TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 154

Nội dung độc quyền LN - Vol 03

Phần 1

[Bắt đầu tập]

Ôi, mệt thật.

Tôi đã bắt chuyến tàu đầu tiên trong ngày để trở về thủ đô Winn.

Mặc dù kỳ nghỉ dài của tôi đã kết thúc, nhưng tôi không thể đi làm trong ba ngày vì sức khỏe không tốt.

Tôi có thể thấy được lời nhận xét mỉa mai của ông chủ và suy nghĩ đó ám ảnh tôi.

“Tôi đến làm việc. Đây là thẻ chấm công của tôi.”

“Đến vào giờ này à? Chắc là vui lắm nhỉ.”

Đã 3 giờ chiều khi tôi đến nơi làm việc và nộp thẻ chấm công.

Ánh mắt của nhân viên lễ tân lạnh lùng, không mấy ấn tượng với sự xuất hiện không đúng giờ của tôi.

“Đừng lạnh lùng thế. Tôi bị ốm. Ngay cả cô cũng thỉnh thoảng bị cảm lạnh mà.”

“Xin lỗi vì làm anh thất vọng, nhưng tôi luôn đi làm đều đặn. Tôi ghét những gã đàn ông không biết giữ gìn sức khỏe.”

“Gắt thế.”

Cô ấy nói vậy rồi nhanh chóng trả lại thẻ chấm công cho tôi.

là một trong những nhà xuất bản xuất bản tạp chí hàng tháng tại Austin.

Tạp chí Trái tim thành Winn xuất bản hằng tháng là ấn phẩm tổng hợp đề cập đến nhiều chủ đề, từ giải trí đại chúng đến chính trị và kinh tế.

Tôi làm tân phóng viên ở bộ phận chính trị tại nhà xuất bản này.

Tôi vẫn chưa có cơ hội viết bài viết nào.

Nhiệm vụ của tôi bao gồm làm những công việc lặt vặt trong văn phòng và thu thập thông tin theo chỉ đạo của sếp.

“…Sedol Weber. Có mặt để làm nhiệm vụ.”

“À, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi. Anh có thích kỳ nghỉ thêm mà anh đã thêm vào sau lần vắng mặt này không, Sedol?”

Khi tôi ngồi xuống, ông chủ chất một chồng bài báo lên bàn làm việc của tôi như thể ông ấy đã đợi tôi từ trước.

“Kiểm tra đống này đi. Đây là nhiệm vụ của ngày hôm nay.”

“Hiểu rồi.”

“Ngày mai, anh sẽ đến Paschen để theo dõi tình hình. Đừng mong sớm được nghỉ phép nữa nhé.”

Đối mặt với khối lượng công việc khổng lồ được giao, tôi cảm thấy tinh thần tôi sắp sụp đổ.

Có vẻ như việc điều tra bức điện tín từ Touri sẽ phải tạm hoãn một thời gian.

Nhưng việc đi làm muộn thế này là lỗi của tôi.

Tôi bỏ cuộc và quay lại nhìn đống bài viết trước mặt.

“Thật tình, bị cảm đúng vào lúc tệ nhất. Giờ chúng ta đang quá tải.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đọc mấy bài báo tôi đưa cho anh đi. Tất cả đều có trong đó.”

Theo sự thúc giục của sếp, tôi bắt đầu đọc lại các bài báo được giao cho tôi.

Kiểm tra bao gồm việc tìm và sửa lỗi chính tả và lỗi đánh máy trong văn bản.

Khi tôi đọc bài viết đầu tiên, tiêu đề nổi bật: “Thủ tướng Austin bị phát hiện hẹn hò bí mật với một người đẹp tại thành phố Paschen?”

“Một cuộc hẹn hò bí mật...? Thì sao chứ? Đàn ông vẫn thường làm mấy chuyện đó mà.”

“Đồ ngốc! Thủ tướng đã kết hôn rồi. Nghĩa là đây là một bê bối lớn đấy.”

“Ồ…”

“Đây là tin sốt dẻo mà chưa đối thủ nào của chúng ta biết đến. Chúng ta sẽ thổi phồng lên.”

Cảm thấy hơi bối rối, tôi tiếp tục đọc bài viết.

Mặc dù nhiều thông tin vẫn chưa được xác minh, nhưng có thông tin chi tiết về việc một người đẹp quyến rũ được nhìn thấy khoác tay Thủ tướng Austin.

“Nếu chúng ta có bằng chứng xác thực, nó sẽ bán chạy như tôm tươi.”

“Phải…”

“Ngày mai, anh phải đến Paschen để xác minh câu chuyện. Đó là việc của anh.”

“Nhưng chính xác thì tôi phải làm thế nào?”

“Hãy hối lộ nhân viên khách sạn mà Thủ tướng đã từng ở. Không có nhiều khách sạn lớn ở Paschen. Hãy kiểm tra từng khách sạn một.”

Ông chủ nói vậy trong khi vẫn tiếp tục gõ máy đánh chữ.

Chắc hẳn anh ấy phải rất bận rộn; có những vết mực trên mu bàn tay anh ấy.

“Tôi phải tự mình xử lý cuộc điều tra này à?”

“Chúng ta đang thiếu nhân sự. Anh đã làm việc cho công ty được một năm rồi. Đã đến lúc anh phải chứng minh anh có thể độc lập làm việc.”

“V-Vâng.”

“Tôi trông cậy vào anh.”

Anh ấy vẫn tiếp tục gõ phím, bầu không khí căng thẳng tỏa ra từ anh ấy.

Có vẻ như anh ấy đang cáu kỉnh vì doanh số của Trái tim thành Winn gần đây đang giảm.

“Ừm… về tiền hối lộ…”

“Cứ tự trả tiền đi. Nếu anh mang về thông tin xác thực, tôi sẽ hoàn tiền cho anh.”

“…Đã hiểu.”

.

.

.

────Sáng hôm sau.

Theo lệnh của ông chủ, tôi lên đường đến Paschen.

Sự vô nghĩa của nhiệm vụ này khiến tôi cảm thấy hơi bực bội.

“…Một vụ bê bối liên quan đến Thủ tướng à?”

Chúng tôi đang sống trong một thế giới thật yên bình. Chuyện của Thủ tướng đang là tin tức chính.

Một sự khác biệt rõ rệt so với thời chiến, khi các báo cáo bao gồm số người chết trong trận chiến và thành phố nào bị chiếm đóng.

“Mình ước gì có thể theo đuôi bức điện tín từ Touri.”

Tôi không thể ngừng nghĩ đến cô ấy, nhưng bỏ bê công việc hơn nữa không phải là lựa chọn.

Cảm thấy bực tức với Thủ tướng vì không thể kiểm soát được phần thân dưới của ông, tôi lên tàu đến Paschen.

Tôi sẽ sử dụng các mối quan hệ mà tôi đã xây dựng được tại công ty xuất bản để tìm hiểu về Touri sau khi công việc này hoàn thành.

“…Vẫn còn nửa ngày nữa mới tới Paschen.”

Khi tàu hỏa chạy, tôi từ từ mở cuốn nhật ký thời chiến của cô ấy ra.

Với một tiếng rắc giòn tan, một mảnh của mép trang giấy vỡ ra và rơi xuống.

Một bức ảnh được dán ở đó, cho thấy Touri Noel được một cô gái trông có vẻ vui vẻ nắm vai.

vol3-1

Phần 2

[Bắt đầu sau Chương 43 của WN]

Phải mất nửa ngày, cuối cùng tôi cũng tới Paschen.

Paschen là một thành phố nằm dọc biên giới với Sabbath nổi tiếng với ngành du lịch; bao gồm cả hoạt động câu cá trên sông Tar.

Là một thành phố ở phía bắc, thời tiết mùa hè ở đây khá mát mẻ.

Những quầy hàng rong thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi đi thẳng đến khách sạn mà sếp đã đặt trước.

“Tôi đã đặt phòng đơn bắt đầu từ tối nay.”

“Tôi có thể biết tên anh không?”

“Sedol Weber.”

Khách sạn khá sạch sẽ và đông đúc du khách đang tận hưởng kỳ nghỉ.

Nếu giá cả đủ thấp, tôi có thể cân nhắc ở lại đây trong kỳ nghỉ tiếp theo.

“Tôi đã tìm thấy đặt chỗ của quý khách. Chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho quý khách nhé?”

“Vâng, cảm ơn.”

Tôi không ngần ngại vì công ty sẽ chi trả chi phí.

Nhiệm vụ của tôi ở đây là thu thập thông tin từ nhân viên khách sạn.

Ăn tại khách sạn thay vì ăn bên ngoài có vẻ là lựa chọn chiến lược hơn.

“Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi rất tiếc phải thông báo rằng dịch vụ ăn trưa đã kết thúc.”

“Hiểu rồi.”

Kiểm tra đồng hồ, tôi thấy đã hơn 3 giờ chiều

Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến bữa tối.

“Vậy tôi đi ăn trưa đây. Xin hãy mang hành lý lên phòng cho tôi.”

“Đã hiểu.”

Sau khi yêu cầu ở quầy lễ tân, tôi đã đưa cho họ một khoản tiền boa hậu hĩnh.

Chỉ với chiếc ví trên tay, tôi bước ra phố.

Những con phố có vô số quầy hàng thực phẩm và nhà hàng nhỏ.

Cá sông ngâm dầu ô liu có vẻ là một đặc sản địa phương, và mùi thơm chua nhẹ của nó làm tôi thích thú.

“Chào anh bạn trẻ! Cá hồi muối chua mới làm đây! Đóng hộp được cả năm rồi, thích hợp làm quà lưu niệm lắm!”

“…Được rồi, cảm ơn. Tôi sẽ lấy một cái.”

“Rất cảm kích!”

Tôi đi dọc theo phố, thong thả ngắm nhìn các gian hàng.

“Này chủ quán. Có gợi ý nào về nhà thổ nào tốt quanh đây không?”

“Ồ, anh có hứng thú với chỗ đó à? Tôi có thể giới thiệu cho anh một chỗ, nhưng phải giữ bí mật với vợ tôi nhé?”

“Cảm ơn. Tôi không ngại giá cả. Vui lòng giới thiệu cho tôi một chỗ tốt nhé.”

Mục đích của việc tham quan các gian hàng là để thu thập thông tin.

Nếu người phụ nữ mà Thủ tướng mời vào phòng là gái mại dâm, ông ta sẽ sử dụng một trong những nhà thổ ở khu vực đó.

“Anh có biết nhà thổ nào cung cấp dịch vụ tại phòng không?”

“Không, tôi không nghĩ có ai làm như vậy ở đây cả.”

Đối với những thông tin nhạy cảm như thế này, việc hỏi người dân địa phương ở các khu vực nghèo hơn của thành phố sẽ đáng tin cậy hơn là hỏi nhân viên khách sạn.

Tôi tiếp tục hỏi thăm xung quanh và thu hẹp phạm vi tìm kiếm những cơ sở cao cấp mà Thủ tướng có thể đã sử dụng.

…Hhãy tiến hành điều tra thực tế vào ban đêm.

“…Hmm?”

Sau khi thu thập được một lượng thông tin kha khá và nghĩ đến việc quay trở lại khách sạn, tôi đột nhiên chú ý đến một cửa hàng kỳ lạ giữa các quầy hàng trên phố.

Đó là một cửa hàng có một người đàn ông mặt lạnh như tiền đang ngồi trên ghế ở lối vào, lặng lẽ phì phèo điếu thuốc.

“Anh bán gì vậy?”

“Món chính của chúng tôi là cá meunière.” 

Người đàn ông ngắn gọn trả lời.

Chắc là đây là một nhà hàng chuyên về món meunière.

Chắc chắn có một mùi thơm ngon trong không khí, nhưng bên trong không có một khách hàng nào.

“Cô gái đó là người mẫu quảng cáo cho cửa hàng à? Thái độ của cô ấy khá vô tư nhỉ.”

“Anh thấy nó sống động không?”

Ở giữa cửa hàng có một ma-nơ-canh mặc đồng phục phục vụ dễ thương.

Nó xung đột với bầu không khí của nơi này, khiến người ta cảm thấy rùng rợn và bất an.

Tôi có cảm giác ma-nơ-canh đang khiến khách hàng tránh xa.

“Anh sẽ ăn ở đây à?”

“…Ừ, chắc là vậy.”

Một nhà hàng vắng khách có thể sẽ phục vụ đồ ăn nhanh chóng.

Vì tôi muốn ăn xong rồi quay lại phòng để tiếp tục đọc nhật ký của Touri nên tôi quyết định ăn ở đó.

“Này, ông chủ.”

“Gì vậy?”

“…Anh có món risotto không?”

Khi xem thực đơn, tôi thấy một món ăn có tên là cơm gà risotto.

Meunière thì không tệ, nhưng risotto mới là món tôi thích nhất.

Món này không đắt và đặc biệt ngon miệng.

“Món ăn đó bị gạch bỏ phải không?”

“Đúng vậy, thế nên tôi mới hỏi.”

“Chúng bị gạch bỏ vì chúng tôi không phục vụ chúng. Đầu bếp không có ở đây.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi đoán là tôi không thể đặt ngay bây giờ được.

Thật đáng tiếc. Cảm giác như kế hoạch của tôi đã bị phá hỏng ngay từ đầu.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành gọi món meunière đặc trưng của cửa hàng.

.

.

.

“Đây nhé.”

“Cảm ơn.”

Một suất meunière nguội được mang ra chỉ vài phút sau khi tôi gọi món. Chắc hẳn họ đã chuẩn bị trước rồi.

“Thật là… ngon.”

Tôi ăn trong im lặng, thưởng thức món ăn trong nhà hàng vắng tanh.

Mặc dù meunière hơi lạnh, nhưng nước sốt kem có hương vị đậm đà, hòa quyện tuyệt vời với cá.

Không thể phủ nhận đây là món ăn hàng đầu, nhưng…

“Món này có vị giống hệt món tôi từng ăn ở Winn trước đây.”

“Ừ. Chúng tôi sử dụng nguyên liệu nhập khẩu từ Winn. Có cả cá nữa.”

“…”

Nhà hàng này hình như đã phải khó khăn vận chuyển cá bằng đường sắt từ Winn.

Có thể do thời gian vận chuyển nên cá hơi khô.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu họ chỉ sử dụng cá địa phương…

“Tôi trả bằng séc.”

“Hai đồng tiền vàng.”

Giá khá cao, có thể là do chi phí vận chuyển nguyên liệu.

Tôi có thể thưởng thức bữa ăn tương tự ở Winn với giá chỉ bằng một nửa.

“Tốt lắm, cảm ơn.”

“Ừ, lại đến nữa nhé.”

Trong khi thầm càu nhàu rằng nơi này có chút thiếu sót, tôi vẫn giữ thái độ bình thản khi cảm ơn chủ nhà và rời đi đến khách sạn.

.

.

.

“Anh muốn đặt bàn ăn tối vào lúc mấy giờ?”

“Vào giờ muộn.”

“Đã hiểu.”

Sau khi trở về khách sạn, tôi chuẩn bị một báo cáo tóm tắt những thông tin tôi đã thu thập được trong ngày.

Để chứng minh rằng tôi không lười biếng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng cần phải được đưa vào báo cáo cho công ty.

“Được rồi, đêm nay sẽ rất bận rộn đây.”

Với suy nghĩ đó, tôi xoa xoa cái bụng no căng rồi ngã phịch xuống chiếc giường mềm mại.

Giai đoạn tiếp theo của cuộc điều tra sẽ diễn ra vào giờ ăn tối.

Tôi sẽ cố gắng sử dụng tiền boa để tìm một người phục vụ khách sạn có thể đã phục vụ Thủ tướng trong thời gian ông ở đó.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút.

Tôi mở nhật ký của Touri ra một lần nữa.

[Bằng nét chữ lạ lẫm viết nguệch ngoạc bên lề]

“Trung đội trưởng Touri! Nếu cô có thời gian viết nhật ký, sao không nói chuyện với tôi nhỉ?”

Phần 3

[Bắt đầu sau Chương 47 của WN ]

“Đổ sông đổ biển rồi…”

Đêm đó, khi đám đông từ các quầy hàng rong đã biến mất và khu vực đó trở nên yên tĩnh, tôi tiếp tục cuộc điều tra của mình ở khu đèn đỏ theo đúng chỉ dẫn.

“Không ai nhận hối lộ cả. Thật bất ngờ.”

Cuối cùng, tôi không thể thu thập được bất kỳ thông tin mới nào về vụ bê bối của Thủ tướng - tin tức lớn mà sếp tôi đang theo đuổi. 

Nhân viên khách sạn hoặc là giả vờ không biết, hoặc có lẽ không có sự thật nào trong lời khẳng định rằng Thủ tướng đã thuê phòng khách sạn. 

Khi tôi cố đưa ra số tiền boa lớn hơn, tay tôi bị đẩy ra.

“Chắc là Thủ tướng sẽ không sử dụng cho một sự kiện như này nếu đó không phải là một khách sạn kín tiếng.”

Tôi thấy rõ là nhân viên khách sạn sẽ không nhúc nhích bất kể tôi trả bao nhiêu tiền.

Với suy nghĩ đó, tôi quyết định tiếp tục và đi vào màn đêm.

“Có hai nhà thổ cao cấp mà người ta có thể đưa phụ nữ đi chơi. Mình phải kiểm tra cả hai.”

Nếu tôi có thể có được bằng chứng, tôi thậm chí có thể dùng nó để tống tiền chính phủ.

Điều này cũng sẽ có lợi cho Trái tim thành Winn.

Đó là kiểu công việc tôi làm; giống như một con đỉa đang đào bới những bí mật đen tối của mọi người.

“…Mình có lẽ sẽ lại bị mắng nếu không mang về được thông tin gì.”

Tôi không cảm thấy có động lực, nhưng tôi phải làm để kiếm sống.

Đó là công việc của một phóng viên tạp chí.

Chuyện ngoại tình của Thủ tướng có gây hại cho ai hay không thì tôi không quan tâm…

“Bây giờ, bắt đầu từ cái gần nhất nào.”

Tôi lấy lá thư giới thiệu từ người bán hàng rong và đi đến nhà thổ cao cấp.

.

.

.

“…”

Sáng hôm sau.

Tôi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình và ngã sấp xuống giường trong phòng khách sạn.

“Không.”

Mặc dù tôi đã dành cả đêm để đi bar nhưng tôi không tìm được nhiều thông tin hữu ích.

Không một khách hàng nào nhìn thấy Thủ tướng ở quán bar.

Tôi đã thử đưa tiền cho một vài chàng trai ở nhà thổ nhưng chẳng có kết quả gì. 

Không có thông tin chi tiết nào về việc Thủ tướng mời một người phụ nữ vào phòng của ông.

“Có lẽ cuối cùng anh ta không mua một người phụ nữ?”

Cuộc tình của Thủ tướng có thể không phải với một gái mại dâm, mà là với một người phụ nữ bình thường.

Nếu đúng như vậy, tôi cần thông tin về người phụ nữ đó để tiếp tục cuộc điều tra.

“Lại công cốc nữa rồi nhỉ?”

Không có cách nào tôi có thể tiếp tục điều tra thêm với thông tin tôi đang có trong tay.

Có lẽ tôi sẽ bị sếp mắng cho một trận nếu bây giờ tôi quay lại văn phòng.

Tôi đã nghe thấy tiếng anh ta mắng và điều đó khiến tôi cảm thấy tệ hơn.

Trước hết, Thủ tướng có thực sự đến Paschen không?

Tôi thậm chí còn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ông ở đây.

“…”

Với suy nghĩ nặng trĩu trong lòng, tôi chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

“Thưa ngài, đã đến giờ trả phòng.”

“…À, cảm ơn anh.”

Vài giờ sau, tôi đột nhiên bị nhân viên khách sạn đánh thức. 

Có lẽ họ chỉ muốn chắc chắn rằng tôi sẽ không lỡ chuyến tàu.

“Tôi sẽ rời khỏi phòng ngay lập tức.”

Tôi rất biết ơn vì họ đã đánh thức tôi. 

Tôi sẽ không thể quay lại thủ đô bằng tàu hỏa nếu tôi lỡ chuyến tàu.

Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, thanh toán hóa đơn và rời khỏi khách sạn.

“Kịp ăn trưa không ta?”

Sau khi mua vé, tôi thấy chuyến tàu đi thủ đô phải mất một giờ nữa mới khởi hành.

Sẽ có đủ thời gian cho một bữa ăn nhanh.

“Chỗ nào cũng đông.”

Có lẽ chỉ vì giờ ăn trưa nên các quầy hàng rong đông đúc hơn hôm qua. 

Các gia đình và nhóm khách du lịch đang đi bộ qua lại dọc theo phố chính.

Có lẽ lúc nào nơi đây cũng nhộn nhịp thế này.

“…”

Tất nhiên, không có thời gian để xếp hàng chờ đợi ở một nhà hàng nổi tiếng.

Tôi cần tìm một nhà hàng mở có thể chế biến thức ăn nhanh chóng

Sẽ rất xấu hổ nếu hôm nay tôi lại lỡ chuyến tàu.

“Ugh…”

Sau đó, tôi phát hiện ra một nhà hàng vắng tanh, nằm trơ trọi trên phố chính. 

Đó là một cửa hàng kỳ lạ với một ma-nơ-canh mặc đồng phục phục vụ bàn ở phía trước.

Tôi biết đồ ăn ở nơi đó sẽ được mang ra rất nhanh.

“Mình có nên gọi món rẻ nhất trong thực đơn không nhỉ?”

Tôi không có thời gian để thưởng thức một bữa ăn chậm rãi, nhàn nhã ở Paschen. 

Quán đó có giá cao, nhưng đồ ăn vẫn ngon.

Và dù sao đi nữa, công ty vẫn chi trả chi phí ăn uống cho tôi.

.

.

.

“Ông chủ, lại là tôi đây.”

“Ồ, anh lại quay lại à?”

Tôi thỏa hiệp và quay lại nhà hàng lúc trước.

Tôi gọi chủ cửa hàng, ông ấy vẫn ngồi ở chỗ cũ.

“Tôi sẽ muốn thứ gì đó rẻ và nhanh. anh có gợi ý nào không?”

“Được thôi. Chúng tôi có thể nấu súp ngay lập tức.”

“Được thôi, tôi sẽ lấy.”

Tôi ngồi xuống khi chủ cửa hàng ra hiệu cho tôi ngồi. 

Tôi lấy cuốn nhật ký ra khỏi túi và bắt đầu đọc mục tiếp theo.

[Mẩu giấy nhỏ được nhét vào nhật ký]

“Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chị. Xin hãy tha thứ cho Rove và những người khác.”

Phần 4

[Chương 53 được chia ra trong LN. Đây là sau khi Touri nói với Arunoma hãy trân trọng mạng sống của anh hơn ngay trước khi Lakya chết.]

Món ăn được mang ra là súp gà hấp.

Đây là món ăn rẻ nhất và đơn giản nhất trong thực đơn.

“Ồ, ngon quá.” 

Đúng như mong đợi từ một nhà hàng cao cấp, món súp có hương vị rất ngon.

Bánh mì ăn kèm cũng rất ngon, kết hợp hoàn hảo với rau và súp.

…Nơi này có thể sẽ nổi tiếng hơn nếu giá cả không quá cao.

“Ông chủ, tôi chỉ tò mò thôi… Có cách nào giảm giá xuống một chút không?”

“Không đời nào. Tôi không đàm phán giá cả.”

“Tôi chỉ lo thôi. Nếu cứ thế này thì nhà hàng của anh có phá sản không?”

“Chúng tôi là một nhà hàng cao cấp, tự hào về chất lượng nguyên liệu. Chỉ cần thu hút được những người hiểu rõ thế nào là ẩm thực ngon, thì đó là tất cả những gì quan trọng.”

Hương vị này phổ biến ở thủ đô Winn, nhưng chắc chắn là rất ngon. 

Có thể một số người thấy có giá trị khi thưởng thức hương vị thủ đô ở một nơi hẻo lánh như Paschen.

“Nơi này rất được du khách từ Sabbath ưa chuộng. Anh có thể thưởng thức ẩm thực Winn chính thống mà không cần phải đến thủ đô.” 

“Liệu du khách có trả nổi tiền ăn ở đây không?”

“Người giàu thì ở khắp mọi nơi. Anh không nói là anh không đủ khả năng chi trả đấy chứ?”

“Không, tôi có thể trả. Tôi chỉ muốn phàn nàn về giá cả thôi.”

“Nếu anh phàn nàn thì đừng đến.”

Thái độ của chủ cửa hàng không hề thân thiện. 

Tôi ngạc nhiên là cửa hàng này vẫn chưa phá sản.

“…” 

Tôi với tay lấy ví trong tâm trạng không vui.

Vào lúc đó, tôi nhận thấy một cánh cửa nhỏ ở phía sau nhà hàng.

Vị trí của nó khá kỳ lạ đối với một cánh cửa bếp.

“Ông chủ ơi, cửa kia có phải là nhà vệ sinh không? Tôi cần đi vệ sinh một chút.”

“Không, phòng tắm nằm ở cửa trước. Đó là phòng riêng dành cho khách đã đặt chỗ trước.”

Tò mò, tôi hỏi chủ cửa hàng về cánh cửa.

“Tôi hiểu rồi, vậy ra cũng có phòng riêng.” 

“Dù sao thì đây cũng là một nhà hàng cao cấp mà.”

Phía sau cánh cửa đó có vẻ là một căn phòng riêng. 

Nếu nơi này được coi là một nhà hàng cao cấp thì không có gì ngạc nhiên khi nó có phòng riêng.

“…” 

Nhưng bằng cách nào đó tôi đã “ngửi thấy”, có lẽ đó là trực giác của một phóng viên. 

Nếu Thủ tướng đã đến Paschen, thật kỳ lạ khi không có báo cáo nào cho biết ông được nhìn thấy ở các quầy hàng trên phố.

Ông ấy có thể ở lại khách sạn, nhưng… 

Nếu ông ấy ra ngoài ăn, không thể nào có chuyện không ai nhìn thấy ông.

Kể cả khi ông ấy ở lại khách sạn thì cũng phải có tin đồn chứ.

Nhân viên phục vụ cũng có cuộc sống riêng của họ, và có thể sẽ có người nói ra nếu tôi đưa cho họ ít tiền.

“Ông chủ, nếu tôi trả thêm tiền thì tôi có thể ở trong phòng riêng đó được không?”

“…Ừ, có một cái giường ở đó. Một số người nổi tiếng thường dùng nó như vậy.”

Sẽ thế nào nếu Thủ tướng không ở trong một khách sạn đông đúc mà ở trong một phòng riêng tại một nhà hàng yên tĩnh, riêng tư?

“Giá một đêm là bao nhiêu?” 

“Giá gấp đôi một khách sạn bình thường.” 

“Hiểu rồi.”

Cảm giác như tôi đang đánh cược vậy.

“Vậy thì tôi sẽ trả gấp đôi số tiền đó. Đổi lại, tôi muốn nghe về Thủ tướng Fogman, người đã ở trong căn phòng riêng này tháng trước.”

“…” 

Tôi cố gắng lay chuyển chủ cửa hàng bằng cách nhắc đến tên Thủ tướng Fogman.

“Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin khách hàng nào dù anh có trả giá thế nào đi nữa. Đi đi.”

“Tôi hiểu rồi, thật không may,” 

Anh ta tỏ vẻ hơi khó chịu trước khi quay lưng lại với tôi.

“Được rồi, tôi sẽ thuê phòng với giá thông thường. Cho tôi thuê phòng riêng như khách bình thường nhé.”

“…”

Tôi mỉm cười và lấy số tiền vàng đã thỏa thuận từ trong túi ra.

Tôi có thể sẽ gặp rắc rối vì chi tiêu quá mức cho cuộc điều tra này, nhưng bị mắng vì không mang thông tin về còn tệ hơn.

“Chỉ cần anh trả tiền, anh là khách hàng. Chúng tôi không có chỗ đặt chỗ nào khác cho hôm nay. Anh có thể sử dụng tùy thích.”

“Cảm ơn.”

Chủ cửa hàng nói vậy rồi đưa cho tôi chìa khóa phòng riêng.

Trước đó, anh nói rằng anh “sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin khách hàng nào”.

Nghĩa là anh ta vừa thừa nhận rằng Thủ tướng đã sử dụng dịch vụ của nhà hàng.

“MÌnh sẽ phải gửi điện tín đến trụ sở chính. Vì mình sẽ ở lại thêm một đêm nữa, có lẽ mình có thể thu thập được một số thông tin hữu ích.”

Căn phòng có thể đã được dọn dẹp sạch sẽ và mọi bằng chứng đều đã biến mất từ lâu.

Nhưng nếu một người nổi tiếng nghỉ tại một nhà hàng tồi tàn như vậy, chắc chắn sẽ gây chú ý.

Nếu tôi hỏi thăm những nhà hàng gần đó, tôi có thể biết được một số thông tin về khách hàng của nhà hàng đó.

.

.

.

“…Ồ, căn phòng này rộng rãi một cách đáng ngạc nhiên.”

“Tôi rất vui vì anh hài lòng.”

Khi tôi mở cửa phòng riêng bằng chìa khóa mà chủ cửa hàng đưa cho, tôi ngạc nhiên vì phòng rộng rãi đến thế. 

Nó đủ lớn để chứa khoảng mười người, thích hợp cho một bữa tiệc nhỏ. 

Có hai chiếc giường ở phía sau, cùng với một chiếc bàn lớn và vài chiếc ghế. 

Đây là căn phòng sang trọng dành riêng cho khách hàng là người nổi tiếng.

“Nhấn chuông nếu muốn gọi đồ ăn. Nhưng đừng gọi sau mười giờ nhé.”

“Hiểu rồi.”

Anh ta nói điều này với vẻ không mấy nhiệt tình và bắt đầu rời khỏi phòng. 

Tôi nắm lấy vai anh ấy và mỉm cười thân thiện, ngăn anh ấy lại.

“Chờ một chút, chủ quán. Hiện tại không có khách hàng nào khác chứ?”

“Thì sao?”

“Tôi đang muốn uống một ly. Anh có muốn uống cùng tôi không?”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Nếu muốn có bạn nhậu thì đi quán bar khác.”

Anh ta nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. 

Nhưng nếu tôi lùi bước ở đây, danh tiếng phóng viên của tôi sẽ bị hủy hoại.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”

“Không, cảm ơn. Tôi không quan tâm.”

Chủ cửa hàng lạnh lùng đáp trả lời mời của tôi.

Việc khai thác thông tin từ những người như anh ta là điều mà các phóng viên làm tốt nhất.

“Ông chủ nấu ăn giỏi quá. Ông học nấu ăn ở đâu thế?”

“Tôi được ông già ta dạy dỗ khi tôi còn nhỏ.”

“Ông ấy hẳn phải là một đầu bếp tuyệt vời. Chắc chắn là một đầu bếp nổi tiếng.”

“Chỉ là một đầu bếp bình thường thôi, không có gì đặc biệt.”

Như tiền bối đã dạy, trước tiên tôi cố gắng nịnh anh ta. 

Phản ứng của anh ấy không tốt lắm, nhưng tôi quyết định tiếp tục thử.

“Anh cũng có khiếu thiết kế nội thất đấy. Bức tranh phong cảnh trên tường kia, đúng là hợp với không khí nơi này thật.”

“À, ý anh là bức tranh cũ kỹ đó à? Ừ, chắc là nó hợp với cái cửa hàng trống trơn này.”

“…Trang phục của anh cũng đẹp đấy. Với vẻ ngoài đẹp trai như vậy, tôi thấy nó khá là phong cách đấy.”

“Đây chỉ là quần áo sản xuất hàng loạt thôi.”

Tôi đã dùng mọi lời khen mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng chủ cửa hàng chỉ cười khẩy.

Có lẽ anh ấy đã nhìn thấu ý định của tôi.

“Được rồi, thưa quý khách, lời khen đã xong chưa?”

“À, chưa hẳn đâu. Bức ảnh cũ trên tường, chắc là ảnh hồi bé của anh nhỉ. Phải nói là hồi đó anh ngầu lắm.”

“Cảm ơn. Nhưng khen ngợi tôi về diện mạo của tôi 20 năm trước thì không thực sự hợp với tôi.”

“Tôi chỉ muốn nói là hồi đó anh đẹp trai lắm thôi.”

Anh ấy vẫn giữ khoảng cách bất kể tôi có nói gì. 

Tôi từ bỏ việc thuyết phục chủ cửa hàng và quyết định đi nơi khác để tìm hiểu.

“À, ông củ, tôi ra ngoài một chút. Anh có cần gì làm quà lưu niệm không?”

“Nếu anh định mua thứ gì đó ở bên ngoài, tôi khuyên anh nên đặt hàng ở đây.”

“Ồ, cũng dễ hiểu thôi.”

Tôi định mỉm cười cay đắng trước thái độ bướng bỉnh của anh ta, nhưng tôi không để lộ ra ngoài và vui vẻ đi về phía lối ra.

Tôi sẽ ở lại đây tối nay nên vẫn còn cơ hội. 

Bây giờ thì bắt đầu ở một nơi khác thôi—

“…Hmm?” 

“Lần này là gì vậy quý khách?”

Tôi để ý thấy một bức ảnh cũ được treo ở lối vào. 

Cô gái trong ảnh trông quen quen. 

Đó chính là cô gái trẻ năng động đã xuất hiện trong cuốn nhật ký mà tôi vừa đọc trước bữa tối.

“Tôi nghĩ cô gái này là…” 

Tôi không thể không bước lại gần hơn và xem xét bức ảnh kỹ hơn. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái trong bức ảnh chính là…

“Đây có phải là… quân y Lakya không?”

“!!”

Khuôn mặt của chủ cửa hàng thay đổi hẳn ngay khi tôi thì thầm tên cô ấy. 

Anh ta túm lấy cánh tay tôi với sức mạnh khủng khiếp.

“Anh… Sao anh biết cái tên đó?”

[Một lời nguyền được viết nguệch ngoạc trong nhật ký bằng nét chữ quen thuộc] 

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

.

.

.

[Ngày 7 tháng 11]

Tôi đã không thể viết nhật ký trong một thời gian, nhưng tôi quyết định sẽ cầm bút lên lần nữa.

Tôi muốn ghi lại sự kiện đó khi trí nhớ của tôi vẫn còn minh mẫn.

Bạn có thể gọi đó là giác quan thứ sáu.

…Nghĩ lại, tôi có một cảm giác bất an lạ thường vào sáng ngày hôm đó.

Giống như thể một con quái vật đáng sợ đang để mắt tới tôi, liếm môi đầy mong đợi.

Nhưng tôi không để ý tới cảm giác đó.

Tôi lý giải rằng tâm trí tôi đang suy yếu khi chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Nhìn lại bây giờ, có lẽ chính bản năng của tôi đã báo động.

Giống như trong cuộc rút lui khỏi Marshdale.

Những gì tôi sắp viết là lời thú nhận tội lỗi của tôi.

Để không bao giờ quên tội lỗi này, tôi dự định sẽ viết lại mọi điều tôi biết như hiện tại.

Tôi cầu xin bất kỳ ai đọc cuốn nhật ký này—đừng lặp lại sai lầm của tôi.

Phần 5

[Bắt đầu sau Chương 56 của WN, sau khi Layka tử trận và Touri bị ám ảnh tâm lý và được Rodri dỗ]

Bị chủ cửa hàng thúc ép, tôi đành thành thật thú nhận một cách.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã tìm thấy cuốn nhật ký của Touri trong kỳ nghỉ gần đây của tôi.

Bên trong cuốn nhật ký có bức ảnh của một cô gái tên là Lakya.

“…Anh có thể cho tôi đọc cuốn nhật ký đó được không?”

“Ừ, được thôi. Cứ đọc đi.”

Sau đó tôi đọc nhật ký cùng với chủ cửa hàng.

Cửa hàng vắng tanh mặc dù đã đến giờ ăn.

Cảnh tượng hai người đàn ông ngồi cạnh nhau đọc nhật ký hẳn trông rất lạ khi nhìn từ bên ngoài.

“…Ông chủ. Tôi có một câu hỏi cho anh.”

“Đó là gì?”

“Mối quan hệ của anh với Touri là gì?”

Trong khi tiếp tục đọc nhật ký, tôi hỏi chủ cửa hàng.

Suy cho cùng, cuốn nhật ký này ban đầu được Touri viết cho Giám đốc Isaac.

Nếu tôi đưa nó cho một người không liên quan, tôi nghĩ tôi nên hỏi lý do.

“…Mối quan hệ gì? Nói như vậy thì khó mà nói được.” 

“Hai người không phải là bạn bè hay gì đó tương tự sao?”

“Không, không phải vậy. Cô ấy là ân nhân của tôi… không, nghe không đúng lắm. Nhưng cô ấy cũng không phải là kẻ thù của tôi.”

Có vẻ như mối quan hệ giữa chủ sở hữu và Touri khá phức tạp.

Anh ấy không cố tránh câu hỏi của tôi; anh ấy trông thực sự bối rối khi cố gắng trả lời câu hỏi đó.

“Giờ đây, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng. Tôi không thể giải thích rõ ràng mối quan hệ của tôi với cô ấy.” 

“Một cái vỏ rỗng à?” 

“Tôi vẫn còn bị chiến tranh ám ảnh. Thế nên tôi không thể diễn tả thành lời.”

Lần đầu tiên, chủ cửa hàng thể hiện nét mặt giống con người hơn.

Với vẻ mặt hoài niệm, anh lấy ra tấm ảnh được cất bên trong cuốn nhật ký.

“Tôi xem thử có được không?”

“Tất nhiên rồi.”

Trong ảnh, những người lính mặc đồng phục quân y và y tá đang tụ tập xung quanh Touri.

Trong số đó còn có bức ảnh của cô gái tên Lakya.

“À, đã 20 năm rồi kể từ lần cuối tớ gặp lại cậu. Cậu vẫn trẻ trung và đáng yêu như trong ký ức của tớ.”

Người chủ cửa hàng nhìn quân y Lakya với đôi má ửng hồng.

Sau đó, bằng giọng run rẩy, anh bắt đầu nói chuyện với cô gái trong bức ảnh.

“Tớ đã giữ lời hứa. Tớ đã xây dựng cửa hàng đúng như lời tớ nói. Món chính là món cá meunière, đúng như cậu muốn. Tớ cũng đã chuẩn bị rất nhiều món ăn và món tráng miệng mà cậu thích.”

“…Ông chủ?”

“Cậu vẫn còn kẹt ở đó nhỉ? Xin hãy đến cửa hàng sớm nhé. Tớ đã chờ đợi và chuẩn bị cho cậu bấy lâu nay.”

Khi nói chuyện với bức ảnh, ánh mắt của chủ cửa hàng tràn ngập sự điên cuồng.

Anh không còn phân biệt được giữa hiện thực và quá khứ trong bức ảnh nữa.

“Tớ muốn nghe. Tớ muốn nghe giọng cậu lần nữa.”

“…”

“Làm ơn ra ngoài ngay đi. Nếu cậu không ra, tớ sẽ bị kẹt trong chiến tranh mãi mãi.” 

Người chủ cửa hàng tiếp tục cúi đầu, cầu xin bức ảnh.

Lúc đó tôi không thể nói chuyện với anh ấy được.

“Làm ơn đấy, Lakya…”

Cuối cùng anh lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt.

Phần 6

[Bắt đầu sau Chương 60 của WN]

“Chẳng lẽ anh là…”

“Đúng vậy, Rove được nhắc đến trong nhật ký này chính là tôi.”

Chủ cửa hàng tự giới thiệu anh là là Rove. 

20 năm trước, anh đã tình nguyện gia nhập Quân đội Trung tâm Austin cùng hai người bạn và là người duy nhất trong ba người họ sống sót.

“Chúng tôi chưa bao giờ có ý định nhập ngũ. Nhưng Lakya đã bị lừa và tình nguyện.”

“…” 

“Lakya không thông minh lắm. Chắc hẳn cô ấy đã bị thuyết phục để đi tình nguyện tòng quân.”

Rove đã cay đắng nói về những sự kiện xảy ra vào năm đó.

“Chúng tôi có một giấc mơ. Ba chúng tôi muốn mở một nhà hàng sang trọng ở Winn.”

“…”

“Lakya là một cô gái có khẩu vị rất tốt. Tôi đã dốc sức học nấu ăn để có thể đáp ứng mong muốn của cô ấy.” 

Nghe vậy, tôi hiểu vì sao chủ cửa hàng lại đặc biệt chú trọng đến ẩm thực Winn.

Nhà hàng này dành cho Lakya.

Thế nên thực đơn đầy những món ăn mà cô ấy yêu thích.

Không chỉ vậy, người đàn ông này chắc hẳn vẫn còn…

“Rove, có lẽ anh…”

“Có chuyện gì vậy quý khách?”

“Anh vẫn đang đợi hai người họ quay lại à?”

Trong tâm trí Rove, những người bạn thời thơ ấu của anh vẫn chưa hề phai nhạt.

Những món ăn không thể chế biến được vì thiếu đầu bếp.

Bộ đồng phục phục vụ được thiết kế vừa vặn với một cô gái trẻ.

Rõ ràng là để nhắc nhở anh ấy về những người bạn thời thơ ấu của anh.

“Vâng, tôi vẫn đang đợi.”

“…” 

“Không được sao?”

Để trả lời câu hỏi của tôi,

Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt sáng và nói chắc nịch.

“Tôi vẫn chưa thoát khỏi chiến tranh. Khi chiến tranh kết thúc, Lakya và những người khác sẽ trở về.”

“Rove…”

“Thế chưa đủ sao? Chúng tôi đã chịu đựng đủ rồi. Làm ơn, hãy giải thoát chúng tôi.”

Rove vẫn kẹt lại ở 20 năm trước. 

Linh hồn anh đã bị bỏ lại vào ngày anh mất những người bạn thời thơ ấu.

“…Cuộc chiến đã kết thúc rồi, Rove.”

“Chưa, chưa kết thức. Kìa, Lakya đang mỉm cười kìa.” 

“Đó chỉ là một bức ảnh thôi.”

“Họ vẫn còn bị mắc kẹt. Một ngày nào đó, hai người họ sẽ đến cửa hàng của tôi.” 

Thật đau lòng khi chứng kiến cảnh này. Đây là độ sâu của trái tim anh ư?

Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, anh vẫn còn đau khổ.

“Sẽ không còn lâu nữa đâu. Họ sẽ sớm quay lại thôi.”

“…”

“Ôi, Lakya, tớ muốn gặp cậu quá. Lần này, tớ sẽ nói với cậu mọi thứ mà tớ chưa kịp nói.” 

Tôi không nói nên lời khi nhìn Rove nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Không còn lý do gì để nói nữa. 

Lời nói của tôi sẽ không bao giờ chạm đến trái tim anh ấy. Tôi không thể cứu người đàn ông này bằng lời nói của tôi.

“Cảm ơn quý khách. Cảm ơn vì đã cho tôi đọc cuốn nhật ký đó. Cảm ơn đã cho tôi thấy người bạn vẫn còn bị mắc kẹt.”

“…Không có gì đâu.”

Thật không may, tôi không có bất kỳ thông tin nào về Touri.

Những gì còn lại ở đây là kết cục buồn cho trái tim tan vỡ của một người lính, bị chiến tranh hủy hoại.

“À, đúng rồi. Tôi nên tặng anh thứ gì đó để đội lại việc anh cho tôi xem cuốn nhật ký.”

“Đổi lại?”

“Anh muốn biết về Thủ tướng phải không? Chuyện này đáng lẽ phải được giữ bí mật, nhưng anh thì đặc biệt.”

Rove mỉm cười vỗ vai tôi.

Người đàn ông với nụ cười toe toét trông vô cùng đáng sợ.

vol3-2

“────Thời đại chiến tranh sắp trở lại.”

Anh thì thầm vào tai tôi.

“Lý do Thủ tướng ở lại đây không phải vì chuyện tình cảm. Ông ấy đang có một cuộc họp bí mật.”

“Cái gì?” 

“Đây là một thị trấn nằm gần biên giới Sabbath. Thủ tướng Fogman đang đàm phán với một nhà ngoại giao của chính phủ Sabbath.”

Tôi không hiểu Rove đang nói gì. 

Thủ tướng được cho là đã gặp người tình của ông.

Thông tin tôi muốn biết không hề giống thế này.

“Đây là nơi dành cho những người bàn luận về ‘chuyện ngầm’. Tôi là người duy nhất làm việc ở đây. Trong 20 năm kể từ khi mở cửa, tôi chưa từng để lộ bất kỳ thông tin nào. Thế nên mọi người tin tưởng và sử dụng nơi này.”

“…Một cuộc họp? Austin, với chính quyền Sabbath à?”

“Thủ tướng Fogman đã ký một mật ước không xâm phạm lẫn nhau với Sabbath. Mục đích là để chuẩn bị cho chiến tranh một lần nữa.”

Tôi đột nhiên bị cho nghe bí mật quốc gia

Thông tin này quá quan trọng đối với một phóng viên tạp chí bình thường.

“…Nói dối. Không thể nào là sự thật được.” 

“Nếu anh không tin tôi thì cứ tự nhiên. Nhưng chính tai tôi đã nghe thấy.”

“Họ không biết có bao nhiêu người đã chết trong Thế Chiến sao? Họ không học được rằng chiến tranh chỉ sinh ra địa ngục sao?”

Nhưng tôi không thể tin những lời anh ấy nói.

Không có cách nào Thủ tướng của một quốc gia lại không hiểu được một điều đơn giản như: chiến tranh không thể xảy ra.

“Austin sắp quay lại thời đại của chiến tranh.”

“Nói dối. Con người không thể nào ngu ngốc đến thế được. Không đời nào có ai lại phạm phải sai lầm tương tự nữa.”

“Sắp trở lại lại rồi. Thời đại chiến tranh sẽ sớm quay trở lại!”

Rove cười với vẻ mặt sung sướng, má ửng hồng.

Anh ấy vô cùng phấn khích trước viễn cảnh chiến tranh lại nổ ra.

“Nếu thế giới một lần nữa bị cuốn vào chiến tranh, tôi chắc chắn sẽ có thể gặp lại hai người họ…”

Với anh, những ngày tháng mà bạn bè thời thơ ấu của anh còn sống và ra trận là tất cả.

“…Tôi thấy khó chịu. Tôi nghĩ tôix` phải đi bây giờ.”

“Ồ? Anh không ở lại qua đêm sao?”

“Tôi không muốn ở gần anh.”

Tôi cảm thấy buồn nôn đến mức phải rời khỏi nhà hàng.

Thức ăn tôi ăn ở đó giống như chất độc đang chạy khắp cơ thể tôi.

“…Đó là lời nói dối.”

Cơn chóng mặt khiến thế giới quay cuồng, và tiếng ồn từ đường phố chính càng làm cơn đau đầu của tôi trầm trọng hơn.

Không thể đứng vững, cuối cùng tôi ngã gục xuống một góc đường.

“Sao mà có thể.” 

Rove hẳn đang bối rối, trí nhớ của anh ta bị bóp méo.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh nhìn thấy bức ảnh của người bạn thời thơ ấu và thốt lên điều gì đó kỳ lạ vì phấn khích. 

Nhân loại không ngu ngốc đến thế.

Sau những nỗi kinh hoàng và số lượng thương vong khổng lồ của Thế chiến, không đời nào họ lại lặp lại một điều như vậy.

“Phải không Thủ tướng? Ông đâu có ngốc đến thế, phải không…?” 

…Đệ nhị Thế chiến.

Thế chiến Thứ hai sẽ nổ ra. 

Trước khả năng đó, tôi không thể nhịn được nữa và nôn thốc nôn tháo bên vệ đường Paschen. 

.

.

.

Đêm đó, tôi đi tàu trở về trụ sở chính ở Winn.

Khi tôi đến thành phố thì đã quá giờ đóng cửa và tòa nhà đã tối đen như mực.

Sau khi liếc nhìn tòa nhà văn phòng tối om, tôi trở về nhà trọ mà không ăn tối.

Nơi tôi ở là một ký túc xá nhỏ của công ty được xây dựng cạnh văn phòng.

Tôi đã chuyển những thông tin thu thập được ở Paschen thành một báo cáo và đi ngủ vào đêm hôm đó.

“Ha ha…” 

Ngày hôm sau, tôi đi bộ đến nơi làm việc với những bước chân nặng nề.

Cuối cùng, cuộc điều tra ngày hôm qua đã thất bại.

Mặc dù đã kéo dài cuộc điều tra thêm một ngày, tôi chỉ thu thập được những thông tin không đủ để viết thành một bài viết hay.

Nếu đúng là Thủ tướng đã đàm phán với chính quyền Sabbath thì tôi không thể nào viết bài về việc đó được. 

Nếu tôi viết, tôi sẽ phạm tội tiết lộ bí mật quốc gia và sẽ bị cấm xuất bản.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bị ám sát vì biết thông tin này.

Tôi muốn khóc khi nhận ra cuộc điều tra của tôi đã thất bại đến mức nào.

Chính anh ta là người có lỗi khi khiến tôi phải tiếp cận những thông tin nguy hiểm như vậy.

Tôi sẽ trình báo cáo này cho sếp tôi và kéo anh ấy vào chuyện này.

Với suy nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị báo cáo một cách cẩn thận.

.

.

.

“Chào buổi sáng. Sedol Weber có mặt.”

“Anh đến muộn rồi! Anh đáng lẽ phải về từ hôm qua cơ mà!” 

Sáng hôm sau, khi bước vào văn phòng, tôi đã phải hứng chịu một loạt lời lăng mạ.

Ông chủ rõ ràng rất khó chịu khi tôi quyết định tự mình kéo dài cuộc điều tra.

“Cậu thật vô dụng, Sedol! Cậu thậm chí còn không thể giữ đúng hạn!”

“Tôi xin lỗi.”

“Tôi cần anh làm việc ngay hôm nay. Để lại báo cáo hôm qua trên bàn tôi!”

Ông chủ không quan tâm đến báo cáo tôi đã chuẩn bị và tức giận gõ máy chữ.

Anh ấy trông như đang có tâm trạng rất tệ. 

Tôi không khỏi thắc mắc không biết anh ấy sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra tôi đã tình cờ biết được bí mật quốc gia.

“Anh đã có thông tin rồi phải không?”

“Vâng, tôi có tin sốt dẻo. Tin thật đấy.”

“Vậy thì tôi sẽ xác nhận sau. Giờ thì, anh xem cái này nhé.”

Anh ta thô bạo đẩy một vài bài báo và một tấm bản đồ trước mặt tôi.

Có lẽ đây là địa điểm tiếp theo tôi sẽ điều tra.

“…Đây có phải là bản đồ Paschen không?”

“Có chuyện thú vị xảy ra ngay sau khi anh trở về từ Paschen. Tôi đã gửi điện tín yêu cầu anh điều tra vụ việc vì anh đã ở lại mà không xin phép, nhưng giờ anh lại quay lại. Chuyện này là sao?”

“Ồ…”

“Anh thật vô dụng. Anh không có bản năng của một phóng viên sao?”

Sếp tôi đỏ mặt vì tức giận.

Mặc dù anh ấy có hét vào mặt tôi, tôi cũng không thể nào đoán trước được sự việc này.

Chán ngấy với những lời cằn nhằn vô lý, tôi đã đi đọc chi tiết về vụ việc.

“Một chủ nhà hàng đã bị bắn vào đầu và tử vong đêm qua. Vì tiền của nhà hàng không bị đánh cắp, nên có vẻ như đây là một vụ thù hằn cá nhân.”

“…Huh.”

“Và có lời khai của nghi phạm. Một khách hàng đã rời khỏi nhà hàng ngay sau khi nghe thấy tiếng súng.”

Anh ta nhanh chóng kể lại chi tiết của vụ việc. 

Nếu đây chỉ là một vụ án mạng thông thường, chúng tôi đã không bận tâm đưa tin.

Nhưng vì chúng tôi đang điều tra nên chắc chắn phải có điều gì đó thu hút đông đảo quần chúng, điều gì đó tai tiếng.

“Điều thú vị là kẻ giết người là một cô bé cầm súng. Cô bé được miêu tả là một cô bé trẻ trung, dễ thương, vô cảm và trông như búp bê.”

“Một người phụ nữ nhỏ bé với một khẩu súng?”

“Đúng vậy. Mọi người đang bàn tán về việc cô gái đó là ai.” 

Tôi hiểu rồi, thực sự thú vị. 

Một vụ án mạng trong đó một cô gái trẻ đã cướp đi mạng sống của chủ cửa hàng và bỏ đi mà không hề động đến bất kỳ đồng tiền nào của cửa hàng. 

Nó khơi dậy mọi loại trí tưởng tượng.

“Hôm qua anh vẫn ở Paschen phải không? Anh có thấy cô gái nào như thế không?”

“Thật không may là tôi không thấy.”

Tôi không muốn quay lại Paschen nữa.

Tôi không muốn đến gần cái nhà hàng rùng rợn đó.

Nhưng nếu vì công việc thì không còn cách nào khác. 

Tôi lấy hết can đảm và cầm bài báo lên.

“Cậu thật sự vô dụng. Lần này tốt nhất là cậu nên có kết quả trước hạn chót.”

“Vâng— Khoan đã, cái gì cơ?”

Sau đó, tôi chết lặng khi nhìn thấy bức ảnh nạn nhân.

“Chủ nhà hàng bị giết là một người đàn ông 39 tuổi tên là Rove Krister.”

Người đàn ông trong ảnh có mái tóc đỏ và vẻ mặt lo lắng.

“Tôi nghe nói anh ta là cựu quân nhân ở quân đội Austin. Chắc là người nào đó có thù oán gì đó.”

Đó là người đàn ông đã phát điên vì chiến tranh, người biết bí mật quốc gia và đã tiết lộ thông tin cho tôi.

vol3-3

Hết Tập 3

--------------------

Phân đoạn về Rove mình thấy rất hay, khai thác được tâm lý của một người chưa thoát khỏi chiến tranh.

Còn về kết vol này thì mình nhắc lại là tác khẳng định LN sẽ có kết y chang WN nhé.

Bất ngờ chưa. Phía sau còn nhiều plot lắm.