TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

EX Arc - Mặt trận Giải phóng Dokupori - Chương 209

Đã khoảng năm ngày trôi qua kể từ khi Mặt trận Giải phóng Dokupori đến tiền tuyến.

Không bên nào phát động tấn công; thay vào đó, cả hai đều tập trung hoàn toàn vào đào chiến hào.

“Bọn cướp không tấn công chúng ta.”

“Có vẻ như họ không vội hành động.”

Cả hai bên đều không có động thái thừa thãi nào. Họ đào một mạng lưới chiến hào phức tạp, chờ đợi bên kia hành động trước.

Kết quả là khoảng cách giữa các chiến hào dần dần thu hẹp lại.

“Louis, chúng ta sắp vào tầm bắn của pháo binh rồi. Xin hãy ra lệnh cảnh giác.”

“Pháo binh ma thuật… Kẻ địch có thứ đó không?”

“Nếu vậy thì chắc chắn họ là quân chính quy. Chúng ta sẽ rút lui ngay lập tức nếu họ bắt đầu dội pháo.”

“Tớ biết rồi.”

Touri bắt đầu cảnh giác hỏa lực pháo binh khi khoảng cách giữa các chiến hào giảm xuống dưới 100 mét.

Không đời nào một đám cướp lại có thể có đơn vị pháo binh. Nếu các pháp sư pháo binh được triển khai, thì gần như chắc chắn kẻ địch là quân chính quy.

“Nếu không có pháo kích, chúng ta có thể tiến hành tấn công.”

“Tớ hiểu rồi. Cậu nghĩ khả năng thành công của chúng ta là bao nhiêu?”

“Tớ cho là khoảng 30%. Chúng ta sẽ chịu tổn thất khá nặng nề.”

“Chỉ 30% thôi sao?”

“Chỉ?”

Phe phòng thủ có lợi thế trong chiến tranh chiến hào. Tỷ lệ thành công của một cuộc tấn công thường thấp.

Vậy thì “tỷ lệ thành công 30%” này là…

“30% là quá đủ rồi. Chiếm được chiến hào của địch chưa bao giờ dễ, và đó thực sự là một tỉ lệ khá tốt.”

“…”

Nói cách khác, đó là con số đủ tốt để thực hiện chiến dịch.

“Không, tôi không nghĩ là đến 30% đâu. Cô lạc quan quá đấy. Nhiều nhất cũng chỉ được 10% thôi.”

“Jen…”

“Chà, thì cũng phụ thuộc vào địch mạnh đến đâu.”

Jen, cũng là một cựu chiến binh, đã bác bỏ ước tính của Touri vì cho rằng nó quá lạc quan.

Bất kỳ ai đã từng trải qua Chiến tranh Đông-Tây sẽ không tin rằng một cuộc xung kích của 100 quân có thể chiến thắng đến 30% lần.

Touri trả lời cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm đó:

“Không, tôi chắc chắc là được 30%. Miễn là tôi và anh đều nỗ lực hết mình, Jen à.”

“Hahaha! Được thôi, để tôi chỉ cho cô xem!”

Anh cười đáp lại như thể đó chỉ là một trò đùa.

Anh có tâm trạng vui vẻ kỳ lạ, khi họ sắp tiến hành một chiến dịch mà chắc chắn sẽ có nhiều người sẽ phải chết.

.

.

.

“Mọi người, chuẩn bị điểm tựa trên tường hào để leo lên. Chiến dịch sắp bắt đầu!”

“Hiểu rồi!”

Và cuối cùng, thời điểm tấn công đã đến.

Kế hoạch là bắt đầu vào lúc 4 giờ sáng hôm sau.

Quân được chia thành hai đơn vị, do Touri và Jen chỉ huy, và sẽ xung phong với ánh nắng bình minh chiếu rọi sau lưng họ.

“Chúng tôi chắc chắn đã đào tới tận mép hào địch.”

“Đây chính là thủ thuật đằng sau ‘chiến thuật xâm nhập’ khét tiếng của lực lượng Đồng Minh.”

“Thì ra đây là cách địch đột nhiên xuất hiện từ lòng đất.”

Touri cũng có hiểu biết về chiến thuật xâm nhập được coi là câu trả lời của chiến tranh chiến hào.

Ẩn nấp để không bị kẻ địch phát hiện, lẻn đến càng gần càng tốt và hoàn toàn rút ngắn khoảng cách.

Arunoma, anh hùng của Flamel ưa chuộng chiến thuật này.

“Điều quan trọng là phải đào thật lặng lẽ và giữ im lặng tuyệt đối. Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu bị phát hiện.”

“Hmm, khả năng thành công có thể được 30% rồi.”

Mặt trận Giải phóng Dokupori đã dành năm trong số bảy ngày hoạt động chỉ để chuẩn bị.

Họ đào hố, xây chiến hào, trừng mắt nhìn nhau vào nhau và nín thở.

“Cuối cùng, trận chiến quyết định sắp bắt đầu.”

“Ừ.”

Mặt trận Giải phóng Dokupori không có tuyến tiếp tế cố định. Họ chỉ mang theo lương thực và nhu yếu phẩm đủ dùng trong một tuần.

Điều đó có nghĩa là họ chỉ có thể chiến đấu thêm hai ngày nữa.

“Tớ chỉ muốn xác nhận lại lần cuối thôi, Louis. Cậu có chắc chắn muốn thực hiện chiến dịch này không?”

“…”

“Một khi bắt đầu, bất kể kết quả ra sao, gần như không có khả năng mọi người vẫn có thể đứng cạnh cậu khi chuyện này kết thúc.”

“Cậu nói đúng.”

“Cậu vẫn có thể giao việc này cho quân đội chính quy Austin. Cậu có sẵn sàng thực hiện chiến dịch, dù có phải đánh đổi bằng biết bao sinh mạng?”

Ngay trước trận chiến cuối cùng, Touri xác nhận với Louis một lần nữa.

Nếu mọi người cùng xung phong, không biết bao nhiêu có thể sống sót trở về.

Có thể tất cả họ sẽ chết, thân xác thối rữa trên cánh đồng.

“Có chứ. Tớ đã sẵn sàng ngay từ đầu rồi.”

“Louis…”

“Tớ chỉ sợ lãng phí chiến thắng của mọi người. Tớ không muốn chà đạp hi vọng của mọi người chỉ vì tớ chưa đủ mạnh.”

Khi được hỏi liệu anh đã chuẩn bị gánh vác mạng sống của tất cả mọi người chưa, Louis gật đầu chắc nịch.

“Nhờ Touri, chúng ta đã có một kế hoạch vững chắc. Tớ nghĩ chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ có thể rồi.”

“…Phải.”

“Tất cả những gì còn lại là liều mạng chiến đấu. Tớ đã quyết tâm như thế từ đầu rồi.”

Nói xong, Louis đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Touri.

Nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt anh, cô quân y nhỏ thở dài.

“Cậu không cần phải đi theo đâu, cậu biết mà. Cậu còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”

“Không, tớ sẽ đi. Tỷ lệ thành công 30% là nhờ tớ dẫn đầu.”

“Cơ hội thắng của chúng tớ là bao nhiêu nếu cậu không ở đây?”

“Có lẽ là 0%.”

“Wow, sao cậu nói thản nhiên thế.”

“Mọi người vẫn luôn nói tớ may mắn.”

Touri thở dài nhẹ và nói thêm với một nụ cười gượng gạo.

Sau đó, cô dựa lưng vào tường chiến hào bên cạnh Louis và nhìn lên bầu trời.

“Tớ đã trải qua rất nhiều trận thua, nhưng tớ vẫn chưa chết. Thấy chưa? May mắn mà, nhỉ”

“Không nghi ngờ gì nữa.”

Touri khe khẽ cười khúc khích, như một đứa trẻ tinh nghịch.

.

.

.

“Nổ! Pháo binh bắn, nằm xuống!”

“Huh?”

Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là cuộc tấn công sẽ bắt đầu, và họ đang trong một cuộc trò chuyện ngớ ngẩn nào đó.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp chiến trường và Jen hét lên.

“Pháp sư pháo binh địch ư?! Vậy ra đó thực sự là quân chính quy—”

“Đ-Đợi đã. Đó không phải là pháp sư pháo binh! Cái quái gì thế kia?!”

“…Chẳng lẽ là lính phóng lựu?”

Cả Touri và Louis đều kinh ngạc trước cuộc tấn công bất ngờ.

Hỏa lực pháo binh bắn thẳng vào vị trí bên cạnh, nhấn chìm nhiều đồng đội trong biển lửa.

“Trước tiên hãy vượt qua trận pháo kích. Tiến lại gần bức tường hơn!”

“Chuẩn bị va chạm! Đừng hoảng sợ và bình tĩnh!”

Đó không phải là một cuộc pháo kích của một pháp sư pháo binh mà là của một thứ gì khác.

Touri bám chặt vào tường chiến hào và quan sát kẻ thù.

“Nếu không phải là phép thuật pháo binh thì có lẽ là súng phóng lựu? Jen, anh có thấy vị trí của chúng không?”

“Chúng ở rất gần, ngay trước mặt chúng ta!”

…Làm suy yếu hệ thống phòng thủ bằng phép thuật pháo binh hoặc lựu đạn, sau đó phát động một cuộc tấn công áp chế.

Đó là chiến thuật phổ biến nhất trong chiến tranh chiến hào.

“Chờ đã.”

Touri tự nhiên cho rằng vụ nổ này chỉ là một cuộc pháo kích chuẩn bị. Rằng một pháp sư pháo binh đang chuẩn bị cho một đợt tấn công sắp tới.

Nhưng…

“Âm thanh đó là gì thế?”

“Một chiếc xe…?”

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.

Một tiếng động máy móc lạ vang vọng khắp chiến hào.

“Có thứ gì đó mà tôi chưa từng thấy trước đây đang lao thẳng về phía chúng ta!”

“C-Cái gì thế này!?”

“Đưa kính tiềm vọng của anh cho tôi ngay!”

Không phải tiếng gầm của binh lính. Cũng không phải tiếng súng, tiếng kích hoạt ma thuật, hay thậm chí là tiếng súng gió.

“…Không thể nào. Sao nó lại ở đây?!”

“Có chuyện gì vậy, Touri? Có chuyện gì vậy?!”

Xa xa, có thứ gì đó khổng lồ đang chuyển động phía sau bức tường gỗ trong chiến hào của địch.

Nó phát ra âm thanh kỳ lạ khi tiến dần về phía họ.

“Louis, cho phép tôi ném lựu đạn.”

“Được rồi. Làm đi.”

“Ném đây.”

Touri ngay lập tức rút chốt và nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.

Sau đó, cô ấy ném quả lựu đạn bằng tất cả sức lực của cô.

Quả lựu đạn lăn trên mặt đất với một tiếng kêu leng keng, sau đó…

“ah!”

Một vụ nổ lớn vang lên phía sau họ trên đồng bằng rộng lớn khi họ bịt tai lại.

Quả lựu đạn Touri ném đã trúng đích và nhấn chìm “thứ đó” trong vụ nổ.

“Lẽ nào là xe tăng?!”

“Cái gì cơ?”

Một chiếc xe lớn bọc thép xuất hiện từ trong đám khói.

Được trang bị tháp pháo và các cửa bắn, đây là một loại “vũ khí hiện đại” xa lạ ở thế giới này.

Nó tiến lên mà không hề lo lắng đến mảnh lựu đạn.

“…Rút lui.”

“Touri?”

“Chúng ta phải rút lui! Bọn cướp không thể nào có thứ như thế này được!”

Đó là một chiếc xe tăng. Ở kiếp trướ, Touri biết đến nó như một loại vũ khí được sử dụng vào giai đoạn cuối của Thế Chiến Thứ Nhất, được thiết kế để xuyên thủng chiến hào.

Ở đây, Aerys cũng đã âm thầm phát triển xe tăng trong Thế chiến.

Tuy nhiên, hòa bình đã trở lại và chiến tranh kết thúc nhờ sự can thiệp của Arunoma và dự án đã bị gác lại.

Thế nên các nhà khoa học của Aerys từng than thở về hòa bình.

Họ tin rằng Aerys có thể thống trị thế giới bằng xe tăng nếu chiến tranh tiếp diễn.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là quân chính quy! Chúng ta cần phải rút lui ngay lập tức—”

“Cẩn thận, nằm xuống!!”

Ngay sau tiếng hét của Touri, một tiếng nổ lớn vang lên.

Tiếng pháo chính của xe tăng gầm lên như muốn cắt ngang lời cô.

“À…”

Chiếc xe tăng đã bắn một quả đạn vào chiến hào của Mặt trận Giải phóng Dokupori.

Một vụ nổ lớn xảy ra cách vị trí của Touri một đoạn, vang vọng tiếng thét chết chóc và tiếng kêu đau đớn.

“Bắn! Bắn trả, chúng ta sẽ hạ gục nó!”

“Đừng, Jen, đừng! Thứ đó là…”

Jen theo bản năng giơ súng trường lên và nổ súng vào xe tăng.

Nhưng tất cả những gì vang lên chỉ là tiếng đạn va chạm vào kim loại.

“Đạn không có tác dụng sao…?”

“Nó được thiết kế để chống lại súng trường Austin.”

Ngay cả khẩu súng trường đỉnh cao OST công nghệ của Jen cũng không thể xuyên thủng lớp giáp của xe tăng.

“Mọi người, lùi lại!!”

Louis nhanh chóng đưa ra quyết định. Anh nhận ra họ không thể thắng và ra lệnh rút lui.

“Louis, có thương vong nặng nề ở khu vực bên cạnh…”

“Chết tiệt! Đem càng nhiều người bị thương đi càng tốt!”

Mặt trận Giải phóng Dokupori rơi vào tình trạng hỗn loạn hoàn toàn, phải tháo chạy qua các chiến hào giữa bóng tối của màn đêm.

Một người lính cố gắng cõng người đồng đội bị mất cả hai chân, chỉ để vấp ngã. Một người khác ôm chặt người bạn bị bỏng toàn thân trong khi la hét tuyệt vọng.

Thật chẳng khác gì địa ngục.

“Đang tới, phía trước!”

“Ahh!!”

Ngay sau khi ra lệnh rút lui, xe tăng lại khai hỏa khẩu pháo chính và một vụ nổ khác nổ sâu trong chiến hào.

Tiếng hét vang lên cùng với tiếng nổ, và khuôn mặt của Louis trở nên tái nhợt.

Bởi vì theo hướng đó là—

“Marisse!!”

Người chị em yêu quý của ông, Marisse, đang làm việc tại đơn vị y tế ở đó.

“Ahhh! Marisse?!”

“Louis, bình tĩnh nào!! Cậu biết là cậu sẽ không thoát ra được nếu không bình tĩnh mà!”

Louis hoảng loạn chạy về phía ngọn lửa.

Touri im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc xe tăng trong khi Jen tiếp tục bắn.

“Touri! Cô cũng phải đi đi! Đừng đứng đó nữa!”

“Được rồi, tôi sẽ sớm quay lại thôi! Jen, anh cũng vậy—”

“Anh đi trước đi. Tôi sẽ ở lại để đánh lạc hướng kẻ địch.”

Nói xong, Jen vứt khẩu súng trường hết đạn của anh đi.

Anh ta nhặt một khẩu khác khác do một đồng đội đã ngã xuống để lại.

“Là chặn hậu. Đây là khoảnh khắc tỏa sáng của một người lính già. Đừng phá hỏng khoảng khắc này của tôi.”

“…Anh định chết sao?”

“Không sai vào đâu.”

Ngay từ đầu Jen đã định chết trong trận chiến này.

Bây giờ, khi đối mặt với kẻ thù chưa biết là xe tăng, quyết tâm của anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Đây không phải lúc vứt bỏ cuộc sống của mình. Hãy cùng nhau quay về.”

“Không, Touri. Cô có thấy con quái vật kim loại đó không?”

“Tôi có. Tôi không bao giờ nghĩ rằng họ thực sự triển khai thứ gì đó như thế.”

“Hừ. Có lẽ họ coi chúng ta là đối tượng thử nghiệm tiện lợi.”

Súng của Jen lại nổ, nhưng chiếc xe tăng vẫn tiến lên không hề nao núng, tạo ra tiếng cành cạch kỳ lạ.

“Mắt tôi tinh lắm, cô biết đấy. Tôi thậm chí còn nhìn thấy cả lớp sơn trên thứ đó nữa.”

“…Ấn tượng đấy. Có gì trên đó vậy?”

“Bọn khốn đó đã sơn chữ ‘True Ace’ lên đó.”

Khi anh nói vậy, ánh mắt của Jen trở nên sắc bén hơn.

“True Ace ư? Khối kim loại đó à?”

“…”

“Đạn không có tác dụng với nó. Nó bắn đạn nổ mạnh. Đúng là vũ khí mạnh thật. Nhưng mà—”

Touri cũng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe tăng đang dần tiến về phía họ.

Quả nhiên, dòng chữ “True Ace” được sơn trên tấm giáp trước phía trước.

Đây là một trong những mẫu xe tăng Aerys đầu tiên thường được gọi là “Xe tăng TA”.

“Cảm giác như họ đang chế giễu những con Ace thực sự của chúng ta vậy. Khiến dòng máu già của tôi sôi lên đấy.”

Tên của chiếc xe tăng này là viết tắt của “True Ace”.

Trong Thế Chiến, “Ace” dùng để chỉ người lính đã tìm ra câu trả lời cho súng đạn của kẻ thù.

Xe tăng, có khả năng chống lại cả đạn và lựu đạn, được người Aerys đặt tên là True Ace.

“Khó chịu thật.”

“Thấy chưa?”

Nhìn vào lớp sơn của xe tăng, Touri có biểu cảm khác thường.

Đó không phải là sợ hãi hay tuyệt vọng, cũng không phải là tức giận hay hận thù.

“Jen, tôi có thể nhờ anh giúp một chút được không?”

“Có chuyện gì thế, Touri?”

“Đúng ý tôi rồi.”

Giống như thể có một công tắc vừa được bật lên vậy.

…Thực ra, biểu cảm của cô giống như phấn khích. Một biểu cảm phấn chấn lạ thường.

“Tôi không thể tưởng tượng được khối kim loại đó lại mạnh hơn Trung đội trưởng Garback.”

“Chắc chắn rồi. Vậy chính xác thì cô muốn tôi giúp gì?”

“Theo sau tôi, Cựu Trung sĩ Jen.”

“Hả?”

Jen không nói nên lời.

Lúc này, giọng nói vốn nhẹ nhàng và bình tĩnh của Touri đã thay đổi rõ rệt.

“Cùng tấn công và nghiền nát chiếc xe tăng đó nào.”

“…Tấn công nó?”

“Đúng.”

Môi Touri cong lên thành một nụ cười.

Trước khi bất kì ai nhận ra, một nụ cười lạnh lẽo, khát máu đã nở trên khuôn mặt cô.

“Nếu anh không sợ chết thì hãy đi theo tôi.”

“N-Này—”

“Về phần thưởng cho anh…”

Cô quân y tiền tuyến cầm một con dao quân đội nhỏ trong tay.

Cô khom người xuống, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe tăng phía trước.

“Tôi sẽ cho anh thấy tấm lưng của Ace.”

“…”

Biểu cảm đó.

Giống hệt vị Ace đẫm máu mà Jen đã thấy trong trận chiến cuối cùng cách đây mười năm.

-------------------

Vua của chiến trường từ khi xuất hiện tới nay – xe tăng – đã xuất hiện (đừng ai nói UAV mới là vua nhé, không có tăng để tiến công thì bắn UAV chỉ tổ tốn tiền).