Bọn họ đội những chiếc mặt nạ “đầu lâu cười” mới toanh lên, trầm trồ khen ngợi.
“Wow, ngầu thật đó! Cậu tự thiết kế à, Krai?”
“Nhưng đeo thế này có khiến người ta sợ quá không?”
“Ơ kệ đi, có đeo hay không thì bọn họ cũng sợ chết khiếp thôi.”
Khi cả nhóm cùng mang mặt nạ, bất kể dáng vóc hay tính cách, trông họ chẳng khác gì một bầy thú hoang.
Ngày xửa ngày xưa, ở một thị trấn nhỏ, có 6 đứa trẻ say mê những kẻ săn kho báu.
Một cậu bé dũng cảm nhất, yêu thanh kiếm, mơ trở thành một Kiếm sĩ vô song.
Một cô gái hiếu kỳ nhất, luôn đi đầu trong mọi chuyện, muốn trở thành Đạo tặc nhanh nhất thế giới.
Một cậu bé nhân hậu nhất, chỉ mong bảo vệ bạn bè, hướng đến danh hiệu Thánh kỵ sĩ vĩ đại nhất.
Một cô gái thông minh nhất, khao khát quyền năng hơn nữa, muốn trở thành Đại pháp sư tối cao.
Một cô gái yếu đuối nhất, nhưng luôn muốn giúp người khác, mơ thành một Nhà giả kim xuất sắc.
Và suốt chặng đường đó, bọn “đầu lâu cười” ấy vẫn cười vang.
Chúng khát khao sức mạnh, và tài năng thiên bẩm cùng nỗ lực của họ không phụ lòng mong muốn đó.
Luke nói đúng:
Biểu tượng “đầu lâu cười” rồi sẽ trở thành dấu ấn của sự kinh ngạc và khiếp sợ đan xen.
Còn tôi thì…
—-
“Tôi đã sai hoàn toàn.”
Trong phòng sinh hoạt của trụ sở First Steps, Gilbert nhìn quanh nhóm tạm thời của mình.
Đã tròn 1 ngày trôi qua kể từ cuộc đột kích hang Sói Trắng, nơi họ may mắn thoát khỏi địa ngục ấy.
Gilbert lúc đó đã bất tỉnh, nên chỉ được kể lại sau này.
Những người bị thương được giải cứu an toàn và đưa trở về thành phố.
Có thể nói nhiệm vụ mà Hiệp hội giao đã hoàn thành vượt ngoài mong đợi.
Khu vực hang Sói Trắng, giờ bị đặt dưới sự giám sát của Hiệp hội và Đế quốc.
Có lẽ họ sẽ cử những thợ săn cấp cao hơn đến điều tra sau.
“Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ mình mạnh.
Tôi thực sự tin rằng mình đã ở đỉnh cao nhưng rõ ràng là chưa.”
Ánh mắt cậu lướt qua thanh Kiếm Luyện Ngục dựng bên cạnh.
Cho đến nay, cậu chưa từng gặp đối thủ xứng tầm.
Dù đôi lúc chiến đấu gian khổ, Gilbert vẫn luôn vượt qua bằng chính sức mình.
Cậu từng tự tin rằng, chỉ cần thời gian, cậu sẽ chạm tới đỉnh.
Nhưng sau vụ đột kích lần này, cậu mới nhận ra cái đỉnh đó còn xa hơn mình tưởng.
Không phải vì cậu hận thua.
Thực ra, Gilbert chẳng nhớ rõ gì về chuyện bị đánh bại cả.
Cậu không chủ quan, thậm chí còn tập trung hết sức.
Vậy mà kết cục, trí nhớ của cậu vẫn trống rỗng.
Điều đó chứng minh ngoài kia vẫn còn những kẻ vượt xa cậu rất, rất nhiều.
Từng có thời, cậu chiến đấu một mình.
Rồi khi sát cánh cùng đồng đội yếu hơn, cậu bắt đầu tự phụ.
Nhưng giờ, sau khi lại đơn độc, rồi gia nhập một tổ đội mới với những người tài năng, cùng nhau đối đầu những quái vật đáng sợ, cậu đã gặp một kẻ chỉ cần nhấc tay là đủ nghiền nát cậu, một con “thú” thực thụ.
Mà người dẫn dắt cô ta, Thiên Biến Vạn Hoá, có lẽ còn mạnh hơn cả.
Dù tận mắt chứng kiến, Gilbert vẫn không thể hiểu nổi họ.
Có lẽ vì hai bên ở những “tầng” khác nhau hoàn toàn.
Mọi chuyện diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, nhưng trải nghiệm đó đủ để khiến Gilbert Bush thay đổi tận gốc.
Một nhiệm vụ nguy hiểm, phần thưởng tệ hại nhưng giá trị mà cậu nhận được lại còn lớn hơn nhiều.
Dù chỉ quen biết trong một ngày, Gilbert cảm giác như mình đã phần nào hiểu những người đồng đội ấy.
Cậu nhìn họ, nói:
“Đỉnh cao với tôi giờ vẫn còn xa lắm. Với năng lực hiện tại, tôi chẳng thể chạm tới đâu. Nên tôi sẽ quay về, xin lỗi tổ đội cũ, rồi bắt đầu lại từ con số không.”
Tino vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
“Vậy thì tốt.”
Thợ săn phải trưởng thành.
Phải chiến đấu, phải nếm mùi thất bại, phải nhìn thấy đỉnh núi xa tít kia.
Không ít người gục ngã dọc đường.
Nhưng qua tất cả những thất vọng và đau đớn đó, ý chí trong ánh mắt Gilbert lúc này lại sáng rực hơn bao giờ hết.
Cậu không còn gì để nói thêm với Tino.
Gilbert đứng dậy, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Cậu khoác ba lô lên vai, liếc nhìn từng gương mặt đồng đội, rồi hướng về đội trưởng.
“Xin lỗi nhé. Tôi phải đi cảm ơn Thiên Biến Vạn Hoá, và cũng xin lỗi vì tôi đã phiền phức như thế. Tôi sẽ nói với hắn thế này: ‘Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ bắt được đạn như anh thôi!’”
Tino khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi không nghĩ cậu làm được đâu.”
Nhìn mặt cô là biết, cô không hề tin lời cậu.
Dù vậy, Gilbert vẫn chỉ tay thẳng về phía cô, hét lên như một lời tuyên thệ trước thiên hạ:
“Đừng hiểu lầm! Tôi chưa bỏ cuộc đâu! Tôi chỉ đổi cách làm thôi! Tôi sẽ bắt kịp cô sớm thôi! Tạm biệt nhé!”
Mọi người trong sảnh đều ngoái nhìn bàn của Tino, tò mò không biết chuyện gì đang diễn ra.
Khi Gilbert hối hả đứng dậy rời đi, Rhuda vội gọi với theo:
“Ơ! Gilbert, cậu quên cái này nè!”
Cô chỉ vào thanh Kiếm Luyện Ngục dựng cạnh bàn.
Với một thợ săn kho báu, bỏ lại vũ khí của mình chẳng khác nào bỏ lại cả sinh mệnh.
Nhưng Gilbert không quay đầu.
Hơi thở cậu gấp gáp, ánh mắt sáng rực.
“Tôi không cần nó nữa! Thanh kiếm đó vượt quá tầm của tôi rồi! Vũ khí mạnh đến đâu cũng vô ích nếu chỉ biết dựa dẫm! Tôi sẽ học cách bắt đạn bằng tay không, như Tuyệt Ảnh! ”

“Ờ…”
“Cứ giao lại cho Thiên Biến Vạn Hoá đi! Không, khoan, cho hắn mượn thôi! Bảo hắn giữ giúp đến khi tôi đủ mạnh để tự lấy lại! Cứ chờ đi, tôi sẽ quay lại sớm thôi!”
“Đưa luôn hả? Còn chưa kịp thay đồ mà!”
Greg gọi với theo, mặt đầy ngạc nhiên pha lẫn buồn cười.
Chỉ nói riêng về sức mạnh của Kiếm Luyện Ngục thôi, đó đã là một món vũ khí cực kỳ khủng khiếp.
Không có nó, những trận chiến sắp tới của Gilbert chắc chắn sẽ khó khăn hơn gấp bội.
Đó là thanh kiếm cậu đã gắn bó từ khi bắt đầu con đường thợ săn.
Dĩ nhiên, Gilbert hiểu rất rõ điều đó.
Vậy mà cậu vẫn chọn buông tay.
Một quyết định đầy dứt khoát mà người ngoài khó lòng hiểu được.
Không ai có quyền xúc phạm đến ý chí đó.
Tino cau mày, trầm ngâm một lát, rồi khẽ gọi:
“Gilbert.”
“Gì thế? Đừng có cản tôi.”
“Tôi không định cản.”
Tino không có khả năng nhìn thấu tương lai, nhưng cô tin Gilbert sẽ còn mạnh lên nữa.
Từ đầu, cô chẳng nhìn thấy tiềm năng nào ở cậu, vậy mà bang chủ thiên tài của cô lại triệu tập cậu, chắc hẳn phải có lý do.
Cô hít sâu, rồi cầu mong cho cậu có một tương lai sáng lạn.
“Cái mặt nạ của Liz ấy, không có lỗ cho mắt đâu. Khi chị ấy bắt những viên đạn đó, thật ra là chẳng nhìn thấy gì cả. Nếu cậu định học theo… thì, ờm… nhớ ghi chú lại chuyện đó nha.”
“Cái… gì cơ?!”
—-
Đúng là một ngày kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần.
Với tôi mà nói, đống Nhẫn Kết Giới kia là biện pháp phòng thân cuối cùng.
Mà nay, dùng quá nửa rồi, tức là tôi đã suýt chết thật đấy chứ chẳng đùa.
“Làm tốt lắm, Krai. Nghe nói Hiệp hội đang náo loạn cả lên.”
“Ờ.”
Tôi ngồi tựa người trong chiếc ghế xoay ở văn phòng, lắc lư nhẹ khi nghe Eva báo cáo.
Sự cố ở hang Sói Trắng là trường hợp cực kỳ hiếm.
Lần này ai cũng còn sống, nhưng bình thường, kiểu biến động như thế chỉ bị phát hiện sau khi vài thợ săn bỏ mạng.
Chúng tôi chỉ may mắn đúng nghĩa đen.
Nếu không nhờ Liz bỏ cả tổ đội để lao về với tốc độ điên rồ, rồi bất chấp kiệt sức mà xông thẳng vào hang cứu viện, thì giờ chắc đã có ít nhất 10 người chết, trong đó có cả tôi.
Tôi liếc nhìn Liz, đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.
Cô ngủ say như chết, chẳng nhúc nhích tí nào.
Nếu không vì cái mặt nạ trông đáng sợ kia, chắc tôi đã thấy cô… khá đáng yêu rồi.
Phải, chính tôi là người thiết kế cái mặt nạ đó.
Phải, tôi đã quên khoét lỗ mắt.
Nhưng lỗi không hoàn toàn ở tôi!
Tôi không ngờ Liz và mấy đứa kia lại thích dùng nó đến thế.
Chúng không thấy gì cả khi đeo, vậy mà vẫn chiến đấu như thường, đúng là quái vật.
Kể từ khi cả nhóm chuyển lên thủ đô, tốc độ trưởng thành của bọn họ không hề giảm.
Một phần có lẽ vì tôi đã thôi không mò vào hầm kho báu nữa, nhưng thật lòng mà nói, giờ bọn họ mạnh hơn tôi không chỉ trăm, mà có khi cả ngàn lần.
Tôi vốn chẳng để tâm, vì suốt ngày chỉ lười biếng ngồi trên tầng cao nhất trụ sở.
Nhưng sau lần mò xuống hầm vừa rồi, bị đời tát thẳng vào mặt, tôi mới nhận ra rõ ràng:
Khoảng cách giữa tôi và bọn họ là không tưởng.
Ngày xưa, chúng tôi chỉ muốn trở thành anh hùng.
Đó là mục tiêu đầu tiên khi bước chân vào con đường thợ săn.
Nhưng có lẽ, Liz đã hiểu từ lâu rằng trong mắt tôi, cô ấy đã là một anh hùng thật sự rồi.
Dĩ nhiên vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện, nhưng ít nhất, Liz biết cách sống như một con người bình thường trong xã hội này.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm, rồi nói:
“Tôi bỏ làm thợ săn.”
Eva nhướng mày, nhìn tôi kiểu “Lại nữa hả?”
Tôi nói câu đó nhiều đến mức cô chẳng tin nổi nữa.
Nhưng lần này… tôi thật sự nghiêm túc.
“Sau khi khiến Tino và nhóm cô ấy suýt mất mạng, tôi nhận ra mình không còn chỗ ở tiền tuyến nữa. Đặc biệt là sau kỳ nghỉ dài, tôi chẳng giúp được gì cho họ cả.”
“Nhưng Tino bảo là bang chủ là Thần cơ mà.”
“Tôi biết, tôi không cố ý gây hại, nhưng kết cục vẫn là tôi đã khiến họ gặp nguy hiểm.
Từ bỏ có lẽ không phải là ‘trách nhiệm’, nhưng thành thật mà nói, tôi quá mệt mỏi rồi. Haha… chắc già thật rồi.”
“Không phải anh vẫn được gọi là ‘thợ săn trẻ xuất sắc nhất’ sao?”
“Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sớm muộn cũng phạm sai lầm khiến mọi người chết hết mất. Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ. Giờ tôi có ít tiền, chắc đủ để về quê, sống trong rừng cho yên.”
Tôi chẳng cần xa hoa.
Một cuộc sống bình dị là đủ rồi.
Trồng trọt khi trời đẹp, đọc sách khi trời mưa, chỉ cần một thế giới không còn nguy hiểm.
Tôi chẳng muốn chạm vào đám Huyễn Ảnh đó nữa, chỉ nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Tôi thề, sẽ không bao giờ biến mình thành “tên đạn sống” lần nào nữa.
Ngay cả mấy đứa như nhóc Gilbert hay gã Greg to xác cũng đã mạnh khủng khiếp.
Giờ tôi chẳng còn chỗ chen vào.
Thời đại đã đổi, kỷ nguyên vàng của thợ săn… quá “vàng” với tôi rồi.
Eva đẩy gọng kính, nhìn tôi chằm chằm.
“Cho anh biết trước, đừng mơ tới chuyện sống yên ổn bình thường. Trừ khi anh thay luôn cái mặt.”
“Nghe đau, nhưng đúng thật.”
Giá mà Liz đừng có làm vỡ Mặt nạ Chuyển hoán của tôi thì tốt biết mấy…
“Thôi, tôi định đi thật xa, đến chỗ chẳng ai biết tôi là ai. Mặt tôi cũng đâu có gì nổi bật. Cứ bảo tôi chết rồi cũng được.”
“Heheheh~ Nếu Krai bỏ nghề, thì tớ cũng nghỉ luôn!”
Chưa kịp phản ứng, Liz đã luồn ra sau lưng, ôm chặt lấy tôi.
Ghế kêu cọt kẹt dưới sức nặng của hai người.
Tôi quay lại nhìn sofa, trống trơn, chỉ còn lại chiếc mặt nạ.
Hả?!
Mới ngủ đó mà?
Hay đây là hồn ma vậy trời?!
“Không được đâu, Liz. Cô vẫn còn ước mơ mà.”
Thật ra, cả nhóm Grieving Souls đều có chung một mục tiêu, Cấp 10, đỉnh cao của nghề thợ săn kho báu.
Đó chính là lý do khiến chúng tôi bước chân vào con đường này.
Tôi thì bỏ cuộc từ lâu rồi, nhưng với tài năng của Liz và mọi người, họ thật sự có cơ hội chạm tới giấc mơ mà phần lớn thợ săn cả đời chẳng với nổi.
Cấp độ công nhận của Liz giờ mới là 6, nhưng đó chỉ vì cô chia bớt điểm thành tựu cho tôi, người đội trưởng.
Nếu không, ít nhất cô cũng đã là cấp 7 rồi.
Liz mỉm cười, áp má vào má tôi.
Hơi ấm từ người cô truyền sang, nóng hơn hẳn cơ thể tôi.
Thợ săn là những kẻ tràn đầy năng lượng, nên thân nhiệt của họ cũng cao hơn người thường.
Sự chênh lệch ấy… lại khiến tôi càng thấm thía cái “vực sâu” ngăn cách giữa hai ta.

“Ừ. Nhưng nếu cậu bỏ cuộc, chắc tớ cũng chẳng còn hứng thú nữa đâu. Ở một mình thì chán lắm, biết không? Với lại tớ vốn đã mạnh nhất rồi mà.”
Giọng cô nàng vừa trong trẻo vừa hồn nhiên, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu rõ một giấc mơ như thế đâu thể dễ dàng buông bỏ chỉ vì lý do đơn giản ấy.
Làm thợ săn kho báu đòi hỏi tài năng, nhưng tài năng chỉ thật sự tỏa sáng khi được tôi luyện bằng nỗ lực.
Nhóm bạn thuở nhỏ của tôi đã đổ ra nhiều mồ hôi, máu và nước mắt hơn bất cứ ai cùng lứa.
Tuy vậy, lời nói của Liz không hề giống một câu đùa.
Nếu tôi thật sự nghỉ, cô ấy có lẽ sẽ rời bỏ tất cả mà đi cùng tôi.
Bỏ hay không bỏ?
Tôi bắt đầu tự hỏi.
Có phải mình sẽ bị trói mãi ở chỗ này không?
“Tổ đội sẽ tan rã mất nếu thiếu cô đó, Liz.”
“Không sao. Mấy người còn lại chắc cũng nghỉ theo luôn thôi.”
Cô buông câu nói ngớ ngẩn ấy nhẹ tênh như không có gì.
Một luồng lạnh sống lưng chạy dọc qua tôi.
Tôi thì chẳng bị ràng buộc gì, nhưng bạn bè tôi thì khác.
Năng lực của họ đã nổi danh khắp đế quốc, và tầm ảnh hưởng của họ lan đến gần như mọi nơi.
Dù đa số thợ săn hoạt động dưới quyền quản lý của đế quốc, một vài người trong số họ lại được quý tộc hay quân đội mời riêng.
Tôi thừa hiểu nếu mình nghỉ ngang, chắc chắn sẽ bị truy lùng, và không chỉ là vài tay tầm thường.
Nếu họ biết lý do thật sự khiến tôi muốn nghỉ, họ sẽ khinh ghét tôi.
Có khi còn bị ám sát cũng nên.
Thế nên khỏi phải nghĩ nhiều, câu trả lời dứt khoát là không thể.
Dù không tính đến nguy cơ đó, tôi cũng chẳng thể vì ích kỷ cá nhân mà phủi sạch hết mọi nỗ lực của bạn bè mình.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cái đầu tội nghiệp của tôi vẫn chẳng nghĩ ra được ý tưởng sáng sủa nào.
“Thôi, chắc tôi cứ cố gắng thêm một thời gian nữa vậy.”
“Ừ, vậy đi! Tớ cũng sẽ cố cùng cậu!”
Liz nghiêng đầu, áp má vào tôi, đôi chân đong đưa lơ lửng trong không trung.
Giọng cô nghe vừa rỗng không vừa ngọt ngào kỳ lạ.
Phải rồi.
Tôi đâu nhất thiết phải đích thân mò vào mấy cái kho báu đó chứ.
Chết tiệt thật, Gark.
Toàn đùn mấy vụ yêu cầu kỳ quặc cho tôi.
Tôi ngoảnh mặt đi, giả vờ như không nghe thấy hiện thực đang réo gọi, và thề với lòng mình rằng nếu Ark mà không còn ở đây, tôi sẽ không bao giờ nhận thêm nhiệm vụ nào nữa.
