Ánh nắng chiều tà chiếu xuyên qua cửa sổ phòng Hội học sinh, nhuộm vàng những chồng tài liệu cao ngất ngưởng trên bàn làm việc lớn nhất.
"Cộp... Cộp... Cộp..."
Tiếng đóng dấu đều đặn vang lên như tiếng gõ mõ tụng kinh, nhưng người đóng dấu thì mặt mày đen sầm như thể sắp đi đánh trận.
Rei Nàng Ngựa mạnh nhất lịch sử, người từng khiến cả thế giới phải cúi đầu giờ đây đang bị chôn vùi bởi kẻ thù đáng sợ nhất đời mình: Thủ tục hành chính.
"Tại sao..." Rei lầm bầm, tay vẫn đóng dấu một cách máy móc lên tờ 'Đơn xin cấp phép trồng cà rốt khổng lồ' của một học sinh nào đó, "Tại sao mình lại phải ngồi đây duyệt cái thứ ngớ ngẩn này trong khi hôm nay là ngày phát hành game mới?"
Ở phía đối diện, trên chiếc ghế sofa êm ái dành cho khách, Cựu Hội trưởng Symboli Rudolf đang thong thả nhấp một ngụm trà nóng, trên môi nở nụ cười "từ ái" (và vô cùng ngứa mắt).
"Cố lên nào, Tân Hội trưởng," Rudolf nói, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, "Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều mà. À nhân tiện, trà hôm nay pha ngon lắm, em có muốn một tách không?"
"Chị im đi, đồ ăn bám," Rei nghiến răng, nhưng tay vẫn không ngừng đóng dấu.
Đột nhiên, đôi tai của Rei giật nhẹ. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. 4 giờ 30 phút chiều. Thời điểm vàng. Ardan đang ở câu lạc bộ trà đạo. Teio đang tập chạy. Vega chắc đang ngủ (hoặc ngắm sao đâu đó).
Cơ hội!
Rei đặt con dấu xuống một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cô từ từ trượt người xuống khỏi ghế, lợi dụng chồng tài liệu cao như núi làm lá chắn, rồi bắt đầu bò rón rén về phía cửa sổ đang mở hé.
"Em định đi đâu thế?" Rudolf hỏi bâng quơ, mắt vẫn dán vào cuốn sách trên tay.
"Đi... đi vệ sinh," Rei nói dối không chớp mắt, tay đã chạm vào bệ cửa sổ. Chỉ cần một cú nhảy nhẹ nhàng, với thể chất cấp độ quái vật của cô, việc đáp xuống sân sau và chuồn ra cổng sau chỉ mất chưa đầy 30 giây.
Tự do đang ở ngay trước mắt!
Rei chống tay lên bệ cửa, chuẩn bị tung người nhảy ra——
"Ara, Rei-san? Cậu đang làm gì ở đó vậy?"
Một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào vang lên ngay... bên ngoài cửa sổ.
Rei cứng đờ người giữa không trung. Cô từ từ ngẩng đầu lên. Mejiro Ardan đang đứng ngay bên ngoài, trên tay cầm một khay bánh ngọt tinh xảo, mỉm cười hiền hậu. Nụ cười của tiểu thư nhà Mejiro rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao Rei lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Tớ... tớ đang kiểm tra độ bền của khung cửa sổ," Rei biện hộ yếu ớt, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
"Vậy sao?" Ardan vẫn cười, nhưng ánh mắt cô lướt qua chồng tài liệu chưa xử lý xong trên bàn, rồi quay lại nhìn Rei đang trong tư thế leo trèo khó coi, "Tớ cứ tưởng cậu định trốn đi chơi game chứ. Chắc tớ nhầm rồi nhỉ? Rei-san là một Hội trưởng đầy trách nhiệm mà."
"Đúng... đúng vậy! Ha ha..." Rei cười gượng gạo, từ từ rụt chân lại vào trong phòng.
"May quá," Ardan bước vào qua cửa chính (mà không phải leo cửa sổ), đặt khay bánh xuống bàn của Rudolf, "Tớ có mang trà chiều đến đây. Nhân tiện, Vega-san và Teio-chan cũng đang trên đường tới. Họ nói muốn giúp cậu 'giám sát' tiến độ công việc đấy."
Nghe đến hai cái tên đó, Rei tuyệt vọng gục đầu xuống bàn. Kế hoạch đào tẩu thất bại toàn tập.
"Chị đã bảo rồi mà," Rudolf nhấp thêm ngụm trà, "Cửa sổ phong thủy không tốt đâu."
"Chị câm miệng!"
...
Mười lăm phút sau.
"Không! Tuyệt đối không! Chết cũng không!"
Rei bám chặt lấy chân bàn làm việc, hét lên trong tuyệt vọng. Nhưng sự kháng cự của Ma Vương đứng trước "sức mạnh mềm" của Mejiro Ardan chẳng khác nào châu chấu đá xe.
"Nào nào, Rei-san," Ardan vẫn giữ nụ cười dịu dàng chết người đó, trên tay cầm một bộ trang phục Hầu gái (Maid) kiểu Pháp với đầy đủ ruy băng và ren trắng, "Đây là hình phạt cho việc cậu định bỏ trốn, và cũng là 'đồng phục khích lệ tinh thần'. Sách tâm lý nói rằng thay đổi trang phục sẽ giúp thay đổi tâm trạng làm việc đấy."
"Cậu đọc sách tâm lý nào thế hả?!" Rei gào lên.
"Hợp đấy chứ!" Tokai Teio nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực, "Rei mặc cái này chắc chắn sẽ siêu dễ thương! Tớ muốn chụp ảnh!"
"Tôi đã khóa cửa rồi," Admire Vega bình thản nói, đứng dựa lưng vào cửa chính, chặn đường thoát duy nhất.
...
Năm phút sau.
Rei ngồi thu lu trên ghế Hội trưởng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Trên người cô là bộ váy hầu gái đen trắng vừa vặn đến kỳ lạ (do Ardan "tình cờ" chuẩn bị sẵn theo số đo của cô). Chiếc nơ to bản trên đầu rung rung mỗi khi cô nghiến răng.
"Hợp lắm," Rudolf giơ ngón cái lên tán thưởng, tay kia cầm tách trà, "Nhìn em bây giờ toát lên khí chất 'phục vụ nhân dân' thực sự đấy, Hội trưởng."
"Chị câm miệng và ký nốt đống giấy tờ này đi!" Rei ném một xấp tài liệu vào mặt Rudolf. "Nếu ai mà nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, tôi sẽ diệt khẩu toàn bộ..."
RẦM!!!
Cánh cửa phòng Hội học sinh (vốn đã được Vega mở khóa) bị đá tung ra một cách thô bạo. Một bóng người lao vào như một cơn lốc, kèm theo tiếng cười man dại.
"YAHOOO! Nghe nói Tân Hội trưởng đã nhậm chức! Ta đến để đòi quyền lợi đây!"
Đó là Gold Ship. Trên vai cô nàng vác một con... cá ngừ vây xanh khổng lồ (bằng nhựa?), và cô ta đang đeo kính râm bảy màu.
"Hội trưởng! Ta yêu cầu nhà trường cấp kinh phí để xây dựng 'Đường đua xuyên không gian' nối thẳng tới Sao Hỏa! Ta đã liên hệ với người ngoài hành tinh rồi, họ nói chỉ cầ..."
Gold Ship bỗng im bặt. Cô ta từ từ hạ con cá ngừ xuống. Kính râm trễ xuống mũi.
Cả căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.
Gold Ship nhìn Rei. Rei (trong bộ đồ hầu gái) nhìn Gold Ship.
Ánh mắt của Gold Ship quét từ chiếc bờm nơ trên đầu Rei, xuống bộ váy xếp ly, rồi dừng lại ở đôi tất ren trắng.
"Pffft..." Gold Ship bụm miệng, vai run lên bần bật, "Hội trưởng... Ngài... Ngài đổi nghề sang quán cà phê hầu gái từ bao giờ thế? Hay đây là đồng phục chiến đấu mới của Ma Vương để 'hầu hạ' đối thủ?"
Rei cảm thấy dây thần kinh lý trí trong đầu mình đứt "phựt" một cái.
