-chan, tôi và Ichigo-neesan sẽ đứng sau sắp xếp và hỗ trợ.
“...Có được không vậy?”
Karin-chan hỏi lại như để xác nhận.
Kết quả cuối cùng là Onii-chan và Karin-chan sẽ hẹn hò với nhau, nên chắc cô lo lắng không biết chuyện đó có thật không.
“Câu đó tớ phải hỏi cậu mới đúng. Onii-chan có nhiều bạn gái lắm, Karin-chan sẽ phải xếp sau người thứ ba đó nha.”
“Tớ... tớ không dám mơ là sẽ được hẹn hò mãi mãi với Kazuha-senpai. Chỉ cần được ở bên senpai cho đến khi anh ấy tốt nghiệp là tớ mãn nguyện lắm rồi.”
Karin-chan trả lời đầy vẻ thiếu tự tin.
Nói thực tế thì, Onii-chan rất biết quan tâm khi hẹn hò, tiền nong đi chơi anh bao tất, lại đẹp trai ngời ngời nên đi cùng rất hãnh diện, hơn nữa Onii-chan cũng không bao giờ chủ động sàm sỡ con gái, nên dù chỉ là vui chơi qua đường thì cũng lời chán.
“Vậy à. Thế thì trước mắt cứ tập trung trả thù tên Kitashiro đã nhé.”
“Ừm. ...Dù phải hẹn hò với tên đó một thời gian thì hơi tởm thật, nhưng tớ sẽ cố.”
Tôi và Karin-chan bắt tay nhau đầy quyết tâm.
Chờ đó, Kitashiro. Bọn tao sẽ cho mày sáng mắt ra.
