Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 2992

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 343

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6617

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Vol 1 - Chương 2: Mớ Hỗn Độn

Ai trong đời cũng từng mơ trở thành thợ săn kho báu.

Nhưng chỉ khi trưởng thành, người ta mới thực sự hiểu vì sao thợ săn lại đáng được tôn trọng đến thế bởi họ phải đối mặt với rủi ro mà người thường chẳng dám nghĩ tới.

Thủ đô đế quốc Zebrudia lúc nào cũng chật kín thợ săn cùng vô số cơ sở phục vụ họ.

Dù sinh ra và lớn lên giữa môi trường tràn ngập tinh thần mạo hiểm ấy, cô gái Tino Shade nhút nhát nhưng nhanh nhẹn lại không hề có ý định trở thành thợ săn chỉ vì hoàn cảnh nuôi dưỡng.

Mỗi người đều có cách sống riêng.

Danh vọng, tiền tài hay quyền lực, những thứ khiến người khác say mê chẳng có mấy sức hấp dẫn với Tino.

Thậm chí, cô còn sợ hãi chính những thợ săn ấy.

Nếu từng có lúc nào đó cô say mê những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm, thì đó hẳn là chuyện rất lâu về trước.

Thứ đã khiến cuộc đời Tino đổi hướng, khiến cô dấn thân vào nghề nguy hiểm này, là một nhóm thợ săn xuất hiện tại thủ đô như sao băng giữa đêm trời quang.

Trong vô số tổ đội phô trương hào nhoáng, nhóm ấy nổi bật vì sự khác biệt hoàn toàn và vì sự tàn khốc trong cách họ chiến đấu.

Các thợ săn khác né xa họ vì cái tên nghe chẳng lành, thậm chí nhóm ấy từng xung đột cả với đế quốc.

Vậy mà vượt qua hết mọi trở ngại, chỉ sau vài năm, danh tiếng của họ đã vang khắp thủ đô.

Tino, một cô gái cố tình tránh xa giới thợ săn, lại vô tình quen biết họ.

Và thế là đủ.

Khoảnh khắc trông thấy họ, cô không thể rời mắt.

Ánh sáng rực rỡ ấy chói lòa, mãnh liệt như kéo lấy cô gái vốn chẳng hề hứng thú với nghề này.

Giống như sét đánh ngang tai, như sao băng rạch ngang màn đêm.

Thời đại đã chào đón họ.

Tính đến lúc đó, chỉ có 3 thợ săn từng đạt cấp độ 10, mức cao nhất tuyệt đối.

Họ hợp thành tổ đội mạnh nhất thế giới.

Người ta nói Ark Rodin, chàng anh hùng trẻ cầm đầu tổ đội Ark Brave, chính là hậu duệ tinh thần của họ.

Cùng với đó là Krai Andrey, chiến lược gia quỷ quyệt dẫn dắt tổ đội Grieving Souls, đồng thời là người sáng lập First Steps.

Hai tổ đội của Ark và Krai nhanh chóng leo lên đỉnh cao trong giới thợ săn của Zebrudia.

Bị ánh sáng của hai vì sao ấy cuốn hút, vô số thợ săn trẻ đã đổ về thủ đô.

Hiệp hội gọi thời kỳ này là “Kỷ nguyên hoàng kim của thợ săn kho báu”.

Tin chắc rằng đây sẽ là giai đoạn được ghi vào lịch sử, Tino đã chọn con đường trở thành thợ săn với ước mơ đạt đến tầm huyền thoại bên cạnh sư phụ và người chị mà cô tôn kính.

Nhưng giờ đây, Tino, kẻ được xem là “ngôi sao mới sáng giá nhất”, lại đang bị chính bang chủ cô tin tưởng giao cho việc… chạy vặt.

Trong trụ sở Hiệp hội thủ đô, Tino nhanh chóng tìm thấy người đầu tiên trong danh sách.

Gương mặt đầy ngán ngẩm, cô tiến lại gần một thợ săn đang chăm chú xem bảng nhiệm vụ.

Khi chỉ còn cách khoảng 1m, cô gái tóc nâu, mắt xanh ấy quay lại.

Thấy Tino, cô ta giật mình mở to mắt.

Đó là Rhuda Runebeck, người từng đứng cùng bang chủ của Tino trong buổi chiêu mộ hôm nọ.

Dù Krai đã mô tả qua, Tino chẳng cần đến điều đó, hình ảnh cô gái này đã in sâu trong đầu cô ngay lần đầu trông thấy.

Rhuda là thợ săn cấp 3, đến buổi chiêu mộ với hy vọng tìm được nhóm cùng thám hiểm Hang Sói Trắng.

Cách Rhuda bước nhẹ, cố giấu tiếng chân cho thấy cô thuộc loại Đạo tặc, thợ săn chuyên gỡ bẫy, do thám và mở khóa.

Dù Tino mạnh về thể lực hơn trí óc, cô vẫn được Liz huấn luyện bài bản.

Thông thường, Rhuda lẽ ra không thể phát hiện cô cho đến khi đã ở cự ly sát người.

Sự xuất hiện bất ngờ ấy khiến Rhuda run run hỏi:

“Gì… gì thế? À, cô là người đi cùng Krai hôm đó phải không?”

Bỏ qua cảm xúc riêng, Tino vẫn phải hoàn thành lệnh được giao.

Dù không thích, lời của bang chủ là tuyệt đối.

Kìm nén tâm trạng chán chường, cô thẳng thắn nói:

“Bang chủ… à không, Krai Andrey bảo tôi đến tìm cô. Đi cùng tôi, ta cần bàn chuyện.”

Rhuda càng thêm kinh ngạc, nhưng Tino đã quay lưng đi, chuẩn bị tìm những người khác trong danh sách.

Người thứ hai là Đại Greg, đang uống rượu với bạn bè trong quán Chiếc Chìa Khóa Vàng, quán bar dành riêng cho thợ săn, ngay cạnh trụ sở hiệp hội.

Cô cắt ngang cuộc vui của hắn, lạnh nhạt báo lý do mình đến.

Nói thật, Tino chẳng chút hào hứng với nhiệm vụ này.

Không phải vì nó khó, một hầm kho báu cấp 3, cô thừa sức một mình xử lý, mà vì những người phải hợp tác cùng.

Với thợ săn, việc lập tổ đội là điều gần như bắt buộc.

Đi một mình quá nguy hiểm, hơn nữa một người khó mà đối phó với mọi tình huống.

Rất ít ai giỏi toàn diện.

Nhưng nếu vậy, tại sao vẫn có những thợ săn đơn độc?

Câu trả lời đơn giản thôi:

Rất khó tìm được đồng đội hợp ý.

Sự khác biệt về chuyên môn, tính cách, mục tiêu, giá trị, năng lực, tất cả đều khiến việc lập nhóm trở nên khó khăn.

Đặc biệt là trong giới đầy tự cao như thợ săn.

Theo thống kê của Hiệp hội, dưới 10% tổ đội sống sót được quá 5 năm.

Thám hiểm hầm kho báu là đánh cược mạng sống.

Nếu trong nhóm không hòa hợp, áp lực sẽ giết chết tinh thần trước cả khi quái vật kịp ra tay.

Mà đôi khi, người đâm sau lưng lại chính là đồng đội.

Bởi vậy, chọn đồng đội là chuyện hệ trọng.

Nếu đã phải hợp tác với người mình không ưa, thà đi một mình còn hơn.

Đó là niềm tin của Tino.

Thế nên, khi Krai giao cho cô danh sách toàn những cái tên không hợp cạ, cô chỉ biết câm nín.

Dù luôn kính trọng bang chủ, nhưng chuyện này lại khác.

Cô muốn đi cùng cậu, không phải mấy kẻ xa lạ này.

Greg nhìn Tino một lúc, trong khi cô thì chìm trong nuối tiếc.

Chỉ cần hắn từ chối, cô đã có cớ hợp lý để quay về báo lại.

Bị cắt ngang giữa lúc đang nhậu, nếu hắn có phẩy tay cười khẩy đuổi cô đi, cũng chẳng ai trách được.

Tino níu lấy chút hy vọng mong manh ấy.

Nhưng Đại Greg chỉ nở nụ cười gian trá rồi gật đầu không chút do dự.

“Ừ, được thôi. Xin lỗi mấy ông, tôi có việc phải đi.”

Thế là xong.

Hai trên ba.

Phòng khách của First Steps, đại bản doanh của một trong những hội danh tiếng nhất thủ đô, từ lâu đã là nơi nổi tiếng trong giới thợ săn.

Khác với những quán rượu ồn ào ở khu lân cận, nơi này sạch sẽ, sang trọng và ngăn nắp.

Quầy bar bóng loáng, bàn ghế trắng được sắp xếp thành từng cụm cho các nhóm thợ săn trò chuyện.

Đây không phải nơi để say xỉn, mà là nơi các đội của Steps thường tụ họp ăn mừng sau những chuyến thám hiểm thành công.

Ở một góc phòng, Rhuda trông chẳng thoải mái chút nào, cứ liếc quanh như tìm đường thoát.

Greg thì cau mày, mặt nghiêm túc bất thường, còn Tino chỉ ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn như hồn lìa khỏi xác.

“Vậy, um… chúng ta đến đây để làm gì vậy?”

Rhuda hỏi, giọng đầy ngập ngừng.

“Ra đây là phòng khách nổi tiếng của First Steps à? Chỉ ngồi đây thôi tôi đã thấy hên rồi.”

Greg xuýt xoa, có vẻ vẫn đủ hứng để pha trò.

Khóe mắt Tino khẽ động.

Một cậu trai thấp hơn cô một chút đang ngồi gần đó, vẻ mặt lạnh tanh.

Sau lưng cậu là một thanh đại kiếm tỏa sáng trong ánh nắng, Kiếm Luyện Ngục.

(Bang chủ… sao anh lại chọn mấy người này vậy trời? Em không chịu nổi nữa đâu…)

Tino than thầm trong lòng.

Như thể nghe được tiếng lòng của cô, Gilbert Bush, gã trai bị Tino đá thẳng vào mặt trong buổi chiêu mộ hôm trước mở miệng trước, giọng ngang tàng át cả suy nghĩ trong đầu cô.

“Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Tôi bận lắm đấy.”

Trong ba người được giao phải tập hợp, Gilbert chính là kẻ cuối cùng Tino muốn gặp nhất.

Dựa vào tính cách của hắn, cô đã tin chắc hắn sẽ từ chối ngay từ đầu.

Thật ra, cô thậm chí còn chẳng định tìm hắn.

Nếu không tình cờ bắt gặp hắn ngoài quán rượu nơi Greg đang ngồi, chắc cô đã báo về rằng “không tìm thấy” cho xong.

Thú thật, nếu cả ba đều không chịu hợp tác, cô còn mừng hết lớn.

Nhưng vì đây là nhiệm vụ Krai giao, cô vẫn phải làm cho ra vẻ.

Chỉ là… cô không ngờ trong cái thành phố rộng lớn này, lại tìm được cả ba dễ như nhặt đá ven đường.

Dù vậy, vẫn còn hi vọng, biết đâu họ sẽ từ chối.

Không chỉ cô, mà ai trong nhóm này cũng chẳng mấy hứng thú với “lao đồn công ích” vớ vẩn kia.

Phần thưởng ít ỏi, chẳng danh tiếng, chẳng vinh quang gì hết.

Mà mấy người này đâu phải bạn thân của cô, khả năng họ đồng ý đi cùng chắc còn thấp hơn cả tỉ lệ đào được kho báu cấp 10.

Tino thở dài một hơi, dồn hết can đảm bấu víu vào sợi hi vọng cuối cùng.

(Xin lỗi bang chủ… Em thề sẽ không than vãn nếu phải làm một mình, nhưng làm ơn, cứu em khỏi vụ này…)

Ba cặp mắt cùng lúc hướng về cô.

Tino rụt cổ lại, mắt chết lặng, rồi cất giọng đều đều như đọc văn bản hành chính.

“Để tôi nói trước: ai không muốn thì có thể từ chối. Bang chủ, Krai Andrey giao cho tôi một lao động công ích. Anh ấy đưa tôi danh sách tên của các người, bảo lập nhóm để hoàn thành. Vậy nên tôi mới triệu tập mọi người đến đây. Lặp lại lần nữa, nếu ai không muốn làm thì cứ nói thẳng, không sao cả.”

—-

Trên tầng cao nhất của tòa nhà hội, nơi thành viên bình thường không được bén mảng, Eva đang im lặng nhìn tôi.

“Nghe như một mớ lộn xộn cẩu thả thì đúng hơn.”

“Tôi gọi đó là chiến lược sáng tạo, cô ạ.”

Eva thở dài.

“Anh không nghĩ là hơi sớm để bắt Tino dẫn nhóm à? Con bé toàn đi solo từ trước đến giờ.”

“Cứ để nó thử. Có va vấp mới trưởng thành được.”

Cô lại thở dài, lần thứ 10 trong buổi sáng.

Và thật lòng mà nói, cô có lý.

Dù tôi là chủ hội, là người dẫn dắt tổ đội Grieving Souls, nhưng đôi khi tôi cũng đưa ra vài quyết định hơi… cảm tính.

Hồi mới lập đội, mỗi quyết định tôi đều phải suy nghĩ mất mấy đêm liền.

Nhưng lâu dần, tôi phát mệt.

Khi đã trở thành người lãnh đạo một tổ đội chính quy, tôi buộc phải ra quyết định nhanh hơn và rồi khi lập hội, khối lượng công việc lại tăng gấp 10.

Tên tuổi càng vang xa, tôi càng bị kéo vào đủ thứ chuyện.

Các tổ đội khác, các hội khác, thậm chí cả Hiệp hội cũng bắt đầu hỏi ý kiến tôi.

Đến lúc đó, tôi đâu thể coi trọng từng việc nhỏ nhặt nữa.

Thú thật, tôi cũng chẳng thể chịu trách nhiệm hết mọi thứ.

Hội này không phải lập ra để tôi gánh cả thiên hạ.

Cái khiến tôi bận tâm nhất, cho đến tận bây giờ, vẫn là tổ đội Grieving Souls của riêng tôi.

Mà thôi, Tino mạnh mà.

Nhất là được Liz rèn giũa, tốc độ của nó đảm bảo khỏi bàn.

Nếu có chuyện gì xảy ra, nó cứ việc bỏ chạy.

Không xử lý được thì cũng coi như bài học. Với thợ săn, nguy hiểm là điều không thể tránh.

Ai cũng biết tự lo cho mạng mình.

Nếu đám kia, những người tôi chọn có gặp rắc rối, thì đó là lỗi của Tino vì không phản đối ngay từ đầu.

Không ai chịu trách nhiệm thay nó cả.

Thợ săn phải tự chịu hậu quả của lựa chọn.

Giống như tôi từng quyết định bỏ nghề thám hiểm kho báu mà không hối hận.

Tôi muốn Tino cũng có một bài học “đau nhưng nhớ lâu” như thế.

Đừng chỉ biết nghe lời, mà phải biết phản kháng khi cần.

Chiến thuật “mớ hỗn độn” này, xét cho cùng, cũng chỉ là một kiểu huấn luyện nghiêm khắc của tôi thôi.

Tôi duỗi người trên ghế, khẽ ngáp một cái.

“Haiz… giá mà vứt hết đống việc này đi rồi ngâm mình trong suối nước nóng thì tốt biết mấy.”

Eva nghiêng đầu:

“Hay là cả hội cùng đi nghỉ một chuyến?”

“Nghe hay đấy. Gọi hết mọi người lại, làm chuyến dã ngoại luôn cho rồi.”

Eva từng làm trong một công ty thương mại lớn trước khi tôi chiêu mộ cô về làm phó quản lý.

Có lẽ nhờ kinh nghiệm đó mà cô luôn nghĩ thực tế, linh hoạt hơn tôi nhiều.

Một chuyến đi, hử?

Thủ đô là nơi lớn, an ninh ổn định, đường xá tốt.

Nhưng ngoài tường thành vẫn có quái vật, thỉnh thoảng bọn cướp hoặc Huyễn Ảnh từ hầm kho báulang thang ra ngoài.

Nói đi chơi thì dễ, nhưng chẳng bao giờ yên bình hoàn toàn.

Tuy nhiên, với chúng tôi, toàn thợ săn chuyên nghiệp thì chuyện bảo vệ an toàn lại chẳng đáng lo.

Gọi là đi chơi, nhưng đi săn luôn tiện thể thì đúng hơn.

Tôi đâu có quyền bắt ai tham gia, nhưng nếu nói là để “thắt chặt tình cảm đồng đội”, chắc ai cũng hưởng ứng thôi.

Chỉ có điều… nếu toàn bộ hội rời khỏi thủ đô, kiểu gì Hiệp hội và quý tộc đế quốc cũng sẽ nhảy dựng lên.

Chưa kể, cho đám đầu đất này đi chơi chắc chắn sẽ sinh chuyện.

Có lẽ cùng lắm chỉ nên cho Grieving Souls đi riêng một chuyến là được.

…Không, chờ đã.

Nghĩ kỹ thì chính bọn đó mới là đám dễ gây rắc rối nhất.

Tôi đúng kiểu tiến thoái lưỡng nan, chỉ muốn ói luôn cho rồi.

Trong lúc tôi vừa than vừa rên, Eva lật qua lật lại xấp hồ sơ đầy những chi tiết vụn vặt về Đại Greg và mấy người còn lại trong tổ đội.

First Steps lưu trữ đủ loại dữ liệu về thợ săn và kho báu, từ tân binh cho tới những tay kỳ cựu nổi tiếng bên ngoài bang hội.

Rhuda thật sự là một hiện tượng.

Cô ấy mới chỉ có nửa năm kinh nghiệm mà đã đạt cấp 3.

Tốc độ thăng tiến đó đúng là “như tên bắn”, nhất là với một người đi đơn độc.

Sống sót lâu như thế mà chẳng mấy khi bị thương nặng, hoặc là cô ấy cực kỳ có năng khiếu, hoặc là cực kỳ may mắn.

Còn Đaj Greg thì thuộc dạng kỳ cựu rồi.

Không có nhiều người có thể giữ được sự nghiệp ổn định và lâu dài trong nghề thợ săn này.

Thằng nhóc Gilbert thì… nói sao nhỉ, đúng kiểu “trẻ trâu có tài”.

Mồm miệng thì hỗn láo nhưng tay nghề lại không tệ.

Hình như nó từng có một tổ đội riêng ở vùng quê, nhưng đã rời đi sau một vụ cãi vã nội bộ, chuyện thường như cơm bữa trong giới thợ săn.

Nếu bọn tôi mà chỉ cần sơ sẩy một chút, Grieving Souls cũng có thể tan rã y như thế.

Mà nói thật, tôi còn… hơi muốn vậy luôn.

Gộp lại mà nói thì, cả ba đều bình thường.

Có năng lực, nhưng chẳng ai nổi bật đặc biệt.

Ít ra thì, bất kỳ ai đã đặt chân đến “thánh địa” của thợ săn này đều có đủ tự tin về sức mạnh của mình.

Chỉ là họ không phải quái vật kiểu như mấy người bạn của tôi, những kẻ coi thường cả mạng sống, dùng cơ thể và bản năng dã thú của mình để xé toang những hầm ngục hạng cực khó.

Sau khi đọc xong hồ sơ, tôi thấy họ tạm ổn.

Không ai quá mạnh, nhưng với lao động công ích đơn giản thì thế là đủ.

Nếu Tino có thể xử lý kho báu một mình, thì có thêm ba người kia chắc chỉ là chuyện vặt.

Dù tôi không mấy tin vào khả năng đánh giá của bản thân, tôi vẫn luôn tin tưởng vào người của bang mình.

Eva hỏi, giọng lo lắng:

“Liệu Tino và tổ đội đó có ổn không? Dù chỉ là kho báu cấp 3, nhưng việc Hiệp hội đưa ra làm phần thưởng chắc hẳn cũng có lý do.”

Tôi phẩy tay:

“Không sao đâu. Nếu có chuyện, tôi sẽ gọi mấy người trong Grieving Souls tới hỗ trợ. Với lại, Tino giờ lớn rồi.”

Tino là một trong những thành viên sáng lập của First Steps.

Eva đã dõi theo con bé từ ngày đầu bang thành lập, nên kiểu gì cũng nảy sinh cảm giác như mẹ lo cho con, hơi trái nghề, nhưng thật lòng.

Tôi nhún vai.

Tino trông có vẻ nhỏ bé, nhưng nó biết mình đang làm gì.

Khi nguy hiểm tới, nó có bản năng sinh tồn của một thợ săn đi đơn.

Tôi chẳng cần phải lo.

Ngay lúc đó, cửa bị bật mở cái rầm, chẳng thèm gõ.

“Bang chủ ơơơi, cứu em với! Em không làm nổi đâu mà!!”

Eva khẽ nhíu mày:

“Có vẻ con bé bỏ cuộc nhanh quá rồi đấy.”

Vừa thấy tôi và Eva đứng cùng nhau, Tino lập tức lao tới, suýt húc tôi ngã, rồi ôm chặt lấy.

Cái giọng vừa tuyệt vọng vừa nũng nịu kia… nghe giả tạo đến mức tôi nhận ra ngay:

Con bé đang diễn.

Hy vọng trong giọng nói và lời than của nó chẳng khớp tí nào.

Đúng là chiêu trò.

Tính thời gian từ khi tôi giao nhiệm vụ, rõ ràng tụi nó còn chưa kịp đến kho báu.

Mà khu vực này đâu cho thợ săn bình thường vào.

Eva nhìn xuống con bé, gương mặt hiện rõ vẻ bực.

Tôi thở dài, bảo rằng không cần lo mà giờ thế này đây.

Hẳn là ảnh hưởng của Liz đang ngày càng lan sang con bé rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi hỏi.

“Mọi chuyện ạ! Nhiệm vụ này nặng nề quá sức em rồi!”

“‘Mọi chuyện’ cơ à…”

Tôi cười gượng.

“Nghe có vẻ nghiêm trọng ghê.”

Tino kéo tay tôi lôi xuống sảnh nghỉ, nơi ba người còn lại đang chờ.

Tôi không biết nó làm cách nào để dụ họ tới, nhưng mà… làm tốt đấy, Tino.

Đứng trước mặt tôi là Rhuda Runeback, Đại Greg và thằng nhóc Gilbert.

Cả ba đều là lựa chọn kiểu “ngẫu hứng”.

Rhuda thì tôi chọn vì nghe cô ấy bảo muốn tới Hang Sói Trắng, còn hai thằng kia… tôi chọn kiểu “thôi thì chọn đại”.

Tính cách thì khỏi nói, khác nhau một trời một vực.

Còn năng lực?

Tầm trung.

Tôi chẳng buồn sắp xếp vai trò hay phối hợp, chỉ gom vài người lại cho đỡ vất.

Nhiệm vụ lần này chỉ là giải cứu, đâu cần đi đến tận cùng hầm ngục.

Nếu tổ đội không hợp, chỉ cần sống sót là được.

Nói thật, hơi tội, nhưng giờ có hối cũng muộn rồi.

Rhuda thì cứ nhìn quanh phòng, trông lo lắng thấy rõ.

Cả hai tên con trai cũng căng thẳng không kém.

Dù sao thì họ đang ở trụ sở chính của một bang mà họ không thuộc về, đúng kiểu “địa bàn đối thủ”.

Khi Tino kéo tôi lại gần, Rhuda trông như trút được gánh nặng.

Nghĩ lại, hôm trước tôi còn chưa kịp chào cô ấy tử tế.

Dù không cố ý, nhưng tôi vẫn thấy có lỗi.

“Oh, này, Kra—”

“Ngươi tới muộn quá đấy! Bọn này đợi muốn dài cổ rồi!”

Gilbert chen ngang một cách cộc cằn khiến Rhuda lườm nó cháy mặt.

Thái độ vẫn ngông cuồng như trước, nhưng ít nhất ở đây, lãnh địa của tôi nó cũng kiềm lại được đôi chút.

Nghĩ mà xem, sau khi bị Tino đá thẳng mặt, nó vẫn chịu đến đây cơ đấy.

Cũng gan lắm.

Tôi quay sang Đại Greg.

Hắn cười gượng gạo, cố tỏ ra thân thiện.

Tôi bắt đầu thấy chán rồi, bèn gộp cả ba vào cùng một mức nguy hiểm:

Hạng E.

Với Tino ở đây, lại thêm “sân nhà” của tôi, tôi có thể hơi mạnh tay cũng được.

“Gahaha! Đây là trụ sở của Steps hả? Thế là thật đấy, cậu đúng là người của Souls à?”

“Hôm qua tôi cũng sốc lắm. Anh ta bảo đã đi phỏng vấn 5 lần rồi còn gì.”

Rhuda liếc tôi, giọng nửa trách móc.

Tôi đâu cố lừa cô ấy.

Nhưng mà hàng người dài như thế, tôi làm sao chen lên được dù có đến muộn.

Được hai người kia bắt chuyện, Gilbert bỗng phấn khích hơn hẳn, khẽ nhếch mép:

“Trông yếu xìu như ngươi mà là người của Grieving Souls á? Ta nghe nói đó là tổ đội mạnh nhất thủ đô, nhưng chắc chỉ là lời đồn thôi nhỉ?”

“Tụi tôi chẳng phải mạnh nhất gì đâu. Đừng tin mấy tin vớ vẩn ấy.”

Tôi biết rõ mấy lời đó đến từ ai, bạn bè tôi, toàn lũ tự tin thái quá.

Bọn tôi đúng là trẻ và giỏi, nhưng trong thành này còn có tổ đội của Ark cùng vô số nhóm kỳ cựu khác.

Dù có nhìn kiểu gì, bọn tôi cũng chưa thể gọi là “mạnh nhất”.

Tôi khẽ chau mày.

Tino liền siết chặt tay tôi, người nhỏ nhưng lại có gì đó mềm mềm đang chạm vào cánh tay… chắc lại trò học lỏm từ Liz rồi.

Con bé này ngày càng bị ảnh hưởng nặng.

Và rồi, Tino giương đôi mắt long lanh nhìn tôi, giọng như sắp khóc:

“Mấy người này… thật thô lỗ quá. Em không thể cùng họ đi đánh kho báu được nếu họ dám xúc phạm anh như thế. Anh là bang chủ của bọn em cơ mà!”

“Ờ, được thôi. Tôi cũng không hiểu em đang nói cái gì, nhưng mà… được.”

Tôi mỉm cười gật đầu, thật ra chẳng quan tâm mấy.

Dù là thủ lĩnh bang hội hay chỉ là thành viên bình thường, tôi vẫn chỉ là Krai mà thôi.

Nhưng có vẻ như điều đó lại khiến Đại Greg sốc không nhẹ.

Cái gã được mệnh danh là “thần kinh thép” ấy bỗng khựng lại, môi run run, mặt tái mét như vừa nhìn thấy ma.

Ồ, trông hắn tái thật đấy!

“Khoan… Cô ấy vừa nói ‘Bang chủ’? Ý là… chủ nhân của First Steps à?”

“Heh. Nếu tôi được phép nói thẳng… Thưa ngài Greg vĩ đại, đúng vậy.”

Thú thật, tôi thấy hơi tội.

Nhìn cái mặt đầy hối lỗi kia, tự nhiên cũng thấy ái ngại.

“Ý cô là… anh ta chính là Thiên Biến Vạn Hoá?”

“Nếu hiểu được bang chủ của tôi vĩ đại đến mức nào, có lẽ ngài nên quỳ xuống thì hơn.”

Rhuda thì chỉ đứng ngơ ngác, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tino vẫn ôm chặt lấy tôi, đôi mắt lạnh lẽo liếc sang Đại Greg như thể hắn vừa xúc phạm thần.

Rồi tôi nghĩ thầm:

“Được rồi, ngưng dọa người ta đi, tôi sắp nôn đến nơi rồi đây.”

Thiên Biến Vạn Hoá, cái danh hiệu “nghe oách” ấy là phần thưởng người ta ban cho tôi, kẻ chỉ có tiếng mà chẳng có miếng, “thủ lĩnh trên danh nghĩa” của nhóm Linh Hồn Mỏi Mệt.

Trong giới thợ săn, những người xuất sắc nhất sẽ được Hiệp hội trao danh hiệu để tôn vinh kiểu như “ngôi sao” của ngành.

Không có lợi ích vật chất gì, nhưng đối với một thợ săn, đó là vinh dự tối cao.

Và trong đám đó, nhóm Linh Hồn Mỏi Mệt của chúng tôi nổi bật đến kỳ lạ.

Không chỉ vì cái tên nghe ghê rợn, mà còn vì ai trong nhóm cũng là thiên tài thật sự.

Không ai bỏ bê rèn luyện, và quan trọng hơn, chẳng ai sợ chết khi bước vào Hầm Kho Báu.

Chúng tôi là đội hình mẫu mực, tốc độ chinh phục nhanh đến mức người ta phải há hốc mồm.

Việc được phong danh hiệu chỉ là chuyện sớm muộn.

Từng thành viên trong nhóm đều có chuyên môn riêng, và tất nhiên, ai nấy đều được trao danh hiệu tương xứng.

Một thành tích thật đáng nể.

Nhưng có một vấn đề nhỏ thôi, tôi lại là thủ lĩnh.

Mà tôi thì chẳng có vai trò gì ra hồn cả.

Việc duy nhất tôi làm là đi khắp nơi cúi đầu, nhún nhường với người ta, rồi quay lại dỗ dành đồng đội để họ đừng gây chuyện.

Thành tích thực tế:

Bằng không.

Một con người bình thường giữa bầy quái vật.

Chắc ai đó trong Hiệp hội đã từng nghĩ:

“Gã này rốt cuộc làm cái gì thế? Lúc nào cũng thấy đi theo tụi kia.”

Nhưng vì thành tích của cả nhóm quá lớn, mà để thủ lĩnh không có danh hiệu thì cũng kỳ, nên họ quyết định…

“Thôi, cứ gán cho hắn cái gì đó nghe hay là được.”

Và thế là, “Thiên Biến Vạn Hoá” ra đời.

Một cái tên châm biếm, nhưng theo thời gian, lại trở thành huyền thoại.

Không ai từng thấy tôi chiến đấu, nhưng người ta lại đồn rằng tôi là thiên tài chiến thuật, bậc thầy mưu lược.

Tôi thì chỉ biết cười trừ, sống trong cái “nhà bài” ấy mà chẳng dám đụng mạnh kẻo sập.

Ngầu lắm, phải không?

Nhiều lần tôi muốn đính chính lại tin đồn, nhưng rồi nghĩ, bị coi thường ngoài phố cũng chẳng hay ho gì.

Thôi thì, mang tiếng mạnh cũng có lợi riêng của nó.

Đại Greg vẫn nhìn tôi, mặt cứng đờ, môi run run mãi mới nói được:

“Không thể tin nổi… tôi nghe nói cậu còn trẻ, nhưng mà… cậu trẻ thật đấy.”

“Ờ, chuyện đó cũng không quan trọng lắm. À mà…”

Chợt tôi nhận ra, tôi chẳng biết mình đang làm gì ở đây nữa.

Tino nói “mọi thứ đều sai hết”, tức là chẳng nói gì cả.

Tôi quay sang nhìn cô ấy, và cô chỉ ngẩng lên với đôi mắt long lanh như chó con.

Ánh mắt ấy nói lên tất cả, ‘Xin anh, nói gì đi!’

Tôi khá nhạy với không khí, phải công nhận như vậy.

Được rồi, cô muốn một bài phát biểu “truyền lửa”, đúng không?

Tôi không có tài năng gì, nhưng cái chức danh này khiến lời tôi nặng ký lắm.

Khi tôi gật đầu, Tino nhìn tôi như thể tôi vừa cứu rỗi thế giới.

Thôi được.

Tôi hắng giọng:

“Khụ. Mọi người tập trung ở đây hôm nay là để hỗ trợ cho nhiệm vụ mà tôi đã giao cho Tino.”

Vì lý do gì đó, cô ấy bỗng nhăn mặt.

Cũng không cần căng thẳng thế đâu, tôi nói thế là đủ để người ta nghe theo rồi mà.

Rhuda vốn đã định đến Hang Sói Trắng sẵn, còn Đại Greg thì rõ ràng có kinh nghiệm.

Tính cách hắn khá biết điều, chắc hợp làm ăn.

Biết đâu sau vụ này còn làm vài ly nữa.

Nhưng rồi thằng nhóc đối diện bỗng gầm lên:

“Ngươi là Thiên Biến Vạn Hoá á? Ngươi là thợ săn mạnh nhất thủ đô?! Đùa à?! Cơ bắp còn chẳng thấy đâu!”

“Cái vụ ‘mạnh nhất’ đó chỉ là tin đồn thôi.”

Thật đấy, không hiểu ai là người khởi nguồn nữa, toàn làm khổ tôi.

Tôi vừa định nói thêm thì Tino đã bước ra trước, giọng sắc lạnh:

“Mày không hiểu được sức mạnh thật sự của anh ấy sao? Thật đáng thương. Chắc mày đã phí uổng 9 phần cuộc đời rồi đấy.”

“Tôi không hiểu em nói gì hết, nhưng tốt nhất là im đi cho tôi nhờ.”

“Bang chủ, đừng bận tâm hạng người tầm thường này. Em thật sự ghét những kẻ miệng to mà chẳng có thực lực.”

…Câu đó nghe sao mà giống tôi quá.

Thằng nhóc tên Gilbert thì gân cổ định lao vào, may mà Đại Greg kịp giữ lại.

“Bình tĩnh đi, thằng ngốc! Cậu ta là thợ săn cấp 8 trẻ nhất đấy, còn mạnh hơn cả Ark Rodin kia kìa!”

“Buông ra đi, già! Tôi không tin!”

Nhìn hắn, tôi nghĩ nếu tôi mà đưa tay ra, chắc nó cắn thật.

Đúng là tinh thần chiến đấu hừng hực mà cũng nóng nảy không kém.

Tôi quay sang Rhuda:

“Cô tham gia chứ?”

“Dĩ nhiên. Tôi còn định hỏi anh trước cơ. Nhưng… anh thật sự cấp 8 à?”

Cô nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, nên tôi đành nói thật.

Thực ra, “cấp độ” không hẳn phản ánh sức mạnh thật.

Hiệp hội có cách tính riêng của họ.

“Cấp chỉ là con số thôi. Khi làm thủ lĩnh đội hoặc trưởng bang, một phần thành tích của các thành viên sẽ được cộng vào giá trị của họ. Bang First Steps lớn lắm, nên tôi được cộng điểm thăng cấp nhanh cực kỳ.”

“Bang chủ, bất cứ lúc nào anh cần, em sẵn sàng dâng điểm của em hết luôn đó!”

Rhuda nghe vậy thì vẫn bán tín bán nghi.

Mà tôi đâu có lừa cô ấy làm gì.

Mấy thợ săn cấp cao toàn là đội trưởng, trưởng bang hoặc giảng viên do Hiệp hội chủ động bồi dưỡng lớp kế cận.

Chứ nếu chỉ tính năng lực cá nhân, thì tôi mà mạnh hơn Ark, gã luôn lao lên tiền tuyến, đúng là chuyện cười.

Nghe tôi giải thích, thằng nhóc Gilbert lại quát ầm lên:

“Thấy chưa! Hắn chỉ là thằng giả vờ! Tưởng tôi tin cái trò mèo đó chắc?! Phì!”

Gan thì có, nhưng mà phiền thật.

Tôi thở dài, nhìn nó đang đỏ mặt tía tai:

“Cấp 8 đâu phải cao nhất đâu. Với lại, tin hay không thì tùy.”

Bị khinh thường là chuyện thường ngày với tôi.

Tôi biết mình trông chẳng mạnh mẽ gì, mà so với đám “quái vật” trong Steps thì đúng là không bằng.

Tôi cũng đâu ham cái chức thủ lĩnh này mà chỉ tại chẳng ai chịu làm, nên tôi mới bị đẩy lên.

Thực ra tôi sẵn sàng nghỉ bất cứ lúc nào.

Duy chỉ có Tino là tôi thấy hơi áy náy thôi, còn nhóm này không có tôi thì vẫn ngon lành.

“Thôi bỏ qua thằng Gilbert đi. Ngài Greg vĩ đại, ngài giúp được chứ?”

“Hả?!”

Gilbert trợn mắt như thể tôi vừa nói điều gì khủng khiếp.

Còn bên kia, tôi thấy Tino giơ nắm tay ăn mừng khe khẽ.

“À, ờm… Tôi… không phiền đâu, thưa ngài.”

Đại Greg đáp, giọng đầy kính trọng kỳ lạ.

Tôi là người triệu tập họ, nhưng chẳng đời nào tôi ép ai tham gia nếu họ không muốn.

Giờ mà tôi cúi đầu cầu xin, thể nào cũng bị mất mặt.

Không phải vì sĩ diện đâu mà đơn giản, đây là phòng sinh hoạt của cả bang.

Ai lại muốn thấy bang chủ của mình đi cúi đầu với người ngoài cơ chứ?

Mất uy tín lắm.

Với lại, Gilbert có phải tay cự phách gì cho cam.

Hắn chỉ là một tiền tuyến cấp 4 thôi.

Tôi ra khỏi nhà bang vài bước là gặp cả khối người mạnh hơn hắn rồi.

“Ê, chắc chứ?! Đừng hòng có tôi giúp nhé!”

“Ờ, tiếc thật. Nhưng tôi cũng chẳng ép được. Tino, nếu ba người không đủ, cứ kéo thêm ai đó trong bang là được.”

Dù còn sớm, nhưng sang quán bar cạnh trụ sở thế nào cũng vớ được vài người.

Tino ngước lên nhìn tôi, ánh mắt long lanh như vừa nghĩ ra điều gì hay ho.

“Anh đi với em đi.”

“Không.”

Tôi có ích gì đâu.

Hầm cấp 3 thì dễ thật, nhưng vẫn có thể chết như chơi.

Tôi biết rõ sức mạnh của Tino, nhưng bảo cô ấy bảo vệ tôi thì… thôi xin.

Cô vẫn không bỏ cuộc, nhìn tôi với ánh mắt ướt rượt như con cún con.

Cô nàng hay làm vậy lắm và thi thoảng tôi lại yếu lòng.

Nhưng lần này thì hơi quá.

Tôi đưa tay ấn nhẹ lên đầu cô để đẩy ra thì thằng nhóc Gilbert chắc chán bị ngó lơ bỗng hét lớn:

“Ta thách đấu ngươi !”

“Hả?”

Cái quái gì vậy?

Cả Tino cũng tròn mắt.

Không chịu nổi bầu không khí im lặng, Gilbert chỉ thẳng vào tôi, hét toáng lên:

“Ta thách đấu ngươi, Thiên Biến Vạn Hoá! Nếu ta thua… ta sẽ gia nhập đội của ngươi!”

“Ờ… gì cơ?”

Tôi phải cắn môi để khỏi buột miệng:

‘Thằng khùng này nói gì vậy trời?’

Thật không thể tin nổi hắn lại dám nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh như thế.

Đúng như Tino từng nói, đúng là “ngạo nghễ quá đà”.

Tôi dù sao vẫn là thợ săn cấp 8 được công nhận hẳn hoi.

Nhìn thì như tép riu thật, nhưng cấp 8 và cấp 4 là cả một trời cách biệt.

Ngay cả Ark chỉ thấp hơn tôi một cấp chắc cũng coi thằng này như rác.

Và quan trọng hơn hết, “Thiên Biến Vạn Hoá” cả đời chỉ biết chạy trốn khỏi mọi trận chiến đâu có ngu đến mức nhận lời thách đấu của một thằng nhóc vô danh, chỉ để kéo hắn vào nhóm.

Muốn đánh với tôi á?

Trước hết hãy thắng được tất cả thành viên First Steps đã.

Ngay cả Đại Greg cũng ngậm cứng họng, không biết nói gì trước cái hành động liều mạng đó.

Nhưng Gilbert vẫn chưa chịu dừng.

Hắn nắm lấy chuôi đại kiếm, giơ cao một tay như thể tuyên chiến:

“Ta sẽ không phục tùng kẻ yếu hơn mình!”

“Vậy chắc cậu muốn đấu với Tino chứ không phải tôi rồi.”

“Hả?”

“Cô ấy mới là người dẫn đội.”

Tino bước lên, tách khỏi tôi, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào Gilbert.

Cảm xúc trong cô như trộn giữa mệt mỏi và sẵn sàng “đập ai đó cho hả dạ”:

“Anh đúng là giỏi đẩy việc cho người khác. Nhưng được thôi. Thay cho người chị đáng kính của mình, tao, Tino Shade sẽ thi hành công lý với kẻ dám hỗn xược với bang chủ.”

Rồi cô quay lại nhìn tôi, đột ngột xoay người, hạ thấp người xuống, làm một cú xoạc 180 độ áp bụng sát đất.

Mái tóc đen ngắn xõa tung quanh.

“Nhìn này, bang chủ! Em học được độ dẻo này từ chị gái đó. Bây giờ em có thể bẻ khớp theo bất kỳ tư thế nào.”

“Ờ, tuyệt thật. Dù không hiểu sao em lại nói cho tôi biết, nhưng… hay đấy.”

Thợ săn cần thân thể dẻo dai, nhất là nghề Đạo Tặc.

Liz, chị của Tino dẻo tới mức có thể chui vừa… cái vali du lịch.

Tino sắp đấu thử, nhưng vẻ mặt cô chẳng hề lo lắng chút nào.

Chắc là nhờ huấn luyện thuận lợi.

Dù mới học vài năm, cô đã mạnh hơn mức trung bình của thợ săn cùng cấp.

Liz vốn tự rèn luyện theo cách riêng, kiểu “làm rồi mới biết”.

Cô nàng lấy hết những bài tập khủng khiếp mà mình từng trải qua, tăng độ tàn bạo lên gấp 11 lần, rồi truyền lại cho Tino.

Nhờ sống sót qua khóa “địa ngục huấn luyện” ấy, Tino trở nên bình tĩnh đến đáng sợ.

Hoàn toàn trái ngược với tôi, kẻ chỉ muốn ói mửa mỗi khi gặp chuyện.

Cô học trò nhỏ đáng yêu của tôi đúng là… một con quái vật kiểu khác.

Bên dưới trụ sở bang có khu huấn luyện nhiều tầng.

Chúng tôi xuống tầng hầm đầu tiên, nơi dành cho các trận đấu thử.

Đó là một căn phòng hình vuông, rộng hơn trăm mét.

Steps có đủ loại cơ sở cho các kỹ năng đặc biệt, nhưng khu này chuyên để so tài.

Trần phòng cao gần 6m, đủ rộng để mấy tay chiến đấu linh hoạt có thể tung mình thoải mái.

Nền thì cứng như đá, mô phỏng mặt đất thật ngoài chiến trường, nếu ngã mà không biết cách giảm chấn, dù có là thợ săn dày dạn đến mấy cũng khó tránh khỏi dính đòn đau.

Gilbert trừng mắt nhìn Tino và tôi, ánh lửa hừng hực trong mắt.

Nửa thân trên của cô dán sát xuống sàn, bờ đùi trần cùng chiếc cổ trắng lộ qua làn tóc khiến cảnh tượng có phần gợi cảm nhưng với Gilbert, trước mặt cậu ta chỉ là một “đối thủ.”

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Mình sẽ thắng.

Tuổi trẻ đúng là nhiệt huyết thật.

Trông cậu ta bỗng khiến tôi nhớ đến Luke hồi còn trai trẻ.

“Đừng có xem thường ta.”

“À, tiện nói luôn nhé, con bé kia cấp 4 đấy.”

“Cái gì?!”

“Bang chủ, xin đừng tiết lộ thông tin của em cho đối thủ biết ạ.”

Cằm Gilbert như sắp rớt xuống đất.

Cậu ta có vẻ không tin nổi cô gái nhỏ trước mặt lại cùng cấp với mình.

Khi im lặng, Tino có vẻ lạnh lùng như băng.

Thân hình cô lại mảnh mai, còn nhỏ con hơn cả Gilbert mà cậu vốn đã thấp bé so với mặt bằng nam giới rồi.

Nhưng đừng chủ quan.

Gilbert là một Kiếm Sĩ.

Với nghề đó, nhỏ con là bất lợi lớn.

Trái lại, với nghề Đạo Tặc như Tino, thân hình nhẹ và linh hoạt chính là thứ vũ khí lợi hại nhất.

Sau khi khởi động xong, Tino đứng dậy, hướng thẳng về phía Gilbert.

“Tao chẳng là gì so với anh ấy cả.”

Cô chỉ tay về phía tôi.

“Tino, em nghĩ tôi là cái gì thế hả?”

Tôi thật sự không hiểu sao cô cứ thần thánh hóa tôi như vậy.

Tino cởi dây thắt lưng, ném luôn cả con dao găm cùng túi đạo cụ đang đeo.

Có vẻ cô không định dùng đồ trong trận này.

Gilbert trố mắt, trong khi Tino chỉ nhún vai:

“Tao sẽ nương tay, để khỏi giết mày.”

“Cái gì cơ?!”

Mạch máu nổi lên trên trán Gilbert.

Tino đúng là giỏi chọc người ta phát điên.

Rhuda chạy tới, lo lắng hỏi nhỏ tôi:

“Cô gái đó… ổn không vậy?”

“Ờm… chắc là ổn?”

Cả hai đều cấp 4, nhưng Tino Shade là một trường hợp đặc biệt.

Cô vẫn dừng ở cấp 4 chỉ vì quen đi săn một mình.

Nếu làm việc trong đội, có lẽ giờ cô đã lên cấp 5 rồi.

Dù sao thì cô cũng đang được huấn luyện bởi một người bạn thuở nhỏ của tôi, một “quái vật trong lốt người” thực thụ.

Vấn đề duy nhất là Kiếm Sĩ vốn vô đối trong cận chiến.

Cấp bậc mà Hiệp Hội công nhận hiếm khi sai lệch.

Dù Gilbert có tính cách khó ưa, nhưng sức mạnh cấp 4 của cậu ta không thể xem thường.

Chưa kể, thanh đại kiếm của cậu là vũ khí cổ mang năng lực đặc biệt.

Tùy thuộc vào loại, Bảo Cụ có thể tạo ra lợi thế tuyệt đối, lật ngược thế cờ trong chớp mắt.

Tuy nhiên, qua buổi chiêu mộ, tôi biết thanh kiếm đó không có năng lực gì khủng khiếp lắm.

Dù vậy, chỉ riêng việc sở hữu một Bảo Cụ cũng là ưu thế rõ rệt.

Tino thì chẳng có Bảo Cụ nào ngoài Nhẫn Xạ Kích của tôi, mà nói thật, nó chẳng hữu dụng mấy.

Nên xét ra cô đang chịu thiệt thòi lớn.

Tuy nhiên, Tino rất quen với giao đấu tay đôi, hẳn cô đã biết cần phải cảnh giác như thế nào.

Từ góc nhìn của tôi, cả hai đều là thú săn mồi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Gilbert bất ngờ ném thanh đại kiếm ra xa, nắm chặt hai nắm đấm rồi bẻ khớp tay răng rắc.

“Tch! Tao chẳng cần vũ khí để đánh một con nhỏ không phòng bị!”

…Kiếm Sĩ gì mà vứt kiếm đi?

Não cậu ta để đâu rồi?

Giờ thì chẳng khác nào đàn ông đánh tay không với phụ nữ cả!

Còn Tino, nhìn thì có vẻ vứt dao như để tỏ ra “công bằng”, nhưng ai quen cô đều biết:

Cô chuyên xử lý mọi chuyện bằng… nắm đấm.

Mà nói đúng hơn, sở trường của cô là đá.

Trận đấu khởi động trước cả khi có hiệu lệnh.

Ở đây, khái niệm “đánh lén” không tồn tại.

Dù đối thủ yếu hơn, Tino chưa bao giờ chủ quan, cô luôn sẵn sàng nghiền nát đối phương.

Khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn chừng 5m.

“Bang chủ, xong vụ này mình đi ăn kem nhé?”

Tino vừa hát vừa lắc lư tiến tới.

“Tôi đâu có đồng ý vụ đó.”

Gilbert nghiến răng. Cách hành xử của Tino chắc chọc tức bất cứ ai.

Tôi cũng không đồng ý vụ “ăn kem”, nhưng nghĩ lại thì mình bắt cô làm nhiều chuyện một chiều thật.

Thôi thì chiều cô một lần.

“Được thôi. Nhưng làm xong nhiệm vụ đã.”

“Vâng ạ~!”

Ngay khi tôi vừa đồng ý, khí thế của cô thay đổi hoàn toàn.

Điệu nhảy ngẫu hứng chuyển thành những bước chân linh hoạt.

Cô xoay người nhẹ như gió, rồi bất ngờ tăng tốc lao tới.

Đôi mắt ngây thơ ban nãy đã hóa thành ánh nhìn của một thợ săn.

Dù chỉ quan sát từ xa, tôi vẫn phải thốt lên, thật đáng kinh ngạc.

Kiếm Sĩ coi trọng sức mạnh.

Còn Đạo Tặc đề cao tốc độ.

Vai trò chính của họ trong các kho báu là mở khóa và do thám, nhưng điều đó không có nghĩa họ yếu trong chiến đấu.

Họ là những kẻ linh hoạt, tấn công lặng lẽ và kết liễu nhanh gọn.

Ngay khi Gilbert còn chưa kịp phản ứng, cú “đâm tay” của Tino đã nhắm thẳng cổ họng cậu.

Một hành động không mấy quang minh vì tôi còn chưa kịp hô “bắt đầu” nữa cơ.

“Gah?!”

Nhưng là cấp 4, Gilbert vẫn kịp lui một bước để tránh.

Tino lập tức chuyển động, tung gối nhắm vào bụng đối phương.

Cô nhẹ nhàng như bướm lượn, mà đánh lại đau như ong chích.

Gilbert chẳng kịp trở tay, bị thổi bay về sau.

So với Kiếm Sĩ, đòn tấn công của Tino yếu hơn, nhưng vì Gilbert không mang giáp hay trang bị bảo vệ nào, những cú đánh ấy vẫn quá nguy hiểm.

Cú phản công chớp nhoáng khiến Rhuda và Greg đứng chết lặng.

Tino chẳng thèm nhìn đối thủ đang nằm bẹp dí, chỉ khẽ mỉm cười với tôi:

“Anh thấy không, Bang chủ? Đó là công lý thần thánh đấy ạ.”

“Khụ… Tao vẫn chưa thua đâu.”

Gilbert lảo đảo đứng dậy, ho sặc sụa rồi gượng người lấy lại thăng bằng.

Cậu ta đúng là trâu thật.

Những thợ săn liên tục hấp thụ ma lực đều có thân thể phi phàm.

Xương cốt, cơ bắp, thậm chí cả máu trong người họ đều khác thường.

Đó là minh chứng cho một chiến binh thực thụ.

Tino hất tóc, ánh mắt lạnh như dao, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Mày biết rồi đấy, tao đã nương tay rồi. Cổ mày suýt gãy đấy. Nên hãy biết điều mà sửa lại thái độ với anh ấy đi. Hãy thờ anh như thần, hướng về trụ sở của bang mà quỳ lạy 3 lần mỗi ngày. Nhớ mang lễ vật đến cúng hằng ngày nhé. Tao sẽ thay mày dâng lên anh ấy.”

“Grrr!”

Nghe lời yêu cầu lố bịch đó, Gilbert nghiến răng ken két rồi lao thẳng về phía Tino.

Dù dáng người nhỏ hơn mức trung bình, tốc độ của cậu vẫn tương xứng với cấp 4.

Nhưng cậu ta quá nôn nóng.

Có vẻ như cậu chưa từng giao chiến thực sự với thợ săn nào khác, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu đối đầu với một Đạo Tặc.

Tôi khẽ lùi một bước ra sau.

Tino xoay người nhẹ như gió, né khỏi đòn xông tới.

Khi Gilbert bất ngờ đưa tay định chộp lấy cô, Tino đã đón trước, hất tay cậu ra gọn lỏn như đuổi một con ruồi.

Rồi ngay sau đó, cô tung một cú đẩy lòng bàn tay thẳng vào thái dương cậu.

Một tiếng “bộp” vang lên rỗng không.

Dù có cứng cáp đến đâu, Gilbert vẫn loạng choạng rồi ngã sập xuống sàn.

Cậu cố gượng dậy, nhưng mắt mờ tịt, đứng không vững.

Chắc cú đánh đó làm não cậu chấn động thật rồi.

Tôi phải thừa nhận, cậu vẫn còn cố được đến giờ cũng giỏi.

Nếu là tôi, chắc đã nôn thốc nôn tháo ra sàn mất.

Tino phủi tay, vẻ đắc ý:

“Thấy chưa, em tiến bộ nhiều lắm rồi! Tất cả là nhờ anh chỉ dạy đấy ạ.”

Lẽ ra cô nên nói câu đó với Liz mới đúng, tôi có dạy cô cái gì đâu.

Đôi môi Đại Greg run run, rõ ràng là sốc vì trận đấu kết thúc còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt.

“Con bé mạnh thật… Dù Gilbert không dùng kiếm, nhưng Kiếm Sĩ vốn cũng quen đánh cận chiến mà. Cô ta biết cách đánh thật đấy. Mà mới mười mấy tuổi thôi chứ! Khiếp thật… Đám Step nhà cậu đều mạnh thế à?”

Rhuda cũng lẩm bẩm:

“Mình chưa bao giờ giỏi đánh gần… Không biết cô ấy có chịu dạy mình không nhỉ?”

Mà thật ra, Kiếm Sĩ không cầm kiếm thì còn là Kiếm Sĩ gì nữa.

Giờ cậu ta chỉ là một gã đàn ông tay không thôi.

“Tôi… khụ… tôi vẫn còn đánh được!”

Gilbert lảo đảo đứng dậy, hai chân run rẩy.

Cậu không bị thương nặng, nhưng thăng bằng chưa phục hồi, mắt vẫn đảo loạn.

Ngay khoảnh khắc cậu ném kiếm đi để “tỏ ra anh hùng”, trận đấu đã được định đoạt.

Không có phép màu nào ở đây cả, thứ đang giữ cậu đứng thẳng chỉ còn lại là lòng kiêu hãnh của một thợ săn.

Hồi còn trẻ, tôi có từng bốc đồng như thế này không nhỉ?

Có lẽ dám đứng vững trước kẻ vừa đè bẹp mình cũng đã là một dạng “tài năng” rồi.

Trước giờ tôi chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc giới thiệu cậu cho Ark, nhưng giờ thì thấy cậu này đúng là có tố chất thợ săn.

Liều lĩnh cũng là một phẩm chất quý.

Thận trọng rất quan trọng, nhưng nếu lúc nào cũng sợ hãi thì chẳng bao giờ tiến lên được.

Tino trông khá bực, nhưng tôi vỗ tay khích lệ:

“Thôi nào, cứ chiều cậu ta đi Tino. Tôi đâu có nói rõ điều kiện thắng thua. Cứ đánh cho cậu ta tỉnh ra là được. Bài học quý đấy.”

Đôi khi, đánh nhau thẳng tay lại là cách nhanh nhất để thành bạn tốt.

—-

Gilbert Bush thực ra rất có tài.

Từ khi còn nhỏ, vừa cầm được thanh gậy đầu tiên, cậu đã được trao một thanh kiếm vì “sức mạnh là điều cần thiết.”

Từ ngày đó, cậu không ngừng được khen ngợi vì khả năng của mình.

Nỗ lực của cậu chưa bao giờ uổng phí.

Vừa được chỉ dạy, vừa tự mày mò, năm tháng qua đi, Gilbert ngày càng mạnh mẽ.

Đến năm 10 tuổi, không người lớn nào trong làng còn có thể thắng nổi cậu.

Con người ai cũng có năng khiếu riêng, trong nghề thợ săn, điều đó thể hiện ở tốc độ và khả năng hấp thụ ma lực.

Ai hấp thụ nhanh thì mạnh nhanh.

Ai chứa được nhiều thì tiềm năng càng lớn.

Còn Gilbert thì vượt xa chuẩn mực.

Dù sống ở một ngôi làng ít ma lực, cậu vẫn đạt được sức mạnh phi thường.

Ai cũng nhìn thấy rằng con đường của cậu sinh ra là để trở thành một thợ săn kho báu.

Từng ngày trôi qua, Gilbert miệt mài lặn lội khắp các hầm kho báu, chém giết Huyễn Ảnh và quái vật, dần tạo dựng danh tiếng.

Đó là con đường nhanh nhất để sở hữu mọi thứ thế gian ban tặng.

Khi dấn thân vào những hầm chứa tràn ngập ma lực, cậu đã gặt hái sức mạnh mà quê nhà chẳng bao giờ mang lại.

Đến tuổi 15, được công nhận là người trưởng thành, cậu bỏ ngoài tai mọi lời ngăn cản, lên đường một mình đến thánh địa của thợ săn.

Khi đặt chân đến kinh đô đế quốc, Gilbert ngỡ ngàng.

Thành phố ấy giàu có và rộng lớn hơn mọi tưởng tượng:

Những món ăn lạ lẫm, những tòa nhà sừng sững, chẳng thứ nào tồn tại ở ngôi làng tự cung tự cấp của cậu.

Những con đường rộng đến mức vài cỗ xe song song vẫn không chật, người đi lại đông nghịt như lễ hội.

Thợ săn kho báu ở đây thì nhiều vô kể, hơn cả số người cậu từng thấy trong đời.

Gilbert đăng ký vào Hiệp hội ngay lập tức.

Và khi bắt đầu những cuộc thám hiểm chính thức, sự tiến bộ của cậu gần như không thể ngăn lại.

Trước khi vào hiệp hội, cậu đã được huấn luyện kỹ lưỡng, chuyện hiếm thấy với người mới.

Thêm vào đó, cậu có tài năng thật sự.

Quan trọng nhất, cậu táo bạo đến mức hiệp hội còn phải nhắc nhở “đừng liều mạng quá.”

Táo bạo và may mắn.

Cậu nhanh chóng lập nhóm với 5 tân binh khác.

Chẳng bao lâu, năng lực của cậu nở rộ, giúp cả đội chinh phục được những hầm kho báu khó hơn.

Thanh đại kiếm mà cậu vô tình tìm thấy trong hầm đầu tiên đã giúp cậu dễ dàng chém nát Huyễn Ảnh mà các tân binh khác phải chật vật mới đẩy lui.

Quái vật trong hầm cũng chẳng thể làm xước nổi cậu.

Đó là thời kỳ hoàng kim.

Trong vài năm trở lại đây, vô số tân binh tài năng đổ về kinh đô.

Gilbert và đồng bọn thuộc “làn sóng thứ hai” của thời đại vàng này.

Cậu ghét việc mình không phải là người giỏi nhất, nhưng vẫn hiểu rằng nhiều thợ săn đã đạt đến mức “vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.”

Sau khi chinh phục hàng tá hầm kho báu, trở thành người kỳ cựu, sức mạnh của họ vươn đến mức đáng sợ.

Gilbert biết vẫn còn vô số quái vật mà cậu không thể địch nổi, nhưng chẳng bận tâm.

Rồi thời gian sẽ giúp cậu bắt kịp.

Cậu tin chắc vào điều đó.

Tương lai của Gilbert Bush rực sáng, con đường vinh quang trải thẳng trước mắt.

Cho đến vài tuần trước, khi những đám mây đầu tiên bắt đầu kéo đến.

“Tốt lắm, yêu cầu cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi. Lần này chắc sẽ suôn sẻ thôi. Quyết định của anh vẫn xuất sắc như mọi khi đấy, Bang chủ.”

Giọng nói điềm tĩnh vang lên từ trên cao. Gilbert cố gắng điều khiển thân thể đang đau đớn rã rời, toàn thân bầm dập.

Cậu ngước nhìn Tino đang bình thản nhìn xuống mình với ánh mắt lạnh lùng.

Đôi mắt lạnh lùng của Tino nhìn Gilbert như thể cậu chẳng khác gì một con côn trùng dưới chân mình.

Dù thoạt nhìn trông có vẻ ngang tài ngang sức, cô gái này lại mạnh khủng khiếp.

Mỗi cú ra đòn của cô đều nhanh, nặng, và chính xác đến đáng sợ.

Chỉ một cú đá tưởng chừng hời hợt thôi mà đủ mạnh để khiến Gilbert lảo đảo thậm chí là thứ sức mạnh có thể làm tổn thương cả những Huyễn Ảnh.

So với lũ Huyễn Ảnh hay bọn côn đồ mà Gilbert từng đối đầu, cô hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Không chỉ vậy, từng đòn đánh của Tino đều được thiết kế để đối phó với con người thực sự.

Với Huyễn Ảnh vốn có cấu trúc cơ thể dai hơn hẳn con người thì chẳng ai lại đi dùng cú chém nhắm vào thái dương để làm chấn động não.

Còn cô, từng cú đánh đều nhắm thẳng vào điểm yếu chí mạng.

Và điều đáng sợ hơn cả là dù chiến đấu dữ dội như vậy, Tino vẫn điềm tĩnh một cách lạnh lùng.

Gilbert từng nghe nói trong hội Steps có nhiều thợ săn trẻ đầy triển vọng, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ đến mức này.

Đòn tấn công đầu tiên khiến cậu bất ngờ, nhưng ngay cả khi đã cảnh giác hơn, tình hình vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu.

Sức mạnh của cô vượt xa cậu đến mức khó tin rằng cả hai cùng cấp độ.

Với một người chưa từng thua ai đồng trang lứa, Gilbert cảm thấy cú sốc này như đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của mình.

Cậu không thể viện cớ “vì không có kiếm” được vì chính cậu là người đã vứt nó đi.

Đối phương cũng đâu có dùng vũ khí.

Nhưng Gilbert không định biện hộ.

Cậu biết mình phải chấp nhận yếu kém và trở nên mạnh hơn.

“Còn tỉnh chứ?”

Tino hỏi, giọng thản nhiên.

Gilbert cố gắng đứng lên, nhưng đôi chân không còn sức.

Ngay cả đầu ngón tay cũng mất cảm giác, cơ thể như không còn thuộc về mình.

Giả sử có thể đứng dậy, liệu cậu còn di chuyển được như ý muốn không?

Lượng ma chất trong người Gilbert giúp cậu có thể chịu được cả đạn bắn, và cậu từng trải qua không ít trận sinh tử.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị đánh tan tác như vậy mà đối thủ chẳng cần đến vũ khí.

“Khỉ thật…”

Cậu nghiến răng.

“Nếu muốn, mày có thể dùng kiếm.”

Tino nói, giọng lẫn chút bực bội.

Cây đại kiếm “Luyện Ngục” của Gilbert đang nằm cách đó không xa.

Cây kiếm ấy, Bảo Cụ cậu nhặt được trong kho báu cấp 1 mang tên Cổ Cường Giả Luyện Binh Trường.

Một thanh đạj kiếm, đã cùng cậu đi qua bao trận chiến.

Đó là một Bảo Cụ hiếm, khả năng đơn giản mà đáng gờm:

Tự bao bọc lấy mình trong ngọn lửa rực cháy.

Với nó, Gilbert đã chém gục vô số quái vật và Huyễn Ảnh.

Với một người ưa lối đánh trực diện như cậu, đại kiếm là lựa chọn hoàn hảo.

Nó là may mắn duy nhất trong cuộc đời nghèo khó của Gilbert, là bạn đồng hành qua mọi thăng trầm.

Chỉ cần nắm lấy nó thôi cũng đủ khiến cậu an tâm.

Nhưng lúc này, cậu kìm nén cảm xúc.

Nhìn thanh kiếm ánh lên màu đỏ lờ mờ, Gilbert gào lên trong tư thế quỳ:

“Tại sao tao phải dùng chứ?!”

Thật đáng tiếc.

Kiếm Luyện Ngục là một vũ khí cực mạnh, khi Hiệp hội giám định, họ đã phải kinh ngạc.

Nó vượt xa mọi Bảo Cụ có thể tìm thấy ở kho báu cấp 1.

Chính vì thế, Gilbert không dám với lấy nó.

Nếu trong trận đấu tay không này mà cậu dùng kiếm, điều đó chẳng khác nào tự thừa nhận rằng chính vũ khí mới là lý do duy nhất khiến cậu chiến thắng được người khác từ trước đến nay.

Tino không tấn công thêm.

Gilbert, sau khi lấy lại được chút thăng bằng, chậm rãi đứng lên.

Cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lạnh lùng nói:

“Lòng kiêu hãnh của mày thật đáng thất vọng.”

Cô vẫn đứng đó, không để lộ một sơ hở nào.

Không dấu hiệu mệt mỏi, chẳng có lấy một giọt mồ hôi, và càng không mang vẻ chủ quan khi đối đầu với một kẻ yếu hơn.

Gilbert hiểu rõ, nếu cô thực sự nghiêm túc, cậu đã chết từ lâu.

Dù tự tin vào sức mạnh cơ bắp của mình, nhưng so với cô, cậu chẳng là gì.

Gilbert khuỵu người xuống, hơi thở nặng nhọc, cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể.

Gào thét lúc này chỉ phí sức, nên cậu chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn như dã thú.

Yếu điểm của cô ở đâu?

Làm thế nào để chiến thắng?

Dáng người cô mảnh khảnh, có lẽ cậu bền bỉ hơn.

Chỉ cần tung được một cú thôi, một đòn trúng đích duy nhất…

Nhưng cậu sẽ chẳng thể làm được vì cô đã nhìn thấu toàn bộ lối đánh của cậu.

Khi Gilbert đang bối rối tìm một lối thoát mong manh, giọng nói ung dung của Thiên Biến Vạn Hoá vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Thôi, đến đây là đủ rồi. Mục đích chỉ là đo thực lực của cậu thôi, và tôi nghĩ đã thấy rõ rồi.”

Rồi cậu ta quay sang Gilbert:

“Cậu tự rời bỏ nhóm cũ, đúng chứ?”

Gilbert sững người, phản xạ quay lại nhìn.

Trên môi Thiên Biến Vạn Hoá vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

Người đàn ông có mái tóc đen, đôi mắt đen và khuôn mặt chẳng có gì nổi bật ấy trông hoàn toàn bình thường.

Không một chút khí thế của một thợ săn.

Trên người cậu cũng chẳng có biểu tượng nào của First Steps hay Grieving Souls, hai tổ đội danh tiếng mà hội viên buộc phải đeo.

Chính cái vẻ “bình thường” đó mới khiến cậu ta trở nên đáng sợ đến rợn người.

Đúng vậy, Gilbert đã rời bỏ tổ đội mà cậu lập ra khi mới đến thủ đô, chỉ nửa năm trước.

Vì đơn giản, họ không thể theo kịp thiên phú của cậu.

Nổi da gà, Gilbert nghe Thiên Biến Vạn Hoá cười khẽ.

Cái tên ấy, “Thiên Biến Vạn Hoá”, người mạnh nhất trong số thợ săn kho báu đang hoạt động ở Zebrudia đã được nhắc đến vô số lần kể từ khi cậu đặt chân đến thủ đô.

Người lãnh đạo Grieving Souls, nhóm gồm toàn những thợ săn sở hữu danh hiệu, biểu tượng cho đẳng cấp thượng thừa.

“Biết vì sao tôi nhớ đến cậu không?”

Cậu ta nói, giọng nhẹ như gió.

“Cậu rời nhóm vì mạnh hơn họ. Tôi hiểu. Nhưng trong nhóm của tôi, không ai bị bỏ rơi chỉ vì yếu hơn cả.”

Ý nghĩa của câu nói khiến Gilbert chợt khựng lại.

Rồi khi nhận ra, mặt cậu bỗng cứng đờ.

Chỉ một số ít thợ săn mới có được danh hiệu, đó là minh chứng cho tài năng phi thường, cho vô số chiến công trong kho báu.

Họ là những người mà Gilbert, với thực lực hiện tại, không thể nào chạm tới.

Và người đang đứng trước mặt cậu đây lại là kẻ dẫn dắt toàn bộ những “viên ngọc quý” ấy.

“Tôi nghĩ tổ đội này sẽ là kinh nghiệm tốt cho cậu. Có thể cậu sẽ không thích, nhưng tạm thời cứ hòa thuận đi đã.”

Người đàn ông đó trông dễ bị tấn công đến nực cười.

Thân hình chẳng có chút cơ bắp nào so với Tino.

Lúc mới gặp, cậu chẳng khác gì một kẻ yếu ớt, tầm thường.

Nhưng giờ đây, dù biết rõ danh tiếng và năng lực thật sự của Krai, Gilbert vẫn cảm thấy rùng mình khi nhìn cậu ta.

Trước khi kịp nhận ra, tay chân Gilbert đã run lên bần bật.

Hàm răng nghiến chặt, hơi thở đứt quãng, và bên trong miệng khô khốc như sa mạc.

Thế nhưng, dù muốn quay đi, Gilbert vẫn không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy.

Trong các hầm kho báu, có vô số sinh vật bí ẩn.

Người ta đồn rằng có những Huyễn Ảnh ăn thịt người, thậm chí có cả những Huyễn Ảnh giả dạng con người.

Có kẻ mạnh nhờ trí tuệ, có kẻ mạnh nhờ sức mạnh, và cũng có những kẻ chỉ cần lời nói thôi đã khiến người khác rối trí.

Thế nhưng, người đàn ông trước mặt cậu còn khó lường hơn cả ma quỷ, Thiên Biến Vạn Hoá.

Cái tên ấy được nhắc đến rất nhiều, nhưng chẳng ai biết thực sự hắn là loại thợ săn nào.

Người đàn ông tiến lại gần Kiếm Luyện Ngục bằng những bước chân chậm rãi, rồi khẽ chạm mũi chân vào lưỡi đại kiếm ấy.

Ngay tức khắc, một luồng lửa xoáy cuộn bùng phát, gió lửa quét mạnh, cuộn thành hình xoắn ốc giữa không trung.

Gilbert chết lặng.

Mắt cậu thấy rõ mọi thứ, nhưng đầu óc không thể hiểu nổi.

Greg và Rhuda đứng chết trân, chỉ biết há hốc nhìn.

3755aeb1-f933-46cd-896d-719a8008bdc1.jpg

Còn người đàn ông kia giữa cơn hoả ngục vẫn đứng yên, chẳng hề bị thiêu cháy.

Hắn nói bằng giọng thản nhiên, “Hệ Hỏa, tầm đánh mở rộng à? Đơn giản, nhưng đúng là thanh kiếm tốt đấy. Giữ cho cẩn thận.”

Ngọn lửa cuộn quanh cánh tay hắn, tạo thành đôi găng cháy rực.

Trong ánh lửa, đôi mắt hắn bừng lên sắc đỏ như máu.

“Không thể nào…! Cái đó không thể dùng được như vậy! Đó là Bảo Cụ cơ mà! Là Bảo Cụ đấy!”

Bảo Cụ là những pháp khí cực kỳ mạnh, nhưng cực kỳ nguy hiểm.

Càng mạnh thì càng khó kiểm soát, chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể phản phệ người sử dụng.

Vậy mà giờ đây, giữa tiếng gầm rền của lửa, đôi cánh lửa khổng lồ lại mọc ra từ lưng Thiên Biến Vạn Hoá.

Gilbert quên hết mọi chuyện, sự khổ luyện, nỗi hận, cả niềm kiêu hãnh của mình.

Cậu chỉ còn biết gào lên:

“Ngươi… ngươi không hề cầm nó cơ mà?! Sao lại có thể làm được như vậy?!”

Là chủ nhân của Kiếm Luyện Ngục, Gilbert mới chỉ bắt đầu khai thác được một chút sức mạnh thật sự của nó.

Tất cả những gì cậu làm được chỉ là khiến lưỡi kiếm bốc cháy.

Không phải vì khó điều khiển, mà bởi cậu hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bảo Cụ không có hướng dẫn sử dụng.

Nó không phải thứ mà chỉ cần có tài năng là có thể nắm được.

Và chính vì vậy, Gilbert hiểu rất rõ, những gì cậu đang thấy là điều không tưởng.

Ngọn lửa cuộn quanh người Thiên Biến Vạn Hoá.

Hắn bật cười, mái tóc đen ánh lên sắc đỏ của lửa, trông như một kẻ bước ra từ địa ngục.

Không thể nào.

Hắn hoàn toàn khác với Tino, người đã đổ mồ hôi, đổ máu để vươn lên từng chút một.

Còn Thiên Biến Vạn Hoá… hắn không nằm trong bất kỳ con đường nào mà Gilbert có thể hình dung.

Một tồn tại vượt ngoài lý giải.

Trước cảnh tượng phi thực ấy, một từ duy nhất thoát ra khỏi miệng Gilbert, run rẩy đến mức chính cậu cũng không nhận ra đó là giọng mình:

“Quái vật…”

Tino nhìn hắn, vẻ mặt không chút ngạc nhiên.

Dưới ánh lửa, bóng của Thiên Biến Vạn Hoá in trên tường trông như một linh hồn gào thét trong đau thương, y hệt cái tên mà tổ đội hắn mang.