TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Nội dung độc quyền LN - Vol 02

[Bắt đầu tập]

─────Trại trẻ mồ côi Noel.

Đó là trại trẻ mồ côi ở quê hương của Touri, vùng đất tên Noel, được nhắc đến trong cuốn nhật ký mà tôi tìm thấy. 

Trại trẻ mồ côi nằm cách ga Marshdale khoảng hai giờ đi ngựa, dọc theo con đường là hoa bồ công anh đang nở.

Đó là một trại trẻ mồ côi nhỏ ở một vùng nông thôn xa xôi, phải mất cả ngày mới đến thăm được từ Marshdale.

“Isaac Fenn?” 

“Vâng.”

Tòa nhà chính của trại trẻ mồ côi tương đối mới và chắc chắn. 

Đây là một cơ sở hiện đại, đầy phong cách được bao quanh bởi bức tường bê tông hơi trắng. 

Tiếng trẻ con vọng lại từ bên trong trại trẻ mồ côi, và tiếng reo hò vui vẻ vang lên khắp nơi.

“Cái tên anh nhắc đến thật hoài niệm.”

“Ồ, cô biết Isaac à?” 

“Vâng, tất nhiên.”

Sau khi tôi trình bày mục đích của mình, tôi được dẫn ngay đến văn phòng của giám đốc.

Ở đó, một người phụ nữ lớn tuổi mặc trang phục nữ tu chào đón tôi.

Quần áo của cô rách rưới và dính đầy bùn đất, có lẽ là do bị bọn trẻ kéo lê.

“Giám đốc Isaac giống như một người cha đối với tôi.”

Thực ra, kỳ nghỉ của tôi đáng lẽ phải kết thúc từ lâu rồi.

Tuy nhiên, vào đúng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, tôi vô tình bị bất tỉnh tại một khách sạn trong chuyến đi và phải nhập viện.

Theo bác sĩ, tình trạng chóng mặt này là do sự mệt mỏi tích tụ sau thời gian dài khai quật.

Khi tôi thành thật giải thích tình hình với nơi làm việc, tôi đã bị mắng một chút nhưng vẫn được cấp thêm ba ngày nghỉ với lệnh “Phục hồi hoàn toàn trước khi quay lại làm việc”.

…Tận dụng kỳ nghỉ phép kéo dài, tôi đi tàu hỏa và cưỡi ngựa đến Noel.

“Giám đốc là một người rất tốt bụng và dũng cảm.”

“Dũng cảm?” 

“Đúng vậy. Hồi tôi còn nhỏ, ông đã đối đầu với quân đội Sabbath để câu giờ cho trẻ em mồ côi chạy trốn khỏi quân địch trong cuộc chiến Đông Tây. Ông ấy đã tử trận trong khi đó.”

“Tôi hiểu rồi… Thật là đáng tiếc.”

Thật không may, Giám đốc Isaac đã tử nạn trong chiến tranh. 

Nếu ông ấy vẫn còn sống, tôi đã định cho ông ấy xem nhật ký của Touri.

“Nếu có bất cứ điều gì liên quan đến trại trẻ mồ côi Noel, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh với tư cách là giám đốc hiện tại.”

“Ồ, không. Công việc của tôi là với chính Isaac.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Hiện tại, giám đốc trại trẻ mồ côi Noel chính là nữ tu có vẻ ngoài hiền hậu đang đứng trước mặt tôi. 

Cô ấy trông khoảng cuối tuổi 30, với những nếp nhăn nhẹ do cười ở khóe mắt.

“Tôi thực sự xin lỗi vì anh đã đi xa đến thế chỉ để phải thất vọng.”

“Không sao đâu. Thật lòng mà nói, tôi khônd thực sự nghĩ rằng có thể gặp ông ấy.”

Tôi đến trại trẻ mồ côi Noel biết rằng khả năng Isaac vẫn còn sống là rất thấp.

Mặc dù vậy, tôi vẫn thực hiện chuyến đi với hy vọng rằng tôi có thể nghe được suy nghĩ của ông về Touri nếu tôi có thể gặp ông.

Cảm thấy bất lực sâu sắc, tôi nhẹ nhàng nắm chặt cuốn nhật ký mà tôi mang theo.

“Sedol, tôi có thể hỏi anh và Giám đốc Isaac có quan hệ thế nào không?”

“Ồ, tôi chưa từng gặp ông ấy trực tiếp… Tôi chỉ muốn trả lại cuốn nhật ký mà tôi tìm thấy ở chiến trường thôi.”

“…Tôi hiểu rồi. Đây chắc chắn là chữ viết của giám đốc.”

Cảm thấy chán nản, tôi cho nữ tu xem bìa trong cuốn nhật ký của Touri. 

Khi nhìn thấy nét chữ trên đó, đôi mắt cô nheo lại với vẻ mặt hoài niệm.

“Chủ nhân của cuốn nhật ký này hẳn là người ở trại trẻ mồ côi Noel, đúng không?”

“…Nếu muốn, cô muốn xem nội dung không?”

“Cảm ơn… Vâng, tôi rất muốn xem nó.”

“Tất nhiên, cứ tự nhiên.”

Không chút do dự, tôi đưa cuốn nhật ký cho nữ tu.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy nó, dùng ngón tay lần theo nét chữ của Isaac ở mặt trong bìa, nét mặt cô ngập tràn nỗi nhớ.

“Giám đốc…” 

Tôi có thể thấy nước mắt đang trào ra trong mắt nữ tu. 

Với tôi, Isaac là một người xa lạ, nhưng với cô ấy, ông ấy rõ ràng còn hơn thế nữa.

“À thì, bên cạnh đó, cô có biết cái tên Touri Noel không?” 

“Touri Noel à?”

Sau khi đưa cho cô ấy cuốn nhật ký, tôi hỏi cô ấy về cái tên của cô gái có nụ cười u sầu vẫn còn vương vấn trong ký ức của tôi - chính là lý do khiến tôi bất tỉnh ngày hôm đó.

“Nếu có thể nói, cô ấy chính là lý do chính khiến tôi ở đây.” 

“Touri Noel…”

“Hôm nay tôi đến trại trẻ mồ côi Noel để nghe bất kỳ câu chuyện nào mà mọi người có thể biết về cô ấy. Ngay cả một chi tiết nhỏ nhất cũng có ý nghĩa rất lớn. Mọi người có biết gì về cô ấykhông?”

Khi nghe nhắc đến tên cô ấy, vẻ mặt của nữ tu trở nên bối rồi và cô im lặng.

Có lẽ cô biết điều gì đó.

“Nếu anh quen biết Giám đốc Isaac, chắc hẳn anh cũng đã gặp Touri rồi, phải không?”

“Ah…”

Trong nhiều ngày nay, lòng tôi trĩu nặng một nỗi buồn không thể giải thích được.

Sự thất vọng vì không thể nhớ ra một người mà tôi không được phép quên khiến tim tôi loạn nhịp không kiểm soát được.

“Tôi cần phải nhớ ra cô ấy ngay lập tức.”

“À, đợi đã, Sedol.”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã tiến lại gần, thúc giục nữ tu trả lời.

Quá bất ngờ trước sự thúc giục của tôi, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng kinh ngạc và lẩm bẩm,

“Liệu đây có thực sự là… Đây có phải là nhật ký của chị Touri không?”

Cô thì thầm những lời đó trong sự hoài nghi, rồi bắt đầu lật giở từng trang một cách vô hồn.

[Không có ngày] 

Cháy. Cháy. Làng Noel đang chìm trong lửa.

Tôi dường như có thể nghe thấy những giọng nói - tiếng hét cuối cùng của bạn bè tôi, như những đứa em nhỏ hơn, những người đáng lẽ phải được an toàn tại trại trẻ mồ côi.

Không, tôi có thể nghe thấy họ. Tiếng hét của ai đó vang vọng từ phía Noel.

Nếu tôi chạy ngay bây giờ, tôi vẫn có thể đến kịp.

Nếu tôi chạy tới, tôi có thể đưa được ít nhất một người đến nơi an toàn.

Giám đốc Isaac có thể đang kêu cứu.

Mọi thứ tôi trân trọng vẫn còn ở ngôi làng đó…

─────Không có ngày tháng nào trên trang này. 

Mực đen bị nhòe đi, như thể bị ố màu lệ.

Phần 2

[Bắt đầu sau Chương 26 của WN, sau khi thành lập bệnh viện dã chiến Marshdale và trước Trận Marshdale]

“Cái tên thật hoài niệm… Tôi nhớ chị ấy.”

Trong khi lẩm bẩm những lời này, nữ tu lật giở từng trang nhật ký một lúc, đọc một cách chăm chú. 

Sau đó, cô nhắm mắt lại như thể đang suy nghĩ về chủ nhân của nó.

“Giám đốc, cô có biết Touri không?”

“Đúng vậy. Vào thời điểm đó, không một ai ở trại trẻ mồ côi Noel không biết chị ấy.”

Khi tôi hỏi nữ tu, cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Sau đó, cô liếc nhìn về phía cửa sổ, liếc nhìn những đứa trẻ đang chạy trong sân.

“Chị ấy là người mà tôi ngưỡng mộ.”

“Ngưỡng mộ?”

“Đúng vậy. Nếu tôi là con trai, tôi có thể đã tỏ tình với chị rồi.” 

Cô ấy nói với giọng vừa tự hào vừa buồn vui lẫn lộn.

“Chị Touri thường là người trầm tính. Chị ấy thường ngồi dưới bóng cây, đọc sách trong khi trông chừng những đứa nhỏ hơn để đảm bảo chúng không gây rắc rối.”

“Cô ấy có vẻ là người chu đáo.”

“Tôi vẫn nhớ những đêm chị biểu diễn múa rối ru chúng tôi ngủ.”

Cô nữ tu đứng dậy và bắt đầu lục lọi một chiếc kệ ở góc phòng. 

Một lúc sau, cô ấy lôi ra một con búp bê cáo cũ kỹ, bẩn thỉu.

“Đây rồi. Đây là con rối chúng tôi dùng ở trại trẻ mồ côi cũ trước khi nó được xây dựng lại. Đây là món chị thích nhất.”

“Như là cổ vật thế.”

“Mặc dù chúng rất dễ thương, nhưng họ không bán loại búp bê này nữa.” 

Con búp bê có một sức hấp dẫn kỳ lạ. 

Khuôn mặt của nó rất kỳ lạ, với chiếc mũi sứt mẻ và lớp vải màu vàng phai màu.

“…Nhìn lại con búp bê này, ký ức về cô nhi viện ngày xưa ùa về. Hồi đó tuy chúng tôi nghèo khó, nhưng chúng tôi vẫn sống rất hạnh phúc và bình yên.” 

“Đó hẳn là một nơi tuyệt vời.”

“Ồ, đúng là như vậy.”

Nữ tu đưa cho tôi con rối cáo.

…Mấy thập kỷ trước, đây chính là thứ mà Touri Noel từng giữ. Không hiểu sao, tôi cảm thấy hơi ấm của cô vẫn còn vương vấn trong đó.

“Tôi nhớ chị ấy đã dùng con búp bê đó để biểu diễn múa rối trong lễ hội thu hoạch.”

“Oh, múa rối.” 

“Tuy tính chị hơi trầm, nhưng chị Touri rất thích tiệc tùng. Trong các dịp lễ hội, chị ấy luôn nhiệt tình và sôi nổi lạ thường thường.”

Đôi mắt của nữ tu lấp lánh khi cô nói.

Cô ấy trông giống như một người hâm mộ đang nói về người nổi tiếng yêu thích của mình. 

“Nhưng ngay cả chị ấy cũng bị đưa ra chiến trường khi mới 15 tuổi.”

“…”

“Tôi nhớ mình đã khóc hết nước mắt vào ngày chị ấy rời đi. Chỉ vì chị ấy có tài năng chữa bệnh bằng phép thuật, họ đã bắt chị ấy đi lính. Sau đó tôi không bao giờ gặp lại chị ấy nữa.”

Nữ tu mỉm cười buồn bã.

Cô ấy hẳn phải rất thân thiết với Touri. 

“Sau đó, khoảng nửa năm sau khi cô ấy ra mặt trận, ‘Cuộc tiến công Sylph’ bắt đầu.”

“À, cuộc tổng tiến công đó đó.” 

“Ngày hôm đó thật kinh hoàng đối với Noel. Đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn không khỏi run rẩy. Tất cả bạn bè tôi ở trại trẻ mồ côi đều bị tàn nhẫn sát hại.” 

Nữ tu cắn môi vì buồn bã, có lẽ đang nhớ lại những sự kiện xảy ra vào thời điểm đó. 

Cuộc tiến công Sylph là chiến dịch đột phá đa điểm do Sylph Nova, vị chỉ huy khét tiếng nhất của Sabbath, chỉ huy.

Chiến lược này đã đẩy chiến trường vốn bế tắc trước đó vào tình trạng hỗn loạn hoàn toàn.

“Chỉ cần nghe đến tên Sylph Nova là máu tôi sôi lên. Ả ta đó không bao giờ nên được sinh ra trên đời này.”

“Ở Austin này sao mà có ai thích cô ta được.” 

“Đúng, thực đấy.” 

Bà là chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử Sabbath và là một nữ sĩ quan tham mưu, kẻ thù không đội trời chung của Austin. 

Bà không chỉ bị khinh thường ở Austin mà ngay cả trong chính những người dân Sabbath ghét bỏ.

Nếu Sylph chưa bao giờ được sinh ra, dân số sau chiến tranh có thể đã tăng gần gấp đôi so với hiện tại. 

Không ngoa khi nói rằng cô chính là “đứa trẻ bị nguyền rủa” khét tiếng nhất trong lịch sử loài người.

“…Nếu không phiền, cô có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó không?”

“Tất nhiên, tôi rất vui lòng.”

Tôi đã yêu cầu cô ấy chia sẻ câu chuyện về Cuộc tiến công Sylph. 

Vào thời điểm đó, tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra và ký ức của tôi về chuyện đó rất mơ hồ.

“Bằng mọi giá, tôi hy vọng câu chuyện sẽ được lưu truyền mãi mãi—những gì đã xảy ra vào năm ấy, và con người có thể trở nên tàn nhẫn như thế nào.”

“Vâng.” 

Nữ tu kiên quyết trả lời, nhìn thẳng vào mắt tôi với quyết tâm không lay chuyển.

Phần 3

[Bắt đầu sau Chương 30 của WN, sau khi tường thành Marshdale sụp đổ, ngay trước khi Touri tẩu thoát cùng Gomuji]

Tôi đã lắng nghe câu chuyện của nữ tu trong vài giờ.

Khi lật giở cuốn nhật ký của Touri, cô ấy kể cho tôi nghe về những trải nghiệm chiến tranh sống động và khắc nghiệt. 

Những người lính Sabbath đã thảm sát dân thường như thể đó là một trò chơi trong Cuộc tiến công Sylph.

Cô đã trốn và sống sót trong khi những đứa trẻ mồ côi khác bị giết ngay trước mắt cô. 

Lời nói của nữ tu có sức nặng mà chỉ những người đã trải qua thời đại đó mới có thể cảm nhận được. 

“…Thì ra đó là những gì đã xảy ra khi cuốn nhật ký này được viết.” 

“Đúng.” 

Tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện của nữ tu.

Được nghe trực tiếp những lời kể về Cuộc tiến công Sylph là một trải nghiệm vô giá đối với tôi, một người đam mê lịch sử.

“Ôi, tôi xin lỗi. Sắp đến giờ cầu nguyện rồi. Tôi cần gọi bọn trẻ lại.”

“Đã đến giờ rồi sao?”

“Tôi mừng là anh đã lắng nghe chăm chú như vậy. Anh có ở lại qua đêm không, Weber?” 

“Ồ không, tôi đã đặt chỗ ở Marshdale cho tối nay rồi.”

Cô ấy đã gợi ý tôi ở lại, nhưng tôi không muốn lợi dụng lòng hiếu khách của cô ấy sau khi đến mà không báo trước.

Trời vẫn còn sáng. Tôi cúi chào nữ tu một cách lịch sự và bắt đầu chuẩn bị rời đi.

“Marshdale khá xa đấy, anh biết không? Đi đường khi tối nguy hiểm lắm.”

“Đừng lo, tôi đã thuê ngựa rồi.” 

“Ah, tôi hiểu rồi.”

Noel là một ngôi làng xa xôi.

Không có đường sắt và xe ngựa thường xuyên đến và đi từ thị trấn.

Đó là lý do tại sao tôi mượn một con ngựa ở Marshdale.

Tôi sẽ phải trả thêm phí nếu không trả lại hôm nay.

“Tôi muốn đọc thêm nhật ký của cô ấy, nhưng… Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi. Liệu tôi có thể giữ nó được không?”

“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa đọc xong. Lần sau tôi sẽ mang lại.”

“Vậy sao? Tiếc quá.” 

Ông già thuê ngựa có tính cách khá khó chịu.

Sẽ mất khoảng hai giờ cưỡi ngựa để đến Marshdale và trời cũng sắp tối.

“Oh, đúng rồi. Vậy thì tôi sẽ cho anh xem một chỗ cuối nhé.” 

“Chỗ cuối?”

“Đúng vậy, vì anh đã đi suốt chặng đường dài đến Noel.”

Khi tôi cất cuốn nhật ký vào túi, chuẩn bị lên đường, nữ tu vỗ tay và chỉ về phía khu vườn của trại trẻ mồ côi.

“Tôi nghĩ chị Touri đang đợi anh ở đây.”

Nhìn theo hướng mà nữ tu chỉ, có rất nhiều cây thánh giá được cắm đều trên mặt đất.

Xung quanh họ là những bông hoa đủ màu sắc nở rộ.

“…Một nghĩa trang.”

“Ừ. Nếu anh đã ở đây thì sau không cầu nguyện luôn đi?” 

Lời nói của nữ tu khiến tim tôi đập thình thịch. 

“Touri Noel.” 

Trên ngôi mộ có treo một tấm thẻ bài cũ.

Nó bị gỉ sét và đầy vết xước, khiến các chữ cái khó đọc, nhưng…

Tôi có thể đọc được tên “Touri”.

“Họ nói cô ấy chết một năm sau Cuộc tiến công Sylph.”

Sau đó tôi nghe cô ấy nói,

“Vì thi thể của chị Touri không bao giờ được tìm thấy, nên ngôi mộ trống rỗng. Thẻ quân nhân đã được tìm thấy, nhưng thi thể bị hư hại nghiêm trọng đến mức không ai có thể nhận ra ai là của cô ấy.”

“…Có thật là như vậy không?”

“Những người mất tích sẽ được tuyên bố là đã chết sau sáu tháng. Mặc dù năm mất được ghi là năm sau, tôi tin rằng chị ấy thực sự đã chết trong Cuộc tiến công Sylph.”

Tôi đã biết được năm mất của chủ nhân cuốn nhật ký.

Phần 4

[Bắt đầu sau Chương 32 của WN]

“Nghĩ lại thì, có người có liên quan đến chị Touri đang sống ở Marshdale.” 

Nữ tu nói với tôi khi tôi sắp rời khỏi Noel.

Cuốn nhật ký này được viết trong thời chiến.

Mặc dù sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Touri đã qua đời, nhưng việc tận mắt chứng kiến ngôi mộ của cô vẫn khiến tôi vô cùng đau đớn.

Cảm thấy tuyệt vọng, tôi cưỡi ngựa và hướng về Marshdale.

Sâu trong ký ức, tôi vẫn còn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu của Touri.

Ý nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ được nghe lại giọng nói đó nữa thật không thể chịu đựng nổi.

.

.

.

“Chuồng ngựa đóng cửa rồi. Tôi đã khóa cửa rồi, chết tiệt.”

“Xin lỗi.”

Tôi đến Marshdale ngay trước khi màn đêm buông xuống.

Trong khi lái xe, tôi tiếp tục tìm kiếm những kỷ niệm về Touri.

“Thật ra thì giờ chẳng có ai ở đây cả. Này, cầm lấy mấy đồng vàng thế chấp đi.”

“Cảm ơn.”

Khi du khách thuê ngựa, họ phải để lại tài sản thế chấp tương đương giá trị của con ngựa đề ohòng ngựa bị đánh cắp.

Tôi phải nộp năm đồng vàng làm tài sản thế chấp.

“Lần sau đừng đến muộn nữa nhé.”

“Vâng.”

Sau khi trả lại tiền thế chấp với vẻ mặt bực bội, người quản lý chuồng ngựa nhanh chóng rút lui về nhà.

Tôi bị bỏ lại một mình trên đường phố Marshdale với chỉ một túi tiền vàng trên tay.

────Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ bị sốc đến thế.

Từ khi nghe câu chuyện của nữ tu, tôi cảm thấy choáng váng, gần như choáng ngợp.

Hôm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Tôi đã nghe một nữ tu kể về Touri.

Và tôi đã có thể đến thăm mộ cô ấy.

Tại sao cô ấy lại giao cuốn nhật ký cho tôi?

Chắc chắn là sẽ có gì đó được giải thích nếu tôi tiếp tục đọc

“Hình như mình đã đọc đến đoạn cô ấy bị bỏ lại ở Marshdale rồi nhỉ.”

Tôi tiếp tục bước đi trên con đường tối vào ban đêm và nghĩ về Touri.

Nếu nhật ký là chính xác thì bà đã ở Marshdale cách đây nhiều thập kỷ.

Có lẽ vẫn còn dấu vết của cô ấy ở thị trấn này.

Con phố tôi đang đi có thể chính là con phố cô ấy đã đi qua cách đây khoảng hai mươi năm.

Nghĩ đến điều đó, mặc dù đây chỉ là một con đường tối tăm, vắng vẻ, tôi không khỏi cảm thấy một cảm xúc sâu sắc, khó giải thích.

“Gomuji, hả?”

Tên của ông được ghi trong nhật ký.

Tôi nhận ra tên của người lính đó, Gomuji.

“…”

Theo nhật ký, cô đã đi bộ qua những con phố ở Marshdale, nơi tiếng súng vang lên, khoảng 20 năm trước.

Cô bị kẻ thù bao vây trong tình huống nguy cấp với người đàn ông không đáng tin cậy, Gomuji, bên cạnh cô.

“Có lẽ cô ấy đã chết ở Marshdale?”

Vào thời đó, Marshdale chắc hẳn tràn ngập những cảnh tượng kinh hoàng và tàn bạo.

Tôi nghe nói rằng cuộc tấn công của Quân đội Sabbath đã để lại xác chết rải rác khắp thành phố, và lực lượng của Austin đã rút lui mà không có thời gian để than khóc.

Nếu cô ấy bị giết ở đây, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu người ta chỉ tìm thấy thẻ bài của cô ấy, khiến số phận của cô ấy không ai biết.

“…”

Ngực tôi cảm thấy khó chịu.

Lý do không chỉ là vì tôi tò mò về chuyện gì đã xảy ra với Touri.

Tất cả là vì người đàn ông tên Gomuji.

“Không thể nào…”

Những suy nghĩ khó chịu bắt đầu quay cuồng trong tâm trí tôi.

Đây là kịch bản tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra, lại hợp lý một cách kỳ lạ.

“Nhưng, có lẽ…”

Tôi không biết mặt cha tôi.

Cả bố và mẹ tôi đều đã mất trong chiến tranh trước khi tôi có bất kỳ ký ức nào về họ.

Nhưng tôi biết tên của họ.

Mẹ nuôi của tôi, người đã nuôi nấng tôi sau khi tôi trở thành trẻ mồ côi, đã kể cho tôi nghe điều đó.

Gomuji Weber.

Gomuji là tên của cha tôi.

“Người đàn ông này có phải là cha mình ư?”

Ông đến từ Sabbath, nhưng lớn lên ở Austin.

Theo mẹ nuôi của tôi, bố tôi là người ấm áp, thân thiện và được mọi người yêu mến.

Ông cũng có đầu óc kinh doanh nhạy bén và đã để lại cho tôi một gia tài đáng kể.

Tôi biết ơn cha tôi.

Nhờ thân thiện của ông, tôi đã được nhiều người chăm sóc rất chu đáo khi còn nhỏ, mặc dù tôi không biết họ là ai.

Mặc dù chưa bao giờ gặp cha mình nhưng tôi vẫn rất kính trọng ông.

Nhưng nếu Gomuji trong cuốn nhật ký này là cha tôi…

“Liệu Touri có để lại đồ đạc của cô ấy cho tôi không?”

Tôi muốn tin rằng đây không đúng.

Tôi không muốn tin rằng kẻ đáng khinh trong nhật ký là cha tôi.

[có ảnh ở đây, không phải fan art mà là ảnh minh họa từ LN. Nếu load không ra thì hãy "ĐM (insert nhà mạng)" hoặc bình luận bên dưới để mình kiểm tra]

Và tôi không hiểu tại sao Touri lại chọn tôi làm người nhận đồ đạc của cô ấy.

Tôi nghe nữ tu nói rằng cô đã chết trong Cuộc tiến công Sylph.

Nếu đúng như vậy, thì không có lý do gì để cô ấy đăng ký tôi là người nhận tài sản của cô ấy, một người không có liên hệ gì với cô ấy.

Nhưng…

“Nếu cha tôi thay đổi người nhận đồ đạc của Touri mà không được phép…”

Có thể là sau khi Touri mất, cha tôi đã thay đổi cách xử lý tài sản của cô ấy không?

Cha tôi đã để lại cho tôi một khoản thừa kế lớn.

Nhưng theo những gì tôi đọc trong nhật ký, ông chỉ là một công dân bình thường kiếm sống bằng nghề bảo vệ.

Thật kỳ lạ khi ông ấy tích lũy được nhiều của cải đến vậy.

Nếu anh ta có được sự giàu có đó ở Marshdale…

Giải thích hợp lý nhất là anh ta đã bí mật lấy đi tài sản thừa kế của Touri.

“Mình cần phải đọc thêm.”

Những suy nghĩ khó chịu cứ lớn dần, và lòng tôi thắt lại vì bất an.

Tôi không muốn làm hoen ố ký ức về người cha kính yêu của mình.

Nhưng “Gomuji” trong cuốn nhật ký này lại quá khác xa so với hình ảnh người đàn ông mà tôi từng được nghe kể.

Nếu người đàn ông này là cha tôi, liệu Touri có thực sự muốn để lại tài sản thừa kế cho con trai ông ta không?

Phần 5

[Bắt đầu sau Chương 35 của WN, sau khi Touri đến được chỗ Garback và an toàn]

“…” 

Đọc đến đây, tôi phải ôm đầu.

Tôi tin chắc rằng người được gọi là Gomuji trong nhật ký chính là cha tôi.

Theo lời mẹ nuôi tôi kể lại, cha tôi, Gomuji, đã mất cả hai chân trong chiến tranh. Ông không thể trốn khi bọn cướp tấn công và mất mạng. 

Mọi thứ diễn ra quá ăn khớp với nhau để có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Cuối cùng thì Touri cũng không chết ở Marshdale…”

Sau đó, có khả năng Touri đã mất mạng vì lý do nào đó.

Và sau khi cô mất, cha tôi hẳn đã sửa đổi các giấy tờ để thay đổi người nhận thừa kế.

Nếu không thì tôi đã không được chỉ định là người nhận thừa kế rồi. Thông thường, người nhận thừa kế phải là Cô nhi viện Noel.

Nghĩ đến việc phải đọc tiếp khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù chuyện đó xảy ra trong thời chiến cách đây nhiều thập kỷ, nhưng việc phát hiện ra tội ác có thể do cha tôi gây ra vẫn khiến tôi lo lắng.

“Đến giờ đi ngủ rồi...” 

Tôi đóng cuốn nhật ký lại, ngã vật ra giường và rên rỉ khe khẽ.

Ý nghĩ cho rằng cha tôi đã làm giả giấy tờ chỉ là suy đoán của tôi.

Có lẽ sau đó, ông và Touri đã hình thành một mối quan hệ thực sự.

…Bây giờ, tôi sẽ tin.

“Mình vẫn còn người phải đến thăm vào ngày mai.” 

Thức quá khuya chỉ gây trở ngại cho tôi vào ngày hôm sau. 

Tôi buông xuôi ý thức, uống một hơi hết chai rượu rẻ tiền rồi nằm dài lên giường.

.

.

.

“…Anh có phải là người quen của Quân y trưởng Touri không?” 

Ngày hôm sau.

Tôi đã đến thăm nhà một ông lão mà theo một nữ tu thì ông ấy từng quen biết Touri.

“Tôi nhớ cô ấy rất rõ. Tôi đã được cứu mạng nhờ cô chữa thương cho tôi”

“Ông bị thương trong chiến tranh ạ?”

“Ừ. Như anh thấy đấy, tôi đã mất một cánh tay. Nếu cô ấy không can thiệp, tôi đã mất máu đến chết rồi.”

Người đàn ông ở ngôi nhà là một ông già, cơ thể đầy những vết sẹo thô ráp.

Hiện tại, ông đang tận hưởng cuộc sống hưu trí yên bình dưới sự chăm sóc của con trai và con dâu.

“Cô ấy rất nhỏ nhắn. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác ấn tượng khi nhìn thấy một cô gái dễ thương như búp bê Flamel đang chăm chỉ đứng đầu một hàng người chen chúc.” 

“Đúng vậy. Nhìn ảnh thì cô ấy hẳn phải khá thấp.” 

“Ồ, chính là cô ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Quân y trưởng Touri…”

Sau khi cánh tay của ông bị thổi bay trong một cuộc tấn công của quân địch, ông lão này đã xếp hàng tại trụ sở y tế, chịu đựng nỗi đau. 

Ông xếp hàng với cánh tay bị thắt, nhưng máu cứ chảy ra từng chút một và không ngừng lại.

Cuối cùng, ý thức của ông trở nên mơ hồ, và ngay lúc ông nghĩ rằng mình sắp chết... 

“Xin hãy nằm xuống ngay lập tức.”

“H-Hả?”

“Tôi tên là Touri, một quân y tiền tuyến. …Tôi sẽ phụ trách cấp cứu. Xin hãy bình tĩnh.”

Touri đã nhận thấy tình trạng của ông và cứu ông trên bờ vực cái chết.

“Dù nhỏ, nhưng cô rất nhạy bén với môi trường xung quanh. Cô nhanh chóng thắt chặt tay tôi bằng một sợi dây và đổ thuốc sát trùng lên vết thương. Đau khủng khiếp, nhưng lúc đó, tôi cũng thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng ‘Tôi sẽ sống.’”

“Tôi hiểu rồi.” 

“Nhờ cô mà tôi còn sống đến ngày hôm nay. Tôi thậm chí còn đi tìm cô và đến thăm trại trẻ mồ côi Noel. Tôi rất đau lòng khi nghe tin cô đã qua đời.”

Ông già bình thản nói, như thể đang kể lại một câu chuyện cũ.

Touri Noel đã rời khỏi thế giới này, nhưng di sản của cô vẫn còn sống. 

“Nếu cô ấy còn sống, tôi đã mang cho cô ấy một hộp kẹo rồi.” 

Cô quân y trẻ Touri dường như được nhiều người yêu mến.

…Tôi lấy lại tinh thần và quyết định sẽ đọc hết nhật ký của cô ấy khi trở về nhà.

Tôi cần biết những gì cha tôi đã làm. Chỉ khi đó tôi mới có thể tôn vinh ký ức của cô một cách đúng đắn.

Tùy thuộc vào những gì tôi học được, tôi thậm chí có thể phải xin lỗi thay mặt cha mình.

“Thưa ông, ông có biết cô ấy chết ở đâu không?” 

“À, xin lỗi, nhưng tôi không biết. Có lẽ bà sơ ở trại trẻ mồ côi Noel biết.”

“Không, cô ấy cũng không biết. Cô ấy nói cô ấy không biết vì thi thể đã mất tích.”

“Tôi hiểu rồi… Xin lỗi, nhưng trong trường hợp đó, tôi không biết gì cả.”

Tôi nhân tiện hỏi nhưng ông cũng không biết Touri đã mất ở đâu.

“Anh cần biết gì về cô ấy nữa không?”

“Ừm, để tôi nghĩ xem…”

Tôi sẽ không có nhiều cơ hội đến Marshdale. 

Tôi muốn hỏi ông ấy mọi thứ tôi có thể khi tôi vẫn còn cơ hội. 

“Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe nói Touri rất thích búp bê.”

“Thích búp bê ạ?”

“Ừ.”

Nghe Touri nói thích búp bê khiến tôi vô thức mỉm cười. 

Qua nhật ký, cô ấy có vẻ rất nghiêm túc. Tôi ngạc nhiên khi biết cô ấy có một sở thích đáng yêu như vậy.

“Một người bạn của tôi trong quân đội đã mở một cửa hàng đồ chơi ở Marshdale sau khi nghỉ hưu. Hình như ông ấy đã tặng cô ấy một con búp bê khi Touri đi ngang qua cửa hàng. Cô ấy rất vui mừng.”

“Tôi có thể tưởng tượng được. Một con búp bê sẽ rất hợp với cô ấy.”

“Bạn tôi nói rằng công sức để thấy cô mỉm cười rất xứng đáng”

Cô gái trong bức ảnh vẫn còn nét trẻ com khiến người ta dễ hình dung ra cô đang chơi búp bê.

Chắc hẳn rất dễ thương khi thấy cô vui vẻ khi nhận được con búp bê. 

“…Hmm?” 

Tuy nhiên, vẫn hơi lạ khi Touri lại có cơ hội đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi ở Marshdale.

Theo nhật ký, cô ấy đến Marshdale vào thời điểm cao trào của Cuộc tiến công Sylph. 

Vào thời điểm đó, không có cửa hàng đồ chơi nào có thể hoạt động được.

“Thưa ông, chẳng lẽ trí nhớ của ông bị nhầm lẫn? Nếu câu chuyện này là thật, thì tức là Touri đã đi ngang qua cửa hàng đồ chơi trong Cuộc tiến công Sylph.”

“Hả? À, tôi không chắc lắm vì tôi chỉ nghe người khác kể lại, nhưng bạn tôi chắc chắn đó là Touri.”

“Chuyện này đáng lẽ phải xảy ra khi nào?”

“Đê xem…”

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi gặng hỏi thêm. Ông ấy trả lời:

“Bạn tôi không mở cửa hàng đồ chơi cho đến sau chiến tranh. Tôi nghĩ anh ấy hẳn đã gặp lại Touri sau chiến tranh.”

“…Cái gì?”

Phần 6

[Sau Chương 37, quân Sabbath tiếp cận Pháo đài Muson]

Có người đã gặp Touri sau chiến tranh.

Thông tin đó khiến tôi vô cùng bối rối.

Nữ tu ở trại trẻ mồ côi nói rằng Touri đã chết trong trận chiến một năm sau Cuộc tiến công Sylph. 

Thẻ quân nhân của cô đã được gửi đến trại trẻ mồ côi Noel và cô đã nhận được giấy báo tử. 

Nếu đúng như vậy thì rất có thể ông già đã nhầm.

…Nhưng nữ tu cũng nói thế này: “Cô ấy đã mất tích khoảng sáu tháng và được cho là đã chết.”

Nói cách khác, không ai thực sự xác nhận được thi thể của Touri Noel.

Nghĩa là không có gì mâu thuẫn nếu Touri không trở lại quân đội mà thay vào đó sống sót, hòa nhập vào dân thường.

Có khả năng Touri còn sống—

“Có chuyện gì vậy Sedol? Tự nhiên anh im lặng thế.” 

“…Không, không có gì đâu.” 

Tôi có thể cảm thấy tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Có thể tôi sẽ gặp được cô gái trong bức ảnh đó.

Tôi có thể khám phá ra bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi.

…Nếu vậy thì tôi muốn gặp Touri. 

Tôi muốn gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấy và trực tiếp trao cho cô ấy cuốn nhật ký chiến trường này. 

Mỗi bức ảnh được kẹp giữa các trang sách đều chứa đựng những kỷ niệm quý giá của cô.

Cuốn nhật ký này xứng đáng được trao lại cho Touri.

“Thưa ông, tôi có một việc muốn nhờ ông.” 

“Có chuyện gì vậy, Sedol?” 

“Tôi dự định sẽ tìm kiếm tung tích của Touri ngay từ hôm nay. Tôi muốn gặp và nói chuyện với cô ấy.”

Tôi nói rồi đưa cho ông già một tờ giấy có ghi tên và địa chỉ của tôi. 

“…? Nhưng chẳng phải Quân y trưởng Touri đã chết rồi sao?”

“Tôi tin rằng có khả năng cô ấy vẫn còn sống ở đâu đó.”

Người đàn ông nhìn tôi với vẻ bối rối nhưng vẫn im lặng nhận tờ giấy.

Sau đó, tôi cúi chào ông ấy và đứng dậy.

“Nếu ông biết được điều gì về cô ấy, vui lòng liên hệ với tôi tại đây. Tôi chắc chắn sẽ trao thưởng.”

“Ừ, được thôi… nhưng tại sao anh nghĩ cô ấy vẫn còn sống?”

“Tôi không có bằng chứng nào cả. Tôi chỉ muốn tự mình tin vào điều đó thôi.” 

“Tôi hiểu rồi. Tốt lắm.”

Sau khi nghe tôi nói, ông lão người mất cánh tay mỉm cười và nói:

“Ý nghĩ cô ấy còn sống… đó là một câu chuyện đầy hy vọng. Tôi sẽ kiểm tra với một số mối quan hệ và xem xét.”

“Cảm ơn. “ 

“Tuy nhiên, đừng hy vọng quá nhiều.”

Ông nói và bắt tay tôi.

.

.

.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc và cảm ơn, tôi chia tay ông lão và trở về khách sạn.

Tôi chỉ còn khoảng nửa ngày nghỉ phép. Chiều nay, tôi định lên tàu về nhà.

Trên đường trở về, phố chính của Marshdale nhộn nhịp với nhiều hoạt động.

Một người phụ nữ trông giống như một bà nội trợ đang đi mua đồ tạp hóa cùng đứa con, và một nhóm đàn ông bán khỏa thân đang vác những mảnh sắt lớn. 

Đây hẳn là cuộc sống thường ngày của Marshdale.

“Hmm?”

Liếc nhìn góc của một tòa nhà cũ, tôi nhận thấy một vết nứt nhỏ.

Ở giữa vết nứt có một vết lõm tròn gọn gàng.

“…Một lỗ đạn.” 

Tôi nghe nói Marshdale đã chịu thiệt hại đáng kể trong Cuộc tiến công Sylph, và dấu vết của cuộc chiến vẫn còn lưu lại ở đâu đó.

Lỗ đạn mà tôi tìm thấy rõ ràng không phải là hiếm ở thị trấn này.

Tôi cảm thấy hơi xúc động khi dấu vết cuộc sống của họ vẫn còn được tìm thấy cho đến ngày nay. 

Những bi kịch được ghi lại trong nhật ký ấy bỗng nhiên trở nên sống động như thật.

“…” 

Tôi nên nhanh chóng quay lại khách sạn. 

Sau khi dùng ngón tay theo dõi lỗ đạn, tôi đã quyết định.

Tôi muốn đọc thêm nhật ký.

Tôi muốn gặp cô ấy. Tôi muốn biết thêm về cô ấy.

Nỗi khao khát này ngày càng lớn dần trong tôi, dâng trào trong lồng ngực như tình yêu đang chớm nở.

Phần 7

[Sau Chương 38, sau khi Garback tử trận ở pháo đài Muson]

“Hmm…”

Sau khi chia tay ông già, tôi trở về khách sạn và đắm mình vào việc đọc phần tiếp theo của cuốn nhật ký.

Cảnh tượng được mô tả chính xác là lúc Touri nghe thấy thông báo “từ chối đầu hàng vô điều kiện” được phát trên đài phát thanh công cộng của Austin.

Nét chữ của cô đột nhiên trở nên xấu đi khiến dễ dàng nhận ra cô đang dao độn đến mức nào.

Buổi phát thành lịch sử rất nổi tiếng. Hầu hết sách giáo khoa lịch sử của Austin đều có ảnh chụp khoảnh khắc này.

Bức ảnh này được chụp bởi một phóng viên báo đang làm việc tại thủ đô vào thời điểm đó, ghi lại góc nhìn từ trên cao xuống phố chính.

Bức ảnh cho thấy người dân thủ đô Winn nổi loạn khi nghe bản tin phát thanh rằng “chúng đã từ chối cho chúng ta đầu hàng vô điều kiện của chúng ta”.

Bức ảnh khắc họa hoàn hảo sự tuyệt vọng, hoảng loạn và tiếng kêu đau khổ của cư dân Winn trong một bố cục ấn tượng.

Touri Noel có mặt trên phố chính của Winn vào thời khắc lịch sử này.

Cô ấy thậm chí có thể được chụp ở đâu đó trong bức ảnh kỳ diệu khiến chúng ta cảm nhận được mối đe dọa của chiến tranh.

Tôi tự hứa sẽ xem lại bức ảnh sau. 

.

.

.

[Phần này khá giống với bản web novel. Eng TL chỉ sao chép bản webnovel thôi. Bạn có thể bỏ qua. Chắc mình cũng thế =/]

Tại sao chính quyền Liên bang Sabbat vào thời điểm đó lại có bước đi tàn bạo đến mức như thế ?

Về vấn đề này, các quan chức cấp cao của chính phủ Sabbat sau chiến tranh đã đưa ra lời giải thích đến 2 lần.

Tuyên bố đầu tiên như sau <Ngôn ngữ của Austin là không thể dịch được, phía Sabbat đã hiểu nhầm từ ngữ đầu hàng thành hoà bình. Vậy có nghĩa, bọn họ không phải có ý định từ chối đầu hàng mà là từ chối cầu hoà>

Tuy nhiên, tuyên bố này rõ ràng đã bị chính chỉ huy tiền tuyến bác bỏ vào thời điểm đó.

Điều này là do người chỉ huy đó nói, đã nghe rõ rằng mệnh lệnh từ cấp trên là <ngừng tiến công vì phía địch đã đưa ra tuyên bố đầu hàng vô điều kiện>.

Lời giải thích này đã nhận được rất nhiều sự chỉ trích, nên giữa chừng đã được thay đổi thành: <Do có sự đánh chặn ở pháo đài Muson, chúng tôi xác định rằng việc đầu hàng vô điều kiện là một hoạt động tuồn ra thông tin sai lệch từ phía kẻ địch>

Điều này về sau cũng nhận lại sự chỉ trích rất gay gắt, vì nếu xét theo tình hình chiến sự của Austin lúc đó thì việc phát tán thông tin giả là rất vô lý. Tuy nhiên, lời giải thích đó lại là quan điểm chung của các nhà lãnh đạo Sabbath lúc bấy giờ.

Tuy nhiên, mặt khác lại có rất nhiều <tin đồn đen> lan truyền trong người dân.

Một số đó có thể kể đến như, việc từ chối đầu hàng vô điều kiện là ý muốn của các quan chức chính phủ sau khi nhận hối lộ từ các tập đoàn.

Nói cách khác, tin đồn là <chiến tranh kết thúc quá nhanh nên các công ty sản xuất vũ khí và đạn dược yêu cầu phải tiếp tục>

Theo các nguồn tin, người dân Sabbat thời điểm đó đã bị đánh thuế rất nặng nề, và các nguồn thu từ đó đã được sử dụng để sản xuất vũ khí và đạn dược.

Điều đó đã tạo ra sự bất mãn trong người dân, nhưng mặt khác thì tất cả vật tư quân sự sản xuất ra vẫn luôn được hấp thụ hết, khiến cho các tập đoàn doanh nghiệp thu được các khoản lợi nhuận khổng lồ.

Dù sao số lượng binh lực của họ cũng gấp đôi Austin nên về cơ bản dù có sản xuất bao nhiêu cũng không đủ.

Vậy nên tất cả sản phẩm do các tập đoàn sản xuất ra đều sẽ được chính phủ mua bằng tiền công (ý là tiền của chính phủ)

Nhờ những điều kiện thuận lợi đó, các tập đoàn đã tiếp tục mở rộng dây chuyền sản xuất của họ trong suốt 10 năm chiến tranh kéo dài.

Tuy nhiên, nhờ có chiến dịch Sylph mà cuộc chiến lại kết thúc quá nhanh chóng.

Từ góc độ của một doanh nghiệp, sẽ là vấn đề rất nghiêm trọng nếu việc họ đầu tư một số tiền khổng lồ để thiết lập một dây chuyền sản xuất và rồi đột nhiên không có nhu cầu về nó nữa.

Việc này sẽ khiến cho doanh thu về bữa tiệc chiến tranh giảm đi đáng kể.

Vậy nên họ đã hối lộ phía chính phủ để yêu cầu <hãy tiếp tục chiến tranh, ít nhất cho đến khi chúng tôi bán hết vũ khí>.

Tin đồn là như thế.

Ngoài ra cũng có giả thuyết cho rằng chính Sylph Nova là người muốn tiếp tục chiến tranh.

Cô ấy đã đưa ra một đề xuất tàn khốc là <chúng ta đã gieo rắc quá nhiều thù hận lên người dân Austin rồi, vậy nên để tránh rủi ro bọn chúng dám nổi dậy phản kháng, phải tiêu diệt bớt chúng đi>, và phía quân đội đã đồng ý nghe theo.

Tuy nhiên, chính bản thân cô ấy đã phủ nhận điều này.

Hơn nữa, lúc đó cô chỉ bị coi như một người phụ tá cho tướng quân Brustaf mà thôi nên về cơ bản không có loại quyền lực đó.

Dựa trên những ấn tượng của người ở hậu thế về Sylph, giả thuyết này dường như được tạo ra bởi vì người ta cho rằng sẽ không có gì lạ nếu một người như cô nói điều như thế cả.

Dù thế nào đi chăng nữa, lý do tại sao chính phủ Sabbat khi đó lại đưa ra quyết định như vậy vẫn còn là một bí ẩn.

.

.

.

“…” 

Tôi kiểm tra xem có đủ thời gian trước khi tàu đến không và chuyển sang trang tiếp theo.

Khi đọc, tôi cảm thấy một luồng phấn khích dâng trào, như thể tôi đang chạm vào một khoảnh khắc quan trọng trong lịch sử thông qua nhật ký của Touri.

Phần 8

[LN kể theo trình tự khác. Đây là sau khi Quân đội Sabbath rút lui]

Nhật ký của Touri về ngày hôm đó kết thúc tại đây.

Sau khi sự đầu hàng vô điều kiện bị bác bỏ và thành phố chìm trong tuyệt vọng, tin tức về chiến thắng ở Mặt trận phía Nam Austin đã được mang tới và Winn đã ăn mừng. 

Có lẽ cô ấy cũng tham gia vào đám đông vui mừng đó.

Ngày này chắc chắn sẽ đi vào lịch sử Austin như một trong những chiến thắng vĩ đại nhất của chúng tôi.

Tuy nhiên, trong khi chiến thắng của Quân đội miền Nam chắc chắn là một may mắn cho Austin, thì bằng cách “chiến thắng” ở đây, cuộc chiến chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn hơn nữa.

Ít nhất, nếu sự đầu hàng vô điều kiện được chấp nhận bởi Sabbath, rất nhiều sinh mạng sẽ không phải mất đi.

Hơn nữa, Sylph Nova sẽ không bị chỉ trích nặng nề như vậy ở các thế hệ sau. 

Sylph, người giờ đi bị chế giễu là “chỉ huy ngu ngốc trong lịch sử”, vẫn chưa phạm bất kỳ sai lầm nào vào thời điểm này. 

Có thể cô sẽ được nhớ đến như là “Vị thánh cứu thế” của ngày Sabbath.

Theo nghĩa đó, cô ấy cũng có thể là nạn nhân của lịch sử.

─────Dù sao đi nữa, các quan chức chính phủ Sabbath đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Cổ nhân có câu: “Con giun xéo lắm cũng quàn”.

Bất kể họ có vượt trội đến đâu, Liên Bang Sabbath cũng không bao giờ được phép đánh giá thấp kẻ thù của họ.

“…” 

Câu chuyện về chiến thắng của Quân đội miền Nam Austin rất nổi tiếng.

[Phần này khá giống với bản web novel. Eng TL chỉ sao chép bản webnovel thôi, và mình cũng sẽ làm vậy. Bạn có thể bỏ qua.]

Mọi việc quay trở lại 1 ngày trước khi chúng tôi đến Wynn.

Trên thực tế, có một khoảng thời gian trễ trong việc truyền tải thông tin về thủ đô, và ngay đúng lúc quân Sabbat tuyên bố không chấp nhận đầu hàng vô điều kiện rồi tiếp tục xâm lược.

Liên bang Sabbat đã hào phóng đổ toàn bộ vũ khí và đạn dược dồi dào của mình và bắt đầu một cuộc tấn công trên mọi mặt trận, nhưng ......

“Tôi xin phép vào phòng"

“Đến rồi à”

Tuy nhiên, khoảng 10 ngày trước khi cuộc tấn công bắt đầu.

Một nam sĩ quan nào đó được gọi đến phòng chỉ huy ở chiến tuyến phía Nam.

“Lần đầu gặp mặt, trung tá Henri"

“Cậu vất vả rồi, Bern"

Tên anh ta là thiếu úy Bern Vallow.

Sĩ quan tên Bern này đã tốt nghiệp học viện quân sự với điểm loại giỏi và được phép làm học việc cho một sĩ quan tham mưu.

Tuy nhiên, vì một số lý do nhất định, khoảng 1 năm trước, anh ta đã bị coi là không đủ tiêu chuẩn của sĩ quan và bị giáng xuống một vị tríhành chính.

Lý do nhất định cho việc đó, chính là

Đó là bởi vì anh ta đã đề xuất chính xác <chiến lược đột phá đa điểm đông thời trên mọi mặt trận giông như Sylph Nova tại 1 năm trước, và đã bị coi là một sĩ quan tham mưu không có khả năng hoạch định các chiến lược thực tế.

Vì có khả năng đảm đương công việc văn phòng ở một mức độ nhất định nên anh đã tiếp tục làm các công việc ở chiến tuyến phía Nam trong năm qua, nhưng không phải với tư cách là sĩ quan tham mưu mà là sĩ quan hậu trường.

Tuy nhiên 2 tuần trước.

Sau khi nghe tin quân Austin đã bị tiêu diệt bởi chính <chiến lược đột phá đồng thời nhiều điểm> của Sylph Nova, trung tá Henry, người chỉ huy chiến tuyến phía Nam, đã nhớ đến Bern và vội vàng triệu tập anh ta về sở chỉ huy.

“Bọn ta đã bị làm cho mờ mắt. Trước hết, hãy cho phép ta xin lỗi vì sự thô lỗ trước đó. Kế hoạch chiến lược mà cậu từng đưa ra hoàn toàn không sai"

"Uwaa, cảm ơn nha"

“……Và một lần nữa ta muốn ý kiến của cậu. Từ bây giờ chúng ta nên hành động như thế nào"

Chỉ huy Henri xin lỗi vì đã giáng chức Bern xuống vị trí hành chính và muốn hỏi cậu ta về ý kiến.

Bern, mặt khác, dường như không bận tâm đến việc bị giáng chức và cười một cách vô tư, nói <Tôi đã có một năm rất vui>

“Chà, đến nước này rồi thì tôi không nghĩ sẽ thắng được. Nhưng nếu nói là một kế hoạch chiến lược tốt thì tôi có”

“Thật không đó”

Khi được hỏi về chiến lược khắc phục tình trạng hiện tại, anh ta trả lời như sau.

“Ngài có biết không thiếu tá Henri, cách để dễ dàng thắng liên tiếp trong trò chơi bao búa kéo"

“…… Ta không biết"

Khi giải thích về kế hoạch của mình, anh ta nói chuyện thản nhiên với chỉ huy, như thể đang nói chuyện phiếm vậy.

“Thông thường, con người có xu hướng sẽ ra hình dạng tay để thắng hình dạng trước đó” (kiểu nếu ván 1 ra búa, thì ván 2 sẽ ra giấy, ván 3 ra kéo)

“…… rồi sao ?"

“Trước đây đối phương đã ra gì? Nếu có thể nhớ được thứ tự đó, chẳng phải cơ hội thắng trò oẳn tù tì của tôi sẽ tăng lên sao?"

““…… Xin lỗi, cậu có thể cụ thể hơn được không? Rốt cục cậu muốn nói gì?"

“Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện về những người bình thường mà thôi, còn kẻ mà chúng ta đang phải đối mặt, lại không phải là người bình thường."

Bern Vallow tiếp tục trình bày ý tưởng của mình theo nhịp điệu riêng của mình với giọng nhàn nhã.

Tuy nhiên, dù có chờ đợi bao lâu thì nội dung về chiến lược quan trọng cũng không bao giờ được nhắc tới.

“Những kẻ mà chúng ta đang chơi bao búa kéo với, là tham mưu của địch, vậy nên suy nghĩ của chúng khác hẳn người bình thường"

“…… xin lỗi, cậu vẫn định tiếp tục chuyện này à ?"

"Vâng!"

Tuy nhiên, Bern thậm chí còn không tỏ ra chút bận tâm mào trước vẻ khó chịu của những người xung quanh.

Bài phát biểu của anh ta tiếp tục, như thể là đang nói về kế hoạch dã ngoại của mình, chỉ để vui vẻ thôi.

Tuy nhiên, Bern thậm chí còn không tỏ ra chút bận tâm mào trước vẻ khó chịu của những người xung quanh.

Bài phát biểu của anh ta tiếp tục, như thể là đang nói về kế hoạch dã ngoại của mình, chỉ để vui vẻ thôi.

“Tóm lại, ý của cậu muốn nói là phải cố nghĩ xem tham mưu của địch sẽ làm gì.”

“Hahaha, không cần phải suy nghĩ về những chuyện như thế đâu. Suy cho cùng thì suy nghĩ của chúng còn đơn giản hơn cả người thường nữa”

“……”

“<Tôi đã thắng với nước đi này trước đây nên có lẽ cũng sẽ thắng với nước đi này vào lần sau nữa>. Bản chất của một sĩ quan tham mưu là nói những điều ngu ngốc như vậy một cách nghiêm túc với vẻ tự mãn”

Nói như vậy xong, chàng trai trẻ Bern cười toe toét rồi nói tiếp.

“Đây là một chiến thắng lớn. Đó là một trải nghiệm thành công. Đối thủ nhất định sẽ lặp đi lặp lại cùng một bài như thế"

“……”

“Vậy thì sao lại không chờ đợi? Đến khi đối thủ lặp lại bằng cùng một cách thức tấn công"

Liên bang Sabbat lẽ ra phải nghĩ đến khả năng đó nhiều hơn một chút.

Giống như họ có Sylph Nova, một anh hùng sẽ xây dựng nên một kỷ nguyên mới cũng đã xuất hiện ở Austin.

Một Sylph thiên tài đã đẩy chiến tranh Đông-Tây diễn ra nhanh chóng và đưa cuộc chiến đến bờ vực chiến thắng.

Như để đáp lại cô, Bern, một chàng trai trẻ có tài năng xuất chúng cũng đã xuất hiện và được lựa chọn.

Trong các cuộc chiến tương lai, cả hai sẽ liên tục so tài trí thông minh của mình và cạnh tranh để xem chiến lược của họ sắc bén đến mức nào.

.

.

.

Ngày đầu hàng vô điều kiện bị từ chối.

Tại chiến tuyến phía Nam, nơi mà cả 2 bên đã không có động tĩnh gì trong suốt một thời gian. Sáng sớm hôm đó, liên bang Sabbat đã bắt đầu tiến công.

Thay cho chỉ huy Evem đã từ chức trước đó, Nivem, người vừa trở thành chỉ huy mới của phe Sabbat phía Nam, đã nói rằng <ta cũng phải ghi được dấu ấn của mình trong cuộc chiến>, rồi phát động tấn công.

Hãy sử dụng mọi nguồn lực cần thiết để tiêu diệt Austin một cách triệt để.

Quân đội Austin giờ đã không thể duy trì ý chí chiến đấu nữa rồi, đây nên đây chắc chắn sẽ là một chiến thắng dễ dàng giống như đùa giỡn với đám trẻ con thôi.

Lúc này, cả Nivem và tổng bộ tham mưu Sabbat chắc hẳn đều rất lạc quan về điều đó.

Cuộc bắn phá sơ bộ kết thúc chỉ sau vài phút. Sau đó không chút chậm trễ, quân đội Sabbat hô to tiếng hét xung trận và tấn công thẳng vào những người lính Austin đang ẩn nấp trong chiến hào.

Đúng như dự đoán của họ, phía Austin nhanh chóng sụp đổ, phải từ bỏ chiến hào và vội vã chạy trốn.

Chiến lược được tướng địch Nivem áp dụng là sự tái diễn của <chiến thuật đột phá đa điểm> giống như cuộc tấn công Sylph, bao gồm việc xâm chiếm một khu vực rộng cùng lúc trong một khoảng thời gian ngắn.

Chiến lược được tướng địch Nívem áp dụng là sự tái diễn của chiến thuật đột phá đa điểm giống như cuộc tấn công Sylph, bao gồm việc xâm chiếm một khu vực rộng cùng lúc trong một khoảng thời gian ngắn.

Kết quả là kẻ địch phải từ bỏ chiến hào và bắt đầu một cuộc tổng rút lui. Đây chính xác là một sự tái diễn của cuộc tấn công Sylph.

“Đó thấy chưa, ra cùng một chiêu trò luôn"

Họ không còn xem quân đội của Austin nữa như là kẻ địch nữa.

Với ý nghĩ như vậy, quân đội Sabbat tiến vào lãnh thổ Austin với tinh thần cao độ.

Chúng tiến hành cướp bóc, giẫm đạp lên lãnh thổ Austin trong khi tiến về phía trước, phấn khích trước “phần thưởng" của một bữa tiệc chiến

trường.

Sau đó, giống như trong cuộc tấn công Sylph, chúng đã đột phá qua được chiến hào cuối cùng và chuẩn bị xông đến các ngôi làng xung quanh

“Chẳng phải đã đến lúc rồi sao ?"

"Um"

Cuộc tiến công của địch, đã bị quân phía Nam Austin sau 10 ngày chờ đợi tập trung hỏa lực bắn phá, từ đó đã phải chịu thiệt hại vô cùng nặng nê

Quả thực, chuyến đi câu cá hoàn hảo đã được định sẵn.

Đợi sau khi quân địch vượt qua được chiến hào, bọn họ sẽ tập trung toàn bộ hóa lực và bình lực để đánh chặn những binh lính địch không còn chỗ ẩn nấp đó.

Đây là kết quả đầu tiên mà thiên tài trẻ Bern đã nhìn thấy được, người biết rằng kẻ địch sẽ cố gắng vượt qua nhiều điểm cùng một lúc.

Đúng như chính Bern đã nói, không có câu trả lời nào hoàn toàn đúng trong chiến tranh chiến hào cả. Cũng giống như trò chơi oẳn tù tì, cái quan trọng là phải đọc vị và thi đấu với nhau.

Có nhiều chiến lược tấn công và phòng thủ khác nhau, mỗi chiến lược đều có ưu và nhược điểm.

Nói cách khác, chiến thuật đột phá đồng thời đa điểm> chỉ có hiệu quả đối với những đội hình phòng ngự được thiết kế để đối phó với chiến thuật <đột phá một điểm> thôi, chứ không phải là chiến thuật đa năng, bất khả chiến bại.

Vì chiến lược này vốn dựa vào các cuộc tấn công nhanh và bất ngờ, nên nếu kẻ địch chủ động lùi lại để bảo toàn lực lượng và chuẩn bị cho việc phục kích, chiến lược sẽ mất phần lớn hiệu quả.

“■■■■!?”

“■■!!”

Nhận ra mình đã mắc bẫy, quân Sabbat bắt đầu rút lui, nhưng...

“Mấu chốt của chiến lược đột phá đồng thời đa điểm là hiệu quả tức thời và khả năng tấn công bất ngờ"

Từ giờ chính là lúc anh ấy thực sự tỏa sáng.

Ngoại trừ Bern ra thì không một ai có thể tận dụng những cơ hội mang tính chất quyết định giỏi như vậy cả

“Bây giờ là cơ hội hoàn hảo để tấn công bất ngờ."

Đáng ngạc nhiên thay, anh ta đã nhắm vào đơn vị địch đang rút lui, và sử dụng chính xác chiến lược đột phá đồng thời đa điểm để phản đòn.

Đó đúng thật là một sự tái diễn của cuộc tấn công Sylph.

Những người lính Sabbat ở phía Nam, những người lẽ ra có lợi thế về số lượng, đã bị tiêu diệt hoàn toàn theo đúng nghĩa đen.

Lúc này sẽ là vô cùng khó khăn để bảo quân lính Sabbat, những người đang bị hỏa lực tập trung trên một đồng bằng không có chiến hào, bình tĩnh đối phó với cuộc tấn công của Austin.

Kết quả, giống hệt như cuộc tấn công Sylph nhưng với vai trò của kẻ tấn công và quân phòng thủ đã bị đào ngược hoàn toàn, Austin đã đột phá qua được phần lớn chiến tuyến phía Nam.

Trong trận đó, với hơn 40.000 người thương vong, phía Sabbat đã không thể duy trì mặt trận phía Nam, và bị buộc phải rút lui hoàn toàn.

Tuy thiệt hại này được cho là đã vượt quá số lượng thương vong của phía Austin trong cuộc tấn công Sylph.

Nhưng điều này là bởi quân số bên Sabbat rất đông, còn nếu xét về tỷ lệ thiệt hại thì Austin vẫn là bên chịu thiệt hại lớn hơn.

Tuy nhiên, chỉ kết quả này thôi đã đủ để lật ngược cục diện cuộc chiến rồi.

“Tổng tư lệnh Henri, tiếp theo ngài biết phải làm gì rồi chứ"

“Ừ, tất nhiên"

Đây là một kết cục chết chóc và ác mộng đối với quân đội Sabbath.

Nó giống như một cuộc chiến gần như đã chắc chắn sẽ thằng nhưng lại bị lật kèo và kéo ngược trở lại ban đầu vậy.

“Tiếp tục với đà này tiến thẳng về phía Bắc, đánh tan hậu phương của địch"

Do sự sụp đổ của chiến tuyển phía Nam, các tuyển tiếp tể của Sabbat đang trong tình trạng không có phòng bị.

Dù sao lực lượng chủ chốt của họ đang vững vàng bao vây thủ đô Wynn rồi.

Nói cách khác, phía Sabbat lúc bấy giờ đã tiền quá sâu vào lãnh thổ của địch với tuyển tiếp tế vô cùng mong manh.

Nêu mất đi đường tiếp tế đó, họ sẽ bị mắc kẹt giữa lãnh thổ của kẻ thù, Austin.

Vậy nên trừ khi từ bỏ mặt trận ở thủ đô và lập tức rút lui, quân chủ lực có khả năng sẽ bị tiêu diệt.

Bản báo cáo về kết quả trận chiến này đã khiến cho tất cả các chỉ huy tiền tuyển Sabbat, những người đang dẫn đoàn tiến quân, rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc.

Bởi vì họ luôn nhận được nguồn tài nguyên dồi dào từ các tuyển tiếp tế nên hầu như không hề tiết kiệm lương thực và đạn dược.

Ở phía trước thủ đô, những người dân bị bao vây đang đứng lên cầm súng sẵn sàng chiến đấu, đồng thời từ phía sau, quân đội Nam Austin trong tình trạng bình an vô sự đang tiến đến.

Vị thể của họ như một kẻ xâm lược vượt trội áp đảo, đột nhiên rơi vào bế tắc.

Sabbat đã dại dột buông bỏ sự đầu hàng vô điều kiện, hai chữ chiến thắng mà họ gần như đã đạt được.

Sai lầm này gây ra nhiều phần nộ đến mức, sau chiến tranh hầu hết các quan chức cấp cao thời đó đều bị chính người dân Sabbat đem ra hành quyết.

Mặt khác, phía Austin lại vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của người hùng mới của họ và ca ngợi anh ta bằng những tràng pháo tay lớn.

Kể từ ngày mà phần lớn tiền tuyến của họ bị chọc thùng bởi cuộc tấn công Sylph, Quân phía Nam của Austin đã không ngừng nhắm tới cuộc phản công một đòn chí mạng này.

Đây có thể nói là một chiến lược kỳ diệu giúp vực dậy sự sống còn của đất nước Austin.

Anh ta chính là vị cứu tinh của Austin, có nói vậy cũng không sai.

Tuy nhiên, tôi vẫn đã luôn hi vọng rằng nếu vào ngày hôm đó phía Sabbat thực sự chấp nhận đầu hàng vô điều kiện thì thật tốt biết bao.

Đúng là nhờ có sự xuất hiện của thiên tài kiệt xuất Bern Vallow đã giúp Austin vực dậy trước sự suy vong, nhưng nói một cách khác, cũng chính tại anh ta đã khiến cho kết cục của cuộc chiến bị đẩy lùi lại xa hơn.

Ngày hôm đó, nếu chiến tranh thực sự kết thúc.

Nếu phía Sabbat thực sự chấp nhận đầu hàng.

Tôi chắc chắn rằng Sylph Nova đã để lại tên mình trong lịch sử như một cô gái thiên tài hiếm có, và mặc dù Austin sẽ được coi như một quốc gia chư hầu, rất nhiều người có lẽ vẫn sống sót mà không phải chết.

Tuy nhiên hiện thực không có ngọt ngào như vậy.

Có vẻ như con quái vật mang tên chiến tranh vẫn đang vô cùng khát máu.

Địa ngục thực sự vẫn đang chờ đợi, với cái miệng há hốc ra và cười lớn khi chúng tôi rơi xuống một vũng lầy thậm chí còn sâu hơn.

Phần 9

[Bắt đầu sau Chương 40 của WN, sau khi Touri thăm bệnh Gomuji]

Sau khi đọc đến đây trong nhật ký, tôi đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh và đau đầu, không thể đứng vững.

Tôi ở trong cuốn nhật ký này.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô bé trong cuốn nhật ký đang nắm chặt gấu váy của Kusha và nhìn Touri một cách mơ hồ chính là tôi hồi nhỏ.

Rốt cuộc thì tôi biết Touri. Không phải là hiểu lầm. Tôi chắc chắn.

Ký ức về khoảnh khắc đó lại ùa về trong tôi.

Ở rìa ký ức của tôi, mặc dù mơ hồ, cảnh tượng đó đã bắt đầu hình thành.

Giữa đám đông khủng khiếp, tôi nắm chặt gấu váy của mẹ, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Trong sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, bố tôi đang nói chuyện với ai đó. 

Cô gái trong ảnh… Touri, đang trò chuyện với bố tôi ngay trước mặt tôi.

Tôi không nhớ họ đã nói chuyện gì.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã gặp Touri vào ngày hôm đó. 

Và không chỉ có ngày hôm đó.

Tôi cũng có những ký ức về việc có mối quan hệ sâu sắc hơn với cô ấy. 

Khi nào vậy?

Tôi không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là tôi nhớ.

Nụ cười dịu dàng nhưng mong manh của cô ấy in sâu vào mắt tôi—

“Sedol, em ổn chứ?” 

Giọng nói của cô ấy trong ký ức lướt qua má tôi.

Tôi đang ở đâu? Một ngôi làng được thiên nhiên bao bọc?

Cô gái trong ảnh… Touri mỉm cười với tôi khi nhìn tôi chơi đùa trong bùn.

“Nguy hiểm lắm. Em không nên uống đâu.”

“■■■■?” 

“Ừ, đúng vậy.” 

Cô nhẹ nhàng nhắc nhở tôi và lấy thứ gì đó từ tôi. 

Tôi phát ra âm thanh chán nản, cố gắng chống lại cô ấy.

“Đừng hờn dỗi nữa. Đây, chị cõng em.”

“■■■.” 

“Ừ, ừ, chị biết rồi.” 

Cô chăm sóc tôi như thể cô là mẹ tôi vậy.

Tôi không nhớ một ký ức như vậy—

Trước khi tôi kịp nhận ra thì màn đêm đã buông xuống.

Chắc hẳn tôi lại bất tỉnh sau khi đọc nhật ký.

Hôm nay tôi phải lên tàu nếu không sẽ không kịp quay lại làm việc.

Chắc tôi lại bị mắng mất. Ít nhất hôm nay tôi phải gửi tin nhắn. 

Khi tôi cuối cùng cũng đứng dậy được, tôi thấy mình đổ mồ hôi khắp người. 

Tôi thấy chóng mặt và buồn nôn. …Có lẽ tôi thực sự bị cảm lạnh.

Nghĩ vậy, tôi đặt cuốn nhật ký xuống và đi đến quầy lễ tân của quán trọ.

“Ông Weber, hôm nay ông không phải trả phòng sao?”

“Tôi xin lỗi, tôi thấy không khỏe.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên tôi không đuổi cậu ra.”

Cô lễ tân lặng lẽ đưa tay ra cho tôi. Chắc là cô ấy muốn tôi trả tiền phòng hôm nay.

“Cảm ơn.” 

“Heh, cuối cùng thì anh cũng hiểu rồi~” 

Tôi boa thêm cho cô ấy một ít tiền vì sự bất tiện này, và cô lễ tân mỉm cười vui vẻ.

Tôi sẽ phải nhờ cô ấy liên lạc với nơi làm việc của tôi sớm thôi. Tốt nhất là không nên tiết kiệm tiền boa.

“Ngoài ra, tôi cũng muốn gửi một bức điện tín.” 

“À, hiểu rồi. Thực ra tôi có vài tin nhắn cho anh rồi. Anh có muốn đọc trước khi trả lời không?”

“…Tôi cũng nghĩ vậy.”

Theo lẽ thường, tối nay tôi phải về ký túc xá công ty và đi làm vào ngày mai.

Vì tôi vẫn chưa quay lại nên công ty có lẽ đã liên lạc với tôi, lo lắng về nơi ở của tôi.

“Cái đầu tiên là… có phải từ công ty của anh không? Nó ghi là, ‘Ngay khi anh xác nhận tin nhắn này, vui lòng gửi cập nhật về tình hình an toàn của bạn’.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi. …Nếu là cái đầu tiên, thì có nghĩa là còn cái thứ hai phải không?” 

“Ừ, còn một cái nữa. Cái này là của một cá nhân.”

Thông điệp từ công ty chính xác là những gì tôi mong đợi.

Tôi phải trả lời càng sớm càng tốt để giải thích tình hình. 

Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên khi lại có một bức điện tín khác. 

Có lẽ là do mẹ nuôi của tôi lo lắng vì tôi vẫn chưa trở về.

“Cô có thể cho tôi biết nội dung của tin nhắn không?”

“Ừ. Nó nói, ‘Để chuyện qua đi. Quên đi’”

“Xin lỗi? Là sao?”

“Làm sao tôi biết được?”

Tôi thực sự ngạc nhiên vì tính chất bí ẩn của bức điện tín. 

Gửi điện tín tốn khá nhiều tiền. 

Bất kỳ ai gửi một tin nhắn kỳ lạ như vậy chắc hẳn đã phải tốn một khoản tiền kha khá cho nó.

“Ai đã gửi điện tín?” 

“À, được thôi, để tôi kiểm tra…”

Khi tôi hỏi bằng giọng nghi ngờ, cô lễ tân nói cho tôi biết tên người gửi với vẻ mặt chán nản. 

“Tên người gửi là Touri.”

Hết Tập 2

-------------------

“Để chuyện qua đi. Quên đi”

Khá là đáng ngờ nhờ.