TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Nội dung độc quyền LN - Vol 01

Chuyện xảy ra vào năm 1938, 20 năm sau khi kết thúc chiến tranh (thật ra là 16), khi một nhân vật nhặt được nhật kí của Touri.

----------------------

[Bắt đầu tập]

Những tổn thương từ Thế chiến vẫn còn đó.

Ánh nắng mùa hè, tôi đi đến một thị trấn nông thôn gần biên giới Austin.

Đây dường như là nơi hội tụ tất cả những gì tuyệt vời nhất của vùng nông thôn: không có tiếng ồn khó chịu của thành phố nhộn nhịp và không bị che phủ bởi khói nhà máy.

Không khí trong lành, rượu vang địa phương nổi tiếng thơm ngon và thị trấn tràn đầy năng lượng.

Tôi đã đến thăm thị trấn này như một phần của chuyến tham quan trong kỳ nghỉ dài của mình.

Người ta nói rằng thị trấn này từng là một trong những chiến trường khốc liệt nhất trong Thế Chiến.

Nếu bạn đi xa khỏi thị trấn một chút, bạn vẫn có thể tìm thấy những vỏ đạn rỗng nằm rải rác khắp nơi.

Trong thời bình này, tôi muốn tận mắt chứng kiến những tàn tích của một cuộc thế chiến đã cướp đi biết bao sinh mạng.

“Oh, nếu anh đang tìm chiến trường thì cứ đi thẳng xuống con đường này.”

“Cảm ơn.”

Theo chỉ dẫn của một người dân địa phương, tôi hướng tới vùng đồng bằng từng là chiến trường thời Thế Chiến.

Sau khi đi bộ dọc theo con đường được bảo trì tốt trong khoảng 30 phút, cuối cùng chiến trường cũng hiện ra trước mắt.

…Bầu không khí ở đó chắc chắn là rất khác biệt.

Giữa những đám cỏ dại mọc um tùm, những chiếc cọc gỗ mục nát nhô ra như thể đâm thủng mặt đất.

Lớp đất đen dày đặc bị giẫm đạp đã bị đào bới bừa bãi ở nhiều nơi như thể có chuột chũi đã đi qua.

Khu vực này đáng lẽ là có đất vàng giàu lưu huỳnh, vậy tại sao đất trên chiến trường lại có màu đen đáng ngại như vậy?

Cảm giác như chính sự độc ác của lịch sử đã ám chỉ đến những bi kịch đã diễn ra ở đây.

“Nơi này từng là chiến hào nhỉ?”

Tôi choáng ngợp trước bầu không khí độc đáo nhưng vẫn quyết định bước vài bước qua những đám đất đen được xới tung.

Nhiều binh lính đã từng trốn bên trong cái hố này, được gọi là chiến hào.

Nhìn kỹ, tôi nhận thấy những dấu giày quân đội còn sót lại trên những cọc gỗ đóng xuống đất. Có lẽ đó là dấu vết của một người nào đó đang chuẩn bị đối mặt với kẻ thù đang tiến đến.

Tim tôi đập thình thịch khi nhìn những dấu chân ấy. Như thể tôi có thể cảm nhận được hơi thở của những anh hùng đã ngã xuống trên chiến trường này.

“…Được rồi.”

Đến tận bây giờ, người ta vẫn nói rằng bạn có thể tìm thấy xương và đồ dùng cá nhân nếu đào sâu vào đất xung quanh đây.

Hơn 10.000 binh lính đã mất tích trên chiến trường này và không phải tất cả hài cốt hoặc di vật của họ đều được tìm thấy.

Tôi bắt đầu đào đất bằng chiếc xẻng tôi mang theo.

Nếu ai đó phát hiện vật dụng cá nhân trên chiến trường, họ phải báo cáo với cảnh sát.

Và thông thường, những người đam mê lịch sử như tôi sẽ tự thân thực hiện những khám phá này.

Thị trấn nông thôn nghèo này không có đủ nguồn lực để tài trợ cho nỗ lực tìm lại tài sản cá nhân của những anh hùng đã hy sinh.

Thay vào đó, việc sưu tầm những món đồ này dựa vào những người bị cuốn hút bởi những câu chuyện và mong muốn kết nối với các linh hồn trong quá khứ.

“Hmm, hình như trúng gì đó rồi.”

Là một trong những người đó, tôi kéo chiếc xẻng nặng của tôi đến tận chiến trường với ý định tình nguyện thu hồi những vật dụng cá nhân.

Thứ gì ẩn sau lớp đất đen này? Những cảm xúc nào có thể gắn liền với những gì còn sót lại?

Thở mạnh hơn một chút, tôi đắm mình vào cuộc khai quật.

“…Hmm?”

Sau nhiều giờ đào bới trong đống đổ nát của chiến hào, trời đã xế chiều, tôi vừa định nghỉ để ăn thì bỗng cảm thấy có vật gì đó cứng cứng ở đầu xẻng.

Tôi điên cuồng đào bới đất bằng tay không và tìm thấy thứ gì đó đen lấp lánh. 

Một vật dụng cá nhân.

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Từ đó, tôi từ từ và cẩn thận khai quật khu vực xung quanh vật dụng cá nhân A.

Những đồ vật này sẽ được giao cho một thành viên gia quyến. Rất bất lịch sự nếu đào chúng lên trong tình trạng tồi tàn.

Sau gần một giờ, tôi đã phục hồi được vật phẩm đen bóng đó mà không làm hỏng nó.

“Đó là một cuốn sổ tay.”

Lớp bóng đen đó hóa ra là bìa của một cuốn sổ tay.

Tờ giấy khá cũ nhưng có vẻ vẫn còn trong tình trạng tốt vì được bảo vệ bằng bìa da.

…Chắc hẳn là từ thời chiến tranh.

“…”

Tôi nuốt nước bọt và từ từ mở nắp hộp một cách cẩn thận.

Có một tiếng bong tróc khó chịu, nhưng cuốn sổ vẫn mở ra mà không bị rách.

Tôi có thể đọc được. Cuốn sổ ghi chép có một cuốn nhật ký được viết cẩn thận, dễ đọc, viết bằng tiếng Austin.

Một số bức ảnh đã phai màu được gấp cẩn thận được cất bên trong.

Trong một bức ảnh, ánh mắt của một cô gái với khuôn mặt vô cảm chạm vào ánh mắt tôi.

Tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn, một tiếng động mạnh vang vọng trong lồng ngực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, dấu vết của một người đã từng chạy qua chiến trường đã được ghi lại bên trong cuốn sổ tay này.

Mọi thứ tôi muốn thấy, mọi thứ tôi khao khát biết đều có ở đây.

Lúc đó tôi đánh mất bản thân, ngồi xuống dưới ánh nắng chói chang và mở trang đầu tiên.

Đầu tiên, một câu viết ở bìa trong của cuốn sổ tay thu hút sự chú ý của tôi.

“Touri Noel thân mến, cô không yêu cầu gì nhiều, nhưng hãy trở về an toàn nhé.”

────Isaac Fenn, Giám đốc trại trẻ mồ côi Noel.

.

.

.

[Ngày 1 tháng 4] 

Tôi sẽ giữ cuốn nhật ký này làm kỷ niệm. 

Tôi xin lỗi giám đốc người đã gửi những lời ấm áp như vậy, nhưng tôi thực sự không thể tưởng tượng được tôi có thể sống sót trên chiến trường này.

Và nếu ai đó tìm thấy cuốn nhật ký này sau khi tôi mất, tôi sẽ rất biết ơn nếu nó được chuyển đến Isaac Fenn, giám đốc trại trẻ mồ côi Noel.

Xin hãy chấp nhận mong muốn khiêm tốn này của người đã khuất.

Ngoài ra, tôi dự định sẽ trút hết nỗi đau và cảm xúc mà tôi không thể chịu đựng thêm được nữa vào cuốn nhật ký này. Tôi rất cảm kích nếu bạn không cho người khác xem nó. 

Bây giờ thì… 

Có thể bạn sẽ bất ngờ khi biết điều này, nhưng bạn đã từng nghe đến thể loại game FPS chưa?

[Dẫn vào chương 1 WN]

Phần 2

[Bắt đầu sau Chương 12 WN. Phần về Sylph trong WN bị lược bỏ trong chương 12.]

“Trời đã tối rồi sao?”

Trước khi nhận ra, tôi đã quá mải mê đọc cuốn nhật ký mà tôi tìm thấy đến nỗi nửa ngày đã trôi qua.

Nhìn lên, tôi thấy bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, phủ một ánh sáng đỏ lên nền đất đen của chiến trường.

“Mình đã quá chú tâm rồi… Chính xác là thứ mình tìm kiếm.”

Tôi thực sự rất hứng thú với nội dung của cuốn nhật ký.

Đây chắc chắn là cuốn nhật ký của một quân y được huy động trong cuộc chiến tranh Đông-Tây.

Cuốn nhật ký này chứa đầy những thực tế về những người lính không được ghi lại trong sách sử.

“Đây là một khám phá tuyệt vời…”

Tiếp theo, sự tò mò của tôi chuyển sang năm cuốn nhật ký này được viết.

Thật không may, chỉ có ngày tháng được liệt kê và tôi không thể xác định chính xác năm nào.

Tuy nhiên, tôi thấy tò mò về đoạn đề cập đến “Cường độ tấn công của kẻ thù đã dần dần tăng”.

“Chẳng lẽ là nói đến Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư của Quân đội Sabbath ư?”

Vì ngày ghi trên nhật ký là tháng 4 nên khá chắc là vậy.

Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư là cuộc tiến công liên tục quy mô lớn do chính quyền Sabbatian chỉ huy.

Có lẽ tác giả cuốn nhật ký không biết, nhưng Cuộc Tổng tấn công tháng tư không hề có lý do chiến lược sâu xa nào cả. Đây là một “cuộc tiến công không cần thiết” bị thúc đẩy bởi chính trị.

Vào thời điểm này, Sabbath đang bị ảnh hưởng bởi sự bất mãn của công chúng vì cuộc chiến kéo dài, và người dân đã nhiều lần niểu tình phản đối.

Để dập tắt tình trạng bất ổn và chứng minh sự thống trị quân sự, họ đã phát động tiến tấn công này để làm như thể chiến tranh sắp kết thúc.

Nó không có giá trị chiến thuật nhưng là một động thái chính trị nhằm cải thiện hình ảnh quân đội trước công chúng.

“Nếu đúng như vậy thì cuốn nhật ký này được viết vào cái năm định mệnh đó…”

Tôi đã biết chuyện này khi đọc báo và hồ sơ quân sự.

Sabbath đã hy sinh hơn 10.000 binh lính trẻ chỉ để các chính trị gia có thể tạo ra ảo tưởng về sự vượt trội.

Cuộc Tổng tiến công tháng Tư đã bị chỉ trích nặng nề sau chiến tranh. Sự phẫn nộ của gia đình những người lính chưa bao giờ thực sự lắng xuống.

“Đây là một khám phá đáng kinh ngạc.”

Tôi rất tiếc cho chủ nhân của cuốn nhật ký này, nhưng tôi sẽ đọc nó đến hết.

Nếu đây thực sự là Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư, thì tên “bà ta” có thể sẽ sớm xuất hiện.

Bà ta khét tiếng hơn bất kỳ ai khác - một sĩ quan trẻ kiêu ngạo và ngốc nghếch, bị chế giễu là chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử.

Người lính ngu ngốc và đáng thương nhất thời đại này, Sylph Nova.

Tôi muốn trải nghiệm cú sốc khi bà ta nổi lên qua lăng kính của một người lính.

“…Nhưng trời tối quá rồi, không đọc được nữa.”

Khi tôi sắp lật trang tiếp theo, tôi đột nhiên nhận ra mặt trời đã lặn.

Trời đã quá tối để có thể đọc được nữa.

Tôi đã quá mải mê với cuốn nhật ký đến nỗi quên mất thời gian lúc phải về.

Tôi có thói quen xấu là không để ý tới xung quanh khi phấn khích.

“Có lẽ đã đến lúc quay lại khách sạn rồi.”

Tôi rất tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong nhật ký, nhưng ở lại chiến trường lâu hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.

Tôi miễn cưỡng đóng cuốn nhật ký lại và bước xuống con đường ngày càng tối tăm trở về khách sạn.

.

.

.

“Nghe này, hôm nay tôi đã đào được một thứ tuyệt vời.”

Tối hôm đó,

Trên bàn ăn, tôi tự hào khoe với những người Austin địa phương ở cùng quán trọ về cuốn nhật ký mà tôi đã tìm thấy ngày hôm đó.

“Đây là nhật ký của một người lính từng tham gia Chiến tranh Đông Tây. Đây có thể là một hiện vật lịch sử.”

“Nếu nó được coi là hiện vật lịch sử thì cuốn nhật ký của ông tôi nên được trưng bày trong bảo tàng.”

Tuy nhiên, dường như không ai hiểu được tầm quan trọng của cuốn nhật ký.

Ở một quốc gia như Austin, nơi đã trải qua bao cuộc chiến, nhật ký của những người lính không phải là hiếm.

“Quan trọng hơn, anh nên báo cáo vật dụng cá nhân đó với chính quyền. Gia đình người lính đó có thể đã tìm kiếm nó suốt thời gian qua.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng kiểm tra nội dung trước khi nộp có được không? Tôi đến thị trấn này để kết nối với trải nghiệm thực tế của những người lính thời chiến.”

“Trời ạ, tôi sẽ không bao giờ hiểu được cách suy nghĩ của bọn mọt lịch sử.”

Thất vọng vì phản ứng thờ ơ của người dân địa phương, tôi trở về phòng.

Tôi là người duy nhất ở khách sạn thực sự hiểu được giá trị của cuốn nhật ký này.

Tôi thắp một ngọn nến, đảm bảo rằng có đủ ánh sáng, rồi mở lại cuốn nhật ký.

.

.

.

Phần 3

[Bắt đầu sau Chương 20 của WN]

Cuộc tiến công được mô tả trong nhật ký thực sự trùng khớp với kết cục của Cuộc tấn công tháng 4 mà tôi biết.

Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư của Quân đội Sabbath đã kết thúc trong thất bại nặng nề.

Tuyến phòng thủ của họ yếu đi do các họ tấn công liên tục, và họ bị phản công, và tiền tuyến bị đẩy lùi đáng kể.

Khi tin tức về trận chiến đến quê hương Sabbath, sự bất mãn của công chúng càng tăng cao hơn.

Phong trài phản chiến cấp tiến bắt đầu lan rộng và tình hình an ninh nhanh chóng xấu đi.

Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư này có thể được coi là sai lầm lớn đầu tiên của quốc gia Sabbath.

“Sau đó, tiền tuyến sẽ lắng xuống một thời gian. Có vẻ như các cuộc tấn công của Quân đội Sabbath đã dừng lại sau ngày này.”

Quân đội Sabbath đã ngừng tiến hành các cuộc tấn công sau Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư.

Nguyên nhân là do chỉ huy quân đội Sabbath, Alex Efert, đã quyết định đình công chống lại chính phủ.

Các cuộc phản công của Austin rất dữ dội và có khả năng họ chỉ còn cách một bước nữa là đột phá được tuyến đầu.

Những người lính ở tiền tuyến đã chán ngấy việc bị chính phủ thao túng.

Sau thất bại của Cuộc Tổng tấn công Tháng Tư, Alex nhận định rằng đất nước sẽ diệt vong nếu họ tiếp tục tuân theo những mệnh lệnh vô lý của chính phủ.

“Nội dung nhật ký hiện tại chủ yếu là những lời phàn nàn về huấn luyện và tình bạn với đồng đội.”

Khoảng sáu tháng sau đó, Chiến tuyến Phía Tây vẫn yên bình.

Trong nhật ký này, sau trận chiến phòng thủ ngày 19 tháng 4, tác giả bắt đầu viết về cuộc sống thường nhật yên bình.

Alex từ chối mọi lệnh tấn công của chính phủ và thiết lập một tuyến phòng thủ vững chắc ở Chiến tuyến Phía Tây.

Quân đội của Austin không thể tấn công vì mạng lưới phòng thủ vững chắc mà ông đã thiết lập.

Vì vậy, sẽ không có giao tranh trong khoảng sáu tháng.

“Hmm… Không còn nghi ngờ gì nữa, cuốn nhật ký này được viết vào năm kinh hoàng đó.”

Sau khi đọc đến đây, tôi đã chắc chắn.

Nội dung của cuốn nhật ký này trùng khớp với lịch sử mà tôi biết.

Và bắt đầu từ năm này, vòng quay lịch sử sẽ bắt đầu có bước ngoặt lớn.

***

[Bạn có thể bỏ qua phần này. Nó cũng có trong webnovel nhưng được Touri kể lại]

Các chính trị gia của Liên bang Sabbath lúc bấy giờ tin rằng với sức mạnh quân sự gần gấp đôi của kẻ thù, họ có thể giành chiến thắng bằng cách tấn công bất chấp thương vong.

Trước Chiến tranh Đông-Tây, không có hỏa khí, và cận chiến trên đồng bằng là điều bình thường.

Các chính trị gia sống vào thời đó luôn chỉ trích quân đội vì không thể đột phá ngay cả khi họ có quân số gấp đôi.

Tuy nhiên, nếu có chút hiểu biết về chiến tranh chiến hào, có lẽ bạn sẽ cảm thấy muốn nói rằng: “Nói gì ngu thế.”

Chiến đấu giữa chiến hào sẽ khiến phe tấn công phải chịu tổn thất to lớn.

Rất nhiều khi lực lượng phòng thủ gần như không một vết xước trong khi quân tấn công bị tiêu diệt hoàn toàn.

Quân số gấp đôi gần như vô nghĩa trong chiến tranh chiến hào.

Chỉ huy Alex, người hiểu rõ thực tế của chiến trường, đã chủ trương sử dụng chiến lược thận trọng, lợi dụng sự chênh lệch sức mạnh để tiến quân chậm rãi và đều đặn.

Nhưng các chính trị gia Sabbath không thể chấp nhận một đề xuất chậm chạp và cẩn thận như vậy.

Vào thời điểm đó, sự bất mãn giữa nhân dân Sabbath ngày càng tăng và không biết khi nào sẽ bùng phát.

“Chiến tranh sẽ sớm kết thúc, và một cuộc sống sung túc đang chờ đón nếu chúng ta chiến thắng”. Những lời ngọt ngào an ủi nhân dân như vậy cũng có giới hạn.

Cuối cùng Alex đã bị sa thải sau vài tháng đình công, và Tướng Brustav Nova, Tổng tư lệnh, được cử ra tiền tuyến làm chỉ huy.

Brustav là người trung thành với Bộ Tổng tham mưu và nổi tiếng giữa những người lính tiền tuyến, khiến ông trở thành người hoàn hảo để thay thế Alex.

Khi rạn nứt giữa chính phủ và tiền tuyến ngày càng sâu sắc, Brustav tình cờ đọc được một bài luận kỳ lạ.

Tác giả của bài luận đó là Sylph Nova. Cô là con gái của Brustav, một cô gái tốt nghiệp thủ khoa trường sĩ quan.

Trong bài luận của bà, bà khẳng định rằng bằng cách thực hiện một chiến dịch cụ thể, họ có thể đột phá Chiến tuyến Phía Tây và giành chiến thắng trong vòng chưa đầy một tháng.

Dĩ nhiên, chẳng ai coi trọng một bài luận kỳ quái như vậy. Nó đương nhiên bị từ chối, và bị vứt bỏ trong phòng cô.

Nhưng bài luận đó đã thu hút sự chú ý của Brustav.

Vào thời điểm đó, tình hình ở Liên bang Sabbath ngày càng xấu đi, quân đội đã tiến hành đình công, khiến chính phủ không còn đường lui.

Trong hoàn cảnh như vậy, Brustav đã nhận được những yêu cầu vô lý từ Bộ Tổng tham mưu: “Chịu chút thương vong cũng không sao; chỉ cần giải quyết trong năm nay.”

Trong lúc vật lộn với nhiệm vụ bất khả thi này, Brustav tình cờ nhìn thấy bài luận của con gái ông và đọc lướt qua, nghĩ rằng nó có thể bổ sung thêm ý tưởng cho ông, nhưng ông sớm bắt đầu nghiêm túc xem xét nội dung của nó.

Có điều gì đó trong lập luận của bà khiến ông nghĩ, “Có lẽ bài luận này đã đúng.”

Sau khi thực hiện một số sửa đổi nhỏ và thảo luận kế hoạch với Tham mưu trưởng, đã xác định rằng không có sai sót nào trong bài luận của Sylph và khả năng thành công là rất cao.

Rồi khi mùa thu đến.

Bộ Tổng tham mưu cuối cùng đã quyết định tiến hành một chiến dịch dựa trên bào luận của một cô gái 15 tuổi, do Brustav chỉ huy.

Sylph, tác giả của bài luận, cũng được cử ra tiền tuyến với tư cách là một sĩ quan tham mưu.

Nội dung của chiến dịch mà bà đề xuất có thể khiến bất kỳ người lính sáng suốt nào cũng phải ngất xỉu.

────Là một chiến dịch xâm lược đồng thời trên cả Chiến tuyến phía Đông và phía Tây.

Phạm vi tấn công rộng như vậy có nghĩa là không có đủ đá ma thuật hoặc pháp sư, do đó các đòn tấn công ma thuật chỉ có thể được thực hiện trong một khoảnh khắc ngắn.

Kế hoạch là tiến thẳng vào ba tuyến phòng thủ gần như nguyên vẹn mà không tập trung vào bất kỳ điểm nào.

Sylph Nova lập luận rằng nếu làm như vậy, kẻ thù sẽ không thể đối phó với phạm vi tấn công rộng lớn và nếu bất kỳ bộ phận nào của tiền tuyến bị phá vỡ, kẻ thù sẽ bị đánh bại như một quả bóng bay bị thủng.

Phe tấn công sẽ ở thế bất lợi khi tấn công chiến hào.

Xung phong vào một lực lượng phòng thủ gần như không bị suy yếu khi không có sự hỗ trợ của phép thuật là đỉnh cao ngu ngốc.

Khi các nhân sự tiền tuyến nghe kế hoạch này, họ tái mặt và kịch liệt phản đối quyết định của Bộ Tổng tham mưu.

Họ khóc lóc van xin rằng nếu điều đó xảy ra, xác của 180.000 binh lính sẽ được xếp chồng ở tiền tuyến và thủ đô sẽ thất thủ chỉ trong một đòn.

Một trong những chỉ huy tiền tuyến thậm chí còn tự mổ bụng ông ngay tại chỗ để khuyên Brustav.

Tuy nhiên, Sylph đã nhìn thấy hành vi của các chỉ huy và chỉ nói rằng;

“Nếu anh nghĩ rằng không thể đột phá thì có nghĩa là các anh đã lơ là trong cuộc chiến cho đến tận bây giờ.”

Người ta nói rằng bà đã chế giễu các chỉ huy tiền tuyến.

Và thế là Sylph Nova, chỉ huy ngu ngốc rạng danh trong biên niên sử chiến tranh, cuối cùng đã bước vào trung tâm của lịch sử.

Chiến lược ma quỷ, được gọi là Cuộc tiến công Sylph, đang được âm thầm hoàn thiện ở hậu trường, ngay cả khi hòa bình dường như đang đến gần.

.

.

.

“…Nhưng mình nghĩ Cuộc tiến công Sylph bắt đầu vào tháng 9. Vẫn còn lâu nữa.”

Tôi cố đọc hết đoạn nhật ký về ngày diễn ra Cuộc tiến công Sylph, nhưng tôi thấy buồn ngủ.

Khi tôi liếc nhìn đồng hồ, tôi thấy đã qua ngày.

Không cần phải vội vàng đọc hết những tài liệu giá trị như vậy.

Tôi vẫn còn nhiều thời gian nghỉ phép. Nên tôi sẽ tận hưởng.

Với suy nghĩ đó, tôi để ý thức của tôi trôi về phía chiếc giường êm ái.

.

.

.

“Không, anh phải trao trả nhanh đi.”

Ngày hôm sau, một vị khách ở khách sạn đã mắng tôi khi tôi đang ăn sáng và đọc nhật ký.

“Anh không bao giờ biết gia đình đó sẽ sống được bao lâu nữa. Họ có thể chết khi anh còn đang đắm chìm trong cuốn sách đó.”

“Chuyện đó không thường xảy ra đâu. Hơn nữa, tôi mới chỉ đang đến phần hay thôi.”

“Trước hết, tôi không muốn ai đó đọc nhật ký của một thành viên trong gia đình đã hy sinh trong chiến tranh chỉ vì tò mò. Chẳng phải nên xin phép gia đình còn sống trước sao?”

Lời mắng mỏ của vị khách hóa ra lại rất chính xác.

Tôi đã không tôn trọng người đã khuất vì quá háo hức thỏa mãn trí tò mò của tôi.

Cuốn nhật ký này đáng lẽ phải được gửi đến giám đốc trại trẻ mồ côi nơi cô lớn lên.

Và nếu tôi muốn tiếp tục đọc, tôi phải xin phép giám đốc trại trẻ mồ côi trước.

“Trại trẻ Noel phải không? Noel cách đây khá xa.”

“Nếu anh nộp nó cho cơ quan chính phủ, họ sẽ gửi nó cho anh.”

“Tôi hiểu rồi…”

Người sẽ nhận được nhật ký này là giám đốc trại trẻ mồ côi Noel.

Đó là những gì được ghi ở đầu nhật ký.

Tôi có thể đi thăm Noel trong kỳ nghỉ và quay lại kịp lúc không?

Khó, vì lịch trình tôi khá dày đặc.

“…Anh nói đúng. Tôi sẽ mang nó đến cơ quan chính phủ. Gia đình nên đọc nó trước khi tôi đọc.”

“Được rồi. Cuối cùng thì anh cũng là người biết điều mà.”

“Tôi muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với những anh hùng đã hy sinh trên mảnh đất này.”

Với tâm trạng nặng trĩu, tôi quyết định từ bỏ và trao cuốn hồi ký này cho gia đình đau buồn.

Tôi chỉ cần đính kèm một lá thư và hỏi xem họ có phiền cho tôi đọc nó không.

Đó là hành động nên làm khi một người tìm thấy vật dụng cá nhân như vậy.

“Anh có thể cho tôi biết văn phòng chính phủ ở đâu không?

“Được thôi, cứ đi thẳng xuống phố chính.”

“Cảm ơn.”

.

.

.

Tôi miễn cưỡng đi về phía văn phòng chính phủ, trên tay cầm cuốn nhật ký.

Tòa nhà này cũ và được làm bằng đá, trông giống như một quán rượu.

Có một quầy lễ tân tạm thời ở lối vào và đáng ngạc nhiên thay, khá bận rộn.

Nhìn xung quanh, tôi thấy mọi người đang báo cáo về đồ đạc của người đã khuất.

Chắc là đồ dùng cá nhân không phải là hiếm gặp ở đây.

Tôi làm theo hướng dẫn của nhân viên lễ tân và nộp nhật ký.

“Nếu không tìm thấy gia đình, anh có thể yêu cầu nhận lại vật phẩm này. Nếu anh muốn, vui lòng cung cấp cho chúng tôi thông tin liên lạc của anh nhé?”

“Rất hân hạnh.”

Theo lời khuyên của nhân viên lễ tân, tôi đã cung cấp cho họ thông tin liên lạc của tôi.

Thông thường, tôi hy vọng món đồ sẽ đến tay gia đình người đã khuất một cách an toàn.

Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy mình ước gì gia đình đó đừng được tìm thấy.

Tôi nhận ra tôi vô liêm sỉ đến mức nào và tự cười mình.

“Cảm ơn anh đã hợp tác để phục hồi kỉ vậy.”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt nữ nhân viên ở quầy, cô ấy cúi chào tôi rồi rời khỏi văn phòng.

Tôi vẫn còn rất nhiều thời gian nghỉ phép. Biết đâu còn nhiều vật dụng cá nhân tuyệt vời khác đang chờ được khám phá.

Và thế là, tôi lại một lần nữa đeo xẻng và tiến về phía chiến trường.

Khi đi bộ, tôi suy ngẫm về những dòng nhật ký yên bình mà tôi đã đọc ngày hôm trước.

.

.

.

Phần 4

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ thú vị của tôi.

“Đây, tôi mang thêm một số đồ dùng cá nhân.”

“Ồ, là anh đấy à.”

Hôm tôi nay một lần nữa mang những vật dụng cá nhân mà tôi tìm thấy đến văn phòng

Cuộc khai quật của tôi đã khá thành công trong tuần qua.

Tôi cũng tìm thấy xác chết, nhưng vì không thể di chuyển nên tôi đã đặt những lá cờ có ghi tên trên thẻ quân nhân. 

Tôi nghĩ theo cách đó, họ sẽ không bị thất lạc.

“Vâng, cảm ơn anh. Chúng tôi rất cảm kích thông tin về các thi thể và việc tìm lại đồ đạc cá nhân. Chúng tôi sẽ cung cấp thông tin chi tiết cho người thân ngay.”

Trong cuộc khai quật này, tôi đã tìm thấy thi thể của hai người lính. 

Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi chỉ hy vọng họ sẽ được trở về với gia đình an toàn.

“Còn về cuốn nhật ký mà anh mang theo…” 

“Vâng?”

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa tìm thấy thứ gì vượt qua được cuốn nhật ký đó trong suốt tuần qua. Một cuốn nhật ký tiết lộ những suy nghĩ nội tâm của một người lính chắc chắn không phải là thứ thường bị chôn vùi.

Thành thật mà nói, tôi đã hối hận về cuốn nhật ký đó.

“Ồ, cái đó á? Đã gửi đến Noel chưa?”

“Không, về chuyện đó…”

Khuôn mặt của viên chức tối sầm lại khi trả lời câu hỏi của tôi. 

Có vấn đề gì không?

“Chà, hiện vẫn chưa rõ Giám đốc Isaac của trại trẻ mồ côi Noel còn sống hay đã chết. Tuy nhiên, nếu bà ấy vẫn còn sống, bà ấy cũng đã hơn 80 tuổi rồi.” 

“…À, tôi hiểu rồi.”

Giờ nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý. Chiến tranh Đông Tây đã kết thúc hơn 20 năm rồi. Người thân của cô ấy giờ chắc cũng đã già rồi, và có thể họ cũng không còn sống nữa.

“Vậy thì tôi có thể giữ cuốn nhật ký đó được không vì người thân đã mất tích?”

“Không, chúng tôi đã tìm thấy người thân của cô ấy khi tra cứu hồ sơ quân ngũ. Touri Noel cũng đã đăng ký một người nhận khác cho đồ đạc của cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi… ừ, đó là tin tốt.”

Cách diễn đạt của viên chức khiến tôi cảm thấy có chút hy vọng, nhưng có vẻ như gia đình Touri đã được tìm thấy. 

Cuối cùng thì cuốn nhật ký cũng sẽ được trả lại cho người thân của cô ấy.

Có chút buồn nhưng tôi nên vui mừng nếu nguyện vọng của người đã khuất đã được thực hiện.

“Ừm, nếu có thể, anh có thể cho tôi biết tên của những người họ hàng đó không?”

“Ồ, bình thường thì tôi không thể làm thế được, nhưng…”

“Làm ơn, nếu không thể được thì ít nhất hãy gửi kèm một lá thư của tôi được không?”

Tôi vẫn tiếp tục hỏi viên chức, cảm thấy hối hận và khao khát được đọc thêm nhật ký. 

Mặc dù biết điều đó không phù hợp, nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy một mong muốn mãnh liệt muốn tiếp tục đọc.

Người viên chức thở dài rồi đưa cho tôi cuốn nhật ký.

“…Đây, cầm lấy.”

“Rh?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký mà cô ấy đưa cho tôi, vẫn còn bối rối, nhưng tôi đã nhận nó.

“Ừm, chuyện này là sao?”

“Anh là Sedol Weber phải không?”

“Hả? V-Vâng. Tôi là Sedol.”

Tôi xác nhận, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã ghi tên mình vào đơn ngay ngày đầu tiên. Tại sao giờ cô ấy mới xác minh?

“Nhật ký này thuộc về Touri Noel… và cô ấy đã đăng ký tên anh là người nhận đồ đạc của cô.”

“…Cái gì?”

Như để trả lời câu hỏi của tôi, nữ viên chức nói vậy và đưa cho tôi giấy tờ để nhận lại đồ đạc của người đã khuất.

“Anh thực sự không nhớ tên Touri Noel sao?” 

“Không… Tôi thực sự không.”

Và thế là mong ước của tôi đã thành hiện thực và tôi đã có được cuốn nhật ký. 

Nhưng thay vì cảm thấy vui vẻ, tôi lại cảm thấy bối rối hơn. 

Tôi không hiểu tại sao Touri lại đăng ký tên tôi là người nhận.

“Có thể anh là họ hàng xa. Cô ấy đến từ trại trẻ mồ côi, và có thể cô ấy đã tìm thấy và đăng ký một người họ hàng xa.”

“Tôi hiểu rồi, nghe có vẻ khả thi.”

Trên thực tế, giống như Touri, tôi đã mất cả cha lẫn mẹ trong chiến tranh trước khi tôi kịp nhận thức.

Sau đó, tôi được một người cùng làng nhận nuôi và nuôi dưỡng.

Nói cách khác, tôi không biết họ hàng của mình.

Vì vậy, rất có thể Touri là họ hàng của tôi.

“Tôi muốn điều tra mối quan hệ giữa Touri và tôi. Liệu có thể lấy được hồ sơ gia đình cô ấy không?”

“Nếu anh là họ hàng thì có thể. Sẽ mất một thời gian để xử lý yêu cầu, vì nó được trích từ hồ sơ quân sự.”

“Tôi không phiền, tôi thực sự rất cảm kích.”

Dù tôi chưa từng gặp cô, nhưng biết đâu cô là họ hàng. Nếu vậy, tôi có trách nhiệm cầu nguyện cho cô được bình an và tổ chức lễ tưởng niệm. 

.

.

.

Sau khi yêu cầu thông tin từ văn phòng, tôi cẩn thận mang cuốn nhật ký về khách sạn.

“Này, chẳng phải anh đã giao cuốn nhật ký rồi sao?”

“Vâng, hôm nay tôi đã lấy lại được rồi.”

“Tôi hiểu rồi. Được thôi, nếu vậy thì tùy anh.”

Sau khi trở về khách sạn, tôi đi thẳng lên phòng và mở nhật ký.

Không phải vì tò mò mà là vì cảm giác trách nhiệm.

Tôi phải biết. Cuộc sống của người phụ nữ có thể là người thân của tôi, người đã dũng cảm chạy qua chiến trường.

Với quyết tâm, tôi mở trang sách Tháng Chín.

Bước ngoặt của cuộc chiến, một khoảnh khắc làm rung chuyển lịch sử, đã được ghi lại ở đây: ngày Cuộc tiến công Sylph bắt đầu.

Trang ngày 4 tháng 9 cứng và kêu lạo xạo khi tôi mở nó ra. 

───── Nhật ký ngày hôm đó được viết bằng nét chữ run rẩy, rụt rè. Mồ hôi và nước mắt thấm đẫm, làm nhòe mực.

Phần 5

[Bắt đầu sau Chương 23 của WN (Sau khi Touri chứng kiến Trại mồ côi Noel bị thiêu rụi). Tập 1 kết thúc ngay sau chương này]

“Marshdale…”

Thành phố pháo đài Marshdale. 

Tôi biết rõ tên thành phố đó. 

Đúng như tên gọi, Marshdale từng được biết đến là một thành phố pháo đài bất khả xâm phạm. 

Với ba pháo đài kiên cố, nơi đây là một cứ điểm vững chắc và rắn rỏi. Đây cũng là nơi diễn ra Trận Rút lui Marshdale nổi tiếng.

Quân đội Austin, ẩn náu trong thành phố kiên cố Marshdale, đã chống trả quyết liệt lực lượng Sabbath xâm lược. 

Sau đó Touri tham gia vào Trận Cút lui Marshdale.

“Tôi biết rõ thành phố đó.”

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe đến tên thành phố. 

Tất nhiên là tôi biết Marshdale.

Suy cho cùng, trước khi bố mẹ tôi qua đời, tôi đã sinh ra và lớn lên ở thành phố Marshdale này khi tôi còn nhỏ.

Để trốn tránh ngọn lửa chiến tranh đang lan rộng, bố mẹ tôi đã đưa tôi trốn khỏi Marshdale. 

Và sau đó, gia đình tôi rời khỏi đất nước Austin.

“…Là ai vậy?” 

Tôi cảm thấy như tôi sắp nhớ ra điều gì đó. 

Tôi nhận ra rằng có điều gì đó tôi đã quên. 

Tôi đã gặp một người ở đó. 

Khuôn mặt của họ như nào? 

Họ có vẻ mặt kỳ lạ như búp bê, luôn nhìn chằm chằm vào khoảng không, toát lên vẻ bí ẩn.

“Mm, mmm…”

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy không ngừng trên trán tôi.

Tôi không nhớ nổi. Tôi sắp nhớ được khuôn mặt cô ấy rồi. 

Có thể tôi biết cô ấy. Có thể tôi đã từng gặp Touri Noel này trước đây. 

Nhưng tôi không thể nhớ được gì cả.

Những mảnh vỡ của một điều gì đó chợt lóe lên trong tâm trí tôi. 

Hơi thở ấm áp của cô ấy. Cảm giác chạm vào làn da mỏng manh của cô gái khi cô ấy dịu dàng ôm tôi sau khi tôi phủ đầy bùn đất.

“…Em không thể làm thế được, Sedol. Em không nên làm bẩn quần áo,” 

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí tôi.

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo và có chút cằn nhằn.

“Hãy ăn hết rau đi. Nếu không ăn, em sẽ không khỏe mạnh được đâu.”

“Đúng vậy, em ngoan lắm. Em ngoan lắm khi ăn hết.”

“Chị xin lỗi. Chị sắp phải đi xa nữa rồi.” 

“Nếu chị sống sót trở về, xin hãy cho chị thấy khuôn mặt trưởng thành, khỏe mạnh của em—”

Cơn đau đầu dữ dội khiến tim tôi đập nhanh. 

Một cảm giác buồn nôn không thể diễn tả nổi dâng lên, và cơn chóng mặt khiến tôi không thể đứng vững.

“Ông Weber?! Có chuyện gì vậy?” 

“…”

Không thể chịu đựng được nữa, tôi vội vã ra khỏi phòng và đến phòng khám của khách sạn. 

Nhịp tim và cơn đau đầu khiến tôi cảm thấy như tôi đang mất trí.

.

.

.

“Xin hãy bình tĩnh. Không sao đâu, cơ thể anh không có vấn đề gì đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Dành thời gian để điều hòa hơi thở. Hít thở thật sâu.”

“Được rồi.”

Tôi biết. 

Tôi biết người đã viết cuốn nhật ký này.

“Hãy dành chút thời gian hít thở chậm rãi, không suy nghĩ về bất cứ điều gì.”

“…”

Nghĩ thêm về điều đó khiến đầu tôi đau đến mức như muốn vỡ ra.

Nằm trên giường trong phòng y tế, tôi bất tỉnh.

Hết tập 1

------------------

 Sau Vol này thì đã có rất nhiều câu hỏi.

Tại sao Sedol không nhớ Touri?

Sedol hiện đang làm gì?

Touri ở đâu? (hoặc Touri là ai nếu chưa đọc WN)

Vol này đã làm khá tốt khi có thể khơi dậy trí tò mò của độc giả